Ngôn Du là người rất lười, lười đến nỗi mỗi ngày trong bao luôn phải có một cái gối nhỏ, thuận tiện cho việc nàng có thể tùy thời tùy chỗ mà ngủ.
Trong bao cho tới bây giờ sẽ không nhiều lắm, một cái gối nhỏ, một cái dù, và một bao khăn giấy.
Ngôn Du không cần ví, bởi vì phải từ trong ví lấy tiền, mà trước đó lại phải lấy ra ví, từ bên trong rút ra tiền, tiếp tục khép lại ví, đem ví thả lại trong bao. Vậy không bằng lấy tiền trực tiếp từ trong bao có phải khỏe hơn không?
Tự nhiên, di động đặt trong túi quần cũng là một đạo lý, vì đạo lý này mà thiên sinh lệ chất như Ngôn Du, sẽ không mặc váy.
Sở Nguyệt Xuất luôn thực không quen nhìn bộ dạng uể oải của Ngôn Du, đối với nàng mà nói, thân làm một giáo viên nên có dáng vẻ của giáo viên một chút, thái độ làm người cũng nên làm gương tốt, chứ không phải canh thời gian giám thị học trò sẽ từ trong bao lấy ra cái gối nhỏ xong trực tiếp ghé vào giảng đài ngủ, còn ra thể thống gì nữa.
Quả thực là dạy hư học sinh!
Thế mà, bộ dạng uể oải của Ngôn Du tựa hồ lại rất được bọn học trò hoan nghênh.
Vĩnh viễn đều mặc áo sơmi kẻ ô cùng quần bò, hơn nữa, một đầu tóc quăn chưa bao giờ chải luôn tản mạn ở trên vai, ánh mắt sau cặp kính đen giống như vĩnh viễn đều không mở ra nổi, đi đường thì lề mà lề mề, sau giờ học liền gục xuống bàn ngủ, quả thực chính là cô sinh viên còn chưa tốt nghiệp vả lại suốt ngày thích ngủ trong lớp, làm sao giống một lão sư dạy Toán trường trung học.
Thân là chủ nhiệm lớp chuyên, mắt thấy học sinh của mình mỗi ngày đều để cho loại lão sư này dạy, thành thử mỗi ngày Sở Nguyệt Xuất đều không có hảo tâm tình. Chính là mỗi lần đi cùng hiệu trưởng đưa chuyện này ra phản ánh thì cái bản mặt lấm la lấm lét mang ý cười gian của lão nam nhân đều sẽ ra vẻ bất đắc dĩ, “Không thể trêu vào a.”
Không thể trêu vào? Có cái gì hảo không thể trêu vào?
Không phải chỉ là con gái của hiệu trưởng một trường đại học trọng điểm thuộc tỉnh ủy thôi sao? Có cái gì hảo không thể trêu vào!
Thiên tử phạm pháp cũng coi như thứ dân, Ngôn Du bất quá chỉ là con gái của hiệu trưởng một trường đại học mà thôi, có gì ngon mà hung hăng càn quấy như vậy, thật sự là tức chết nàng!
“Ngôn lão sư, vì sao hôm nay chỉ giảng nửa tiết, còn nửa tiết kia lại để học trò tự học!” Sau giờ học, Sở Nguyệt Xuất liền giẫm giày cao gót vội vàng trở về văn phòng, quả nhiên cái thân ảnh kia lại gục trên bàn ngủ, nhất thời tức giận vọt thẳng lên đỉnh đầu, ba bước cũng chỉ cần hai bước là tới, hết sức tức giận trừng mắt nhìn cái tên đang nghiêng đầu ghé vào gối nhỏ mà say giấc nồng.
Trong văn phòng toàn bộ thầy cô lập tức yên tĩnh lại, đem lực chú ý quẳng đến Ngôn Du bên kia, tĩnh quan hậu sự*.
*lặng xem tình hình để còn làm hậu sự cho em nó =)))))))))
Chỉ tiếc, Ngôn Du tựa hồ ngủ rất ngon, tiếng hít thở đều đều bởi vì văn phòng yên tĩnh mà rất nhanh liền truyền vào tai của đông đảo thầy cô, trong nhất thời các sư phụ đang vây xem không khỏi che miệng cười trộm, chờ cho Sở Nguyệt Xuất sắc mặt đang dần dần xanh mét phản ứng.
Sở Nguyệt Xuất chỉ cảm thấy lá phổi của mình mau bị tức tới nổ tung, trừng mắt nhìn Ngôn Du đang nhắm hai mắt ngủ say, khóe miệng thấp thoáng treo một đường nước miếng, trong vài giây ngắn ngủi liền đưa tay, trực tiếp rút ra gối nhỏ đang kê dưới đầu Ngôn Du.
Các sư phụ đang vây xem không khỏi ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng thì lập tức nghe được tiếng “Loảng xoảng loảng xoảng” * vang lên, tiếp theo là tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
*Editor tự hỏi không biết nồi niêu xoong chảo ở đâu trong văn phòng mà rớt không thương tiếc vậy?!? =)))
Bởi vì gối đầu bị rút ra, mặt Ngôn Du trực tiếp đánh lên bàn, đau đến phải phát ra một tiếng kêu thảm.
Trong mắt xẹt qua một tia đắc ý nhưng lướt qua rất nhanh, tay Sở Nguyệt Xuất đang cầm chiếc gối nhỏ mềm mại, chờ đợi Ngôn Du tỉnh lại. Tự nhiên, các lão sư khác cũng như thế.
Chính là, tình huống ngoài dự liệu của mọi người.
Kêu thảm xong, Ngôn Du chỉ tặc lưỡi, thì thào vài tiếng lại ngủ tiếp.
“Phốc...” Không biết là ai phát ra tiếng cười khẽ trước, tiếp theo cả văn phòng những người khác cũng cười theo.
Sở Nguyệt Xuất trừng mắt Ngôn Du, nghiến răng nghiến lợi thật lâu mới hung hăng nắm gối nhỏ trong tay đập vào đầu Ngôn Du, nổi giận đùng đùng đi trở về chỗ của mình ngồi xuống.
Cái gáy bị gối nhỏ giáng cho một “Đòn nghiêm trọng” thế nhưng Ngôn Du chỉ chép chép miệng vài ba cái, thân mình thoáng giật giật, rất nhanh lại phát ra tiếng hít thở đều đều.
Trong văn phòng các sư phụ ôm bụng cười thành một đoàn, mà Sở Nguyệt Xuất lại càng tức giận, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn kẻ đang ngủ thập phần ngọt ngào, liếc mắt một cái, càng phát ra chán ghét Ngôn Du.
Quả thật là gỗ mục không thể điêu, trẻ con không thể dạy mà!
Chuông vào học sau đó vang lên, Ngôn Du lúc này mới tỉnh lại, ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt vẫn còn buồn ngủ như trước, ngáp một cái.
Ánh mắt Sở Nguyệt Xuất dùng dư quang liếc đến bộ dáng của Ngôn Du vừa tỉnh lại, mới xoay người mở miệng, “Ngôn...”
“Ba” một thanh âm vang lên, Ngôn Du lại nằm úp sấp xuống bàn, nhắm mắt lại, rất nhanh tiến vào mộng.
Chuyện kể rằng Sở Nguyệt Xuất trừng đôi mắt muốn nổi gân mà nhìn Ngôn Du đang rất nhanh lâm vào trạng thái ngủ say, hận đến ngứa răng, rồi lại không thể làm gì hơn.
“Sở lão sư a, Tiểu Ngôn lão sư dạy học cũng không đến nỗi nào nha, cô cũng đừng yêu cầu cao quá.” Nữ tử cùng Sở Nguyệt Xuất ngồi cách vách gần nhất cười nhẹ khuyên giải nói, “Tiểu Ngôn lão sư thực đáng yêu a.”
“Trương lão sư, cô không biết chứ nàng đã là ngày thứ ba rồi, liên tục ba ngày lên lớp Toán đều chỉ giảng nửa tiết, xong thì cho bọn nhỏ tự học, chính mình lại ghé vào giảng đài ngủ, thật tức chết tôi mà!”
“Phốc...” Một bên vài thầy cô đang bát quái nghe lén vừa nghe nàng nói vậy, cũng nở nụ cười.
Mở ra một bài viết văn để chấm điểm hòng đổi hướng lực chú ý của mình, Sở Nguyệt Xuất hai má xanh mét, trong mắt hoa lửa bắn ra bốn phía.
Trong văn phòng các sư phụ xì xào bàn tán, một nửa thì cảm thấy thú vị, nửa kia lại cảm thấy Sở Nguyệt Xuất thật đáng thương.
Ngôn Du là lão sư mới được điều tới, dựa theo hiệu trưởng thuyết pháp, là do Ngôn Du thành tích học tập vĩ đại, thực tập cũng vĩ đại, cho nên mới mời nàng đảm đương chức vụ lão sư môn Toán của lớp chuyên.
Chính là người sáng suốt vừa nhìn liền biết, cái gì mà thành tích học tập vĩ đại, cái gì mà thực tập vĩ đại, điểm tựa chân chính có tác dụng nhất chính là người cha làm hiệu trưởng đại học của Ngôn Du.
Lấy lòng Ngôn Du, đó là lấy lòng hiệu trưởng, đến lúc đó cũng không cần lo số người được ứng cử đi học cao.
Bởi vậy, tuy rằng đáy lòng có ít nhiều bất mãn nhưng ngoài mặt các sư phụ cũng không dám nói gì, chỉ có duy nhất Sở Nguyệt Xuất, cho tới bây giờ vốn là người đoan trang nhã nhặn, lịch sự ôn nhu lại không hề mất đi nghiêm khắc, năm lần bảy lượt bị bộ dạng uể oải của Ngôn Du làm cho tức giận đến phát hoả, hình tượng hoàn toàn đi tong.
Đối với người vừa tốt nghiệp liền tiến vào đây dạy học như Sở Nguyệt Xuất mà nói, giáo viên là một dạng chức nghiệp thần thánh, là muốn dạy dỗ cho học trò biết cái gì gọi là minh lễ thông trí, mà cho đến nay, dự thi vào ngành giáo dục càng ngày áp lực càng lớn, ở bên ngoài thì lộ cái gọi là tính chất vốn có của giáo dục hàng đầu, nhưng thật chất thường khổ không thể tả.
Bởi vậy, cho tới bây giờ Sở Nguyệt Xuất cũng không để vào mắt cái gọi là tính chất vốn có của giáo dục, có thời gian lại cứ giả vờ giả vịt nhường học trò đem công cụ đi tiến hành quét dọn chùa miếu nhưng chẳng qua lại đi chụp ảnh lưu niệm, vậy không bằng dùng thời gian đó để học sinh nghỉ ngơi hoặc đọc sách có phải hơn không.
Bởi vì có thái độ như thế, hơn nữa lớp Ngữ văn được dạy phi thường tốt, lại là một đại mỹ nữ, năm năm trôi qua, học trò của nàng đều thực nghe lời, học tập cũng rất vĩ đại.
Lên năm nay là lớp 11, khoa tự nhiên liền phân ra thành một lớp chuyên, sàng lọc được năm mươi học sinh cho vào lớp, do các thầy cô ưu tú nhất, có kinh nghiệm nhất được cử đi học lên cao, thành thử ra Sở Nguyệt Xuất liền kiêm nhiệm cả lão sư Ngữ Văn lẫn chủ nhiệm lớp.
Sở Nguyệt Xuất lúc trước có dạy qua một lớp Mười mà lại là lớp cầm cờ đi trước*, bởi vậy khi nhìn vào trong lớp chuyên này, có hơn một nửa đệ tử là từ lớp Mười nàng từng dạy mang tới.
*Nói chung là lớp giỏi nhất khối
Vốn nàng vô cùng tin tưởng, tính toán sẽ đưa năm mươi đứa trẻ này chạy vào cổng lớn đại học, nhưng không nghĩ tới đúng lúc lão sư Toán có kinh nghiệm nhất lại về hưu, sau đó Ngôn Du – một con nhóc mới vừa tốt nghiệp đại học được phái tới, xem đi, đây quả thực là lấy tiền đồ của năm mươi đứa trẻ ra đùa giỡn.
Ngay từ đầu phản ứng của Sở Nguyệt Xuất vốn không có lớn như vậy, vừa mới tốt nghiệp đại học thì coi như còn mới mẻ đi, có lẽ áp lực sẽ làm cho Ngôn Du càng liều mạng chỉ dạy bọn nhỏ.
Ai ngờ từ khai giảng cho đến hiện tại đã muốn qua hai tháng, mà Ngôn Du đi làm thường xuyên đi muộn, cái này coi như không tính, nhưng sau khi vào phòng học lại hay dùng bộ dạng uể oải đứng trên bục để giảng bài, xong thì cho tự học, Sở Nguyệt Xuất thậm chí nghe được một, hai học sinh thảo luận không biết Ngôn Du khi đi học có mở mắt hay không, thật là khiến người ta không thể không tức giận.
Muộn không nói, đi dạy bộ dạng uể oải cũng thôi đi, thế nhưng Ngôn Du còn thường xuyên cho làm mấy bài kiểm tra gì đó, tùy tiện viết lên bảng đen vài đạo đề, xong việc sẽ trực tiếp xuất ra gối nhỏ ghé vào giảng đài mà ngủ.
Thật sự là... Thật sự là...
Tức chết nàng mà!!!
Nghĩ đến đây, Sở Nguyệt Xuất nắm bút đỏ trong tay càng thêm dùng sức, trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên gân xanh, viết lời phê cũng muốn đâm thủng giấy.
Ngôn Du vốn là đầu sỏ gây ra chuyện cũng vô tư không hề biết có người bị mình làm cho tức đến mất hết hình tượng, vẫn như cũ gục xuống bàn ngủ thập phần ngọt ngào.
Buổi sáng tiết thứ nhất chính là tiết Toán của Ngôn Du, và hôm nay Ngôn Du rất ngoan ngoãn không có đi muộn, thực đúng giờ xuất hiện ở phòng học, có lẽ là nhờ ngày hôm qua trước khi tan việc Sở Nguyệt Xuất đã đặc biệt chặn đường nàng giáo huấn một phen mà nổi lên tác dụng.
Sở Nguyệt Xuất thân là chủ nhiệm, vẫn luôn khinh thường việc không thuộc giờ Ngữ văn mà cứ đi xem trộm học trò có học hành đàng hoàng hay không, bởi vì đối với học trò của mình, nàng tuyệt đối tin tưởng.
Chính là từ sau khi Ngôn Du trở thành lão sư Toán của lớp, thì có một lần hết sức ngẫu nhiên bị Sở Nguyệt Xuất bắt gặp nàng lên lớp với bộ dáng nửa tỉnh nửa mê, kể từ khi đó liền không thể an tâm, vẫn hay ở giờ Toán đi qua đi lại, mà bọn học trò cũng biết mục tiêu của Sở Nguyệt Xuất không phải là bọn họ, mà là vị Ngôn lão sư đáng yêu kia.
Buổi sáng hôm nay, nàng đối với Ngôn Du vô cùng lo lắng, cho nên lúc lớp người kia trôi qua được nửa tiết thì thừa dịp học sinh lớp nàng còn đang thảo luận vấn đề, liền đi ra ngoài nhìn nhìn, không nghĩ tới đập vào mắt chính là bộ dáng Ngôn Du đang ngủ say, làm hại nàng thiếu chút nữa đương trường phát điên. Nếu không phải cần tiếp tục dạy học thì nàng nhất định sẽ xông vào, lôi tên gia hỏa đang ngủ say kia đẩy ra ngoài đánh cho một trận tơi bời.
Ngôn Du thực thành công nhường Sở Nguyệt Xuất vốn có gia giáo vô cùng tốt, còn có từ nhỏ đọc rất nhiều thư*, cho tới bây giờ đều hết sức thục nữ trong nháy mắt bùng nổ khuynh hướng bạo lực. =))))))))))
*sách
Sở Nguyệt Xuất lấy ra một bài văn, lấy lại bình tĩnh đi chấm điểm, lúc này rốt cục Ngôn Du cũng tỉnh ngủ.
Mơ mơ màng màng ngồi dậy, ở trên bàn sờ soạt vài cái tìm được mắt kính đeo lên, ngơ ngác ngồi trên ghế hồi lâu mới đưa tay gãi cằm, thần tình nghi hoặc, thanh âm nho nhỏ mềm mại, “Kì quái, gối nhỏ đi nơi nào rồi ta?”
“Phốc...” Lão sư ngồi gần nhất lại một lần nữa được phen cười nghiêng ngả, Sở Nguyệt Xuất “Ba” một tiếng buông bút, đứng lên, đi đến bên người của Ngôn Du, nhặt gối nhỏ trên mặt đất đưa cho nàng.
“A... Cám ơn Sở lão sư.” Ngôn Du tiếp nhận gối nhỏ, cười híp mắt đem gối nhỏ phóng trên bàn, lại nghe được Sở Nguyệt Xuất nói một câu, mặt nhất thời sụp xuống, miệng đi theo cong lên.
“Ngôn lão sư, theo tôi đi ra đây.”
Lại là này câu!
Editor xin kiếu lời tác giả nghe~~~~ Nói chung vui là chính, mình rất thích truyện này chẳng qua có lần edit 5 chương mà quên nhấn Save nên nổi điên lồng lộn, tranh thủ sợ máy virus mà bị xóa lần nữa chắc hộc máu ra đi sớm. Aigoo~~ Để ráng lết. ^3^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT