Sáng ngày thứ hai Sở Nguyệt Xuất đem Ngôn Du gọi dậy, đến lúc đi làm vẫn không quên dặn dò một câu, "Tiểu Du, nhớ gọi điện thoại cho tỷ tỷ em."
Đã muốn mặc quần áo tử tế sắp ra khỏi cửa. lúc này Ngôn Du xoay đầu, có chút áy náy, "Hảo."
Đúng rồi, giống như hảo vài ngày chưa cho tỷ tỷ gọi điện thoại, ngô, mình thật là rất không lương tâm.
Ngôn Du trong lòng nghĩ, cầm di động xuất môn, chứng kiến bộ dáng Hạ Kiều Mộc đang đắp tấm thảm mỏng trên mặt, chớp mắt, đi qua đem thảm kéo xuống, Hạ Kiều Mộc mở đôi mắt sưng đỏ liếc nàng một cái, lại lần nữa nhắm mắt lại, đưa tay đem thảm mỏng hướng lên trên, một lần nữa che trên đầu.
"Ngô..." Không nghĩ tới sẽ thấy bộ dáng Hạ Kiều Mộc như vậy, Ngôn Du nhất thời có chút sững sờ, hơn nửa ngày mới có chút xấu hổ, "Ơ... Tôi không biết em... Cái kia, trên sách có nói không nên dùng mền đắp quá đầu, đối với hệ hô hấp không tốt."
"Ân..." Ngôn Du gãi gãi cằm, "Tôi đi làm đây, cúi chào."
"Cúi chào..." Hữu khí vô lực đáp lại, Hạ Kiều Mộc đã một đêm không ngủ do đa phần khóc quá sức, đầu óc hỗn loạn, rốt cục trong mông lung nghe được tiếng cửa đóng lại sau dần dần ngủ mất.
Có lẽ chỉ có trong mộng mới không có nhiều thương tổn tới vậy, chính là... Nếu lại mơ thấy Ngôn Tĩnh gả cho nam nhân thì làm sao đây?
...
Emma xiêm áo thập phần phong tao, tạo dáng ỷ vào chiếc Porsche thể thao đỏ thẫm của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa nhà Ngôn Du, chờ Ngôn Du xuất hiện.
Nàng đoán chắc thời gian riêng ở nơi này chờ cùng Ngôn Du nuôi cấy cảm tình, cần từ hôm nay bắt đầu.
Quả nhiên Ngôn Du rất nhanh liền hiện ra trong tầm mắt của nàng, Emma lộ ra một nụ cười tự tin, phong tình vạn chủng liêu mái tóc cuộn sóng, đang muốn dựa theo bản thân dự kiến phản ứng của Ngôn Du khi thấy mình tươi cười sẽ thế nào, lại phát hiện Ngôn Du cũng không có nhìn sang đây, mà là xoa mắt ngáp một cái, lưng đeo bao cúi đầu từng bước nhoáng một cái trực tiếp từ bên cạnh mình lướt qua.
Nụ cười trên mặt trực tiếp cứng đờ, Emma trơ vài giây, gót bước theo Ngôn Du vỗ vỗ bả vai của nàng. Ngôn Du quay đầu, gặp nàng, lại dụi dụi mắt, xác định không nhìn lầm xong, "Hi..."
Sở lão sư nói cần lễ phép, không thể luôn coi thường người ta... Nàng thật biết điều, luôn nghe lời Sở lão sư nha.
"Hi..." Emma lại lộ ra cái tươi cười, "Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Ngôn Du nâng tay hướng nàng quơ quơ, "Tôi đi làm, cúi chào."
"..." Emma nhất thời không nói gì, ngay sau đó lại ngăn Ngôn Du đang tính rời đi, "Ngôn, để tôi đưa cô đi làm."
"Không cần." Ngôn Du lắc đầu, tiếp tục hướng phía trước mà đi.
"Ngôn, để tôi đưa cô qua đi, rất nhanh." Emma chưa từ bỏ ý định, lại muốn ngăn đón nàng. Ngôn Du không nhìn thẳng nàng, từ trong túi lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho Ngôn Tĩnh.
Sở lão sư bảo bọn họ nên ngồi xuống a, có chào hỏi, có nói thanh hảo, cũng có nói sẽ tiếp tục gặp... Ngô, nhưng mà nàng vẫn chán ghét Emma, ngoài nàng ra mới không cần nói gì đi.
Vừa nghĩ vừa đi tới, điện thoại đầu bên kia đường dây rất nhanh được kết nối. Ngôn Tĩnh đang trong phòng của mình rút ra quyển sách lật xem thì thấy dãy số ở Mĩ Quốc của Ngôn Du gọi tới, không khỏi có chút buồn cười, "Nghe lời dữ vậy luôn."
"Ngô?" Ngôn Du đã muốn đi có chút xa, Emma không có biện pháp, chỉ có thể trở về mở xe chạy ở sau lưng nàng. Vì thế liền hình thành tình thế cực kỳ quỷ dị: một chiếc ô tô so với tốc độ người đi đường còn muốn chậm hơn. Ngôn Du tự nhiên đối với vụ này không chút nào để ý, nghe được lời trêu chọc của tỷ tỷ còn có chút khó hiểu, "Cái gì nghe lời cơ?"
"Em chứ ai." Ngôn Tĩnh nhẹ giọng cười, một ngày qua tâm tình vẫn luôn rất thấp bởi vì lời của muội muội mà hơi hơi giơ lên, "Là Sở lão sư bảo em gọi điện thoại mà nhỉ."
"Ngô..." Đỏ mặt lên, tiếp tục chậm chạp cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói tỷ tỷ, Ngôn Du có chút ngượng ngùng, "Thực xin lỗi, tỷ tỷ..."
"Đứa ngốc, cùng tỷ tỷ không cần nói xin lỗi." Ngôn Tĩnh thanh âm nhu lên, "Kỳ thật cũng không có gì nha, trước kia luôn lo lắng em ở Mĩ Quốc không chiếu cố tốt chính mình, lúc không ngủ lúc lại điên cuồng ngủ, điên cuồng ăn gì đó, liền chưa thấy qua có người nào so với em mà bỏ qua chính mình... Hiện tại Sở lão sư trông coi em, chị không có gì lo lắng."
"Hắc hắc..." Ngôn Du ngây ngốc cười, một đường nghe thanh âm ôn nhu của tỷ tỷ mà đi đến ký túc xá, "Tỷ tỷ thật tốt."
Mắt thấy Ngôn Du bước vào ký túc xá, Emma không thể làm gì khác, chỉ có thể trước tiên đậu xe vào bãi đỗ xong xuôi, lúc này mới vội vàng đi vào, chính là Ngôn Du đã muốn vào thang máy ấn tầng lầu nghiên cứu, cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại, Emma cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt Ngôn Du bởi vì cánh cửa kia khép lại mà biến mất.
"Bất quá... Tiểu Du, có nghĩ tới sẽ về nước hay không?" Tuy nói, đối với cuộc sống muội muội ở nơi này rất là yên tâm nhưng Ngôn Tĩnh vẫn cảm giác mình có chút nhớ nhung Ngôn Du, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trang sách bóng loáng, "Tỷ tỷ nhớ em."
"Ngô..." Ngôn Du ngửa đầu nhìn con số trên thang máy biến đổi liên tục, bĩu môi, "Em cũng muốn trở về, chính là cảm thấy mới đến không bao lâu liền trở về thì thực không chịu trách nhiệm."
"Đúng vậy, Tiểu Du nhà ta là người rất có trách nhiệm mà." Ngôn Tĩnh nhẹ giọng cười nói.
"Ân, chờ qua một thời gian ngắn, em nhất định sẽ cùng lão sư nói đi về." Ngôn Du ngữ khí kiên định nói, "Như vậy là có thể nhìn thấy tỷ tỷ rồi... Ngô, tỷ tỷ, chị chừng nào thì đi làm vậy?"
Khép sách lại, Ngôn Tĩnh cầm sách thả lại trên giá, tắt đèn rồi mở đèn đầu giường, nàng ngồi vào trên giường nghe Ngôn Du hỏi như vậy, hơi có chút nghi hoặc, "Làm sao vậy?"
"Tỷ tỷ có thể tới Mĩ Quốc nha." Ngôn Du thanh âm non nớt nói, "Như vậy mới có thể sớm nhìn thấy tỷ tỷ."
Vừa có thể thấy Sở lão sư, cũng có thể thấy tỷ tỷ, thật tốt.
Cứ vậy mà nghĩ tới, Ngôn Du đang từ trong thang máy đi ra, mắt nhỏ lập tức cười đến híp lại thành một đường nhỏ, nhường Emma theo từ trong thang máy bên kia ra tới thấy được không khỏi có chút ghen tị.
Theo nàng nhận thức Ngôn Du từ đó đến nay, liền rất ít khi chứng kiến trên mặt Ngôn Du có tươi cười, trừ phi là lúc gọi điện thoại, mà người ở đầu bên kia nhất định là tỷ tỷ Ngôn Du.
"Như vậy sao..." Nghe được lời này của Ngôn Du, Ngôn Tĩnh giật mình, tiếp tục lại nghĩ tới Hạ Kiều Mộc đã ở Mĩ Quốc, lại nhướn lên mi, một lúc lâu mới dùng ngữ khí thật bất đắc dĩ nói, "Tiểu Du, gần đây tỷ tỷ có việc, khó có thể đi được."
"A..." Ngôn Du có chút thất vọng đáp lại, bĩu môi, "Được rồi..."
"Ân." Nếu là nàng cũng đi, chỉ sợ tình huống thật sự sẽ ngày càng loạn đi.
"Bằng hữu tỷ tỷ cũng ở chỗ này nè." Nói đến đây liền nghĩ tới Hạ Kiều Mộc, Ngôn Du đi vào phòng nghiên cứu, đem bao phóng tới trong tủ quần áo, "Nàng ngày đó tới đây có nói với em là tỷ phu gì đó, hại em giật cả mình."
Mấy chuyện làm loạn hay nói giỡn, ghét gì đâu.
Trên mặt nóng lên, mặc dù biết muội muội thực đơn thuần, cũng biết muội muội căn bản không tin tưởng lời nói của Hạ Kiều Mộc, thế nhưng ở một khắc này Ngôn Tĩnh vẫn là chột dạ, "Em đừng nghe nàng nói lung tung."
"Em không có nha." Ngôn Du nhu thuận nói, trong đầu bỗng dưng hiện lên bộ dáng tiền tuỵ của Hạ Kiều Mộc sáng sớm hôm nay, không khỏi có chút không đành lòng, "Tỷ tỷ, bằng hữu của chị có phải bị làm sao hay không, buổi sáng em nhìn thấy ánh mắt của nàng sưng tấy luôn."
Hơi thở bị kiềm hãm, ngồi ở trên giường Ngôn Tĩnh một tay nắm chặc sàng đan, "Nàng... Ánh mắt sưng tấy?"
"Ân, giống như khóc lâu lắm..." Ngôn Du oai cái đầu, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu, "Trước kia Sở lão sư không quan tâm em, em cũng hay khóc giống như vậy... Nàng có phải đã khóc hay không, có phải nàng thích phải người không cần nàng hay không..."
Ngôn Du mỗi nói một câu, Ngôn Tĩnh liền cảm giác tim mình run rẩy chia ra, hàm răng vẫn luôn dùng sức cắn môi dưới, thật giống như chỉ có làm vậy mới có thể khiến cho mình không thống khổ, Ngôn Tĩnh gắt gao cau mày, hồi lâu cũng không nói một câu.
"Tỷ tỷ?" Ngôn Du nói xong lời kia liền chờ tỷ tỷ trả lời, lại không nghe được bất kỳ thanh âm nào, không khỏi có chút nghi hoặc, "Vì cái gì không nói lời nào nha?"
"Ân... Không, vừa mới đi tắt đèn." Ngôn Tĩnh thuận miệng tìm lý do, lại không phát hiện lý do này của mình cùng không nói lời nào căn bản không có nửa điểm quan hệ, mà Ngôn Du cũng chậm độn không phát hiện ra cái cớ này có bao nhiêu nát vụn, rất thành thật gật đầu, "Tỷ tỷ, chị cũng đi ngủ sớm một chút nga, Tiểu Du cần thay quần áo tiến phòng thí nghiệm."
"Ân..." Ngôn Tĩnh giờ phút này tâm loạn như ma, cũng không biết nên cùng Ngôn Du nói cái gì, "Em mau đi đi, đừng quá mệt biết không?"
"Ân, tỷ tỷ cũng vậy, tỷ tỷ chúc ngủ ngon, tỷ tỷ tái kiến." Ngôn Du cùng tỷ tỷ nói dứt, để di động xuống, sau đó lấy ra áo ba-đờ-xuy trắng của bản thân mặc vào, chợt tức thời chuyển thân hoảng sợ lui về sau mấy bước.
Emma đang đứng ở sau lưng nàng, xa không đến vài bước nhìn nàng.
"Ô... Cô làm gì..." Ngôn Du thở sâu một chút, tay vỗ về ngực, "Làm tôi sợ nhảy dựng."
Emma đưa tay muốn phủ lên hai má Ngôn Du, Ngôn Du lập tức cảnh giác trốn tránh, "Cô muốn làm gì vậy?"
"Ngôn, tôi trước không truy cô." Emma lơ đễnh, nhẹ nhàng cười, "Chúng ta làm bằng hữu đi."
Ngôn Du nhìn nàng vài giây, sai lệch oai đầu, "Hảo."
"Vậy, giữa bằng hữu nắm tay, có thể đi?" Emma chìa tay phải nói.
"Có thể." Ngôn Du chìa tay phải, cùng nàng cầm, lại buông ra, "Tôi đi vào."
"Ân." Emma gật gật đầu, đi đến trước ngăn tủ của mình, đang vì thời điểm sách lược của mình muốn đạt được mà đắc ý. Đã muốn bước vào phòng thí nghiệm Ngôn Du chợt lui trở về, "Đúng rồi, bằng hữu trong đó, không thể sờ mặt của tôi cũng không cần mới buổi sáng xuất hiện dưới lầu nhà tôi còn có không cần dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn xem tôi đâu nhé..."
Emma nhất thời cứng người tại chỗ, đợi cho hoàn hồn lại rồi thì Ngôn Du đã muốn bước vào phòng thí nghiệm, nghiêm túc công tác.
Mặc vào áo ba-đờ-xuy trắng cũng vào phòng thí nghiệm, ánh mắt Emma nhìn Ngôn Du rất là quỷ dị.
Còn tưởng rằng một người chậm chạp đơn thuần như vậy, mình có thể dựa vào lý do làm bằng hữu mà tới gần sẽ không nhận thức được, vậy mà tựa hồ... cũng không có dễ lừa như vậy nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT