Sắc mặt ông Dũng đỏ gay vì giận dữ, ông thở hồng hộc như sắp
bị rút cạn oxi xung quanh. Nét mặt không chút tình cảm của ông
bất giác khiến máu nóng trong người Phong dâng trào, anh siết
chặt bàn tay và gào lên:
- Bố sai rồi!!! Thứ duy nhất tôi thiếu chính là tình thương và sự quan tâm của bố! Bố có bao giờ hỏi xem tôi yêu thích
gì? ngày hôm nay tôi đi học thế nào? đam mê của tôi là gì? Mà
chỉ áp đặt tôi theo cái cách của bố! Bố luôn vô tình lờ đi
những lần tôi cố khoe với bố những điểm 10 hay tận 5 bàn thắng mà tôi ghi ở giải bóng đá của trường! Năm tôi lên 9, bố quẳng
cho tôi hàng đống sách về ngành kinh doanh đáng nguyền rủa của
bố, sau đó còn đốt hết những quyển truyện tranh mà tôi vô cùng yêu thích! Lúc ấy tôi chỉ là 1 đứa trẻ rất vô tư! Bố có hiểu điều đó không vậy?!!
Quý ngài quyền lực ngây mặt ra và đứng chết lặng…! Ông nhìn
vào vẻ mặt mất bình tĩnh của con trai mà lòng nhem nhóm 1
chút hối hận. Tuy nhiên, sự tự ái của 1 người đàn ông không cho phép ông nói lời xin lỗi với Phong, chỉ cần nghĩ đến 2 từ ấy thôi là cổ họng ông tê cứng lại rồi…
- Bố…bố chẳng có thời gian để phân chia đều cho mọi thứ
trong cuộc sống của bố! Nhưng đáng lẽ con nên tự hào về bố
chứ! Con nghĩ mình được như hôm nay là nhờ vào cái gì hả?!
- Người bảo thủ như bố sẽ chẳng bao giờ có thiện chí để
cố hiểu câu chuyện bi thương của tôi. Có khi nghe xong, bố sẽ
tống thẳng tôi vào viện tâm thần mà chả cần suy nghĩ. Nếu
không tính về mặt danh nghĩa, thì bố chưa bao giờ xứng đáng là bố tôi.
Phong nhẹ nhàng gỡ đôi tay già yếu của mẹ ra rồi cúi đầu thật sát để chào bà. Xong anh cất bước ra đi… Tiếng cửa đóng sầm
lại cũng là lúc ông Dũng thả người ngồi phịch xuống chiếc
ghế salon. Ông cảm thấy khúc ruột của mình như đứt ra từng
đoạn một, nhưng…ông chẳng thể làm gì cả…Ngôi nhà yên ắng đến
tê tái cõi lòng, mỗi 1 giây trôi qua là mỗi phần hồn trông ông
như chết lặng… Người vợ úp mặt vào 2 lòng bàn tay khóc nức
nở, cơn đau dằn xé của người mẹ khi chứng kiến cảnh cha con
đoạn tình đoạn nghĩa thật không gì có thể sánh bằng…
Phong vừa mở cánh cửa ra thì cô em gái đã xuất hiện trước mắt anh. Thái
Hà vốn đã thẳng thừng tuyên chiến với Phong nên cô chẳng ngại gì nở nụ
cười khiêu khích ông anh cả. Hiểu hết mọi sự việc chỉ trong 1 khoảnh
khắc ngắn ngủi ấy, Phong ném ánh nhìn kinh tởm về phía em gái rồi lách
sang vai cô bước đi, nhưng Thái Hà đã lên tiếng chặn anh lại:
- Nếu anh đồng ý thề 1 lời thề với tôi, tôi sẽ giúp anh xóa bỏ scandal sáng nay.
Phong thừa biết lời thề đó là gì, nhưng giá trị lời thề của anh
không phải để dành cho hạng người như Thái Hà! Bằng vẻ mặt thản
nhiên nhất, anh cao giọng cất lời:
- Mày biết không Thái Hà?
- Sao? - cô em gái quắc mắc nhìn anh
- Việc nghĩ đến tao và mày chảy chung cùng 1 dòng máu khiến tao buồn nôn kinh khủng!
Không đợi Thái Hà phản ứng, Phong quay phắt người bước đi, rồi như sực
nhớ ra điều gì đó, anh đứng khựng lại nói nhanh bằng giọng điệu cương
quyết:
- Nói với bố rằng tao không lấy đi bất cứ thứ gì của ông ấy, tao chỉ xin mỗi Sound of Paradise thôi. Quán cafe đó rất quan trọng với tao, cũng
như Tuấn vậy. Mày nên nhớ điều đó.!
Thái Hà vào nhà, nói với bố ngắn gọn lời nhắn nhủ của Phong rồi dùng dằn bỏ lên lầu. Chuyện Phong có cảm tình đặc biệt với Sound of Paradise
khiến ông thật sự kinh ngạc! Bởi Sound of Paradise chính là hiện thân
cho nỗi niềm lớn nhất đời ông, về sự xót xa, tiếc nuối cùng nỗi khắc
khoải mà trong suốt mấy chục năm trời ông không thể nào quên được...Lẽ
nào lại trùng hợp đến như vậy...?
Trong phòng mình, Thái Hà lật chiếc gối to đùng lên và chộp lấy chiếc
iphone. Cô mở khóa xem tình hình và đúng như cô dự đoán, Bảo Lâm gọi nhỡ cho cô tận 17 cuộc...chắc hẳn anh đã biết cô bày mưu *** hại Phong. Hà
thở dài, buông điện thoại xuống vả cảm thấy tim mình đau nhói...Từ lúc
đối mặt với anh hai ngoài cửa cho đến giờ tay cô vẫn còn run. Cô không
chắc những điều mình làm là đúng hay sai nữa...
-------------†---------------
Sáng hôm sau
Tuấn sải từng bước ngắn trên hành lang chung cư, lòng bâng quơ nghĩ về
giấc mơ đêm qua. Anh mơ thấy mình bị lạc trên hòn đảo hoang trôi nổi
giữa biển trời mênh mông. Hòn đảo yên ắng không 1 chút biểu hiện của sự
sống, tiếng xào xạc từ đám lá cây trở nên hiếm hoi và góp phần đem lại
chút sinh khí cho hòn đảo. Tuấn đứng trơ trọi gần mép biển, thỏa sức hét lên để kêu cứu, nhưng...chỉ có sự im lặng lạnh lùng đáp trả lại anh
"Bế tắc sao?", Tuấn lẩm bẩm rồi tự cảm thấy hoang mang...người cần hoang mang bây giờ đâu phải là anh cơ chứ? Không thể phủ nhận rằng anh đang
rất lo cho Phong, không biết tâm trạng của cậu chủ đã khá hơn hay càng
lúc càng tồi tệ. Rồi những suy nghĩ vu vơ của Tuấn bỗng bị cắt ngang bởi câu chuyện bàn tán sôi nổi của cặp tình nhân trước mắt. Họ nói về Vũ
Phong, cô gái cứ luôn miệng chê bai kèm theo tiếng thở dài đầy sự thất
vọng, còn chàng trai thì gật gù, tỏ vẻ vô cùng đồng tình với người yêu.
Nghĩ lại mà lòng cảm thấy ưng ức, cặp tình nhân này là do Tuấn giới
thiệu họ đi xem vở Ánh sáng và Bóng tối. Sau khi đi xem về, họ khen
nức nở, thậm chí cô gái còn tôn Vũ Phong làm thần tượng…vậy
mà giờ đây, họ nỡ buông ra những lời cay nghiệt, đầy xúc phạm
như thế. “Họ hiểu gì về Phong chứ?” – Tuấn nghĩ rồi cố tình
bước nhanh đi ngang qua họ, để không phải nghe những điều chướng
tai nữa.
Sound of Paradise hôm nay đông khách đến ngột ngạt! Tuấn cảm giác là lạ và hơi choáng khi bước vào. Nhưng dường như đa số họ
đến đây không phải để uống café hay thưởng thức âm nhạc, mà chỉ để soi mói Vũ Phong. Tuấn nhanh chóng lia mắt khắp nơi để tìm
cậu chủ, và kia rồi, Phong đang đứng cạnh bàn của 1 đám thanh
niên lạ mặt. Bất chợt, Phong túm lấy cổ áo tên gần nhất hét
lên câu gì đó, khiến khách khứa xung quanh đều xoay người lại
quan sát. Tuấn hốt hoảng chạy đến, vội vàng gỡ tay cậu chủ ra khỏi tên kia và trách anh vì tội động thủ với khách hàng. Tuy nhiên, chuyện không hay đã xảy ra
- Im đi Phong!!! – ông Cường bỗng nổi giận – đừng nói những lời cay nghiệt với bản thân mình như vậy!!
Phong hơi giật mình, không khí xung quanh trùng xuống…vị đạo
diễn đứng lên đi vòng qua chân giường kiểm tra chiếc điện thoại
đang sạc pin của mình bằng bàn tay run run, rồi ông quay lại
chiếc ghế đối diện với Phong. Ông lấy lại bình tĩnh và xin
lỗi anh trong khi anh vẫn còn đang thắc mắc lý do khiến ông nổi
giận như vậy. Rồi 2 thầy trò tiếp tục uống trà trong yên
lặng…tiếng kim đồng hồ tích tắc bắt đầu gây khó chịu cho
Phong…thậm chí anh còn cảm giác âm thanh đang to dần ra nữa…
Được 10 phút sau, vị đạo diễn quyết định phá vỡ bầu không khí nặng nề. Ông khuyên Phong nên tạm thời lánh mặt khỏi làng giải trí, không tham gia cũng như không nhận thêm bất cứ lời mời
quảng cáo nào nữa. Vì bây giờ trong mắt công chúng, hình tượng của anh đã sụp đổ hoàn toàn! Nên anh càng xuất hiện, càng dễ bị những lời thị phi làm cho tổn thương mà thôi.
Rồi bằng ánh mắt chân thật nhất, ông nắm lấy vai Phong, ôn tồn
bảo rằng hãy tin ông, ông không hề có ý định bỏ rơi anh trong
lúc khó khăn như thế này, chỉ là chờ đợi scandal lắng xuống,
dần xóa nhòa đi trong ký ức mỗi người thôi. Phong nghĩ suy 1
hồi rồi cũng khẽ gật đầu, tuy vẫn không giấu được nỗi buồn.
Xong anh xin phép vị đạo diễn ra về. Khi đi ngang kệ sách bằng
gỗ bóng loáng, Phong khựng lại và nhìn chăm chăm vào khung ảnh chụp cảnh gia đình vị đạo diễn. Ông và vợ đứng cạnh nhau và
cùng đặt tay lên vai cậu thanh niên trông còn rất trẻ. Cậu sở
hữu nụ cười trong sáng hiếm thấy, cùng với vẻ mặt hiền lành
khiến người ta khó có thể rời mắt khỏi bức ảnh. Phong nghĩ
đây có thể là con trai vị đạo diễn, nhưng sao anh chưa bao giờ
nghe ông nhắc đến con trai mình? Không giấu được sự tò mò, Phong quay lại hỏi ngay:
- Trong bức ảnh là con trai chú à?
Ông Cường suýt làm rơi tách trà, ông ngước lên rồi nhẹ nhàng đáp:
- Ừ, nó nhỏ hơn cháu 1 tuổi.
- Mặt mày sáng sủa lắm, sao chú không bao giờ nhắc về nó?
Vị đạo diễn bỗng cúi gầm mặt xuống, Phong có thể nghe thấy
những âm thanh “cách cách” do móng tay cứng ngắt của ông va chạm vào nhau. Nhưng ngay khi ông vừa ngẩng mặt lên thì chiếc điện
thoại bên kia giường lại reo liên hồi bản nhạc rock điếc tai.
Phong đành phải bỏ lỡ câu chuyện ông định kể và chào ông ra
về.
----------------†---------------
Phong cứ để tâm trí mình trôi theo những bước chân vô định. Sao
anh cảm thấy mình nhỏ bé, bơ vơ giữa thành phố này quá…cảnh
vật quay cuồng quanh anh như 1 đoạn phim chiếu chậm, mọi âm thanh
rộn rã đều trộn lẫn vào nhau rồi tạo thành 1 nốt lặng giữa
dòng đời…chỉ còn lại giai điệu da diết của bản nhạc Kiss the
rain vang lên trong đầu anh…Dòng người xung quanh như nhạt dần
khỏi tầm nhìn của Phong, mặc dù họ đang len lén chỉ trỏ, xì
xầm to nhỏ với nhau về anh. Qua ánh mắt thiếu thiện cảm của
họ, anh cảm giác mình như 1 kẻ tội đồ. Thật nực cười! Anh đã
làm gì nên tội để họ phải kết án anh như vậy? Anh chưa bao giờ ba hoa với báo chí rằng anh tài giỏi, thông minh và gương mẫu.
Chỉ có họ tự phong chức vị cho anh, rồi tự mổ xẻ sự việc và tàn nhẫn nhấn chìm anh xuống vũng lầy tội lỗi…
Phong
cảm thấy giận lắm! Anh muốn thét vang lên cho tất cả mọi người biết sự phẫn nộ của anh, nhưng…cổ họng anh lại khô khốc và
nghẹn đắng…chưa bao giờ anh cảm thấy mình bất lực như vầy…
Anh sẽ không được diễn kịch nữa sao? Sẽ không được đứng trên sân khấu hoành tráng ấy để cháy cùng đam mê nữa sao…?Cuộc sống
của anh sẽ chán ngắt và trôi nổi giữa dòng đời vô định như
trước? Không!!! Anh không muốn, anh không muốn đánh mất tất cả
như thế này…!!!
Trời bỗng đổ mưa như trút nước, không có sự báo trước nào
cả…Phong ngồi xổm xuống ôm 2 tay lên đầu. Lòng anh nặng trĩu và chẳng buồn bước đi nữa. Cơn gió vô tình lướt qua như giễu cợt
Phong, nhưng cái lạnh xé da xé thịt sao có thể sánh bằng nỗi
lạnh căm trong trái tim anh lúc này…?
---------------†----------------
21 giờ 10 phút…
Tuấn đã đứng đợi Phong trước cửa nhà Lâm từ 2 giờ trước. Anh
lo đến phát điên khi chẳng thể gọi điện thoại được cho cậu
chủ. Vốn bản tính lo xa, Tuấn đã tự tưởng tượng ra đủ thứ
thể loại tai nạn kinh khủng xảy đến với Phong, rồi tự mình
hoảng sợ. Anh đứng lên, ngồi xuống, đi đi lại lại còn miệng
thì thầm nguyền rủa cái lạnh tê tái mà cơn mưa kia mang lại.
Rồi từ phía cuối dãy hàng lang, bóng dáng Phong dần dần hiện
ra trong sự mừng rỡ của Tuấn. Chàng ca sĩ thở phào 1 cách kín đáo và chạy đến bên Phong, vừa lay vai anh vừa gặng hỏi: