Phong cảm thấy trái tim mình đau nhói như có ai đang ra sức bóp
nát nó vậy. Từng tế bào trong anh dần bị đông cứng lại bởi 1
loại thuốc độc được bào chế tinh tế nhất, khiến cho người ta
đau đớn cùng cực nhưng không thể chết. Trong sự thổn thức kín
đáo, anh muốn gặng hỏi lại Tuấn lời nói vừa rồi, nhưng môi anh không thể cử động được nữa…và trong phút giây ngắn ngủi
ấy…anh đã thấu hiểu như thế nào là sự chết lặng…!
Sau cùng, Tuấn phải là người lên tiếng phá vỡ bấu không khí
ngạt thở. Trong sự nghẹn ngào đến tận cùng đáy lòng, Tuấn
đành phải nói ra những lời mà anh biết rằng sẽ gây ra nỗi đau
khôn cùng cho Phong, thậm chí anh cũng chẳng cam kết được rằng
bản thân mình sẽ không hối hận nếu đưa ra quyết định đau lòng
này…Quyết định rằng cả 2 sẽ buông tay nhau và bước trên 2 con
đường song song, khi ấy chỉ còn biết gửi nỗi nhớ nhung vào
từng cơn gió lạnh giá, mong sao nó sẽ mang chút hương thơm, chút hơi thở của người ấy đến bên mình…Tất cả sẽ chỉ còn là
những hoài niệm của cảm xúc bồng bột; pha 1 chút điên rồ
thường thấy ở tuổi trẻ.
- Yêu nhau thì đã sao chứ? Xã hội khắc nghiệt này sẽ không bao giờ chấp nhận chúng ta. Chúng ta không thể vô tư sống hạnh
phúc bên nhau cho đến hết cuộc đời được. Nhưng tôi phải nói 1
điều, Phong à…cậu là 1 ngôi sao thật sự! Cậu không biết mình
tuyệt vời như thế nào khi ở trên sân khấu đâu, cách cậu cười,
cậu hát và múa may trên đấy đã hoàn toàn mê hoặc được tôi,
và… rất nhiều người khác nữa. Vì thế tôi không muốn cậu dễ
dàng từ bỏ ngành giải trí chỉ vì…tình cảm trói buộc giữa
tôi và cậu…
- Mày không sao chứ?! Nghe thấy tao nói gì không?!!
- Để tao yên 1 lúc được không…? – Phong đáp giọng yếu ớt
- Liên quan đến ông Tuấn đúng không?!! – Lâm nói gần như quát
Phong im lặng 1 hồi lâu rồi tung chăn ngồi dậy. Vẻ mặt thất
thần thiếu sức sống của anh khiến cậu bạn không khỏi lo lắng.
Lâm thở dài rồi đi đến bàn làm việc thu dọn hết những bức
ảnh thật gọn gàng, xong anh bước về phía Phong, chống 2 tay lên
hông và dõng dạc tuyên bố:
- Rồi, đêm nay mày sẽ thế chỗ của mấy bức ảnh dở dang đó đấy. Giờ kể tao nghe mọi chuyện đi. Yên tâm là bây giờ chẳng
có cái quái gì làm tao bất ngờ nữa đâu.!
----------------†-----------------
Ánh nắng của buổi sớm tinh mơ khẽ soi rọi khắp căn phòng khiến Tuấn choàng tỉnh giấc. Anh vùng dậy, thỏa sức vươn vai và
ngáp 1 hơi dài sặc mùi lười biếng. Rồi từ phía nhà bếp, mùi
thơm quyến rũ của món mì xào hải sản xộc thẳng vào mũi anh.
Tuấn tự hỏi rằng ai đang ở trong đấy trổ tài nội trợ, trong
khi anh chẳng bao giờ thuê người làm cả. Bị trí tò mò kích
thích, Tuấn bật dậy toan bước vào nhà bếp kiểm tra thì đột
nhiên…anh khựng lại…vẻ mặt gần như hoảng hốt. Trong chiếc áo sơ mi trắng ngần của anh, Phương Nhi trông vô cùng gợi cảm và tươi
tắn. Cô bê đĩa mì xào đặt trên chiếc bàn gỗ tròn rồi lém
lỉnh nói:
- Anh phải xử lí bộ mặt ngáy ngủ kia xong xuôi thì mới được ăn đấy.!
- Em…là Phương Nhi thật sao? – Tuấn sửng sốt
- Em đây mà – cô cười hiền
Gương mặt kia, giọng nói kia và cả nụ cười dịu dàng kia…không
thể nhầm lẫn với 1 ai khác được. Nhưng Phương Nhi đã mất rồi!
Ý thức được điều đó nên Tuấn càng cảm thấy hoang moang hơn bao
giờ hết. Trong vài giây phân tích sự việc bằng cái đầu còn
chưa hẳn tỉnh táo, anh kết luận rằng đây có thể chỉ là 1 giấc mơ. Nhưng anh cảm giác mọi thứ xung quanh chân thật đến rợn
người, âm thanh tích tắc của tiếng kim đồng hồ và tiếng ong ong từ chiếc máy lạnh cũ kĩ vẫn sống động như thường ngày. Tuy
nhiên, anh mặc kệ là thực hay mơ, điều anh mong muốn lúc này là ôm chặt cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ nhung da diết. Anh chạy
đến dang rộng 2 cánh tay nhưng lại boàng hoàng nhận ra Phương Nhi chợt tan biến như 1 làn sương…ngay trong vòng tay của anh. Rồi
giọng nói dịu dàng ấy lại vang lên, phía sau lưng Tuấn:
- Em không còn thuộc về thế giới này nữa Tuấn à…
Tuấn quay phắt lại, vẻ mặt vẫn còn nguyên sự bàng hoàng. Hình ảnh cô giờ đây mờ ảo như màn hình tivi bị nhiễu sóng…và không khó khăn gì mấy để anh nhận ra Phương Nhi chỉ đang tồn tại với tư cách là 1 linh hồn. Tuấn thất vọng ngồi phịch xuống chiếc
ghế cạnh bàn ăn, mùi hương lôi cuốn từ đĩa mì không còn đủ
sức quyến rũ anh nữa. Nhi bước đi như bay trên mặt sàn đến ngồi cạnh bên người yêu. Cô mỉm cười và nói:
- Anh không nên cố phủ nhận nữa.
- Anh không hiểu ý em…? – Tuấn nhướng mày
- Anh đã rất buồn khi chia tay Vũ Phong, đúng chứ?
Tuấn cố gắng lắm nhưng cũng không thể giấu được sự bối rối qua ánh mắt
- Như vậy…thì tốt cho cậu ấy hơn.
- Không! Không tốt cho 1 ai trong các anh cả.!
Thoắt 1 cái, Nhi đã đứng trước mặt Tuấn. Cô cởi bỏ lớp áo sơ
mi không chút ngại ngùng; và 1 lần nữa cô khiến Tuấn phải
hoảng hốt. Lỗ hỏng bên ngực trái của cô hiện ra mồn một, đến
nỗi anh có thể trông thấy từng tế bào khẽ chuyển động trong
ấy; chỉ ngoại trừ trái tim…
- Em rất yêu anh Tuấn à…Tất cả mọi ký ức lúc trước của
em cũng không bằng 1 giây em được ở bên ạnh anh. Tình yêu của em
quá to lớn đến mức em tưởng như nó thật sự tồn tại thứ phép
màu nào đó. Và phép màu ấy đã tồn tại, tình yêu của em vẫn
còn lại nơi thế gian này.
Lòng bồi hồi thổn thức, Tuấn lại muốn ôm Nhi vào lòng nhưng
không thể. Cô giờ đây chỉ còn là 1 linh hồn, anh không thể chạm
vào cô mặc dù dáng hình ấy đang ở rất gần bên anh.
- Anh hiểu, anh rất cảm động về điều tuyệt vời đó em à.
Nhưng…Vũ Phong…lại đang vô cùng đau khổ…anh thắc mắc liệu cậu
ấy có thể yêu 1 ai khác nữa không?
- Xem ra anh đã thật sự quan tâm đến cậu ấy rồi. Anh yêu à, nếu anh tin vào định mệnh, tin vào giấc mơ này thì anh nên
biết rằng có những mối liên kết không thể nào phá vỡ được,
thậm chí sự chia ly càng giúp nó vững bền hơn. Em giờ đây chỉ
là 1 phần sót lại trong ký ức của anh thôi, còn Vũ Phong mới
là 1 phần trong cuộc sống của anh…
Nhi bật khóc…và biến mất trước khi giọt nước trong veo rơi xuống nền nhà…
Tuấn bừng tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại trên trán, tay anh còn vô
thức quờ quạng về phía trước như để níu giữ Phương Nhi ở lại. Anh tung chăn chạy vào nhà bếp, nhưng chẳng có đĩa mì xào hải sản thơm phưng phứt, cũng chẳng có bóng dáng nhỏ nhắn nào
trong đấy cả. Hơi thất vọng, anh lủi thủi trở về chiếc giường
ngổn ngang chăn gối; và anh đã vô cùng kinh ngạc khi trông thấy
chiếc áo sơ trắng toát của mình nằm yên bệ trên sàn nhà. Sững sờ 1 hồi lâu, Tuấn cũng quyết định nhặt chiếc áo lên. Anh
siết chặt nó vào lòng…đôi vai thi nhau run lên bần bật…
-----------------†----------------
Sound of Paradise, 8 giờ 30 sáng
Trong phòng vệ sinh nam khá vắng vẻ, Phong chán nản rít 1 hơi
dài điếu thuốc lá. Đã lâu lắm rồi anh mới ngập trong mùi vị
nồng nặc, cay cay như thế này. Nhưng 1 chút phiêu diêu mà nó mang lại cũng chẳng làm tâm trạng anh khá hơn. Trong tâm trí Phong
bây giờ đầy ắp hình ảnh từng giọt nước mắt ngắn dài của Vy.
Cô vừa đáp chuyến bay từ Hà Nội về là ngay lập tức cô tìm
đến Phong, và cô đã khóc nức nở khi anh thừa nhận bài báo kia
là sự thật. Vy cứ khóc mãi không ngừng, thậm chí cô chẳng còn đủ sức để trách móc anh nữa. Sau cùng, Vy bỏ chạy đi mặc kệ
Phong có gọi với theo bằng những lời xin lỗi quá muộn màng…
- Nực cười thật! Tôi tự đẩy Phong ra khỏi tôi, và khi cậu
ấy bắt đầu xa cách tôi thật thì tôi lại cảm thấy khó chịu.
- Thường là thế mà! – Lâm thản nhiên đáp
Quán café bên cạnh siêu thị bắt đầu chuyển sang mở nhạc Việt.
Vẻ mặt Tuấn bỗng dưng bí xị trong khi Lâm vẫn vô tư ngân nga theo bài hát đang “hot” của ca sĩ Thiên Long.
- “Mong manh như hương ai quen dịu dàng thoáng qua, khi anh lang thang bên em một mùa nắng xa…”