- Cậu và tôi nên kết thúc thôi…

Phong cảm thấy trái tim mình đau nhói như có ai đang ra sức bóp nát nó vậy. Từng tế bào trong anh dần bị đông cứng lại bởi 1 loại thuốc độc được bào chế tinh tế nhất, khiến cho người ta đau đớn cùng cực nhưng không thể chết. Trong sự thổn thức kín đáo, anh muốn gặng hỏi lại Tuấn lời nói vừa rồi, nhưng môi anh không thể cử động được nữa…và trong phút giây ngắn ngủi ấy…anh đã thấu hiểu như thế nào là sự chết lặng…!

Sau cùng, Tuấn phải là người lên tiếng phá vỡ bấu không khí ngạt thở. Trong sự nghẹn ngào đến tận cùng đáy lòng, Tuấn đành phải nói ra những lời mà anh biết rằng sẽ gây ra nỗi đau khôn cùng cho Phong, thậm chí anh cũng chẳng cam kết được rằng bản thân mình sẽ không hối hận nếu đưa ra quyết định đau lòng này…Quyết định rằng cả 2 sẽ buông tay nhau và bước trên 2 con đường song song, khi ấy chỉ còn biết gửi nỗi nhớ nhung vào từng cơn gió lạnh giá, mong sao nó sẽ mang chút hương thơm, chút hơi thở của người ấy đến bên mình…Tất cả sẽ chỉ còn là những hoài niệm của cảm xúc bồng bột; pha 1 chút điên rồ thường thấy ở tuổi trẻ.

- Yêu nhau thì đã sao chứ? Xã hội khắc nghiệt này sẽ không bao giờ chấp nhận chúng ta. Chúng ta không thể vô tư sống hạnh phúc bên nhau cho đến hết cuộc đời được. Nhưng tôi phải nói 1 điều, Phong à…cậu là 1 ngôi sao thật sự! Cậu không biết mình tuyệt vời như thế nào khi ở trên sân khấu đâu, cách cậu cười, cậu hát và múa may trên đấy đã hoàn toàn mê hoặc được tôi, và… rất nhiều người khác nữa. Vì thế tôi không muốn cậu dễ dàng từ bỏ ngành giải trí chỉ vì…tình cảm trói buộc giữa tôi và cậu…

- Trói…buộc…? – Phong hỏi lại với giọng điệu như kìm nén sự đau khổ

- Nếu không phẫu thuật, cậu đã không bị vướng vào mớ rắc rối này đúng không?

- Không! Vì nếu không phẫu thuật thì tôi đã thăng thiên lâu rồi!

Thái độ cọc cằn, giận dỗi của Phong bất giác khiến Tuấn vô cùng khó xử. Anh không muốn Phong hiểu lầm anh nỡ bỏ rơi Phong trong hoàn cảnh chơi vơi này, nhưng…anh lại chẳng biết giải thích với cậu chủ như thế nào cho trọn vẹn. Cơn mưa phùn dường như chẳng có ý định kết thúc sự than khóc của mình... Tuấn khẽ lần tay vào cổ áo Phong, lôi ra mặt dây chuyền chữ W và mân mê nó…Trái tim Phong đập liên hồi bởi đầu ngón tay kia vô tình chạm vào da thịt anh, bất chợt thổi bùng trong anh niềm khát khao muốn có được Tuấn 1 lần nữa…!

Phong cẩn trọng vuốt mái tóc hơi ẩm ướt của chàng ca sĩ, và 1 chút rung động ngọt ngào đó đã âm thầm nung chảy tâm hồn Tuấn…Tuy nhiên, vẫn không ngăn được anh phải nói ra những lời vô cùng xót xa…:

- Tôi mong cậu hiểu, tôi không hề có ý định lẩn trốn cậu, thậm chí cho dù chúng ta có kết thúc, tôi vẫn sẽ làm việc ở Sound of Paradise. Nhưng Phong à, cậu không thể xóa bỏ sự nghi ngờ của mọi người khi chúng ta cứ dính nhau như hình với bóng, vả lại… - Tuấn ngập ngừng nhìn vào ngực trái Phong – hãy thử yêu 1 cô gái nào đó và trở lại cuộc sống bình thường như trước đây…

Phong run run sờ lên ngực mình, rồi báu chặt đến mức nhàu nát chiếc áo sơ mi. Những giọt nước mắt được chôn giấu từ vực thẳm đáy lòng đồng loạt vùng ra khỏi khóe mi của anh. Mặc dù ngượng lắm, nhưng Phong không thể kìm nén cảm xúc được nữa…Tuấn đâu biết rằng anh đã từng tìm kiếm hết cô gái này đến cô gái khác chỉ để khỏa lấp khoang tình cảm tưởng như bị lệch lạc vì sự thiếu thốn. Tuy nhiên, càng cố đi ngược lại con sóng Sự thật, càng bị nó vật cho té ngã 1 cách đau đớn; và không mất quá lâu để anh nhận ra điều này. Cô gái Phương Nhi đó, dường như luôn âm thầm dõi theo Phong ở 1 góc mây phía đường chân trời, bởi khi Phong chỉ vừa tán tỉnh cô em xinh tươi nào đấy, thì trái tim anh lại trở nên đau nhói không thể tả xiết. Như 1 lời nhắc nhở kín đáo nhưng không kém phần quyết liệt, cô gái ấy sẽ không để người thừa kế âm thầm bán đi toàn bộ tài sản của mình cho bất cứ gã thương gia nào trên chuyến du hành.

- Tôi không có quyền được lựa chọn! – Phong túm nhẹ cổ áo Tuấn – chẳng lẽ anh nỡ mặc kệ tình yêu của cô ấy sao!?

Cái lạnh khẽ lùa vào lớp áo thun mỏng tang bất giác khiến Tuấn rùng mình. Anh hơi co người lại rồi khẽ thở dài…

- Cuộc sống này là của cậu, tôi không muốn trông thấy cậu dằn vặt đau khổ vì trái tim của Phương Nhi nữa. Tình yêu cao đẹp đó tôi sẽ khắc sâu trong tâm khảm này, nó đã trở thành 1 ký ức không thể đánh mất của tôi, và Vũ Phong à…

Tuấn vờ lảng tránh ánh mắt cậu chủ, xoay mặt về phía làn mưa và tiếp tục:

- Thời gian qua tôi đã mù quáng vì cậu. Tôi cũng chẳng biết vì điều gì, vì tôi thật sự có tình cảm với cậu hay chỉ vì cậu mang trái tim của người con gái tôi yêu? Tôi chưa xác định được tình cảm bản thân cũng như không muốn phá hỏng sự nghiệp của cậu. Thế nên…

Bằng cử chỉ dịu dàng đầy sự trân trọng, như thể đây là điều cuối cùng Tuấn có thể làm cho Phong. Anh vén tóc cậu chủ sang 1 bên rồi hôn lên vầng trán đang nóng hừng hực. Đôi môi anh phút chốc trở nên tê dại, anh tự cắn nhẹ vào môi mình để kìm nén cơn chấn động nhỏ từ làn môi, từ sự dằn xé tận đáy lòng. Phong không nói được 1 lời nào cả…anh cảm thấy nụ hôn của Tuấn thật tàn nhẫn…! Anh muốn níu giữ con người này ở bên mình mãi mãi, nhưng mọi cố gắng để cản ngăn sự biệt ly trở nên vô nghĩa khi hơi ấm của Tuấn dần dần xa rời anh. Cuối cùng, Tuấn lặng lẽ quay lưng đi, bóng hình ấy dần bị nuốt chửng bởi bóng tối phía cuối hành lang. Tiếng bước chân thân thuộc của anh vẫn còn vang vọng trong tâm trí Phong và trở thành nỗi ám ảnh chỉ vài giây sau đó.

Đau đớn đến tột cùng, Phong co rúm người lại và bật khóc. Tiếng khóc thảm thiết như 1 con thú bị tử thương. Ngay lúc này anh chỉ ước sao chiếc kim đồng hồ liều lĩnh kia có thể mặc kệ quy luật vĩnh hằng của nó để giúp Tuấn quay trở về bên anh và hôn anh 1 lần nữa… Phong cố gượng lên nhưng người mềm nhũn, anh lảo đảo và khụy 2 đầu gối xuống nền gạch lạnh thấu xương. Đôi vai anh run bần bật, 2 tay thì cứ ôm lấy ngực mình…và cõi lòng không ngừng gào thét cái tên “Thiên Tuấn”. Rồi anh ngất lịm đi vì sự mệt mỏi quá độ sau 1 ngày tồi tệ. Bầu trời càng lúc càng xám xịt, những hạt mưa dai dẳng vẫn mãi rơi trong đêm khuya lạnh giá…

Phong bần thần tỉnh lại và nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường của cậu bạn. Đồng hồ đã điểm 1 giờ sáng mà Bảo Lâm vẫn còn ngồi loay hoay với những bức ảnh vừa chụp. Nghe tiếng trở mình của Phong, Lâm hơi giật mình và liếc về phía giường. Anh cất giọng hỏi vẻ lo lắng:

- Mày tỉnh rồi hả? Sao tự dưng khi nãy nằm ngất trước cửa nhà vậy?

Phong chìm đắm trong nỗi nhớ nhung tuyệt vọng, nỗi đau ấy vẫn còn ngự trị trong lòng anh, nó hút cạn sức sống và khiến cổ họng anh đắng ngắt vị xót xa buồn thảm. Anh cứ nằm yên không buồn trả lời Lâm. Đôi mắt nhòa lệ của anh giờ đây chỉ còn lại những kỷ niệm, anh có thể trông thấy nụ cười sáng ngời như ánh trăng của Tuấn, cử chỉ chau mày khó chịu khi anh ăn phải thứ gì có vị ngọt lịm, và rất nhiều hình ảnh khác nữa về người thanh niên ấy. Khoảng trống giữa các ngón tay bỗng chốc trở thành nỗi ám ảnh sâu sắc…và cả nụ hôn cuối cùng ấy giở chỉ còn là hư vô…

Lâm nôn nóng rời khỏi bàn làm việc, bước nhanh đến lay mạnh vai Phong và tiếp tục gặng hỏi:

- Mày không sao chứ?! Nghe thấy tao nói gì không?!!

- Để tao yên 1 lúc được không…? – Phong đáp giọng yếu ớt

- Liên quan đến ông Tuấn đúng không?!! – Lâm nói gần như quát

Phong im lặng 1 hồi lâu rồi tung chăn ngồi dậy. Vẻ mặt thất thần thiếu sức sống của anh khiến cậu bạn không khỏi lo lắng. Lâm thở dài rồi đi đến bàn làm việc thu dọn hết những bức ảnh thật gọn gàng, xong anh bước về phía Phong, chống 2 tay lên hông và dõng dạc tuyên bố:

- Rồi, đêm nay mày sẽ thế chỗ của mấy bức ảnh dở dang đó đấy. Giờ kể tao nghe mọi chuyện đi. Yên tâm là bây giờ chẳng có cái quái gì làm tao bất ngờ nữa đâu.!

----------------†-----------------

Ánh nắng của buổi sớm tinh mơ khẽ soi rọi khắp căn phòng khiến Tuấn choàng tỉnh giấc. Anh vùng dậy, thỏa sức vươn vai và ngáp 1 hơi dài sặc mùi lười biếng. Rồi từ phía nhà bếp, mùi thơm quyến rũ của món mì xào hải sản xộc thẳng vào mũi anh. Tuấn tự hỏi rằng ai đang ở trong đấy trổ tài nội trợ, trong khi anh chẳng bao giờ thuê người làm cả. Bị trí tò mò kích thích, Tuấn bật dậy toan bước vào nhà bếp kiểm tra thì đột nhiên…anh khựng lại…vẻ mặt gần như hoảng hốt. Trong chiếc áo sơ mi trắng ngần của anh, Phương Nhi trông vô cùng gợi cảm và tươi tắn. Cô bê đĩa mì xào đặt trên chiếc bàn gỗ tròn rồi lém lỉnh nói:

- Anh phải xử lí bộ mặt ngáy ngủ kia xong xuôi thì mới được ăn đấy.!

- Em…là Phương Nhi thật sao? – Tuấn sửng sốt

- Em đây mà – cô cười hiền

Gương mặt kia, giọng nói kia và cả nụ cười dịu dàng kia…không thể nhầm lẫn với 1 ai khác được. Nhưng Phương Nhi đã mất rồi! Ý thức được điều đó nên Tuấn càng cảm thấy hoang moang hơn bao giờ hết. Trong vài giây phân tích sự việc bằng cái đầu còn chưa hẳn tỉnh táo, anh kết luận rằng đây có thể chỉ là 1 giấc mơ. Nhưng anh cảm giác mọi thứ xung quanh chân thật đến rợn người, âm thanh tích tắc của tiếng kim đồng hồ và tiếng ong ong từ chiếc máy lạnh cũ kĩ vẫn sống động như thường ngày. Tuy nhiên, anh mặc kệ là thực hay mơ, điều anh mong muốn lúc này là ôm chặt cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ nhung da diết. Anh chạy đến dang rộng 2 cánh tay nhưng lại boàng hoàng nhận ra Phương Nhi chợt tan biến như 1 làn sương…ngay trong vòng tay của anh. Rồi giọng nói dịu dàng ấy lại vang lên, phía sau lưng Tuấn:

- Em không còn thuộc về thế giới này nữa Tuấn à…

Tuấn quay phắt lại, vẻ mặt vẫn còn nguyên sự bàng hoàng. Hình ảnh cô giờ đây mờ ảo như màn hình tivi bị nhiễu sóng…và không khó khăn gì mấy để anh nhận ra Phương Nhi chỉ đang tồn tại với tư cách là 1 linh hồn. Tuấn thất vọng ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn, mùi hương lôi cuốn từ đĩa mì không còn đủ sức quyến rũ anh nữa. Nhi bước đi như bay trên mặt sàn đến ngồi cạnh bên người yêu. Cô mỉm cười và nói:

- Anh không nên cố phủ nhận nữa.

- Anh không hiểu ý em…? – Tuấn nhướng mày

- Anh đã rất buồn khi chia tay Vũ Phong, đúng chứ?

Tuấn cố gắng lắm nhưng cũng không thể giấu được sự bối rối qua ánh mắt

- Như vậy…thì tốt cho cậu ấy hơn.

- Không! Không tốt cho 1 ai trong các anh cả.!

Thoắt 1 cái, Nhi đã đứng trước mặt Tuấn. Cô cởi bỏ lớp áo sơ mi không chút ngại ngùng; và 1 lần nữa cô khiến Tuấn phải hoảng hốt. Lỗ hỏng bên ngực trái của cô hiện ra mồn một, đến nỗi anh có thể trông thấy từng tế bào khẽ chuyển động trong ấy; chỉ ngoại trừ trái tim…

- Em rất yêu anh Tuấn à…Tất cả mọi ký ức lúc trước của em cũng không bằng 1 giây em được ở bên ạnh anh. Tình yêu của em quá to lớn đến mức em tưởng như nó thật sự tồn tại thứ phép màu nào đó. Và phép màu ấy đã tồn tại, tình yêu của em vẫn còn lại nơi thế gian này.

Lòng bồi hồi thổn thức, Tuấn lại muốn ôm Nhi vào lòng nhưng không thể. Cô giờ đây chỉ còn là 1 linh hồn, anh không thể chạm vào cô mặc dù dáng hình ấy đang ở rất gần bên anh.

- Anh hiểu, anh rất cảm động về điều tuyệt vời đó em à. Nhưng…Vũ Phong…lại đang vô cùng đau khổ…anh thắc mắc liệu cậu ấy có thể yêu 1 ai khác nữa không?

Nhi im lặng nghĩ suy điều gì đó rồi dịu dàng nói:

- Xem ra anh đã thật sự quan tâm đến cậu ấy rồi. Anh yêu à, nếu anh tin vào định mệnh, tin vào giấc mơ này thì anh nên biết rằng có những mối liên kết không thể nào phá vỡ được, thậm chí sự chia ly càng giúp nó vững bền hơn. Em giờ đây chỉ là 1 phần sót lại trong ký ức của anh thôi, còn Vũ Phong mới là 1 phần trong cuộc sống của anh…

Nhi bật khóc…và biến mất trước khi giọt nước trong veo rơi xuống nền nhà…

Tuấn bừng tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại trên trán, tay anh còn vô thức quờ quạng về phía trước như để níu giữ Phương Nhi ở lại. Anh tung chăn chạy vào nhà bếp, nhưng chẳng có đĩa mì xào hải sản thơm phưng phứt, cũng chẳng có bóng dáng nhỏ nhắn nào trong đấy cả. Hơi thất vọng, anh lủi thủi trở về chiếc giường ngổn ngang chăn gối; và anh đã vô cùng kinh ngạc khi trông thấy chiếc áo sơ trắng toát của mình nằm yên bệ trên sàn nhà. Sững sờ 1 hồi lâu, Tuấn cũng quyết định nhặt chiếc áo lên. Anh siết chặt nó vào lòng…đôi vai thi nhau run lên bần bật…

-----------------†----------------

Sound of Paradise, 8 giờ 30 sáng

Trong phòng vệ sinh nam khá vắng vẻ, Phong chán nản rít 1 hơi dài điếu thuốc lá. Đã lâu lắm rồi anh mới ngập trong mùi vị nồng nặc, cay cay như thế này. Nhưng 1 chút phiêu diêu mà nó mang lại cũng chẳng làm tâm trạng anh khá hơn. Trong tâm trí Phong bây giờ đầy ắp hình ảnh từng giọt nước mắt ngắn dài của Vy. Cô vừa đáp chuyến bay từ Hà Nội về là ngay lập tức cô tìm đến Phong, và cô đã khóc nức nở khi anh thừa nhận bài báo kia là sự thật. Vy cứ khóc mãi không ngừng, thậm chí cô chẳng còn đủ sức để trách móc anh nữa. Sau cùng, Vy bỏ chạy đi mặc kệ Phong có gọi với theo bằng những lời xin lỗi quá muộn màng…

Điếu thuốc thứ 5 đã tàn, anh vứt nó vào xọt rác rồi mở cửa rời khỏi phòng wc. Tiến ra ngoài quán, bất chợt những âm thanh du dương từ chiếc dương cầm kia lại khiến ngực Phong đau nhói…

Kết thúc bản tình ca, Tuấn đổi vị trí cho 1 nghệ sĩ violon mới của quán rồi bước nhanh xuống sân khấu. Trông thấy Phong ở đằng xa, anh lưỡng lự 1 lúc rồi cũng quyết định đến chào hỏi Phong cho phải lệ nhân viên – cậu chủ. Tuy nhiên khi Tuấn chỉ vừa hé đôi môi ra thì Phong đã lạnh lùng bước sượt ngang vai anh. Thái độ hờ hững như chưa bao giờ quen biết cùng với ánh mắt lạnh băng kia bất giác khiến Tuấn vô cùng khó chịu…Phong rõ ràng đang giận anh rồi…

Tuấn liếc nhìn những kẻ đang soi mói, xì xầm to nhỏ với nhau với vẻ ngán ngẩm. Anh thở dài, tự hỏi scandal chết tiệt này đến bao giờ mới kết thúc. Nhâm nhi tách café sáng đặc thơm nồng nàn, Tuấn bắt đầu thả hồn vào ánh nắng nhạt đang buông lơi trên lòng đường phố quạnh hiu…Trên màn hình tivi tinh thể lỏng treo cạnh bức tranh vẽ cảnh đồng quê, ca sĩ Thiên Long xuất hiện 1 cách hoành tráng trên sân khấu. Sau khi nở nụ cười khoe chiếc răng khểnh thương hiệu, anh hét lên chào khán giả và giới thiệu bài hát mới do mình tự sáng tác. Tuấn không để ý lắm cho đến khi giai điệu đầu tiên của bài hát ấy cất lên. Tách café trên tay Tuấn rơi thẳng xuống nền gỗ bóng loáng, vang lên 1 tiếng “xoảng” thót tim. Anh trợn trừng mắt lên nhìn chằm chằm vào màn hình tivi và nghe như nuốt từng nốt nhạc mà cậu ca sĩ ấy hát. Rồi anh cảm thấy lòng mình bùng lên sự tức giận đến điên người! Anh bấm gọi mãi cho Thiên Long nhưng chỉ nhận lại được những âm thanh “tút tút” phản hồi vô vọng. Tức mình, anh với lấy chiếc áo khoác máng trên lưng ghế rồi bỏ ra ngoài cửa…

----------------†-----------------

Thành phố vào ban đêm thật buồn chán, cảnh vật đều rời rạc lẫn nhau và chẳng có 1 chút kết nối nào. Người cười vui hơn hở, người lại mặt buồn như đưa đám. Những ánh đèn trải rộng xuống lòng đường 1 cách lem luốc như tác phẩm của đứa trẻ nghịch ngợm nào đấy. Có lẽ tâm trạng xấu sẽ kéo theo những suy nghĩ tồi tệ, Thái Hà nghĩ thế và tiếp tục lái xe chầm chậm trên con phố dài dường như bất tận. Gần 2 ngày nay cô hoàn toàn mất liên lạc với Tuấn, và điều đó khiến cô phát điên! Cô ngừng xe bên 1 siêu thị nhỏ, dự định mua vài món ăn vặt cho buổi tối chán chường này. Family mart hôm nay cũng vắng vẻ hơn mọi ngày, Thái Hà nhanh tay với lấy 7 bịch bánh Pocca, 2 gói rong biển và vài loại kẹo khác nhau cho vào giỏ hàng rồi đem chúng ra quầy thu ngân. Trong khi chờ đợi cậu nhân viên trẻ tính tiền, cô vô tình đảo mắt khắp siêu thị và…phát hiện ra Bảo Lâm đang chơi đùa cùng mấy đứa trẻ ở cuối dãy đồ lạnh. Thái Hà hơi nép người đi và kín đáo hối thúc cậu nhân viên. Nhưng sau đó, bỗng dưng cô lại ngây mặt ra, quan sát từng cử chỉ của Lâm 1 cách vô thức. Chàng trai đáng yêu này có vẻ mặt thanh khiết đến mức thiên thần cũng phải ghen tỵ. Cô quan sát cách Lâm bồng đứa bé, trêu ghẹo và chụp ảnh cho chúng đến say mê rồi tự mỉm cười…

- Chị ơi! Chị gì ơi! Của chị xong rồi, tất cả là 67 nghìn ạ.!

Hà giật bắn mình vì tiếng gọi khá lớn của cậu nhân viên trẻ. Cô lo lắng liếc nhìn về phía Lâm, và thật không may, Lâm đã phát hiện ra cô rồi. Hà cuống cuồng móc ví ra, đặt tờ 100 nghìn xuống sàn tính tiền lạnh ngắt rồi bỏ chạy cùng với bao thức ăn. Sau hồi bỡ ngỡ, Lâm vội buông đứa bé trên tay xuống rồi chạy thật nhanh để đuổi theo Hà, nhưng anh đã đâm sầm phải 1 người ở cửa ra vào.

- Ôi trời!! Mắt mũi ông để đâu vậy hả Tuấn?!! – Lâm tức tối trách móc

- Tôi sút ông 1 phát bây giờ! – Tuấn vừa nói vừa xoa xoa đầu mình – ông đâm sầm vào tôi trước còn gì.?

Vốn không phải loại người thích tranh cãi, Lâm mặc kệ Tuấn và đứng lên chạy ra ngoài của, lòng thầm mong Thái Hà có thể gặp trục trặc với chiếc xe của mình mà nán lại chờ anh. Tuy nhiên, cả cô lẫn chiếc xe đã không còn ở đó nữa. Lâm thất vọng ngồi phịch xuống bồn cây trước siêu thị, tiếc nuối vì đã không thể gặp được em… Khoảng 10 phút sau, Tuấn bước ra với 1 túi mì gói và 2 lon bia Tiger. Anh nghoe nguẩy lon bia trước mắt Lâm, nói ngắn gọn:

- Chán quá hả? Làm 1 lon với tôi đi.

Hai chàng thanh niên ngồi trên bồn cây và nói về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, gần như là lảm nhảm đúng kiểu của những tên đang chán đời. Quả thật Tuấn hơi bất ngờ khi Lâm thổ lộ rằng anh ấy rất yêu Thái Hà và đang vô cùng thất vọng bởi 1 tình yêu không được đáp trả. Sau cùng hết chủ đề, họ mới đề cập đến chuyện họ đang quan tâm nhất:

- Tôi nghe nói ông và Phong đã chia tay?

Tuấn gật nhẹ…

- Đừng ngại – Lâm phì cười - tôi không hỏi tới đâu, vì tôi biết lý do rồi. Ông có nỗi khổ của riêng ông. Mà nếu là tôi, tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa.

- Nực cười thật! Tôi tự đẩy Phong ra khỏi tôi, và khi cậu ấy bắt đầu xa cách tôi thật thì tôi lại cảm thấy khó chịu.

- Thường là thế mà! – Lâm thản nhiên đáp

Quán café bên cạnh siêu thị bắt đầu chuyển sang mở nhạc Việt. Vẻ mặt Tuấn bỗng dưng bí xị trong khi Lâm vẫn vô tư ngân nga theo bài hát đang “hot” của ca sĩ Thiên Long.

- “Mong manh như hương ai quen dịu dàng thoáng qua, khi anh lang thang bên em một mùa nắng xa…”

- Sai rồi, là đường chiều nắng xa! – Tuấn thẳng thừng xen vào

- Wow! Ông thuộc bài hát mới này rồi à? – Lâm hỏi vẻ thích thú

Chợt, Tuấn bóp nát lon bia trong tay khiến Lâm hơi rùng mình, xong anh nói với giọng như kìm nén sự tức giận:

- Ai lại không thuộc bài hát do chính mình sáng tác chứ?!

Nhận ra sắc mặt Tuấn đang chuyển biến theo chiều hướng cực xấu, Lâm cảm thấy mình nên nghiêm túc và cẩn trọng hỏi ông bạn:

- Tôi cũng biết ông là nhạc sĩ, nhưng bài hát đó có vấn đề gì sao?

- Không! Vấn đề là ở chuyện tôi chưa bao giờ bán nó cho Thiên Long! Tên khốn đó không những đổi tên bài hát của tôi mà còn trắng trợn bảo rằng hắn tự sáng tác nữa chứ!! – Tuấn giận dữ siết chặt lon bia, khiến nó kêu lên những tiếng “rắc rắc” thật khó chịu…

Lâm ngỡ ngàng…xong anh vuốt nhẹ mặt mình, lòng tự hỏi chẳng biết những chuyện rắc rối như thế này đến bao giờ mới thôi làm phiền người đời.

-----------------†------------------

Lâm về nhà lúc 11 giờ 27 phút. Anh mang hộp cơm đã nguội vào phòng ngủ cho cậu bạn, vì anh biết những tên thất tình thường chẳng đoái hoài gì đến cái bụng đang biểu tình của hắn đâu. Đúng như dự đoán của Lâm, Phong vẫn chưa ngủ mà chỉ ngồi bất động trên bậu cửa sổ với đôi mắt vô hồn. Trong ánh đèn mờ ảo, gương mặt thanh tú kia hằn lên những bóng đen phản chiếu từ những đồ vật linh tinh trong căn phòng; như hiện thân cho nỗi đau đang khắc sâu vào trái tim anh vậy. Chỉ mới 1 ngày trôi qua mà anh đã cảm tưởng như cả thế kỉ lướt qua rồi…

Lâm tinh nghịch chìa hộp cơm trước mặt Phong nhằm trêu ghẹo cậu bạn, nhưng sự thờ ơ của Phong lại khiến Lâm tụt hứng. Anh đảo mắt suy nghĩ 1 điều gì đó rồi nói bâng quơ:

- Tuấn của mày vừa bị thằng Thiên Long chơi đểu đấy.

Như vừa được bấm nút kích hoạt năng lượng, Phong bừng tỉnh và quay sang cậu bạn, quát lên:

- Cái gì?!! Mày nói rõ xem!!

- Hiểu rồi, sau này muốn mày cử động chỉ cần nói “Thiên Tuấn” là được – Lâm lém lỉnh trêu ghẹo

Phong nhảy phốc xuống từ bậu cửa sổ và chạy đến lay vai cậu bạn, tiếp tục quát:

- Tuấn bị thằng chó đó chơi đểu như thế nào hả?!!

- Được rồi, vậy thì mày phải làm theo tao 2 điều. Thứ 1: bình tĩnh ngồi xuống, thứ 2: sau khi nghe tao kể xong mày phải tống hộp cơm này vào bụng, chứ tao không muốn căn nhà lãng mạn của tao chứa xác chết ốm nhách như mày đâu.!

Phong đành phải gật đầu làm theo lời Lâm. Anh trấn tĩnh ngồi xuống mép giường và lắng nghe bạn nói. Lâm kể rằng tên Thiên Long đánh cắp bài hát của Tuấn và tự ý đổi tên nó 1 cách trắng trợn, vì hắn biết Tuấn sẽ không bao giờ chịu bán bài hát đấy cho hắn. Tuấn rất yêu quý bản tình ca ấy, vì đó là tất cả tấm lòng mà anh dành cho Phương Nhi… Nghe chưa hết câu chuyện, mặt Phong đã đỏ gay vì cơn giận điên người. Đoạn anh đứng lên lao về phía cửa mà chẳng nói chẳng rằng

- Ê! Mày đi đâu đấy?! – Lâm hốt hoảng chạy theo giữ chân bạn

- Tao đi tìm thằng khốn Thiên Long!

- Thằng điên! Bây giờ là mấy giờ rồi?! Vả lại mày có tìm nó cũng chả có ích gì đâu.

- Mẹ kiếp! Sao anh ta không dám kiện nó chứ?! – Phong tức tối đấm vào tường

Lâm ngập ngừng 1 hồi lâu, rồi cũng cất lời:

- Còn chuyện quan trọng này nữa. Thiên Long bảo rằng nó hoàn hoàn có thể nhận ra Tuấn trong bức ảnh gây sóng gió mấy ngày nay. Nó còn hâm dọa nếu Tuấn dám khởi kiện, nó sẽ làm lớn vụ scandal này hơn bây giờ nữa. Tao nghĩ Tuấn bị nó bắt thóp thật rồi…

- Cái gì…? – Phong tuyệt vọng tựa lưng vào cửa

Anh muốn lấy lại bài hát đấy cho Tuấn, nhưng tên Thiên Long quá xảo trá…anh phải làm sao đây…?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play