- Chỉ có 1 mình anh là nhiếp ảnh gia sao?! – Hà đáp cộc
lốc, tiện tay giật lại bức ảnh trên tay Lâm – trả cho tôi!!
Xong, Hà vội gom lại hết tất cả bức ảnh trên bàn và tống vào trong chiếc túi xách Channel sang trọng. Nhưng cho dù có cố che
giấu cảm xúc bằng những thái độ cọc cằn, cô cũng không thể
qua mắt được “quý ngài tinh ý” kia. Lâm biết Hà đang ghen, 1 sự
ghen tuông dở khóc dở cười khi tình địch lại chính là anh trai
mình. Và Lâm cũng không khỏi thắc mắc rằng cô gái này đã hay
biết gì về chuyện “thay tim đổi tình” chưa…
Có lẽ chính Hà cũng chẳng biết bản thân cô yếu đuối đến tội
nghiệp…rất dễ bị tác động và tổn thương nhưng lúc nào cũng
cố tỏ ra mạnh mẽ, rằng ta đây chả cần ai quan tâm, cũng chả
cần 1 bờ vai tốt bụng nào để dựa dẫm mỗi khi vấp ngã. Tuy
nhiên, tận sâu trong tâm thức cô lại luôn mong chờ 1 bến bờ hạnh
phúc, 1 kết thúc có hậu trong truyện cổ tích hoặc trong bộ
phim truyền hình luôn khiến cô âm thầm ghen tỵ…Và kì lạ thay,
Lâm lại hiểu được những điều đó. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu 1 người như Hà, 1 cô gái luôn trốn chạy khỏi sự thật, gần
như đánh mất cả bản thân mình. Nhưng cô đâu biết rằng, cô chính
là người đầu tiên giúp Lâm nhận ra… anh đam mê nhiếp ảnh đến
nhường nào…Đó là 1 buổi chiều thu, hình ảnh lôi cuốn đến mê
mẩn của Thái Hà trở thành 1 điểm sáng duy nhất trong mắt Bảo
Lâm. Lúc ấy cô đứng bất động như 1 con manocanh rồi dần dần
“trở thành người” nhờ vào tinh hoa khí trời. Chỉ vài giây phút ngắn ngủi của 1 buổi chiều ảm đảm, mà Lâm có thể đặt 1 cái
tên “Hóa kiếp” cho khoảnh khắc khó quên ấy, nó ăn sâu vào tiềm
thức của 1 chàng trai vô tư, khiến anh phải nhận ra 1 điều quan
trọng: trên đời này có những khoảnh khắc phải được lưu giữ
lại.
- Hy vọng em không làm chuyện gì điên rồ.! - Lâm nhìn thẳng vào mắt Hà như 1 lời răn đe
Hà lườm Lâm 1 phát rõ sắc rồi thản nhiên nốc tiếp ly rượu trên bàn. Suốt 30 phút sau đó, cả 2 không ai nói với nhau lời nào. Lúc ra về, Lâm chỉ
lẳng lặng chạy phía sau để trông chừng 1 người vốn yếu tay lái như Hà.
Anh mặc dù giận Hà lắm, nhưng chưa bao giờ anh có ý định bỏ mặc cô cả.
Đơn giản chỉ vì...anh muốn thay đổi cô...
Những nghĩ suy vớ vẩn tiếp tục trôi vào trâm trí Hà 1 cách vô thức, vô
vàng ký ức đẹp bỗng chốc hóa thân thành lưỡi gươm rướm máu, nó khiến cô
đau đớn khôn siết, tưởng chừng như cô đã quên mình từng biết như thế
nào là hạnh phúc...Bất giác, 1 hình bóng thân quen đứng lấp ló bên vỉa hè làm cô không khỏi bàng hoàng, cùng với sự choáng váng sẵn có do men
rượu, Hà ngã nhào ra đất nhưng miệng không ngừng gọi tên:"Hoàng...".
Hoàng vẫn đứng đấy, nhưng anh không còn mỉm cười với cô như ngày xưa mà thay vào đó, anh lắc đầu ngầu nguậy, ánh mắt thì ảm đạm thê lương...Tuy Hà không hiểu anh đang muốn nói với cô điều gì, nhưng rõ ràng anh đang
không hài lòng về chuyện gì đó.
- Anh...anh ơi! Bấy lâu nay anh đã ở đâu hả?!! - cô vỡ òa, vực dây chạy đến bên Hoàng
Cùng lúc ấy, 1 chiếc SH lao đến như 1 mũi tên đen đáng sợ, kèn vang inh ỏi điếc hết cả tai người đi đường mà Thái Hà dường như chẳng nghe thấy
gì cả...
Lâm liều mình lao nhanh đến, anh còn chả hiểu nổi mình lấy từ đâu ngần
ấy tốc độ và sự liều lĩnh đến như vậy. Anh ôm chặt lấy Thái Hà, phóng
đến gần vỉa hè. Chiếc SH chao đảo vì cú tránh bất ngờ nhưng may sao
không nằm sóng soài ra mặt đường, gã tóc bờm ngựa điều khiển “con ngựa
chiến” của gã quay đầu lại chửi thề vài câu khó nghe rồi vụt xe đi.
Hà lúc này vẫn còn mơ mơ màng màng, thậm chí cô còn không hay biết rằng
mình suýt mất mạng! Cô vùng khỏi vòng tay của Lâm, cuống cuồng vén tóc
lên để tìm Hoàng, tuy nhiên...anh đã không còn ở đấy nữa...Hoàng biến
mất như 1 phép màu, lặng lẽ và chẳng để lại 1 dấu tích gì chứng minh anh vừa tồn tại bên cạnh cô chỉ vài giây trước thôi...
Thái Hà đau khổ cúi gầm mặt xuống khi vừa hiểu ra mọi chuyện, thì ra
Hoàng chỉ là ảo ảnh, 1 ảo ảnh thân thương đã trốn chạy khỏi ký ức của
cô...Cô đau lòng và mệt mỏi quá...nếu cứ thế này thì cuộc sống phía
trước sẽ chỉ toàn những tháng ngày mù quáng cùng với sự dằn xé nội
tâm...Cô đã tự tạo cho mình 1 mê cung quá hoàn hảo! Đến nỗi cô chẳng thể nào tìm được đường về với cuộc sống bình thường.
- Em bị làm sao vậy hả?!! - Lâm lay mạnh vai Thái Hà
- Hoàng... - cô run run đôi môi 1 cách yếu ớt - tôi vừa thấy anh ấy, ngay đây, ngay trước mắt chúng ta...
Lâm cảm tưởng như có 1 ngọn núi lửa đang bộc phát và phun trào mãnh liệt ngay trên đỉnh đầu mình. Anh không ép Hà phải cố gắng quên đi người yêu cũ, thậm chí anh vẫn luôn khuyên cô nên nhớ về anh ta và sống phần đời
còn lại thay cho con người bạc mệnh ấy. Tuy nhiên, anh sẽ không chấp
nhận chuyện cô vì 1 hình bóng hư vô do trí tưởng tượng phong phú nào đó
mà không màng đến tính mạng của mình. Anh muốn cô sống vì Hoàng, chứ
không phải chết dần chết mòn vì anh ấy!
- Em...mất trí thật rồi!!! - Lâm tức giận quát lên
- Sao anh dám lớn tiếng với tôi thế hả?!! - Hà gân cổ quát lại
- Vì em mù quáng quá Thái Hà à! Anh phải tỉnh táo để kéo em ra khỏi cơn mê muội này.!
Hà hất mặt lên trời, bật cười vẻ nhạo đời rồi đáp:
- Tôi không cần! Tôi cảm thấy mãn nguyện khi sống trong sự mù quáng này, cảm thấy hạnh phúc khi đuổi theo hình bóng anh ấy!
- Hạnh phúc? - Lâm gằng giọng hỏi lại đầy vẻ nghi ngờ - em nói mình hạnh phúc sao? Được! Hãy nhìn thẳng vào mắt anh và nói:"Em hạnh phúc" đi!
Cho dù định nghĩa về hạnh phúc của anh và em khác nhau, nhưng anh vẫn
không tin rằng em đang hài lòng về mọi thứ! Anh chỉ thấy em đang cố sức
vùng vẫy trong nỗi đau và liên tục trách móc số phận. Sự thật là 1 tấm
gương, em phải can đảm nhìn vào đấy thì mới biết được những khuyết
điểm mà em cần phải chỉnh sửa. Thái Hà, em đang chết dần chết mòn bởi 1 người đã trở thành hư vô đấy!!!
Hoàn toàn bị khuất phục bởi những lý lẽ sắc bén và ánh mắt đầy uy lực
của chàng nhiếp ảnh gia, Thái Hà khụy người xuống úp mặt vào 2 lòng bàn
tay. Sự thật luôn làm đau lòng người nhưng đồng thời lại kéo cô ra khỏi
cơn mê muội. Cô ghét Lâm vì không thể phản bác lại những lời anh vừa
nói, càng ghét hơn cái cảm giác bị người khác nhìn thấu tâm can của
mình. Bao lâu qua cô đã tự lừa dối bản thân bởi 1 niềm hạnh phúc giả
tạo...được trông thấy Tuấn mỗi ngày là 1 niềm vui, nhưng xen lẫn đó là
nỗi đau không thể tả xiết. Cuối cùng Hà bần thần đứng lên, ánh mắt giận
dữ giờ đây đã dịu hơn rất nhiều. Cô vuốt má Lâm bằng bàn tay thon thả,
và cử chỉ dịu dàng đó khiến Lâm kinh ngạc đến nỗi ngỡ mình đang lạc
trong cõi mơ. Sau hồi lặng thinh, Hà cũng cất lời:
- Thiên thần thì nên ở đúng nơi của nó, là thiên đường...! Đừng cố lôi
kéo 1 con quỷ ở chốn địa ngục tối tăm làm gì và cũng đừng mong sẽ cảm
hóa được nó. Vì đơn giản, ác quỷ không thể trở thành thiên thần được,
chàng trai ngốc à.
- Em không phải ác quỷ, Thái Hà à... - Lâm khẽ chau mày, nói 1 cách đau khổ
- Anh thì hiểu em lắm sao? Em đã từng cầu nguyện cho người yêu của Tuấn
chết càng sớm càng tốt đấy! Còn anh nữa, sau chuyện đó… anh có thể bỏ
mặc em như những tên đểu cáng khác cơ mà.
Lâm áp cả 2 tay Hà lên má, ấm áp đáp lại:
- Đúng là anh không thể hiểu hết được em, nhưng anh sẽ không bỏ rơi em và...anh tin em!
Không thể phủ nhận rằng anh chàng ngốc này đôi lúc cũng khiến trái tim
Hà xuyến xao. Cô buồn bã nhìn sâu vào mắt anh như muốn gửi gắm điều gì
bí mật vào trong đấy. Đôi mắt của Lâm trong vắt như 1 tấm gương và Thái
Hà đang chăm chú soi rọi chính mình trong ánh mắt ấy.
- Nếu...may mắn được gặp anh ở kiếp sau, em rất muốn được làm bạn gái
của anh. Nhưng Bảo Lâm à, em...cần anh Tuấn, em không nghĩ rằng mình sẽ
hạnh phúc nếu chấp nhận từ bỏ anh ấy...
Những
buổi biểu diễn của đoàn kịch Nguyệt thực trong những ngày sau đó đều
nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của khán giả. Nhờ vào sự truyền miệng,
tình trạng cháy vé tưởng như không bao giờ kết thúc, bởi đa số những
người đi xem kịch về đều thao thao bất tuyệt với người khác về vở Ánh
sáng và Bóng tối, như sự dàn dựng bối cảnh hoành tráng, nội dung viễn
tưởng mới lạ, năng lực diễn xuất tốt của các diễn viên và đặc biệt là gã hề quỷ Vũ Phong. Phong diễn ngày càng điêu luyện và tròn trịa đến nỗi
những nhà phê bình cũng khó có thể mổ xẻ từng chi tiết để chê bai anh.
Trong mắt công chúng giờ đây, Phong là 1 công tử tài ba. Tự tay quản lý 1 quán cafe sang trọng, tốt nghiệp loại giỏi ngành Quản trị kinh doanh
của trường đại học Tài chính - Marketing nổi tiếng. Gu ăn mặc thời
trang, ngoại hình bắt mắt cùng với gương mặt điển trai hiếm có khiến Vũ
Phong nhanh chóng trở thành 1 "hiện tượng" trong làng giải trí. Thậm
chí, các cánh nhà báo còn đem những cậu ấm hư hỏng, đua đòi, cố tạo
scandal để nổi tiếng ra so sánh với chàng "hot boy tài ba". Sự nghiệp
của Phong tiếp tục lên như diều gặp gió khi anh được mời chụp ảnh bìa
cho tạp chí Thế Giới Văn Hóa và trở thành người mẫu quảng cáo cho 1 shop quần áo online trên mạng.
Tuy nhiên, sự nổi tiếng quá đột ngày cũng thay đổi gần như toàn bộ cuộc
sống bình thường của anh. Những hôm dạo phố hoặc đi mua sắm trở nên khó
khăn hơn vì fan hâm mộ, chưa kể đám phóng viên còn liên tục lấp ló trước nhà anh nhằm chờ đợi săn những tin tức nóng hổi. Sound of Paradise thì chật kín kể từ lúc Phong lên trang nhất của tờ Tuổi trẻ, và điều
này thật sự khiến anh bực mình không chịu được.! Vì sự ồn ào bất lịch sự của các vị khách mới đôi lúc làm cho những vị khách cũ thân thiết phải cau có ra mặt. Bởi họ đến đây cốt chỉ để thư giãn và thưởng thức âm
nhạc. Còn gì tuyệt hơn khi được ngả lưng vào chếc ghế đệm bọc nhung đen
êm ái và thưởng thức ly cafe thơm nồng sau 1 ngày làm việc mệt mỏi? Có
vị khách từng bảo với Phong rằng: "Hương thơm của cafe như xóa đi mọi
giác quan trong tôi, ngoại trừ khứu giác. Nói chính xác thì nó như 1 cục tẩy vậy, nó xóa nhòa đi những thứ phức tạp, nhơ nhuốc, khiến đầu óc tôi trống rỗng, nhưng lại trống rỗng 1 cách thanh thản..."
Trong không gian yên tĩnh như ở Sound of Paradise thì âm nhạc là 1 điều
không thể thiếu. Phong từng mải mê nhìn 1 vị khách lạ, có vẻ như lần đầu đến quán. Đó là 1 phụ nữ tầm 50 đang thả hồn mình vào giai điệu sâu
lắng của 1 buổi chiều mưa. Dưới hàng mi trĩu nặng, bà cứ đưa tay vuốt
vòng quang miệng ly rồi thỉnh thoảng lại lắc lư chiếc ly để thứ chất
lỏng màu sâu đặc sệt tha hồ đánh đu trong ấy. Đoạn, bà ngước lên nhìn
chằm chằm về phía Tuấn, Phong có thể cảm thấy được rằng bà đang nghe như nuốt từng nốt nhạc phát ra từ chiếc piano trắng toát kia. Bỗng…
nước mắt bà chảy dài...len qua vết chân chim nhỏ phía đuôi mắt, chạy dọc xuống gò má và đọng lại ngay khóe môi...ánh mắt bà sâu thẳm, đau đáu
như ánh lên sự từng trải của cuộc đời...Cứ thế cho đến khi Tuấn kết thúc bản nhạc trữ tình, bà mới buồn quệt ngang dòng lệ sầu. Sau khi tò mò
hỏi Tuấn về bản nhạc vừa rồi, Phong mới biết nó có tên là "Biệt Ly", và
đến mãi sau này anh mới hay biết rằng khi lần đầu bước chân vào Sound of Paradise, người phụ nữ ấy vừa làm lễ tang cho chồng 2 ngày trước...
- “Âm nhạc có thể điều khiển được cảm xúc con người” - Tuấn từng nói với Phong như vậy
- “Đó là lý do anh học chơi nhạc cụ à?”
- “Sau này, có khi cậu sẽ cần nhờ âm nhạc để nói hộ lòng mình đấy.”
- “Vớ vẩn - Phong tặc lưỡi - có thể hiểu được tiếng đàn không lời sao?!”
- “Sẽ có 1 người hiểu, và người đó là duy nhất. Âm nhạc không bao giờ vô nghĩa, nhất là loại âm nhạc được tạo ra bằng tất cả tấm lòng.”
Phong nhắm mắt hồi tưởng lại giọng nói ấm áp lúc ấy của Tuấn. Anh chưa
bao giờ cố gắng hiểu 1 ai, nhưng giờ đây, anh thật sự tò mò về Tuấn cũng như từng nốt nhạc mà anh đặt hết cả tâm tư vào trong đấy.
- Anh yêu! Nghĩ lung tung gì đấy.
Vy bất ngờ ôm chặt Phong từ phía sau, áp đầu vào lưng anh 1 cách nghịch
ngợm, còn Phong thì khẽ giật mình vì bi cô người yêu kéo về hiện thực.
Anh thở dài rồi nhẹ nhàng gỡ tay Vy khỏi eo mình, gượng gạo nói:
- Không, không có gì đâu, mình về thôi.
Sau khi đưa Vy về nhà an toàn, cắt đuôi được đám phóng viên lắm chuyện
đáng ghét, Phong mới lái xe về đến nhà trong bộ dạng cực kì mệt mỏi. Anh bước ra khỏi xe, lòng không khỏi kinh ngạc khi trông thấy Tuấn đang
đứng tựa lưng bức tường nạm đá gồ ghề. Tuấn quay sang, rít 1 hơi điếu
thuốc trên môi trước khi ném nhẹ nó xuống nền đất ẩm ướt, khói thuốc lá
dày đặc thỏa sức cuộn mình ma quái trong đêm khiến gương mặt Tuấn trở
nên thật huyền bí. Cất đi vẻ lạnh lùng, khó gần như mọi hôm, Tuấn ân cần trao tặng Phong nụ cười hiếm hoi - thứ mà lần đầu tiên trong đời, Phong biết rằng không thể mua chuộc nó bằng tiền bạc...
- Có chuyện gì à...? - Phong bước chậm về phía Tuấn
Chẳng nói chẳng rằng, bỗng dưng Tuấn đanh mặt lại, dẫm mạnh lên điếu
thuốc dưới chân và lao về phía Phong. Rồi Tuấn vung tay...tung 1 cú đấm
nhắm thẳng vào mặt cậu chủ. Phong bất ngờ đến nỗi chẳng kịp né tránh
hoặc dùng tay để phòng thủ, anh chỉ biết nhắm tịt mắt lại như 1 phản xạ tự nhiên.
- Mở mắt ra đi, đồ chết nhát!
Không thấy đau đớn gì cả, Phong biết ngay đó là 1 trò hù dọa của Tuấn.
Tức tối vì bị đem ra làm trò đùa, anh bật 2 mí mắt lên, dự sẽ mắng cho
Tuấn 1 trận, nhưng...
1 khoảnh khắc lung linh bất chợt ập đến 1 cách choáng ngợp, thêu dệt
trong tâm trí anh từng mảng hạnh phúc nhỏ nhoi. Phong thấy trước mắt
mình là 1 thứ sáng lấp lánh...1 sợi dây chuyền bạc đính mặt chữ W được
treo gọn gàng trên ngón tay Tuấn. Nó cứ lắc lư lắc lư như điệu múa của
nàng Hàm Hương từng làm say đắm vị vua Càn Long. Mặc dù Tuấn hơi ngại
ngùng, nhưng Phong có vẻ còn ngại hơn cả anh nữa. Chàng ca sĩ cố lấy
hết can đảm và cất lời:
- Tình cờ thấy nó trên phố...và có vẻ như cậu thích mang phụ kiện, nên
xem như đây là lời chúc mừng của tôi về sự nghiệp vừa thăng hoa của
cậu...
- W ư? - Phong nhướng mày - sao anh lại chọn chữ cái này?
- "Quý ông thông minh" của thường ngày đâu rồi - Tuấn nói vẻ châm chọc - W là Wind đấy, gió chẳng phải là tên của cậu sao?
Phong nhoẽn miệng cười vẻ chẳng bất ngờ gì cả, như kiểu anh đã hiểu rõ
hàm ý của chữ W trước khi Tuấn giải thích rồi vậy. Phong mân mê sợi dây
chuyền trong lòng bàn tay, như thể sợ nó sẽ bốc hơi ngay nếu anh lơ đễnh không chú ý. Việc Tuấn quan tâm đến sở thích và trân trọng cái tên
"Phong", khiến anh vui mừng, hân hoan đến phát điên lên được! Nghẹn ngào trong niềm hạnh phúc vô thức, Phong cố gắng bật từng âm thanh khỏi đôi
môi đang tê cứng vì cái lạnh của tháng 12:
- Tôi...cám ơn.
- Sao xúc động dữ thế? - Tuấn tiếp tục giở giọng trêu ghẹo - tôi hiểu
rồi, 1 thằng nhóc kiêu ngạo khó ưa như cậu chắc ít được tặng quà lắm
nhỉ?
Phong phì cười, nhếch mép đáp trả ngay:
- Này, quà người ta tặng tôi dư sức chất đầy phòng anh đấy! Chỉ là tôi
không ngờ loại người khô khan như anh cũng biết tặng quà thôi.