Phong
ngồi co ro trong bụi cây, mặt nhăn nhó khó chịu vì làn da nhạy cảm của
anh cứ bị đám lá cây cọ xát vào. Bỗng, tiếng sột soạt từ bụi cây khiến
Phong giật bắn mình, ngỡ là Lâm, anh mừng rỡ xoay người lại thì...
" Anh Hề ở đây nè tụi bây! Rõ ràng tao nghe có giọng nói ở đây mà!!!".
Gương mặt hớn hở của cô bé fan cuồng như thổi ra 1 đám mây đen u ám trên đầu Phong. Thấy các cô gái từ đằng xa đang tức tốc lao đến, Phong đành
phải cắn răn bỏ chạy tiếp. 1 hồi sau, anh tạm dừng ở vòng quay ngựa gỗ,
tay ôm ngực thở lấy thở để, mắt thì láo liên để dò tìm các cô gái đáng
sợ đó, mà lạ thật, vừa lúc nãy còn la hét ở phía sau lưng anh, vậy mà
giờ đây lại biến đi đâu mất...lẽ nào...
Phong giật thót tim khi có 1 bàn tay vội bịt kín miệng anh và kéo anh
vào chỗ khuất, sau vòng quay ngựa gỗ. Đến lúc này thì Phong bắt đầu hối
hận vì đã quyết định rời khỏi nhà vào ngày hôm nay, xui xẻo khủng khiếp! Hết 1 đám con gái điên rồ, lại đến kẻ biến thái nào đó đang cố ngăn
không cho anh kêu cứu. Nhưng...chủ nhân của bàn tay ấm áp ấy bỗng khiến
anh an tâm khi cất lên giọng nói quen thuộc, thậm chí là rất thân
thương...:
- Im lặng nào, đám con gái ấy sắp chạy sang con đường trước mặt đấy.
- Ư...ư... - Phong cố gắng gỡ tay anh chàng đó khỏi miệng, nhưng sức khỏe anh lại không cho phép...
Rồi Phong liền im bặt khi trông thấy các cô gái khủng bố mình chạy xồng
xộc trên con đường mòn phía trước, mắt cô nào cũng láo liên, đầu quay
trước quay sau để truy tìm thần tượng. Khi họ đã hoàn toàn mất dạng sau
những hàng cây to đùng, anh chàng kia mới chịu buông tay và ngay lập
tức, Phong quay phắt người lại, suýt tý nữa thì hét lên:
- Tuấn??! Sao anh ở đây? Thằng Lâm đâu?!
Tuấn không nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng đội chiếc nón kết đen tuyền lên tóc
Phong và mang vào cho anh cặp kính mát. Trong khi Phong chả hiểu mô tê
gì.
- Này! - Phong cau có - anh làm gì vậy, hai thứ này chả hợp với bộ quần áo tôi tý nào cả!
- Cậu bắt đầu nổi tiếng rồi, muốn không bị làm phiền thì kín đáo 1 chút khi đi ra ngoài chứ.
Lời nói mang 1 chút sự quan tâm của Tuấn bất giác khiến trái tim Phong
đập rộn ràng, cõi lòng lâng lâng như vừa được thổi vào 1 niềm vui khó
tả...Phong vờ nhấc nhẹ gọng kính lên để che đi sự bối rối, rồi ậm ừ hỏi:
- Sao...anh biết tôi ở đây...?
- Xem lại điện thoại cậu đi - Tuấn thở dài - vừa nãy chẳng phải cậu gọi cho tôi còn gì?
Phong nhanh chóng lấy điện thoại ra xem phần nhật ký cuộc gọi, xong, anh vuốt mặt mình kiểu như không thể tin được
- Thiệt nhục nhã mà! Lại để cho anh thấy tôi trong bộ dạng thảm hại này... - Phong ủ rũ
- Bộ dạng thảm hại?
- Chẳng phải sao? Tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, mồ hôi lại ra như tắm! Trông tôi chẳng khác gì 1 thằng vừa trốn trại cả!
Tuấn bật lên cười ha hả rồi đáp ngay không cần suy nghĩ:
- Đâu đến nỗi thế, trông cậu vẫn còn đẹp trai lắm mà!
Bất giác, cả 2 đều khựng lại sau câu nói ấy, chính xác là vì từ "đẹp"... Rồi 1 thoáng ký ức nồng nàn về đêm trăng thanh gió mát dần hiện về
trong tâm trí cả 2, khi họ nằm gọn trong vòng tay của nhau, khi không có gì là sai trái và dường như họ làm chủ cả thế giới...Họ vượt qua rào
cản của lý trí, của nỗi sợ hãi và cùng nhau chìm đắm vào biển tình mặn
nồng...
Sự im lặng kéo dài chỉ vài phút, nhưng lại tưởng như vô tận. Rõ ràng họ
còn ngại ngùng khi đối diện với nhau và đều bị ám ảnh về chuyện đó.
Nhưng sự ngại ngùng này lại ngọt ngào hơn bao giờ hết...
- Ờ... - Phong bèn lên tiếng trước - không biết các cô gái còn nhận ra tôi không nhỉ?
- Không đâu, cải trang vầy là được rồi. Bây giờ đi về quán thôi - Tuấn đáp
- Làm gì phải vội? Để bé Vân lo đi, hôm nay chơi cho thỏa thích 1 ngày nào!
- Này, cậu là chủ mà vô trách nhiệm thế à?!!
Mặc kệ Tuấn có khuyên can, Phong vẫn cứng đầu muốn ở lại công viên. Anh
ngước mặt lên, hít vào thở ra thứ không khí trong lành của buổi sớm tinh mơ và chìm đắm vào trong nền trời mang 1 màu xanh biên biếc được lấy từ biển cả. Vang vọng đâu đây là những âm thanh của sự sống, tiếng người
chạy bộ, tiếng cười nói rôm rả của những đứa trẻ, tiếng rao hàng thánh
thót và cả tiếng xe máy ồ ồ bên ngoài khu hàng rào kia...Đã lâu lắm rồi, Phong mới cảm thấy thoải mái như thế này, không còn bị gò bó bởi người
bố khó tính, bởi căn phòng rộng rãi 1 cách vô hồn, và cũng chẳng cần
phải lặng lẽ nhìn qua khung cửa sổ, với niềm khát khao 1 ngày nào đó,
mình sẽ được giang rộng đôi cánh tung bay đến bất cứ nơi đâu trên thế
giới này...
- Lâu lắm rồi tôi chưa đặt chân vào công viên đấy - Phong nói sau hồi trầm tư
Hình ảnh căn phòng rộng thênh thang 1 cách vô hồn của Phong hiện lên
trong tâm trí Tuấn, anh mỉm cười vẻ cảm thông rồi nhẹ nhàng đáp:
- Được rồi, xem như hôm nay 2 ta nghỉ làm 1 ngày vậy.
-----------------†-----------------
Tuấn cùng Phong sánh bước bên nhau trên con đường mòn. Ánh nắng ban mai
tràn ngập khắp công viên, sự ấm áp của nó dần ướp vào da thịt, khiến cho tinh thần cả 2 trở nên thư thái hơn bao giờ hết. Phong khẽ nhìn sang
Tuấn, lúc bấy giờ anh mới nhận ra...dáng vóc anh nhỏ hơn Tuấn khá nhiều, thấp hơn, vai cũng không rộng bằng...Mái tóc Tuấn ánh lên 1 màu đỏ
huyền bí như chính con người của anh vậy, lúc chẳng thèm hé nửa đôi môi, lúc lại cười nhiều như trúng phải nguyệt. Nhưng cớ sao Tuấn trở nên
thân thiện và tốt với Phong như vậy? Anh ta còn yêu Nhi hay không? nếu
còn yêu chắc chỉ xem Phong như 1 người thay thế không hơn không kém...,
mà cũng phải, thứ ràng buộc anh và Tuấn, chỉ là trái tim đang đập rộn
ràng trong lồng ngực anh mà thôi...Bỗng dưng, Phong muốn biết thêm nhiều thứ về con người này, vì ngoài cái tên Thiên Tuấn, Phong dường như
chẳng biết 1 tý gì về anh cả...
- Anh lớn hơn tôi đúng không?
- Hơn cậu 2 tuổi đấy nhóc! - Tuấn quay sang mỉm cười - cậu đói không?
1 lần nữa, nụ cười đầy uy lực của Tuấn lại khiến Phong...ngây ngất...
- Ờ...không...tôi không đói.
- Đừng có xạo! Tôi vừa nghe bụng cậu kêu đấy - Tuấn nắm lấy cánh tay anh - đi nào, tôi cho cậu ăn món này hay lắm.
1 hồi lâu sau, Tuấn quay lại nơi Phong đang ngồi đợi trên chiếc ghế đá
với... 2 bịch bánh trán trộn! Phong nheo mắt, nhếch môi nhìn vào bịch
bánh tráng vẻ ngờ vực, rồi quay sang cau có với chàng ca sĩ:
- Anh cho tôi ăn cái đống hỗn tạp, vớ vẩn, linh tinh gì thế này? Tôi là heo à?!
Tuấn phá lên cười, vẻ không mấy ngạc nhiên khi thấy Phong chả biết gì về món ăn bình dân này cả
- Trông thế nhưng lại ngon lắm đấy, thử 1 đũa xem?
- Đùa à! Ăn nó vào tôi thành heo ngay! - Phong tặc lưỡi, ném bịch bánh tráng sang người Tuấn
- Thằng này...
Tuấn chau mày, cố bóp miệng Phong, ép anh ăn cho bằng được đũa bánh
tráng mặc cho cậu nhóc chống cự quyết liệt. Nhưng khi vị mằn mặn, chua
chua, thơm thơm dần hòa tan trong miệng Phong, anh mới thôi càu nhàu và
im lặng thưởng thức nó. Quả thật, chưa bao giờ trong đời anh được ăn 1
món vừa lạ vừa ngon đến như vậy, nó như chứa chất gây nghiện cao độ,
khiến Phong ăn liên tục, không thể dừng được. Và kết quả là Tuấn phải
đưa luôn bịch bánh tráng của mình cho Phong.
- Trời xem kìa! - Tuấn trêu ghẹo - tự nhận mình là heo đấy à nhóc?
- Không, thứ này tôi ăn được, suy ra không phải thức ăn dành cho heo - Phong nở nụ cười tinh ranh - ngon thật đấy.!
--------------†--------------
Phía bên kia bầu trời, nàng gió phiêu du từ miền đất xa lạ nào đấy, mang theo hương hoa trong dáng hình gợi cảm, thổi nhẹ phần hồn của gió lên
tán cây, khiến những chiếc lá héo úa đồng loạt rụng rơi, như 1 cơn mưa
ngày hè. Ánh nắng khẽ xuyên qua từng khóm lá, tạo thành từng cột ánh
sáng soi thẳng xuống mặt đường, nếu tinh mắt có thể thấy những hạt bụi
li ti đang cuộn mình, bay bồng bềnh trong cột ánh sát ấy. Cảnh tượng
hoàn mỹ tựa chốn bồng lai tiên cảnh, thiên nhiên như làm chủ tất cả và
khiến cho con người ta phải ngây ngất vì nó.
Phong ngồi chống cằm, đôi mắt trở nên mơ màng, trong suốt qua làn kính
râm; và Tuấn để ý điều đó. Mặc dù chiếc nón và cặp kính đã che khuất bớt đi gương mặt thanh tú của Phong, nhưng Tuấn vẫn thấy được vẻ đẹp rạng
ngời toát ra từ cậu chủ. Sự thu hút kì lạ đến mức không cưỡng lại được,
tựa như tiếng hát du dương của nàng tiên cá dùng để quyến rũ các thủy
thủy trên đại dương xa xôi vậy. Làn da ấy trăng trắng như làn da của
Nhi, cả đôi môi cũng mang 1 màu hồng nhạt như cô...Thêm 1 lần nữa, Phong lại khiến Tuấn cồn cào cõi lòng vì nỗi nhớ nhưng da diết, không biết
đến bao giờ nguôi...Rồi anh vô tình nhìn vào khoảng cách khá gần giữa 2
bàn tay mình và Phong, nghĩ ngợi...và lại...tiếc nuối rời tay đi...
Hai người tiếp tục dạo bước trong công viên, khoảnh khắc tuyệt vời vừa
rồi tự dưng tạo 1 khoảng lặng giữa họ. Họ đều miên man, trôi theo những
dòng suy tư của riêng mình, cho đến khi có 1 đứa bé chạy đâm sầm vào
Phong, thì cả 2 mới bừng tỉnh và trở về với hiện thực. Phong cúi xuống
định đỡ đứa bé lên thì bỗng dưng nó nhảy phốc dậy, rồi chạy núp sau
người Tuấn
- Nè, anh có phải bức tường đâu? - Tuấn cười, xoa đầu nó
- Giờ em chạy chỗ khác không kịp nữa!!! - đứa bé đáp, mắt láo liên quan sát xung quanh
- Gì vậy? Tôi làm nó sợ hả? - Phong nhướng mày
- Không, trò trốn tìm của bọn trẻ ấy mà.
Vừa dứt câu, thì 1 vài đứa trẻ chạy ngang qua, đứa nào đứa nấy cũng dáo
dát nhìn quanh như đang truy tìm 1 ai đó. Tuấn kéo Phong đứng thật sát
bên cạnh mình để che hộ cho đứa bé. Hơi ấm tỏa ra từ Tuấn khiến Phong
muốn bệnh ngược trở lại, anh không biết nên làm thế nào nữa, anh muốn ôm chàng trai này vào lòng lắm rồi...
Khi thấy bạn mình đã đi khuất, đứa bé mới thôi bám chặt vào quần jean của Tuấn. Nó bước ra trước mặt 2 người, lém lỉnh nói:
- Cám ơn hai anh! Vòng này em lại thắng bọn nó nữa rồi!!
Tuấn phì cười, nhưng Phong lại không thấy có gì buồn cười cả. Anh nheo mắt nhìn đứa nhóc, rồi gằng giọng, khiến nó giật cả mình:
- Chú mày đâm phải anh, không thèm xin lỗi gì mà lại còn chạy sang tên này. Anh không đủ lớn để che chú mày hử?!
- Anh da trắng này dữ quá, không chơi với 2 anh nữa!
Dứt câu, đứa bé chạy biến đi mất...
- Thằng này... - Tuấn gõ lên đầu Phong - già đầu còn đi bắt nạt trẻ con!
- Tôi đùa thôi mà - Phong thở dài, giọng nói trở nên buồn man mác -
nhưng trông bọn nó vui nhỉ, già đầu như tôi còn chưa biết được cảm giác
kẻ trốn người tìm như thế nào.
Tuấn hơi ngạc nhiên vì điều này, anh không ngờ tuổi thơ của Phong lại bị giam lỏng chặt chẽ đến như vậy. Ban đầu, Tuấn còn nghĩ cậu công tử vì
có được mọi thứ trên đời, nên mới tỏ ra kiêu ngạo, khinh người như thế,
nhưng xem ra, đó chỉ là lớp vỏ bọc để che giấu đi phần yếu đuối trong
mảng tâm hồn của anh mà thôi.
- Cậu...từng cô đơn lắm đúng không...?
Phong im lặng không đáp. Anh lặng lẽ hồi tưởng lại quá khứ không mấy
tươi đẹp của mình. Lúc anh còn là 1 dân chơi thứ thiệt; nói đúng hơn là 1 thằng nhóc thiếu suy nghĩ. Phong của 1 năm về trước vung tiền như mưa
tuông, thay người yêu như thay áo, bạn bè bốn phương nhiều không đếm
xuể, dẫn đến kết quả là những đêm nhậu nhẹt say xỉn, những cuộc tình 1
đêm và những buổi lê la ngoài đường phố đến tận sáng mới về nhà. Đó là
thời kì nổi loạn nhất của anh, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy mình được sống thật sự, cũng như chưa yêu ai thật lòng. Thời gian càng trôi, chỉ
khiến anh càng thêm bất mãn về mọi thứ, vì anh chẳng thể tìm lại được sự bình dị, những suy nghĩ vô tư khi còn là 1 đứa bé ngủ ngoan trong vòng
tay mẹ, những tình cảm chân thành từ thời thơ ấu giờ đây chỉ còn là ảo
mộng. Càng trưởng thành anh càng nhận ra nhiều bản chất xấu xa của xã
hội, mỗi người đều mang 1 chiếc mặt nạ cho riêng mình và cuộc đời này
chính là sân khấu...Suy nghĩ ấy khiến anh không thể an tâm khi đối điện
với bất cứ ai xa lạ...cũng như không tin rằng trên đời này còn tồn tại
thứ gì gọi là "vĩnh cửu".
Nhưng...mọi chuyện trở nên khác đi, khi anh vô tình xem được vở kịch nói về 1 chàng trai si tình chờ đợi người yêu nơi biển cả. Tình cảm chân
thành ấy đã chạm đến trái tim sắt đá của Phong, và kể từ đó, anh biết
cuộc đời mình thuộc về sân khấu cũng như luôn mang 1 tình cảm đặc biệt
với biển.
- Tôi thích biển lắm - Phong hồn nhiên nói - chỉ cần đứng trước biển, tôi nghĩ mình sẽ có được cả thế giới này...!
Tuấn nghệch mặt ra 1 lúc, tim hơi quặn đau...nhưng rồi lại nhếch mép
cười vẻ nhạo đời...Anh không nghĩ rằng mọi chuyện lại trùng hợp đến thế. Nhi và cậu nhóc này dường như đều bị ám ảnh về biển 1 cách lạ lùng. Tuy giờ đây anh không còn cơ hội để đưa cô đi bất cứ nơi đâu, nhưng anh vẫn còn có thể đưa trái tim của cô đến với biển, nơi cô luôn khát khao được hòa tan trọn vẹn vào nó.
- Nếu có cơ hội, tôi sẽ cho cậu thấy "cả thế giới" này - Tuấn cười xòa
Bất giác, Phong cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng, chưa bao giờ cảm
giác hạnh phúc đến ngây ngất này xuất hiện trong lòng anh, nó đong đầy
và trọn vẹn lắm...
- Tôi...có thể ôm anh được không?
- Không được.! - Tuấn đáp ngay
- Vậy nắm tay nhé?
- Hôm nay cậu hâm à?!
- Không cho nữa là tôi hôn anh đấy.
- Này!!
Phong nhoẽn miệng cười như 1 đứa trẻ, và đó là vẻ mặt đáng yêu, vô tư
nhất mà Tuấn từng thấy ở cậu chủ kiêu ngạo này, nó trong sáng đến mức có thể thanh tẩy được tâm hồn đen tối của 1 con quỷ dữ... Rồi bằng cử chỉ
nhẹ nhàng nhất, Phong hôn lên môi Tuấn...chỉ là 1 thoáng lướt nhẹ trên
môi, nhưng cũng đủ khiến lòng Tuấn dâng lên những cảm xúc mạnh mẽ...
May mắn thay, trong khoảnh khắc tuyệt vời ấy xung quanh họ không có 1
bóng người, chỉ còn sót lại dư âm của những tia nắng ấm vừa vụt tắt...
Hai người tiếp tục dạo bước, tiến về phía trung tâm công viên thì trông thấy 1
đám người đang vây quanh 1 thanh niên cao ráo nào đó, bên cạnh là dàn
máy quay và những người trong ekip của anh. Tuấn không khó khăn lắm để
nhận ra mái tóc bạc, gương mặt tinh nghịch quen thuộc kia. Đó chính là
ca sĩ Thiên Long, đồng thời cũng từng là người bạn thân từ thời trung
học của anh. Nhưng 2 người không còn thân thiết kể từ khi Long bước chân vào giới showbiz, anh dần bị môi trường xung quanh làm cho thay đổi
tính tình, trở nên hiếu thắng và vô tâm hơn...và Thiên Long bây giờ,
chẳng còn là cậu bạn thân tinh nghịch, tốt bụng ngày nào mà Tuấn từng
biết nữa...
Sau hồi lưỡng lự, Tuấn định kéo Phong lẩn sang chỗ khác cho yên chuyện, nhưng...lại bị anh chàng tóc bạc ấy gọi với theo:
- Tuấn!!!
Phong ngây thơ ngoáy đầu lại quan sát, xong quay lại hỏi Tuấn:
- Nó gọi anh hả?
Tuấn gật đầu rồi thở ra 1 hơi dài. Thật ra, dạo gần đây anh đang tránh
mặt Thiên Long, vì anh chàng này nhất quyết muốn mua bài hát "Tìm em
trong ký ức", bài hát mà anh chỉ viết dành riêng cho Nhi. Mặc dù Tuấn đã khăng khăng bảo rằng anh sẽ không bán bản tình ca này với bất cứ giá
nào, nhưng Long vẫn cứng đầu và liên tục làm phiền Tuấn, chỉ mong sao
anh bạn thay đổi ý định cứng nhắc ấy.
Thiên Long là anh chàng có vẻ ngoài cũng khá khôi ngô tuấn tú, mái tóc
bạc cùng chiếc răng khểnh duyên dáng chính là điểm nhất trên gương mặt
anh. Anh cao ngang bằng Phong, nhưng dáng người đầy đặn hơn Phong 1 tý.
Long sải từng bước rộng về phía Tuấn, cởi mở mắt chuyện:
- Chào ông bạn, hôm nay có nhã hứng đi dạo trong công viên à?
Tuấn chỉ gật đầu, kèm theo 1 nụ cười nhạt. Nhưng anh không ngờ lúc ấy,
Phong lại hùng hổ xông đến, túm chặt lấy cổ áo Thiên Long và quát lên:
- Mày là thằng ca sĩ dám làm phiền Hạ Vy đúng không?!!
Long trố mắt ra kinh ngạc, nhìn sang Tuấn cầu cứu. Tuấn cố gắng kéo
Phong ra khỏi người chàng ca sĩ, rồi nép sau lưng mình. Cậu nhóc tướng
tá trông nhỏ nhắn vậy mà khi tức giận lên lại mạnh ghê gớm!
- Thằng nào đây? - Long lườm Phong - bạn ông à Tuấn?
- Ừ, nhưng tôi cũng không hiểu vì sao cậu ấy lại làm thế, xin lỗi ông...
Đột nhiên Phong quát lên:
- Xin lỗi cái gì?? Tôi muốn gặp tên này lâu rồi, anh tránh ra cho tôi xem!
- Phong! - Tuấn trừng mắt - đây là bạn tôi, có chuyện gì từ từ giải quyết được không?!
Phong tức tối hất tay Tuấn ra, dùng dằn bỏ về hàng ghế đá trắng muốt, để lại 2 người bạn đã từng-rất-thân. Long nghệch mặt suy nghĩ 1 lúc rồi
chợt bật lên cười, khiến Tuấn không khỏi tò mò
- Hiểu rồi - Long liếc về phía Phong - có thể thằng nhóc ấy là người yêu hoặc fan của Hạ Vy, gặp tôi nó nổi giận như vậy cũng phải.
- Người yêu??? - Tuấn buộc miệng nói hơi lớn
- Sao ông ngạc nhiên vậy? Trông ngoại hình nó cũng được lắm chứ?
- Ờ không có gì...
Rồi như Tuấn đã dự kiến, Long sau 1 hồi im lặng lại tiếp tục nài nỉ anh
bạn bán cho mình bài hát "Tìm em trong ký ức". Và 1 lần nữa, Tuấn từ
chối quyết liệt:
- Bài hát này không thể bán được, chẳng phải tôi đã nói với ông trước khi ông nghe nó rồi sao?!
- Tôi biết! - Long nạt ngang - nhưng quả thật tôi cứ bị giai điệu của nó ám ảnh, chưa bao giờ tôi thích 1 bài hát nào đến thế.!
- Tôi sẽ viết bản nhạc khác cho ông, được chứ?!
- Nó chắc chắn sẽ không hay bằng bản này đâu.
- Vậy bây giờ ông muốn thế quái nào?!! - Tuấn bắt đầu nổi cáu
- Tôi chỉ muốn bài hát đó! - Long đáp chắc nịch
Tuấn thở dài, chán nản nói:
- Nếu tôi vẫn nói không?
- Vậy thì đừng trách tôi không nể tình bạn của chúng ta đấy!
Dứt câu, Long quay phắt người bước mạnh về phía ekip của mình, chẳng
thèm chào Tuấn 1 câu. Lòng thoang thoáng nỗi buồn, Tuấn lắc nhẹ đầu như
không muốn tin vào sự thay đổi đến chóng mặt của người bạn thân. Lời nói cuối cùng vừa rồi của Long, nghe thật ác ý, có khi nào Long sẽ làm
những chuyện mà Tuấn chẳng thể ngờ không? Vừa nghĩ ngợi lung tung, vừa
cất bước tiến về phía Phong, tâm trạng nặng nề của Tuấn bỗng vơi đi được phần nào nhờ vào ánh mắt đầy uy lực, sâu thẳm của cậu nhóc kia. Chẳng
hiểu sao, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, anh đều cảm giác như mình không e ngại bất cứ thứ gì trên đời này nữa...
------------------†-------------------
Thái Hà ngồi bất động như 1 bức tượng vô hồn trong góc khuất ở 1 quán
bar, tay cô nắm chặt tấm ảnh thân mật của Phong và Tuấn mà lòng giận đến run người! Nhưng tim cô cũng quặn đau lắm, khi nhìn vào bức ảnh môi 2
người đàn ông ấy chạm vào nhau 1 cách rất tình tứ... Vì sao...trong suốt 1 năm trời cô ra sức đuổi theo anh, làm nhiều chuyện điên khùng để có
được anh, mà anh chẳng hề mảy may đáp trả lại cô, dù đó chỉ là 1 nụ cười thật dịu dàng. Đôi khi, sự lạnh nhạt của Tuấn khiến Hà nản lòng, nhưng
nỗi khát khao chiếm hữu anh đã ăn sâu vào máu cô, nó giống như 1 loại
thuốc nghiện mà cô không để từ bỏ được vậy.
- "Em yêu Tuấn sao? Thật không?! Hay em chỉ đuổi theo hình bóng của Hoàng?!!"
Lời nói thuở nào của Bảo Lâm bỗng dưng vang vọng trong tâm trí Hà. Cô
buông tấm ảnh oan nghiệt kia xuống rồi khẽ nhếch môi, tạo 1 nụ cười chua chát! Đời cô sao lại khốn đến như thế? Chẳng khác nào con hề bị 1 gã
điên độc ác nào đó điều khiển, thỏa sức hành hạ tâm hồn đã chịu quá
nhiều nỗi đau của cô...
Men rượu và khói thuốc lá cuộn mình trong bóng tối 1 cách ma quái; lặng
lẽ đưa Thái Hà về với quá khứ...Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất
trong cuộc đời Hà, khi Hoàng vẫn còn ở bên cạnh cô, vẫn ôm hôn cô bằng
thân xác nguyên vẹn... Vẻ mặt Hà trở nên đờ đẫn, mọi cảnh vật trước mắt
như dần nhòa đi và được 1 họa sĩ tài ba vẽ nên khung cảnh hoàn toàn
khác...Hà thấy mình đang đứng trên vỉa hè đầy sỏi đá, đối diện cô là
chàng trai có tướng mạo rất phong trần, lãng tử với mái tóc dài gần chấm ngang vai. Anh vừa vẫy tay chào cô, vừa sải từng bước dài trên làn
đường dành cho người đi bộ, niềm háo hức muốn được gặp cô dường như đã
lấn át hết mọi giác quan của anh, đến nỗi tiếng còi xe inh ỏi cũng chẳng làm anh chú ý được nữa...
"Rầm!!!"
Hà nhắm nghiền mắt lại, 1 giọt lệ ứa ra từ khóe mi đã cay nồng tự bao
giờ. Giọt lệ rơi xuống mặt bàn rồi vỡ ra thành từng hạt nước li ti, tựa
như mảnh vỡ của trái tim cô vậy...Tay cô báu chặt lấy ngực mình để chế
ngự nỗi đau tê tái đến cõi lòng...Đó là cảnh tượng kinh hãi nhất đời
Thái Hà...
Máu của Hoàng thấm vào mặt đường 1 cách đắng cay, thân hình cao to nằm
yên bất động dưới chiếc xe tải oan nghiệt; là hình ảnh có lẽ đến kiếp
sau Hà vẫn không thể nào quên được... Chỉ mới vài giây trước đây thôi,
Hoàng còn mỉm cười với cô, còn hiện diện trước mắt cô bằng cơ thể nguyên vẹn, vậy mà...cô không bao giờ nghĩ đó là giây phút cuối cùng cô còn
được cảm nhận hơi thở của anh, không bao giờ...
Kể từ đó, thế giới của Hà tan nát...bài ca li biệt réo vang trong gió
bằng giai điệu bi thảm nhất đến với cô mỗi giờ, mỗi phút và mỗi giây của 1 ngày dài đăng đẳng...Cô sống như 1 thây ma từ sau vụ tai nạn nghiệt
ngã ấy và trở nên vô cảm với tất cả mọi người...nhưng định mệnh - thứ mà cô luôn nguyền rủa - đã cho cô gặp Tuấn. Hà còn nhớ như in cảm giác bỡ
ngỡ, xao xuyến đến đắm say khi cô cùng Nhi xem Tuấn biểu diễn ở 1 phòng
trà nhỏ. Tuấn giống Hoàng 1 cách kì lạ, như được đút ra từ 1 khuôn vậy.
Ánh mắt của anh đã khiến 1 cái xác không hồn hồi sinh...
Nhưng nếu mọi chuyện chỉ có thế, thì cô đã không phải điên đầu như thế
này...Hà nốc cạn ly rượu trên tay rồi bấm điện thoại gọi cho vài đứa
bạn. Những hồi chuông reo trong tuyệt vọng và tắt hẳn...
- Khốn kiếp! Lúc cần thì chả gọi được con nào cả!! - Hà tức tối dập điện thoại xuống bàn
- "Khi nào em cần "đổ rác", hãy gọi cho "thùng rác" này nhé. Có thể em
nghĩ anh đần độn, nhưng anh thật sự muốn làm "thùng rác" của em."
Giọng nói của Lâm lại hiện lên trong tâm trí Thái Hà, khiến cô bực đến
mức muốn hét lên! Cô biết Lâm luôn sẵn sàng mở rộng lòng mình với cô,
thậm chí những lúc cô không cần gọi, anh vẫn biết và tìm đến bên cô.
Nhưng chàng trai tốt bụng này lại chính là người cô đang muốn tránh mặt
nhất! Vì sao ư? Vì mối quan hệ giữa 2 người từng gần gũi hơn những gì cô mong chờ, và sự gần gũi đó chỉ khiến cô muốn chạy trốn, muốn phá tan
hết tất cả khi hồi tưởng lại... Lâm chân thành và đáng yêu đến mức làm
cô hoảng sợ, mặc dù cô chưa bao giờ định nghĩa được nỗi sợ hãi ngược
ngạo này.
------------------†------------------
Đó là vào 1 đêm tệ hại của tháng 3, đã được nửa năm kể từ ngày Hoàng
mất. Thái Hà vẫn trong tình trạng suy sụp tinh thần nghiêm trọng, cô lao vào rượu bia như con thiêu thân không lối thoát, chỉ để cố sống trong
mớ ký ức hạnh phúc xa xôi, vì cô vẫn chưa thể chấp nhận 1 sự thật rằng:
Hoàng đã hoàn toàn biến mất trên cõi đời này. Cuộc sống cô ngập trong
thuốc lá và bia rượu, có lúc cô còn mong cho nó thiêu đốt lá gan mình
càng sớm càng tốt...có khi cô sẽ được gặp lại anh ở 1 nơi trắng xóa nào
đó thuộc về thiên đường...
Đêm ấy, Lâm ngồi lắng nghe Thái Hà tâm sự suốt mấy giờ đồng hồ. Mặc dù
những điều cô huyên thuyên hết sức trừu tượng, lại còn thêm giọng điệu
lè nhè chữ được chữ mất, nhưng Lâm vẫn kiên nhẫn lắng nghe và còn uống
rượu để hòa chung nỗi sầu với cô.
Hơn 2 giờ đồng hồ sau, Lâm giật mình vì tiếng chuông điện thoại reo
liên hồi trong túi quần. Sau khi tắt điện thoại, anh lồm cồm ngồi dậy
rồi nheo nheo mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Anh không nhớ mình đã thiếp
đi lúc nào, lẫn lý do vì sao anh lại nằm sát bên cạnh Thái Hà trên 1
chiếc giường to đùng như thế này. Lúc đầu Lâm hơi bối rối, nhưng khi
quan sát kĩ hơn, thấy cơ thể Hà vẫn còn nguyên vẹn quần áo, anh mới thở
phào nhẹ nhõm. Đồng hồ lúc này đã điểm hơn 1 sáng, Lâm loạng choạng đứng lên, định tìm nơi khác để đánh 1 giấc thì bỗng... Thái Hà vùng dậy và
ôm chặt anh từ sau lưng, miệng nài nỉ tha thiết:
- Anh đừng đi, đừng rời xa em...em xin anh đấy...
- Em...sao vậy...? - Lâm lúng túng gỡ tay Hà ra và xoay người lại, tim nhói lên khi trông thấy cô đang khóc...
Đột nhiên...Hà kiễng chân hôn lên môi Lâm. Làn môi mềm mại cùng với hơi
nóng hừng hực tỏa ra từ hơi thở cô, thật sự khiến Lâm phát điên...!
Và... Chuyện gì đến cũng đã đến khi 1 nam 1 nữ chung phòng, trong trạng
thái bị hơi men tước đoạt hết lý trí....
Bàn tay thon dài của Lâm dịu dàng vuốt ve thân hình nóng bỏng của Hà,
nhưng vẫn đầy sự tôn trọng và tế nhị, khác hẳn kiểu của những gã trăng
hoa chuyên lợi dụng phụ nữ. Môi anh lướt nhẹ nhàng trên môi cô, rồi dần
hướng về phía cổ,...đầu lưỡi đầy ma lực kia khiến Hà tê dại... Trời tuy
lạnh nhưng 2 tấm lưng trần đều đầy mồ hôi, cảm giác nóng bỏng này thật
không gì có thể sánh bằng, khi họ trở nên quyến rũ trong mắt nhau và lý
trí trở thành thứ xa xỉ trong niềm khát khao yêu thương mãnh liệt này.
Lâm còn nhớ như in khoảnh khắc khi anh mơ màng dần chìm vào giấc ngủ, Hà âu yếm nghịch tóc và hôn lên trán anh. Trong cảm xúc trọn vẹn của tình
yêu, anh ôm ghì cô vào lòng, hít thật sâu mùi hương nước hoa còn vương
trên da thịt cô rồi vô thức thủ thỉ rằng: Anh yêu em...
Sáng hôm sau...
Nắng ấm tràn qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng đáp trên gương mặt đầy mãn
nguyện của chàng nhiếp ảnh gia. Thái Hà vẫn còn nằm gọn trong lòng anh,
bàn tay búp măng đặt yên trên bộ ngực căng, rất đàn ông kia với vẻ mặt
khá thanh thản...
Lâm dần hé đôi mắt ra, cảm giác như có 1 lượng áp suất khổng lồ đè nặng
lên đầu khiến anh choáng váng đến suýt ngất. Nhưng bù lại, anh cảm thấy
lòng mình dâng lên 1 niềm hạnh phúc khó tả, mặc dù...anh chả nhớ nỗi đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ còn đọng lại trong tâm trí anh những hình
ảnh rời rạc về gương mặt đau khổ, từng giọt nước mắt ngắn dài và kiểu
cười nhạo đời của Thái Hà ở quán bar mà thôi. Lúc ấy, anh ước sao mình
có đủ can đảm...để ôm chặt cô vào lòng mà vỗ về an ủi...
Anh trở mình sang bên cạnh, bất giác rùng mình khi thoảng thoảng ngửi
thấy mùi hương ngọt ngào từ mái tóc con gái. Hướng mắt nhìn xuống, Lâm
suýt đã hét lên vì kinh ngạc, cơn đau đầu cũng bị cảm giác bàng hoàng
làm cho biến mất! Anh đang ôm người con gái mình thầm thương trộm nhớ
trong vòng tay, hơn nữa, cả anh và cô ấy đều không 1 còn mảnh vải che
thân! Rồi Thái Hà tỉnh giấc...Giống như Lâm, cô cũng choáng váng vì bị
cơn đau đầu tấn công ác liệt. Lâm vẫn nằm yên bất động, mắt quan sát cô
chuyển động trong sợ hãi...Hà lồm cồm ngồi dậy, mặc kệ cả tấm chăn đang
tuột dần từ ngực xuống eo, để lộ những đường cong hấp dẫn và bộ ngực
căng tròn vô cùng gợi cảm, khiến người Lâm nóng ran đến mức muốn xịt máu mũi. Sợ cơn thú tính của 1 gã đàn ông trỗi dậy, anh nhanh chóng kéo
chăn khoác lên người cô...Thái Hà mơ màng nhìn anh, rồi...thét lên:
- Á!!! Á....!!!
- Giết anh đi... - Lâm gục đầu xuống như để tạ lỗi với cô
- Tên khốn nạn! - Hà thô bạo đánh liên tục vào người anh - tôi đã nghĩ anh là người tốt, vậy mà...trời ơi!!!
Nhưng như vừa sực nhớ ra điều gì đó, Hà liền khựng lại, vẻ mặt trở nên
thất thần khi hình ảnh cô chủ động hôn Lâm mập mờ hiện lên trong tâm trí cô như màn hình tivi bị nhiễu sóng. Đêm qua...có lẽ vì quá say nên cô
đã ngỡ Lâm là Hoàng...và đương nhiên, cô chẳng thể nào chịu đựng được
khi thấy anh đành đoạn quay lưng rời bỏ cô đi như thế...
- Anh xin lỗi... - Lâm nắm chặt tay cô - anh không thể tin được chuyện này lại xảy ra, anh...
Hà ngước lên nhìn Lâm, đôi mắt giận dữ bắt đầu ngấn lệ. Cô không thể ngờ rằng...1 ngày nào đó, cô và anh chàng kia lại có sự ràng buộc sâu sắc
đến như thế. Nhưng, mối tình đêm qua hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm
soát của 2 người, vả lại người chủ động trước là cô...Thấy Hà chỉ biết
ngồi thừ ra, vẻ mặt buồn rũ rượi, tay thì báu chặt lấy tấm chăn quấn
ngang ngực, Lâm bèn khẽ ôm cô vào lòng và thủ thỉ:
- Có thể anh khốn nạn, nhưng anh không phải thằng hèn, anh sẽ không bỏ rơi em.
- Đừng thương hại tôi như thế! - Hà cười chua chát, đồng thời cũng vùng
khỏi vòng tay Lâm - đời tôi còn gì thảm hơn không chứ? Người yêu vừa mất mà tôi đã ngủ với 1 gã đàn ông khác!
- Có khi đêm qua, em lại mường tượng anh là Hoàng chăng?
Hà trố mắt ra nhìn Lâm, chẳng biết vì sao anh ta lại hiểu mình đến thế
- Sao anh không nghĩ tôi vì quá buồn chán? Hoặc là 1 con ả dễ dãi, trăng hoa?
- Vì anh tin em là người tốt - Lâm cười hiền
Nụ cười ấy vừa khiến Hà xuyến xao, vừa khiến Hà khó chịu đến mức muốn
đấm cho Lâm 1 phát...rồi cô thở dài, chán nản nghĩ đến những chuyện rắc
rối có thể xảy ra sau này.
--------------------†---------------------
Vài ngày sau.
Hà quyết định đến chung cư An Dương tìm Lâm để nói rõ mọi chuyện, nói
rằng cô vì nhận lầm anh với 1 người khác, rằng anh hãy quên hết mọi
chuyện đêm hôm ấy và đừng nên tìm gặp cô nữa, bởi...cô sắp phát điên vì
anh mất rồi!
Đến trước cửa nhà anh, cô không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào, và đó là
lần đầu tiên trong đời, cô biết đến cảm giác choáng ngợp cực độ...
Căn nhà nhỏ của Lâm nhìn sơ qua cũng giống như nhà của bao thanh niên
khác. Sống 1 mình nên phòng ốc khá bừa bãi, quần áo mỗi thứ 1 nơi, bồn
rửa đầy ắp chén đĩa đóng cặn, như mấy ngày chưa thèm động đến, trong góc tường là những thùng giấy đủ kích cỡ, không cần phải suy đoán nhiều,
Thái Hà cũng biết chắc bên trong đó là những bức ảnh chụp yêu thích của
Lâm. Nhưng điểm đáng nói ở đây, chính là 4 bức tường xanh biếc của căn
nhà này, chúng đều được dán đầy ảnh chụp... Thái Hà, nhiều vô kể và chi
chít như những vì sao trên bầu trời vậy.
Những khoảnh khắc khi cô cười nói vui vẻ với bạn bè, ngồi trầm tư bên
khung cửa sổ rồi thả bộ 1 mình trên phố cùng với chú cún lúc nào cũng
nghoe nguẩy đuôi tinh nghịch,...rất nhiều và dường như tất cả bức ảnh
đều là chụp lén, cô không ngờ rằng, Lâm đã từng ở gần bên cô nhiều đến
như thế...Hà bần thần sờ vào tấm ảnh khi cô đang nở nụ cười rạng rỡ như
đóa hoa mùa xuân, đã lâu lắm rồi, môi cô không còn vẽ lên nụ cười như
thế kia nữa, nó đã chết hẳn kể từ ngày Hoàng ra đi...
Bất giác, những tấm ảnh tượng trưng cho 1 tình yêu không lời đó, thổi
vào cõi lòng Hà luồng gió xuân tươi mát, đánh thức mọi thiên thần đang
ngủ say và cùng nhau ca hát tưng bừng. Hà cảm thấy có 1 cơn chấn động
nhỏ nơi trái tim mình, cô đang đứng giữa 1 căn phòng tràn ngập tình yêu
thương dành cho cô...
Lâm đã ở phía sau cô tự lúc nào, ánh mắt anh đành cho cô lúc nào cũng
thế, rất dịu dàng và trìu mến, đặc biệt là sau đêm mặn nồng ấy, anh biết tình cảm mình dành cho Thái Hà ngày càng nhiều hơn, không hẳn vì chuyện 1 gã đàn ông phải chịu trách nhiệm với cô gái mình lỡ làm càn, mà bởi
anh thật sự muốn yêu thương, che chở cho người con gái ấy
- Em đến lâu chưa?
- Anh... - Hà quay phắt lại, mắt rưng rưng - sao anh dám chụp ảnh tôi rồi dán khắp phòng thế này hả?!
- Anh xin lỗi, nhưng...anh không thể ngăn mình yêu em được... - Lâm
cười, nụ cười ngại ngùng, thanh khiết mà đầy uy lực, khiến bất cứ ai
cũng phải đầu hàng
Cơ thể Hà như mềm nhũn hẳn đi, ngực cô nhói lên vì sự rung động trong
phút chốc. Hà giận lắm, giận mình chẳng thể đánh anh 1 trận, giận mình
vì đã quen biết anh, để anh đối xử quá tốt với cô như thế. Nhưng...cho
dù anh yêu cô đến mức nào đi chăng nữa, thì anh cũng không phải mục tiêu mà cô theo đuổi, càng không phải mục đích sống của cô...
- Không được chụp ảnh tôi nữa! Cũng không được phép yêu tôi! Tôi ghét anh!!
Hà vừa khóc vừa hét lên, rồi chạy thẳng ra ngoài cửa. Tiếng chân cô đã
mất hẳn ở phía cuối cầu thang mà Lâm vẫn còn nghệch mặt ra. 1 nỗi buồn
vô hạn bỗng dưng ập đến, kéo tấm màn bóng đêm u ám che khuất đi vẻ rạng
rỡ thường ngày của anh...Tại sao Thái Hà lại phản ứng mạnh mẽ như vậy
chứ...?
-------------------†------------------
Những âm thanh điên cuồng trong quán bar bắt đầu khiến đầu Hà đau như
búa bổ. Chẳng hiểu sao, cô vẫn không thể quên được ánh mắt đượm buồn của Lâm khi ấy, nó như hàng ngàn nhát dao xuyên vào trái tim cô vậy. Hà
tiếp tục lao vào mớ suy nghĩ vớ vẩn rồi tự bật lên cười 1 mình như phát
rồ. Cô đặt trên môi mình điếu thuốc, tay chuẩn bị bật chiếc bật lửa thì
bỗng dưng, có 1 gã khiếm nhã nào đó giật điếu thuốc trên môi cô. Hà cau
có ngước lên, và kinh ngạc khi trông thấy...Lâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT