Một buổi trưa nóng bức. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống như muốn xuyên qua làn da trắng trẻo của cậu, tóc mái lấm tấm vài giọt mồ hôi. Một vài cơn gió thổi qua, nhưng là gió nóng, chẳng biết thổi qua làm gì nữa. Vệ Cát được Khương Ninh tốt bụng cho mượn một cái nón, anh nói đội cho đỡ nắng. Nhìn cái nón quái gở đầu lâu xương cá chất đống của anh, Vệ Cát miễn cưỡng đội nó lên đầu.

Ra khỏi trường, Khương Ninh dắt chiếc mô tô của mình đến trước mặt Vệ Cát, đưa mũ bảo hiểm cho cậu.

“Đội vào đi. Anh lái xe có hơi nhanh đấy, sợ thì bám cho chắc vào!” Khương Ninh cười cười, giả vờ ra vẻ lưu manh không giống ai.

Vệ Cát hừ một tiếng, liếc anh rách mắt rồi ngồi phịch lên xe. Làm như hù con nít không bằng, em có phải thằng nhóc gầy gò thò lò mũi xanh của ngày xưa nữa đâu, tinh thần cũng đã được tôi luyện kĩ càng, sợ tốc độ thì đâu phải đàn em của anh!

“Vậy mà công an chưa hỏi thăm sức khoẻ của anh, hay thật đấy!”

“Đó gọi là kĩ thuật lạng lách điêu luyện!” Anh sảng khoái nói, đưa tay rồ ga, con xe chạy vun vút trên đường sinh viên qua lại.

Hôm nay cậu về sớm, sinh viên tan học cùng giờ với cậu tương đối ít, thế nên chỉ có một vài người ở hai bên vỉa hè đang thưởng thức không khí trong lành thì hít phải một đám khói từ chiếc xe đang chạy với tốc độ quá mức quy định kia, trợn tròn mắt chửi rủa vài câu mà Vệ Cát không nghe được. Người này trước sao giờ vậy, bản tính chẳng thay đổi chút nào, còn có phần ngông cuồng hơn.

Tốc độ xe khá nhanh nhưng Vệ Cát chẳng hề mảy may sợ sệt, khuôn mặt hiện lên vẻ thích thú. Hồi còn ở chung với Vệ Bạch, em trai mới chỉ mười lăm tuổi đã biết chạy xe máy, em trai chở anh trai chạy mấy vòng khu phố lúc đêm khuya, lướt vù vù làm Vệ Cát cảm thấy vô cùng sảng khoái. Dần dần trở nên thích phóng xe nhanh, nhưng có một lần, cậu chạy xe quá trớn, tông phải cái cột điện bên lề đường, cả người lẫn xe đều phải bảo trì một thời gian dài. Vệ Cát sau lần bó thạch cao hơn một tháng liền không dám đi xe, một phần do Vệ Bạch bán mất cái xe, phần còn lại do đã biết hậu quả đáng sợ thế nào rồi.

“Đại Ninh, anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Đây không phải là trường quay, đợi công an tới hốt, bồi người ta tiền ăn trưa mới hài lòng phỏng?” Tuy thế, Vệ Cát vẫn tỏ ra quan ngại về vấn đề đi xe nguy hiểm này của anh, đi cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cả con đường ấy.

“Khà khà, em nói quá rồi. Em không sợ, vậy là được, còn công an gì đó, đợi gặp đi rồi tính. Dù sao anh cũng rất phóng khoáng, đưa họ một chút chả mất miếng thịt nào.”

Bó tay rồi. Đầu óc ông anh này hết thuốc chữa.

“Em hỏi thật nhé, anh bị...tăng động cấp tính à?”

Không nghe Đại Ninh trả lời, chỉ thấy chiếc xe thắng gấp trước ba người đang đi từ tốn phía trước, Vệ Cát giật mình nắm chặt áo khoác của anh, miệng rất muốn há ra cắn phập một cái cho hả giận. Đi xe ẩu tả thế này, sớm muộn gì cũng sẽ vào nhà thương.

Khương Ninh vội vàng quay đầu cười hề hề với Vệ Cát, mặt không có chút nào biết nhận ra mình đi xe thật giống muốn lấy mạng người.

“Tới nơi rồi, em xuống đi. Không phải thấy họ anh mới thắng lại, chỉ tại nhà hàng ấy ở bên cạnh, muốn tạo bất ngờ cho em thôi!”

Nói rồi anh nhìn ba người kia, cúi đầu tỏ ý xin lỗi. Nhưng không may, một trong ba người đó không chịu để yên, bước lên trước hung hăng nói:

“Anh kia, đi xe kiểu gì thế hả?”

“Chưa va phải cô, cô to tiếng làm gì?”

“Anh còn dám nói, tôi ghét nhất những người không biết điều như anh!”

Giọng cô gái lớn dần, oang oang giữa trời nắng chói chang làm kinh động đến màng nhĩ của Vệ Cát. Giọng nói này...quen quen thì phải?

Vệ Cát lách người sang một bên, nghiêng đầu nhìn cô gái đang chất vấn Khương Ninh, mở đột nhiên mở to vì bất ngờ.

Cô gái mặc một chiếc váy xanh xinh đẹp, trừng mắt nhìn Khương Ninh, bỗng thấy một thân hình nho nhỏ ló ra từ sau lưng anh ta, nhìn gương mặt quen thuộc khả ái kia, khoé miệng cong lên, lời nói cũng chuyển đối tượng. Loại người như anh ta bổn cô nương không thèm chấp nhặt, lờ đi là xong.

“Tiểu Cát, là em sao?”

“À...vâng.”

Là Mạc Diên, cô gái ngày nào mình ăn giấm chua đây mà. Cự ly của cậu chuyển sang người kế bên rất nhanh, cái người làm mình phiền lòng mấy ngày nay.

Hôm nay Vương Túc Ngạn mặc một chiếc áo sơ mi đen, toàn thân toát lên khí thế cao ngạo mà lạnh lùng, đôi mắt xanh lục nhìn cậu không chớp mắt. Mạc Diên hẹn hắn đi ăn, có thêm một vài người bạn, họp mặt bạn bè.

Mấy hôm không chỉ một mình Vệ Cát ảo não, tâm trạng hắn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Về kí túc, lời nói của Triệu Lệ Hoằng cứ vang lên trong đầu, khiến hắn mãi nghĩ về Vệ Cát, nghĩ về tình cảm mình dành cho cậu. Không phải cảm thấy mới mẻ, không phải chỉ vì đùa giỡn, vì thích nên mới thế sao? Thích nên mới quan tâm cậu, cố gắng học xong thật sớm để cùng nhau đi học chung, thích nên mới ghen khi cậu thân mật với người khác, còn ra vẻ cao ngạo không chấp nhận sự thật, nói vòng vo tam quốc trốn tránh. Vương Túc Ngạn, mày trở nên hèn nhát như thế này từ bao giờ?

Nhìn thấy cậu nhưng cậu lại lẩn tránh, cảm giác muốn phát điên lên được. Muốn ôm cậu vào lòng, vuốt ve như con mèo nhỏ, sau đó hôn lên đôi môi đỏ hồng mềm mại. Viễn cảnh còn tiến xa hơn, những chuyện không dành cho trẻ em xảy ra trong giấc mơ, sáng ra ga giường ướt át một mảnh. Phó Luật Hàm vô tình nhìn thấy, ra sức trêu chọc bạn thân, vô tư nói có người thương rồi sao, là Tiểu Cát à? Hắn hận không thể nhét miếng giẻ vào cái miệng thúi của Phó Luật Hàm.

Vương Túc Ngạn hắn hành động càng lúc càng ấu trĩ, ba ngày này cậu không thèm liếc hắn một cái, hắn không biết phải làm thế nào. Trước đây gọi tình tình tới, nào có theo đuổi người ta, muốn nói chuyện với cậu, nhưng không biết mở lời làm sao.

Hôm nay cư nhiên nhìn cậu đi chung với một tên mặt mày lạ hoắc, tướng tá cao ráo, mặt mũi không tệ, lại còn ôm người ta cứng ngắc, lửa giận trong lòng không ngăn được bùng lên. Hai người là gì của nhau? Tên đó rất thân với Vệ Cát sao? Hắn có tình ý gì với cậu không? Một loạt câu hỏi vang lên trong đầu, nhảy qua nhảy lại làm hắn thực phiền lòng.

“Cát Cát, em không muốn xuống xe hửm, muốn anh ôm vào trong nhà hàng luôn sao?” Khương Ninh không quan tâm tiểu thư Mạc Diên đang hậm hực mắng chửi, cười lưu manh với Vệ Cát.

“À...ừ...em xuống ngay đây. Đại Ninh, mũ bảo hiểm.” Vệ Cát nhanh nhảu nhảy xuống xe, đưa nón cho Khương Ninh, không biết câu nói đùa giỡn của Khương Ninh đã làm ai đó mặt mũi sầm sì, em trai Mạc Diên đứng bên cạnh cũng toát mồ hôi lạnh.

“Đợi anh!”

“Ừ.”

Chiếc xe mô tô phóng ga chưa được bao lâu, Vương Túc Ngạn liếc Mạc Diên, cô nàng không phụ lòng mong đợi của hắn, hiểu ý dẫn em trai vào nhà hàng trước, ngoài cổng lúc này chỉ còn hắn và cậu.

“Tại sao tránh mặt anh mấy ngày nay?”

Vương Túc Ngạn không hỏi về Khương Ninh ngay, đối với hắn, việc bản thân quan trọng hơn. Hắn xoay người nhìn khuôn mặt hồng hồng vì thời tiết nóng bức của cậu, trong giọng nói nghe được sự oán trách vì bị lơ là.

Vệ Cát ngượng ngập đưa hai tay vào túi quần, miệng mấp máy không biết trả lời ra sao. Không phải anh lơ cậu đó sao? Mấy ngày nay muốn gặp anh tỏ tình lại lần nữa nhưng khi gõ cửa phòng đối diện, lần nào Phó Luật Hàm cũng đều nói anh không có ở đây cùng một nụ cười ranh mãnh. Nhìn thấy anh ở trong trường, không phải đi cùng các giáo sư thì đi cùng mỹ nữ trò chuyện, thử hỏi một kẻ thích anh có thích chứng kiến những việc đó không?

“À, em có việc bận, sắp kiểm tra rồi, nhiều bài tập lắm.”

“Anh nhớ khoa Tin kiểm tra vào cuối năm, bây giờ mới chỉ tháng mười, em nói kiểm tra nào đây?”

Bị hắn vạch trần, Vệ Cát chỉ à ừ cho qua. Vương Túc Ngạn đến gần cậu, cậu vô thức lùi về phía sau, hắn dồn cậu đến mặt tường, cúi thấp đầu hỏi.

“Hắn ta là ai?” Cảm giác bất an khi tình theo một kẻ xa lạ, quả thực rất bức bối. Có lẽ lần trước cậu cùng Triệu Lệ Hoằng là bạn thân, dù có diễn kịch vẫn có thể dễ dàng nhận ra. Nhưng lần này lại là một người hắn chưa từng gặp, cách cư xử của hắn ta với cậu rất tự nhiên, không hề mang chút gượng ép. Cảm giác đó...không tốt tí nào!

Vệ Cát quan sát vẻ mặt hắn, cậu thấy Vương Túc Ngạn đang không vui, đôi mày hắn chau lại, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu. Lòng Vệ Cát nhảy lên, đã nhiều lần bị dội gáo nước lạnh khiến cậu bỏ qua suy nghĩ rằng Vương Túc Ngạn đang ăn giấm của Khương Ninh. Hắn chỉ là thấy người đó lạ mặt, muốn hỏi thông tin thôi. Cậu bình ổn tâm trạng, thành thật trả lời.

“Trước đây từng là hàng xóm.”

“Hắn đã là quá khứ, em còn thân thiết với hắn vậy làm gì?”

“Chẳng lẽ chỉ hiện tại mới có thể khắng khít?”

Vương Túc Ngạn không hài lòng với câu trả lời của cậu, lời nói thành thật nhưng hắn lại cảm thấy câu nói có chút thờ ơ. Vệ Cát dựa theo hắn hỏi gì, cậu trả lời đó, muốn hỏi hắn: “Anh là đang ghen sao?”, nhưng trong lòng không chắc chắn, rốt cuộc cậu còn đang mong đợi điều gì đây?

“Theo anh vào trong.”

“Em ở đây chờ anh ấy.”

Vương Túc Ngạn không để cậu nói tiếp, hắn siết chặt cổ tay cậu, kéo vào trong nhà hàng. Vệ Cát nhìn hắn, tâm tình trở nên phức tạp. Đại Ninh một lát nữa quay lại, không thấy mình anh ấy sẽ hỏi lung tung nữa.

“Anh...buông tay, Đại Ninh đang chờ em ở ngoài.”

Vệ Cát vùng tay, cổ tay bị siết đau đỏ ửng lên.

“Em muốn đi cùng hắn ta?”

“Đúng vậy.”

Cậu trả lời chắc nịch, nghiêm túc nhìn hắn. Vương Túc Ngạn khi cố chấp rất xa lạ, có đôi phần ích kỷ.

“Anh không cho phép.”

“Vì sao?”

Vương Túc Ngạn im lặng, Vệ Cát ngầm hiểu hắn không trả lời được, một câu “Bởi anh thích em” lấy được từ Vương Túc Ngạn quả thực còn khó hơn đi Tây Thiên thỉnh kinh. Cậu thừa lúc hắn đang thẫn thờ, nhẹ nhàng đẩy tay hắn, đi ra ngoài cổng, cơn buồn bực vô cớ len lỏi trong lòng. Vương Túc Ngạn trân trân nhìn cậu đi với tên kia, tâm tình càng thêm bực dọc, nghĩ đến bữa trưa, không thể nuốt nổi.

“Cát Cát, em đi đâu đấy, làm anh đi kiếm nãy giờ.”

“Em đi vòng vòng tham quan thôi. Chúng ta vào trong đi, em đói lắm rồi đây.” Vệ Cát gượng gạo nở nụ cười, vỗ vỗ bụng mình, xem như chưa từng có cuộc nói chuyện vừa rồi.

Khương Ninh thấy vẻ mặt cười mà không cười của Vệ Cát, không thắc mắc nhiều, làm trò khỉ chọc cậu cười, đợi cậu cười đã đời rồi mới vào bàn gọi món.

“Em ăn gì?”

“Lẩu cay đi.”

“Được, trời nóng ăn lẩu cay. Chà, tâm tình vừa rồi không tốt phải không?”

“Rất tệ.” Vệ Cát không ngại chia sẻ cùng anh “Muốn ăn để quên sự đời!”

“Có cần bia không?”

“Chậc, anh hào phóng như thế thì em cũng không khách sáo đâu.”

Khương Ninh từ bé đã là cao thủ ăn cay, nhìn quyển menu một hồi, quyết định chọn lẩu cay đặc biệt phần đủ cho bốn người, dạ dày của anh rất tốt, Vệ Cát không kém bao nhiêu, tốt bụng gọi thêm mấy lon bia.

Người phục vụ đưa lẩu đến rất nhanh, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có hai người, ngạc nhiên hỏi.

“Hai người gọi suất bốn người?”

“Đúng vậy. Có gì lạ sao?”

Ăn nhiều hơn người bình thường có gì lạ đâu chứ? Khương Ninh đáp lại bằng ánh mắt vô cùng thản nhiên, Vệ Cát thấy người phục vụ bối rối, cười cười, huých anh một cái.

“Ăn thôi, anh đi đâu không làm người ta trợn mắt thì chết à?”

Khương Ninh nhún vai tỏ vẻ vô tội, cầm đũa đánh chén nổi lầu đang sôi ùng ục. Vệ Cát không chịu thua kém, ăn hết chén này đến chén khác, húp nước lẩu cay tê người như đang uống coca, bia từng cốc lần lượt trôi vào dạ dày.

Ở lầu trên.

Vương Túc Ngạn ngồi vào bàn ăn, trên gương mặt vô cảm lần đầu tiên thể hiện rõ sáu chữ: “Tôi đang bực, chớ đụng vào“. Em trai Mạc Diên, Mạc Tôn, thấy tình hình không ổn lắm, nhìn bản mặt than cháy đen thui thì làm sao có thể ăn cơm một cách bình thường được đây, ghé tai chị gái thì thầm: “Anh ấy làm sao thế?”

Mạc Diên cười, biết tỏng chuyện gì đã xảy ra nên mặt hắn mới đen sì như vậy, vuốt vuốt tóc mái, giở giọng trêu đùa Vương Túc Ngạn. Chỉ có cô là cô gái duy nhất dám to gan nói mấy lời này với hắn.

“Cậu bị táo bón à?”

Hắn ngước mắt nhìn cô, sự băng giá trong đôi mắt xanh sắc lẹm khiến toàn thân Mạc Diên run lên, không dám nói đùa nữa. Bầu không khí trở nên tĩnh lặng lạ thường, không ai nói với nhau câu nào Mãi hơn mười phút sau, Mạc Diên thận trọng mở lời.

“Cậu và Vệ Cát cãi nhau đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play