“Không hẳn là cãi nhau. Có lẽ do tớ nói năng ngu ngốc thôi.”
“Cậu cũng có lúc tự nhận mình ngu ngốc sao?”
“Chỉ trừ lúc đó, tớ đều rất thông minh.”
Siêu cấp tự luyến đã là bệnh mãn tính của Vương Túc Ngạn rồi. Mạc Diên thở dài, đưa tay chống cằm, Mạc Tôn là người thông minh, nghe qua loa hai người nói chuyện đã biết Vương Túc Ngạn đang gặp vấn đề gì, nhưng Vệ Cát...là người lúc nãy gặp ngoài cổng?
“Anh, người mà anh nói...là cậu trai khả ái đi chung với tên chạy mô tô kinh khủng kia à?
“Có việc gì sao?”
“Anh thích cậu ấy à?”
“Ừm.”
Mạc Tôn không ngạc nhiên, cậu nhìn biểu cảm nghiêm túc khi Vương Túc Ngạn mở miệng thừa nhận, rõ ràng người ngoài hỏi thì hắn trả lời rất oách mà, sao lại cãi nhau với cậu bạn kia nhỉ? Rồi Mạc Tôn nhìn sang chị gái đang cười khúc khích, nghĩ ngợi một lúc, cậu muốn đưa ra vài lời khuyên thì Mạc Diên đã nhanh nhảu cướp lời trước.
“Nhóc thích cậu, hôm đó nhóc ăn giấm, cậu cũng thích nhóc, tại sao không nói với nhóc?” Vương Túc Ngạn là chúa ưa sĩ diện, những chuyện bản thân phải chủ động chưa bao giờ dễ dàng nói ra, tình đầu là thế, bây giờ cũng vậy, bảo sao người ta không tin hắn thật lòng cơ chứ.
“Không nói được.”
“Không nói anh không sợ tên kia thừa nước đục thả câu?” Mạc Tôn khoanh tay dựa vào ghế, cùng chị gái hỏi dồn hỏi dập, “Anh không thấy tên kia là phần tử nguy hiểm sao?”
“Từ lúc nào đến phiên hai người quản chuyện của tôi đấy nhỉ?” Vương Túc Ngạn thản nhiên chớp mắt mấy cái, tay lật menu gọi lẩu.
Mạc Diên và Mạc Tôn im bặt, nghe người kia gọi lẩu gì đó có vẻ không hợp khẩu vị, vội vàng đề nghị đổi sang lẩu hải sản. Vương Túc Ngạn chiều ý bọn họ, thong dong nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí lại đặt vào Vệ Cát ở lầu dưới.
Cậu...có thất vọng không?
---------------•--------------
“Nào...uống thêm ly nữa!!! Đàn ông con trai sao lại uống kém như thế, tửu lượng anh quá yếu...thua em nhiều lắm... hahaha...”
Vệ Cát hai mắt khép hờ, nửa tỉnh nửa mê nâng cốc. Khương Ninh không uống nhiều, anh chỉ ăn lẩu, nhìn Vệ Cát không ngừng nói năng lung tung. Anh không biết nhóc con còn giờ học buổi chiều, nghĩ rằng tâm trạng em ấy đang không thoải mái, ngồi đây đợi em ấy uống bia cũng là cách an ủi không tồi.
“Đại Ninh...em nói cho anh nghe một bí mật... Hức...anh phải...hứa với em không được nói...hức, cho ai biết đó...”
“Anh biết không... Em thích... Hức...”
Vệ Cát nấc cụt liên tục, chữ lớn chữ nhỏ không rõ ràng, Khương Ninh phải ghé sát lại mới nghe được cậu nói bí mật, em thích... Câu nói chưa được truyền ra hết thì Vệ Cát đã gục đầu xuống bàn, mi mắt cong lên ngủ ngon lành. Ồ, ra cậu nhóc ra là buồn phiền chuyện tình cảm, anh nhớ, Vệ Cát ngày xưa luôn miệng nói em sẽ không thích ai đâu, khặc khặc, bây giờ biết khổ sở vì tình yêu là thế nào rồi sao? Khương Ninh khoái chí nhìn em trai nhỏ của mình sa vào lưới tình, vỗ bàn cười to. Anh thầm nghĩ nếu ngay lúc này cậu tỉnh lại, thấy bộ dáng cười cợt của anh, cậu sẽ mắng anh là đồ Vương Bát Đản, mặt mũi cũng chẳng được yên thân.
Phải thu dọn chiến trường đi thôi! Khương Ninh trả tiền xong, anh đỡ cậu đi xuống chỗ gửi xe. Vệ Cát khép mở đôi mắt mơ màng, nhìn cánh tay đang đỡ eo mình, men rượu khiến đầu óc cậu càng thêm mơ hồ, trước mắt hiện lên cảnh thân mật cùng Vương Túc Ngạn lần say trước. Cậu bất chợt nhíu mày, cắn phập vai Khương Ninh, lớn tiếng la lối.
“Em thích anh... Chúng ta đến với nhau đi!!!”
Cơn say khiến cậu không phân biệt được đối tượng đang đỡ mình là ai, trong đầu chỉ còn những kí ức vụn vặt ngọt ngào của đêm hôm đó. Chỉ biết rằng lần trước, người mình thích dìu mình đi vào phòng nghỉ, có lẽ lần này cũng thế, nên mới ra sức đứng thẳng người, lần nữa bày tỏ tình cảm.
Khương Ninh há hốc mồm, bàn tay siết vạt áo cậu, Vệ Cát à em có biết mình đang nói gì không thế? Vừa mới gặp lại mà em đã thể hiện tình cảm nồng nhiệt với anh như vậy sao? Người ở chỗ gửi xe không tính là đông, nhưng đa phần đang đứng rất gần hai người họ, tai lãng cũng nghe rõ ràng ba chữ “Em thích anh“. Họ nhìn hai người với ánh mắt ngạc nhiên làm Khương Ninh dù không liên quan nhưng cũng ngượng chín mặt, vội vàng phân bua giải thích.
“Khà, em ấy là em trai tôi, vốn đang thích một đứa con gái, nay mượn rượu nói lung tung đó mà. Mọi người đừng để ý, haha, đừng để ý...” Rồi quay sang Vệ Cát nhìn mình nghiêm túc, cười cười gật đầu, cậu mới ngoan ngoãn đứng im.
Nhưng anh không để ý, cậu nói “Em thích anh” mà không phải là “Anh thích em”, thế nào đó lại là con gái được. Đầu óc chậm chập phát hiện, không lẽ người Vệ Cát thích, là con trai sao???
Khương Ninh chân tay luống cuống đặt Vệ Cát lên xe, đội nón bảo hiểm cho cậu trước ánh nhìn của bao người, anh sốt ruột lắm chứ, anh có hơi lưu manh nhưng tuyệt đối không phải kẻ dễ ảnh hưởng bởi cái nhìn dư luận. Anh chu đáo mặc áo khoác, chỉnh tư thế ngồi cho cậu, để cậu dựa hẳn vào lưng mình, rồ ga phóng đi, muốn thoát khỏi không khí ngột ngạt này thật nhanh.
“Này, cậu nói có phải anh chàng kia rất tử tế với cậu bé thanh tú kia không? Chà, cả hai đều rất đẹp, họ là một đôi đấy, hihihi...”
“Ôi, họ quả là cặp đôi đồng tính đáng yêu nhất mà mình từng gặp đấy. Anh ấy là ôn nhu công, bé thụ còn tỏ tình với anh ấy nữa, Tranh Tranh, mình chết mất!!!”
Tất cả mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên trước màn tỏ tình của hai người con trai ban nãy, ngoại trừ hai cô gái diện mạo xinh đẹp, một buộc tóc đuôi gà, một tóc xoăn ngắn đang hết sức thích thú với tình cảm của họ, khoa tay múa chân rất hớn hở không màng đến thời tiết nóng như lửa thiêu ngoài trời.
“Tiểu Tranh, em làm gì ở đây?”
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau hai cô bé, người buộc tóc đuôi gà giật thót. Cái giọng này, là giọng tám năm nay mình chỉ được nghe qua điện thoại đây mà...
“Anh hai, anh...sao lại ở đây?”
Vương Túc Ngạn nhíu mày nhìn em gái út, Vương Túc Tranh, ánh mắt tối sầm. Em gái ủng hộ người ngoài cướp người tình của anh trai, còn khen ngợi hắn ta đủ kiểu, đây là tình huống gì thế?
“Mạc Tôn chờ em ở đằng kia, cùng qua đó đi.”
Ông anh đáng ghét này, em gái hỏi anh một đường, anh trả lời một nẻo thế này. Vương Túc Tranh không biết mình đã làm điều gì sai. Bao nhiêu năm không gặp cũng chẳng hỏi thăm lấy một câu. Chí ít anh phải nói: “Chà, em gái của anh, em xinh lên nhiều đấy!” chứ. Uổng công hồi nhỏ em sùng bái anh như thần!
Vương Túc Tranh không nhận được sự quan tâm vốn có của anh trai đối với em gái, gương mặt xinh xắn xịu xuống, có ý định từ chối, nhưng vì Mạc Tôn đang chờ, cô kéo cô bạn thân cùng đi. Vương Túc Ngạn bỏ mặc em gái đi qua xe của Mạc Tôn trước, không biết mình đã thờ ơ như thế nào.
Một lần nữa, Vương Túc Ngạn đau đầu không thôi. Vừa đi vào bãi xe, hắn nghe câu: “Em thích anh... Chúng ta đến với nhau đi!”, không chỉ đứng ngây ngốc tại chỗ không nhúc nhích, còn phải chứng kiến cảnh tên đó ân cần với cậu như thế nào mà trong lòng bức bối đến phát điên. Lời đó, dĩ nhiên là do cậu say, chắc chắn là không phải nói với tay kia. Vương Túc Ngạn tự an ủi mình, câu đó đáng lẽ là dành cho mình. Chết tiệt!
Nhưng hắn vẫn không thể xua đi cải cảm giác khó chịu này ra khỏi đầu. Càng ngày càng hắn càng thấy bản thân phải vứt bỏ sĩ diện quái quỷ đi, nếu còn giữ cái thứ đó lâu, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Bầu không khí trong ô tô im ắng lạ thường. Mạc Diên không biết ở bãi gửi xe đã xảy ra chuyện gì, cô phá vỡ sự yên tĩnh, ung dung tựa lưng vào ghế, tay lia điện thoại, miệng không ngừng hát bài hát đang thịnh hành.
“Thích thì cứ nói ra, thích mà không dám nói, thì anh là người đàn ông hèn nhát... Đừng chỉ mãi thẹn thùng như vậy chứ...”
Lời bài hát như một con lắc đung đưa qua lại trước mặt Vương Túc Ngạn, hắn không nói ra, là vì ngại ngùng đó sao? Cái gì??? Vương Túc Ngạn hắn biết ngại rồi? Là cảm giác rất khó nói tiếng “thích” với người đó, cứ luôn trốn tránh?
Đang lúc đèn đỏ, Mạc Tôn quay sang Vương Túc Ngạn, ánh mắt đầy ý cười khuyên nhủ hắn. Hoá ra người này cũng có khi thay đổi sắc mặt liên tục nhỉ, chơi với nhau nhiều năm, quả thực hiếm thấy.
“Anh về dỗ người ta đi, dùng lời lẽ ngon ngọt một chút, rồi nói với người ta thôi, dễ như ăn cháo.”
Ngay lập tức Mạc Tôn bị lườm đến nỗi sống lưng toát đầy mồ hôi, chọc phải người không nên chọc, không nên, không nên.
Vương Túc Ngạn cau mày, không biết đây là lần thứ mấy trong ngày hắn cau mày rồi. Nói như chú thì ai chẳng nói được. Dễ thì tôi cũng đâu có đau đầu như vậy. Thật muốn tìm một bao cát đấm vài đấm mà.
“Anh hai, anh có người yêu từ khi nào thế? Mà người yêu anh đang giận dỗi sao? Không sao, em cho anh ý này, con gái mà, anh chỉ cần tặng cô ấy món quà nho nhỏ, ôm hôn nồng nhiệt một hồi, giận dỗi gì cũng bay đi hết. Tin em đi!”
Vương Túc Tranh ra dáng quân sư chu miệng liến thoắng không ngừng, cô rất vui vì anh trai kì quặc rốt cuộc cũng đã có bạn gái rồi. Động lòng vì anh hai, người đó chắc dây thần kinh phải làm từ thép không chừng. Chậc, thật tội cho cô gái đó, một ngày không biết bị dội nước lạnh mấy lần nữa. Chị dâu, em thật thương chị.
Mạc Diên cùng Mạc Tôn ra sức cười lớn, em gái này chưa biết người yêu anh trai là ai đã nói đông nói tây, không sợ ánh mắt chết người của anh trai hay sao. Xung quanh là tiếng cười giòn giã, Vương Túc Tranh đắc ý chưa được bao lâu, nghi hoặc hỏi.
“Em có nói gì không đúng sao?”
“Ý kiến em đưa ra không tồi, chẳng qua là áp dụng sai đối tượng.” Mạc Diên không ngăn được tiếng cười của mình, cười cười nói.
“Sai? Không lẽ đó không phải là con gái?”
“BINGO! Em gái Ngạn Ngạn thông minh giống anh trai đấy. Chưa là người yêu đâu, chỉ là đang trong quá trình hạ gục lẫn nhau, nhưng xảy ra chút ít vật cản.”
Ôi! Người anh hai thích là con trai. Wow! Hai mắt Vương Túc Tranh sáng lên. Thật không thể tin được! Cô phấn khích hỏi Mạc Diên, Mạc Diên kiên nhẫn trả lời những tò mò của Vương Túc Tranh, lâu lâu cả hai lại phá lên cười lớn.
Sắc mặt Vương Túc Ngạn hoàn toàn đối lập với em gái, hắn ho một tiếng...ý kiến của em gái không tồi, hắn thử áp dụng với gấu nhỏ của hắn xem sao. Mặc dù phải mặt dày một chút, dẹp sĩ diện qua một bên, nhưng không sao, miễn là xoa dịu được gấu nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT