Vệ Cát bước qua hành lang, dù sao toà nhà này kiến trúc các tầng khá giống nhau, có lẽ chỉ cần đi sang dãy đối diện là có cầu thang bộ. Lướt qua các phòng học vắng vẻ, cậu thoáng thấy một bóng người quen thuộc. Nhưng nhìn lại đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa là vào tiết học, cậu bỏ qua ý nghĩ muốn nhận người quen, chân bước nhanh hơn.
Bỗng phía sau vọng lên một giọng nói giữa không gian tĩnh lặng, Vệ Cát giật mình dừng bước, quay đầu nhìn người kia.
“Cát Cát!!!”
Tiếng gọi không lớn nhưng rất vang, mang theo vẻ mừng rỡ trông thấy. Người con trai tiến gần lại, tay ôm tài liệu, hớn hở nhìn Vệ Cát.
“Đã lâu không gặp!”
“Ừ, đã lâu không gặp!”
Nhìn thấy anh, Vệ Cát không khỏi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Cậu cong môi cười với anh, không khách sáo vỗ vai anh như em trai.
“Đại Ninh, em không biết là anh học trường này cơ đấy! Khi trước, em nhớ anh muốn vào trường N cơ mà? Sao lại xuất hiện ở đây vậy?”
“Anh đang làm sinh viên trao đổi. Học năm cuối rồi, cũng nên trải nghiệm những thứ mới lạ một chút.”
“Anh học khoa Ngoại Ngữ sao?”
“Ừ, khoa tiếng Pháp. Còn em học lớp nào?”
“Em học Tin học, A13 ở ba tần dưới lận. Chà, anh bây giờ là thanh niên tri thức rồi nhỉ, đâu còn là đại ca đầu gấu của bọn em hồi xưa nữa!” Vệ Cát nhớ về chuyện năm, sáu năm trước, buồn cười ra mặt, liếc anh trêu chọc.
Khương Ninh, lớn hơn Vệ Cát ba tuổi, là hàng xóm của cậu khi cậu còn sống chung với cha mẹ. Chưa chuyển đến không lâu, hai anh em Vệ Cát đã kết thân với anh trai nhà bên hóm hỉnh này. Khi ấy còn nhỏ, hai người một tiếng “Đại Ninh”, anh nói gì nghe nấy, cùng những đứa trẻ trong xóm khác đi chơi oanh tạc tứ phía. Mà anh, chính là kẻ đầu sỏ nói mấy đứa nhỏ làm đủ chuyện khiến bao nhà đau đầu, la oai oái mắng vốn. Bấm chuông giấu người, trèo rào trộm xoài,... Chưa kể đến cùng nhau chọi bóng làm vỡ cửa kính nhà người khác. Vì anh là người lớn tuổi nhất, lời anh nói ai nấy đều nghe răm rắp, ngây thơ làm theo những trò đùa tinh quái của anh.
Có lần Vệ Cát bị anh lừa uống một thứ nước tạp nham do anh chế ra, đau bụng suốt cả buổi tối, nằm ở nhà hai ngày mà cứ tưởng mình ăn phải thức ăn ôi thiu. Sau này Vệ Bạch mới nói cho cậu: “Anh là đồ ngốc à, anh ta chính là kẻ làm cho cái dạ dày đáng chết của anh đình công hai ngày đó!“. Thế là nửa tháng sau, Khương Ninh không thấy mặt mũi của Vệ Cát đâu cả, không ngốc đến mức không biết cậu giận mình, tự đem đến nào là bánh, kẹo cùng hàng chục câu “xin lỗi” liên hoàn, Vệ Cát nhỏ tuổi mềm lòng vì thức ăn trước mắt, quên béng việc giận dỗi, ăn bánh ngấu nghiến rồi làm hoà.
Năm Vệ Cát mười ba tuổi, vì sự cố gia đình, cậu sử dụng tiền của ba mẹ, cùng em trai chuyển đến một phòng trọ giá rẻ cách đó khá xa. Trước khi đi cũng không thông báo với Khương Ninh, cứ như thế dọn đi. Cùng một lúc xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện nhà chưa lo hết, đâu còn tâm trí suy nghĩ đến việc khác.
Rất nhiều kỉ niệm hiện lên trong đầu Vệ Cát, cậu bất giác cười cười, hai mắt híp lại, tạo thành một đường cong khả ái.
Bị cậu trêu, Khương Ninh ôm tài liệu cười ngặt nghẽo. Hồi đó đúng là rất trẻ con, làm chuyện xấu cũng không thấy mất mặt.
“Em vẫn còn nhớ à? Anh để lại nhiều dấu ấn trong lòng em đến vậy sao?”
Lời vừa dứt, Khương Ninh cảm thấy hình như có mùi tán tỉnh đâu đây thì phải. Anh ngượng ngùng đưa tay che miệng ho nhẹ, cười ngu ngơ. Vệ Cát trước giờ bị anh trêu đùa thành quen, nghiêng mình hùa theo câu nói của anh.
“Đúng vậy đó, rất nhiều là đằng khác!”
Lại bổ sung thêm một câu.
“Nhưng toàn là vết bùn thôi!”
Càng nói càng hăng, Vệ Cát không hay mình bị trễ giờ, trớ trêu, đó là tiết của giáo sư Lăng, bà la sát có biệt tài gây mê.
Thẳng đến khi loa phát thanh trên đỉnh đầu đột ngột vang lên: “Xin thông báo, mời các sinh viên khoa Ngoại Ngữ tập trung đầy đủ tại phòng Hội trường ở lầu 10, buổi giao lưu sẽ diễn ra trong mười lăm phút nữa.”, cậu mới tỉnh ngộ, cuống cuồng tạm biệt với Khương Ninh, chạy hồng hộc xuống lầu dưới. Anh nhìn tướng chạy buồn cười của cậu, lần nữa ôm bụng cười to.
Thấp thỏm bước vào lớp, Vệ Cát láo liên nhìn xung quanh, hôm nay có vẻ giáo sư Lăng lại đến trễ. Phù, may thật đấy! Rảo bước về chỗ ngồi, ba người bạn cùng phòng trở về sau cuộc tìm kiếm vô vọng đang hằm hằm nhìn Vệ Cát. Lạc Khả ấn cậu xuống ghế, liếc một cái, thần thần bí bí nhìn Vệ Cát.
“Lại đi lên tầng trên nữa phải không?”
“Ừ, có chuyện gì sao? Sao lại nhìn tớ bằng nửa con mắt thế kia?”
“Không có chuyện thì không thể nhìn cậu bằng nửa con mắt sao?”
Có chuyện rồi.
Lạc Khả cậu tinh ý ghê nhỉ.
Thấy Vệ Cát im lặng không nói, Lạc Khả tự hiểu là cậu ngầm thừa nhận, bắt đầu cuộc hỏi cung. Diệp Tư Hạ và Triệu Lệ Hoằng ở dãy bên cạnh làm khán giả, không hẹn cùng cười.
“Được rồi được rồi, đừng ám tớ nữa, tớ nói, tớ nói, được chưa. Chỉ là gặp người quen cũ, là hàng xóm thân thiết trước đây thôi mà! Tại sao mọi hôm cậu không nhiều chuyện, hôm nay lại nổi hứng hỏi việc của tớ làm gì?”
Lạc Khả không trả lời, tiếp tục hứng thú hỏi.
“Là con trai hay con gái?”
“Cậu hỏi vấn đề này làm gì?” Vệ Cát cảnh giác nhìn cậu bạn thân, hôm nay Lạc Khả có gì đó lưu manh lắm.
“Thắc mắc không được sao?”
“Ừ thì...là con trai!”
Ba người kia đồng thanh “ồ” lên một tiếng, Diệp Tư Hạ đã bỏ qua tình cảm vượt hơn mức bạn bè với Vệ Cát, nhướn mày trêu cậu.
“Là ai thế? Thanh mai trúc mã?”
“Có thể coi là như vậy.” Vệ Cát thành thật đáp, mối quan hệ của hai người dù chỉ kéo dài trong vài năm, nhưng cũng tính là anh em thân thiết đi.
Lạc Khả và Diệp Tư Hạ ngồi thẳng lưng, ánh mắt giao nhau, cười nhẹ. Triệu Lệ Hoằng nằm ra bàn, lên tiếng hỏi.
“Anh ta tên gì thế?”
“Khương Ninh.”
“Tướng mạo thế nào?” Nghe thấy Vệ Cát nói ra tên người đó, cô bạn Khả Hân ngồi phía sau thích thú góp vui.
Nói ngược lại hoàn toàn với chân dung thật của Khương Ninh, Khả Hân bị cậu làm cho hết hồn, cô tưởng ai quen với Vệ Cát đều đẹp trai ngời ngời như Vương Túc Ngạn hay Phó Luật Hàm, ai dè! Khả Hân bĩu môi thở dài, gục mặt xuống bàn chợp mắt.
Lạc Khả thì thầm vào tai Vệ Cát: “Thật à?“. Cậu cười mỉm, nhún nhún vai.
Cái nụ cười đầy ẩn ý này vô tình dấy lên sự tò mò về cái người tên Khương Ninh kia của Lạc Khả. Chỉ có Triệu Lệ Hoằng đã quen với cái biểu cảm đắc ý khi trêu đùa người khác thành công của Vệ Cát, cười cười lắc đầu. Diệp Tư Hạ quay xuống định nói gì với Triệu Lệ Hoằng, bắt gặp Triệu Lệ Hoằng đang cười. Cười vì cái gì? Vì Vệ Cát đang cười sao? Trong lòng khó hiểu, nhưng không muốn nói, Diệp Tư Hạ đành quay lên, nằm ườn như một con cá chết.
Hết giờ, Vệ Cát soạn cặp ra về. Ra đến cửa lớp, Khương Ninh đang đứng tựa vào cửa sổ, trên tai đeo dây nghe, không biết bao nhiêu cô gái đã quay đầu lại nhìn anh rồi. Vừa thấy cậu, anh tươi cười vẫy tay.
“Cát Cát, lại đây!”
Ba người kia được chiêm ngưỡng dung nhan thanh mai trúc mã của Vệ Cát, nhỏ giọng trầm trồ. Lùn, béo, đen ở chỗ nào chứ, chỉ thấy dáng người cao gầy, da dẻ trắng trẻo đang đứng chình ình vui vẻ nói cười với cậu thôi.
“Trưa nay đi ăn với anh được chứ?”
“Được đấy, em cũng muốn ôn chuyện cũ một lát. Để em nói với các bạn đã!”
Vệ Cát chạy qua chỗ ba người bạn, nói rằng sẽ đi ăn cơm với người quen, các cậu đi với nhau đi nhé, lần sau tớ mời. Lạc Khả khoanh tay nhìn Vệ Cát đi bên cạnh Khương Ninh, có mới nới cũ, phải bắt cậu khao chầu ăn hoành tráng thì tớ đây mới vừa lòng.
“Các cậu có thấy Tiểu Cát nhà chúng ta hợp với anh trai Khương Ninh này hơn, hay là hợp với đồ quỷ Vương Túc Ngạn hơn?”
Khi hai người đã đi mất, Diệp Tư Hạ mới lên tiếng thăm dò ý kiến. Ngay lập tức một cái tên được đồng thanh nói.
“Vương Túc Ngạn.”
“Tại sao?”
“Chỉ là, đi chung với nhau, Vương Túc Ngạn và Tiểu Cát có gì đó rất hoà hợp, hoà hợp đến kinh ngạc.”
“Tớ cũng thấy vậy.” Lạc Khả đồng tình với ý kiến của Triệu Lệ Hoằng. “ Nhưng hai người đó đến với nhau, xem ra phải nhờ vả anh trai Khương Ninh này rồi!”
Lynn: Chương này không cho Túc Ngạn nhập cuộc, chương sau sẽ cho con iu vào nhaa~.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT