Hôm sau, khi Minh đang dùng bữa trưa trong đại sảnh đường thì giáo sư Snape đi lại phía nó và nói:

- Ngọc Minh, trò đi ra sân thi đấu đi. Bài thi đầu tiên sắp diễn ra! Chúc trò may mắn!

Rồi ông quay lưng đi về phía bàn giáo viên. Minh ngước lên, thấy Giáo sư McGonnagall đang đi về phía Harry và nói gì đó. Harry tỏ ra khá khẩn trương, thậm chí nó còn làm rơi cả cái nĩa bạc xuống bàn nữa. Minh khẽ lắc đầu mỉm cười, tố chất tâm lí quá kém nha Harry. Nó ung dung cầm cốc rượu vang lên uống một hơi cạn sạch, rồi khoan thai đứng dậy đi ra ngoài sân. Không khí trong lành, trời quang mây tạnh, đúng là thời tiết lí tưởng cho một cuộc thi đấu à nha.

Minh đi về phía cái lều mới được dựng lên ven rừng, vén rèm rồi chui vào trong. Hầu hết các quán quân đã có mặt, trừ nó và Harry. Khi Minh vừa ngồi xuống cái ghế cạnh Mirinda thì Harry cũng bước vào trong lều. Ông Bagman nhìn quanh thấy Harry , vui vẻ nói:

“À, Harry , tốt tốt. Vô đây, vô đây, cứ thoải mái như ở nhà nhé!”

Ông Bagman trông giống như một nhân vật hoạt hình bị thổi to phình giữa đám quán quân mặt mày tái mét. Ông lại mặc cái áo chùng cũ của đội Ong Bắp cày. Ông hớn hở nói:

“Nào, bây giờ các thí sinh đều đã ở đây… đã tới lúc phổ biến thể lệ! Khi khán giả tụ tập đông đủ, tôi sẽ đưa cho mỗi trò cái túi này.”

Ông giờ ra một cái túi nhỏ bằng lụa màu tím và lúc lắc cái đựng bên trong, nói tiếp:

“Mỗi trò sẽ lựa chọn từ trong túi này một mô hình nhỏ của cái mà mình sẽ phải đương đầu. Có nhiều loại… ờ, khác nhau, các trò hiểu chứ? Và tôi cũng phải nói với các trò một điều nữa… À, phải… bài thi của các trò là đi lấy một cái trứng vàng.”

Minh mỉm cười gật đầu, sau đó bắt đầu đánh giá phản ứng của mọi người. Cedric cũng gật đầu, dù hơi miễn cưỡng, gương mặt xanh lét, sau đó đứng dậy và bắt đầu đi loanh quanh trong lều. Mirinda lạnh nhạt gật đầu, dường như cô bé này là một bức tượng điêu khắc làm từ đá vậy, chẳng bao giờ lộ ra cảm xúc gì cả. Fleur và Krum không phản ứng gì hết, nhưng gương mặt căng cứng. Fleur nhợt nhạt hơn mọi ngày và lấm tấm mồ hôi, còn Krum thì tỏ ra cáu gắt hơn ngày thường. Harry có vẻ... buồn nôn, hay buồn... nói chung gương mặt nó đần thối làm Minh cảm thầy buồn cười vô cùng. Tristant thì nắm tay của cô nàng Sapience vỗ vỗ, nhưng Minh để ý thấy hai chân thằng bé hơi run nhè nhẹ. Còn thằng nhóc gầy khẳng Mikhalovisk thì úp mặt trong lòng bàn tay, hơi thở có chút rối loạn.

Chẳng mấy chốc, vang lên tiếng hàng trăm và hàng trăm cặp giò đi rần rần ngang qua căn lều, và chủ nhân những cặp giò đó nói cười phấn khởi, đùa cợt nhau… Và rồi ông Bagman mở cái miệng của cái túi bằng lụa tím. Ông đưa cái túi cho Fleur ,nói:

“Ưu tiên cho phụ nữ.”

Fleur cho một bàn tay run rẩy vô trong túi và rút ra một mô hình con rồng nhỏ xíu hoàn hảo, con Xanh xứ Wales. Nó đeo con số 2 quanh cổ. Rồng xanh xứ Wales có lớp vảy tiệp màu với những ngọn cỏ non tươi mơn mởn nơi quê nhà, dù chúng làm tổ ở núi cao, nơi chúng được hạn chế tiếp xúc nhằm bảo tồn nòi giống. Rồng xứ Wales là giống ít gây rắc rối nhất, thường chủ động tránh xa con người trừ khi bị khiêu khích. Chúng có tiếng gầm đặc trưng và du dương đáng ngạc nhiên, còn trứng thì có màu nâu hoàng thổ và có chấm xanh lá. Minh đọc được những điều này trong cuốn sách “Rồng – Sinh vật Huyền Bí hung dữ nhưng đầy mê hoặc” của Sarles Colorado, người Thụy Điển. Đặc biệt trang cuối còn có một câu thế này: “Cuốn sách này chúng tôi dùng để kỷ niệm Sarles Colorado, người đã dành cả cuộc đời mình cho việc nghiên cứu về loài rồng, và kết thúc của ông ở trong... dạ dày của một con rồng biển Leviathan để lại cho chúng tôi rất nhiều tiếc nuối...”

Sapience thì rút thăm được con rồng Thiên Nga Nam Mỹ, đeo số 6. Cô bé thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Tristant khóc thút thít. Minh hiểu vì sao cô nàng xúc động đến thế, rồng Thiên Nga còn được gọi là rồng lá, có lớp vảy màu xanh, hàm răng không sắc, tuy bề ngoài có vẻ dữ tợn nhưng thực tế lại rất hiền.

Mirinda cũng rút ra được một con rồng Antipodean, còn gọi là Ngọc Nhãn Long số báo danh là 8. Tương tự như rồng Thiên Nga, rồng Antipodean cũng khá hiền lành, sống trong các thung lũng ở New Zealand và khám phá những điều kỳ diệu của thiên nhiên hơn là của cải vật chất. Nhưng loài này hơi ... khó chơi bởi lớp vảy cứng như ngọc saphi của chúng. Tuy vậy Mirinda cũng chỉ hơi nhíu mày một chút mà thôi, có vẻ cô bé khá tự tin về khả năng của mình.

Đối với Krum thì cũng xảy ra việc tương tự. Hắn rút thăm được một con Cầu lửa Trung Hoa đỏ tía. Con này đeo số 3 quanh cổ. Krum thậm chí không chớp mắt, chỉ ngồi trở xuống và đăm đăm ngó xuống đất. Rồng cầu lửa Trung Hoa còn được biết với tên Cầu Long với ngoại hình khá nổi bật, những chiếc vẩy mịn màng đỏ rực, những chiếc gai vàng quanh khuôn mặt với cái mũi hếch lên, và nổi bật nhất là cặp mắt lồi. Rồng cầu lửa Trung Hoa được đặt tên như vậy bởi ngọn lửa hình nấm bùng nổ từ mũi chúng mỗi khi chúng nổi giận. Long Sư ăn hết tất cả các động vật có vú, nhưng yêu thích nhất là hổ và người. Có truyền thuyết long sư thường giả vờ bắt chước tiếng heo kêu để dụ hổ lại gần rồi ăn thịt, nên người Trung Quốc mới có câu nói “Giả heo ăn hổ”.

Mikhalovisk bốc được con rồng đen xứ Herbride. Minh có thể nhìn thấy những ngón tay khẳng khiu như cành khô của nó run rẩy. Loài rồng đen này nổi tiếng hung dữ, yêu cầu khá cao về lãnh thổ, mỗi cá thể cần 100 dặm vuông lãnh địa. Bên cạnh chiều dài đến hơn 9m, rồng đen xứ Herbride còn có lớp vảy thô, đôi mắt màu tím và một hàng gai chạy dọc xương sống tuy nông nhưng sắc như dao. Loài rồng này có cánh dơi và đuôi chúng thì là một cái gai hình mũi tên. Thức ăn chủ yếu của chúng là hươu, nhưng đôi khi cũng đổi món bằng gia súc của những Muggles trong vùng. Con rồng của Mikhalovisk mang số báo danh là 7.

Tiếp đến là Cedric. Anh ta cho tay vô túi và rút ra mô hình con Mũi cụt Thụy Điển với số 1 cột quanh cổ. Rồng mũi cụt Thụy Điển có ngoại hình quyến rũ màu xanh bạc, ngọn lửa của chúng có màu lam chói và có thể thiêu gỗ, và cả xương nữa, thành tro bụi chỉ trong nháy mắt. Mũi cụt, so với các giống rồng khác, ít giết người hơn, vì chúng thích sống ở các vùng núi cao và hoang vu.

Sau đó là Tristant. Anh chàng này xanh mặt khi bốc phải... bé Nobert. Đúng vậy, là loài rồng đuôi gai Hungary, loài rồng mà lão Hagrid đã từng có dịp nuôi dưỡng hồi năm nhất. Chúng có những chiếc vảy màu đen, ngoại hình như thằn lằn. Rồng đuôi gai Hungary có cặp mắt vàng, những chiếc sừng màu đồng và những chiếc gai cùng màu nhô lên từ cái đuôi dài của nó. Rồng đuôi gai Hungary có tầm phun lửa dài nhất, 15m. Rồng đuôi gai ăn cừu, dê, bò và ... con người, bất cứ lúc nào có thể... Con rồng này mang số 5.

Sau Tristant là Ngọc Minh. Nó thò tay vào bọc và rút ra mô hình của một con rồng khá là nhỏ nhắn với lớp vảy láng màu đồng điểm thêm những chiếc gai đen. Đó là con rồng Nanh Độc Peru với số báo danh số 9.

Cuối cùng là Harry, nó thò tay vào túi và lấy ra con rồng lưng gai Na Uy mang số báo danh số 4. Khi Harry nhìn cái mô hình con rồng, con rồng liền xòe cánh và nhe mấy cái răng tí hon của nó ra. Rồng Na Uy khá giống với rồng đuôi gai Hungary ở hầu hết các mặt. Chỉ có điều thay vì các gai ở đuôi thì chúng lại trưng ra những chiếc gai đen bóng, nhô lên dọc sống lưng. Rồng Na Uy là một loại rồng hiếm và đặc biệt hiếu chiến, cho dù với chính đồng loại. Chúng tấn công tất cả các động vật có vú trên mặt đất và – hơi bất thường với loài rồng – cả những sinh vật dưới nước. Một báo cáo không chính thức đã ghi nhận trường hợp một con rồng Na Uy đã cắp một con cá voi con ở ven biển Na Uy vào năm 1982. Rồng con phát triển khả năng phun lửa sớm hơn các loài rồng khác.

Ông Bagman nói:

“Vậy là các thí sinh đã nhận xong đề, mỗi người đã bốc thăm một con rồng mà mình phải giải quyết, và con số đó là số thứ tự mà các trò sẽ ra thi với con rồng, các trò rõ chưa? Bây giờ, tôi sắp phải để lại các trò một mình, vì tôi sẽ là bình luận viên của cuộc thi đấu. Nào, thí sinh Diggory , cậu là người thi đấu đầu tiên, chỉ việc đi thẳng vô chuồng rồng khi trò nghe một tiếng còi, được chứ? Bây giờ… Harry này… tôi có thể nói nhanh đôi lời với cậu chứ? Ra ngoài nhé?”

“Dạ… ơ… được.”

Harry thẫn thờ đáp, nó đứng dậy và đi ra khỏi lều với ông Bagman. Minh khẽ nhắm mắt lại dưỡng thần. Một lát sau, một tiếng còi thổi vang lên đâu đó. Cedric đứng dậy, đi ra ngoài với gương mặt xanh lét. Ngay sau đó thì Harry quay trở lại, ngồi xuống chỗ của nó. Vài giây sau, nghe tiếng hò reo vang trời của đám đông, tụi nó hiểu là Cerdic đã bước vô chuồng rồng và bây giờ đang mặt đối mặt với cái bản sao sống của cái mô hình mà anh bốc thăm được…

Đám đông gào thét… rú lên… hổn hển như một con người duy nhất có nhiều đầu, khi Cerdic làm cái gì đó để vượt qua được con Mũi cụt Thụy điển. Krum vẫn cứ nhìn chòng chọc xuống mặt đất. Fleur bây giờ lặp đi lặp lại những bước đi của Cerdic , cứ đi lòng vòng quanh lều. Harry và Mikhalovisk thì cúi gằm mặt xuống, Tristant và Sapience thì nắm tay nhau, cùng run rẩy. Chỉ có Minh và Miranda là tỏ ra khá bình tĩnh, Minh thì nhắm mắt dưỡng thần, còn Mirinda thì dựa lưng vào cây cột, dùng tay đùa nghịch cái mô hình con rồng của nàng.

“Ối… thoát trong đường tơ kẽ tóc, chỉ trong đường tơ kẽ tóc mà thôi… Anh chàng này, liều mạng quá… Động tác khéo léo… tiếc là không hiệu quả!” Tiếng bình luận của ông Bagman vang lên từ bên ngoài.

Và rồi, sau khoảng mười lăm phút, Minh nghe một tiếng gầm điếc tai và điều đó chỉ có thể có nghĩa là Cerdic đã vượt qua được con rồng và đã lấy được quả trứng vàng. Ông Bagman hét oang oang:

“Quả là xuất sắc! Và bây giờ là điểm của Ban giám khảo.”

Nhưng ông Bagman không đọc lên những điểm số đó. Khi còi nổi lên lần nữa, ông Bagman hét tiếp:

“Một thí sinh đã xong, còn tám thí sinh nữa! Xin mời cô Delacour!”

Fleur run rẩy từ đầu đến chân. Cô gái rời khỏi căn lều với đầu ngẩng cao và cây đũa phép nắm chặt trong tay. Rồi diễn tiến tương tự lúc nãy lại bắt đầu…

“Ối… tôi không chắc như vậy là khôn ngoan đâu!” Tiếng ông Bagman thét lên đầy vui sướng.

“Ối… suýt chút nữa! Bây giờ cẩn thận… Mèn đét ơi, tôi cứ tưởng là cô ta đã lấy được rồi chứ!”

Mười phút sau, đám đông lại bùng nổ một trận hò reo hoan hô nữa… Ắt là Fleur cũng đã thành công. Một khoảnh khắc tạm lắng, khi điểm của Fleur được công bố… thêm nhiều tiếng vỗ tay… và rồi, lần thứ ba, tiếng còi thổi vang.

Ông Bagman gào lên khi Krum lù đù đi ra:

“Và bây giờ là cậu Krum !”

“Rất táo bạo!”

Ông Bagman đang gào, và tất cả mọi người trong lều đều nghe tiếng con Cầu lửa Trung hoa phát ra một tiếng rống khủng khiếp vang rền, trong khi đám đông cùng lúc nín thở.

“Đó chính là khí phách mà Krum đang bộc lộ… và… Vâng, anh đã lấy được cái trứng!”

Tiếng vỗ tay hoan hô làm nát vụn bầu không khí chớm đông như làm nát vụn một tấm kiếng. Krum đã hoàn tất bài thi.

Tiếp đến là Harry. Lúc nó đi ngang qua Minh, Minh mở mắt ra, mỉm cười nói với Harry:

“Cố lên. Tự tin lên. Cậu làm được mà!”

“Cảm... cảm ơn...” – Harry run run nói.

Chẳng mấy chốc, Minh nghe tiếng ông Bagman gào to:

“Ôn dịch ơi, thằng nhỏ bay! Này cậu Krum ơi, cậu có đang xem cảnh này không đó?”

Vài phút sau đó, Minh nghe có tiếng vỗ tay và hò hét vang dội không kém gì tiếng hoan hô của cổ động viên đội Quidditch Ái Nhĩ Lan tại cúp Thế giới. Ông Bagman đang hét:

“Nhìn kìa! Quí vị hãy nhìn kìa! Nhà quán quân trẻ tuổi của chúng ta đã lấy được quả trứng vàng nhanh nhất! Điều này có lẽ sẽ đảm bảo phần thắng cho cậu Potter!”

Tiếp đó lần lượt là Tristant, Sapience rồi Mikhalovisk. Tiếp đó là Mirinda. Minh mỉm cười nói:

“Cậu muốn cá cược không, Mirinda?”

“Cá như thế nào?” Cô bé hỏi, giọng lạnh như băng.

“Xem ai cao điểm hơn. Nếu như tớ thắng, tớ có thể mời cậu nhảy trong buổi dạ hội chứ?”

Mirinda suy nghĩ rồi gật đầu, đi nhanh khỏi túp lều. Minh mỉm cười, lại nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng tiếng ông Bagman vang lên cắt đứt suy nghĩ của nó:

“Merlin phù hộ, tôi nhìn thấy gì đây... Cô ấy vừa gọi ra một con phượng hoàng đen. Đây chính là ma thuật triệu hồi trong truyền thuyết chăng”

Đám đông hoan hô, huýt sáo ầm ĩ. Minh có thể nghe thấy tiếng kêu của Phượng Hoàng cùng tiếng rống của Rồng. Một lát sau, Minh nghe thấy tiếng ông Bagman, lúc này đang bị nuốt chửng bởi những tiếng hoan hô vang dội như muốn thổi bay cả lễ đài...

“Thật nhanh chóng, thưa quý vị, có lẽ Mirinda là người hoàn thành phần thi của mình nhanh nhất rồi”

“Ban giám khảo mời cho điểm. Vâng, xin cảm ơn. Và giờ là người cuối cùng, Ngọc Minh của Hogwart”

Khi tiếng còi nổi lên, Minh mỉm cười, mở mắt ra và đứng dậy, nhìn đồng hồ: 5 phút 15 giây. Rất nhanh đấy! Minh phủi phủi áo rồi bước ra ngoài. Tiếng vỗ tay vang lên ầm ĩ khi Minh bước đến trước mặt đối thủ của mình. Con rồng Peru này khá nhỏ, chỉ dài khoảng 4,5m với lớp vảy láng màu đồng điểm thêm những chiếc gai đen. Nó có hai cái sừng ngắn cũn cùng cái đầu tam giác xấu xí. Từ trong miệng nó, nước dãi nhỏ xuống tong tỏng, và khi vừa chạm đất liền kêu xì xì, bốc khói xanh lục. Đó là vì con rồng Peru này có những cái răng nanh cực độc, có thể độc ngang răng nanh của Tử Xà Basilisk. Đôi mắt vàng to tròn của nó nhìn Minh đầy thèm khát, loài rồng peru này có đam mê khoái khẩu với thịt người.

Minh vẫy đũa phép, đọc thần chú: “Accio My Spear” (Trường thương của ta, đến đây)

Cây thương bạc bay đến trước mặt Minh, và nó cởi phăng tấm áo chùng vứt sang một bên, để lộ ra bộ võ phục bó sát màu đen. Minh cầm thương, quay tròn trong tay, ném phải ném trái, quay sau quay trước khiến mọi người lóe cả mắt.

“Ôi, cậu Ngọc Minh định làm gì vậy? Không lẽ cậu ta định đánh nhau với rồng bằng tay không? Thật sự là... tôi không biết nói gì bây giờ hết cả” Tiếng ông Bagman vang lên, người xem xung quanh cũng nín thở theo dõi...

(Minh sẽ hạ gục con rồng Peru trong bao nhiêu lâu, cô nàng Mirinda có bị “rơi vào tay giặc” hay không? Mời các bạn đón xem chương 63 nhé!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play