Trưa hôm đó, trong bữa ăn, cả đại sảnh đường rất vinh dự được nghe tiếng gào thét của bà
Weasley khi bà gửi cho Ron một lá thư Sấm. Ngọc Minh cũng cảm
thấy áy náy, vì nó tò mò muốn biết con đường đi đến Hogwart
như thế nào mà khiến ông Weasley bị chất vấn. Nó cảm thấy có
chút khó chịu. Gương mặt nó xụ xuống, khiến mấy đứa nhà
Slytherin không dám lên tiếng trêu chọc Ron và Harry như thường
ngày.
Giáo sư Snape bắt đầu phát thời khóa biểu cho tụi nó, môn đầu
tiên của nó là môn Lịch sử pháp thuật. Minh ngồi và nghe giảng 1 cách buồn chán. Hôm nay thầy Binn để quên cái xác của thầy
ở nhà, và cứ thế mà xuyên qua cánh cửa đi vào lớp. Thầy
giảng bằng 1 cái giọng đều đều nhàm chán. Minh lơ đãng nhìn
qua cửa sổ, và thấy đám Gryffindor và Hufflepeff đang đi vào nhà kính thảo dược, tên lừa đảo Lockhart đi đằng sau, ba hoa liên
tục.
Cũng may tên này đi theo quấy phá nhân vật chính, Minh nghĩ
thầm. Nhưng rồi nó thấy Lockhart kéo Harry lại, léo nhéo gì
đó, rồi bỏ đi.
Hai đứa nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh giáo sư Hooch. Giáo sư cười nói
- May quá có 2 em, các em có thể chỉ dẫn cho lũ học sinh mới
giúp ta được không, ta sẽ cộng thêm cho nhà Slytherin 10 điểm cho
mỗi em.
Cũng may lão lừa đảo đã bước vào lớp. Đầu tiên, hắn chỉ vào bức chân dung và tự mình cũng nháy mắt:
- Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh
dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám (Liên đoàn đó chắc bị ếm bùa lú lẫn), năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy – Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi
không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!
Hắn ngừng lại để chờ học trò cười, vài đứa bèn mỉm cười gượng gạo.
- Tôi thấy tất cả các con đều đã mua trọn bộ sách của tôi. Giỏi lắm… Tôi thấy hôm nay chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ.
Chẳng có gì phải lo cả – chỉ để kiểm tra xem các con đã đọc bộ sách như
thế nào, tiếp thu được bao nhiêu.
Khi phát giấy kiểm tra xong và quay trở lại bục giảng, Lockhart nói:
- Các con có ba mươi phút để làm bài… Bắt đầu! Làm đi!
- Thưa thầy, tôi cảm thấy mệt (ở đây trong tiếng Anh là I, có
thể dịch là con hay tôi, mà nhân vật chính không thích Lockhart
nên xin mạn phép được dịch là tôi), xin phép thầy cho hai bạn
dìu tôi xuống phòng y tế.
Nói xong, nó dắt Hermione và Pansy đi ra ngoài trong ánh mắt tức tối của Lockhart và sự ngưỡng mộ từ lũ nhóc. Bên trong, nó
có thể nghe thấy cái giọng bừa bựa của Lockhart vang lên
- Chà! Chà! Coi bộ hiếm có trò nào nhớ được rằng màu tôi yêu thích nhất
là màu tím hoa tử đinh hương hả! Tôi đã viết điều đó trong cuốn Một năm
sống với Người tuyết. Một số trò cần phải đọc kỹ cuốn Lang thang với Ma
cà rồng hơn nữa… Tôi đã nói rõ trong chương 12 là món quà sinh nhật lý
tưởng cho tôi phải là một món dung hòa giữa dân biết pháp thuật và dân
không có pháp thuật. Đương nhiên với một món quà như chai rượu mạnh lâu
năm Ogden cỡ lớn thì tôi cũng chẳng từ chối.