Bên trong Đại sảnh đường, vô
số nến bay lơ lửng giữa không trung phía trên bốn dãy bàn dài khiến cho những cái dĩa và cốc bằng vàng lóng la lóng lánh. Trên cao, cái trần
nhà đã được phù phép nên luôn phải chiếu bầu trời bên ngoài lấp lánh
muôn ngàn vì sao. Giữa rừng nón Hogwarts chóp nhọn màu đen, Minh, Harry
và Ron có thể nhìn thấy mấy cô cậu học sinh mới toanh của năm thứ
nhất. Chúng đang đứng thành hàng dài trong sảnh đường với vẻ khiếp sợ.
Ginny cũng có trong đám đó, rất dễ nhận ra nhờ mái tóc đỏ hoe của nhà
Weasley. Vừa lúc đó, giáo sư McGonagall – bà phù thủy đeo kính với búi
tóc cao, đặt cái nón phân loại Hogwarts lừng danh trên cái ghế đặt trước mặt lũ lính mới tò te.
Hàng năm, chiếc nón cũ kỹ, sần sùi, vá chằng vá đụp và dơ hầy ấy làm
công việc phân loại học sinh mới vào bốn ký túc xá của Hogwarts (nhà
Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw, và Slytherin). Minh mỉm
cười khi nhớ đến nó đã nói với cái mũ đó đưa nó vào
Slytherin với mục đích cao cả: tán gái...
Một thằng bé nhỏ xíu có mái tóc xám xịt như lông chuột được gọi lên,
bước tới trước để đội cái nón lên đầu. Minh liếc qua bàn giáo viên,
đúng như nó nghĩ, chỗ của giáo sư Snape trống không... Trong đầu Minh lập tức xuất hiện 1 loạt các phương án đối phó.
- VƯƠNG MINH THY!!!
Minh giật mình, bao nhiêu suy tư trong đầu nó bay hết. Cái tên
này... cái tên này... tuyệt đối không phải tên Trung Quốc. Phải
biết Hogwart cũng có học sinh người Hoa, đó là Cho Chang, người
phương Tây đọc tên Trung Quốc theo kiểu Wong, Cho... Chỉ có 1 quốc gia là tên được viết ra sao đọc như thế, đó là ... Vietnam,
Việt Nam...
- Slytherin! – Chiếc nón kêu lên
Muôn năm! Vạn tuế! Minh âm thầm kêu lên. Nó muốn nhảy nhót, muốn gào lên cho thỏa lòng, nhưng một âm thanh lạnh như hầm băng đánh tụt cảm xúc của nó
- Hay là có lẽ ổng đang chờ nghe coi tại sao ba đứa bây không đến trường bằng xe lửa.
Thầy Snape đang đứng đằng sau tụi nó, tấm áo chùng đen khẽ lay động trong làn gió lạnh lẽo. Thầy là người đàn ông gầy gò, da tái xám, mũi
khoằm, và mái tóc rít rịt dài tới vai. Lúc này, thầy đang mỉm cười, một
nụ cười báo hiệu cho ba đứa rằng tai họa sắp giáng xuống đầu tụi nó
- Đi theo ta – Thầy Snape kêu lên
Cả ba đứa lẽo đẽo theo sau thầy Snape đến văn phòng của thầy,
một căn phòng lạnh lẽo với những bức tường âm u trong phòng kê đầy
những cái kệ đựng mấy hũ thủy tinh bự, đựng tất cả những thứ gì có thể
làm ớn da gà. Thầy Snape đóng cửa phòng rồi quay lại nhìn ba đứa trẻ.
Thầy nói nhẹ nhàng:
“Vậy ra tàu sắt không xứng đáng cho Harry Potter lừng lẫy và thằng bạn
nối khố trung thành Weasley dùng để đi đến trường à? Muốn tới trường một cách rình rang chấn động hả, mấy thằng nhóc? ” – Dường như thầy cố
ý bỏ qua Minh.
- Thưa thầy, chỉ tại cái hàng rào ở nhà ga Ngã Tư Vua, nó… - Harry cố giải thích
Thầy Snape lạnh lùng:
- Im! Tụi bây đã làm gì với chiếc xe?
Nhưng chỉ một chút xíu, khi thầy mở tờ Tiên tri Buổi chiều, số ra ngày
hôm nay, đưa chúng đọc cái tít tổ chảng ngay trang nhất: XE FORD ANGLIA BAY LÀM HOẢNG VÍA DÂN MUGGLE, thầy nói rít qua kẽ răng:
- Tụi bây đã bị người ta nhìn thấy.
Thầy đọc to:
- Hai Muggle ở Luân Đôn khẳng định là họ đã nhìn thấy chiếc xe hơi cũa
bay qua tháp Bưu điện. Vào buổi trưa ở Norfolk, bà Hetty Bayliss, trong
khi phơi quần áo… Ông Angus Fleet, ở Peebles, đã báo cảnh sát… Tổng cộng tất cả khoảng sáu hay bảy Muggle. Ta tưởng cha của trò làm việc ở SỞ
DÙNG SAI CHẾ PHẨM MUGLE chứ?
Thầy đưa mắt nhìn Ron và mỉm một nụ cười còn kinh khủng hơn nụ cười lúc nãy.
- Ái chà, chà… chính con trai của ông ấy đấy…
- Thưa thầy ...
- Im! – Thầy Snape lại nạt. – Thật không may là các trò không phải là
học sinh nhà ta chủ nhiệm, nên quyết định đuổi các trò không nằm trong
tay ta. Ta sẽ đi tìm người có thầm quyền thực thi cái quyền lực thú vị
đó. Các trò cứ chờ ở đây.
Harry và Ron trợn mắt nhìn nhau, mặt mày trắng bệch. Bây giờ Harry cảm
thấy cực kỳ khổ sở, cố không nhìn vào một vật gì đó, to và dẹt, đang lơ
lửng trong cái chất lỏng màu xanh lá cây, đặt trên cái kệ đằng sàu bàn
làm việc của thầy Snape. Nếu mà thầy Snape đi tìm giáo sư McGonagall,
chủ nhiệm nhà Gryffindor, thì số phận của chúng có lẽ cũng chẳng khá hơn chút nào. Cô McGonagall có lẽ công bằng hơn thầy Snape, nhưng cô cũng
cực kỳ nghiêm khắc.
Một lát sau, cô Mc Gonnagall dẫn Harry và Ron đi ra ngoài, để lại Ngọc Minh ngồi lại trong gian phòng của thầy Snape.
- Chà, một học sinh nhà Slytherin thú vị. Ta có nên đuổi học
trò không nhỉ, trò Ngọc minh – Thầy Snape nhìn Minh, cười mà như không cười
- Thưa thầy, trước tiên, con có chút quà trong chuyến nghỉ hè. – Minh tiên hạ thủ vi cường, lập tức rút ra 1 cái chai đựng chất lỏng màu đỏ