“Ke ke, rốt cuộc cũng tới ngày này rồi!” Lam Vũ dựa vào vai Dạ Hoằng nói.
“Được rồi, sáng tới giờ là lần thứ 132 bạn nói câu này rồi. Trước giờ sao chưa từng nhìn thấy bạn hưng phấn như vậy!” Hoàng Cáo buồn bực nói.
Sáng sớm hôm nay, không phải mà là bắt đầu từ tối hôm qua, đại khái khoảng 12 giờ khuya, Hoàng Cáo nghe thấy tiếng gõ cửa, mở ra liền nhìn thấy Lam Vũ mặc áo ngủ, ôm gối đầu, ban đầu còn tưởng là Lam Vũ với Dạ Hoằng cãi nhau cái gì, phỏng đoán này quả thực làm cho Hoàng Cáo kinh ngạc một chút, dù sao quan hệ giữa Dạ Hoằng với Lam Vũ không phải rất tốt sao.
Nhưng mà không quá một phút, Lâm Hạo liền phát hiện ra vấn đề, đó chính là Lam Vũ quá hưng phấn. Cho nên bị Dạ Hoằng đá ra khỏi phòng.
“Lam Vũ, bạn sao lại hưng phấn quá vậy?” Tống Cảnh Kiệt kì quái nhìn Lam Vũ.
Trên lí thuyết Lam Vũ đáng lẽ là người không biểu hiện vui buồn ra ngoài mới đúng, nhưng mà ngay cả một chuyện nhỏ lúc này cũng có thể làm cho hắn cao hứng như vậy, lại thật là khiến cho mọi người kinh ngạc.
“Đúng vậy đó, bạn sao lại vui dữ vậy?” Lâm Hạo biết Lam Vũ cũng đã ba năm rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Lam Vũ vui vẻ như vậy.
Hoàng Cáo chụp vai Lam Vũ, cười hề hề nói: “Lam Vũ có phải bạn bị chập mạch không, bạn cứ nói đi, là bạn của bạn tôi sẽ không khinh bỉ bạn đâu.”
“Tránh ra, ai chập mạch, tôi thấy bạn chập mạch thì có. Bất quá hôm nay thật sự sẽ có kẻ ngu người.” Lam Vũ cười cười xấu xa.
“Cái gì? ý của bạn là sao?” Tống Cảnh Kiệt phản ứng đầu tiên.
“Dù sao hôm nay tất cả mọi người cũng sẽ biết thôi.” Lam Vũ vừa nói vừa mở cửa phòng của đám Tống Cảnh Kiệt, đi xuống lầu về phòng mình thay đồ.
“Mấy người nói Lam Vũ có ý gì?” Lâm Hạo cũng mở miệng hỏi.
“Không biết, dù sao hôm nay cũng có trò hay đểcoi, chúng ta cứ chờ coi là được rồi không phải sao.” Hoàng Cáo vẫn phất phơ như cũ.
“Cũng đúng, chẳng cần đoán mò nữa, tới giờ học rồi, thiệt tình tối qua bị Lam Vũ hành không thể ngủ được, làm hại bây giờ mới mò dậy được, chẳng trách Dạ Hoằng đá Lam Vũ ra ngoài.” Lâm Hạo oán giận nói.
“Uh, chúng ta đi nhanh lên một chút là được.” Nói xong Tống Cảnh Kiệt liền rảo bước đi nhanh tới lớp học.
Hôm nay bị Lam Vũ quậy như vậy, bữa sáng cũng chỉ biết ăn trong tưởng tượng thôi.
Bất quá, làm cho bọn họ không ngờ chính là khi bọn họ vừa mới tới lớp học, đã nhìn thấy đồ ăn sáng chất đầy trên bàn. Mà Lam Vũ đang ngồi bên cạnh Dạ Hoằng ăn một cái bánh bao to đùng.
Mà cũng chắc chắn, bữa sáng này là do Dạ Hoằng mang đến.
“Hoằng ~~~ tôi yêu bạn quá đi mất, bạn chẳng những học giỏi, tố chất cũng giỏi mà lại còn là tri kỉ như vậy nữa, bạn làm sao biết chúng tôi chưa ăn sáng vậy.” Hơn nữa bạn còn không có mang toàn bánh ngọt tới đây, mà là bánh mì a.
Bất quá câu cuối cùng Hoàng Cáo cũng không có nói ra. Hắn cũng chẳng dám nói.
“Keke, hôm nay bạn biểu lộ lộn người gòi ~~~” Lam Vũ đem nuốt miếng cuối cùng của cái bánh bao xuống, mở miệng nói.
“Hử???”
“Là tôi nói Dạ Hoằng mua đó, lại còn đặc biệt dặn dò là muốn ăn bánh mì cùng bánh kem, mà không phải ~~~” Lam Vũ không có tiếp tục nói, bất quá mọi người đều biết vế sau là nói cái gì.
“Mặc kệ nói kiểu gì, Dạ Hoằng hôm nay đúng là cứu tinh của chúng ta.” Tống Cảnh Kiệt tìm được lí do để cảm ơn.
“Nhưng mà nếu như Dạ Hoằng không đá Lam Vũ ra, chúng ta vẫn có thể ăn sáng mà, có phải không?” Lâm Hạo cẩn thận nói oán hận, bởi vì Hồng Tiêu có nói với bọn họ một số thói quen rất không tốt của Dạ Hoằng.
Mà Hoàng Cáo căn bản là không có chỗ nào để đi, mà Tống Cảnh Kiệt sẽ không nói là Dạ Hoằng làm bậy, mà Lam Vũ đối với chuyện này vốn không có quyền lên tiếng.
“Đá cậu ta? Tôi không có đá, chính là cậu ta đột nhiên bỏ đi.” Dạ Hoằng nói kì quái.
“Ôi chao ~~~ cái này ~~~ Hoằng, tôi cũng không phải là cao hứng nên chia xẻ với bọn họ đâu ~~~” Lam Vũ quẹt quẹt miệng nói.
Nghe thấy như vậy, tất cả mọi người biết là tại sao rồi, hơn nữa làm cho Tống Cảnh Kiệt buồn bực chính là, hắn không biết chuyện gì khiến Lam Vũ cao hứng đến như vậy.
“Tống Tinh Tinh có quan trọng không?” Thình lình, Lam Vũ trưng ra bộ mặt cực kì nghiêm túc hỏi một câu không đầu không cuối.
“Đối với Kiệt sao? Cậu ta lúc nào cũng ước gì Tống Tinh Tinh kia biến khỏi quả đất.” Tống Cảnh Kiệt còn chưa mở miệng, Hoàng Cáo đã giúp hắn trả lời.
“Oh ~~~ như vậy à, vậy thì có trò vui rồi.” Lam Vũ yên tâm nói.
“Này, bạn đừng có nói lảng sang chuyện khác ~~~” Hoàng Cáo đột nhiên phản ứng lại, quát Lam Vũ, còn hù đánh nữa mới ghê.
“Tôi không có đánh trống lãng, tôi đang nói chuyện nghiêm túc!” Lam Vũ vừa nói, vừa chạy trốn.
Hi vọng mình không bị vấp té chết.