“Nhanh một chút đi, mấy bạn nhanh lên một chút có được hay không!” Hoàng Cáo lôi kéo hai người đi sau, lại còn kêu réo Dạ Hoằng với Lam Vũ.

“Hoàng Cáo, làm gì mà gấp dữ vậy! Cũng đâu có phải chuyện gì lớn lao đâu!” Vừa mới ăn cơm xong, Lam Vũ cũng không muốn hoạt động quá độ.

“Bạn không vội, bạn đã an toàn qua bờ bên kia rồi, nhưng mà chúng tôi thì không giống vậy nha!” Lâm Hạo quay đầu, nói với Lam Vũ.

Cuộc thi lần này đặc biệt cam go, mặc dù mấy người cũng cảm thấy không tệ lắm, nhưng dù sao đây cũng là Gia Anh, ở đây tinh anh nhiều vô số, hơn nữa người như Lam Vũ, ngay lúc ở sơ trung đã nổi tiếng là thần đồng, bọn họ chẳng thể so sánh với họ.

“Vậy thì mấy người cứ nhanh lên một chút đi, không cần chờ tôi!” Lam Vũ gào lên.

“Không phải Lam Vũ không muốn đuổi theo bọn họ, nhưng mà mấy ngày trước chơi bời thiếu chút nữa là toi mạng rồi, nếu không phải có Lam Thấm dìu đi, có đôi khi còn trực tiếp cõng hoặc ôm đi, Lam Vũ thật sự là sẽ không theo kịp cả nhóm trong lúc đi dã ngoại rồi.

Lam Vũ lúc đó chân thật sự nhấc lên không nổi nữa, chỉ có thể dùng nghị lực cá nhân mà ép buộc cả người di chuyển. Hơn nữa nếu không có thuốc của Dạ Hoa, hôm nay Lam Vũ cũng chưa chắc bước chân ra khỏi giường được.

Lam Vũ xoay người, thoáng nhìn Dạ Hoằng còn ở phía sau mình: “Bạn không đi coi điểm sao?”

Mặc dù biết Dạ Hoằng sẽ chẳng đi nhanh hơn, nhưng vẫn muốn hỏi một chút.

“Không, tôi sợ bạn đi không nổi.” Dạ Hoằng lạnh lùng nói.

[Thiệt tình! Thật sự là tự làm bậy thì không thể sống mà!” Lam Vũ tự mắng mình.

Đã biết rõ gần đây Dạ Hoằng học được không ít chiêu số móc họng người khác từ mình, nhưng mà không ngờ Dạ Hoằng có thể sử dụng thành thạo như vậy.

“Ha ha, vậy chúng ta cứ từ từ mà đi!” Nói rất rất rất không tự nhiên.

~~~

Chờ tới khi hai người đi được đến bảng thông báo, đã không nhìn thấy cái bảng đâu nữa, chỉ thấy toàn người là người.

Ba người kia sớm đã bị nguyên đám người che khuất mất rồi, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Hai người cũng chẳng muốn tự tìm cực khổ, cho nên cứ ở bên ngoài mà chờ, cù sao bọn họ cũng sẽ xem kết quả cho mình.

“Hoằng, bạn không lo lắng sao?” Trong lòng Lam Vũ khẩn trương, bởi vì cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy Dạ Hoằng cầm tới cuốn tập, hơn nữa bọn Hoàng Cáo cũng nói, Dạ Hoằng trong giờ học lúc nào cũng ngủ, cho nên mọi người rất lo lắng cho Dạ Hoằng, mặc dù bình thường Dạ Hoằng biểu hiện cũng không đến nỗi nào, hình như cái gì cũng giỏi giang hơn bọn họ, nhưng mà Lam Vũ vẫn rất lo.

“Không có việc gì, không cần lo lắng.” Kì thật Dạ Hoằng cũng có lo một chút, nhưng mà tới khi thi thì những gì có thể làm đều lôi ra làm hết rồi, mỗi môn cũng chỉ có 90 phút để làm bài, với lại trường này người không hề ít, cho nên tối hôm qua Dạ Hoằng đã xâm nhập vào hệ thống máy tính để xem kết quả rồi, xem thử kết quả của cả bọn thế nào. Cho nên kì thật bây giờ mấy người Hoàng Cáo không cần chen chúc nhau đi xem như thế, bởi vì Dạ Hoằng đã biết kết quả rồi.

“Bạn đứng thứ nhất, tôi thứ ba, mấy người bọn họ là thứ sáu, thứ mười và mười bảy. Lâm Hạo là tốt nhất, mà Hoàng Cáo là người cuối cùng. Cứ như vậy.” Dạ Hoằng thản nhiên nói.

“Úi! Bạn làm sao biết được?” Vẻ mặt Lam Vũ nghi hoặc nhìn Dạ Hoằng, bất quá ngay lập tức Lam Vũ dùng ánh mắt đã hiểu nhìn Dạ Hoằng, “Bạn tối hôm qua lại ôm máy tính, có phải không đó, trình độ vi tính của bạn sao lại lợi hại vậy! Hôm nào chỉ tôi với!”

Dạ Hoằng nhìn ánh mắt nghịch ngợm của Lam Vũ, thật sự rất buồn cười, nhưng mà ngay sau đó, bọn họ nghe được tiếng của Hoàng Cáo: “Hai người không cần xem nữa, kết quả hết sức lí tưởng, Dạ Hoằng, bạn nói bạn học bài lúc nào vậy! Chúng tôi sao chẳng có thấy bao giờ vậy!” Hoàng Cáo hưng phấn nói.

“Ha ha, Hoằng nhà chúng ta vốn là thiên tài, đương nhiên là chẳng thể so sánh với mấy bạn rồi, bạn cứ để tâm tới mấy chuyện của mình là tốt rồi, không cần biết nhiều như vậy, mấy bạn về nhanh gom sách vở đi, chiều nay chúng ta học chung với nhau rồi.” Việc này ngay cả Lam Vũ cũng không biết, Hoàng Cáo như thế nào lại đi từ đại sảnh ra vậy, đương nhiên là muốn nghe được cái này trước đã.

“Đúng vậy, Hoàng Cáo bạn đừng có dây dưa nữa, chúng ta trở về gom sách vở, cứ nói hoài tới giờ học một cái cũng chẳng thể lôi bạn tới phòng học lớp một bây giờ.” Tống Cảnh Kiệt cười thúc Hoàng Cáo đi về lớp.

Hắn biết Dạ Hoằng không nói thì tất có lí do riêng, một ngày nào đó Dạ Hoằng sẽ nói cho bọn họ thôi. Hắn tin tưởng ngày đó cũng không lâu lắm.

“Đúng vậy đúng vậy, Hoàng Cáo tôi còn chưa có từng gặp nam sinh nào thích tám nhiều như vậy đó!” Lâm Hạo cũng cười hì hì đi phía sau bọn họ. Hắn thông minh, cũng có thể hiểu rõ suy nghĩ của Tống Cảnh Kiệt.

Bởi vì tâm tình khoái trá bọn họ không có phát hiện ra cách bọn họ không xa trên sân thượng có hai đứa con gái, hung hăng nhìn theo cả nhóm.

“Bạn cảm thấy được người kia nói là thật hay giả?”

“Tôi cảm thấy là thật, nếu không một kẻ tầm thường như nó làm sao có thể có thành tích như vậy?”

“Tôi cũng cảm thấy vậy. Người đó nói nhất định là thật. Người như nó chẳng thể xuất hiện ở đây được.”

“Đúng vậy, không chỉ là nó, còn có thằng anh không biết liêm sỉ của nó nữa!”

“Đúng vậy!”

“Dạ Hoằng! Tao sẽ không để cho mày sống yên ổn đâu.” Một đứa con gái hung hăng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play