Năm 2009
Trung tâm thành phố S
Bóng tối bao phủ thành thị xinh đẹp này,
Bạn của bóng tối chính là ánh đèn rực rỡ, ánh sáng bảy màu tràn ngập màn đêm, bầu trời cũng vì ánh sáng hắt lên mà biến thành màu đỏ. Ngay cả vòm trời đây sao cũng chẳng thể thấy được.
Ánh sáng rực rỡ này được phát ra từ tòa nhà cao nhất ở đây, đó cũng chính là tập đoàn Hồng thị – có mặt trong hầu hết các ngành sản xuất, không chỉ là tập đoàn lớn số một số hai ở Trung Quốc, mà còn là một trong những tập đoàn hàng đầu thế giới.
Hơn nữa người lãnh đạo hiện nay – Hồng Tiêu lại càng lợi hại hơn, thuận thuận lợi lợi đưa Hồng thị vượt qua 8 năm khủng hoảng tài chính.
Mà ở tầng cao nhất nơi ánh đèn không ngừng lóe sáng này, ngồi bên trong chính là nhân vật truyền kì kia – Hồng Tiêu. Nơi đó có rất nhiều nhân tài, tiền lương cũng không hề thấp, cứ thế mà vượt qua cuộc suy thoái kinh tế trên toàn cầu.
Hồng Tiêu bây giờ đang ngồi trước bàn làm việc, nhìn thứ gì đó hôm nay vừa được gởi đến.
Hắn đã không còn bộ dáng ngây thơ như năm đó. Đã trở thành một người đàn ông trưởng thành rồi. Nhưng vẫn đẹp trai đến dọa người. Bởi vì tuổi nhiều hơn, khí chất cao quí bên trong đều bộc lộ hết, tạo cảm giác không giận tự uy.
Bưu phẩm gởi đến là 3 cuốn album, mười sáu năm trước liên tiếp ba năm ròng tháng nào cũng có ảnh chụp được gởi đến, nhưng mà 13 năm nay cũng không thấy gởi nữa.
Bây giờ ngoài 3 cuốn album, còn có một lá thư.
Hắn ngồi đó nhìn chằm chằm 3 cuốn album bìa xanh dương mà ngẩn người.
Mười ba năm rồi, đứa trẻ xinh đẹp kia, nó có thể làm cho hắn từ trong thống khổ cảm thấy được nụ cười hạnh phúc, nó làm cho hắn trong lúc cô độc cảm nhận được nụ cười ấm áp. Hắn đợi 13 năm, chờ 13 năm, lại càng là 13 năm thất vọng.
Mà bây giờ ảnh chụp hắn đợi suốt 13 năm, hôm nay cũng được gởi tới, nhưng mà hắn không dám mở ra xem. Sợ đứa trẻ không còn cười vui sướng đến rạng rỡ như trước kia.
Nó đã 16 tuổi rồi, hắn làm gì vào năm 16 tuổi? Đang cùng với anh họ của mình tranh đoạt quyền thừa kế, đang tính kế làm như thế nào loại bỏ đối thủ.
“Ai…” Tiếng thở dài thật sâu.
Đứng dậy khỏi cái ghế ngồi đã hơn ba giờ, từ trong két an toàn lấy ra một cuốn album bìa màu tím.
Một lần nữa lại ngồi vào ghế, hắn đem cuốn album bìa tím đặt bên cạnh cuốn album bìa xanh kia, chậm rãi mở ra nhìn những dòng chữ viết trên một trong 3 cuốn album màu xanh.
Cuốn đầu tiên chính là ảnh chụp lúc siêu âm, trên đó mơ hồ có thể nhìn thấy đứa trẻ vừa mới hình thành. Bên cạnh ảnh chụp có dòng chữ nắn nót viết “Ba tháng rồi, mẹ rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy con, không biết là trai hay gái nữa, con cũng thật là nghịch ngợm, quả nhiên không cho chúng ta nhìn thấy, nhưng mà như vậy mới đúng là con mẹ nha!”
Nhìn thấy dòng đó, Hồng Tiêu cười khẽ một chút, xem ra đứa trẻ này thật đúng là rất nghịch ngợm. Tiếp tục lật qua trang khác.
Đây cũng là ảnh chụp khi siêu âm, đứa trẻ đã lớn lên không ít, nhưng mà vẫn rất mờ, bất quá, trên ảnh chụp có một chỗ được dùng bút đỏ khoanh lại. Nét chữ kia cũng chú thích bên cạnh ảnh chụp. “Cục cưng, con đã tám tháng rồi, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, mẹ có thể tận mắt nhìn thấy con rồi, ha ha, con cũng thật là, cho tới tận hôm nay mới để cho mẹ nhìn thấy con là bé trai nha, mẹ đem dấu hiệu của con đánh dấu lại nè, để cho con sau này có thể nhìn ra dễ dàng một chút.”
Trang thứ ba, Dạ Mẫn ôm một đứa trẻ mới sinh, vẻ mặt Dạ Mẫn uể oải không chịu nổi. “Cục cưng, đây là hình chụp đầu tiên của mẹ con ta, nhìn bộ dạng đỏ rực của con, mẹ quyết định đặt tên con là Dạ Hoằng.”
Trang thứ tư, tấm ảnh này hắn cũng có. Chính là tấm ảnh đầu tiên hắn có được. “Cục cưng, tấm ảnh này cha con cũng có, ha ha, con cũng đừng trách mẹ đem hình của con gởi lung tung cho người khác nha, dù sao cậu ta cũng là cha con, cậu ta không thể nhận con, bất quá cũng để cho cậu ta nhìn mặt con chứ! Mẹ biết con sẽ đồng ý.”
?.?.?.?.?.
Trang mười sáu, một đứa trẻ mặc đồ đỏ chóe, ôm một con mèo nhồi bông dễ thương chụp hình. Cười hết sức rạng rỡ. Nụ cười kia làm trái tim Hồng Tiêu trở nên ấm áp. “Cục cưng, con đã đầy tháng rồi. Con tại sao lại thích chơi đồ nhồi bông vậy? Chờ khi nào con biết nói nhất định mẹ sẽ hỏi con kĩ càng mới được!”
?.?.?.?.?.
Trang hai mươi bảy, hé ra khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ, ôm gối ôm phía trước, đầu cũng gối lên đó, lông mi thật dài cong vút. “Cục cưng đã được 100 ngày rồi, lớn thật là nhanh quá đi! Gần đây sao con thích ngủ quá. Nhưng mà mọi người nói trẻ con cần phải ngủ nhiều, mới thông minh. Ha ha, cục cưng của mẹ chắc chắn là em bé thông minh.”
?.?.?.?.?.
Trang ba mươi bốn, ôm bình sữa, nằm ở trên giường, hai mắt nhìn lấy máy chụp hình. “Hôm nay đã nhìn thấy dấu răng màu trắng rồi, cục cưng bắt đầu mọc răng rồi! Mẹ còn tưởng rằng còn lâu nữa mới tới chứ! Hóa ra lại sớm như vậy!”
?.?.?.?.?.
Trang bốn mươi lăm, vẫn là nụ cười động lòng người kia, nhưng mà có lẽ là thêm mấy tháng, khuôn mặt đứa trẻ vốn đã rất đẹp lại càng giống như tiên giáng trần. “Cục cưng, hôm nay con đã gọi được mẹ rồi, nhưng mà mọi người lại nói biết nói sớm thì cũng sẽ chết sớm, con mới có tám tháng mà. Thôi kệ trời kêu ai nấy dạ đi?”
?.?.?.?.?.
Trang năm mươi hai, cầm trên tay một con vịt nhựa, chắc là vừa tắm xong, tiểu bất điểm trên người chưa mặc cái gì, đứng trên mặt đất như là muốn đi tới. “Rốt cuộc cũng chịu đi, nhưng mà Hoằng Nhi, con tại sao lại tự tập đi một mình ở nhà, làm cho cả người dơ hầy. Nhưng mà tiểu huynh đệ của Hoằng Nhi sao lại đáng yêu như vậy?”
?.?.?.?.?.
Trang sáu mươi chín, tấm hình này không giống những tấm khác, bé trai không có cười, hai tròng mắt hồng hồng như thỏ con, khóe mắt vẫn còn ẩm ướt, rõ ràng là vừa khóc xong. Cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, xem ra trước đó rất tức giận. “Hôm nay Hoàng Nhi khóc, là lo lắng cho mẹ sao? Nhỏ như vậy đã biết lo lắng cho mẹ rồi, đừng tức giận mà, Hoằng Nhi đáng yêu như vậy đương nhiên là phải giữ lại mà.”
?.?.?.?.?.
Trang cuối cùng, bé trai mặc bộ đồ đời Đường, mới nhìn thật giống như là bé gái, lần này gắt gao ôm lấy một người tựa đầu lên, chu cái miệng nhỏ nhắn, giống như là có người muốn cướp gối đầu của bé. “Hôm nay Hoằng Nhi thật quấy, nhưng mà con như thế nào cầm lấy gối đầu mà không thả vậy? Chẳng lẽ con muốn làm con sâu ngủ? Ha ha, nhưng mà con muốn làm cái gì mẹ cũng không sợ, chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi.”
Xem hết cuốn đầu tiên, nét tươi cười cũng bò lên mặt Hồng Tiêu. Con hắn thì ra lại đáng yêu như vậy, cười như vậy mà cũng biết quan tâm người khác.
Chậm rãi mở cuốn thứ hai, cũng giống như cuốn thứ nhất, đều là ghi lại những khoảnh khắc của Dạ Hoằng. Ghi lại những lúc bé cười, khóc, quậy phá. Nhưng mà nhiều hình ảnh hơn, chú thích lại ít đi. Không giống như trong cuốn trước mỗi tấm ảnh đều có ghi chú lại chuyện gì.
Trong cuốn này đều có ảnh chụp Hoằng Nhi mỗi ngày, đặc biệt là sau những lần mua quần áo mới, sẽ có thêm vài tấm. Nhưng mà nhìn đứa trẻ càng ngày càng lớn kia, trong lòng Hồng Tiêu có chút tiếc nuối, tiếc nuối không có được cùng con vượt qua khoảng thời gian xinh đẹp này.
Hắn cũng không có lơ là bỏ sót, tất cả hình đều được chụp bên trong, cũng nhận thấy tối đa là hai tháng thì cảnh trí trong nhà lại thay đổi. Điều này nói rõ bọn họ không ngừng chuyển nhà…
Mang theo nghi hoặc mở ra cuốn album thứ ba, cũng giống như cuốn trước, điều khác biệt duy nhất chính là không có chú thích nào cả, nhìn hình chụp cuối cùng, rồi đem ra tấm ảnh lần cuối mà mình nhận được, hai tấm ảnh đều là Tiểu Hoằng Nhi mặc cùng một bộ đồ, từ trong khung cảnh có thể thấy được là cùng một chỗ.
Điều này làm cho Hồng Tiêu lại càng nghi hoặc, tại sao không còn gì nữa.
Thô bạo bóc lá thư gởi kèm theo bưu phẩm ra. Hành vi thô bạo ấy biểu hiện tâm trạng y hiện rất bất an cùng kích động.
…