Dạ Hoằng vừa mới đi tới cửa phòng nghỉ, bên trong rất yên tĩnh, sao kì ta, nơi này đáng lẽ phải có vài người mới đúng, ví dụ như mấy chuyên viên trang điểm Hoàng Cáo mời tới.

Nhưng mà bên trong im lặng như vậy, nhưng vẫn hình như là có người, không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không phải là mấy người kia, mấy người đó thì lúc nào cũng ồn ào.

Trong lúc Dạ Hoằng còn đang đứng ngẩn người, cánh cửa đóng chặt tự nhiên mở ra, một người kéo Dạ Hoằng ôm vào trong ngực.

Xấu xa cười nói: “Tiểu Hoằng Nhi của cha, sao con lại đứng phát ngốc ở chỗ này vậy?”

“Cha.” Dạ Hoàng thản nhiên nói. Tùy tiện để cho Hồng Tiêu kéo vào trong, đóng cửa lại.

Dạ Hoằng không hi vọng có người dùng ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn mình, như vậy sẽ làm cho y hết sức khó chịu.

“Sao cha lại tới đây?” Dạ Hoằng trực tiếp đặt câu hỏi. Hôm nay cũng không phải là ngày mở cửa tự do, Hồng Tiêu vào đây bằng cách nào? Mặc dù biết rất rõ năng lực của Hồng Tiêu, nhưng mà cái này thì đúng là rất kì quái.

“Hôm nay là Tiểu Hoằng Nhi của cha biểu diễn lần đầu tiên mà, làm cha tất nhiên là phải đi xem rồi.” Hồng Tiêu cười nói, Dạ Hoằng vẫn bị hắn ôm vào trong ngực, tay rất không an phận rờ rẫm sau lưng Dạ Hoằng.

“Cha, tay cha.” Dạ Hoằng lạnh lùng nói.

Lúc trước tay Hồng Tiêu sờ soạn trên lưng Dạ Hoằng không có bất kì phản ứng gì, bất quá bây giờ thì khác, tay Hồng Tiêu cư nhiên còn chui vào trong váy, đã vậy càng ngày càng đi tới.

“Hoằng Nhi hôm nay rất đẹp, hơn nữa diễn xuất của Hoằng Nhi hôm nay cũng phi thường xinh đẹp nữa.” Động tác của Hồng Tiêu càng ngày càng sàm sỡ, đôi bàn tay nóng rực lần mò đến nơi tư mật của Dạ Hoằng.

“Cha, đây là trường học.” Dạ Hoằng cũng không phải không thích Hồng Tiêu làm như vậy nhưng mà Dạ Hoằng lo lắng nếu đám Hoàng Cáo trở lại đây bị nhìn thấy thì rất không tốt.

“Yên tâm, bọn họ sẽ không đến, con xem không phải Dạ Tường đang ở bên ngoài sao?” Hồng Tiêu vừa cười vừa nói, nhưng mà động tác trên tay chẳng hề có khuynh hướng ngừng lại. Ngược lại ngón tay đã xâm nhập vào trong cơ thể Dạ Hoằng.

“Hoằng Nhi hôm nay thật đẹp, chẳng lẽ Hoằng Nhi không muốn cha sao?” Hồng Tiêu liên tục phun ra *** ngữ.

“Dạ ~~~” Dạ Hoằng đã không có bất kì khí lực nào để cự tuyệt nữa, Hồng Tiêu vốn là cao thủ chuyện đó, càng huống chi, đối thủ của hắn lại là Dạ Hoằng chả có tí kinh nghiệm nào, đối với Hồng Tiêu, Dạ Hoằng cũng chỉ có một con đường là buông vũ khí đầu hàng lão cha mình.

Còn lại thì cũng chỉ biết bất mãn thôi.



Dạ Tường một mình đứng ngoài cửa phòng, cúi đầu, cười thản nhiên, mặc dù Dạ Hoằng cố gắng ép thanh âm của mình xuống thật thấp, nhưng mà cũng có lúc nhịn không được mà rên lên, nhưng mà bên ngoài này cũng nghe không rõ lắm, tuy nhiên bọn người trong Dạ Ảnh thì có tai ai thính thua tai chó đâu, cho nên Dạ Tường đem mọi chuyện tình bên trong nghe rõ mồn một.

Dạ Tường rất vui vẻ, Hồng Tiêu đối với Dạ Hoằng rất tốt, hơn nữa hắn cũng chắc chắn Hồng Tiêu yêu Dạ Hoằng thật sự.

Dạ Tường đợi bên ngoài cửa hơn một tiếng, Hồng Tiêu mới ôm Dạ Hoằng đi ra, vốn là mấy ngày nay Dạ Hoằng cũng rất mệt, hơn nữa lại phải vận động quá độ, vì vậy Dạ Hoằng trong lòng Hồng Tiêu đã ngủ thiếp đi tự lúc nào.

Hồng Tiêu đem quần áo thay đổi lại cho Dạ Hoằng, cũng lau rửa sạch sẽ cơ thể của đứa con. Dạ Hoằng ngủ rất sâu, lúc Hồng Tiêu ôm y về đến phòng Dạ HOằng cũng không có một chút xíu dấu hiệu nào cho thấy sẽ tỉnh lại.

Cái này cho đến tận tối khi Lam Vũ trở về mới ngủ dậy.

“Dạ Hoằng bạn tỉnh dậy chưa, mau dậy đi ăn chút gì đi.” Lam Vũ nhẹ giọng gọi tên Dạ Hoằng, Hồng Tiêu ở chỗ này chờ đến chiều tối, nhìn thấy Dạ Hoằng còn chưa có ngủ dậy, hơn nữa đêm nay hắn có một bữa tiệc quan trọng không thể không tham gia. Lúc đi liền nhờ Lam Vũ, mười giờ tối kiểu gì cũng phải đánh thức Dạ Hoằng dậy, để cho y ăn cái gì đó rồi mới được ngủ tiếp.

“Uh.” Thản nhiên đáp một tiếng, Dạ Hoằng cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Mơ màng ngồi dậy, mơ màng đem bánh ngọt Lam Vũ đưa tới trước mặt nhét vô trong miệng.

“Ha ha, Hoằng thật sự rất đáng yêu nha.” Lam Vũ nhìn thấy bộ dáng mơ ngủ của Dạ Hoằng, không nhịn được, nhân tiện chọc ghẹo một chút.

“Uh, bây giờ mấy giờ rồi.” Dạ Hoằng không đế ý tới mấy thứ Lam Vũ nói, dù sao Lam Vũ thường xuyên nói chuyện như vậy mà.

“Mười giờ, bọn họ còn chưa có về, dù sao bây giờ chương trình vẫn còn mà.” Lam Vũ trả lời.

“Vậy bạn sao lại ở đây.” Đầu óc Dạ Hoằng vẫn còn đang rất lơ ngơ, mấy ngày nay thật sự là quá mệt mỏi rồi.

“Tối với mấy cái này không có hứng thú, hơn nữa tôi cũng rất mệt, cho nên tìm cơ hội liền chuồn về ngay.” Lam Vũ nói cứ như thật, bất quá vẫn dấu một chút, bởi vì xế chiều hôm nay sau khi diễn xong, làm cho Lam Vũ thoáng cái trở thành người trong mộng của tất cả nam sinh trong trường, mặc dù còn có cả Dạ Hoằng, nhưng mà sau khi diễn xong, Dạ Hoằng cứ thế biến mất, sau Dạ Tường lại nói Dạ Hoằng bị bệnh, đang nghỉ ngơi trong pho2ngngu3, như vậy Dạ Hoằng coi như là thoát được một kiếp.

Nhưng mà Lam Vũ thì lại không có vận khí tốt như vậy, bất quá Dạ Tường cũng kiếm cho Lam Vũ cơ hội đào tẩu, cho nên Lam Vũ liền trốn trở về.

Xem vài tiết mục, Lam Vũ càng muốn trở về ngủ hơn.

Nhìn thấy Dạ Hoằng ăn xong hết mớ bánh ngọt rồi, Lam Vũ lần nữa mở miệng hỏi “Bây giờ định làm cái gì?”

“Tôi đi rửa mặt một chút, sau đó ngủ tiếp.” Dạ Hoằng kì thật căn bản không có tỉnh ngủ. Tiếp tục ngủ vốn là chuyện rất bình thường.

“Uh, tôi ngủ trước đây.” Kì thật Lam Vũ càng sợ Dạ Hoằng nói là lên mạng này nọ, bởi vì hắn bây giờ cũng rất muốn ngủ.

Vì vậy ~~~

Hai người mặc kệ ồn ào bên ngoài tiếp tục ôm gối lăn quay ra ngủ ~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play