Dù không cam lòng bao nhiêu, ngày vẫn dần tàn, Hồng Y nằm trên giường, con mắt hết nhắm lại mở, thủy chung không sao ngủ được. Hắn nghe bên ngoài từ sự an tĩnh lúc sáng sớm tới âm thanh rục rịch giữa trưa, lại đến tiếng nhốn nháo kê bàn xếp ghế, quét tước dọn dẹp khi trời chạng vạng, cả tiếng người làm va đụng cự cãi nhau. Hồng Y nhỏm dậy, quay sang nhìn Lưu Ly ngồi bên cạnh, cũng thẫn thờ cả ngày như hắn, một giọt nước cũng không uống, cười cười: “Ta đói bụng a, Lưu Ly.”
“Hơ, a, để ta đi lấy cái gì ăn.” Lưu Ly thấy hắn rốt cuộc cũng mở miệng nói, vành mắt thoáng đỏ lên.
“Không cần, ta đưa tới đây rồi.” Tô Giới tay xách thực hạp, không biết đã đứng chờ sẵn hay tình cờ, đúng lúc Lưu Ly chuẩn bị ngồi dậy thì hắn đẩy cửa bước vào. Trong thực hạp, có một chén cháo ninh chín kĩ, nêm qua chút muối và hành thái, thêm một đĩa rau xanh trụng qua nước sôi, chan chút tương, vô cùng thanh đạm: “Đêm nay không ăn nhiều được.”, ý tứ không nói cũng rõ ràng.
Hồng Y cầm đũa lên, gắp rau thả vào cháo rồi cúi đầu, gần như vùi cả mặt xuống bát, dùng thìa múc cháo lên miệng, một câu cũng không nói. Lưu Ly vừa nhìn hắn vừa liên tục đưa tay quệt nước mắt trên má, chân chôn cứng một chỗ, nức nở không ra tiếng.
Tô Giới ngồi bên giường, thủy chung cười nhạt nhìn Hồng Y, thỉnh thoảng vươn tay vén mấy lọn tóc vì Hồng Y cúi đầu mà xòa xuống ra sau tai, đợi chén cháo được đặt xuống rồi, hắn đứng dậy nắm tay Hồng Y: “Bé ngoan, nào, chúng ta sang phòng bên, để cha hảo hảo trang điểm cho ngươi, xem đêm nay ngươi có khiến mọi người mê đảo hay không.”
Hồng Y không đáp, im lặng đi theo hắn sang phòng bên, Tô Giới lạnh lùng quay lại đóng cửa, để mặc Lưu Ly lo lắng đứng ngoài.
Gian phòng này rất lớn, nổi bật nhất là chiếc giường lớn kê chếch về bên trái, màn sa hồng đào buông rủ, phân không rõ bao nhiêu tầng, chỉ mơ hồ thấy chăn gối đằng sau, càng mờ ảo càng khiến người ta thêm tò mò.
Bên phải kê một bình phong hầu như trong suốt, bên trên họa cảnh sắc xem ra rất lịch lãm, tao nhã, sau bình phong chỉ thấy nhiệt khí nồng đậm bay lên. Tô Giới đẩy Hồng Y lại, cởi bỏ y phục của hắn, để hắn bước vào bồn tắm ngâm dược vật đã rải đầy cánh hoa.
Một khắc sau, bước ra, da thịt toàn thân phấn nộn, ướt át trơn mịn, Tô Giới đắc ý cười không ngừng, lại với tay lấy y phục hôm nay đưa cho hắn, tiết y bằng thủy gấm, trơn trượt trên da thịt, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể tuột xuống.
Ngoại sam* là thứ tơ lụa thượng hạng, được Thường lão bản – nổi danh tay nghề tinh tế nhất thành cắt may, hoa thêu và đường vân trên vạt áo đều thỉnh tú nương* giỏi nhất gia công, sợi chỉ thêu toàn bộ đều là hàng buôn từ ngoại quốc, mỗi đường kim mũi chỉ đều chứa đựng công phu thượng đẳng. Một bộ xiêm y này, tính ra đủ cho một gia đình bình dân sống vài năm.
Mặc xong xiêm y, sắc đỏ thẫm rực rỡ, mỹ ảo mà không chói mắt, lại phiếm vẻ cao quý, ung dung. Hồng Y lẳng lặng đứng một chỗ, gương mặt bé nhỏ an tĩnh mà không nén được ửng đỏ, chính Tô Giới nhìn hắn cũng không sao rời mắt, chăm chú không thôi.
Ngón tay hắn lướt qua khuôn mặt Hồng Y, mỉm cười nói: “Hồng Y nhà chúng ta lớn lên thật xinh đẹp, giống như pho tượng bé nhỏ bằng nước vậy.”
Ngồi trước gương trang điểm, Tô Giới đứng sau lưng hắn, đầu tiên vươn ngón tay lược qua mái tóc hắn rồi cầm cây lược sừng trên bàn, tỉ mỉ chải, túm hết suối tóc dài lẫn những lọn tóc tơ lại, để lộ ra cái trán trơn mịn, búi tóc thành một búi cao cao trên đầu rồi ghim bằng một cây trâm ngọc bích.
“Nào, để cha nhìn xem.” Kéo Hồng Y quay lại rồi dợm lùi vài bước, Tô Giới hài lòng nhìn hài tử vốn xinh đẹp qua bàn tay hắn lại càng thêm rực rỡ.
Nhìn từ trước đến sau, quay hết mấy vòng, Tô Giới không phát hiện có điểm gì sai sót mới ấn Hồng Y ngồi lại ghế, với tay lấy hộp son.
Hồng Y rốt cuộc ngẩng đầu, lần đầu tiên không thuận theo sự sửa soạn của hắn, hắn đối với mùi son phấn, nếu chỉ nhàn nhạt còn chịu được, mùi nồng đậm quá luôn khiến hắn khó chịu, nhiều khi phát buồn nôn. Hắn nắm tay Tô Giới lại, ngước mắt: “Tô lão bản, ta không quen mùi son, ngửi thấy sẽ hắt xì liên tục, như vậy không tốt lắm.”
Tô Giới chớp chớp mắt, lập tức bật cười: “Không sao, thoa một chút thôi.”
“Tô lão bản, không phải ta gạt ngươi, thật sự khó chịu lắm. Huống chi bộ dạng ta thế này, ta nghĩ cũng không cần phấn thơm, trang điểm đậm quá khách nhân cũng không thích, dù sao bọn họ chính là muốn tiểu quan nhỏ tuổi, còn thích tô son điểm phấn nhiều, tự nhiên sẽ đi tìm các ca ca, tỷ tỷ thôi.” Hồng Y chăm chú nhìn Tô Giới, phân tích lý lẽ với hắn.
“Cũng tốt.” Tô Giới đặt hộp son xuống, có chút phật ý nhăn mày lại, nhưng thấy Hồng Y ngẩng lên cười xinh đẹp với hắn, đôi lông mày lại bắt đầu giãn ra.
“Hồng Y, ngươi quả nhiên rất thích hợp.” Cúi đầu nói khẽ, Tô Giới vuốt ve gương mặt vừa lộ ra nụ cười khiến người ta muốn nghẹn thở.
Hồng Y thu lại nụ cười, tùy theo động tác của Tô Giới, đôi con ngươi lại lãnh đạm như chẳng vướng bận sự gì, lơ đãng nhìn những vết ố bẩn trên mặt đất.
“Ngươi không nên gảy đàn, ngươi sẽ khiêu vũ.” Tô Giới nói rồi bước tới sau lưng Hồng Y, buộc lại đai lưng cho hắn, vừa thắt chặt thêm một chút, vòng eo bé nhỏ càng có vẻ mỏng manh không sao nắm bắt, nam tử thành niên chỉ cần một cánh tay đã dễ dàng ôm một vòng: “Ừm, ngươi múa khúc Túy Phi Hoa là được. Ta sẽ cho người tấu nhạc phía sau, vũ bộ còn nhớ rõ không?”
Vừa lắc lắc lại gật đầu, Hồng Y đáp: “Nhớ kĩ, sẽ không quên.”
“Tốt lắm, lại đi nghỉ một chút, ta gọi Lưu Ly tới cùng trò chuyện với ngươi. Chờ khoảng nửa canh giờ nữa, chúng ta sẽ ra. Vì đổi ngày cho ngươi, hôm nay ta bôn ba cả một ngày, từ sáng sớm đã phải phát thiếp tới từng nhà, nào khách quen, nào nhà phú thương danh tiếng, nhà quan gia, đâu cũng phải gửi thiếp thông báo đêm nay ngươi ra mắt, còn chưa biết có được bao nhiêu người tới nữa.”
Tô Giới ra khỏi phòng đi xem xét đại sảnh, hắn vừa ra thì Lưu Ly vào.
Lưu Ly thường ngày ít nói lúc này luôn miệng không ngớt, chỉ mong Hồng Y đỡ chăm chú một chút, nhưng Hồng Y vẫn lẳng lặng ngồi như trước, hai mắt vô thần mở to, đường nhìn trống trải vô định.
Lo lắng đến luống cuống, Lưu Ly chỉ còn biết nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Hồng Y, hận không thể tự mình thay thế hắn.
Tiếng chân vội vã đã truyền tới, Lưu Ly nhìn về phía cửa, thấy Tô Giới hưng phấn tiến vào, dường như định vỗ vỗ đầu Hồng Y nhưng nhận ra đầu tóc đã sửa sang hoàn hảo, bàn tay hắn lại chuyển qua đặt trên vai: “Hôm nay nhiều người tới lắm, bên dưới chật ních rồi.”
Chuyện hưng phấn không gì sánh được của hắn đến tai Hồng Y không khác gì đại chùy nện xuống trái tim đã ứ đầy lo sợ, bất an.
Trong đầu hắn hỗn loạn một mảnh, bên tai như ong ong tiếng nói, tiếng vung quyền hào sảng, tiếng cụng chén thanh thúy, tất cả nhào trộn lại vang vọng trong đầu. Thẳng đến khi Tô Giới lắc vai hắn, hắn mới nhận ra mình đã đứng sau tấm màn sa đại sảnh từ lúc nào, xuyên qua tấm màn đã nhìn thấy người ngồi chật ních, Hồng Y siết chặt nắm tay, đột nhiên luống cuống, đôi vai nhỏ bé run rẩy kịch liệt. Hắn bất lực ngẩng đầu, quay lại nhìn Tô Giới đã sớm mặc kệ hắn: “Tô lão bản, ta sợ…”
Một câu nói, hàm chứa cả tiếng khóc nức lẫn thống khổ kiềm nén, thanh âm trầm thấp, mềm nhũn thoát ra từ miệng hắn.
Tựa như con thú nhỏ lạc mẹ một mình đối mặt với dã thú, Hồng Y ngước đầu nhìn hắn, trong hai con mắt hơi nước dâng lên ầng ậc, vừa khủng hoảng vừa khổ sở, đã đến mức phải quay sang bộc lộ nỗi sợ hãi với chính kẻ vẫn dằn vặt hắn, hắn đã kinh hoàng đến cực điểm, sẵn sàng túm lấy bất cứ người nào trong tầm mắt chỉ để được nói ra cảm giác trong lòng.
Tô Giới đột nhiên thấy tim thắt lại, miệng hé ra muốn cười nhưng thủy chung không sao cười nổi, lại muốn an ủi, nhưng nhận ra cũng chẳng có lời nào để nói, hắn chỉ biết cúi xuống, lần đầu tiên thực sự ôm lấy Hồng Y, vỗ vỗ lưng hắn: “Bé ngoan, đừng sợ, đợi lát nữa cha sẽ tìm một người thật tốt, để ngươi không phải đau đớn.”
“Ta sợ.” Hồng Y vẫn nhỏ giọng thì thầm như trước, hàng mi dài khẽ run rẩy, miệng vô thức nức nở.
“Đừng sợ đừng sợ, nhắm mắt lại, rất nhanh sẽ qua thôi.” Tô Giới vươn tay, định lau nước mắt cho Hồng Y, nhưng đã phát hiện hài tử này căn bản không hề rơi lệ, chỉ là gương mặt trắng bệch, cánh môi run lên không ngớt.
Bên tai đã nghe tiếng hò hét thúc giục ầm ĩ ngoài sảnh, Tô Giới cắn răng, đẩy Hồng Y ra: “Ngươi ra đi, chỉnh trang tư thế, chờ tiếng đàn vang lên là bắt đầu múa, còn lại giao cho cha.”
Không đợi Hồng Y trả lời, Tô Giới cố sức đẩy hắn lên, không gian sau bức màn mỏng manh phút chốc hiện rõ ràng trước mắt Hồng Y.
Cúi đầu, bước thật nhanh tới giữa bục, phía dưới đã tuyệt đối im ắng, không có lấy một tiếng nói chuyện, bầu không khí như siết chặt lại, hơi thở Hồng Y bắt đầu nghẹn lại, cánh tay cứng ngắc nâng lên, chuẩn bị tư thế cho điệu vũ, liền tiếp sau, tiếng Bát Huyền* thanh thúy phía sau đã vang lên.
Hồng Y cố hít mấy hơi thật sâu, ép mình quên đi hoàn cảnh hiện tại, đôi mắt khép hờ, không muốn thấy rõ những người đang ngồi phía trước, bước chân bắt lấy tiếng đàn, chậm rãi vũ động.
Đoạn vũ cũng không dài lắm, chưa đầy một khắc Hồng Y đã thu hồi cánh tay, quy củ đứng thẳng lại, đầu vẫn cúi, hơi thở thoáng gấp gáp.
Cả ngày hôm nay ngoài chén cháo buổi tối Tô Giới mang tới, còn lại gì cũng chưa ăn, lại thêm áp lực nặng nề, cả người hắn như vô lực, điệu vũ đối với hắn thường ngày nhẹ nhàng là thế mà giờ đây tựa hồ đã tiêu hao toàn bộ khí lực trong người hắn, hắn chợt nghĩ, nếu cứ thế múa thêm một chút nữa, sợ rằng cả cánh tay cũng không nâng lên nổi.
Ngay lúc hắn vừa điều hòa hơi thở, Tô Giới đã bước ra trước bục, cầm bàn tay nhỏ bé của hắn, quay xuống mỉm cười với đám người ngồi đó, thanh âm cất cao: “Các vị đã thấy rồi, Hồng Y nhà chúng ta có phải một hài tử thật xinh đẹp không?”
“Phải!”
“Đương nhiên phải!”
Phía dưới ồn ào vang lên tiếng đáp lại, Tô Giới gật đầu, hai mắt quét một lượt khắp đại sảnh, đột nhiên hắn thấy trong một góc, nam nhân lần trước cùng rất nhiều người ngồi chung một bàn, tay hắn cầm một chén rượu, ánh mắt không hề mang theo khát vọng sắc dục như những kẻ khác, chăm chú nhìn Hồng Y, hắn thoáng cau mày, dường như đang ngẫm nghĩ chuyện gì rất khó quyết định.
Thần sắc Tô Giới thoắt biến đổi, thấy nam nhân kia không có vẻ hòa hợp với những người cùng bàn, cũng không thấy ai có vẻ là bằng hữu của hắn, xem ra hắn ta chỉ đi có một mình, tuy rằng biết rõ người kia dù đã nhận được tin tức nhưng sớm nhất đêm mai mới tới được đây, nhưng Tô Giới vẫn có chút lo lắng. Lại nhìn nam nhân đang ngồi trong góc kia, bộ dạng như đang do dự, không sao quyết định, dù sao mấy năm nay bọn họ điều tra tỉ mỉ, chắc đã tìm về không dưới trăm hài tử tướng mạo tương đồng, rồi lại phải ôm thất vọng.
Tô Giới mỉm cười quyến rũ, nói tiếp: “Hôm nay ta sẽ không ở đây hoa chân múa tay đâu, đêm nay ai ra giá cao nhất sẽ được đêm đầu tiên của Hồng Y.”
Không chờ hắn ra giá đầu tiên, phía dưới đã có một nam tử cuống quýt hô lớn: “Năm trăm lượng!”
Tô Giới phì cười, đám người bên dưới cũng cười ồ theo, tốt xấu gì ai ai đến đây cũng đã hiểu rõ quy củ, người kia vừa rồi quả thực quá hàm hồ, lập tức thấy mặt hắn đỏ bừng, Tô Giới vội vàng lên tiếng giải vây cho hắn: “Vừa vặn, Hồng Y nhà chúng ta ra giá năm trăm lượng, vị khách nhân này quả nhiên hữu duyên với Hồng Y nhà chúng ta a~”
Bên dưới bắt đầu nhốn nháo tiếng hô giá, từ năm trăm lượng tới một nghìn lượng, lại lên một nghìn năm trăm, giá càng cao người lên tiếng càng thưa thớt, toàn những vị y phục xa xỉ phú quý. Tô Giới vẫn khẽ cười, bộ dạng lơ đễnh gật đầu với từng nam nhân vừa hô giá, trong đầu thầm đánh giá nam nhân trong góc kia, thấy hắn vẫn không có ý định ra giá, lòng nhẹ nhõm không ít, nụ cười cũng càng nở rộng.
Bọn họ đã tìm qua không ít hài tử, mà nam nhân kia cũng càng bất kể mọi giá, có điều hắn không ở đây, mà người ngồi kia chỉ là thủ hạ của hắn, tựa hồ đã không có ý định vì một hài tử không chắc thật giả mà hao tốn mấy nghìn lượng bạc.
“Hai nghìn ba trăm lượng!” Phía dưới lại vang lên một tiếng hô giá khiến Tô Giới nhất thời tỉnh táo lại, quay sang gật đầu với nam tử vừa lên tiếng.
Giá này tính ra so với các hài tử khác trong lâu đã là rất cao, lúc này mấy lượng bạc hầu như đã đủ cho một gia đình nghèo khổ sống trong một năm, dám ra mức giá này, ngoại trừ thương nhân phú hộ hay quan phủ phẩm hàng cao, cùng một vài danh môn vọng tộc trên giang hồ, còn lại thương gia, thị vệ, người giang hồ thông thường không ai dám mơ tới.
Hồng Y cúi đầu, thủy chung không dám ngẩng lên, bàn tay nhỏ bé cuộn trong tay Tô Giới, mồ hôi rịn ra dấp dính, bên tai nghe thấy những thanh âm hưng phấn hừng hực hô giá, hắn không kìm được khẽ run lên.
“Ba nghìn lượng!”
Một người hô lên, tiếp sau cũng không có ai đua theo nữa, đành rằng trước mắt mỹ sắc hiếm có, lại là đêm đầu tiên, nhưng giá tới ba nghìn lượng đã có chút quá mức, đám người bên dưới liếc mắt dò xét lẫn nhau, tịnh không dám lên tiếng.
Nam tử vừa hô ba nghìn lượng thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, bộ dạng cũng không tệ, phải cái phong thái có chút hời hợt, phỏng chừng phụ thân là quan lại, không buồn để ý nhân gian khổ ải, chỉ nhơn nhơn đắc ý vênh váo nhìn bốn phía.
“Năm nghìn lượng.” Ngay khi nam tử nọ đứng dậy định tiến tới xem kĩ Hồng Y, nam tử ngồi trong góc từ đầu tới cuối không hề hé răng đột nhiên đứng lên, trầm giọng hô.
Lập tức cả sảnh quay lại nhìn, đám cô nương, tiểu quan đang ngồi hầu hạ khách nhân quanh đó đều nhất tề giật mình, mức giá này, xưa nay chưa từng có, chưa nói một hơi đã hào phóng nâng tới hai nghìn lượng.
Bất quá Tô Giới chỉ nhếch mép, chớp chớp mắt, từ chối hắn: “Đã chậm, giá của vị công tử này đã được nhận rồi.”
Nam tử ban nãy vừa ỉu xìu ảo não, chợt nghe Tô Giới nói vậy, vội vã gật đầu, hai tay với lên bục đính kéo Hồng Y xuống, nào ngờ thoáng cái hắn đã ngã sấp xuống, bò rạp trên mặt đất.
Đám người xung quanh ồn ào cười lớn, mặt mũi hắn cũng méo mó tức tối, xoa xoa cổ chân rồi loạng choạng đứng lên, lại tiếp tục tiến về phía Hồng Y, lúc ấy mới nhận ra Hồng Y vì sợ hãi đã lùi lại mấy bước, hắn căn bản với không tới.
“Năm nghìn lượng!” Nam tử kia hô lên lần nữa.
Tô Giới không đáp, quay sang nháy mắt ra hiệu cho gã thị vệ rồi mới quay lại nhìn hắn, ôn nhu phân trần: “Vị công tử này, thật là xin lỗi. Lâu chúng ta tuy nói rằng ai cho giá cao thì bán, nhưng đã nhận giá rồi, trăm triệu lần không thể lật lọng được. Nói thế nào, chúng ta cũng là người buôn bán, phải coi trọng chữ tín, vạn lần mong công tử thông cảm.” Dứt lời, hắn khom người một cái, tỏ vẻ lễ độ.
“Các ngươi còn chưa nhận giá, năm nghìn lượng.” Nam tử bắt đầu tiến lên, móc ngân phiếu từ trong áo ra, nhìn thẳng vào Tô Giới, bước đi thập phần trầm ổn.
Trong khi ấy, nam tử ra ba nghìn lượng ban nãy đã chạy ra bậc thang để lên bục, không buồn để ý tiếng tranh cãi bên dưới, tùy tiện nhào tới bắt lấy Hồng Y, lập tức nam tử đứng dưới trừng mắt, lắc mình một cái đã nhảy lên trên bục, đá nam tử kia xuống.
“Người, đuổi hắn ra!” Tô Giới rốt cuộc không thể duy trì nụ cười, hô gọi đám thị vệ đã chờ sẵn bên ngoài, coi như hắn công phu lợi hại cũng không thể luân phiên đấu với ngần ấy người, huống chi những thị vệ ấy đều chỉ vì đề phòng hắn mà chuẩn bị.
Hồng Y cắn chặt môi, trong đầu hắn một mảnh hỗn độn, hoảng sợ đến cực điểm, căn bản không hiểu đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy phía trước mờ mịt, bên tai nghe loáng thoáng tiếng quyền cước, đao kiếm đánh nhau.
“Đi, Hồng Y, theo vị công tử này vào phòng đi.” Tô Giới nắm ống tay áo hắn, chực kéo hắn về phía nam tử vừa bò dậy dưới đất.
Ngay lúc nam tử kia chuẩn bị vươn tay ôm thắt lưng Hồng Y thì tiếng vải xé gió truyền đến, Hồng Y chỉ cảm thấy thoáng chốc trước mắt một mảnh hắc sắc, mùi huân hương nhàn nhạt lướt qua chóp mũi, không hề giống mùi hương vẫn dùng trong lâu vừa đậm vừa sực khiến hắn ác cảm, mà là mùi hương thật nhẹ, thật thanh, tựa hồ một làn gió dịu dàng phất qua. Liền sau đó, thắt lưng hắn bị mạnh mẽ ôm sát, vòng tay mang theo một nỗi mừng rỡ như đoạt lại báu vật một đời đánh mất hòa cùng xúc cảm thương yêu khôn cùng, thật khẩn thiết, một li cũng không để hắn rời ra. Hồng Y đột nhiên thấy không còn sợ hãi, trái tim vì kinh hoàng mà vừa nảy lên thình thịnh bắt đầu điều hòa nhịp đập, mà tinh thần đang căng thẳng tột độ cũng dần dần trầm tĩnh lại. Cả người Hồng Y mềm nhũn tựa vào ngực người đang vòng cánh tay rắn chắc hữu lực ôm mình, hắn nhắm hai mắt lại, mơ hồ nghĩ, nếu là người này… có lẽ… đêm nay cũng không đến nỗi quá khổ sở.
“Ngẩng đầu.” Người nọ thấp giọng ra lệnh, bàn tay nâng cằm hắn lên.
Đôi mắt nhìn hắn, hắc trầm thâm sâu, so với màu đen trong con ngươi hắn và Lưu Ly hoàn toàn không giống, con mắt người này phảng phất giống như miệng giếng trong tiểu viện, đen thăm thẳm, tĩnh mịch, không toát ra một tia sáng sủa, đôi mắt hắn dường như bao hàm tất cả ẩn nhẫn, ngưng đọng cùng với sự uy hiếp vô thanh vô sắc. Ngoài đôi mắt, gương mặt nam nhân còn khiến người ta đặc biệt chú ý ở một vệt sẹo dài trên trán, kéo từ lông mày bên phải tới tận mép tóc rồi tiêu ẩn dưới mái tóc đen nhánh.
Hồng Y ngẩng đầu, nuốt một miếng nước bọt, hai mắt mở tròn, hàng lông mi thật dài run run bất an, hắn hoàn toàn không biết nam nhân này hốt nhiên từ đâu xuất hiện, vừa xong cảnh tượng hỗn loạn hắn căn bản không dám nhìn, còn tưởng người này là khách nhân.
Ánh mắt tránh né đường nhìn nóng rực vô pháp lờ đi của người nọ, hắn ngập ngừng muốn mở miệng nói lại bị bàn tay dày rộng của người nọ vuốt trên gương mặt, khẽ chạm vào hàng lông mày, tinh tế gảy.
Hồng Y ngọ nguậy thân thể, cảm thấy lạ lẫm với sự tiếp xúc như vậy, nhưng cánh tay người nọ càng siết chặt, đoạn nâng đùi hắn, bế bổng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, bàn tay đang vuốt trên lông mày hắn buông xuống, người nọ vẫn nhìn hắn, ngón tay lần lần theo đường nét khuôn mặt hắn một lượt rồi đột nhiên ôm hắn vào lòng: “Lớn lên thành thế này a.”
Hồng Y bị hắn ôm, hai chân chấp chới trên không nhưng tuyệt không cảm thấy sợ hãi, hắn ngập ngừng vươn tay, ôm lấy cổ người nọ, thấy hắn không phản đối thì hài lòng vùi cái đầu nhỏ bé vào vai hắn, úp mặt tại đó, trên môi nở rộng nụ cười.
Chẳng hiểu vì sao, hắn bỗng nhiên nghĩ, người này không hề giống những kẻ khác khiến hắn chán ghét, hai má chợt phiếm hồng, hắn len lén nghĩ, quải bài cũng không phải bất hảo, bởi vì vòng tay ôm ấp này khiến hắn thấy vừa ấm áp vừa thư thái, điều gì cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ cần được yên ổn dựa vào, hắn có thể thây kệ tất cả tình thế hỗn loạn xung quanh.
Cứ như vậy, bên tai loáng thoáng tiếng đao kiếm va chạm, thân thể uể oải vô lực sau một ngày căng thẳng của Hồng Y bình yên nằm trong lòng người kia, từ từ chìm vào giấc ngủ.
———-
– Đệ nhất quyển hoàn –
ĐỆ NHỊ QUYỂN