Đường Tử Ngạo ôm thân thể gầy nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Tìm kiếm mười một năm, không còn nhớ nổi đã đưa về bao nhiêu hài tử, nhưng lần nào cũng vậy, ngoại trừ diện mạo có vài phần tương tự mẫu thân hắn, còn lại đều không có nốt ruồi nhỏ khuất dưới lông mày, mà huyết chích từ đầu ngón tay cũng hoàn toàn không dung hòa cùng hắn.

Hồng Y bị hắn điểm thụy huyệt, đang an nhiên nằm ngủ, cánh môi hơi nhếch lên mơ hồ lộ ra hàm răng bên trong, Đường Tử Ngạo cứ như vậy ngồi bên giường, nhãn thần phảng phất ngưng đọng, không một tia gợn sóng, chăm chú nhìn hắn… đến khi Hồng Y vô thức chóp chép miệng, hắn mới như sực tỉnh, ánh mắt thoáng hàm chứa một tia ôn nhu mà chính hắn cũng không ý thức được.

Có lẽ là một loại bản năng thuộc về huyết mạch, hắn biết, hài tử này là của hắn, là sinh mệnh nhỏ bé bị cướp đi từ khi còn quấn trong bọc tã, là đứa con còn chưa được nghe nó gọi một tiếng cha.

Nốt ruồi chu sa giữa lông mày người khác có thể có, diện mạo giống mẫu thân hắn cũng không phải duy nhất trên đời, nhưng, máu sẽ không sai. Đường Tử Ngạo cầm bàn tay mềm mại lên, nhỏ bé như vậy, hắn dễ dàng đặt gọn trong lòng bàn tay mình, thực có chút không nhẫn tâm cắt thương một vết, lấy máu thử huyết mạch.

Hai bàn tay bé nhỏ này từng nắm trong bàn tay hắn, còn từng huơ huơ chụp lên miệng hắn. Qua mười một năm, hai tay có lớn thêm một chút, nhưng vẫn còn rất nhỏ, đầu móng tay tròn trịa, đốt xương tinh tế, từng ngón thuôn dài, sợ rằng lực đạo so với trước kia cũng không lớn hơn bao nhiêu.

Tiếng đập cửa vang lên, người hầu bưng một bát nước bước vào, đặt xuống bàn.

Đường Tử Ngạo vẫn nắm bàn tay Hồng Y, cũng không đứng dậy lấy bát nước, chỉ chăm chú nhìn tay hắn… rồi nâng lên áp vào môi mình. Hồng Y đang ngủ, bàn tay tự nhiên khum khum, mềm nhuyễn úp trên môi hắn, tựa như con nít sơ sinh, Đường Tử Ngạo vỗ vỗ trên mu bàn tay, khí lực vô cùng nhẹ nhàng, gần như vuốt ve.

Rốt cuộc hắn đứng dậy đi tới bên bàn, dùng chủy thủ cắt một vết trên ngón trỏ mình, nhỏ xuống một giọt máu. Lại bưng bát nước tới bên giường, một tay cầm chủy thủ, tay kia nắm bàn tay Hồng Y, ướm tả ướm hữu, chỉ thấy đặt lưỡi đao thế nào cũng không ổn.

Bên ngoài lại có người đi tới, bước chân vội vàng, có chút kích động, chạy đến nơi còn hụt chân vấp té, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất: “Thiếu gia, ngươi nhanh nhanh một chút a, nghe nói ngươi đưa hài tử về, phu nhân từ từ đường đang chạy vội sang rồi, ngươi kiểm tra nhanh lên, ngộ nhỡ không phải còn đưa đi luôn, phu nhân thân thể bất hảo, chịu không nổi xúc động a.”

Vốn định gạt phu nhân, mà không biết nàng nghe được tin từ đâu, bao nhiêu năm qua vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng đây là lần đầu tiên Đường Tử Ngạo đích thân đưa một hài tử trở về, bằng vào tính khí của hắn, trừ phi thực sự xác định, nhất định sẽ không tùy tiện đưa về. Tiết Uyển Nghi vừa nghe được tin đã vội vã chạy tới, Thường Văn không biết làm sao, đành chạy trước báo tin, nhưng cuống quýt tới nơi lại chỉ thấy Đường Tử Ngạo đứng cầm chủy thủ, cau mày trầm ngâm.

Hắn xăng xái xắn tay áo, giành lấy chủy thủ định tự mình cắt luôn, không dè cổ tay đã bị Đường Tử Ngạo chụp lại, siết mạnh.

“Ai u~~” buông rơi thanh chủy thủ xuống đất, Thường Văn vừa đỡ cổ tay vừa nhe răng than đau.

“Để ta.” Đường Tử Ngạo nhặt thanh chủy thủ lên, chích lấy một điểm, cho máu nhỏ vào bát.

Hắn vừa cầm máu trên đầu ngón tay Hồng Y, vừa chăm chú nhìn bát nước.

Hai giọt máu, chậm rãi loang ra, ranh giới hồng nhạt từ từ chạm nhau, Đường Tử Ngạo đột nhiên cảm thấy có chút bức bối. Nếu giờ không dung hòa, hắn thực không sao chấp nhận, hài tử trước mắt này, lòng hắn đã xác nhận rồi, bảo hắn làm sao vứt bỏ đây?

“A!! Hòa rồi, hòa rồi, Thiếu gia, cảm tạ trời đất, rốt cuộc tìm được tiểu thiếu gia rồi!!” Thường Văn la lên trước tiên rồi cuống cuồng lao ra ngoài, lại bị vấp té lần nữa ngay bậu cửa, ngã sấp mặt: “Nga, tìm được rồi!!”, ngóc đầu dậy, mặc kệ bụi đất đầy mặt, Thường Văn vừa hô toáng lên vừa nhúc nhắc đứng dậy, bừng bừng ý chí chạy ra ngoài viện.

Khi Hồng Y tỉnh lại, tiếng khóc nấc đứt quãng lọt vào tai hắn, như có như không, tựa hồ bị kìm nén, không muốn để người nghe được, thế nhưng thanh âm bi ai rung động phát ra từ đáy lòng, giấu không được nỗi mừng rỡ khôn cùng.

Hắn nghe tiếng khóc thế này, không sao ngủ tiếp nữa, đành mở mắt ra, trong tầm mắt nhìn thấy thứ gì cũng mông lung hư ảo, chớp chớp vài lần mới dần rõ ràng, hắn quay đầu, phát hiện cạnh giường có mấy người đang đứng, ai cũng không quen, mà tiếng khóc vẫn lọt vào tai nãy giờ đại khái phát ra từ nữ nhân đang ngồi sát bên giường. Hồng Y muốn nhìn xa hơn một chút, lại bị những người đang đứng che khuất tầm mắt.

Nữ nhân này dường như gương mặt có vài phần giống hắn, chỉ bất quá niên linh lớn hơn, đường nét cũng ôn nhu hơn một chút.

“Các ngươi là ai? Đây là đâu?” Trực giác cho Hồng Y biết đây không phải Thất Nhã lâu, không khí trong phòng này thoang thoảng mùi Long Diên hương, thanh nhã mà trang trọng, mà bàn ghế, cửa sổ hắn nhìn thấy đều là đồ gỗ mun đen bóng, giường hắn nằm cũng không treo màn sa diêm dúa đỏ thẫm… còn những người trước mắt, Hồng Y nhìn qua một lượt, không có, không hề có nam nhân đã đưa hắn đi.

Hắn nhích người lùi lùi lại, cảnh giác nhìn chằm chằm những người này.

“Hài tử.” Nữ nhân kia khóc đến hồng hồng hai con mắt, nhưng khóe miệng vẫn phảng phất ý mừng rỡ, vươn tay về phía hắn.

“Các ngươi là ai? Đây là đâu?” Hồng Y nắm một góc chăn, vò chặt trong lòng bàn tay, cảm giác hoảng sợ chưa từng có đột nhiên dấy lên trong lòng, khiến hắn vô pháp ức chế phát run lên.

Người kia, người kia không ở đây, hắn không có ở đây, trong đầu Hồng Y giờ chỉ lặp đi lặp lại mỗi ý niệm ấy, tựa như một cơn sóng triều đáng sợ, đang chực nuốt chửng lấy hắn, hắn khẽ run rẩy, đôi mắt mở trừng thật lớn, nhìn chằm chằm những người trước mặt.

“Hài tử, ta là mẹ ngươi mà, đừng sợ, nơi này là nhà của ngươi.” Tiết Uyển Nghi ôn nhu dỗ dành hắn, cánh tay giơ lên không ngừng chìa ra, nhưng lần nào cũng bị Hồng Y cự tuyệt, hắn liên tục lủi vào góc giường, hàm răng gắt gao cắn môi dưới.

“Hắn đâu rồi, ta muốn tìm hắn.” Hồng Y đã lùi đến sát tường, tựa hồ không còn đường thoát, bờ ngực phập phồng kịch liệt.

“Ai cơ?”

“Hắn.” Hồng Y đáp gần như rì rầm, thanh âm có chút ấm ách.

Hắn là ai vậy? Lòng Hồng Y thoáng thắt lại, vẫn không ngừng ánh mắt chăm chú, hắn không biết người kia là ai, hắn không biết người kia tên gọi là gì… hắn cái gì cũng không biết.

“Ta đi tìm hắn.” Hồng Y xốc chăn lên, chực nhảy xuống giường, khốn nỗi hắn đã một ngày đêm không ăn gì, giờ tâm lý lại hoảng hốt, căn bản không còn chút khí lực nào, thoáng cái hoa mày chóng mặt, chực ngã khỏi giường.

Mấy người hầu quanh Tiết Uyển Nghi còn chưa kịp nhào tới đỡ, đã thấy một thân ảnh hắc sắc vọt vào án ngữ ngay trước mặt họ.

Đường Tử Ngạo giữ được hắn, một tay nắm dây lưng kéo hắn dậy, lo lắng nhìn Hồng Y, buột miệng mắng: “Sao không nghe lời?”

Hồng Y ngơ ngác nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ bé vừa tái nhợt dần dần đỏ ửng, cuống cuồng vươn hai tay ôm cổ hắn, vùi cả người vào ngực hắn, nhắm chặt hai mắt dụi đầu vào lòng hắn, ủy khuất bật khóc: “Ta tưởng ngươi đi mất rồi…”

“Ta không đi, đừng khóc nữa.” Đường Tử Ngạo liếc nhìn Tiết Uyển Nghi đã khóc sưng đỏ đôi mắt, còn cả Thường Văn đứng sau há hốc mồm, đành cúi người đặt Hồng Y xuống giường.

“Ta không đâu!” Hồng Y lắc đầu, khóc váng lên, kiên quyết ôm riết lấy hắn không buông, tiếng nào bật ra cũng thành nức nở.

Đường Tử Ngạo không biết làm sao, lại ôm hắn lên, ngồi xuống giường rồi để hắn ngồi trên đùi mình, sau đó cho mời vị đại phu vừa đưa đến vào bắt mạch cho Hồng Y.

Hồng Y vẫn sống chết không chịu buông tay, hai cánh tay đeo cứng trên cổ Đường Tử Ngạo, hắn đã khóc đến hụt hơi, không cách nào ép hắn rời ra được, rốt cuộc, Đường Tử Ngạo đành thấp giọng: “Nghe lời, để đại phu bắt mạch cho ngươi.”

Hắn xưa nay ngôn từ không kể là phong phú, giờ bảo dỗ dành hài tử căn bản không biết nên nói cái gì, chỉ cố gắng hạ thấp thanh âm, cũng hòa hoãn hơn một chút, e hắn bị hoảng sợ, giờ thấy Hồng Y vẫn ngồi yên không nhúc nhích, hắn lại định mở miệng, nhưng Hồng Y đã chậm chạp rút cách tay phải xuống, chìa ra.

Vị đại phu cầm lên xem mạch, im lặng một hồi lâu.

“Các ngươi ra ngoài trước đi.” Đường Tử Ngạo bảo đám hạ nhân.

Chỉ còn Thường Văn và Tiết Uyển Nghi ở lại, vị đại phu buông cổ tay Hồng Y xuống rồi mới nói: “Hài tử này quanh năm suốt tháng đều dùng một loại thuốc ức chế sinh trưởng, chí ít cũng đến mười năm rồi, giờ thuốc đã dung nhập cốt tủy, không thể thanh giải được.”

Viền mắt Tiết Uyển Nghi lại bắt đầu rưng rưng: “Liệu có tổn hại gì đến thân thể hay không?”

Từ lần đầu tiên nhìn thấy hài tử này, nàng đã có linh cảm không yên, hài tử bình thường mười một, mười hai tuổi sao có thể gầy nhỏ, mảnh mai thế này… chỉ không ngờ nguyên nhân lại là…

“Có, hắn không thể tập võ, không thể bồi bổ thân thể đến tráng kiện, cũng không thể sinh con được. Còn nữa, sau này không nên bắt hắn làm việc nặng, không nên để hắn quá mệt nhọc, đợi lát nữa ta kê một toa thuốc, cho hắn dùng trường kỳ, khả dĩ từ từ điều dưỡng thân thể. Như vậy cũng chỉ giúp hắn tránh được mệnh yểu, còn muốn sinh trưởng như hài tử bình thường là không có khả năng.” Nói đến đây đại phu do dự một chút, lại tiếp tục: “Hài tử này trước giờ có lẽ đều dùng thức ăn lỏng, thời gian tới này cũng không nên vội vã, từ từ điều chỉnh, đồ ăn chay và món mặn đều phải cho hắn ăn một chút một.”

Đường Tử Ngạo ngồi nghe, sắc mặt càng lúc càng băng lãnh, đầu mày nhíu chặt, nghe đến cuối cùng, hai mắt hắn đã vằn tơ máu, một luồng sát khí bất khả ức chế cuồn cuộn phát tán.

Hồng Y ở gần hắn nhất, ngay lập tức cảm thấy không ổn, liền ôm ghì lấy cánh tay hắn, vùi cái đầu bé nhỏ cọ cọ vào hõm vai hắn, vừa vỗ vỗ sau lưng hắn như đang cố trấn an, ngầm tỏ ý cho hắn biết mình không sao cả.

Đường Tử Ngạo dần thả lỏng, ánh mắt cũng dịu xuống: “Làm phiền đại phu.”

“Cho một người theo hốt thuốc về là được, lão phu còn có bệnh nhân, không thể ở lại lâu.” Vị đại phu đứng lên cáo từ rồi lại chợt dừng bước, nói thêm một câu mà không quay lưng lại: “Việc hôm nay, lão phu sẽ không nói ra ngoài.”

Nơi nào cho hài tử dùng loại thuốc kia, không hỏi cũng tự minh bạch, mà trông thái độ trân trọng của Đường Tử Ngạo với hài tử này, đại phu tự nhiên hiểu việc này có uẩn khúc mình không thể hàm hồ tìm hiểu, hắn đâu muốn vì chẩn bệnh một lần mà đánh mất tính mệnh, thành ra cố tình khẳng định một câu với gia chủ.

“Ừm, Thường Văn, tiễn đại phu về.”

….



“Ta không sao, tất cả mọi người đều uống mà.” Hồng Y nghĩ người này vì biết mình phải uống thứ thuốc kia mới không vui, liền nhỏ giọng giải thích. Hắn cũng không hiểu mình bị sao nữa, từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, trong lòng đã không còn giống như trước, chợt muốn ỷ lại hắn, muốn dựa dẫm vào hắn, muốn ở cạnh hắn, muốn hắn cũng muốn gần gũi với mình giống như mình muốn thân cận hắn…

Hồng Y vẫn ngồi dựa trong lòng Đường Tử Ngạo, bất luận thế nào cũng không muốn buông tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play