Hồng Y vươn tay, kéo tay Lưu Ly, lúc này tuy đứng sau màn nhưng nhờ ánh sáng loáng thoáng xuyên qua màn sa, hắn vẫn như nhìn rõ cả ánh mắt những người phía trước cùng với những âm thanh tạp loạn ầm ĩ bên tai.
Một khắc cũng không muốn ở lại đây.
“Đừng về, ở lại tiền viện nghỉ ngơi đã, sau cũng không phải về, hôm nay trước tiên cứ ở chung một phòng, ngày mai ta sẽ cho thu dọn thêm một phòng nữa. Giờ đi đi, để hắn đưa bọn ngươi đi.” Tô Giới vươn tay ngăn Hồng Y và Lưu Ly đang định quay về hậu viện, ra hiệu cho tên tiểu tư đưa bọn hắn lên gian phòng đã được sửa soạn chu đáo ở lầu hai.
Đợi đến khi bóng dáng hai hài tử tiêu thất sau cánh cửa gỗ, Tô Giới nghiêm lại sắc mặt, đi xuống hậu viện.
Vào trong phòng riêng, đóng cửa lại, hắn ngồi xuống bàn, đầu mày cau lại, ngón tay vô thức nhịp nhịp mặt bàn, tựa hồ đang có điều gì khó nghĩ. Hồi lâu, hắn đột nhiên vội vã lấy giấy bút, viết nhanh vài chữ rồi cuộn mảnh giấy thành một viên nhỏ, đoạn ra khỏi phòng, đi thẳng tới một gốc đại thụ, một con bồ câu đang cục cục trên cây lập tức sà xuống, hắn gài viên thư vào chân con chim rồi thả nó sải cánh bay vút đi.
Hồng Y ở trên tiền viện, vừa đẩy cửa vào phòng đã nhăn mũi hít hít, mùi hương ngọt đậm, sực nức đến muốn nghẹt thở phiêu đãng khắp phòng, hắn bất giác nhíu mày, lùi lại một bước.
“Làm sao thế?” Lưu Ly hỏi.
“Ngươi đi mở cửa sổ đi.” Hồng Y vừa chỉ tên tiểu tư vừa đưa tay che mũi, hắt xì mấy cái.
“Phòng này mùi nặng quá, ta không thích.” Hồng Y quay sang nói với Lưu Ly. Tên tiểu tư vừa mở cửa sổ, gió thu ùa vào phòng mang theo mùi đất ẩm nhàn nhạt, Hồng Y lúc ấy mới đi vào, đặt mông ngồi phịch xuống giường, thong thả thở một hơi dài.
Lưu Ly nhìn dáng vẻ của hắn, bỗng nhiên cười rộ lên, đóng cửa gỗ lại, hắn cũng cảm thấy thả lỏng rất nhiều, tiến lại nằm xuống giường: “Hôm nay, mọi người ở đó rốt cuộc đều nhìn ngươi nha.”
“Hừ.” Hồng Y hừ một tiếng, hắn ban nãy còn chưa rõ ý tứ của Tô Giới, giờ ngẫm lại một chút tự nhiên minh bạch, thì ra là chủ ý này.
“Được rồi, nam nhân cuối cùng kia, ngươi thấy được không?” Lưu Ly kéo kéo Hồng Y.
“Ai cơ?”
“Cái người cuối cùng hỏi về ngươi a.”
Hồng Y lắc đầu: “Ta có dám nhìn đâu, loáng thoáng nghe giọng hắn thôi.”
“Ta có nhìn rồi.”
Hồng Y không nói gì, vẫn ngồi ở đầu giường như cũ, Lưu Ly đợi nửa ngày không thấy hắn trả lời, lại cố sức kéo tay áo hắn, khiến hắn cũng ngã sấp xuống giường, hì hì cười: “Ngươi sao không hỏi gì a?”
Hồng Y trừng mắt liếc hắn, lại đảo mắt một hồi rồi đành miễn cưỡng hỏi: “Được rồi, nam nhân ấy thế nào?”
“Kỳ thực, ta cũng căng thẳng muốn chết, không thấy rõ lắm. Cơ mà hắn so với những người vừa béo vừa xấu, lại còn dùng loại ánh mắt đó nhìn ta thì tốt hơn nhiều.”
Hồng Y nhận ra thanh âm vừa giả bộ thản nhiên vừa khẽ run run của Lưu Ly, minh bạch hắn kỳ thực cũng rất sợ, liền lăn một vòng trên giường, đè nửa người lên thân Lưu Ly, thò tay thọc lét hắn.
“A ha ha… Hồng Y… ha ha…” Lưu Ly nằm bên dưới không có chút ưu thế nào, đẩy ra cũng không nổi, mặt mũi đỏ hồng, cười không ngớt, hai cánh tay cũng vô lực huơ huơ loạn xạ.
“Biết tội chưa hử?~”
“Khụ… biết rồi… ha ha…” Lưu Ly vừa ho vừa suyễn, đành phải nhận lỗi.
Hồng Y rụt tay lại, nằm lăn ra giường, cũng há miệng thở dốc, đoạn hắn quay lại nhìn gương mặt đỏ bừng của Lưu Ly, nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng sợ, không làm sao hết, sẽ không đau đâu. Ngươi xinh đẹp như vậy, bọn họ không nỡ khi dễ ngươi đâu. Mà vạn nhất có người làm vậy, ngươi cứ thuận theo hắn, sau đó len lén tìm Tô lão bản tới, hắn sẽ cứu chúng ta thôi. Đừng sợ.” Hắn cầm bàn tay run rẩy bên người Lưu Ly, nắm thật chặt.
“Ừa, ta không sợ.” Lưu Ly nhìn màn sa đầu giường, khẽ đáp.
***
Đêm thứ hai.
Đêm khuya thanh vắng, cửa phòng Tô Giới đột nhiên bị đẩy ra, trong phòng, hắn đang ngồi bên bàn, khẽ cau mày, vừa thấy người bước vào, hắn lập tức đứng lên, ôm quyền khom lưng: “Phải sớm hơn hả?”
“Ừ, chủ nhân nói ngươi xem rồi hành động.” Nam tử vừa vào trả lời.
“Này bị phát hiện đúng là âm xui dương xẻo, nguyên bản định đợi quải bài rồi mới từ từ tiết lộ tin tức cho bọn người bên đó biết, thành ra thế này thôi cũng coi như vừa vặn. Nam nhân kia là ai?”
Hắc y nam nhân liếc nhìn hắn, khoanh tay nói: “Người bên cạnh hắn, một trong vài người võ công xấp xỉ với hắn, đại khái cũng là kẻ biết rõ sự tình năm ấy.”
“Còn nam nhân kia giờ vẫn ở trong phủ hả?” Tô Giới hỏi.
“Ừ, vẫn ở.”
“Tối hôm qua vừa thấy, giả như lập tức thông tin cho hắn, như vậy từ đó đến đây đại khái cũng mất ba ngày đường, sớm nhất tối mốt mới tới nơi.” Hắn ngẩng đầu nhìn hắc y nhân, hạ quyết tâm: “Vậy đêm mai cho ra mắt rồi quải bài cùng lúc luôn?”
Nam nhân không đáp, chỉ gật đầu rồi ngồi xuống bàn rót một chén trà: “Ngươi xem xét hành động, chuyện ở đây ta không quyết được, chủ nhân đã giao cho ngươi, tự nhiên phải tin tưởng ngươi. Vậy đêm mai đi.”
“Ừ.” Tô Giới trịnh trọng đáp.
“Người kia nếu nhận được thông báo của thuộc hạ, nhất định sẽ tới ngay, nói vậy chỉ còn đêm mai thôi.” Hắc y nhân nhấp một ngụm trà, thanh âm ám trầm khàn khàn, chậm rãi nói: “Nói cách khác, vốn thời gian dự tính ít nhất nửa năm giờ phải rút còn một đêm. Màn giày vò hài tử kia tự nhiên bị giảm đi không ít, đã vậy, đêm mai ngươi phải lựa người cho kĩ, làm sao trong một đêm đủ khiến nam nhân kia phải chịu thống khổ gấp trăm lần.”
Ánh nến lập lòe soi vào con ngươi Tô Giới, lóe ra liệt hỏa thiêu đốt, khóe miệng xưa nay yêu mị câu nhân của hắn nhếch lên, đoạn vừa quy củ hành lễ vừa gằn từng tiếng: “Thỉnh chuyển lời tới chủ nhân, nói hắn cứ yên tâm, chuyện này ta nhất định làm tốt.”
“Chờ tin tức của ngươi.” Nam tử nói xong một câu lại mở rộng cửa, tiêu thất trong đêm đen.
…
Sáng sớm, bình minh vừa lên, một mảnh trời mới lượt qua mấy tia nắng nhu hòa, Hồng Y đã dụi dụi mắt, tỉnh giấc.
Nhìn Lưu Ly ngủ bên cạnh, một cái chân nhỏ gác trên đùi hắn, Hồng Y cười cười, cẩn thận nâng chân hắn đặt xuống giường, đoạn mặc y phục rồi ra khỏi phòng. Tiền viện lúc này mới vừa nghỉ ngơi không lâu, cả viện đều im ắng, từ lầu hai nhìn xuống đại sảnh lầu một chỉ thấy bàn ghế xô lệch, chén bát lộn xộn. Nước canh lẫn vào rượu chảy theo cạnh bàn rồi nhỏ giọt xuống đất.
Xem ra muốn ăn gì đều phải tự đi kiếm rồi.
Tới nhà bếp, bếp lò đã sớm tắt, Hồng Y lẩm nhẩm nhòm qua nào rổ nào làn, cuối cùng hắn tìm thấy một khay điểm tâm lớn phủ dưới tấm vải màn, món ăn chế biến thật tinh xảo, trong suốt lấp lánh, màu gì cũng có, trên mặt còn phủ đường cát, thoạt nhìn đã muốn nuốt nước miếng. Đồ ăn làm công phu thế này, hẳn là đêm qua chuẩn bị cho khách nhân, mà không hiểu sao lại không bưng lên.
Hồng Y rút trong tay áo một cái khăn tay, nhanh nhanh nhặt hết bánh điểm tâm trong khay bỏ vào khăn, lại nhìn quanh một lượt, len lén cười rồi chạy té về phòng.
“Lưu Ly, Lưu Ly, dậy mau!” Đặt khăn bọc bánh xuống, hắn ầm ĩ thúc Lưu Ly dậy.
“Ừa?” Lưu Ly đột nhiên bị đánh thức, hai mắt còn mờ mịt, ý thức mơ màng.
“Hắc hắc, chôm về rồi~ Nhanh nhanh, không dậy ta không chừa phần cho ngươi na~” Hồng Y nhét một cái bánh vào miệng.
“Chôm về?” Lưu Ly ngơ mặt hỏi lại.
“Ha ha, chôm a~” Hồng Y quệt bột bánh bên khóe miệng, thè lưỡi ra, đặt ngón tay lên môi: “Xuỵt xuỵt, đừng có nói, ăn lẹ lên, sau này chắc gì đã được ăn.”
“Ừa. Ta đi rửa mặt chút đã, chừa phần cho ta, không được ăn hết nha, không có ta không tha ngươi đâu~” Lưu Ly vội vàng nhảy xuống giường, dọa dẫm một câu bằng giọng chẳng dọa dẫm gì sất rồi chạy đi rửa mặt.
“Cha…” Vừa tới bên cạnh giá gỗ đặt chậu rửa mặt đã thấy Tô Giới đi đến, Lưu Ly nhớ tới Hồng Y còn đang ăn vụng, vội vàng cố ý hô to một tiếng.
Hồng Y cuống quýt quệt sạch đường dính quanh mép, nuốt vội miếng bánh trong miệng rồi đứng dậy, bước ra: “Tô lão bản.”
Tô Giới bước qua hai hài tử, ngồi xuống giường, vắt chân, khoát khoát tay gọi Hồng Y lại, đoạn nâng cằm hắn, nhìn tả nhìn hữu vài lần, lại vén mấy sợi tóc xòa trên trán, tỉ mỉ đánh giá.
Hồng Y chợt thấy bất an, hắn liếc nhìn Lưu Ly đứng bên cạnh cũng có vẻ lo lắng, lại nhìn Tô Giới ngồi trước mặt như đang suy nghĩ điều gì, trong lòng càng sợ hãi không yên, tựa hồ linh cảm được có chuyện không hay sắp xảy ra, hắn lấy hết can đảm mở miệng: “Tô lão bản…”
“A!” Tô Giới sực tỉnh, cười xoa xoa tóc hắn, nhu hòa nói: “Hồng Y, đêm nay quải bài.”
Không khác chi tiếng sấm ngang trời, sắc mặt Hồng Y thoáng chốc trắng bệch, huyết sắc tiêu tán không còn một tia, gương mặt nhỏ bé vốn trắng nõn giờ nhợt nhạt như người chết, mất hết sinh khí.
Hắn run run đôi môi, miễn cưỡng cười: “Ta…”, nói đã không nên lời, cổ họng run rẩy kịch liệt.
“Cha, sao lại nhanh vậy?! Hồng Y không phải mười ngày nữa mới ra mắt, rồi mười ngày sau nữa mới quải bài sao?! Vì sao lại nhanh thế?!” Lưu Ly vội vàng nhào tới, hỏi dồn.
Tô Giới khôi phục thần tình lười biếng vô vị vốn có, ngả người vào thành giường: “Ừm, thì mai vậy.”
Căn bản không hề muốn giải thích, thậm chí một câu an ủi tối thiểu cũng không có, như thể chỉ bằng một câu nói vừa xong, hắn đã hoàn toàn dập tắt hy vọng của Hồng Y.
“Vì sao a?! Cha, vì sao lại đổi ngày?” Lưu Ly cuống đến muốn khóc.
“Đừng hỏi nhiều, bảo các ngươi làm gì thì làm thế, sao hả? Hai mươi ngày nữa làm được, hôm nay lại không được sao?”
“Không phải, còn chưa chuẩn bị a, cha, xin ngươi, cho Hồng Y thêm mấy ngày, nếu không… nếu không để ta thay hắn…” Nước mắt Lưu Ly thoáng cái đã lã chã tuôn, hắn vừa nắm tay áo Tô Giới vừa cầu xin.
“Ngoan, ngươi cứ theo ngày đã định là được.” Tô Giới xoa đầu hắn, vẫn tỏ ra thân thiết như trước.
“Cha, xin ngươi.” Lưu Ly nhìn Hồng Y sắc mặt lạnh như tro, căn bản không có một tia phản ứng, hắn đột nhiên quỳ sụp xuống đất.
“Đứng lên.” Tô Giới gạt cánh tay hắn, lớn tiếng quát.
“Đứng lên đi, Lưu Ly, ta không sao. Chỉ là bất ngờ quá thôi, ta không sợ đâu, ngươi đứng lên đi, đêm nay thì đêm nay, ta nghe lời Tô lão bản.” Hồng Y rốt cuộc vì tiếng cầu xin thê thiết của Lưu Ly mà giật mình tỉnh táo lại, hắn kéo Lưu Ly đứng lên, khóe miệng còn khẽ nhếch một nụ cười.
“Ừm, này mới nghe lời. Ta đến báo trước, miễn cho ngươi tối nay không kịp chuẩn bị gì. Đợi lát nữa, ta cho đưa cơm tới, ngươi ăn xong lại đi ngủ đi, chừng nào tỉnh dậy sẽ thay y phục, trang điểm. Ta sẽ phân phó bọn họ mang y phục đặt may cho ngươi tới.” Không buồn để ý thân thể nhỏ bé trước mặt đã run rẩy đến vô pháp ức chế, Tô Giới mỉm cười nhu hòa, vỗ vỗ đầu hắn rồi bỏ ra khỏi phòng.
“Hồng Y, Hồng Y…” Lưu Ly rốt cuộc khóc váng lên, ôm chầm lấy vai Hồng Y, như thể hắn đang khóc cho cả nỗi sợ hãi của mình lẫn nỗi kinh hoàng của Hồng Y, tiếng khóc thút thít nức nở, không sao nín nổi.
“Ta không sao.” Hồng Y nhắm mắt lại, tựa cằm lên vai Lưu Ly.
Khóe mi khô kiệt, một giọt lệ cũng không thể rỉ ra.
*