5-1

Ở tại ngôi nhà này, ở bên cạnh Tả Vân Hi, Khúc Cảnh trong lòng thường tràn đầy  hạnh phúc, cảm thấy được bản thân thật sự là giây kế tiếp có chết đi cũng không sao.

Giữa trưa Tả Vân Hi gọi điện thoại về, hỏi Khúc Cảnh ăn cơm chưa, uống thuốc chưa, ở nhà làm gì hay những câu đại loại vậy, Khúc Cảnh khuôn mặt hồng lên nhất nhất đáp tất cả.

Cậu thực ngoan, cơm ăn, thuốc uống, sách xem.

Cúp điện thoại, Khúc Cảnh dùng bàn tay nhỏ bé ấn ngực mình, trái tim trong ngực thành thật nhảy rất là lợi hại, bất quá là  nói mấy câu thực bình thường thôi mà, Khúc Cảnh âm thầm mắng chính mình vô dụng, không biết đang khẩn trương cái gì nữa.

Vì dời đi lực chú ý của bản thân, Khúc Cảnh cầm khăn lau bắt đầu đông mạt mạt tây sát sát trong phòng.

Thêm nữa, cậu ở đây không trả tiền ăn không trả tiền ở, hẳn cũng nên giúp Tả đại ca quét dọn trong nhà đi.

Khúc Cảnh bắt đầu chuyên tâm ra sức quét dọn.

Buổi tối Tả Vân Hi tan tầm, trên bàn cơm, Khúc Cảnh đưa ra ý niệm muốn quay về trường học.

Tả Vân Hi ngẫm lại, nhóc kia dù sao không phải vật nuôi, tĩnh dưỡng nhiều ngày như vậy cũng ổn rồi, cũng không thể bởi vì tư tâm của hắn mà mỗi ngày nhốt trong nhà chờ hắn trở về, qua lâu cũng sẽ buồn mà bệnh mất, nói sau, nhóc con của hắn cũng rất là giỏi, chẳng những vào được đại học St.Luis, mà còn là tư ưu sinh nữa!

“Nhóc à, em cứ không hiểu chăm sóc chính mình như vậy, lần sau lại té xỉu thì làm sao bây giờ? Tóm lại, ngày mai em có thể quay về trường học, bất quá phải dọn đến ở với anh với được.” Nghĩ như vậy, Tả Vân Hi gật đầu đồng ý, bất quá hắn bảo Khúc Cảnh về ký túc xá đem hành lý đơn giản cùng sách vở xách hết đến biệt thự.

“Nhưng mà......” Khúc Cảnh cũng trộm vui vẻ, về phương diện khác lại lo lắng bản thân có phải mặt dày quá không, có thể mang đến phiền toái cho Tả Vân Hi hay không.

“Không nhưng nhị gì hết, cứ quyết như thế đi, bằng không thì em phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày, trường học lúc nào đi cũng được.” Đem người về nhà rồi, Tả Vân Hi không nghĩ tới lại để Khúc Cảnh ở bên ngoài trải qua những ngày vất vả, nghĩ đến nhóc kia gầy trơ xương, dưỡng mấy ngày thân thể cũng chưa tăng được miếng thịt nào, lòng hắn thắt lại.

“Em...... Không cần...... Em phải về trường đi học.” Khúc Cảnh vừa nghe thì nóng nảy, cậu cũng không muốn rời khỏi đây, nghĩ đến phải rời khỏi Tả đại ca cậu cũng là mọi đường không muốn, bất quá đi học vẫn là rất quan trọng a!

“Vậy đâu có sao, em ở đây, học thì học.” Mắt thấy tiểu tử kia mềm lòng, lòng Tả Vân Hi cũng thả xuống dưới, tóm lại, nhóc kia không muốn rời khỏi hắn, thế tốt lắm. “Mau ăn, nhìn em kìa, trong bát còn chưa vơi được ba viên cơm.”

“Ân, đã biết.” Khúc Cảnh ngoan ngoãn và cơm, cũng gắp vài miếng thức ăn vào bát Tả Vân Hi, có thể tiếp tục ở lại đây trái tim cậu cũng nhảy nhót lên, chỉ cần không quấy rầy Tả đại ca...... cậu sẽ ngoan ngoãn...... sẽ thật nghe lời......

Quay về trường tiếp tục học, bởi vì nghỉ mấy ngày, tiến độ học của Khúc Cảnh rõ ràng theo không kịp, tan học cậu liền vội  quay về ký túc xá lấy sách giáo khoa của mình.

Tối nay phải thức đêm học bài mới được.

Lúc quay về ký túc xá, Diệp Lam thấy Khúc Cảnh rõ ràng sửng sốt một chút.

“Diệp...... Bạn Diệp.” Khúc Cảnh nhìn Diệp Lam ở cùng ký túc xá cười ngây ngô một chút, biến mất vài ngày đột nhiên xuất hiện lại dọn sách vở đi, Khúc Cảnh có chút xấu hổ. “Tớ...... Cái kia...... Mấy bữa trước tớ bị bệnh...... nên nghỉ vài ngày...... Hôm nay là quay về ký túc xá lấy sách giáo khoa......”

“Không liên quan đến tôi.” Diệp Lam vẫn là lạnh lùng, một bộ dáng không liên quan đến mình, quay đầu qua một bên làm chuyện của chính hắn.

“Kia...... tớ đi đây...... gặp bạn Diệp sau.” Mang theo một túi lớn sách giáo khoa, Khúc Cảnh leo qua cửa sổ nhìn Diệp Lam bên trong vẫy tay.

Diệp Lam hình như có nghe thấy, ngay cả quay đầu lại liếc cậu một cái cũng không có.

Đi qua bức tường đổ, xe Tả Vân Hi đã chờ dưới bóng cây.

Biết nhóc kia hôm nay muốn về dọn sách giáo khoa, sợ cái đầu ngốc kia vẫn không chịu gọi xe, lại sợ sách giáo khoa nặng mệt chết cậu, lo lắng, Tả Vân Hi vẫn là dù bận rộn cũng bớt thời giờ chạy đến chờ cậu.

“Chỉ có mấy thứ này?” Tả Vân Hi nhìn một túi to toàn là sách kia, còn lại không có gì khác.

“Đúng vậy, Tả đại ca sao lại đến đây? Tan tầm rồi sao?” Khúc Cảnh còn ngây ngốc, không rõ sao cậu từ sau tường đi ra lại thấy Tả Vân Hi đứng bên xe chờ cậu.

“Còn chưa, chút cùng em ăn cơm xong anh còn phải về công ty.” Xoa xoa cái đầu nhỏ có đôi mắt to tròn kia, Tả Vân Hi mỉm cười.

“Kia...... Tả đại ca có thể chở em đến nhà hàng lúc trước em làm thêm không?” Khúc Cảnh thật cẩn thận hỏi.

Cậu muốn đến xin lỗi *** trưởng, cậu tuy rằng là thân thể không thoải mái, bất quá không xin phép không đi làm là thật, nói sau, làm thêm  hai mươi mấy ngày, hẳn là cũng có một chút tiền lương.

“Hảo, vậy thuận đường ăn cơm ở đó luôn đi.” Tả Vân Hi cười đồng ý.

“Nghi? Thật không?!” Khúc Cảnh mở to hai mắt, món ăn trong nhà hàng rất là đắt mà.

Xuyên qua kính mắt không gọng nhìn thấy phản ứng của cậu, Tả Vân Hi ôn nhu cười, mỗi một phút ở bên nhóc kia, đều làm cho hắn cảm thụ được thoải mái cùng sung sướng vô cùng.

“Ai, Khúc Cảnh thằng nhóc này, sao nhiều ngày như vậy không đi làm hả? Đáng chết, mặt *** trưởng đã thối muốn chết rồi.” Bước tới cửa nhà hàng, Hổ Tử liền kéo Khúc Cảnh qua một góc sáng sủa lặng lẽ nói.

“Em...... Thực xin lỗi, em bởi vì thân thể không thoải mái cho nên nghỉ mấy ngày, sau đó cũng không biết số điện thoại của nhà hàng......” Khúc Cảnh áy náy muốn chết, vội giải thích.

“Mặt ai thối?!.” Béo *** trưởng lặng lẽ xuất hiện từ phía sau hai người.

“Điếm trưởng...... Thực xin lỗi......” Khúc Cảnh áy náy đến đầu sắp cúi đến đất rồi.

Béo *** trưởng có chút hung dữ, bất quá kỳ thật là người tốt, bằng không cũng không thuê đứa vừa gầy lại vừa nhỏ như cậu vào làm.

“Nặc, tiền lương của cậu, bởi vì nhiều ngày không tới đi làm bị tôi trừ mất một ít, đương nhiên, nhà hàng có nội quy của nhà hàng, vô cớ không đến chính là bỏ nhiệm vụ, tôi không thể tiếp tục để cậu làm ở đây nữa.” Béo *** trưởng hé ra mặt đen nói.

“Ân, cháu biết, cám ơn *** trưởng, còn có...... Thực xin lỗi......” Tiếp nhận tiền lương, Khúc Cảnh trong lòng có mấy trăm cậu xin lỗi.

“Thân thể khá hơn chút nào chưa? Tôi nói a, cậu gầy yếu như vậy vẫn nên để thân thể tĩnh dưỡng cho tốt rồi hãy đi làm thêm, tình huống cho phép tốt nhất liền ngoan ngoãn ở nhà học bài đừng nghĩ  tới đi làm.” Béo *** trưởng tuy rằng công tư phân minh, nhưng thật cũng không phải vô tình.

“Ân, cháu khỏe rồi, cám ơn *** trưởng.” Điếm trưởng vừa đi khỏi, Hổ Tử sau lưng Khúc Cảnh lại kéo cậu qua.

“Khúc Cảnh, cái người mặc vest cùng tới với cậu ấy, là gì của cậu a? Thoạt nhìn dánh vẻ rất có tiền.” Hổ Tử nhìn Khúc Cảnh tò mò hỏi.

“Phải..... Là người rất quan trọng của em.” Nhắc tới đến Tả Vân Hi, Khúc Cảnh không tự chủ được mà đỏ hồng hai gò má, trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không biết nên dùng lời gì diễn tả quan hệ giữa cậu và Tả đại ca.

“Khúc Cảnh...... Cậu sẽ không......” Nhìn thấy bộ dáng Khúc Cảnh có điểm xấu hổ cùng hai má ửng hồng, Hổ Tử không khỏi buông lỏng tay cậu, sau đó biểu tình quái dị lui một bước. “Tôi nói Khúc Cảnh...... Làm gì cũng được nhưng không nên bán thân thể để kiếm loại tiền da thịt này, cậu như vậy, tôi sẽ khinh thường cậu, hy vọng cậu tự lo tốt cho bản thân.”

Hết 5-1

           

5-2

Hổ Tử tránh đi rồi Khúc Cảnh mờ mịt trở lại chỗ ngồi, có chút không hiểu lắm lời của Hổ Tử là có ý gì.

Cái gì tiền da thịt? Tiền lương trên tay cậu chính là lúc trước cậu đi làm mà kiếm được a!

Mang theo nghi hoặc, Khúc Cảnh giành dùng tiền lương trả bữa ăn đắt chết người này trước Tả Vân Hi, Tả Vân Hi chỉ là cười cười, để cậu tự thanh toán tiền cơm xong mới lấy xe chở cậu về biệt thự.

Lời Hổ Tử cũng không làm cho trong lòng Khúc Cảnh phức tạp bao lâu, bởi vì tiến độ học thật là tụt lùi quá xa, vừa về đến phòng cậu liền vội vàng lấy sách giáo khoa ra đọc, sợ bản thân cuối kỳ thi không tốt sẽ văng ra khỏi top 15.

Thuận lợi được ở trong nhà Tả Vân Hi rồi, Khúc Cảnh mỗi ngày đều vui đến quên cả trời đất.

Bởi vì thân thể còn chưa thực ổn định, hơn nữa sợ cuối kỳ thi không tốt, Khúc Cảnh tính tới tính lui tạm thời không nghĩ tới chuyện đi làm thêm.

Tả Vân Hi vì dưỡng béo Khúc Cảnh, sáng sớm mỗi ngày liền rời giường làm cơm hộp cho cậu, chỉ sợ nhóc này sẽ mấy đồng tiền mà không dám ăn cơm ở trường.

Mà Khúc Cảnh duy nhất không thói quen, chính là, mỗi đêm khi tắm rửa hoặc ngủ lại bị Tả Vân Hi đùa đến dục vọng tăng vọt, tình triều mãnh liệt không thôi, cơ hồ ban đêm cậu đều là sau khi cao trào cực thoải mái được ôm đi tắm thêm lần nữa, sau đó sảng khoái sinh lý tâm lý đều cân bằng yên giấc.

Không làm việc đàng hoàng vài ngày, sau khi Khúc Cảnh hết thảy mạnh khỏe, Tả Vân Hi bắt đầu khôi phục công tác bình thường.

Nếu muốn nói có cái gì đó khác đi, thì là thời gian ông chủ lớn rời giường cùng đi làm sớm hơn hồi trước, trước kia đều là Giản Hướng Bằng buổi sáng chín giờ nhấn chuông như đòi mạng hắn mới có thể mặt âm trầm ra mở cửa, hiện tại chưa đến chín giờ ông chủ đã so với đám nhân viên cao cấp bọn họ có mặt ở công ty còn sớm hơn.

Thêm nữa, biểu tình kỳ quái trên mặt ông chủ cũng thay đổi, mỗi ngày giữa trưa nhìn hắn vừa gọi điện thoại biểu tình thoạt nhìn quỷ dị lại ôn nhu khiến kẻ khác nổi da gà, rồi vừa đến chạng vạng mặc kệ cuộc họp kéo đến mấy giờ, công việc trên tay xử lý thế nào, ông chủ lớn vẫn là đứng lên cầm chìa khóa xe nói phải ra ngoài làm việc riêng của hắn, sau đó đợi cho hai, ba tiếng khi thời gian ăn tối kết thúc hắn mới xuất hiện lại trong công ty.

Hơn mười năm đi theo hắn, Giản Hướng Bằng chưa bao giờ lo lắng đề phòng bắt không được tâm tư ông chủ như vậy.

Bất quá, mọi người, bao gồm cả anh chị em Tả gia đều không thấy thay đổi này là xấu, ít nhất Tả Vân Hi thay đổi như vậy coi như là tạo phúc cho một đám người, tỷ như nói số lần hắn mất hứng bớt lại, ánh mắt ý xấu muốn chỉnh người khác cũng giảm xuống, lúc bàn bạc thì cũng có đường sống hơn, đủ loại sự tích đều làm cho dàn nhân viên cao cấp trong công ty cùng người Tả gia cảm thấy thế giới này có lẽ thật sự có kỳ tích tồn tại.

“Ngây ra cái gì? Rảnh quá hả? Giao việc cho cậu quá ít?” Tả Vân Hi gõ lên bàn  Giản Hướng Bằng, hắn đã bước tới đây rồi mà người kia còn có can đảm du hồn ngẩn người, thật sự là ngại mệnh quá dài.

“Ông chủ...... Cáp, cáp...... Không có, em là đang suy nghĩ, đúng, là suy nghĩ, em suy nghĩ quy trình vụ kiện với Thăng Dương thế nào đây...... Tuyệt đối không phải rảnh rỗi...... Ha ha......” Giản Hướng Bằng thất thần một hồi lại nhìn thấy sếp mình đang đứng ở trước mặt, sợ tới mức hồn cũng bay mất, kéo hồn về rồi vội tìm một cái cớ cho qua tắc trách.

“Suy nghĩ? Hừm...... Tôi chắc phải tìm thêm vài trường hợp cho cậu hảo hảo 『 suy nghĩ 』 mới được a.” Tả Vân Hi trong mắt lóe tinh quang, như mèo vờn chuột làm Giản Hướng Bằng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. “Đi giúp tôi tìm một bộ nội thất, phải màu trắng đó, nguyên bộ, tinh xảo một chút, hôm nay, buổi chiều năm giờ, đưa đến biệt thự.”

“Dạ..... Đã biết ông chủ......” Giản Hướng Bằng miệng đáp ứng, trong lòng lại khóc thét.

Nội thất? Màu trắng? Buổi chiều năm giờ phải có? Còn muốn nguyên bộ tinh xảo?!

Má ơi, gã đi đâu mà kiếm đây......

Từ đây đến năm giờ chiều còn chưa đến bốn tiếng, Giản Hướng Bằng mắt ngấn nước gãi đầu.

Ông chủ tìm đồ nội thất làm gì...... Hắn không phải là không thích vật dụng trong phòng hắn đó chứ......

Hơn nữa màu trắng tuyệt không hợp với hắn a......

Buổi chiều năm giờ, công ty nội thất đúng giờ đem nguyên bộ bàn ghế màu trắng tinh xảo, tủ có ngăn, tủ quần áo, giá sách đưa đến biệt thự.

Bảo vệ A Tề cũng là buồn bực, ông chủ sao lại đột nhiên thêm nhiều gia cụ như vậy mà.

Chạng vạng đón Khúc Cảnh về nhà rồi, nhìn thấy nguyên bộ nội thất đẹp đẽ màu trắng, Khúc Cảnh che cái miệng nhỏ nhắn trừng lớn  đôi mắt to tròn từ phòng ở lầu hai chạy ra.

“Tả đại ca...... Cái kia...... Cái bàn...... mấy thứ màu trắng..... thiệt nhiều......” Khúc Cảnh kinh ngạc đến nói cũng nói không tốt.

Này...... Là cho cậu sao?!

“Không có bàn học, em mỗi ngày đều dựa vào giường đọc sách, như vậy sẽ không tốt cho đôi mắt em.” Tả Vân Hi mấy ngày hôm trước về nhà, nhìn thấy nhóc con kia nhoài ra trên giường, coi nệm đương như bàn ngồi trên đất đọc sách, hắn lúc này mới phát giác hắn thật sự quá không cẩn thận, ngay cả chút việc nhỏ này cũng không chút chú ý tới.

“Nhưng mà..... Cái kia......” Khúc Cảnh cả đời cũng chưa từng thấy qua nhiều thứ đẹp như vậy, mà lại là cho cậu, cậu vừa mừng vừa sợ không biết làm thế nào mới tốt.

Nói thêm, mấy thứ kia nhất định thực đắt a...... Sao cậu nhận được chứ......

“Thích?” Tả Vân Hi nhẹ nhàng kéo Khúc Cảnh vào ngực, đối với cậu bé con đơn thuần lại thành thật này thật sự là càng ngày càng thích.

Mỗi ngày có cậu nhóc ở bên, hắn cơ hồ đều là trải qua với vẻ mặt cười.

“Thích..... nhưng mà.....” Khúc Cảnh gật gật đầu, thế nhưng mấy thứ kia, cậu...... thật sự có thể nhận sao?

“Thích là tốt rồi, bằng không anh gọi người đến quẳng chúng ra ngoài.” Tả Vân Hi cố ý ở trước mặt Khúc Cảnh nói như vậy.

Lấy tính tình Khúc Cảnh, đương nhiên không có khả năng để hắn gọi người đến quăng đồ đi, hơn nữa cho dù có quẳng đi, hắn vẫn có thể tìm một bộ khác đẹp hơn về cưng chiều cậu nhóc kia.

“Không được, không thể! Em thích, thực thích, thật đó!” Khúc Cảnh vừa nghe đã nóng nảy, vội vàng ôm Tả Vân Hi không buông.

“Phải không?” Nhìn thấy cậu nhóc vừa vội lại hoảng, Tả Vân Hi trong lòng bởi vì chọc cậu thiếu chút nữa cười ra, không phải hắn có xấu, bất quá những lúc nhóc con thế này thật sự là siêu đáng yêu nha!

“Thật sự, Hi, em thật sự rất thích, cám ơn anh!” Gặp phải tình huống này, Khúc Cảnh không thể không dùng đến pháp bảo của cậu, bình thường, mặc kệ Tả đại ca ngoài mặt mất hứng đến thế nào, chỉ cần gọi  tên của hắn lại hôn hắn, hắn sẽ nguôi giận, lại sẽ lộ ra tươi cười ôn nhu mà!

“Thích là tốt rồi.” Tả Vân Hi bị Khúc Cảnh làm cho một lòng đều mềm xuống, cũng không tiếp tục chọc cậu, bé con kia chỉ có khi lấy lòng hắn mới gọi tên hắn, thế nhưng Tả Vân Hi vẫn thích dáng vẻ này của cậu, cho nên dễ dàng bỏ qua.

Khúc Cảnh phát hiện chiêu này quả nhiên lần nào cũng có tác dụng, mỗi lần chỉ cần thế này, Tả đại ca sẽ cười thực ôn nhu mà.

Đồ dùng mới đối với Khúc Cảnh mà nói là vật phẩm cực kỳ gây hưng phấn, vốn buổi tối đều học bài đến mười hai giờ, Khúc Cảnh hôm nay đến rạng sáng một chút còn chưa có dấu hiệu lên giường ngủ.

Tắm rửa xong, bởi vì nhóc kia kia vẫn nghĩ về  bàn học cùng gia cụ mới, Tả Vân Hi chỉ hôn cậu toàn thân mềm nhũn xong thì buông tha cậu, thế nhưng mắt thấy  bản thân đã xem xong ba tập hồ sơ mà còn bị quăng trên giường, Tả Đại lão bản không khỏi có chút ghen tị với mớ gia cụ.

“Nhóc con à, em nên lên giường đi.” Không nói từ nào xách cậu nhóc như con gà con thả lên giường, khuôn mặt Tả Đại lão bản rất là không đẹp.

“A, đã trễ đến thế này rồi sao.” Khúc Cảnh ngoan ngoãn chui vào ổ chăn, đắp kỹ chăn bông nhắm mắt lại sắp ngủ.

“Nhóc con, em có quên gì không đó?” Đã vác người lên giường mà  Tả Vân Hi còn bị bỏ qua một bên, lão Đại nhà chúng ta mất hứng『 hảo tâm 』 nhắc nhở bé con của hắn một chút.

“Hửm?” Nghe như vậy, Khúc Cảnh mới mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tả Vân Hi nhìn như xanh mét, cậu phốc một tiếng liền bật cười.

Hết 5-2

           

5-3

Tả Vân Hi hé ra khuôn mặt có thể hù chết nhân viên cao cấp cả văn phòng, tiểu gia hỏa này vậy mà còn có thể cười trước mặt hắn, Tả Vân Hi thật sự là không biết vỗ cho cậu nhóc tỉnh lại hay là siết cậu vào lòng đây.

“Rồi mà, Hi, đừng nóng giận, em đùa với anh chút thôi mà.” Khúc Cảnh lè cái lưỡi đáng yêu, giống như lấy lòng vừa cọ lại hôn lên mặt Tả Vân Hi.

Tả Vân Hi bị Khúc Cảnh quậy như vậy, cười không được, bực cũng không phải, đành phải ôm cậu nhóc trừng phạt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn thơm ngon của cậu.

“Ân...... Hừ......” Cái miệng nhỏ bị hôn đến bóng lưỡng thở phì phò, Khúc Cảnh đang bị hôn lên sau tai cùng xương quai xanh học động tác của Tả Vân Hi, ở gáy, vai của Tả Vân Hi, vừa mút vừa hôn.

Trong ý nghĩ của Khúc Cảnh, cùng Tả Vân Hi làm chuyện như vậy tựa hồ là chuyện cực kỳ tự nhiên, trừ bỏ chút cảm giác thẹn thùng, cậu thật ra thực hưởng thụ cảm giác sảng khoái *** mang đến, ngẫu nhiên cũng sẽ học động tác của Tả Vân Hi mà chủ động hồi đáp ôn nhu của hắn.

“Nhóc à, không thể dùng sức mút như vậy, sẽ có dấu vết, em xem nè.” Tả Vân Hi bị mút có chút đau đớn, nếu không biết tiểu gia hỏa này đơn thuần, hắn sẽ nghĩ đến cậu nhóc cố ý tạo một vết ô mai trên người hắn nữa mà!

Tả Vân Hi cười liền mút lên khuôn ngực trắng nõn của Khúc Cảnh, sau đó đưa  hồng ngân do hắn hôn ra cho cậu xem.

“Thiệt vậy nha!” Khúc Cảnh nhìn thấy hồng ngân trước ngực mình, lập tức nhìn chỗ da thịt cậu vừa mới mút hôn, quả nhiên, trên cổ Tả Vân Hi xuất hiện  một dấu vết hồng hồng, cho dù màu da hắn so với cậu đậm hơn, là màu đồng xinh đẹp, nhưng vẫn che dấu không được dấu vết đỏ đỏ đó.

“Rồi rồi, không có thời gian cho em phân tâm đâu, chúng ta tiếp tục nào.” Tả Vân Hi cười đến ôn nhu lại tà tứ, chỉ âu yếm  không bao lâu đem hướng đến bộ vị trọng điểm kia công kích.

Cầm tiểu hành phấn hồng ngẩng lên của cậu nhóc, Tả Vân Hi một mặt chơi đùa  một mặt lấy thuốc bôi trơn ở đầu giường.

“Ân...... A ân...... Hi......” Tiểu hành nơi hạ thân cao cao nhếch lên bị nắm lấy, Khúc Cảnh khó nhịn rên rỉ chống thân mình ngồi dậy, sau đó vươn  tay cũng vuốt ve cách quần nơi thũng trướng thật lớn của Tả Vân Hi.

“Nhóc con, hôm nay muốn ngồi làm không?” Tả Vân Hi bị trêu chọc hô hấp cũng dồn dập, lại vẫn là nhịn không được đùa giỡn Khúc Cảnh đang thành thật chủ động.

Lấy thuốc bôi trơn, Tả Vân Hi một mặt âu yếm tiểu hành phấn hồng cong lên, một mặt đem thuốc bôi trơn đẩy vào huyệt khẩu khép chặt non mềm.

“Cáp...... A hừ...... Không...... Không biết...... Hi...... Nhanh lên...... Ân hừ......” Hạ thân bị trêu chọc sắp bốc cháy, Khúc Cảnh không khỏi rên rỉ thúc giục  Tả Vân Hi thay cậu giải trừ tình triều nóng bỏng.

“Nhóc con, chờ một chút, thêm chút nữa liền lập tức cho em.” Vì sợ làm bị thương cậu nhóc, Tả Vân Hi mỗi lần luôn thà rằng chính mình nhẫn nại lâu một chút cũng muốn làm mật huyệt của nhóc kia mở rộng rồi mới bằng lòng đi vào.

“Hi......” Khúc Cảnh thở hổn hển liên tục, khó nhịn xoa nắn không ngừng thứ to lớn phía dưới của Tả Vân Hi.

“Nhóc, tự mình ngồi lên được không?” Lồng ngực bị trêu chọc giống có mấy đống lửa đốt lên, Tả Vân Hi rốt cục làm phấn huyệt phía dưới trở nên nhu nhuận mềm ẩm, lúc này mới cởi quần nằm ngửa ra muốn Khúc Cảnh tự ngồi lên trên người hắn.

“Ân cáp...... Hừ...... A......” Khúc Cảnh khuôn mặt nhỏ nhắn hồng  lên, bởi vì *** tăng vọt mà không thể suy nghĩ, cậu thầm nghĩ nhanh bình ổn trên người lửa nóng ngoan ngoãn liền ngồi lên người Tả Vân Hi, đối mặt  hắn, tay nhỏ bé theo dục vọng chủ động đưa  đến dưới thân, đem tiểu huyệt nhắm ngay  dương cương gân xanh bạo trương kia, thở hổn hển đem cái thứ ngang dài vừa lớn lại thô kia nuốt vào trong cơ thể mình.

“Nhóc con à, em thật sự là...... Mỗi ngày đều cho anh có cảm giác kinh hỉ......” Tả Vân Hi sảng khoái thở dài một tiếng, trong lòng tràn đầy, nhìn thấy thân thể Khúc Cảnh kiều mỵ như thế, phân thân hắn không khỏi lại vừa cứng thêm vài phần.

Gảy hai tiểu hoàn cùng tiểu hành phấn hồng trước người Khúc Cảnh, Tả Vân Hi một tay đỡ thân thể mảnh mai của cậu một mặt đĩnh động hạ thân, từ lúc đó khiến tiếng rên rỉ của Khúc Cảnh chưa hề dừng lại.

“A hừ...... Cáp...... Ân...... Nơi đó......” Lắc lắc cái eo nhỏ, Khúc Cảnh cảm thấy được tư thế này tuy xấu hổ, lại cơ hồ mỗi một lên xuống đều khiến cho nơi kia thoải mái nhất, làm cho người ta thoải mái không thể tự kềm chế.

“Nơi này?” Tả Vân Hi nhẹ nhàng mà xoa tiểu hành phấn hồng, cùng lúc lại công kích mãnh liệt  cái nơi nhóc kia nói là thoải mái.

“Ân cáp...... Đúng...... Nơi đó...... Thật...... Thật thoải mái......” Khúc Cảnh bị trừu sáp liên tục khiến cho thân hình trắng nõn run rẩy không thôi.

“Nhóc con, gọi tên anh đi.” Tả Vân Hi biết Khúc Cảnh khoái cảm cao trào sắp tới nơi rồi, bởi vì nội bích mềm mại không ngừng co rút lại cắn chặt  cực đại của hắn, khiến cho hắn cũng là một trận sảng khoái khó nhịn, hắn vươn tay siết cậu nhóc vào trong lòng, dùng sức đong đưa  thắt lưng làm nên đợt tấn công cuối cùng.

“Hi...... Hi...... Ân hừ......” Theo mãnh liệt trừu sáp đong đưa  cái eo nhỏ nhắn, tiểu huyệt đem thứ gắng gượng xâm nhập trong cơ thể giữ lấy quá chặt chẽ, thoải mái trong lúc ma sát làm cho Khúc Cảnh thở dốc rên rỉ không yên.

Duy trì  không bao lâu, tiểu hành trước người Khúc Cảnh liền bắn ra  một dòng tinh thủy trắng dính, trong nháy mắt cao trào, nội huyệt cũng chạm tới vui sướng khó thể nói bằng lời, Tả Vân Hi qua mấy đợt trừu sáp mãnh liệt cùng tràng bích co rút lại rung động sung sướng cũng tiết ra dịch thể trù trọc nồng đậm, dịch thể ôn nhuận phút chốc nhồi cả vào mật huyệt phấn hồng, khiến cho Khúc Cảnh đã muốn xụi lơ vô lực lại sảng khoái hừ  hai tiếng.

Lúc trời đổ cơn tuyết đầu tiên, ngày thi cuối kỳ của Khúc Cảnh cũng đã đến gần.

Trong cơn gió lạnh buốt, Khúc Cảnh mặc quần áo mùa đông Tả Vân Hi chuẩn bị cho cậu, cả người quấn như quả cầu tuyết, chẳng những thân thể ấm, trong lòng cũng ấm lên.

Bắt đầu mùa đông rồi bởi vì gần hạch toán cuối năm, Tả Vân Hi so với trước kia bận hơn  rất nhiều.

Có đôi khi bởi vì bị việc ở công ty cuốn lấy mà không có thời gian đón Khúc Cảnh tan học, Khúc Cảnh cũng nói không sao hết, đương nhiên là công việc quan trọng rồi.

Chính cậu cũng không phải mảnh mai đến nỗi cần người mỗi ngày đưa đón, cho dù bên ngoài có tuyết rơi cậu vẫn có thể vui vẻ chậm rãi trở về biệt thự.

Trong gió tuyết, Khúc Cảnh chỉ cần nghĩ đến Tả Vân Hi, nghĩ đến căn phòng lớn ấm áp đẹp đẽ kia, mặc dù trên mặt đất tuyết tích thật dày, cho dù có đôi khi phải ở trong phòng đợi tới nửa đêm người nọ mới chấm dứt tăng ca trở về, nhưng cậu vẫn cảm thấy được bản thân là người hạnh phúc nhất trên cả thế giới này.

Ngang qua phòng bảo vệ, bảo vệ A Tề mỉm cười nhìn Khúc Cảnh gật gật đầu, sau đó trông cậu đi vào trong nhà.

A Tề là người thứ hai trừ Tả Vân Hi biết Khúc Cảnh ở trong căn nhà này, bất quá ông chủ lớn chưa nói gì, A Tề gã đây cũng là người biết bổn phận, ở đây làm bảo vệ hơn mười năm, tiền lương dày cộm, giả câm vờ điếc hẳn cũng nên làm.

Kỳ thi qua đi, Khúc Cảnh rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng còn chưa biết thành tích, bất quá bởi vì cậu đã thực cố gắng rồi, hẳn là sẽ không bị đá ra khỏi top 15 đi, Khúc Cảnh lúc này mới cảm giác kiên định  một chút.

Thừa dịp nghỉ đông đã muốn bắt đầu, Tả Vân Hi lại ngày đêm chăm sóc, ở trong nhà hai ngày, Khúc Cảnh trong lòng đã muốn bắt đầu tính toán muốn đi làm thêm.

Tuy rằng bên ngoài đã là vào đông gió lạnh thấu xương, hơn nữa không lâu mới rơi một trận tuyết, bất quá độ ấm trong nhà vẫn là thoải mái như mùa xuân.

Khúc Cảnh không có đồ ngủ, trong phòng đầu trừ bỏ cậu cùng Tả Vân Hi cũng không có người thứ 3 xuất hiện, cho nên về đến nhà cậu cởi quần áo nặng trịch ra, chỉ mặc một quần nhỏ màu trắng cùng áo T-shirt ngắn tay hoạt động trong nhà.

Bởi vì ăn ở đều có Tả Vân Hi cung cấp, Khúc Cảnh trong lòng đã muốn rất là cảm kích, nếu có ra ngoài muốn dùng đến tiền cậu hắn nhất định lấy ra từ tiền lương làm thêm lần trước, về phần cái hộp Tả Vân Hi bỏ tiền vào ở huyền quan, một đồng cậu cũng chưa không dám đụng vào.

Nghỉ ngơi ở trong nhà không có việc gì làm, Khúc Cảnh một mặt lau cái bàn, một mặt ngầm tính lại số tiền lương làm thêm còn dư.

Hết 5-3

           

5-4

Người hầu ở bổn gia, Lưu thẩm đều mỗi cuối tuần sẽ chọn một buổi chiều Tả Vân Hi không ở nhà đến làm công việc quét dọn căn nhà này, bà là  lão phụ nhân làm việc cẩn thận, bởi vì bà đã nhìn thấy bọn nhỏ Tả gia lớn lên, cho nên Tả Vân Hi cực kỳ chán ghét người lạ mới có thể đồng ý để bà mỗi cuối tuần đến đây dọn nhà một lần.

Hôm nay, Lưu thẩm chào hỏi nhờ bảo vệ A Tề mở cửa xong liền đi vào quét dọn.

Khi Lưu thẩm vào cửa, Khúc Cảnh đang bò trên sàn phòng bếp chà lau, Khúc Cảnh nghe được trong phòng khách có thanh âm tưởng Tả Vân Hi đã trở lại, chỉ mặc T-shirt ngắn tay cùng quần nhỏ trắng từ phòng bếp chạy ra ngoài.

Tả đại ca sao lại tan ca sớm như vậy? Gần đây không phải bề bộn nhiều việc sao?

Lưu thẩm đang lau bàn trà ở phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân bang bang vừa nhấc đầu thì thấy ánh mắt kinh ngạc của Khúc Cảnh.

Khúc Cảnh bị dọa giật mình, đột nhiên phòng khách xuất hiện người xa lạ!

Lưu thẩm cũng bị kinh hách không nhỏ, nhà Tam thiếu gia sao lại có người khác?!

Vài giây sau, Khúc Cảnh đột nhiên nhớ tới bản thân chỉ mặc quần nhỏ trước mặt người xa lạ, trong lòng a một tiếng liền hồng cả khuôn mặt nhỏ nhắn leo cầu thang lên lầu hai chạy trốn không thấy bóng người.

Lưu thẩm mở to hai mắt nhìn, không có khả năng, trong nhà Tam thiếu gia trong phòng không có khả năng có người...... Như vậy 『 hắn 』 là?!

A di đà phật, A di đà phật, A di đà phật......

Nghĩ đến gặp quỷ, Lưu thẩm cũng không hổ là lão bà trải qua hai đời Tả gia, trấn tĩnh trong lòng niệm mấy câu kinh phật xong giả bộ bản thân cái gì cũng không thấy tiếp tục quét dọn.

Khó trách gần đây Tiểu Giản về bổn gia luôn vẻ mặt như đưa đám nói Tam thiếu gia trúng tà...... Nguyên lai là thật......

Con quỷ kia vừa trắng lại gầy...... Thoạt nhìn không có mấy lượng thịt...... Sao có thể ám lên Tam thiếu gia mà......

Chờ Khúc Cảnh mặc quần dài vào rồi, cậu hốt hoảng đi xuống lâu, đối mặt những người khác, cậu có chút vô thố.

Khúc Cảnh lại xuất hiện trong tầm mắt của Lưu thẩm, bà lại chỉ tự quét dọn, coi Khúc Cảnh như người tàng hình, ngẫu nhiên lau tới chỗ  Khúc Cảnh đã quét dọn qua Khúc Cảnh lại có dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Nơi đó...... Cháu lau rồi......

Khúc Cảnh nhìn bà cụ thoạt nhìn rất có uy nghiêm này, một câu cũng chen không được, đành phải ngơ ngác đứng tại chỗ.

“Cái kia...... Tôi không biết cậu là từ đâu tới đây, bất quá, nơi này không phải là nơi cậu có thể ở, cầu cậu đừng tiếp tục quấn lấy Tam thiếu gia nhà bọn ta nữa.” Quét dọn xong rồi, Lưu thẩm mang theo một bao rác đứng ở huyền quan, sau đó nhìn về hướng Khúc Cảnh đang đứng hô to.

Bà cũng không biết nói chuyện với quỷ như vậy có hiệu quả hay không, bất quá đứa nhỏ Tả gia đều là bà trông lớn lên, vẫn là cảnh cáo trước con quỷ một chút có vẻ an toàn hơn.

Lưu thẩm đi không biết qua bao lâu, Khúc Cảnh vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ.

Đúng vậy...... Nơi này vốn không phải là nơi cho cậu ở......

Là tự cậu rất không biết nặng nhẹ, bởi vì quá hạnh phúc, cho nên mới vẫn quấn quít lấy Tả đại ca không buông......

Kẻ mặt dày giống như cậu...... Có lẽ Tả đại ca cảm thấy được cậu là đứa phiền toái mà?

Có thể là Tả đại ca thật quá tốt...... Cho nên ngại đuổi cậu đi đi......

Ngồi xổm trên mặt đất, Khúc Cảnh che miệng khóc lên.

Không thể tham...... Không thể tham như vậy...... Không phải của ngươi thì không nên cưỡng cầu...... Bà ngoại đã từng nói như thế......

Thế nhưng bà ngoại ơi...... Con thích anh ấy...... Như vậy cũng không thể sao......

Trong nước mắt, Khúc Cảnh lúc này mới giật mình phát hiện tâm tư của bản thân.

Cậu thích Tả đại ca......

Nước mắt từng giọt rơi trên sàn gỗ bóng loáng đẹp đẽ, dần dần lan đến bàn chân trần của Khúc Cảnh, phát hiện chính mình làm dơ  sàn nhà, Khúc Cảnh lấy tay xoa xoa nước mắt, cầm khăn vội vàng lau khôn nước mắt trên sàn nhà.

Chạng vạng sáu giờ, Tả Vân Hi bỏ lại Tả Vân Tâm cùng Giản Hướng Bằng còn đang khổ ha ha tăng ca chạy về nhà, đợt này bận quá, buổi sáng rất sớm đã ra khỏi cửa, ngay cả nhóc con kia thi xong hết rồi, đã bắt đầu nghỉ đông hắn cũng đã quên.

“Nhóc ơi?” Mở cửa rồi, phòng khách không thấy bóng người.

“Tả đại ca, anh đã về.” Khúc Cảnh ngồi ở cầu thang, ánh đèn bất thình lình làm cho mắt cậu có chút không thể thích ứng.

“Tối rồi sao không mở đèn?” Tả Vân Hi xoa xoa tóc Khúc Cảnh, sau đó ôm cậu. “Làm sao vậy, mắt hồng hồng rồi?”

“A, có thể là đọc sách lâu nên mỏi mắt thôi.” Khúc Cảnh chột dạ cười cười, giả bộ như chuyện gì cũng không có.

Bà ngoại, con biết con thực tham, thế nhưng, không thể...... không thể cho con thêm một chút thời gian sao......

Con thật sự...... Thật sự thực thích anh ấy mà......

Tả Vân Hi mơ hồ cảm thấy được Khúc Cảnh có cái gì đó không ổn, rồi lại không thể nói rõ, ăn cơm xong hắn rất nhanh lại chôn bị chôn trong đống công việc mang về nhà, chờ đêm khuya hai người qua loa tắm qua liền tắt đèn lên giường.

“Nhóc con, em có tâm sự?” Tả Vân Hi ôm Khúc Cảnh, nhẹ nhàng ngửi sợi tóc thơm của cậu.

Khúc Cảnh lắc đầu, nằm trên khuỷu tay hắn không nói lời nào.

“Làm sao vậy?” Tả Vân Hi kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lại, làm cho đôi mắt đen tròn lại to kia nhìn vào mắt mình.

“Không...... Không có gì......” Khúc Cảnh nháy mắt, nghĩ đến chuyện hôm nay cậu vẫn còn muốn khóc, đành phải vội dời đi lực chú ý của bản thân cùng Tả Vân Hi. “Em...... Tả đại ca..... Em có thể đi làm thêm không?”

“Làm thêm?” Tả Vân Hi ban đầu có chút buồn bực, hắn đã dùng hết những cách có khả năng không tổn thương đến lòng tự trọng của cậu nhóc để cậu sống tốt hơn, hơn nữa cái hộp đặt ở huyền quan hắn vẫn liên tục cho tiền vào mà...... Tả Vân Hi dừng một chút, lập tức lại nhớ đến nghỉ đông, bé con một mình ở nhà có lẽ sẽ nhàm chán đi, chỉ cần không phải công việc quá vất vả...... “Cũng tốt, dù sao cũng nghỉ đông rồi, anh chắc là bận đến cuối năm mới thoải mái được một chút, một mình em ở nhà cũng buồn, muốn làm thêm thì đi, bất quá không được để bản thân quá mệt mỏi.”

“Ân, đã biết.” Khúc Cảnh gật gật đầu, không nói thêm gì nữa liền làm bộ như đã ngủ.

Nhắm mắt lại, Khúc Cảnh không có dũng khí khóc trong ngực Tả Vân Hi.

Cậu luyến tiếc rời đi, đành phải cho bản thân một cái cớ nói là bởi vì cũng không đủ tiền có thể nuôi sống bản thân, chờ cậu giành dụm được chút đỉnh tiền, chờ cậu có thể không cần đói bụng không biết bữa cơm tiếp theo ở nơi nào...... Không cần ai đuổi...... Cậu cũng sẽ đi......

Hết 5-4

           

5-5

Khúc Cảnh bắt đầu làm thêm ở siêu thị trong thành phố rồi, Tả Vân Hi vẫn chỉ cần thời gian cho phép liền cố hết sức đưa đón cậu đi làm.

Từ khi ở biệt thự xảy ra chuyện kia, Khúc Cảnh rõ ràng đối với việc bản thân ở nơi đó cảm thấy không có lập trường, cậu từng muốn Tả Vân Hi không cần đưa đón cậu, bởi vì sợ bản thân gây phiền toái cho hắn, cũng sợ bản thân bị chán ghét, bất quá Tả Vân Hi nghĩ rằng chỉ là Khúc Cảnh săn sóc hắn vì công tác bận rộn thôi, chỉ cười cười không nghĩ đến.

Tả Vân Hi trước khi gặp được Khúc Cảnh chưa từng có phân nửa tình nhân, càng miễn bàn đến việc hẹn hò.

Cùng Khúc Cảnh ở một chỗ rồi, Tả Vân Hi mới phát hiện hóa ra về mặt tình cảm bản thân là người vừa keo kiệt lại bá đạo.

Đối với nhóc con của hắn, hắn có tính chiếm hữu chưa bao giờ có với bất cứ ai, nếu có thể, hắn thầm nghĩ giấu cậu đi, siết vào trong lòng, khảm vào tâm, ai cũng không thể liếc mắt một cái.

Cũng bởi vì tính chiếm hữu này, Tả Vân Hi chưa từng nghĩ muốn cho người bên cạnh hắn gặp Khúc Cảnh một lần, mặc dù là người trong nhà thực thân cận, hắn cũng không nguyện ý chia sẻ.

Hai người ở bên nhau nửa năm, tồn tại của nhân vật số 1 Khúc Cảnh, người Tả gia không biết, Tả Vân Tường lầu ba biệt thự cũng không biết, ngay cả Giản Hướng Bằng cùng Tả Vân Hi cơ hồ mỗi ngày có hơn mười giờ ở chung cũng không biết.

Đương nhiên, từ khi Tả Vân Hi trở nên là lạ, hơn nữa ngẫu nhiên dùng dáng vẻ quỷ dị lại ôn nhu nói chuyện điện thoại, tất cả người Tả gia cùng Giản Hướng Bằng đều hoài nghi Tả Vân Hi có phải đang yêu hay không.

Bất quá suy đoán này rất nhanh bị một đường trù dập, mọi người nghĩ đến liền nổi một thân da gà phủ định.

“Không có khả năng, có cô gái nào có thể ở một mình với Tam ca một giờ mà không khóc chạy ra, em lập tức sẽ làm một tấm biển khen ngợi cô ta cho coi.” Tả Vân Tâm như đinh đóng cột nói.

“Đúng vậy, Tam ca chán ghét người khác tiếp xúc, ngay cả chúng ta là anh chị em muốn vào nhà hắn cũng phải luôn lo lắng, nói thêm, Tam ca có khiết phích, trước mắt anh còn chưa thấy người nào còn sống mà làm cho hắn cảm thấy được sạch sẽ nữa là!” Tả Vân Tiều cũng phụ họa theo.

“Mấy đứa, một đám đều sau lưng lão Tam nhàn thoại, khó trách luôn bị chỉnh thảm như vậy.” Tả Vân Thần đứng hàng lão Nhị cười nói móc bọn họ, bất quá tuy rằng hắn cùng Tả Vân Hi là cùng một bụng mẹ đi ra, đối với đứa em ruột này của hắn, Tả Vân Thần cũng chỉ có thể cười khổ thôi. “Vân Hi chắc là quen biết bạn bè nào đi, có bạn bè cũng thực bình thường thôi.”

Ngụ ý là: có bạn thì còn nghe được, bất quá vụ yêu đương tự động bị loại bỏ.

Lý do: không có khả năng có người chịu được Tam đệ cổ quái lại khó tính này của hắn.

Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, ở phòng khách bổn gia đem Tả Vân Hi trở thành đề tài tán gẫu trà dư tửu hậu.

Kết luận, cũng là như vậy thôi.

Tả Vân Hi đã muốn bận rộn một trận, vào ngày nghỉ phép đầu tiên của Khúc Cảnh, riêng sắp xếp một buổi chiều tính toán dẫn cậu đi ra ngoài một chút.

Ở bên nhau một thời gian, không phải Tả Vân Hi bận việc thì là Khúc Cảnh bận học, mãi cho đến lúc Khúc Cảnh nghỉ đông, Tả Vân Hi cũng chưa dắt cậu ra ngoài chơi.

Vì thế nghe nói nhóc kia đã làm thêm được nửa tháng tuần này có ngày phép, Tả Vân Hi liền vô luận thế nào cũng muốn dẫn nhóc con của hắn ra ngoài một chút.

Nghe được sắp ra ngoài chơi, Khúc Cảnh cũng có chút hưng phấn, mặc quần áo ra ngoài, sớm chờ trong phòng khách.

Không nghĩ tới xe mới khởi động, điện thoại của Tả Vân Hi lại vang.

Cúp điện thoại rồi, Tả Vân Hi nhìn Khúc Cảnh nói rất xin lỗi phải một chỗ đi trước, chậm một chút, bất quá lịch trình hôm nay vẫn không thay đổi.

Tả Vân Hi bất đắc dĩ chạy xe đến bổn gia, đối với lão mẹ của mình, hắn thật sự là vô lực, đành phải về ứng phó một chút trước.

Xe tiến vào một nơi dáng vẻ giống như tòa thành hoa lệ, cổng lớn có tường bao quanh, hai bên rừng cây rậm rạp, đại hoa viên, đài phun nước, cuối cùng ánh vào mắt chính là một tòa nhà siêu lớn, tòa nhà lớn ba tầng như tòa thành phong cách kiến trúc châu Âu, theo cửa sổ mà đếm thoạt nhìn dường như có mấy trăm phòng, Khúc Cảnh một đường thấy hoa mắt hỗn loạn.

“Nhóc con, ở trên xe chờ anh một chút, anh rất nhanh sẽ trở lại.” Tả Vân Hi nhẹ nhàng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Cảnh một chút rồi mới rời đi.

Khúc Cảnh còn ngây ngốc bị loại cảnh tượng hoa lệ như hoàng cung làm sửng sốt, chờ khi hoàn hồn, đã sớm không thấy bóng dáng Tả Vân Hi.

Nơi này là...... nơi nào?!

Xe dừng dưới bóng cây cách cổng một khoảng, Khúc Cảnh không ngừng tò mò mà nhìn chung quanh.

Sau đó, ngay tại một đại thụ không xa, có một cậu bé ngồi xổm ở nơi đó hai vai thu lại, bộ dáng thoạt nhìn như là đang khóc.

Khúc Cảnh quan sát, xác định nó đang khóc, tâm liền có chút không đành lòng, từ trên xe cầm một hộp khăn tay đi qua chỗ nó.

“Không cần ngươi đồng tình, tránh ra!” Cậu nhóc kia vừa khóc vừa đẩy tay Khúc Cảnh đưa khăn giấy ra.

Chưa từng gặp qua tình huống này, Khúc Cảnh cũng không hiểu nên làm cái gì bây giờ, đành phải dùng đôi mắt to tròn nhìn nó.

“Nhìn cái gì, hừ, còn không phải bị bán thân, lớn lên khó coi lại keo kiệt, như vậy cũng có thể bán thân thật sự là mất mặt xấu hổ, thấy ta nghèo túng ngươi cao hứng? Không cần đắc ý, loại chuyện không tình cảm này sẽ không duy trì lâu đâu!” Cậu trai lau nước mắt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, sau đó miệng rất xấu mắng Khúc Cảnh một chút.

Cái gì là bán thân?

Khúc Cảnh bị mắng sửng sốt, không hiểu hết ý tứ của nó, bất quá vẫn rút tấm khăn tay nhét vào trong tay cậu trai.

“Ta lớn lên như vậy xinh đẹp hắn cũng không muốn, giống ngươi loại người quái dị thế này lại có người muốn, ta xem những người Tả gia đều là bệnh thần kinh.” Có lẽ bởi vì Khúc Cảnh im lặng cho người ta một loại cảm giác yên tâm, cậu trai mắng vài câu sau lại bắt đầu ô ô khóc lên. “Ta theo hắn sắp ba năm, tuy rằng mới bắt đầu thật là vì tiền, bất quá về sau ta lại thật sự thích hắn, mua hàng hiệu cho ta, thậm chí mua gian nhà trọ cho ta ở, khi nói yêu ta thì cái gì cũng tốt, đợi đến lúc hắn hết thương, coi ta như rác rưởi quăng qua một bên, đều là gạt người, cái gì cũng là gạt người!”

Cậu trai vừa khóc vừa nói một đống, Khúc Cảnh cũng không giận, chậm rãi đưa khăn giấy cho nó lau nước mắt, đối với tình huống của nó trong lòng chậm rãi có chút hiểu biết.

“Không cần ta  cũng không nói, để ta một mình ở nơi đó mấy chục ngày cũng không để ý không giải thích, cuối cùng chỉ phái một trợ lý đến bảo ta đi, ta không cam lòng, không cam lòng......” Cậu trai nghẹn ngào lại nước mắt lại lau nước mũi. “Ta là bán thân thì sao, cơ mà gặp được hắn rồi ta cũng không tiếp khách nhân khác, là ngưu lang thì lại thế nào, làm nam kĩ không thể có tình cảm thực sao? Nếu có thể làm người bình thường, ai nguyện ý mở ra hai chân đi kiếm loại tiền này a......”

Ngưu lang? Nam kĩ?!

Khúc Cảnh trong lòng cả kinh, bị mấy lời nói liên tiếp của cậu trai làm sợ không nhẹ.

“Mới rồi, cái người thật đẹp đi vào trong nhà là bạn trai của ngươi đi?” Cậu trai chậm rãi lau khô  nước mắt hỏi.

Khúc Cảnh biết nó hỏi chính là Tả Vân Hi, thế nhưng cậu đột nhiên không biết bản thân có nên gật đầu hay không, do dự một chút tử, cuối cùng Khúc Cảnh vẫn là gật gật đầu.

Cậu thích Tả đại ca...... Bất quá...... Cậu không phải bán thân nha......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play