1-1
Giản Hướng Bằng sáng sớm rời giường đã cảm thấy da đầu một run lên trận, dấu hiệu này khiến gã có loại dự cảm hôm nay chắc sẽ không bình yên đây.
Sáng sớm đã nhìn thấy bộ mặt lạnh của ông chủ nhà mình bởi vì cảm xúc không tốt mà khó coi cực kỳ, Giản Hướng Bằng hiện tại không chỉ là da đầu run lên, mà là đứng bên cạnh ông chủ gương mặt tươi cười đến muốn cương cứng rồi.
Ông chủ tâm tình thật không tốt, ra vẻ cả ngày hôm nay mọi người sẽ không được ngày lành rồi.
Giản Hướng Bằng trộm thở dài một hơi.
Ai, còn nhớ rõ mẹ năm nay có giúp mình cúng bình an mà, hay là phải chạy thêm mấy cái miếu nữa cho bảo đảm đây?
“Con biết rồi Lục thúc, con sẽ chăm sóc Vân Tường, ân, được ạ, gởi lời hỏi thăm của con đến Sâm thúc giùm ạ.” Vẻ mặt Tả Vân Hi rõ ràng là vì cuộc điện thoại này mà có vẻ rất không vui, bất quá ngữ khí xuyên qua điện thoại lại thật ôn hòa lễ phép.
Dù sao đối phương cũng là trưởng bối, cho dù Tả Vân Hi không muốn nhận cục nợ này đến bao nhiêu, nhưng dựa vào tình cảm với Lục thúc đang gọi điện thì vô luận thế nào hắn cũng không thể không đáp ứng, thêm nữa, thằng ranh con Vân Tường chết dẫm cũng đã dọn hết hành lý lại ghi tờ giấy nói với ông già nó là muốn tới ở chung với Tam ca này rồi, nếu không phải rước không được mà bỏ cũng không xong, Tả Vân Hi hắn cũng không bao dung đến vậy đáp ứng thu nhận một tiểu quỷ.
Làm cái trò gì chứ, hắn cũng không phải mở nhà trẻ.
Tả Vân Hi gỡ kính mắt, dùng ngón trỏ cùng ngón cái xoa xoa ở phần sóng mũi.
Buổi sáng hắn vốn có chút huyết áp thấp, rời giường lại nhận được cú điện này, tâm tình khó chịu đến cực điểm.
“Đứng xa như vậy làm gì? Tôi sẽ ăn thịt người sao?” Khóe mắt liếc đến Giản Hướng Bằng đứng ở huyền quan* giày cũng chưa cởi, ông chủ lớn tâm tình không tốt, quát cho một trận gió nho nhỏ.
“Cáp, cáp, không phải, tôi thấy ông chủ hình như là đang vội, anh bề bộn công việc, vất vả lại bận rộn, tiểu nhân không dám tùy tiện quấy rầy.” Mặc cái gì thì mặc chứ đừng vướng phân ngựa, Giản Hướng Bằng theo ông chủ nhà mình vài năm nay tự nhiên là có da dày rồi, đối phó ông chủ mặt lạnh, trước vuốt mông ngựa rồi tính tiếp!
“Cậu có cái gì mà không dám?” Tả Vân Hi đứng lên, cởi áo vest đã mặc chỉnh chu trên người, cũng kéo lỏng cà-vạt đã thắt xong xuôi, ngồi lên sô pha chân bắt chéo, lúc này mới nghiêng đầu, liếc Giản Hướng Bằng một cái.
“Ông chủ, em đối với anh chính là trung thành và tận tâm, ngoan ngoãn đến nỗi thiếu mỗi việc đến nhà anh làm chó canh nhà thôi mà, sao có hùng tâm báo tử dám can đảm làm gì đó sau lưng ông chủ được chứ?” Lời kia của Tả Vân Hi làm Giản Hướng Bằng chột dạ, lập tức đánh một vòng phủi sạch sẽ, bên trong mặc dù có điều hòa, nhưng mồ hôi trên trán Giản Hướng Bằng đã sắp có thể lấy khăn thấm mà còn vắt ra nước được đến nơi, gã thầm nghĩ nên nhanh chóng đổi đề tài đi.
“Nga? Phải không?” Tả Vân Hi hai cánh tay giang ra, ngửa đầu dựa vào đệm sô pha ở phía sau, nhắm mắt lại, khẩu khí hàm chứa nghi vấn dường như lạnh đến nỗi sắp thổi ra tuyết. “Bất quá...... Tôi ghét chó.”
Trợ lý của hắn các phương diện công tác biểu hiện đều không trở ngại, chỉ là có hai điểm không tốt lắm, chính là quá yêu tiền cùng rất ồn ào.
“Aha, cáp, cáp, ông chủ anh nói thiệt hay nói giỡn, cáp......” Giản Hướng Bằng cười khan vài tiếng, nhìn thấy Tả Vân Hi tựa hồ không có chút ý định ra khỏi cửa đi làm, không khỏi thừa dịp vội vớ lấy đề tài này vòng vo. “Ông chủ, hôm nay...... không đi làm sao?”
Giản Hướng Bằng nghĩ thầm rằng, ông chủ hôm nay cơn tức lớn như vậy, nếu có thể nghỉ ở nhà thì ít nhất người trong cả văn phòng có thể tránh được một kiếp, cũng không uổng công gã sáng sớm đã hy sinh bị oanh tạc rách hết da như vậy mà!
Bất quá, này đương nhiên là người si nói mộng thôi.
Giản Hướng Bằng lập tức chỉ biết bản thân muốn quá mức rồi, theo ông chủ nhiều năm như vậy, ông chủ nghiêm cẩn cuồng công việc hơn nữa lại hai mặt của gã, đương nhiên không có khả năng cho bọn họ cơ hội như vậy.
“Cậu nói thử coi?” Tả Vân Hi lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng chưa mở ra liếc gã một cái, đem vấn đề quăng ngược lại vào Giản Hướng Bằng vẻ mặt đang khổ sở.
“Cáp, cáp...... Em nghĩ...... Hẳn là không thể......” Giản Hướng Bằng lau mồ hôi, nghĩ thầm, về sau tới đón ông chủ đi làm trong túi nhất định phải nhiều mang thêm mấy cái khăn mới được.
Thuận tiện, trong lòng gã cũng kêu thảm, mẹ ơi, mẹ rốt cuộc là có giúp con đi chùa lạy phật không a?!
Tả Vân Hi híp mắt nghỉ ngơi, không phản ứng với gã nữa.
Giản Hướng Bằng mới nghĩ tới mình có phải bị ông chủ phạt đứng hay không, có nên vào trong không, đi vào rồi ông chủ có thể lại quát gã một trận về cái vấn đề không có tính xây dựng này không, còn chưa tự hỏi xong, may mà một tiếng chuông cửa vang lên cứu cái mạng nhỏ sắp kết băng của gã.
“Ách...... Ông chủ, có người ấn chuông......” Giản Hướng Bằng vui vẻ, vội ra tiếng nhắc nhở ông chủ giống như lão tăng ngồi thiền kia.
“Cậu cũng không biết đi mở cửa sao?” Tả Vân Hi mở mắt ra, lại lạnh lùng dùng tầm mắt quét qua gã một chút.
Giản Hướng Bằng tuân lệnh, chạy ra mở cửa, tay mở xong cửa còn run rẩy.
“Tam ca!” Tả Vân Tường khuôn mặt trẻ tuổi tươi cười từ ngoài cửa tiến vào, trên lưng có một cái bao to không nói, bên tay còn xách một cái túi bự, xem ra chính là hành lý rời nhà sau lưng 2 ông bố rồi.
“Đứng ở cửa, không được tiến vào.” Tả Vân Hi nhíu mày, có vài năm không nhìn thấy thằng em đứng hàng nhỏ nhất trong nhà này, không nghĩ tới đã sắp mười bảy mà vẫn là bộ dạng như con khỉ con, trên người một tầng bụi a, đất a, thấy mà mày Tả Vân Hi nhíu chặt, nếu không nể tình Lục thúc, cũng không nể là thằng em nhà mình, thì hắn ngay cả cửa không cũng mở cửa cho nó vào.
“A, úc, em đã quên Tam ca có khiết phích [bệnh sạch sẽ], cáp, hảo, Tam ca em sẽ đứng ở đây.” Đôi giày chơi bóng bẩn bẩn của Tả Vân Tường còn chưa bước vào phòng khách đã bị Giản Hướng Bằng sống chết giữ chặt lại, y lúc này mới nghĩ đến Tam ca quái gở xưa nay có khiết phích, đương nhiên cũng ngoan ngoãn rụt chân, không dám can đảm bước vào. “Tam ca, cuối tuần em sẽ đến đại học St.Luis báo danh, Tam ca cho em một gian phòng đi, em ở phòng cuối cùng trên lầu ba là được rồi, mấy năm trước lão cha mang em tới đây ở cũng ở phòng đó.”
Anh em Tả gia đều là tốt nghiệp St.Luis, cho nên Tả Vân Tường sẽ đến trường này học cũng không có gì ngạc nhiên.
Ngạc nhiên chính là tờ giấy y để lại cho lão cha nhà mình viết vô luận thế nào cũng phải đến ở biệt thự của Tam ca, cũng không quản lão cha đồng ý hay là phản đối, tóm lại y tiền trảm hậu tấu, tự mình thu dọn hành lý thừa dịp hai ông bố không ở nhà liền ào ào rời đi.
Chờ hai phụ thân xong việc về nhà, bàn chân không kém cỏi của tiểu tử này đã sắp đến biệt thự của Tả Vân Hi rồi, Tả Lục bất đắc dĩ đành phải gọi điện thoại cho Tả Vân Hi, nhờ hắn thu nhận tiểu tử nhà mình.
Tả Vân Hi nghe xong mặt cũng xanh đi.
Đến biệt thự của hắn thôi không nói đi, ngay cả phòng cũng đã chọn xong rồi, thằng nhóc chết giẫm này, thật sự là thiếu giáo huấn.
“Tam ca...... làm ơn đi mà...... Em sẽ thực ngoan, hơn nữa phòng của Tam ca đều có cách âm mà, tuyệt đối sẽ không ồn ào đến anh, thêm nữa, biệt thự của Tam ca thiết kế không phải là lầu ba có đường vào riêng sao? Em nhất định sẽ ngoan ngoãn mà, tuyệt đối không đi cửa trước, tuyệt không đến phòng Tam ca quấy rầy, tuyệt đối ngoan ngoãn đi đến trường, trừ bỏ bảo vệ ngoài cổng sẽ không ai thấy em ra vào, em nhất định sẽ làm cho Tam ca cơ hồ không cảm thụ được em tồn tại đâu.” Tả Vân Tường nhìn thấy Tam ca nhà mình thường chỉ xuất hiện vào dịp Tết hàng năm kia bắt đầu mặt mũi hung tợn, đành phải chắp hai tay lại giống như lạy thần, vẻ mặt thông minh van xin hắn.
Hết 1-1
Huyền quan*: lối đi vào nhà, là phần người vào tháo giầy dép, có tủ đựng giầy.
1-2
Tả Vân Tường lên kế hoạch phải đến ở biệt thự của Tam ca cũng có đến vài năm, phải nói là, từ vài năm trước cùng lão cha nhà mình tới chỗ ở được mấy ngày sau y đã bắt đầu lên kế hoạch rồi.
“Trường học có ký túc xá, tại sao không đến đó còn đến chỗ tôi?” Tả Vân Hi nhíu mi nhẹ giọng, không chấp thằng em út, thêm nữa hắn cũng đã đáp ứng Lục thúc rồi, cơ mà vẫn muốn hỏi.
“Em thích biệt thự của Tam ca mà......” Tả Vân Tường thấy Tam ca sắc mặt thoáng chuyển biến tốt đẹp, thừa cơ thông minh ăn vạ.
Bất quá, thực tế đương nhiên không phải vì nguyên nhân này.
Tả Vân Tường tính tới tính lui, đại học St.Luis chính là trường cao cấp nổi tiếng nghiêm khắc nhất nhì, ngôi trường nằm ở giữa sườn núi, chỉ có một đường vào, hơn nữa ký túc xá buổi tối qua 10 giờ sẽ đóng cửa, quản ngươi là thiên hoàng lão tử hay là ai, cũng chỉ có thể bị ghi điểm cộng thêm ở ngoài hứng một đêm gió tây bắc.
Con cái Tả gia đều không thể không học trường này, Tả Vân Tường ở nhà bị lão ba quản thúc đến da cốt đều cứng rồi, còn muốn bốn năm kế tiếp cũng bị loại trường học người chết cùng ký túc xá quản lý, cả chết y cũng nghĩ đến, sao không thể tìm ra một tia hy vọng thăng thiên mà?!
Trùng hợp, vài năm trước hai vị cha mẹ trong nhà cãi nhau, lão cha tức giận liền dẫn y rời nhà đến biệt thự Tam ca ở vài ngày, Tả Vân Tường lúc này mới phát hiện biệt thự Tam ca ở ngay vùng phụ cận đại học St.Luis, biệt thự Tam ca bỏ trừ rộng rãi đẹp đẽ lại thoải mái ra, lầu một, lầu hai là hoạt động phạm vi của Tam ca, cả lầu ba có thang từ cửa ra vào độc lập phía sau biệt thự, là bình thường coi như phòng cho khách của Tam ca ghét ồn lại quái đản này, vị trí địa lý biệt thự tuyệt vời, bốn phía đồng cỏ rừng cây vây quanh, quan trọng nhất là, Tam ca ghét nhất là phiền toái, cho nên nhất định sẽ không quản y đâu!
Tả Vân Hi mày nhíu lại, không còn cách nào chỉ có thể khoát tay mặc kệ tiểu tử này, sau khi lấy chìa khóa đưa cho Tả Vân Tường xong liền đuổi thằng nhóc ra ngoài.
Hắn đương nhiên không biết một bụng lừa gạt trong lòng Tả Vân Tường, bất quá dưới mí mắt hắn muốn có thể biến ra ảo thuật gì đó thật cũng không phải chuyện dễ dàng, Tả Vân Hi mở một mắt nhắm một mắt, lấy áo vest vắt trên sô pha liền mở cửa ra ngoài.
“Ông chủ, muốn đến công ty sao? Em đi lấy xe.” Giản Hướng Bằng vừa thấy tiểu ôn thần chọc ông chủ mất hứng siêng năng chạy mất, ông chủ cũng cầm áo khoác, gã vội cúi đầu cúi người theo sát.
“Cậu, lau sạch huyền quan của tôi như cũ rồi mới được đến công ty.” Tả Vân Hi cũng không quay đầu lại liếc cái nào, phịch một tiếng đóng cửa, ông chủ lớn tự lái xe đến công ty, để lại Giản Hướng Bằng mặt khổ sở ngoan ngoãn ngồi xổm đánh bóng nền lót gỗ.
Thật sự là một ngày u ám mà, Giản Hướng Bằng không khỏi vừa quỳ trên mặt đất lau chùi vừa khóc thét trong lòng như vậy.
Bởi vì đại học St.Luis quy định học sinh đều phải ở trong trường, nhưng Tả Vân Tường trừ bỏ thân phận đặc biệt còn được đương gia nhà họ Tả Tả Vân Hi cho phép, vì thế chuyện này thành trường hợp đặc biệt bí mật.
“Tam ca, anh thật sự đáp ứng cho Tiểu Bát ở chỗ anh sao?” Tả Vân Tiều nhìn Tả Vân Tường ngồi trên sô pha trong phòng hiệu trưởng cười hì hì đáng bị đánh, vì sợ bị lừa gạt, đành phải gọi điện thoại xác nhận với Tả Vân Hi.
“Tôi đồng ý, bất quá, nếu lão Tứ cậu muốn để nó ở cùng, tôi cũng không phản đối.” Tả Vân Hi vẫn còn cục tức một buổi sáng không tan hết, công việc trước mắt lại một đống, kết quả lão Tứ nhà mình lúc này còn góp một cước, quả thực là muốn bị mắng mà, Tả Vân Hi tự nhiên không có khẩu khí tốt lành, lời thản nhiên nói ra còn chứa tuyết bay đầu mùa, khiến Tả Vân Tiều hiểu biết Tam ca nhà mình đông lạnh đến răng cũng va vào nhau.
Những lời này của Tả Vân Hi tự động bị Tả Vân Tiều phiên dịch trong đầu thành: “Tôi hiện tại tâm tình không tốt lắm, nếu lão Tứ cậu muốn có ý kiến với tôi, không bằng tiếp nhận Tiểu Bát cùng ở đi, thuận tiện có thể để cuộc sống của cậu có chút kiểm điểm.”
“Cáp, cáp...... Không phải, em là xác nhận với Tam ca một chút thôi mà, chỗ của em chật lắm, Tam ca anh đang bề bộn nhiều việc đi? Cáp, cáp, không quấy rầy Tam ca làm việc, gặp Tam ca sau ạ.” Tả Vân Tiều vội vàng cúp điện thoại, trừng mắt nhìn tiểu quỷ trên sô pha liếc mắt một cái.
Khai giảng rồi, Tả Vân Tường cũng coi như an phận, mỗi ngày ngoan ngoãn tới lui giữa trường học cùng biệt thự, Tả Vân Hi nhìn mấy ngày cũng không phái người lén theo dõi y nữa, dù sao đứa nhỏ tuổi này mê chơi là bình thường, hơn nữa Lục thúc cũng rất cưng tiểu tử này, chỉ cần không vướng chuyện lớn, bản thân hắn cũng không thích cằn nhằn kèo nhèo, Tả Vân Hi cũng liền mặc kệ y.
Trên thực tế, Tả Vân Tường cũng chỉ là bị quản chặt quá nên nghĩ tới cuộc sống không ai quản giáo để thoải mái thôi, trừ bỏ mê chơi, cũng không gây ra chuyện gì.
Nhập học rồi, lúc đầu là bạn học nghe đến Tả gia nên có vài phần kính trọng, bất quá về sau mọi người cũng cho là trùng hợp đi, có lẽ họ Tả không nhất định phải là Tả gia kia, Tả Vân Tường hoạt bát hiền hoà rất nhanh hòa nhập với mọi người.
Ngay từ đầu, ngược lại là Tả Vân Tường có chút không thể thích ứng với không khí xa hoa của ngôi trường này.
Bởi vì đại học St.Luis rất danh tiếng có nhiều danh nhân từng học, hơn nữa học phí chém người không đền mạng, khiến cho cơ hồ là kẻ có tiền trong nước đều chen chúc nhau đưa con đến nơi này học, vì thế cơ sở vật chất đều là cao nhất, ngay cả phúc lợi gì đó đều là theo tiểu chuẩn khách sạn lớn.
Tả Vân Tường tuy rằng là đứa nhỏ Tả gia, nhưng từ hồi nhỏ đã theo hai vị ba ba sống trên đảo nhỏ ở nước ngoài, ngày giản dị lại đơn giản, tuy rằng lúc quay về bổn gia tiếp xúc với hoa lệ của xã hội thượng lưu cũng có thể ứng phó, nhưng mỗi ngày đặt mình trong trường học xã hội thượng lưu thu nhỏ này, Tả Vân Tường vẫn là có chút không quen.
Giá phần cơm trưa thịnh soạn thấp nhất cũng lên đến hơn 500 đồng [Gin: tỷ giá CNY – VND do Hải Quan áp dụng đến 10/6/2011 là 3185 VND, 500 CNY =1.592.500 VND, @.@], Tả Vân Tường líu lưỡi.
Nếu bản thân không giành dụm từng chút thì khó mà sống nổi ở đây quá, bất quá, hay là nghĩ biện pháp xin tiền tiêu vặt từ các ông anh mà sống mới được.
Tả Vân Tường vừa chỉnh lại đồ đạc vừa ra khỏi phòng học vừa nghĩ vậy.
“Yêu, này không phải Khúc Cảnh sao? Nguy a, tư ưu sinh đây mà! [Gin: Gifted student, hiểu một cách dễ hiểu là các học sinh được nhận vào học vì có tài năng, một dạng học bổng, để dễ hình dung tình trạng của bé Cảnh thì cứ liên tưởng đến Tsukushi của Con nhà giàu =.=”] Thật là lợi hại nha, kì thi giữa kỳ toàn bộ các môn đều đứng thứ ba mà, giỏi ghê ha!” Một học sinh ở cạnh cửa bắt được Khúc Cảnh đang cúi đầu muốn đi ra khỏi phòng học, cùng hai học sinh khác bao vây lấy cậu quanh cửa, ngôn từ chanh chua không nói, một bàn tay còn vỗ vỗ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Cảnh.
“Đúng vậy, thực rất giỏi, bất quá tớ nghe nói người này hình như là tư ưu sinh mà, một năm học sẽ có mở ra năm chỗ trống cho bình dân vào đại học St.Luis, Khúc Cảnh, cậu chắc cũng là một trong số đó đi?” Khúc Cảnh quay mặt qua một bên, đứa đứng ở giữa nói xong còn dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, siết tay làm đau cậu.
“Buông......” Khúc Cảnh mặt đỏ lên, dùng sức lắc đầu khiến tay người nọ rơi ra, đầu cúi xuống vẫn còn in một dấu tay trên gương mặt nhỏ nhắn.
“Khúc Cảnh, tư ưu sinh là không cần đóng học phí mà, cậu cũng không phải là nghĩ thứ bần cùng ở đây giả bộ làm con nhà giàu đi?” Trong đó một người nói xong, ba nam sinh vây quanh cậu liền ha ha cười phá lên.
Khúc Cảnh ngẩng đầu nhìn sang bốn phía, lúc này học sinh học phòng nghe nhìn đã đi không còn mấy người, hơn nữa trong trường cậu cũng không có bằng hữu gì, không có ai đến giúp cậu, Khúc Cảnh đành phải nắm chặt hai bàn tay nhỏ của mình, dùng bả vai thử thoát ra kìm hãm của mấy đứa kia.
“Mày cho là như vậy có tác dụng sao?” Đứa thứ ba vẫn không nói chuyện vung tay tát vào mặt Khúc Cảnh một cái, một cái tát này vang vọng khắp phòng. “Tao cảnh cáo mày, lần sau còn dám đứng trong top 3 tao sẽ không dễ dàng tha cho mày vậy đâu, có biết tao là ai hay không......”
“Uy, làm gì thế, ỷ thế hiếp người a? Buông cậu ta ra!” Tả Vân Tường nguyên bản đã ra khỏi phòng học, sau đó ngẫm lại không được, liền như gà mẹ quay trở lại, vừa lúc thấy cảnh Khúc Cảnh bị tát kia.
“Xen vào việc của người khác!” Ba người vừa thấy có người ra mặt giúp Khúc Cảnh, không vui trừng mắt với Tả Vân Tường vài cái liền lập tức giải tán.
Hết 1-2
1-3
Bởi vì sáng nay là mấy lớp tự chọn, cho nên Tả Vân Tường cũng không biết mấy người cùng lớp, ba người rời khỏi y không biết, mà với Khúc Cảnh này y cũng không có ấn tượng gì, y chỉ là vì mềm lòng mà quay lại tìm hiểu thôi.
“Ai, bạn này, bạn không sao chứ?” Mặc dù có tóc che đi, Tả Vân Tường vẫn nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Cảnh có một dấu tay vừa đỏ vừa sưng, trên gương mặt tái nhợt quả thực nhìn đáng sợ.
“Không có việc gì, cám ơn bạn.” Khúc Cảnh che mặt, nơi vừa chả hiểu tại sao lại bị đánh kia vừa nóng vừa đau.
“Đi rửa mặt đi, cậu a, đã gầy teo nhỏ xíu còn hay cúi đầu nên mới hay bị bắt nạt đó.” Tả Vân Tường cùng cậu đi đến toilet rửa mặt, nhìn thấy cậu luôn cúi đầu không khỏi lằng nhằng vài câu. “Phải ngẩng đầu ưỡn ngực, cậu xem, giống tớ thì không có ai dám bắt nạt đâu.”
“A, hảo, cám ơn cậu.” Khúc Cảnh bị Tả Vân Tường vỗ lưng, cảm giác có một chút đau, bất quá từ lúc nhập học tới nay Tả Vân Tường xem như là người thân thiết với cậu, cậu vuốt nơi bị vỗ đau ngẩng đầu nhìn Tả Vân Tường cười cười.
“Đừng khách khí, về sau gặp loại người kia cậu cứ ngẩng đầu ưỡn ngực, hung hăng trừng mắt nhìn bọn chúng mắng thêm vài câu là được.” Tả Vân Tường cũng cười cười, hai người cùng nhau sóng vai đi trên hành lang.
“Ha hả......” Khúc Cảnh bị biểu tình của Tả Vân Tường chọc nở nụ cười, cười khanh khách, khi cười tác động nơi má sưng đỏ thấy đau đau, bất quá bởi vì Tả Vân Tường quan tâm, Khúc Cảnh mới dịu đi mới bất lực cùng khiếp đảm vì bị bắt nạt khi nãy, mặc dù đau, nhưng cũng không đau như trước.
“Phòng học của tớ hướng bên này, Mĩ nghiên [Gin: tạm hiểu là khoa Mỹ thuật] năm một ban C Tả Vân Tường, có chuyện gì muốn nói có thể đến phòng học tìm tớ.” Tả Vân Tường nhìn đường ào ào chạy đi vẫy tay với Khúc Cảnh.
“Bạn Tả, hôm nay cám ơn cậu, tớ gọi là Khúc Cảnh, Tư nghiên [Gin: tương tự như trên, có thể là chỉ khoa Khoa học tự nhiên] năm một ban A.” Khúc Cảnh cũng vẫy tay với y, phi thường vui vẻ vì có thêm một người bạn.
Bởi vì trong đầu luôn nghĩ đến việc học, Khúc Cảnh đi đường luôn cúi đầu, đương nhiên, tự ti cũng là một trong các nguyên nhân.
Cậu quả thật là tư ưu sinh, bởi vì người mợ nuôi cậu ở nông thôn còn có ba đứa nhỏ phải lo, có thể để cậu sống nhờ vừa học vừa làm qua hết trung học đã là chuyện tốt lắm rồi, không có khả năng còn giúp cậu lên đại học, cho nên khi cậu biết có học bổng cho tư ưu sinh liền liều mạng học bài, để có cơ hội được học đại học miễn phí.
Còn nữa, cậu cũng không thích người kia, ba năm trước đây sau khi bà ngoại qua đời người kia vẫn phản đối mợ dẫn cậu về nhà, cũng bởi vì ông ta, mợ luôn bị mắng, chính cậu cũng luôn bị đánh, cho nên cậu thực quý trọng cơ hội có thể đi học này.
Bất quá, mỗi năm học chỉ có năm học bổng cho tư ưu sinh, hơn nữa sau khi nhập học các môn đều phải nằm trong top 15 mới được giữ tư cách tư ưu sinh, cho nên trong đầu Khúc Cảnh không có lúc nào không nghĩ đến bài vở.
Rời nhà, Khúc Cảnh biết bản thân không bao giờ về được nữa, cho nên ngày cậu rời đi, cậu cùng mợ còn có mấy đứa cháu nhỏ khóc một trận, cậu phải dựa vào sức chính mình, không thể để mợ mang rắc rối cùng gánh nặng nữa, mợ thiện lương đã giúp cậu quá nhiều, kế tiếp cậu phải tự mình cố gắng mới được.
Bởi vì tư ưu sinh là miễn phí toàn bộ học phí lẫn phụ phí, ký túc xá Khúc Cảnh được phân đến cũng là trường học cũ, toàn bộ thiết bị đều là kém cỏi nhất, bên trong còn có mấy học sinh cũng là tư ưu sinh như cậu.
Bạn cùng phòng Diệp Lam nhà cũng chỉ là thu nhập bình thường, cho nên mỗi đêm cậu ta học bài đều rất khuya.
Diệp Lam phi thường im lặng, không thường nói chuyện với Khúc Cảnh, cũng không quản những người khác nhàn sự, luôn yên lặng lạnh lùng, giống như cái bóng đèn vậy.
Tuy rằng cậu ta không hay phản ứng với Khúc Cảnh, hai người cũng ít khi tiếp xúc, bất quá Khúc Cảnh trong lòng vẫn là thích bạn cùng phòng Diệp Lam này, ít nhất cậu ta cho người khác có cảm giác có bạn đêm khuya.
Bởi vì vị trí ký túc xá thực xa xôi, khiến cho nơi này giống khu đất không ai quản lý, ban đêm điểm danh cũng là qua loa một chút thôi, Khúc Cảnh năn nỉ Diệp Lam buổi tối đừng khóa cánh cửa sổ ở phía đông phòng, sau đó mỗi ngày chạng vạng liền trèo cửa sổ đi ra ngoài làm thêm.
Moi moi túi tiền, năm trăm đồng tiền nhập học mợ đưa cho cậu trừ đi một trăm đồng tiền xe đến đây, lại trừ đi chi tiêu cơm nước hằng ngày, hiện tại chỉ còn lại khoảng một trăm đồng, hiện tại công việc làm thêm mới bắt đầu không bao lâu, dựa vào một trăm đồng trong túi, cậu phải sống đến đầu tháng mới được lãnh lương. [Gin: tiền nhập học của bé ấy chỉ đủ 1 bữa trưa trong thực đơn của trường T^T]
Bất quá, ngày nhận lương còn gần một tháng nữa.
Nghĩ vậy, Khúc Cảnh không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Từ cửa sổ leo xuống dưới đi qua một sườn dốc lại chui qua bụi cây, là bò qua một chỗ tường hỏng giấu sau bụi cây thuận lợi đi ra ngoài, Khúc Cảnh vào ngày dọn vào ký túc xá không cẩn thận té xuống sườn dốc ngoài ý muốn phát hiện thông đạo bí mật này.
Vừa lúc cậu khi đó cũng đang sầu não không biết làm sao trèo tường đi ra ngoài tìm việc làm thêm, đánh bậy đánh bạ, lại giảm cho cậu không ít phiền toái.
“Khúc Cảnh, cậu tới rồi? Đừng lề mề nữa, mau thay đồ nhanh đi a.” Hổ Tử đã thay xong đồng phục đi làm, vào phòng nghỉ liếc thấy Khúc Cảnh vừa mới đến, ra dáng tiền bối thúc giục cậu.
“A, hảo, em thay xong ngay, Hổ Tử, ông chủ đâu?” Khúc Cảnh nhìn thấy Hổ Tử lập tức cong miệng cười với anh ta, sau đó vội vàng vơ lấy tạp dề còn chưa cài xong.
“Ông ấy đến kho hàng kiểm kê, nhanh lên, mặc tạp dề xong tôi đưa cậu đến phòng bếp xin tiểu sư phụ chén canh uống.” Hổ Tử thúc giục cậu, chờ Khúc Cảnh mặc xong anh ta đẩy lưng cậu để đi nhanh hơn.
Hổ Tử ở nhà hàng Ý này làm công đã hơn một năm, bởi vì quen thuộc với nhóm đầu bếp, lại rất chiếu cố Khúc Cảnh mới tới, cho nên đi làm luôn lợi dụng thời gian rãnh dẫn cậu trộm giấu ông chủ đến phòng bếp xin chút canh.
Khúc Cảnh là từ trường học trên núi vào thành phố làm thêm, khoảng cách không ngắn, thường phải đi hơn một giờ, cho nên Khúc Cảnh sau khi tan học đều là vội vàng lộng làm xong bài tập liền chui tường ra ngoài làm thêm.
Mới đầu cậu luôn bụng rỗng làm xong việc cứ thế chậm rãi về trường, vạn nhất thật sự đói đến chịu không nổi, cậu mới lấy ra túi bánh mì khô đã để vài ngày, sau đó lấy ra bình nước hứng trong trường học ra vừa đi vừa ăn.
May mắn mấy ngày nay dần dần quen với Hổ Tử, bụng Khúc Cảnh được đối đãi tốt chút, ngẫu nhiên tiểu sư phụ phòng bếp sẽ cho bọn họ mỗi người một chén cháu, may mắn còn có bánh mì dư từ ngày hôm qua của nhà hàng.
Đã xong bốn giờ bận rộn rửa chén đĩa, chờ Khúc Cảnh lê cái thân mỏi mệt trở lại ký túc xá đã sắp mười hai giờ đêm.
Tuy rằng Khúc Cảnh bụng vẫn là đói, nhưng ít nhất hôm nay đi làm đã uống được một chén canh sư phụ đưa cho dằn bụng, cho nên cậu cũng không tính toán lấy hai miếng bánh còn lại trong bao lớn ra ăn luôn, hai miếng bánh đó cậu có thể ngâm nước sôi để mai ăn trưa.
Từ cửa sổ bò vào phòng thấy Diệp Lam còn ngồi ở bàn học để đèn đọc sách, đối với động tĩnh của Khúc Cảnh Diệp Lam căn bản không có hứng thú, y là loại người tự quét tuyết trước cửa [aka việc ai nấy lo], Khúc Cảnh tiến vào y ngay cả đầu cũng chưa nâng một chút.
Diệp Lam không thích có ai liên lụy, Khúc Cảnh cũng là người thức thời, cậu chưa bao giờ làm ồn đến Diệp Lam, từ lúc cậu bắt đầu ra ngoài làm thêm kiếm tiền, người ta nói đứa nhỏ vào đời sớm thường giỏi nhìn sắc mặt kẻ khác.
Cúi thấp lại im lặng, Khúc Cảnh xách thau nhựa ra phòng tắm chung, phòng tắm của ký túc xá lúc này không có nước ấm, bất quá cũng may Khúc Cảnh là thể chất không dễ dàng chảy mồ hôi, trừ bỏ nên gội đầu thì xối nước lạnh, cậu bình thường vắt khăn mặt lau toàn thân trên dưới thôi.
Lau sạch người Khúc Cảnh cảm thấy thoải mái hơn, mang dép lê chậm rãi từ phòng tắm muốn về phòng ôn bài một chút, nhưng lại luôn có cảm giác có gì đó không chuẩn bị tốt thì phải.
Hết 1-3
1-4
Khúc Cảnh vừa đi vừa cầm chậu rửa mặt cúi đầu nghĩ, rốt cuộc là đã quên chuyện gì?
Trở lại phòng, Khúc Cảnh đang định lấy sách ra ôn tập, lúc này mới nghĩ đến...... Đúng rồi, báo cáo!
Báo cáo của cậu!
Xong đời, ngày mai phải nộp!
Vài ngày trước có lớp tự chọn, Tả Vân Tường hắc hắc gãi đầu gặp Khúc Cảnh mượn báo cáo.
“Hắc hắc, Khúc Cảnh, báo cáo cuối tuần sau phải nộp cậu chuẩn bị xong chưa?” Bọn họ chọn cùng 2 lớp, Tả Vân Tường một tuần gặp Khúc Cảnh hai lần, bởi vì chuyện lần đó nên Khúc Cảnh thấy y luôn ngại ngùng gật đầu cười cười với y, sau lại ngẫu nhiên cũng giúp y luôn muộn giữ chỗ ngồi, vài lần sau họ cũng có vẻ thân thiện.
“Ân, tớ chuẩn bị xong rồi.” Bài tập này thầy giao rất sớm, Khúc Cảnh bởi vì buổi tối còn phải làm thêm, bài tập cậu luôn lợi dụng khoảng trống trên lớp hoàn thành, cho nên luôn hoả tốc làm xong bài của mình.
“Oa, kia thật tốt quá, cho tớ mượn đi, tớ hoàn toàn không biết nên viết cái gì hết!” Tả Vân Tường bĩ bĩ mặt dày trực tiếp mượn báo cáo của Khúc Cảnh để tham khảo.”Yên tâm, tớ sẽ không sao chép của cậu đâu, chỉ là tham khảo mà thôi, năn nỉ đó, Khúc Cảnh.”
“Hảo, chờ cậu làm xong nhớ đưa lại cho tớ.” Khúc Cảnh thẳng thắng từ trong cặp lấy ra báo cáo cho Tả Vân Tường.
Mà Khúc Cảnh hiện tại mới nhớ tới đến, sau lần đó Tả Vân Tường đem báo cáo đi cũng chưa gặp y!
Nhìn thời gian, nguy rồi, cũng rạng sáng rồi, Tả Vân Tường không biết có ngủ chưa, Khúc Cảnh trong lòng sốt ruột, lục trong cặp nửa ngày rốt cục tìm được số điện thoại di động Tả Vân Tường viết cho cậu.
Trong ký túc xá không có điện thoại, Khúc Cảnh đành phải lại quay ra ngoài trường đến buồng điện thoại công cộng gọi điện.
Quay số xong sau vài tiếng chuông Tả Vân Tường cũng chưa bắt máy, Khúc Cảnh chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục gọi vài lần, gọi đến lần thứ 4 rốt cuộc có người nhấc máy, Khúc Cảnh ở đầu dây bên đây nhẹ nhàng thở ra.
“Uy?” Đầu điện thoại bên kia phi thường ồn ào, tiếng nhạc ầm ầm cũng tiếng trò chuyện rôm rả cùng tiếng Tả Vân Tường đáp lại.
“Xin chào, bạn Tả phải không? Tớ là Khúc Cảnh, thật ngại quá khuya vậy còn làm phiền cậu.” Tuy rằng là có chuyện rất quan trọng yếu mới gọi cú điện này, bất quá qua nửa đêm mà gọi điện thoại thì Khúc Cảnh vẫn cảm thấy được rất là ngượng ngùng.
“Ác, là Khúc Cảnh a! Có chuyện gì không? Tớ hiện tại cùng xã đoàn ra ngoài chơi, có việc sao?” Tả Vân Tường đi đến bên ngoài PUB, tiếng nói nhỏ xíu trong di động của Khúc Cảnh mới nghe được rõ ràng chút.
“Cái kia, bạn Tả, cuối tuần trước, chính là...... bài báo cáo của tớ hình như ở chỗ cậu thì phải?” Khúc Cảnh ấp a ấp úng, muốn lấy lại bản báo cáo của mình mà không biết nên làm thế nào.
“Báo cáo? Ác, đúng rồi, bài báo cáo đó!” Tả Vân Tường gật đầu chào người quen trong xã đoàn chào một cái, mới lại tiếp tục trở lại vấn đề của Khúc Cảnh, bất quá, Khúc Cảnh nửa đêm gọi điện thoại tới là muốn làm gì? Quan tâm báo cáo của y viết xong chưa à? “Cám ơn cậu a Khúc Cảnh, báo cáo của tớ đều đã chuẩn bị tốt, bởi vì hôm nay tớ tham gia hoạt động của xã đoàn, hiện tại đã ở B thị qua vài ngày mới quay về trường học, cho nên ngày hôm qua đã nhờ bạn học cùng ban nộp giùm rồi.”
“Nhưng mà, bạn Tả à, báo cáo của tớ còn ở chỗ cậu, ngày mai tớ cũng phải nộp báo cáo rồi.” Khúc Cảnh vừa nghe xong trong lòng nóng nảy, ngày mai phải nộp báo cáo, Tả Vân Tường quên đưa cho cậu không nói đi, không xong chính là người hiện tại cũng không có ở đây, mà báo cáo kia lại là cần tra rất nhiều số liệu mới có thể viết ra, hiện tại muốn Khúc Cảnh viết lại một phần cũng không kịp.
“A?! Không thể nào, tớ còn chưa trả lại cho cậu?” Tả Vân Tường nghe Khúc Cảnh nói như vậy mới đột nhiên nghĩ ra mình tựa hồ đã quên trả báo cáo của Khúc Cảnh lại cho cậu.”Kia, kia, kia......”
Tả Vân Tường chuyển đầu, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì, y đã theo xã đoàn vào B thị, hiện tại cũng không thể nói về là về, nhưng không về thì báo cáo sáng mai Khúc Cảnh không nộp được thì sẽ bị đánh rớt......
“Bạn Tả, báo cáo tớ cậu để ở ký túc xá sao? Ký túc xá cậu ở phòng nào, sáng sớm mai tớ đi xin quản lý giúp tớ mở cửa, xin thầy ấy cho tớ lấy báo cáo đi, tuyệt đối sẽ không làm lộn xộn, như vậy được không?” Khúc Cảnh ở buồng điện thoại công cộng lau mồ hôi lạnh, vừa đuổi muỗi vừa nghĩ biện pháp lấy báo cáo của mình lại.
“Này......” Tả Vân Tường gãi đầu, nguyên bản chuyện này là bí mật, nhưng lúc mấu chốt này, bất đắc dĩ y đành phải nói chuyện y ở nhà Tam ca ra. “Khúc Cảnh, thực xin lỗi a, bởi vì nhà tớ có phần đặc biệt, cho nên tớ là học sinh duy nhất nhập học nhưng không ở trong ký túc xá, hiện tại là sống nhờ ở chỗ Tam ca tớ, cậu ngàn vạn lần đừng đi tìm quản lý, bằng không lớn chuyện Tam ca sẽ một chưởng đánh chết tớ cho coi.”
“Kia, kia...... Kia làm sao bây giờ?” Khúc Cảnh khổ sở, gấp đến sắp khóc đến nơi. “Bạn Tả...... Xin hỏi tớ có thể đến nhà Tam ca lấy không?”
Ba năm trung học liều mạng học bài của cậu, thật vất vả mới được một học bổng có cơ hội lên đại học, hiện tại lại phải vì một bản báo cáo mà toàn bộ tiêu tan, nghĩ đến đây, Khúc Cảnh trong lòng thật sự khổ sở.
“Ai, tớ, này...... Từ từ, cậu đừng vội, để tớ nghĩ cái đã......” Bởi vì gần đây mới gia nhập xã đoàn, một đống hoạt động làm y điên rồi, căn bản đã quên còn báo cáo của Khúc Cảnh, Tả Vân Tường hiện tại ngẫm lại trong lòng cũng thực băn khoăn, bất quá đến biệt thự Tam ca lấy...... Ai, Tam ca không thích người lạ cùng tính tình quái gở, tưởng tượng đến khiến cho người ta rụt cổ, Tả Vân Tường lập tức liền phủ định giả thiết nhờ Tam ca mở cửa để Khúc Cảnh lấy báo cáo...... Bất quá...... Lầu ba y ở có cửa ra vào riêng, nếu trộm vào, hẳn là không có khả năng quấy rầy đến Tam ca, có lẽ được......
“Hảo, ngại quá, bạn Tả, phiền cậu, báo cáo này đối với tớ thật sự rất quan trọng.” Khúc Cảnh nắm tay đều siết đau, khẩn trương chờ đợi Tả Vân Tường nghĩ biện pháp trả lại báo cáo của mình.
“Như vậy đi, Khúc Cảnh, tớ nói với cậu, bởi vì Tam ca tớ phi thường, phi thường, phi thường ghét bị người khác quấy rầy, cho nên cậu phải lén lút đến biệt thự Tam ca tớ, hơn nữa tuyệt đối không thể để Tam ca tớ phát hiện, tớ ở phòng cuối ở lầu ba......” Tả Vân Tường nghĩ nghĩ, rốt cục nghĩ tới biện pháp ít khả năng gặp chuyện không may nhất có thể, trong lúc nhất thời còn cảm thấy biện pháp này quả thực không chê vào đâu được, rất bội phục mình là thiên tài. “Cậu từ cửa hông phía đông của trường học ra đường cái quẹo trái, sau đó hướng lên trên chừng mười phút sẽ nhìn thấy một biệt thự màu trắng rất có phong cách thẩm mĩ, sau đó cậu từ rừng cây bên phải biệt thự đi xuyên qua một cái động, như vậy là có thể tránh bảo vệ ở bên ngoài, phía sau biệt thự có một thang lầu trực tiếp thông lên lầu ba, đi lên lầu ba có thể nhìn thấy bảy gian phòng, tớ ở phòng cuối cùng, cậu đẩy cửa sổ bên trái là có thể vào phòng tớ, cũng may tớ không có thói quen đóng cửa sổ......”
“Ân, ân, cửa hông phía đông, hướng lên trên, bên trái phía sau, lầu ba, hảo, ân, hảo......” Tả Vân Tường nói lại, Khúc Cảnh cũng nghe cẩn thận, cậu còn thật sự ghi nhớ mỗi chi tiết.
“Nhớ y như vậy nha, báo cáo của cậu chắc là tớ để ở ngăn kéo bên phải bàn học, không, cũng có thể là ngăn kéo bên trái...... Tùy tiện rồi, dù sao nhất định là ở trong phòng tớ, Khúc Cảnh cậu tùy ý lục là được rồi, lục tung cũng không sao, dù sao vốn cũng rất lung tung rồi, thật sự xin lỗi a, tớ đi ra ngoài chơi, đã quên báo cáo của cậu còn ở chỗ tớ......” Tả Vân Tường vì bản thân gây phiền cho Khúc Cảnh mà cảm thấy áy náy. “Bất quá, Khúc Cảnh, cậu phải nhớ kỹ cẩn thận một chút, Tam ca tớ thực đáng sợ, cậu ngàn vạn lần đừng kinh động tới anh ấy, bằng không không chỉ cậu gặp chuyện, ngay cả tớ trở về cũng không trốn khỏi, năn nhỉ cậu a, ngàn vạn lần năn nỉ đó, cậu phải lén lút nha.”
“Bạn Tả, cám ơn cậu cho tớ đi lấy báo cáo, tớ nhất định sẽ cẩn thận, cám ơn, ta hiện tại đi lấy đây.” Khúc Cảnh vừa nghe đến báo cáo có thể cầm lại, một lòng cao hứng đến độ sắp bay lên, vội vàng nói cảm ơn Tả Vân Tường rồi liền hướng về biệt thự.
Đi theo đường Tả Vân Tường chỉ dẫn, Khúc Cảnh rất nhanh tìm được cái động lớn trong rừng cây phía sau biệt thự, cậu lưu loát chui qua động, cầu thang phía sau biệt thự thông lên lầu ba hiện ra trước mặt, Khúc Cảnh lúc này mới cảm thấy khẩn trương.
Như vậy thật sự rất giống như đang làm chuyện xấu, khuya khoắt lẻn vào nhà người khác, loại sự tình này bình thường cầm gậy buộc cậu cậu cũng không làm, bất quá, lần này là liên quan đến việc ở lại trường, Khúc Cảnh cảm thấy được vô luận thế nào cũng phải liều mạng mới được.
Hết 1-4
1-5
Tả Vân Tường nói Tam ca y như là quái thú ăn thịt người, kinh khủng như yêu ma giết người, nếu không phải vì Tam ca y vừa kỳ quái, ghét ồn lại xấu tính, Khúc Cảnh thật muốn quang minh chính đại từ cửa chính ấn chuông điện, sau đó nhu thuận cười cùng Tam ca y nói: “Xin chào, ngại quá, em là bạn học của Tả Vân Tường, bởi vì báo cáo học của em ở chỗ cậu ấy, có thể để em vào lấy được không......” Đây cũng là một kiểu nói.
Bất quá, Khúc Cảnh cúi đầu nhìn quần áo trên người mình giản dị mà cũng cũ đến phai màu cả rồi, lại nhìn căn nhà đẹp đẽ, Khúc Cảnh không khỏi tự giễu trong lòng một chút, nếu thật sự làm thế, cho dù Tam ca Tả gia là người bình thường, chắc là cũng sẽ vì thấy bộ dáng nghèo khổ của cậu mà ném cậu ra ngoài đi.
Khúc Cảnh lắc đầu, hiện tại không phải thời điểm miên man suy nghĩ.
Cậu ngồi chồm hổm cúi đầu, sau đó chậm rãi cúi người một chút một chút đi lên cầu thang của lầu ba.
Biệt thự của Tả Vân Hi thiết kế đắc cực kỳ đơn giản, diện tích bên ngoài biệt thự là đồng cỏ cùng rừng cây, một khoảng đất lớn như vậy trừ phòng bảo vệ, không có ai đi tuần tra tới lui, nhìn thì như không có bố trí an ninh gì, thực tế cũng có thứ khác.
Kỳ thật hết thảy đều là bởi vì Tả Vân Hi không thích ai lượn quanh hắn gây phiền chán, cho nên hắn cài đặt hệ thống an ninh tiên tiến nhất, mỗi một góc ngoài biệt thự đều dùng máy quay theo dõi giấu dưới ngói, có gió thổi cỏ lay gì đó bảo vệ đều có thể xem qua hệ thống phòng trộm mà có bước xử lý tiếp theo.
Rạng sáng hai giờ, Tả Vân Hi còn chưa ngủ, hắn luôn luôn không phải người có thể ngủ ngon.
Tả gia gia nghiệp lớn, từ năm mười sáu tuổi, gánh nặng đương gia đã giao cho Tả Vân Hi đứng hàng thứ ba, cho nên hắn luôn có chuyện xử lý không xong cùng văn kiện mỗi ngày xem cũng không xong.
Thanh danh Tả gia vang dội không phải đến thế hệ Tả Vân Hi mới thịnh vượng như vậy, bất quá từ khi Tả Vân Hi tiếp nhận sự nghiệp trong nhà tới nay, sự nghiệp cả gia tộc đều được chỉnh đốn gọn gàng, trong nước chỉ cần nhắc tới Tả gia, từ đứa nhỏ ba tuổi đến ông già bước chân vào quan tài rồi đều nhận ra, không người không biết không người không hiểu.
Mọi người dùng 『 Tả Bán Thiên 』 để hình dung Tả gia.
『 Bán Thiên 』[nửa ngày, thiên cũng là chữ trời] cũng không phải nói ngày tháng gì đó, mà là thổi phồng sự nghiệp cùng thế lực Tả gia cơ hồ bao trùm cả nửa quốc gia, nói cách khác, cũng có thể nói một nửa sản nghiệp quốc nội đều là dưới tên Tả gia, tới thế hệ Tả Vân Hi thậm chí còn có khuynh hướng siêu việt.
Nếu nói trong nước có người có thể tùy tiện nói một câu cũng đủ rung chuyển kinh tế, vậy ngoài đương gia Tả Vân Hi của Tả gia thì không còn ai khác.
Một tay che trời, có thể dễ dàng có được từ ngữ này trừ bỏ Tả Vân Hi, có phóng mắt tìm khắp, tựa hồ không thấy được người thứ hai.
“Tam thiếu gia, cửa sau có một chút dị trạng, này...... Cậu có muốn mở hệ thống xem một chút không?” Bảo vệ A Tề tận trung với cương vị công tác nhấn bộ đàm liên hệ với Tả Vân Hi trong phòng.
Khúc Cảnh tùy tiện xâm nhập, từ khắc cậu xuyên qua rừng cây, kỳ thật đã sớm kích hoạt hệ thống theo dõi, nhất cử nhất động cậu đều máy quay ban đêm quay lại hết.
Trong phòng Tả Vân Hi phòng trong cũng có hệ thống thông báo có thể theo dõi cả bên ngoài, nhưng từ khi hắn cài hệ thống này rồi, có lá gan xâm nhập trừ bỏ chim hoang, thỏ hoang trong núi ra, chỉ còn có người kia.
Theo dõi màn hình, thấy Khúc Cảnh cúi đầu đi đến phòng cuối của tầng ba, Tả Vân Hi lại quỷ dị nở nụ cười.
Thú vị, vừa vặn công việc của hắn cũng vừa xong, đang muốn đứng lên hoạt động gân cốt mà.
“Tam thiếu gia, thực xin lỗi, bởi vì Bát thiếu gia cũng hay từ cái động kia ra vào, tôi vốn nghĩ là Bát thiếu gia nên mới để hắn đi đến lầu ba...... Tam thiếu gia, muốn tôi đi dạy dỗ tên trộm vặt không có mắt này không?” A Tề lau mồ hôi lạnh, qua bộ đàm có chút khẩn trương nói.
“Không cần, anh làm tốt lắm, vừa lúc tôi nhàn rỗi, tôi đi.” Tả Vân Hi khoác áo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tươi quỷ dị đi về phía cầu thang thông lên lầu ba.
Khi Khúc Cảnh rốt cục lén lút cúi mình tìm được phòng Tả Vân Tường, cậu cảm thấy tim mình tựa hồ sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
Muốn chết quá, trái tim sao lại đập nhanh như vậy?!
Cả đời chưa làm qua một việc xấu nào, Khúc Cảnh không ngừng mà dùng bàn tay nhỏ bé che trước ngực ép mình phải bình tĩnh, bất quá tựa hồ không hữu hiệu lắm, cậu đành phải hít sâu mấy lần mới vội vàng tìm được cánh cửa sổ bên trái kia.
Hô, mở được, quả nhiên không khóa, thật sự là quá tốt, báo cáo của mình được cứu rồi!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Khúc Cảnh rốt cục lúc này mới có một chút tươi cười, cậu thật cẩn thận leo cửa sổ đi vào, sau đó phát hiện biệt thự này thật đúng là không phải rộng bình thường, ngay cả một căn phòng cũng có thể lớn đến như vậy, thật là không tưởng tượng nói.
Lắc lắc đầu, Khúc Cảnh đột nhiên ý thức được hiện tại không phải lúc thưởng thức, phải nhanh tìm báo cáo mới được.
Cái bàn có vài ngăn kéo, Khúc Cảnh lúc này cũng bất chấp lễ phép gì, tóm lại nhanh tìm báo cáo rồi nói sau, nghĩ như vậy, cậu liền lớn mật mở ngăn kéo, trừng mắt cẩn thận tìm kiếm.
“Tìm cái gì vậy?” Tả Vân Hi quỷ mị vô thanh vô tức lặng lẽ xuất hiện trong phòng, hắn nghiêng dáng người tao nhã dựa vào đàn dương cầm bên cửa sổ hỏi.
“Tôi đang tìm.......? A!” Khúc Cảnh đầu cũng không nâng theo phản xạ trả lời, sau đó vài giây cậu lập tức cảm thấy không đúng, trong phòng sao lại có người?
Quay đầu lại, một bóng người dựa vào đàn dương cầm, Khúc Cảnh bị giật mình một cái, sách cầm trên tay chưa lật được trang nào phịch một tiếng rơi trên thảm, chính cậu cũng không đứng vững té cái bịch.
“Tìm cái gì? Ân?” Tả Vân Hi chậm rãi tới gần Khúc Cảnh, hai tay tùy tiện để trong túi áo, xoay người nhìn xuống Khúc Cảnh té ngã tư thế rất khó coi, sau đó âm thanh lạnh lùng pha ý xấu trêu chọc cậu.
“Ông...... Ông là người sao?” Khúc Cảnh vốn là bị bóng người đột nhiên xuất hiện dọa sợ, bất quá ngẩng đầu nhìn kỹ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sáng ngời, người bất thình lình xuất hiện này thật sự là đẹp không tưởng được, tiếng nói từ tính không biết thế nào nghe ra có loại cảm giác ấm áp thoải mái, Khúc Cảnh nhìn Tả Vân Hi nhất thời ngắm đến ngây người, ngay cả bản thân giơ tay sờ soạng mặt người ta cũng không biết.
“Nhìn ta giống quỷ sao?” Tả Vân Hi khóe miệng nở nụ cười, đích xác, có rất nhiều công nhân ở sau lưng nói hắn là quỷ, bất quá dám can đảm ở trước mặt hắn hỏi hắn có phải là người hay không, tiểu tử trước mắt này là kẻ đầu tiên khai thiên lập địa.
Tiếng nói nhẹ nhàng, tinh tế, mang chút e lệ, nghe ra dễ chịu nói không nên lời.
Tả Vân Hi vốn nghĩ đến chỉ là tên trộm vặt bình thường, ban đêm nhàm chán mới đi lên, vốn còn muốn luyện quyền cước một chút, bất quá...... Tiểu tử kia thoạt nhìn thật đúng là non nớt...... Được mười lăm tuổi không nhỉ? Gầy teo nhỏ xíu, khuôn mặt nhỏ nhắn không thấy thu hút, mắt to tròn đen nhánh, lớn mật nhìn chằm chằm hắn như vậy còn chưa tính, còn để tay lên mặt hắn là thế nào?
Mà kỳ quái chính là, bàn tay nhỏ bé lành lạnh này sờ trên mặt hắn, Tả Vân Hi không hiểu sao lại thấy thoải mái.
“A, thực xin lỗi!” Khúc Cảnh hoàn hồn, vội rút bàn tay không lễ phép của mình lại, phút chốc khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xanh xao đỏ hẳn lên, cậu vội vàng xin lỗi rồi mới nghĩ tình huống của bản thân như vậy tựa hồ có một chút xấu hổ, nghĩ thế, gương mặt màu đỏ lại càng đỏ thêm. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cái kia, thực xin lỗi, tôi không phải trộm, tôi, chỉ là, báo cáo, tôi chỉ là muốn tìm báo cáo của tôi thôi, không phải trộm, ngày mai nhất định phải nộp, cho nên bạn Tả......”
Tả Vân Hi chọn mi, từ tư thế khom thắt lưng thành ngồi chồm hổm, hắn tựa cằm thản nhiên nhìn Khúc Cảnh, lại nghe không ra lời nói lan man lung tung không có tổ chức này là muốn nói cái gì.
Từ đầu tới đuôi hắn cũng chỉ nghe rõ tiểu tử kia trái một câu: “Thực xin lỗi.” phải một câu: “Tôi không phải trộm.” thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT