Giang Tục nhấp nhẹ môi, trong đôi mắt thâm thúy đen như mực, phảng phất như có các ngôi sao trong ngân hà rực rỡ, nét mặt điển trai hòa với ý cười dịu dàng, hơi thở của cô như bị kiềm nén Cửa sổ xe đóng chặt, không khí trong xe như dung hòa cùng với hơi thở của nhau, làm Lâm Tây có cảm giác an toàn lạ kỳ Cô nháy mắt, nhìn Giang Tục, cuối cùng kiêu ngạo dẩu môi lên: “Cầu hôn giữa lúc chờ đèn giao thông? Anh có thể làm cho có lệ hơn nữa không?” Giang Tục: “Không đồng ý?” Anh suy tư một lát, có chút mất mát nói: “Vậy thôi, lần sau anh sẽ chọn thời gian tốt hơn chút.” “Ôi chao, ôi ôi ôi.” Lâm Tây thấy anh từ bỏ dễ dàng như vậy, vội bắt lấy lời anh: “Còn có lần sau?” “Không thì sao? Em không đồng ý mà.” Lâm Tây nhíu mày: “Phiền chết, thôi, em đồng ý vậy.” Trong mắt Giang Tục toát ra một tia giảo hoạt, môi cong lên, cười cười “Tốt lắm, bà xã.” Lâm Tây xem thường: “Anh sửa miệng cũng lưu loát quá đấy.” …… Chăm sóc thân thể tốt hơn, Lâm Tây lại quay về với công việc. mở một phòng làm việc, vẫn là làm trang điểm, chỉ là không cần cô phải ra mặt nhiều, tuyển vài thợ trang điểm thu nhập cũng được, người cũng hiền Lâm Tây đăng mấy bài quảng cáo trong vòng bạn bè, Tô Duyệt Văn lập tức tới tìm cô tán gẫu Không thể không nói, so với thời sinh viên thanh cao lãnh ngạo, Tô Duyệt Văn hiện tại quả thật tốt hơn, người cũng nhiệt tình hơn, còn chủ động giới thiệu công việc cho Lâm Tây Chủ nhật, Tô Duyệt Văn dẫn theo chồng muốn hẹn Lâm Tây ăn cơm. Giang Tục đã biết, lập tức sắp xếp thời gian, cho Lâm Tây đủ thể diện Một ngày trước ngày hẹn Tô Duyệt Văn, Lâm Tây qua đêm ở nhà Giang Tục, biết rõ hôm sau có hẹn, vẫn còn muốn đùa giỡn tùy hứng. Làm Lâm Tây vô cùng lo lắng phải chạy về nhà trang điểm, thay quần áo Lâm Tây ở trong phòng nhỏ của cô trang điểm, sau đó lục tung tủ quần áo tìm đồ, lúc thì thử váy đỏ, sau lại thử cái áo khoác kaki, cả người như lâm vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh vậy Lấy một cái váy đen so so trước người, sau đó do dự hỏi Giang Tục: “Mặc cái này đẹp hơn hay cái màu đỏ kia đẹp hơn?” Giang Tục đang đọc tài liệu được gửi đến trong di động, khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng đánh giá: “Không mặc là đẹp nhất.” Tai cô đỏ lên, nổi giận: “Em hỏi nghiêm túc.” Giang Tục cười: “Anh cũng trả lời rất nghiêm túc.” Lâm Tây không nói gì: “Thật đúng là điên khi hỏi anh mà.” Sau khi cẩn thận lựa chọn, cô vẫn chọn cái đầm màu đen, tương đối sang trọng, cũng không quá nổi bật, mặc lên rất tôn lên dáng người, cũng sẽ không bị lép vế trước Tô Duyệt Văn Thay đồ, khóa kéo nằm phía sau, Lâm Tây kéo nửa ngày, kéo được một nửa cũng không nhúc nhích nữa, không thể không nhờ Giang Tục “Giúp em kéo lên một chút.” Vốn Giang Tục đang chuyên chú xem di động, lúc này hơi giương mắt lên, một mảng trắng mịn sau lưng hiện lên trong mắt anh, tất nhiên không lại muốn nhìn cái gì nữa Đặt di động xuống, anh đứng dậy đi đến Lâm Tây đứng trước gương chỉnh lại váy, anh đứng sau lưng cô, khóa cô đã kéo được một nửa anh lại kéo xuống hết Cảm giác phía sau hơi lạnh lạnh, cô quay đầu trừng anh: “Em kêu anh kéo lên.” Anh vén tóc cô qua một bên, liếm hôn chỗ cổ cô, tay cũng không thành thật từ chỗ sau lưng len vào trong, trượt lên trên nơi đẫy đà của cô, cuối cùng bị tay cô bắt lại “Còn muốn ăn cơm hay không?” Anh hôn phần da thịt trắng mịn sau lưng: “Do em quyến rũ anh trước.” “Không phải hôm qua đã làm rồi sao? Anh đã ba mươi tuổi rồi, có thể kiềm chế chút hay không?” Giang Tục không cho là đúng, ngược lại còn tự hào: “Kiềm chế được trước mặt vợ mình thì không phải đàn ông.” Lâm Tây: “…” Lúc Lâm Tây lựa quần áo, thì vứt đầy trên giường, vốn cho rằng anh không làm bậy được, kết quả thế mà trong nghịch cảnh anh lại có thể tìm được hướng đi, phát hiện trong phòng của Lâm Tây còn có một cái bệ cửa sổ Quần áo đã mặc vào lại bị anh cởi ra hết, trực tiếp đẩy cô lên bệ cửa sổ, cũng giải quyết vấn đề ‘Đói khát’… Vốn còn dư thời gian hơn một tiếng, bị Giang Tục ép buộc, cuối cùng còn đến muộn mười phút Vốn Lâm Tây đã chọn mặc cái váy đen, sau phải thay thành cái áo len cao cổ Nguyên nhân đổi áo cao cổ, tất nhiên là được người nào đó ban tặng rồi Mà cái người đang thỏa mãn kia, lúc Lâm Tây vọt vào phòng tắm rửa, lại khôi phục thành dáng vẻ dạng chó hình người, mặt người dạ thú Cái gì mà cao lãnh, cấm dục, Lâm Tây sẽ không bao giờ tin có người đàn ông như thế nữa! Đến khách sạn, Giang Tục đi gửi xe, Lâm Tây vào trước Tuy rằng tận lực không công bố tin tức gì, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ thân phận ‘Bà chủ’ của Lâm Tây, mọi người cũng không cố gắng nịnh nọt, nhưng càng thêm khách sáo hơn trước Vào phòng, vợ chồng Tô Duyệt Văn chờ đã lâu Vốn cho rằng cô chỉ mặc cái áo len, chắc chắn sẽ bị vẻ đẹp của Tô Duyệt Văn nhấn chìm, không ngờ Tô Duyệt Văn mặc đồ còn tùy ý hơn cô, còn để mặt mộc không trang điểm Thì ra, mới kết hôn không bao lâu, cô ấy đã mang thai ba tháng rồi Cục cưng có trong tuần trăng mật, nhắc đến vẻ mặt lập tức tươi cười hạnh phúc Lâm Tây nhìn cô ấy, tự cảm thấy bản thân trang điểm ăn mặc lộng lẫy, cũng vẫn còn cảm giác hụt hẫng Lần này Giang Tục chọn phòng tiệc gia đình, không phải phòng lớn như lần hẹn với Lâm Minh Vũ, nhưng không khí ấm áp hơn nhiều. Lâm Tây vừa đến, Tô Duyệt Văn lập tức trêu ghẹo: “Giang đại thần nhà cậu đâu rồi?” Lâm Tây đặt túi xách xuống, đang muốn trả lời, thì Giang Tục đã bước vào Giang Tục vào, đề tài nói chuyện tất nhiên là về khách sạn, đồ ăn, phong cách trang trí, không khí trong phòng khá ấm áp Thời điểm món canh lên, Lâm Tây dùng tay trái xoay xoay mặt bàn thủy tinh, đột nhiên Tô Duyệt Văn kinh hô một tiếng: “Ôi, Giang đại thần đây là hạ vốn gốc rồi, chơi lớn như vậy luôn sao?” Tô Duyệt Văn giật mình, vài người đều nhìn về cái nhẫn kim cương trên bàn tay trái của Lâm Tây, làm cô có hơi ngượng ngùng, vội xoay viên kim cương vào hướng lòng bàn tay, không nói gì Cái nhẫn kim cương hình trái tim này là Giang Tục tặng Vốn tưởng là nhẫn cầu hôn chỉ có cái nhẫn vàng kia, không ngờ anh thật sự lại đưa thêm cái này Đó là vào sáng sớm đầy nắng của một ngày nọ, vì Lâm Tây quá mệt mỏi, còn đang ngủ nướng Giang Tục đã làm xong điểm tâm vào gọi cô dậy, cô trốn trong chăn không ra Trên người cô không mặc quần áo, bàn tay lạnh lẽo của anh tiến vào trong chăn, cọ loạn lên người cô, cô lạnh đến mức run cầm cập, làm cô muốn phát hỏa, đột nhiên tay bị anh nắm lấy, sau đó, một cái nhẫn lành lạnh mát mát đeo vào ngón tay cô Đầu tóc rối bời, mặt chưa rửa, đôi mắt ngái ngủ mông lung nhìn thoáng qua bàn tay đang nâng lên, nhìn nguồn gốc của cái lạnh phát ra Cô vui mừng quay đầu lại, đang muốn ôm lấy Giang Tục, anh đã ôm cả người cô và chăn vào trong lòng Giang Tục cười hỏi: “Trứng bồ câu đã có rồi, khi nào thì em thực hiện lời hứa đây?” Lâm Tây núp ở trong chăn, nghịch ngợm đáp lại một câu: “Anh đoán xem.” …….. Chiếc nhẫn kim cương này mang trên tay, Lâm Tây cũng không tháo ra, dù sao nó cũng có ý nghĩa khác Tô Duyệt Văn trêu ghẹo Lâm Tây và Giang Tục, Lâm Tây liếc nhìn Giang Tục xin giúp đỡ, không ngờ Giang Tục cũng không có vẻ mặt xấu hổ gì, nắm lấy tay cô, thản nhiên nói: “Cả đời chỉ một lần, tất nhiên phải ra nhiều máu hơn.” Ngoài miệng Lâm Tây không nói gì, nhưng trong lòng thì rất ngọt ngào, không nói chuyện, chỉ tiếp tục ăn canh Tô Duyệt Văn nhăn nhăn mũi, vẻ mặt hâm mộ và ghen tị, dù vẻ mặt như vậy cũng thập phần hoạt bát, cô đánh hai cái vào người chồng mình, hờn dỗi mà nói: “Lúc trước anh không tặng em cái lớn như vậy, có phải còn muốn có lần thứ hai hay không?” Chồng cô ấy diện mạo bình thường, nhìn thoáng qua Giang Tục và Lâm Tây, bất đắc dĩ đùa môt câu: “Giang tổng, cậu đây là tạo áp lực cho chúng tôi rồi.” Bốn người cùng nhau nở nụ cười Tô Duyệt Văn hoạt bát hơn trước kia rất nhiều, trong bữa ăn, vẫn luôn là cô ấy điều tiết không khí. Cô ấy đáng thương oán giận với Lâm Tây sau khi mang thai vẫn luôn ở nhà: “Lâm Tây, mình nói cậu, ngàn lần không được có thai sớm, bằng không thì ở nhà rất nhàm chán, thừa dịp còn trẻ phải chơi thêm vài năm, ‘Ngồi tù’ muộn một chút.” Lâm Tây cười ngại ngùng nói: “Hôn còn chưa kết đâu.” Tô Duyệt Văn’a’ một tiếng: “Giang Tục, Lâm Tây đây là đang ra ám hiệu cho cậu đó.” Giang Tục cười cười, rất nể tình mà tiếp lời: “Đã nhận được ám hiệu.” Bị Lâm Tây đánh một cái Nói chuyện thời sinh viên, Tô Duyệt Văn cũng rất cảm khái: “Trước kia giang tục được hoan nghênh như vậy, vẫn luôn không yêu đương, mình còn tưởng cậu sẽ quen minh tinh, hay chọn tiểu thư xinh đẹp nào đó, không ngờ,…” Lâm Tây nhăn nhăn mũi, không biết xấu hổ mà tiếp lời: “Mình không có hứng thú với giới giải trí.” Tô Duyệt Văn vỗ vỗ vai Lâm Tây, cười ha ha: “Lâm Tây, mình thích cậu hài hước như vậy.” cô dừng một chút lại nói: “Nhưng ngẫm lại, lại cảm thấy dường như là nên như vậy.” “Hả?” Lâm Tây biết bản thân cô và giang tục chênh lệch không phải trai tài gái sắc, cho nên nghe Tô Duyệt Văn nói thế, hơi tò mò: “Mình nghĩ cậu sẽ nói Giang Tục mắt mù hay gì đó.” “Sao có thể nói vậy? Cậu giỡn hả?” Tô Duyệt Văn cười cười: “Thật ra rất lâu trước kia mình đã có cảm giác này rồi.” Nói đến trước kia, trên mặt Tô Duyệt Văn không còn vẻ thất lạc và phức tạp như trước, mà là ánh mắt thản nhiên: “Huy chương mười hạng mục toàn năng năm đó, cuối cùng cậu ấy tặng cho cậu. Mình đã biết, sẽ không đơn giản như vậy.” Thiếu chút nữa Lâm Tây đã cắn gãy đũa: “Huy chương? Tặng mình? Làm sao có thể?” Giang Tục ngồi một bên không nói gì, lúc này lại nói khẽ một câu: “Là tặng cho em đó.” “Tặng lúc nào?” Lâm Tây mở to mắt nhìn Giang Tục nhớ lại chuyện trước kia, khóe miệng gợi lên chút ý cười: “Trong sổ lưu bút tốt nghiệp.” “Sao Tô Duyệt Văn biết, mà em lại không biết?” Tô Duyệt Văn ghen tị hừ một tiếng: “Bởi vì lúc mình tìm Giang Tục ký vào lưu bút tốt nghiệp, cậu ấy đang ký cho cậu, mình thấy cậu ấy đặt huy chương vào.” ….. Bữa cơm kết thúc, tâm tình Lâm Tây khá tốt Về nhà tẩy trang, Lâm Tây còn đang trò chuyện với Giang Tục về chuyện của Tô Duyệt Văn Sau khi rửa mặt xong về phòng, Giang Tục đang nằm trên giường đọc sách, Lâm Tây leo lên nằm cạnh anh, kinh ngạc hỏi anh: “Nói tới chuyện này, hình như năm đó em chưa đưa sổ lưu bút cho anh mà nhỉ?” Khi đó cô không thích giang tục lắm Giang Tục nâng sách trên tay, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô: “Em đưa cho Lâm Minh Vũ viết.” “À~” Lâm Tây nở nụ cười, xuyên qua cánh tay anh đang cầm sách, ghé vào trước ngực anh, giọng chế nhạo: “Cho nên, em không cho anh viết, anh lại gấp gáp mà tự viết vào?” Giang Tục hừ một tiếng: “Cho nên, sau đó em cũng chưa bao giờ mở ra xem.” “Ai lại mở lưu bút tốt nghiệp ra xem chứ?” Lâm Tây chê cười anh: “Này, Giang Tục, em phát hiện, cách anh theo đuổi con gái, thật sự như học sinh tiểu học vậy đó!” Giang Tục híp mắt lại, bỏ sách xuống. xoay người, áp Lâm Tây dưới thân Hơi thở nóng rực quét lên trên mặt cô Anh nói: “Đề tài này, nên dừng ở đây.” Tác giả có lời muốn nói: Lâm Tây: Giang Tục, đến cuối cùng thì sao anh lại yêu em? Giang Tục: Chắc là điên rồi… Lâm Tây: …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT