Lâm Tây chưa bao giờ cảm thấy đèn trong phòng lại chói mắt đến vậy, trừng mắt nhìn, lại cảm thấy hốt hoảng, rực rỡ như ánh sáng trong mắt Giang Tục vậy
Lâm Tây ôm lấy cổ anh, cho dù chỉ hơi động một chút, đều có thể nghe được âm thanh rất nhỏ, càng làm tim đập rộn lên
Váy của Lâm Tây đặt bên sát trên mặt, cô cảm thấy hơi ngứa, muốn gãi, tay vừa rời khỏi Giang Tục, đã bị anh nắm trở lại
“Ngứa.” Giọng cô yếu ớt mềm mại, càng làm cho người muốn ức hiếp
“Anh giúp em.”
Giang Tục nói xong, ôm cô càng chặt hơn, cơ thể cô như dán lên trên ngực anh. Hương thơm mềm mại nữ tính và sự dẻo dai cứng cỏi nam tính tạo nên khối đối lập rõ ràng, thân thể anh càng căng lên vài phần
“Lâm Tây.” Anh dán vào bên tai cô, nhẹ nhàng nói qua
“Hả?” Lâm Tây hốt hoảng lên tiếng
Sau khi gọi, anh cũng không nói thêm gì, chỉ dựa vào càng gần, sắp chạm tới chop mũi cô. Ánh mắt cực kỳ nóng bỏng
“Lâm Tây.” Anh lại gọi một tiếng, gọi đến lòng cô cũng mềm mại
Môi mỏng của anh lại lên trên môi cô, mang theo nồng đậm hơi thở của phái mạnh, lấy tư thế xâm lược, quét sạch hơi thở gấp gáp của cô. Lâm Tây cảm thấy mỗi lỗ chân lông trên người như mở rộng ra, anh tùy ý xâm nhập không kiêng nể, như tất cả đều thuộc về anh
Lâm Tây hơi há miệng thở dốc, lưỡi của anh dựa thế trượt vào trong, đầu lưỡi linh hoạt phác họa hình dáng đôi môi cô, nhẹ nhàng cắn nuốt, chút nặng chút nhẹ, lúc chậm lúc vội, quyến rũ Lâm Tây
Một bàn tay anh lần mò vào tóc cô, gắt gao chế trụ sau đầu cô, không chừa cho cô lối thoát, một bàn tay khác thăm dò vào bên trong bộ đồ ren kia, nhẹ nhàng vuốt ve
Chân tình ẩn sâu giấu kính nhiều năm được truyền vào nhau qua từng hành động, hai người đều run lên
Tay anh chậm rãi dời về sau, cởi ra sự ngăn trở cuối cùng, cuối cùng nơi mềm mại kia hiện rõ trước mắt, hai màu trắng hồng và đen đối lập nhau, làm ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm
Ý thức của cô bị cuốn mất, tùy ý Giang Tục đòi lấy
Lúc anh lớn mật thăm dò vào trong, trong đầu lâm tây nóng lên, chỉ cảm thấy sự ngượng ngùng trong trí nhớ lại trào dâng trong lòng
Tuy rằng trong trí nhớ đã có hành động thân mật, nhưng dù sao thân thể này cũng là lần đầu, Giang Tục yêu thương cô, không muốn cô chịu đau, càng nhẫn nại dẫn đường cho cô
Thấy Lâm Tây có chút khẩn trương, anh nghĩ phải nhẫn nại hơn, cúi người cắn tai cô, nhẹ nhàng nói: “đừng sợ, cũng đã ăn em rồi.”
Lâm Tây ôm lấy bờ vai anh, cũng không dám nhìn anh một giây
Món đồ bị Lâm Tây ném vào mặt anh lúc nãy, giờ đây được Giang Tục lấy ra từ tủ đầu giường
Miệng anh xé lớp giấy bạc, tư thế bá đạo lại gợi cảm. anh nằm phía trên, hai chân cô bị anh khống chế, không trốn được, đành phải lấy mu bàn tay che mắt lại, bàn tay chạm đến da thịt, cảm nhận nhiệt độ nóng như đang sốt vậy
Giang Tục cúi đầu liếc nhìn cô, nhưng không muốn theo ý cô, kéo bàn tay nhỏ bé của cô, dẫn dắt xuống thắt lưng đảo quanh ở bụng, cuối cùng dừng lại chỗ động tình kia
Lâm Tây cảm thấy nóng, vội rút tay lại
“Lưu manh.” Tiếng mắng mang theo sự hờn dỗi
Giang Tục cười cười, hỏi cô: “Có thấy quen thuộc không?”
Lâm Tây vùi đầu trong lòng anh, vẫn không nhúc nhích, ồm ồm trả lời: “Không quen.”
“Vậy bây giờ bắt đầu làm quen.”
Nói xong, lập tức tách đùi cô ra
Cô thấy như mình đang lướt trên những con sống hỗn loạn nhất vậy, cảm thấy chỉ có thể ôm chặt lấy Giang Tục, mới có thể tìm lại sự cân bằng
Thân thể đau đớn theo thời gian mà trôi qua, bị một cảm giác kỳ quái thay thế, không thể khống chế thanh âm của bản thân, tiếng ngâm đè nén là sự cổ vũ mạnh mẽ nhất cho Giang Tục, anh càng thêm ra sức va chạm
Bóng đêm mông lung, đèn đuốc trong phòng sáng ngời, ham muốn lan tràn, đêm nay, dài đến thế…
Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ không thường vận động, tất nhiên thể lực không thể nào bằng một góc với đàn ông vẫn duy trì thói quen tập thể hình
Giang Tục như con sư tử đã nhịn đói ba ngày, dáng vẻ hoàn toàn như muốn nuốt cả xương tủy Lâm Tây vào bụng vậy. ước chừng là bị Lâm Tây cười nhạo nhiều lần, lần này anh phá lệ kiên trì rất lâu. Nếu không phải Lâm Tây xin tha, không chừng anh còn muốn ép buộc đến lúc nào cũng không biết
Thời khắc thân mật nhất, Giang Tục nổi lên ác ý, muốn ép Lâm Tây nói vài lời buồn nôn, Lâm Tây không theo, anh lập tức tra tấn cô, thẳng đến khi cô chịu không nổi mà thỏa hiệp
Ai nói đàn ông không thích nghe lời ngon tiếng ngọt đây?
Buổi sáng Lâm Tây bị hương thơm trong bếp làm thức giấc, Giang Tục đang chiên trứng và thịt xông khói
Trên bàn cơm anh đã dọn dẹp xong, cũng không biết anh đã thức dậy bao lâu rồi
Có vẻ như Lâm Tây rất mệt mỏi, lúc anh dậy cô cũng không phát hiện
Lúc đánh răng, cô mới phát hiện có thêm một cái bàn chải màu đen, giấy gói bị anh ném trong thùng rác
Bàn chải hồng nhạt và bàn chải đen dựa đầu vào nhau, nhìn vô cùng thân mật, trong lòng cô ấm áp
Đánh răng xong ngồi vào bàn ăn, vừa lúc Giang Tục mang bữa sáng ra
Hai người ngồi đối diện nhau, vô cùng tự nhiên
“Xem ra em đã sớm chuẩn bị hết để anh qua đêm chỗ em rồi ha?” Khóe miệng anh mang theo ý cười: “Trong tủ có khăn lông và bàn chải mới, ừm… còn đồ lót nữa?”
Mặt cô đỏ lên, vội phản bác: “Anh đừng tự kỷ, mấy cái đó em mua lâu rồi, mua cho bạn trai, vừa lúc anh thành đời thứ nhất sử dụng.”
Giang Tục cũng không vạch trần cô, chỉ chậm rãi cắt trứng ốp lết: “Anh không mặc CK.”
“Tại sao?”
Anh cố ý nói nhỏ, âm thanh rất khiêu khích: “Rất chặt.”
“…”
Lâm Tây biết anh cố ý, không thèm để ý anh, bắt đầu ăn sáng
Thấy Lâm Tây cầm dao nĩa, giang tục lại ý vị thâm trường hỏi cô: “Phân rõ trái phải rồi hả?”
Lời này vừa thốt ra, lâm tây cảm thấy quẫn bách
“Khụ khụ.” Cô nói: “Chúng ta ngồi đối diện, bên trái của em là bên phải của anh, không sai.”
“Đúng chưa?” Giang Tục cười: “Em có chắc là em không quá khẩn trương, nên không phân biệt được trái phải không?”
Lâm Tây nhìn thoáng qua cái nhẫn vàng trên ngón áp út tay trái, không nói gì, trong lòng ngọt ngào
Hóa ra, hôm qua trong túi bên trái của Giang Tục là nhẫn, bên phải mới là đồ dùng kế hoạch hóa gia đình kia
Anh nói túi bên trái, Lâm Tây lại lấy bên phải
Đến nỗi cái tên xấu xa này, lúc cô lấy thứ kia ra, cũng đâm lao theo lao luôn, còn rất hợp lý mà nói: “Anh nghĩ em muốn làm trước.”
Bị Lâm Tây đánh một cái
Lâm Tây xoay xoay nhẫn trên tay, cố ý bất mãn nói: “Cái này là cái mẹ anh truyền lại hay anh lại nhặt ở đâu đây? Em muốn trứng bồ câu.” Nói xong, còn lấy tay mô tả hình dáng nhẫn kim cương lớn
Giang Tục vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt: “Ừm.” Anh nói: “Trước mua mấy con bồ câu nuôi trong nhà, chờ đẻ trứng.”
“Phi”
********
Hôm sau lẽ tình nhân, Lâm Minh Vũ mời hai người ăn cơm ở khách sạn của Giang Tục
Thời điểm ra cửa, nhìn trước ngực có rất nhiều dấu vết, cô nhịn không được mà mắng anh
Cũng may thời tiết tháng hai còn mặc áo cao cổ được, bằng không thì xấu hổ chết mất
Chạng vạng, phố lên đèn, các tuyến đường chính bắt đầu kẹt xe, thời điểm Lâm Tây và Giang Tục đến, Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương đã chờ khá lâu
Thông qua Giang Tục, Lâm Minh Vũ chọn phòng tiệc cao cấp nhất. trong ngày thường phòng tiệc cao cấp riêng tư thế này đều là khách hàng cấp cao dùng để đàm phán các thương vụ làm ăn, trang trí xa hoa, phòng rộng rãi yên tĩnh, phòng hội nghị kết hợp với phòng tiệc. có thể thấy được các hoa cỏ chung quanh được chăm sóc rất tỉ mỉ, giúp phòng tiệc thêm vài phần sức sống, đồ trang trí trong góc phòng, không biết Giang Tục tìm đâu được mấy tác phẩm điêu khắc gỗ, càng thêm vài phần hiện đại
Vừa ngồi xuống, cô lại nhịn không được châm chọc Lâm Minh Vũ: “Này là anh mời khách hay Giang Tục mời khách? Anh ấy còn có thể thu tiền anh được hả?!”
Lâm Minh Vũ cười hắc hắc, ôm bả vai Phó Tiểu Phương, bị cô ghét bỏ mà đẩy ra. Mọi người nhìn anh như thế, anh cũng không thấy xấu hổ, vẫn cười đùa, hoàn toàn không có dáng vẻ của người ba mươi tuổi
Bị Lâm Tây châm chọc, anh còn đúng lý hợp tình mà nói: “Sao lại nói anh của em như vậy? còn không phải chỗ của Giang Tục tốt hơn sao? Anh cũng không phải tiết kiệm tiền, anh là người thế hả?”
Lâm Tây cắt anh một tiếng
Bàn tròn lớn, Lâm Minh Vũ và Phó Tiểu Phương ngồi chỗ chủ vị, Giang Tục và Lâm Tây ngồi không xa ở bên cạnh, mệt mỏi không muốn nói chuyện
Lâm Minh Vũ nói xong, Giang Tục nhẹ nhàng bâng quơ tiếp một câu: “Tiền của cậu, tôi chắc chắn sẽ thu, cái này là cho cậu mặt mũi.”
“Ha ha.”Lâm Tây vui sướng khi người gặp họa: “Phải thu! Bọn em còn muốn gọi món mắc nhất!”
Lâm Minh Vũ tự nâng đá đập chân mình, mặc dù có hơi đau, nhưng có Phó Tiểu Phương bên cạnh, vẫn muốn duy trì phong độ, vội hào phóng vung tay: “Ăn, tùy ý ăn, tính hết cho anh.” Nói xong, còn muốn ôm Phó Tiểu Phương: “Đúng không, nàng dâu?”
Phó Tiểu Phương chọt khủy tay vào ngực anh, trợn mắt, khẽ cảnh cáo: “Anh lại động tay động chân thử xem?”
Lâm Minh Vũ cũng không tức giận, cười ha hả đến gắp chia thức ăn
Lâm Tây ăn cháo, nhìn Lâm Minh Vũ vẫn bộp chộp như cậu nhóc năm hai mươi tuổi, một giây cũng không rảnh rỗi, ầm ĩ vây quanh Phó Tiểu Phương, nhưng trong lòng không có chút khinh bỉ nào
Kỳ thực trưởng thành là một thứ rất bi thương, đại đa số trưởng thành thường đi kèm với suy sụp và bất đắc dĩ, người ta không muốn mài bớt góc cạnh, mà là vì, nếu vẫn còn góc cạnh, cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn, cho nên phần lớn mọi người, vì để tiếp tục cuộc sống, vẫn lựa chọn để bản thân ‘trưởng thành’
Sau khi Lâm Minh Vũ xuất ngoại, Lâm Tây cảm thấy anh thay đổi, bây giờ nhìn lại, kỳ thực cho đến hiện tại anh cũng không có thay đổi quá lớn
Ăn hơn hai tiếng, nỗi xót xa và thống khổ mười năm qua, bọn họ đều ăn ý không nhắc đến. Đi một vòng, cuối cùng đều giữ lại được người muốn giữ, điều này đã đủ rồi
Vận mệnh an bày, có lẽ là có ý của nó, nhỉ?
Trên đường về nhà, Lâm Tây nắm dây an toàn, cảm khái cả một đường
“Nhìn mọi người đều tu thành chính quả, cẩn thận ngẫm lại, vận mệnh an bày, vẫn là rất tuyệt.”
Giang Tục lái xe, thừa dịp chờ đèn tính hiệu, mới dịu dàng thâm tình nhìn Lâm Tây, một câu hai nghĩa: “Đúng thật vận mệnh an bài không sai.”
Khóe miệng cô gợi lên nụ cười, đôi mắt hạnh tròn vành như ánh trăng, không mang theo chút chất vấn gì, chỉ tò mò hỏi Giang Tục: “Nếu, em nói là nếu, không trùng sinh, không trãi qua những chuyện này, em vẫn thích Hàn Sâm như trước, trốn tránh anh, thì anh tính làm gì?”
Giang Tục vịn tay lái, vẽ vòng vòng qua phải, sau một lúc lâu mới trả lời: “Bắt em về nhà, nhốt lại.”
“Em hỏi nghiêm túc!”
Giang Tục nghĩ nghĩ còn nói: “Giới thiệu bạn gái kia cho tên họ Hàn kia, để cậu ta không dứt ra được, một ngày nào đó, em sẽ chết tâm.”
“Cắt.” Lâm Tây bĩu môi: “Sao anh cứ quanh co như vậy thế? Sao không trực tiếp một chút?”
Giang Tục nhíu mày: “Ví dụ?”
Lâm Tây cười: “Bắt em về nhà, nhốt lại.”
Bị Lâm Tây đùa giỡn một vòng, nhưng Giang Tục cũng không tức giận, anh chỉ dịu dàng liếc nhìn cô
“Trước khi em bị tai nạn xe, anh cũng từng nghĩ, trực tiếp tấn công vào.”
“Hả?” Lâm Tây kinh ngạc, lúc trước vẫn luôn trốn tránh không muốn tiếp xúc với Giang Tục, sao anh có cơ hội được? Tò mò hỏi: “Lúc nào?”
“Mùa hè năm ngoái.” Nhớ lại khi đó, Giang Tục lại cười tự giễu: “Sau khi tốt nghiệp em dường như không chịu ngồi vào xe anh, rồi mới lần đó, em uống say, để anh đưa em về, còn để anh lên nhà em. Lúc đó đã nghĩ, nếu không thì mua một căn nhỏ kế bên nhà em, gần gũi cận kề, cuối cùng em sẽ không thể tránh anh.”
Giang Tục nhắc lại, đột nhiên Lâm Tây có chút ấn tượng: “Hình như là có chuyện này, lúc đó anh còn hỏi thăm em mấy thứ xung quanh chỗ em. Cho nên lúc đó là anh đang thử em sao?”
“Ừm.” Giang Tục cười: “Sau đó em lại lập tức treo bảng phòng, tức giận nói với anh, em muốn bán phòng rồi. Lúc đó anh nghĩ, thì ra em chán ghét anh đến vậy.”
“…” Những việc này thật sự cô không hiểu không biết được, vội giải thích: “Kỳ thực không phải như vậy, lúc đó mẹ em ép em kết hôn, em với họ ầm ĩ một trận, nghĩ muốn bán nhà, đi nới khác.”
“Ừm.” Giang Tục nhẹ nhàng cười: “Những chuyện đó không quan trọng nữa, hiện tại chúng ta đã cùng nhau là đủ rồi.”
Lâm Tây đắm chìm trong trong ngữ điệu dịu dàng của anh, vốn muốn giải thích thêm vài câu, nhưng ngẫm lại, dường như cái gì cũng không cần phải nói nữa
Như anh nói, hiện tại bọn họ đã có nhau, như vậy là đủ rồi
“Lâm Tây.”
Lúc đèn chuyển xanh
Đột nhiên Giang Tục nghiên đầu lại, nghiêm túc nhìn cô
Môi khẽ động, trịnh trọng nói:
“Gả cho anh.”
Tác giả có lời muốn nói: Đồ đạo: Tất cả mọi người đều tranh cãi đến khả năng kéo dài của cậu
Giang Tục: Để Lâm Tây đến đính chính cho tôi
Lâm Tây: Ngại quá, em đối với số 5 này, hằn sâu trong trí nhớ rồi
Giang Tục: Xin lỗi không tiếp các vị được, tôi phải dẫn vợ về sinh đứa nhỏ trước đã
Mọi người: Chúng tôi muốn xem quá trình mang thai đứa nhỏ!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play