1.Nguyện vọng thiếu nữ

Lại là tháng 12 của một năm nữa, sắp đến sinh nhật Lâm Tây

Tuổi càng lớn, Lâm Tây lại ngày càng không thích ngày này, tuổi là bí mật của phụ nữ, cái này tuyệt đối là chân lý. Nếu không phải vì muốn nhận quà, cô hận không thể làm cho toàn thế giới đều quên đi ngày này

Đương nhiên, toàn thế giới đều có thể quên sinh nhật cô, nhưng có một người nếu cũng quên, thì anh sẽ chết chắc

Người này tất nhiên là vị họ Giang nổi tiếng nào đó

Ngày 26 tháng 12, Lâm Tây tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học. Lúc trước người kia hẳn là không còn trên giường, nhưng giờ lại nằm đó, Lâm Tây mở mắt nhìn người nọ, khóe miệng lặng lẽ hiện lên tia mỉm cười

“Sinh nhật vui vẻ, bà xã đại nhân.”

Giang Tục mỉm cười đưa mặt vẫn chưa rửa đến hôn, bị Lâm Tây có chút ghét bỏ

Anh lấy quà đã sớm chuẩn bị ra -  - một sợi dây chuyền kim cương tặng cho Lâm Tây, món quà rất đắt tiền, chính là không có thành ý như vậy

Không thể không nói, Lâm Tây có chút thất vọng, nhưng lãnh đạo tinh thần Phó Tiểu Phương của cô đã nhắc nhở, đàn ông trước và sau kết hôn chính là hai mặt khác nhau, có thể nhớ được sinh nhật vợ chính là đàn ông tốt, không thể trông mong vào mỗi lần như vậy đều có kinh hỷ. Mặc kệ anh tặng quà gì đều phải vui vẻ nhận lấy, nếu không sau này cái gì anh ta cũng không tặng nữa

Lâm Tây mỉm cười nhận dây chuyền, hôn lên gò má anh, hoàn toàn không toát ra vẻ thất vọng đối với món quà này

Rời giường rửa mặt, lúc cô đang đánh răng, Giang Tục mặc áo ngủ lười nhác dựa vào khung cửa, vì mới rời giường nên tóc hơi rối, nhìn qua không hề nhếch nhác, mà còn có vài phần trẻ tuổi, rất có phong thái của tiểu thịt tươi

“Muốn đi đâu chơi?” Ánh mắt mê người: “Hôm nay, anh thuộc về em.”

Kem đánh răng trong miệng cô thiếu chút đã phun hết lên gương, đánh răng xong, cô xem thường không biết nói gì: “Ai hiếm lạ chứ.”

Vừa qua lễ giáng sinh, trong thành phố vẫn còn đắm chìm trong dư vị của hình ảnh ông già Noel và tuần lộc trượt tuyết

Hai người mặc quần áo hàng ngày, không công việc, không con cái, không có câu chuyện của người trưởng thành, chỉ như một cặp đôi yêu nhau bình thường đi trên đường

Đã lâu không trải qua không khí yêu đương, lại cảm thấy có chút bất đồng

Thời tiết rất lạnh, hai người đi tới đi lui trong cửa hàng. Phản ứng đầu tiên của Lâm Tây là chạy về phía khu thời trang trẻ em, sau này có con, trái tim thiếu nữ cũng sẽ dần mất đi. Rõ ràng mấy ngày trước ba mẹ chồng đã đón mấy đứa nhỏ đi rồi, nghĩ là cho cô một sinh nhật thanh tĩnh, kết quả cô lại theo bản năng mà nhớ thương các bảo bối rồi. ngôn tình ngược

Thấy Lâm Tây muốn đến khu thời trang trẻ em, Giang Tục tay mắt lanh lẹ túm chặt mũ áo khoác của cô, như chủ nhân dắt thú cưng đang phấn khích đi dạo vậy, hình ảnh này làm cô cảm thấy có chút quen thuộc

“Gì vậy?” Lâm Tây bất mãn

“Không cho đi.”

“Why?”

Giang Tục nhíu mày: “Hôm nay là sinh nhật em, không được dành cho mấy ranh con đó.”

Lâm Tây bị cách dùng từ của anh chọc cười: “Anh Giang, ranh con từ trong miệng anh nói, hình như là con anh đó.”

“Thì đã làm sao?” Giang Tục nhíu mày: “Hôm nay chỉ có vợ.”

Lâm Tây quay đầu liếc mắt nhìn anh, cuối cùng vỗ vỗ tay đứng lên: “Cho nên? Anh có sắp xếp gì?” Cô sờ sờ cằm, khiêu khích: “Hi vọng mấy việc kế tiếp, có thể có nhiều ý mới hơn là dây chuyền kim cương.”

Giang Tục nhìn lướt qua đồng hồ: “Thời gian không còn sớm nữa, kế tiếp chúng ta sẽ đến KTV, siêu thị, buổi tối còn phải xem pháo hoa.”

Lâm Tây nghe sắp xếp vậy, nhịn không được bĩu môi: “Toàn trò cũ, còn không bằng…”

Dưới ánh mắt cường đại đầy uy hiếp của Giang Tục, Lâm Tây đành nuốt mấy chữ ‘Về nhà chơi điện thoại’ lại vào bụng

Sau đó, Lâm Tây theo anh đến KTV. Trên miệng tuy nói không thích, nhưng thân thể rất thành thật, vừa vào phòng đã nhào vào trước màn hình điện tử, ôm micro không buông tay, liên tục hát không ngừng, hát mệt rồi mới nhớ đến Giang Tục

Cô đứng trước máy chọn bài hát hỏi Giang Tục: “Anh không hát sao?”

Giang Tục dựa lưng vào sofa, ngồi yên tĩnh, áo khoác của anh để một bên, trên người chỉ mang áo cổ cao vàng nhạt, chỉ là sự phối hợp đơn giản, nhưng lại được anh mặc thành vài phần văn nhã anh tuấn. nghe cô hỏi, anh khẽ ngẩng đầu nhìn lướt qua, trong ánh mắt mang theo tia dịu dàng làm người ta muốn đắm chìm trong đó

“Hát bài ‘Chỉ có cảm giác với em’.”

Nghe tên bài hát, mặt Lâm Tây đỏ lên, trái tim thắt lại

“Đừng tưởng rằng anh mượn bài hát để thổ lộ, em sẽ bỏ qua việc anh chọn quà không có thành ý.”

Giang Tục cũng không giải thích gì, chỉ cười nhẹ

Rời khỏi KTV, trong đầu Lâm Tây vẫn nhớ ánh mắt anh nhìn cô khi bọn họ đối diện nhìn nhau song ca

Rõ ràng là kết hôn mấy năm rồi, con cũng mấy tuổi rồi, nhưng nhất cử nhất động, một ánh mắt, một nụ cười của anh, vẫn làm tim cô đập rộn lên

Làm sao được, ai bảo đẳng cấp của anh cao đây chứ?

“Tiếp theo đi đâu?”

Giang Tục nhìn di động: “Siêu thị.”

“… Hẹn hò còn có loại hình này?”

Lâm Tây còn đang nghi ngờ, đột nhiên ánh mắt anh sáng lên

“Đừng nhúc nhích.”

Lâm Tây bị một tiếng này của anh dọa, một cử động nhỏ cũng không dám: “Sao… sao vậy.”

Đột nhiên anh quỳ một gối xuống trước Lâm Tây, làm cô phát hoảng: “Chết tiệt, anh tính làm gì?”

Anh vỗ vỗ lên chân: “Ngồi lên.”

Cô thấy chung quanh ngày càng nhiều người nhìn về phía họ, xấu hổ nói nhỏ với anh: “Điên rồi hả, làm gì vậy?”

Giang Tục chỉ chỉ giày của cô: “Dây giày của em bị tuột ra rồi.”

Nói xong, không chờ cô từ chối, đã kéo cô xuống. Cô theo quán tính ngồi lên đùi anh, sau đó, anh với tay, cúi đầu cột dây giày cho cô

Hình ảnh này, thật sự là hấp dẫn ánh mắt người đi đường, Lâm Tây hận không có khe hở nào trên đất…

Sau đó, anh lại làm mấy chuyện quỷ dị, tỷ như ở  siêu thị muốn cô ngồi trong xe đẩy mua hàng, anh đẩy đi

Dưới sự chống cự liều mạng của cô, anh mới từ bỏ. Xét thấy mấy mánh khóe chiêu trò cả ngày hôm nay của anh làm người quá mệt mỏi, buổi tối khi hai người đến quảng trường, cô cảm giác như tim mình đã chạm đỉnh rồi

Cô nắm lấy áo anh vẫn không nhúc nhích: “Anh nói thật đi, hôm nay anh cố ý muốn chỉnh chết em đúng không?”

Giang Tục ôm lấy vai cô, ánh mắt ôn hòa: “Xuỵt, đừng nói chuyện, pháo hoa sắp bắn rồi.”

Lâm Tây nửa tin nửa ngờ: “Chỉ xem pháo hoa?”

“Oành…” Giang Tục vừa dứt lời, trên không trung bắn lên luồn pháo hoa thứ nhất, ngay sau đó, pháo hoa rực rỡ choáng ngợp xẹt qua, nở rộ, ánh sáng chói lòa đầy màu sắc tối lại, anh nâng mặt cô lên, hôn xuống

Nụ hôn này, thâm tình kéo dài

Đợi đến khi anh buông cô ra, mặt cô đã nóng bừng bừng

“Dây chuyền chỉ là món khai vị.” Anh cười nói: “Đây mới thật sự là quà sinh nhật.”

“Hả?”

“Điều ước sinh nhật của em, anh đều sẽ thực hiện cho em.”

Lâm Tây ôm eo anh, vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu: “Cái gì?”

“Cùng bạn trai đến KTV, chỉ hai người trong phòng cùng song ca bài ‘Chỉ có cảm giác với em’, lúc ở siêu thị mua đồ, em ngồi trong xe đẩy, được bạn trai đẩy đi, hoặc là đi ở trên đường, dây giày bị tuột, ngồi trên đùi bạn trai, sau đó anh ta sẽ buộc dây giúp em, còn có, cùng nhau xem pháo hoa, hôn nhau dưới pháo hoa…”

Giang Tục nói rõ mỗi việc, Lâm Tây càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, đến cuối cùng, sắc mặt cô biến đổi

“Cái này là ai nói cho anh biết?”

Giang Tục ôm chặt cô, vô cùng thân thiết cọ cọ trên đầu cô: “Có vui không?”

“là Phó Tiểu Phương hay Lâm Minh Vũ?”

“Chính là em.”

“Là em?”

Anh khụ khụ hai tiếng: “Nhật ký của em.”

“…” Khóe miệng cô giật giật: “Anh trộm nhật ký của em?”

Anh nghe từ ‘Trộm’ này, lập tức nhíu mày: “Mẹ đưa anh.”

“Mẹ em?” Cô nhịn không được châm chọc: “Mẹ đưa nhật ký của em cho anh làm gì?”

“Gần đến sinh nhật em, mẹ muốn anh tìm chút ý tưởng, tặng quà đặc biệt.”

Lâm Tây: “Kết quả thì sao?”

“Thấy được nguyện vọng thiếu nữ.” Giang Tục liếc nhìn cô, mặt đầy xúc động, sau đó thở dài nói: “Thiếu nữ thì không có, nhưng ước muốn vẫn có thể thõa mãn được.”

Lâm Tây ngẫm lại những lời ngu xuẩn mà mình viết trước đây, cuối cùng trịnh trọng nói: “… Giang Tục, đột nhiên em cảm thấy dây chuyền kim cương thật sự rất tuyệt, sau này vẫn dựa theo cái này mà tặng đi ha.”



2.Mộng tỉnh khi gặp người

Giang Tục là người cuồng việc, mọi người đều biết. Thường xuyên bay tới bay lui, chỉ có khi anh xuống máy bay mở di động lên, cô mới biết được anh đã đến thành phố bên kia

Thế giới rộng lớn ngoài đời thật không đơn giản như trong tiểu thuyết hay phim truyện,  tổng giám đốc bá đạo có giá trị hàng trăm triệu, phía sau đó là các cuộc hội nghị chuyên sâu đàm phán mà tạo thành

Thời điểm gả cho anh, cô đã ngầm tiếp nhận những việc này rồi, nhưng khi chân thật đối mặt, còn có chút khó khăn

Còn vài ngày là tới lễ tình nhân, Lâm Tây cố ý đưa bọn nhỏ ra ngoài, ý muốn cho hai vợ chồng hưởng thụ vài ngày, ai ngờ anh lại đi nơi khác công tác

Lâm Tây ở nhà một mình, vừa mở máy tính, tình cờ lướt đến một video kể chuyện xưa của một blogger nổi tiếng, tên là ‘Dành cho tình yêu nơi xa’, Lâm Tây ấn mở, nhạc nền là bài ‘Người thương, sao không ở bên em’ của Giang Mỹ Kỳ, Lâm Tây cô đơn lạnh lẽo cắn đậu phộng, vừa xem vừa khịt mũi, sao lại không là ‘Dành cho hôn nhân nơi xa’ chứ?

11 giờ tối ngày 13 tháng 2, rốt cuộc Giang Tục phong trần mệt mỏi trở lại thành phố, nghe nói là hội nghĩ kết thúc sớm, lại vội đáp chuyến bay gấp gáp trở về

Được rồi, tha cho anh một mạng vậy

Về nhà, anh tắm rửa xong là ngã đầu ngủ ngay, làm Lâm Tây giận gần chết

Sắp xếp hành lý anh để ở cửa vào tủ, tắt đèn lần mò về phòng, lúc tiến vào chăn, Lâm Tây có thể cảm nhận được trên người mình có hơi lạnh

Sợ làm Giang Tục lạnh tỉnh, cô nhẹ nhàng dịch sang bên kia giường, đột nhiên nhớ tới mấy ngày gần đây, nhất thời lòng trả thù nổi lên, biết rõ trên người mình có hơi lạnh, lại cố ý dán vào người Giang Tục

Vốn cho là anh bị lạnh tỉnh sẽ đẩy cô ra, không ngờ, anh tiếp xúc đến tay chân lạnh lẽo của cô, như theo bản năng ôm cô vào lòng, dùng thân nhiệt của mình làm ấm cho cô

Đầu cô ở trong ngực anh, nỗi tức giận cuối cùng hóa thành làn nước nhu hòa, lướt qua nội tâm, thế nhưng đều là ngọt ngào

Trong bóng đêm, Lâm Tây hướng đầu lên trên, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hình dáng anh

Ngón tay vuốt cái cằm đã có râu, đôi môi mềm mại và cái mũi cao thẳng…

Làm sao có thể gả cho người đàn ông này? Đến nay khi nhớ lại vẫn cảm thấy như một giấc mộng vậy

Lúc trước anh gần như là không cho cô có thời gian để kịp thở, mà cầu hôn rất nhanh

Lâm Tây dưới tình huống ngây ngơ đó mà đồng ý lời cầu hôn của anh. Khi đó thậm chí còn chưa thật sự lo lắng đời sống hôn nhân có thật sự thích hợp với cô hay không

Sau cầu hôn mấy tháng, cô bộc phát mấy hội chứng tiền kết hôn

Bởi vì chuẩn bị cho hôn lễ, cô lâm vào lo âu trước nay chưa từng có. Không hiểu sao cô bắt đầu kính sợ và có vài phần không yên đối với đời sống hôn nhân

Cô đã không còn trẻ, những bạn học kết hôn sớm thậm chí đều đã li hôn, cô sắp kết hôn, có chút khẩn trương. Sau khi nghe người khác nói, rất dễ suy diễn mọi việc

Chuyện vợ chồng, chuyện mẹ chồng, rõ ràng không rơi xuống người cô, nhưng cô vẫn có cảm giác khẩn trương

Có lần, bởi vì lo âu, người thân thích kia tới rất hỗn loạn, tuy rằng trước kia tới cũng không đều, nhưng chưa từng không bình thường như vậy. Cô lên mạng tìm hiểu, mấy bài viết đó càng khiến cô suy nghĩ lung tung hơn

Nếu cô thật sự vô sinh, hoặc khó thụ thai, vậy cuộc hôn nhân này, cô phải làm thế nào?

Giang Tục là con trai độc nhất trong nhà, cô sợ anh sẽ thất vọng

Có sự lo lắng này, Lâm Tây bắt đầu sinh ra tâm tình trốn tránh kết hôn

Giang Tục là người có đẳng cấp hoàn toàn khác xa Lâm Tây, phát hiện cô có biểu hiện không thích hợp, không nói ra, cũng không cố tra hỏi

Thời điểm đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ, thế nhưng anh lại buông xuống mọi thứ, không để ý ba mẹ hai bên phản đối, dẫn cô đi du lịch một chuyến

Thành phố Otaru – Nhật Bản, nam thần Takashi Kashiwabara của Lâm Tây từng diễn một bộ phim tên ‘Love letter’ (Thư tình) ở thành phố này, cô vẫn luôn mong muốn được đến đây. (Bộ phim này được chiếu năm 1995, khá kinh điển trong điện ảnh Châu Á, mọi người nên tìm xem)

Bọn họ đến sai mùa, trong phim tuyết bay đầy trời, nhấn chìm cả những con đường, thời điểm bọn họ đi là mùa xuân tươi đẹp, hoàn toàn không phải hình ảnh trong phim

Lâm Tây thập phần thất vọng

Buổi tối, nằm trong một khách sạn kiểu Nhật, Lâm Tây ngửa đầu nhìn trần nhà, cảm xúc sa sút: “Otaru rất đẹp, đã tới, nhưng vẫn để lại tiếc nuối.”

Không chờ Giang Tục nói gì, cô lại nói: “Giang Tục, đã nhiều ngày như vậy em vẫn luôn nghĩ, nếu, em nói là nếu nhé, đời này em không thể sinh con thì anh sẽ làm sao?”

Nghe đến đó, Giang Tục không chỉ không cảm thấy khó xử, còn cười như trút được gánh nặng

Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc anh cũng chờ được cô nói đến chỗ khúc mắc bấy lâu

“Vậy thì sống cả đời với thế giới của hai người.” Giọng anh vang vọng trong phòng tối thật lâu

Lâm Tây yên tĩnh vài giây, còn nói: “Vậy, cuộc hôn nhân này như trải nghiệm ở Otaru vậy, đến nơi đây, mang theo vài phần tiếc nuối và không cam lòng.”

“Không.”

Anh xoay người đè lên người cô, hai tay chống đỡ sức nặng trên người

Đối diện đôi mắt kiên định và rõ ràng

Anh hơi dừng lại, trong thanh âm trầm thấp lại mang theo vài phần cảm xúc kích động: “Anh muốn cưới em, đơn giản là hi vọng cùng em đi hết cuộc đời này, có con hay không, cũng không ảnh hưởng đến anh.”

“Nhưng anh…”

“Không có nhưng nhị gì hết.”

Tay anh mang theo chút run run, xẹt qua cái trán trơn bóng của cô, lướt qua gương mặt luôn tươi cười, cuối cùng dừng trên cái cằm khéo kéo, nâng lên, buộc cô nhìn thẳng vào anh

Đôi mắt trong bóng đêm vẫn sáng lên tình yêu chân thành và đáng tin

Anh nói: “Lâm Tây, em là Otaru của anh, bất luận là mùa nào, đều là hình dáng anh yêu nhất. Đoạn đường này, chỉ cần có em, anh sống không uổng đời này.”



Sau này, cô kể lại chuyện này, làm chị dâu Phó Tiểu Phương một mặt nhiều chuyện: “Sau đó cậu không đáp lại câu nào à? Lời thổ lộ cảm động đến vậy mà!”

Cô nói: “Mình đang lo sợ, sợ chẳng may kết hôn rồi mới phát hiện vô sinh, áp lực tâm lý cũng rất lớn, không cách nào có thể thản nhiên vậy được, nên… Cũng không đáp lại…”

“Vậy Giang Tục giải quyết thế nào?”

Trên mặt cô nổi lên hai luồn ửng đỏ, giọng càng nói càng nhỏ: “Anh ấy nói, nếu mình lo lắng như vậy, thì trực tiếp thử xem chẳng phải sẽ biết sao.” Lâm Tây nuốt nước miếng, tương đối ngượng ngùng nói: “Sau đó anh ấy ném cái đó đi, tối đó cũng không cần dùng biện pháp an toàn.”

Phó Tiểu Phương cúi đầu nhìn cô

Lâm Tây ưỡn cái bụng tròn: “Cuối cùng thì là vầy…”

Phó Tiểu Phương không biết nói gì: “Lâm Tây, mình cậu thôi, cũng lắm trò thật đó…”

….

Ngoại truyện: Song sinh

Giang Mục và Giang Dã là một đôi song sinh

Từ nhỏ đã ăn cẩu lương mà lớn lên, còn thường gọi là ‘Cẩu lương dưỡng’

Mà cho bọn nhỏ ăn cẩu lương, không ai khác, chính là ba mẹ chúng

Bọn họ là gia đình kiểu Trung, mà lại hoàn toàn theo nguyên tắc kiểu Âu

Nguyên tắc gì? Đó là không ngần ngại biểu lộ tình yêu, ba mẹ tình nồng ý đậm, muốn hôn là hôn

=_=

Từ nhỏ Giang Mục và Giang Dã đã được giáo dục rất nghiêm khắc, nhất là ba bọn chúng, anh rất nghiêm khắc với anh em Mục Dã từ khi còn nhỏ, đó là khống chế thời gian tiếp xúc của bọn chúng với mẹ, hoàn toàn không cho chúng quá mức ỷ lại vào mẹ. Bởi vì bọn chúng đủ tự lập, thì ba của chúng mới có nhiều thời gian chiếm lấy mẹ của chúng

Đối với điều này, anh em Mục Dã phi thường khinh thường

Theo căn nguyên mọi chuyện là, anh em mục dã là kế hoạch ngoài ý muốn của ba mẹ, nghe nói năm đó mẹ có thai mới kết hôn, cho nên khi ba nói đến chuyện này thì rất giận dữ: “Sớm biết vậy đã không giận dỗi, cũng chưa trải qua thế giới hai người, đã biến thành một nhà bốn miệng.”

Ba thì vẫn canh cánh trong lòng như vậy, nhưng mẹ lại rất cưng chiều chúng

Anh em Mục Dã tất nhiên biết là ba đối với mẹ là nói gì nghe nấy, yêu thương vô điều kiện, cho nên mỗi lần gây họa, chỉ cần đưa mẹ ra, có thể tránh được trách phạt

Dáng vẻ hai anh em rất giống mẹ, nhưng tính cách lại thừa hưởng từ ba

Cho nên gia đình này, từ một mình ba lên kịch bản tính kế, thành ba người đàn ông đấu trí đấu dũng

Đương nhiên, mấy chuyện này, thì người mẹ như thỏ trắng nhỏ của bọn họ không biết gì hêt

Phụ từ tử hiếu*, đây là sự ăn ý của ba ba con họ trước mặt mẹ

(*Cha hiền con hiếu thảo)

Rất nhiều năm, hai anh em họ đều rất khát vọng có thể có em gái, ba của bọn họ, họ Giang nào đó, càng chờ mong hơn cả bọn họ

Dù sao trong mắt ba, anh em mục dã bọn họ là quỷ gây sự đến đòi nợ

Cũng không biết có phải là để tâm trồng hoa hoa không nở hay không, sau rất nhiều năm, mẹ cũng không có động tĩnh gì

Vào năm hai anh em Mục Dã mười tuổi, lúc cả nhà đã từ bỏ, mẹ lấy danh sản phụ lớn tuổi mà mang thai lần nữa, vào cuối năm đã sinh một cô bé xinh đẹp

Rốt cuộc gia đình bọn họ cũng hợp được thành chữ ‘Hảo’, mà một khi mẹ đã cao hứng, sẽ trực tiếp làm chủ, đặt tên cho em gái là Giang Hảo. Mẹ nói, theo như lời ở quê của mẹ, ‘Tương Hảo’ nghĩa là ‘Đúng lúc’, tựa như em gái đã đến đúng lúc

(* Giang Hảo 江好 /Jiāng hǎo/ và Tương Hảo 将好 / Jiāng hǎo/  phát âm giống nhau)

Giang Hảo và Giang Mục, Giang Dã là sự tồn tại trái ngược nhau. Diện mạo của cô bé là từ một khuôn đúc ra với ba bé, vẻ mặt khôn khéo giảo hoạt, nhưng tính cách lại giống hệt mẹ bé, đơn thuần hoạt bát dễ bị gạt

Từ lúc bé sinh ra thì Giang Mục và Giang Dã đã gánh vác trọng trách chăm sóc bé. Lúc nhỏ sợ bé va chạm cái này, phạm sai lầm cái kia, sau khi lớn thì sợ bé yêu đương, bị nam sinh hư hỏng lừa…

Tóm lại, rất nhiều năm sau này, Giang Mục và Giang Dã vì em gái, hầu như là lo muốn hỏng tim

Cái gì, mọi người hỏi ba mẹ họ bọn sao?

Mỗi ngày bọn họ đều bận yêu thương nhau, nào có rảnh quản mấy đứa nhỏ?

Haiz, cho nên, khi Giang Mục Giang Dã gặp người sẽ nói: Đừng sinh đôi, gia đình có sinh đôi, thai đó chỉ là cỏ dại thôi

- ~~Toàn văn hoàn~~-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play