*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: tieu_hao

Khi Thẩm Lục Gia quay về Thịnh Thời thì trông thấy Sầm Ngạn không ngừng liếc về phía phòng làm việc của anh.

Anh nhíu mày ngờ vực: "Trợ lý Sầm, mắt anh sao thế?"

Sầm Ngạn vội đứng dậy: "Tôi không sao, Thẩm tổng, là giám đốc Ngũ, không, cô Ngũ, à, không, Ngũ tổng tới."

Thẩm Lục Gia lập tức bật cười: "Nhiều xưng hô như thế, thật đúng là làm khó cho anh." Dứt lời anh liền đẩy cửa vào văn phòng.

Ngũ Mị đang ngồi chơi điện thoại ở ghế của anh, nghe thấy tiếng động, ngẩng lên thấy là anh liền cười tươi như hoa.

"Thẩm Lục Gia, em chờ anh lâu lắm rồi đấy."

"Anh đưa Hạ Thương Chu đến Trường mầm non của Hạ Thiên." Thẩm Lục Gia bình thản nói.

Ngũ Mị đứng dậy lườm anh, "Đây là cách xử lý của anh? Đây chính là lời anh nói đứng về phía em?"

"Đừng giận." Thẩm Lục Gia đè tay lên vai cô, "Nghe anh nói trước đã. Cái tên Hạ Thiên là do em đặt đúng không?"

"Ừ." Ngũ Mị nghi ngờ.

"Nếu không có ý để hai cha con họ nhận nhau thì tại sao ban đầu lại để thằng bé mang họ Hạ? Thật ra em luôn do dự, em sớm đã muốn đưa thân phận của Hạ Thiên ra ánh sáng nhưng một mực trì hoãn." Thẩm Lục Gia xoa mái tóc đen nhánh của cô: "Hạ Thương Chu là người thông minh, anh ta không hỏi anh hôm nay để bọn họ nhận nhau là do em mớm lời hay là ý của anh, nhưng anh ta nói với anh, anh ta sẽ đưa Hạ Thiên sang Mỹ, chỉ có hai cha con bọn họ. Anh tin vào cách làm người của Hạ Thương Chu, anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép Yến Tu Minh tiếp cận Hạ Thiên, thế nên tuyệt đối sẽ không xuất hiện kết cục gia đình đoàn tụ." Chỉ sợ trong lòng Hạ Thương Chu, Yến Di Quang, Hạ Thiên và anh ta mới là một gia đình không thể tách rời.

Thẩm Lục Gia ngừng một lúc rồi tiếp tục: "Em là người thế nào anh hiểu rõ. Cho nên đừng có lúc nào cũng ra vẻ kẻ xấu, cũng không cần phải nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại em không phải người tốt trước mặt anh. Trên thế giới này có rất nhiều cô gái tốt, nhưng anh không vì vậy mà tùy tiện yêu ai đó, anh cũng sẽ không vì em nói mình là kẻ xấu mà thay đổi tấm lòng dành cho em. Anh yêu em chỉ vì chính con người em, là con người có một không hai, không hề có bất cứ quan hệ nào với việc em là người tốt hay kẻ xấu."

Vành mắt Ngũ Mị cay cay, nhưng vẫn giả vờ cợt nhả đánh anh một cái: "Thẩm Lục Gia, anh là một người rất nguyên tắc cơ mà, sao lại có thể nói ra những lời không nguyên tắc như thế?"

Thẩm Lục Gia cầm cổ tay cô, kéo cô vào lòng nói khẽ: "Bởi vì em nên đáng."

Anh yêu quý thầy cô, nhưng anh càng yêu chân lý.

Anh yêu thích nguyên 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play