*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: tieu_hao

Hạ Thương Chu đứng bên ô cửa sổ lớn sát sàn, phòng làm việc của anh ở tầng 22 tòa nhà văn phòng Ma Mạn, nằm hướng Nam nên lấy ánh sáng rất tốt. Song dõi mắt nhìn ra, cảnh vật vẫn bị giới hạn bởi những tòa nhà cao tầng bằng sắt. Anh nhớ lại khi còn làm việc ở tổng bộ Ma Mạn tại Mỹ, nơi rất gần cửa sông của New York, một mặt là nhà chọc trời của Manhattan, một mặt là khung cảnh những chiếc thuyền buồm trắng tinh giương buồng dưới ánh trời chiều trên Đại Tây Dương, một mặt nữa chính là tượng Nữ Thần Tự Do. Con người anh lúc ấy tràn đầy hoài bão và cảm xúc, còn bây giờ, anh giống như một thân cây đang già đi, cho dù được tắm ánh nắng mặt trời thì vẫn mang vẻ cằn cỗi.

Điệu nhạc "Bốn con thiên nga" của Tchaikovsky phát ra từ chiếc điện thoại trên bàn, tiếng chuông này đã đi theo anh suốt mười năm ròng chưa từng thay đổi. Cũng bởi tiếng chuông này quá đặc biệt nên anh thường nhận được không ít vé mời xem diễn từ các đoàn múa ba lê đẳng cấp thế giới. Không ai biết anh dành tình cảm cho điệu nhạc ba lê này chỉ là bởi bản thân điệu nhạc, vì nó mà lần đầu tiên anh biết được tên đầy đủ của cô, Yến Di Quang. Hôm đó là chương trình Chào tân Sinh Viên, anh là MC nam, sau khi giới thiệu chương trình thì vừa khéo đụng phải cô khi chuẩn bị lên sân khấu. Cô mặc chiếc váy ba lê màu trắng ngà, nét mặt lạnh nhạt, không hề giống bộ dạng vừa giận dữ vừa quẫn bách như cái ngày ở thư viện. Ấy thế mà khi điệu nhạc rộn rã của "Bốn con thiên nga" vang lên, cô lại như một con chim tuyết lanh lợi đang nhảy clacket trong trái tim anh. Trên bục có mấy nữ sinh mặc trang phục giống nhau cùng nhảy múa, nhưng anh lại có thể dễ dàng tìm ra cô. Anh nói chuyện bóng gió ở hậu trường mới biết cô chính là Yến Di Quang, Yến Di Quang chỉ mới 16 tuổi đã thi đậu Đại học Kinh Tân. Thật sự khiến anh động lòng lại là khi trông thấy cô thay giày phía sau sân khấu. Một chân mới thoát khỏi chiếc giày múa ba lê không hề xinh đẹp, quanh đầu ngón chân còn quấn thuốc cao, anh không nhịn được phải hỏi "Đau không?" Cô nghi ngờ liếc nhìn anh rồi cười, chỉ vào cái chân còn đang mang giày: "Để người khác thấy cái chân này thì đành phải cực khổ cái chân còn lại này." Cô vừa nói vừa đá vào cái chân không mang giày. Anh nhớ lúc ấy đầu mình nóng lên, như có thứ gì đó sai khiến, ngồi xuống tháo chiếc giày múa ở chân kia cho cô.

Hạ Thương Chu thở ra một hơi rồi nghe điện thoại.

"Đó có phải Chủ tịch Hạ không? Tôi là Thẩm Lục Gia."

Hơi thở của Hạ Thương Chu tắc nghẽn, nói giọng khàn khàn: "Thẩm tổng tìm tôi có việc gì sao?"

"Chủ tịch Hạ, nếu như thuận tiện thì anh có thể đến Trường mầm non thuộc Đại học Sâm Mộc một chuyến không?" Thẩm Lục Gia biết với cơ trí của Hạ Thương Chu thì khi nghe đến Trường mầm non sẽ hiểu rõ ý của anh.

Quả nhiên, Hạ Thương Chu rung động, ngay đến giọng nói cũng mang âm rung: "Trường mầm non? Là, là, là..."

"Tôi chờ anh ở cổng chính Trường mầm non."

Hạ Thương Chu cúp máy, rảo bước ra ngoài, đi hai bước thì quay lại phòng nghỉ riêng của anh, sửa sang lại bản thân trước gương rồi mới cầm chìa khóa xe rời khỏi văn phòng.

Càng gần tới Trường mầm non, hô hấp của Hạ Thương Chu bắt đầu trở nên không ổn định, nhân lúc chờ đèn đỏ, anh liền nới lỏng cà vạt. Bản thân anh cũng không rõ tâm trạng của mình lúc này, vừa kích động vừa khẩn trương giống như học trò chờ giáo viên thông báo kết quả kiểm tra cuối kỳ trước kỳ nghỉ đông. Mặc dù sự tồn tại của đứa bé này mang đến cho anh sự kinh hãi lớn hơn cả vui mừng, nhưng suy cho cùng trên thế giới này chỉ có đứa bé ấy và anh có chung dòng máu, là cốt nhục duy nhất của anh.

Thẩm Lục Gia đứng ở cổng trường, cám ơn chú gác cổng đã mời anh vào tránh gió. Ngày thường hễ có thời gian anh sẽ đến thăm Hạ Thiên, mang cho cậu quần áo sách vở với đồ chơi nên người gác cổng trường sớm đã nhận ra anh.

"Thẩm tổng."

"Chủ tịch Hạ." Thẩm Lục Gia thấy Hạ Thương Chu chỉ mặc vest lông cừu màu lam, ngay đến áo khoác cũng không mặc liền đoán anh ta gấp gáp ra ngoài mà quên mất.

Hạ Thương Chu không trông thấy đứa bé thì có hơi thất vọng. Thẩm Lục Gia bình tĩnh nói: "Một lúc nữa mới tan học. Chờ thêm lát." Sau khi gật đầu với người gác cổng, Thẩm Lục Gia và Hạ Thương Chu cùng đi vào trường. Trên đường đi hai người không ai nói gì.

"Thẩm Lục Gia." Hạ Thương Chu đột nhiên lên tiếng: "Thật ra tôi rất ghen tỵ với anh, bởi vì anh may mắn hơn tôi."

Thẩm Lục Gia im lặng.

"Trừ Di Quang ra tôi không có bất cứ tâm tư nào với những người phụ nữ bên ngoài, không phải gã đàn ông nào cũng là thớt gỗ, không đẩy nổi miếng thịt chủ động bám vào mình, vấn đề là đêm đó không phải tôi không đẩy người phụ nữ chủ động đưa tới, mà là tôi đã uống say bí tỉ, hai người họ giống nhau như đúc, tôi là người, không phải chó, không ngửi ra được mùi hương của hai chị em có gì khác biệt. Nhưng dù tôi thấy mình oan uổng cỡ nào thì tôi cũng đã phạm sai lầm. Xử nữ..." Nói đến đây, Hạ Thương Chu tự giễu, "Xử nữ trong mắt mẹ cô ấy quý giá cỡ nào. Anh gặp Phùng Thanh Bình rồi đấy, mồm miệng bà ta lợi hại thế nào anh cũng đã được kiến thức. Hồi đó tôi hai mươi hai tuổi, không có cha mẹ nghĩ cách giúp, không có tiền để đền bù sai lầm, trừ bản thân tôi ra, tôi không có cách nào để chuộc lỗi. Đây cũng là lý do sau này tôi chuyển sang học tài chính ở Mỹ, tôi rất cần tiền, nếu lúc đó tôi cũng có tiền, chắc chắn dùng tiền để "sỉ nhục" nhà họ Yến để đổi lấy sự tự do của tôi. Cho nên tôi rất ghen tỵ với anh, Thẩm Lục Gia, anh may mắn hơn tôi."

Thẩm Lục Gia nhìn lên bầu trời, thong thả nói: "Chủ tịch Hạ, trước đó quả thật xem như ngoài ý muốn, không thể đổ hết lên đầu anh. Nhưng anh có nghĩ tới vì sao năm đó cô ấy không bỏ đi ngay mà chọn mấy hôm sau khi xảy ra sự việc mới đi? Anh nghĩ trên khía cạnh luân lý đạo đức, là một người đàn ông 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play