*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: phuongnguyenphuong
Beta: tieu_hao
Yến Tu Minh. Ngũ Mị lập tức tỉnh táo, cô chặn cánh tay Thẩm Lục Gia đang ôm eo mình, thay đổi bộ dáng không tập trung lúc trước: “Chị? Hình như cô Tu Minh gọi nhầm người rồi?”
“Yến Di Quang, chị vẫn giả vờ giả vịt làm người ta chán ghét như thế.” Yến Tu Minh như đang chế nhạo: "Sao xa cách vậy, tôi mới uống chút rượu, muốn nói với chị vài lời. Yến Di Quang, chị có biết là tôi cực kỳ ghét chị không.”
“Giống nhau cả thôi.” Ngũ Mị trở mình, cười híp mắt.
"Mỗi lần tôi nịnh nọt người lớn như một con thú cưng thì chị chỉ lạnh lùng ngồi một chỗ, cầm sách đọc hăng say, làm ra vẻ xem thường không muốn tham gia. Chị còn nhớ cô giáo dạy khiêu vũ cho chúng ta hồi đó, cô Phó, Phó An Du hay không? Chỉ vì chiều dài chân chị đều hơn tôi mà luôn thiên vị cho chị diễn một mình. Chị thông minh xuất sắc cỡ nào, giành được giải thưởng Olympic toán học, viết văn được đăng trên báo, 13 tuổi đã có được nhuận bút, không cần quan tâm đến tiều tiêu vặt của ba. Đồng nghiệp bạn bè của ba, ngẫu nhiên gặp được gia đình chúng ta thì lúc nào cũng kéo tay tôi gọi tôi là Yến Di Quang, nói gì mà Bí thư Yến sinh được cô con gái như Yến Di Quang thật là có phúc lớn. Đến lúc chị 16 tuổi thi đậu Đại học Kinh Tân, chậc chậc, Yến Di Quang trở thành thiếu nữ trong truyền thuyết. Không dùng danh tiếng của gia đình để thi đậu, vào đại học còn chọn chuyên ngành Tâm Lý Học, chuyên ngành cao quý cỡ nào, múa đẹp lại học chuyên ngành không liên quan, không phải vì muốn thể hiện chị thông minh giỏi giang hay sao? Chứng minh rằng chị không phải đám học sinh dốt như bọn tôi không học được Khoa Học Tự Nhiên mới học Khoa Học Xã Hội, không học được Khoa Học Xã Hội mới học Nghệ Thuật."
“Chị còn nhớ kì nghỉ hè khi chị năm nhất còn tôi lớp mười không, chị đến Trường Phổ thông Kinh Tân toạ đàm, chậc chậc, áo gấm về làng, ghê gớm cỡ nào cơ chứ. Chị cố ý mặc quần áo giống hệt tôi, nhưng chị có nghĩ tới lúc đó tôi ngồi bên dưới, mọi người bên cạnh dù quen hay không quen đều nhìn tới nhìn lui tôi, một con nhóc chưa đọc sách ra gì lại có một người chị sinh đôi 16 tuổi đã học đại học, họ nhìn chị như đang nhìn trăng trên trời, còn nhìn tôi lại như đang nhìn một bãi bùn nhão, tư vị đó, Yến Di Quang, chị đã từng trải qua chưa? Chị nói liền không dứt trên sân khấu, tôi lại hận không thể biến mình thành một con sâu không ai nhìn thấy được. Chẳng qua có lẽ đầu óc chị xấu xa nên gặp báo ứng, tọa đàm kết thúc, chị bị tên Hoàng Hạo ngu ngốc kia nhận lầm thành tôi nên bị đánh gãy xương. Tôi đã bị mẹ tát, nhưng chẳng lẽ chị không cảm thấy đây hoàn toàn là do bản thân mình tự chuốc lấy sao? Bắt đầu từ lớp 8 hai chúng ta đã không còn mặc quần áo giống nhau nữa, ai bảo ngày đó chị mặc quần áo giống hệt tôi, sợ bạn học của tôi không biết tôi có một người chị xuất sắc sao?” Giọng của Yến Tu Minh đã có chút kích động.
”Ba năm cấp 3, tôi vừa múa vừa đi học, chuẩn bị để thi nghệ thuật. Nếu không vì sự tồn tại của chị, thân phận của tôi tại buổi thi nghệ thuật sẽ không khó xử và lúng túng như vậy. Giáo viên trong trường đều nói Yến Di Quang chị của Yến Tu Minh thật sự quá giỏi, không chỉ có múa ba lê đạt nhiều thành tích, mà thành tích học tập cũng tốt, dựa vào thực lực của mình thi đậu đại học danh tiếng. Cho dù sau này tôi cũng thi đậu Đại học Kinh Tân, so sánh với chị thì chẳng còn gì cả. Vào đại học, chị tôi cùng tuổi mà chị năm ba còn tôi năm nhất, tôi vẫn phải sống dưới cái bóng của chị. Chị còn có Hạ Thương Chu, có danh hiệu bạn gái của Chủ tịch Hội sinh viên, phu nhân chủ tịch, thần tiên quyến lữ, hai người cùng thi TOEFL, chuẩn bị ra khỏi nước du học, tương lai phía trước không thể đo lường."
"Ngay cả ba mẹ cũng rất hài lòng với người con rể tiêu chuẩn Hạ Thương Chu này, thúc giục các người đính hôn. Yến Di Quang, chị có biết không, đêm hai người đính hôn đó, thật ra tôi có thể đẩy Hạ Thương Chu ra, nhưng tôi lại không làm.” Điện thoại Yến Tu Minh đang cầm đã bắt đầu nóng lên, cô mang máng nhớ lại buổi tối trầm mê đêm đó, trong gió đưa tới hương thơm sơn chi, giống như cô bây giờ, uống rượu nên có chút men say, bị Hạ Thương Chu say rượu ôm vào trong lòng. Anh ta uống rượu, trên người có mùi rượu, và cả mùi nước hoa và vị sương đêm nhàn nhạt. Cô hoàn toàn có thể đẩy anh ta ra, nhưng trong miệng anh ta vẫn không xuất hiện tên “Di Quang”, chỉ lẩm bẩm “Tối nay anh thật sự rất vui, anh thật sự yêu em, anh rất nhớ em.” Ma xui quỷ khiến làm cô từ bỏ chống cự, vòng tay ôm lấy anh ta. Nghĩ tới đây, Yến Tu Minh cười khẽ, tiếng cười kia nghe sao thật kỳ lạ.
Nhất thời Ngũ Mị không biết nên có biểu cảm thế nào, hóa ra ai cũng đều phải trải qua sự đau khổ.
Đầu bên kia, Yến Tu Minh bỗng cười khanh khách: "Nhưng mà Yến Di Quang, chị đừng tưởng nắm được điểm yếu của tôi thì có thể báo thù. Chị có bản lĩnh thì đưa video đó cho cảnh sát đi, chuyện tôi chưa từng làm thì có gì phải sợ. Tôi không quan tâm đến danh hiệu công chúa ba lê đó. Rõ ràng chị yêu thích múa ba lê nhưng lại không thể đứng trên sân khấu, ngược lại tôi, không thích ba lê như chị nhưng lại trở thành công chúa ba lê. Đêm nay tôi đã tuyên bố từ bỏ múa ba lê, chị có thể làm gì tôi? Không có ai lại đi hứng thú với một
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT