Tối hôm qua Lâm Hiểu buồn bực đến quá nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ, buổi sáng thức dậy một lúc lâu vẫn đứng thẳng mà ngáp. Nhưng bất đắc dĩ nhất, là vẫn phải ngoan ngoãn rời giường đi làm.

Cô chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi cầm túi xách mở cửa ra ngoài.

Phía đối diện, Bác Thần dựa vào tường chờ đợi đã lâu, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn Lâm Hiểu, tươi cười rạng rỡ.

Nụ cười này càng rạng rỡ, Lâm Hiểu càng cảm thấy đáng đánh đòn.

“Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ ngon không?” Bác Thần “đứng đắn” hỏi, nhìn ý cười tràn đầy trong mắt hắn là biết thực ra ý của hắn tuyệt đối không phải như vậy.

Lâm Hiểu cắn môi, tay duỗi ra, ý đồ nhéo tay hắn: “Đương nhiên,… rất tốt!”

Nhưng bàn tay vừa mới tiến lại gần, Lâm Hiểu đã bị hắn kéo sát vào người, chỉ nghe Bác Thần cười bỉ ổi: “Anh còn tưởng tối hôm qua em nhớ anh ngủ không nổi.”

Nói xong, Bác Thần lại cúi đầu dán vào tai cô nói nhỏ, “Anh nói là thân thể cơ…”

Thanh âm trầm thấp còn mang thêm vẻ dụ hoặc, Lâm Hiểu cảm giác bên tai man mát, cả người giật mình, mặt đỏ lên, hung hăng dẫm lên chân hắn: “Lý Bác Thần! Anh muốn chết à!”

Mặc kệ bàn chân đau đớn, bộ dáng Lâm Hiểu vẫn có khả năng giải trí đối với Bác Thần cao hơn, hắn không nhịn được ôm bụng cười sảng khoái.

Mà Lâm Hiểu càng nhìn càng buồn bực, hết dẫm lại nhéo hắn, quát: “Cười cái gì mà cười! Không cho phép!”

“Được được, không cười.” Vừa xua tay đáp ứng, Bác Thần nhịn vài giây, rốt cuộc vẫn không thể khống chế được cười tiếp, Lâm Hiểu tức giận lại đạp cho hắn mấy cái.

Rõ ràng đây chỉ là một buổi sáng sớm bình thường, lại bởi vì đối phương mà tốt đẹp hẳn lên.

∩_∩שּׂשּׁﬠ∩⌂∩שּצּשּׂ∩_∩

Từng ngày từng ngày trôi đi, việc Lâm Hiểu thường xuyên làm nhất mỗi ngày khi đến phòng làm việc là ôm lấy quyển lịch để bàn, gạch đi con số của ngày hôm qua. Mà nổi bật nhất trên quyển lịch không thể nào khác ngoài ngày chủ nhật được đánh dấu bởi một vòng tròn to.

Cô đã quên trước kia có thời điểm nào mình từng mong chờ một ngày đến như vậy. Ít nhất là sau khi tốt nghiệp đại học, cô chưa bao giờ từng có loại cảm xúc như thế.

Bởi vì sợ sự thật tàn nhẫn, cô không dám ôm hy vọng quá lớn vào bất kỳ cái gì. Giống như lúc đi xem mắt, Lâm mẹ ba hoa chích chòe đủ thứ về đối phương, bề ngoài thì gật đầu nhưng thực ra cô chỉ nghe tai trái ra tai phải. Khi ấy Lâm mẹ thường phát hỏa lên rồi mắng cô: “Nha đầu chết tiệt kia, ai đi gặp đối tượng xem mắt mà để không khí trầm lặng như con chứ.”

Không nên để không khí trầm lặng sao?

Lâm Hiểu cảm thấy mình vẫn làm tốt đấy chứ. Lúc nên cười cô vẫn ngoan ngoãn lễ phép cười, tốt đến mức chỉ cần nghĩ muốn làm là có thể phun ra một nụ cười đầy tiêu chuẩn. Mà Lâm mẹ thì hết lòng ca ngợi nhà trai tốt lắm, những thứ này căn bản cô đều không muốn nghe, chưa nói tới vì sao, chính là cả tâm lý cùng sinh lý đều thấy chán ghét thôi.

Nhưng bây giờ thì sao? Cô đã quên mất từ khi nào mình lúc nào cũng có thể ở trước mặt người đàn ông này nở rộ tươi cười, khi nào thì trở nên một cô gái nhỏ mới biết yêu. Sau khi tan tầm nhìn thấy hắn đứng ở một chỗ không xa chờ mình, chỉ còn kém nước nhảy nhót sung sướng chạy tới. Ngô, cũng may mà nhịn xuống bằng không mặt mũi cô đã quăng đi xa rồi.

Thứ bảy tuần đó, lần đầu tiên Lâm Hiểu kéo Tề Kỳ cùng cô đi mua sắm quần áo, khiến cô nàng sửng sốt nửa ngày.

“Thật không dễ dàng nha! Trước kia đều là mình dùng sức tha cậu đi ra, cậu còn một bộ cô dâu nhỏ không tình nguyện.” Mặc dù đã ra khỏi cửa nhưng Tề Kỳ vẫn cảm thấy không dám tin.

“Hôm nay tâm trạng tốt.” Lâm Hiểu đáp nhỏ.

“Trước kia, thời điểm tâm trạng tốt nhất cậu cũng chỉ gọi điện rủ mình đến nhà cùng xem phim. Ân, còn muốn mình tiện đường mua giúp một đống đồ ăn vặt.” Tề Kỳ trắng mắt liếc người vừa nói.

Lâm Hiểu cười giả lả vài tiếng nói: “Mình cảm thấy làm như vậy rất tốt mà, chẳng phải mỗi lần cậu đều vui vẻ chạy tới nhà mình sao?”

“Không sai a không sai… Ôi chao! Cậu đừng tưởng nói lảng sang chuyện khác được, đừng nghĩ chị đây không nhìn ra, đều nói nữ vì duyệt mình giả dung ( con gái làm đẹp vì người mình yêu), chắc chắn bởi vì Lý Bác Thần cuối cùng cậu mới ý thức được quần áo của mình rất quê mùa đi?!”

“Bậy bạ! Quần áo của mình làm sao mà quê mùa! Quê mùa mà cậu còn để yên cho mình mua à!” Lâm Hiểu khó chịu nói.

“Mình có thể không để yên sao? Nói cách khác mình ra tay ngăn cản thì cậu sẽ không mua sao?” Tề Kỳ hung hăng cười nhạo vài tiếng, “Mặc kệ trước đây mình từng vất vả chọn đồ cho cậu thế nào, có bao giờ cậu mặc nó không hay đang để nó mốc meo ở góc nào trong tủ rồi? Vừa nói cậu một chút, cậu còn nói cái gì mà quần áo để mặc thì thoải mái mới là quan trọng nhất, cả ngày chỉ mặc duy một màu trắng, bên trong không nhìn ra thứ gì, thậm chí còn hết lời ca ngợi mấy bộ đồng phục chó má mặc lên thật quyến rũ, có muốn mình nói rõ từng câu không?”

Môi Lâm Hiểu động đậy một lúc lâu cũng không nói nên lời phản bác chỉ cố gắng hung hăng trách: “ Cậu đúng là đồ miệng sát không được xe (chắc là tương tự như câu “miệng chó không phun nổi ngà voi” bên mình), dùng không hết cần gì mua nhiều như vậy!”

Tề Kỳ trực tiếp bỏ qua mấy lời lảm nhảm của Lâm Hiểu, kéo tay cô nói: “Đừng trách chị đây không thương cô, mua quần áo còn chưa đủ đâu, thấy cô cuối cùng đã giác ngộ, chị đưa cô đi làm lại tóc?”

“…” Bước chân Lâm Hiểu khựng lại, rõ ràng đã dao động.

“Tóc của cậu khá tốt, chúng ta cũng không cần thay đổi nhiều, chỉ cần sửa một chút, uốn xoăn phần đuôi, ôm sát mặt cậu, hẳn là rất thích hợp.”

Tề Kỳ vừa nắm tóc Lâm Hiểu vừa nói, ngay sau đó đã bị Lâm Hiểu níu tay lại: “Chúng ta đến nơi nào làm tóc?”

“…”Tề Kỳ nhìn bộ dáng quyết tâm thay đổi của Lâm Hiểu, vô cùng buồn cười.

Chờ Lâm Hiểu làm xong tóc, mua xong quần áo, dù sao thì cũng tiêu nhiều rồi Lâm Hiểu không xót tiền nữa, trực tiếp kéo Tề Kỳ đi ăn lẩu.

Chạy đi chạy lại, hiện tại cũng đến gần tám giờ, cả hai người đều đói bụng, vì thế gọi một suất ăn thật lớn, thật rõ ràng là quá sức so với cả hai . Lúc Lâm Hiểu còn đang cắm cúi ăn không biết gì, Tề Kỳ đã dừng đũa.

Tề Kỳ nhìn mái tóc vừa làm lại của Lâm Hiểu, càng nhìn càng vừa lòng, hỏi: “Hai người các cậu định hẹn hò phải không? Tính toán đi đâu chơi?”

Lâm Hiểu vừa nuốt vào một khối thịt bò vừa nói: “Buổi sáng ngày mai ăn sáng ở cửa hàng X, ăn xong thì đến làng chài Mạc Tiểu câu cá, giữa trưa đi ăn hải sản, sau đó buổi chiều mình cũng không biết.”

Tề Kỳ đột nhiên kích động nói: “Cậu nói là làng chài Mạc Tiểu ở đường Lâm Giang sao?”

Lâm Hiểu bị biểu tình kích động của Tề Kỳ dọa đến ngẩn ngơ, chần chờ gật gật đầu.

Đột nhiên Tề Kỳ chuyển sang vẻ mặt tươi cười, đứng lên dựa vào người Lâm Hiểu, dịu dàng nói: “Lâm Hiểu, chị em tốt, ngày mai mình và Chính Khải đi cùng cậu được không, chúng ta làm một cuộc hẹn hò bốn người?”

Lâm Hiểu trừng mắt, một bộ dáng siêu cấp không muốn: “Cậu, đồ chết tiệt kia, bọn mình khó khăn lắm mới có một lần hẹn hò này, cậu còn định đến phá?!”

“Ôi chao, mình đã sớm nghe nói hải sản nơi đó là được nhất, Chính Khải tên kia cũng thực thích câu cá. Cậu rộng lượng chút với hai vợ chồng già bọn mình đi mà. Nếu ngày mai không đi, lần lữa kéo dài nữa thì tới kết hôn, sau đó còn phải đi du lịch hưởng tuần trăng mật, nói không chừng trở về con cũng có rồi, đến lúc đó sẽ không bao giờ được biết thế nào là hẹn hò bốn người nữa, mình thì phải trông đứa nhỏ đừng chạy loạn, ăn hải sản còn phải bắt Chính Khải bóc vỏ bỏ xương. Lâm Hiểu… cậu thương…thương mình đi~” Tề Kỳ phe phẩy cánh tay Lâm Hiểu, giọng nói thỏ thẻ tận lực giả bộ đáng thương.

“…Lần trước ai nói với mình sau khi kết hôn trong vòng hai năm không muốn có con.” Mặt Lâm Hiểu không chút thay đổi phản bác.

Mặt Tề Kỳ cứng đờ, lại cắn răng nói: “Bữa cơm này mình trả!”

Cuối cùng khuôn mặt Lâm Hiểu cũng thể hiện ra vẻ thật sự lo lắng.

Tề Kỳ kết hợp vừa kéo tay vừa nhéo đùi Lâm Hiểu, hung hãn nói: “Không cho bọn mình đi bọn mình cũng cứ đi! Cậu thích chọn “ngẫu nhiên” gặp nhau hay là cùng nhau hẹn trước thì tùy!”

Lâm Hiểu “Ôi” một tiếng, hai người lại đùa giỡn nhau một lúc mới đứng lên.

Vốn là cuộc hẹn hò hai người tốt đẹp tự nhiên lại xuất hiện thêm hai vị “khách không mời mà đến”, tuy đi cùng bọn Tề Kỳ có lẽ sẽ chơi rất vui nhưng trong lòng Lâm Hiểu vẫn thất vọng, đến lúc đó ngay cả lại gần hôn hôn thân thân một chút cũng phải nhìn quanh, thật sự là tệ hết biết rồi!

Lâm Hiểu vừa nghĩ đến đây thì run rẩy, nghiêm mặt nâng tay gõ đầu mình không lưu tình. Nhất định gần đây cô bị trúng đọc, như thế nào lại có thể nghĩ ra loại suy nghĩ không bình thường đó.

Mặc kệ như thế nào, nếu đã định vậy rồi, Lâm Hiểu vẫn phải tìm Bác Thần kể cho hắn biết rõ tình huống.

Về tới nhà thì cũng gần mười giờ, Lâm Hiểu chuẩn bị một chút rồi đi đến Lý gia phía đối diện. Dì Lan đang ở ban công phơi quần áo, Lâm Hiểu nhìn thấy bà liền gọi một tiếng, đến khi nghe thấy tiếng trả lời cô mới chuyển bước đến phòng Bác Thần.

Bác Thần đang xem bóng đá, Lâm Hiểu vào cửa thì hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hỏi: “Em có uống bia không?”

Lâm Hiểu đến gần vài bước, nói: “Không uống.”

Bác Thần tắt ti vi đứng lên, thất vọng nói: “Hay để anh đi lấy cho em.”

Khóe miệng Lâm Hiểu khẽ cong lên, cô kéo tay hắn ngăn lại: “Anh đợi chút, em có chuyện muốn nói với anh.”

Bác Thần thuận thế ngồi lại chỗ cũ, còn rất nhiệt tình kéo lại tay cô an ủi: “Mẹ anh lần này thật sự ở bên ngoài đấy.”

Lâm Hiểu ngẩn người, hơn nửa ngày mới có phản ứng tức giận, xoắn lỗ tai hắn, nhỏ giọng quát: “Mẹ anh không có ở đây thì làm sao! Anh sẽ làm cái gì?!”

Không bao lâu sau, Lâm Hiểu cảm thấy chính mình cũng thấy đau nên nhẹ nhàng buông tha hắn. Nhìn hắn không ngừng xoa lỗ tai, Lâm Hiểu tức giận nói: “Em mới không dùng nhiều lực như vậy, xoa cái gì mà xoa!”

Vừa nói xong, Bác Thần liền ngừng lại động tác, nịnh: “Em hết giận rồi?”

Lâm Hiểu trừng hắn một cái, cuối cùng mới đem chuyện ngày mai hai người Tề Kỳ muốn đi cùng nói với hắn.

Ai ngờ Bác Thần không chút nghĩ ngợi thoải mái nói: “Tốt.”

Lâm Hiểu nhìn hắn đồng ý không chút do dự thì cảm thấy khó thở, nhịn nửa ngày mới nói: “Anh còn cảm thấy rất vui à?”

“Tốt mà, càng nhiều người càng náo nhiệt.” Chờ nói xong, Bác Thần mới cảm giác có cái gì không đúng, cân nhắc một lúc thì biết cô không tự nhiên cái gì.

Trong lòng rất buồn cười, cánh tay mạnh mẽ kéo Lâm Hiểu ngồi lại gần mình, vỗ đầu cô an ủi: “Không có việc gì, hai người chúng ta muốn đi nơi nào đều có thể tự nhiên đi, hai người bọn họ cũng cần không gian riêng nữa mà.”

Lâm Hiểu húych hắn một cái, nghĩ đến lúc đó hẳn sẽ không thể nào không được tự nhiên. Nhưng giải quyết xong việc này, cô chợt nhớ ra một chuyện khác, càng khiến cô cảm thấy khó chịu hơn!

Vì sao cô làm tóc mà tên kia lại hoàn toàn làm như không thấy!

Lâm Hiểu mở to hai mắt trừng Bác Thần, đôi mắt to tròn tựa như mèo con tức giận. Ai ngờ Lý Bác Thần lại tưởng cô vẫn không bằng lòng nên liên mồm kể các loại ưu việt của hẹn hò nhiều người.

Lâm Hiểu càng nghe càng phiền, bàn tay đập mạnh lên bàn ngồi dậy: “Em về đây!”

Bác Thần bị cơn tức của cô làm cho sửng sốt, nhìn cô hung hăng đẩy cửa đi ra ngoài, mái tóc dài được uốn thành từng lọn mềm mại khẽ tung lên cùng với…hương thuốc đặc hữu chỉ có ở những người vừa làm tóc.

Vì thế cuối cùng hắn cũng ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play