Phụ nữ đều cần được khen, khen nàng mới mua quần áo mặc thật đẹp, khen nàng rất thông minh, khen nàng dáng người tốt lắm, hơn nữa thành phần không thể thiếu kèm theo chính là tươi cười nịnh nọt. Tóm lại, chỉ cần là khen, nói kiểu gì nàng cũng sẽ không bài xích.

Nhưng mà rõ ràng nếu nàng đang chờ được khen cuối cùng cái gì cũng không nhận được, nhất định sẽ thất vọng đến cực điểm.

Sau khi Bác Thần ý thức được sai lầm, hắn vội vàng chạy tới nhà Lâm Hiểu, vừa dỗ vừa giải thích, còn cộng thêm một đống lớn mỹ từ ca ngợi vẻ đẹp của cô, nói đến khi Lâm Hiểu phát ghê tởm, đá hắn trở về Lý gia.

Nhưng à trên thực tế, đúng là bị ghê tởm nên không tức giận được thật, cũng đúng là dỗ nên không tức giận được thật nhưng hơn thế nữa còn là vì hắn thức thời ôm cô hôn lên môi vài cái cho nên liền không tức giận…

Lâm Hiểu nghĩ đến đây thì cảm thấy tuyệt vọng. Từ sau khi quyết định chấp nhận hoàn toàn đoạn tình cảm này, sao cô lại biến thành bộ dáng khát vọng da thịt đến vậy, đối với việc hắn ôm cùng hôn môi cực kỳ không có sức chống cự. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu cô có tức giận đến mấy, chỉ cần không phải là vấn đề quan trọng liên quan đến nguyên tắc, hắn chỉ cần ôm lấy cô hôn vài cái, phỏng chừng cô cũng sẽ nguôi giận luôn…

Đến hơn nửa đêm, Lâm Hiểu ôm chặt lấy chăn, cắn môi cắn ra dấu, lại không ý thức được đau đớn.

Cô đâu có muốn bị trầm mê như vậy?! Hơn nữa lại càng bị loại cảm giác xa lạ lo được lo mất khiến suy nghĩ trở nên phức tạp, cô càng ý thức được mình đã thích hắn đến bao nhiêu.

Rõ ràng tương lai của hai người coi như đã định nhưng trong đầu Lâm Hiểu lại suy nghĩ miên man đến hai chữ “vạn nhất”, nghĩ đến phiền. Cô bỗng chỉ muốn tiến vào lòng Bác Thần để không còn lo lắng đến mấy vấn đề này nữa.

Vì thế, một vòng tuần hoàn ác tính lại được lặp lại.

Nhưng mà cũng may, mấy suy nghĩ lung tung này chỉ lựa thời gian đêm dài yên tĩnh mới có thể chạy đến, vào ban ngày cô chỉ tập trung mong ngóng đến khi nào gặp được hắn nên cũng không nghĩ linh tinh nhiều lắm.

Sáng sớm trước khi rời giường, Lâm Hiểu sờ soạng cầm điện thoại mơ màng gọi cho Bác Thần, gọi hắn cùng thức dậy. Buổi sáng thức dậy thật sớm rồi gọi điện cho người nào đó cùng nhau rời giường cảm giác…thật đúng là mới mẻ.

Lâm Hiểu nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến hai tiếng hừ hừ trả lời cửa hắn, giọng nói thì khàn khàn, cô cảm thấy kỳ thực không cần đi đến làng chài gì đó, chỉ cần nghe như vậy cũng đã rất hạnh phúc rồi.

Đương nhiên, ý tưởng này chỉ chợt lóe chợt qua, nên rời giường nên đánh răng thì vẫn phải làm.

Cho đến khi Bác Thần gọi điện thoại kêu cô mở cửa, Lâm Hiểu cơ bản cũng chuẩn bị xong, chải lại tóc sau đó cẩn thận chạy nhanh ra khỏi cửa tránh để Lâm mẹ ở phòng ngủ nghe thấy.

Ra khỏi cửa, Lâm Hiểu quay đầu nói với Bác Thần: “Bọn Tề Kỳ chắc phải 5 phút nữa mới đến.”

Bác Thần nhìn bộ dáng Lâm Hiểu, vừa nhìn thì biết ngay tâm tình cô đang rất tốt, hắn kéo tay cô đi xuống lầu: “Nhìn em đúng như bộ dáng của học sinh tiểu học thèm đi chơi xuân.”

Sự thật thì Lâm Hiểu biết chính mình đúng là có cảm giác này, cô nhìn hắn, cắn chặt răng, hừ một tiếng, bốc đồng tránh tay hắn ra, nằm úp sấp trên vai hắn, hai tay vòng lên ôm cổ, nũng nịu yếu ớt mệnh lệnh: “Em đi không nổi nữa! Lưng em đau!”

Bác Thần bị một loạt động tác của cô dọa cho sợ hãi, kinh ngạc hỏi: “Em nói thật chứ?”

Trong lòng Lâm Hiểu hơi có chút xấu hổ nhưng tiếp theo cô vẫn vô cùng tự nhiên đáp: “Đương nhiên là thật. Bất quá anh chỉ cần nói một câu “Anh không làm được”, em sẽ bỏ qua cho anh.”

Khóe miệng Bác Thần khẽ co rút: “Nếu anh nói không làm được chẳng phải người chịu thiệt sẽ là em sao?”

“Em có thể tìm người đàn ông khác mà?” Lâm Hiểu không chút do dự nói.

Bác Thần ngừng một chút, đỡ hai chân của Lâm Hiểu lên, xốc thẳng lưng cô sau đó làm bộ như bất đắc dĩ nói: “Việc tách hai chân em ra anh làm sao có thể phiền đến người khác hỗ trợ?!”

“…” Đầu lưỡi Lâm Hiểu cứng đờ, thật vất vả mới lấy lại được tiếng quát: “Lý Bác Thần ,anh là đồ lưu manh!” Quát xong, vẫn chưa hết giận, hai chân đang bị tách ra vung lên cố gắng đá vào người hắn, bên tai truyền đến tiếng cười đáng giận của hắn, Lâm Hiểu càng căm tức hơn cắn thẳng lên vai hắn.

Như vậy đùa giỡn, xuống đến lầu 2, Lâm Hiểu liền giãy dụa nhảy xuống chính mình tự đi.

Chờ đến khi xe của Tề Kỳ đến, hai người một trước một sau thoải mái đi lên.

Tề Kỳ xuống xe đón bọn họ, sau đó kéo Lâm Hiểu ngồi vào hàng ghế sau: “Bọn mình ngồi đằng sau thuận tiện nói chuyện phiếm.”

Lâm Hiểu gật đầu, hai người cùng nhau ngồi ở phía sau mà Bác Thần vô cùng tự giác ngồi lên ghế đằng trước. Bởi vì có bốn người, cho nên lúc trước tất cả đã hẹn đi chung một xe.

Tề Kỳ và Lâm Hiểu ở phía sau líu ríu nói chuyện phiếm, hai người đàn ông ngồi trước đều tính là người có kiến thức, thời điểm nói chuyện vẫn vô cùng ăn ý.

Theo kế hoạch của Lâm Hiểu lúc trước, bốn người ăn xong bữa sáng ở cửa hàng X, thì đi tới làng chài Mạc Tiểu.

Nơi đó có cho thuê các loại dụng cụ câu cá. Quách Chính Khải mang theo hai cần câu mà lúc trước Bác Thần cũng có đủ nhưng sau đó, mượn mượn trả trả, cuối cùng hắn lại phải thuê hai cái.

Bốn người nói nói cười cười đi đến nơi câu cá. Lâm Hiểu nhìn bốn phía xung quanh đều là cây, không phải bị phơi nắng, cũng rất vui vẻ.

Ban đầu mọi người đều cùng một chỗ câu cá nhưng mồi câu của Lâm Hiểu bị ăn đến lần thứ n, cá vẫn không câu được một con mà người bên cạnh đã sớm phóng sinh mấy con cá nhỏ, chỉ giữ lại một hai con cá to nhất. Cô ghen tị. Quẳng cần câu lại cho Bác Thần, rồi cùng Tề Kỳ sang bè tre bên cạnh.

Nơi này nằm ở ngoại thành, không khí so với nội thành tươi mát hơn nhiều, cảnh vật xung quanh cũng mát mẻ sạch sẽ. Lâm Hiểu cùng Tề Kỳ cởi giày, thanh toán tiền thuê một cái bè tre, hai người vui đùa ầm ĩ quên trời.

Bác Thần vẫn thường thường nhìn về phía Lâm Hiểu, thấy cô dùng sức khua khua mái chèo, mặt nước bị cô làm cho rung động, miệng hắn không tự giác cong lên vài phần ý cười.

Bình thường không để ý, hôm nay quan sát cẩn thận, đột nhiên hắn cảm thấy Lâm Hiểu càng ngày càng đẹp.

Tuy hôm qua ngay từ đầu hắn thực không phát hiện cô mới làm tóc nhưng hôm nay ban ngày nhìn cô lại thấy kiểu tóc này thực ra rất hợp với cô. Đại khái bởi vì quần áo ôm sát vào người Lâm Hiểu, kiểu tóc mới cũng ôm lấy khuôn mặt cô, ánh mắt tràn ngập sức sống, một Lâm Hiểu như vậy so với Lâm Hiểu mà hắn biết ngay từ đầu hoàn toàn không giống. Lúc này trên người cô tỏa ra khí chất mê người, chỉ cần cô ngẫu nhiên quay lại cười với hắn, vẫy vẫy tay, đều làm cho hắn càng nhìn tâm càng động vài phần.

Bác Thần đột nhiên nhớ tới bộ dáng Lâm Hiểu khi kề bên hắn, chính là cứ bình thường như vậy nhìn hắn. Lúc hắn nói chuyện, luôn cảm giác được sự chú ý của cô với mình, loại cảm giác này đối với người đang nói nhất là người đàn ông, đúng là một loại hưởng thụ. Đương nhiên loại hưởng thụ này có một điều kiện tiên quyết chính là người con gái làm điều đó phải chính là người mình yêu.

Nghĩ đến đây, ý cười trên khóe miệng hắn càng thêm sâu.

Câu cá xong, bởi vì cá câu được đều là cá nước ngọt dưới đầm sâu rất tanh cho nên không có biện pháp ăn. Mà mọi người lại lười mang về nhà ngâm trong nước vài ngày để chúng phun hết bùn ra vì vậy cuối cùng thương lượng lại thương lượng, quyết định đem số cá câu được toàn bộ phóng sinh.

Lúc này cũng đã đến thời gian cơm trưa, bốn người cùng nhau đến nhà hàng bên kia ăn cơm.

Khó trách Tề Kỳ vẫn vố chấp muốn đến đây. Hải sản nơi này rất ngon, thành phố A tuy là một thành phố biển nhưng nội hải (hải sản trong thành phố) không có nhiều thứ mới mẻ như ở đây, hải sản nơi này đều được chuyển từ thành phố bên cạnh tới.

Câu thì là cá nước ngọt, ăn lại là hàng hải sản, Lâm Hiểu cảm thấy nơi này rất thú vị, cô nghĩ khi nào rảnh nhất định sẽ cùng Bác Thần đến đây thêm vài lần.

Cơm nước xong, Bác Thần thanh toán tiền còn Quách Chính Khải nói lần khác sẽ mời bọn họ tới một chỗ khá ngon. Nơi này cũng không còn chỗ chơi nào khác, bốn người liền ngồi lên xe, chuẩn bị đi tới nơi khác chơi.

“Đi hát đi, đã lâu rồi không đi hát, hơn nữa chỉ bốn người chúng ta thôi, không cẩn rù thêm đâu.” Tề Kỳ nảy ra đề nghị.

Lâm Hiểu ngẫm nghĩ, cũng biết đã lâu mọi người không được tụ tập đi hát vui vẻ nên cũng hùa theo: “Được đấy, mình đồng ý.”

Hai người đàn ông phía trước không ý kiến gì, nguyện phục tùng chỉ huy, lái xe Quách Chính Khải nhân tiện đề cử: “Ở trung tâm thành phố có một nơi khá lắm.”

Vừa nói xong, đột nhiên hắn phanh mạnh một cái, Lâm Hiểu theo quán tính đập thẳng vào ghế trước, cũng may là ghế mềm nếu không sẽ rất đau.

“Sao lại thế này?” Sau khi ổn định thân mình Tề Kỳ vội vàng hỏi.

“Xe có chút vấn đề, để anh xuống xem.” Nói xong, Quách Chính Khải mở cửa xe, đi xuống.

Bác Thần cũng không ngồi yên, đồng dạng đi xuống.

Hai người con gái quyết định không đi xuống, bên ngoài quá nóng, bên trong còn có điều hòa, hơn nữa các cô cũng không hiểu biết gì về sửa xe. Tóm lại, đi xuống cũng vô dụng.

Hai cô nhìn bọn họ lúc ngồi lúc lại xoay người, hơn nửa ngày mới tiến vào.

Lúc bước vào, cả hai người đàn ông đều ra đầy mồ hôi.

“Đứt phanh.”Quách Chính Khải lau mồ hôi, bất đắc dĩ nói.

“…” Lâm Hiểu cùng Tề Kỳ nhìn thoáng qua nhau.

Bởi vì xe dừng ở quốc lộ, hai người đàn ông chỉ có thể đẩy xe vào ven đường. Lâm Hiểu và Tề Kỳ vốn định hỗ trợ, lại bị bọn họ ngăn cản.

Lâm Hiểu và Tề Kỳ mở ô, hai người đứng ở ven đường. Lâm Hiểu tinh mắt, nhìn thấy gần đó có một cửa hàng tiện lợi liền cùng Tề Kỳ đi mua một bộ bài. Chờ đến khi xe được đẩy đi, nguyên bản đi hát, biến thành bốn người ngồi trên xe chơi bài, cứ như thế mà hăng say đánh.

Tuy lần đi chơi hôm nay bắt đầu ngoài ý muốn nhưng tất cả thật ra lại quen thuộc với nhau hơn nhiều, phỏng chừng lần sau có ý định làm cuộc hẹn hò nhiều người, bọn họ tuyệt đối sẽ nghĩ đến hai người đối phương đầu tiên.

Theo dự định buổi chiều sẽ đi ngâm nước nóng, nhưng lại bắt buộc phải đến cửa hàng sửa chữa, đứng ở đó đúng một giờ. Cứ tưởng liền như vậy rồi tự về nhà, ai ngờ Tề Kỳ không cam lòng,ngăn bọn họ lại nói: “Mới hơn 6 giờ, vừa vặn là thời gian cơm chiều, hay đến chỗ mình ăn đi!”

Cứ vậy trở về quả thật không có ý nghĩa, Lâm Hiểu kéo Bác Thần, đáp ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play