Giày cao gót dẫm lên từng bậc thang xi măng phát ra tiếng “cộc cộc”, bởi vì đi quá nhanh, khi đến trước cửa nhà mình Lâm Hiểu có cảm giác khó thở.

Nhưng mặc kệ cảm giác ấy bước chân cô vẫn không hề ngừng lại, trực tiếp đẩy cánh cửa Lý gia đang khép hờ, cởi giày cao gót rồi cứ vậy mà xông vào. Phòng khách vắng lặng không một bóng người, Lâm Hiểu nhìn lướt qua rồi bước nhanh vào phòng Bác Thần.

So với Lâm Hiểu nóng lòng, Bác Thần lúc này lại vô cùng bình tĩnh. Cả người ngồi ngay ngắn trước máy tính, ngón tay nhanh nhẹn lướt trên bàn phím. Bác Thần nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, phát hiện người đến là Lâm Hiểu thì hỏi: “Sao lại đến đây? Chờ____”

Còn chưa nói xong chỉ nghe “Oành” một tiếng, bánh xe dưới chân ghế trượt về phía sau nhưng nhanh chóng bị Bác Thần chặn lại. Hai tay của hắn vươn ra ôm lấy thắt lưng Lâm Hiểu, tuy đầu óc lúc đầu còn trì độn nhưng hắn biết đột nhiên Lâm Hiểu có cử chỉ nhiệt tình yêu thương nhung nhớ với hắn thật đúng là không phải bình thường. Trong đầu Bác Thần lúc này hiện lên một số hình ảnh dành cho người trưởng thành, khiến hắn không nhịn được cảm thấy khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Hiểu nghĩ tới chuyện Ngô Tuấn Hạo vừa nói, cô hiểu không nên nhắc lại nó nữa. Lâm Hiểu dang tay ôm cổ Bác Thần, hai tay giữ chặt, mang theo giọng mũi rất nhỏ ghé vào lỗ tai hắn than thở: “Tối nay…tối nay ra ngoài rơi mất hai mươi đồng.”

“…”

Giọng nói mềm mại ngọt ngào nói ra câu như vậy khiến Bác Thần muốn hộc máu. Hai tay hắn cứng đờ. Ánh mắt hắn dừng lại trên màn hình máy tính, toàn bộ màn hình không biết từ khi nào thì chỉ còn hai màu đen trắng, chiến sĩ của hắn nằm ngay đơ trên đất mặc người chà đạp.

Một ngày chỉ có thể đánh được một boss, đánh xong chưa biết chừng còn được đến vài trăm trang bị, vậy mà chỉ vì hai mươi đồng, tất cả đều đã mất…

Trong lòng Bác Thần đau đớn, cảm thấy mình chết vô cùng oan ức.

Người con gái này là cố tình đến phá hắn phải không? Hai mắt Bác Thần nhíu lại, cánh tay không dấu vết dịch người Lâm Hiểu một chút để cô thoải mái ngồi trên đùi mình, lại càng thêm dán vào người hắn hơn.

Lâm Hiểu khẽ kêu một tiếng nhưng cũng không phản kháng. Cô còn chưa kịp nói gì, Bác Thần đã lưu manh nói trước: “Hai mươi đồng a, quả thật rất lớn, hay đêm nay em ở lại đây không đi, sáng mai anh cho em hai mươi lăm?”

Lâm Hiểu sửng sốt, giận dữ nói: “Giá trị của em chỉ có hai mươi lăm thôi à? Anh muốn chết phải không?!”

Lời này Lâm Hiểu vừa nói ra liền cảm thấy có cái gì không đúng, như thế nào lại giống như cô có vẻ nguyện ý lưu lại?

Nhìn thấy vẻ bất ngờ trong mắt Bác Thần, mặt Lâm Hiểu đỏ lên. Cô tức giận cắn vào bả vai hắn một ngụm.

“Ai!! Đau …đau! Em nhẹ chút, nhẹ chút, nếu không để anh ra đóng cửa lại, mẹ anh còn đang ở bên ngoài đấy.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng cánh tay Bác Thần lại càng ôm chặt Lâm Hiểu hơn.

Lâm Hiểu ngẩng đầu trừng mắt: “Gạt người, lúc em đến đâu có thấy dì Lan!”

“Thực không có?” Bác Thần ra vẻ không biết còn thật sự hỏi.

Lâm Hiểu chần chờ nói: “Lúc em đến thì không nhìn thấy dì.”

“À?!” Hàng mi Bác Thần giương lên, khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa, đột nhiên lớn tiếng gọi: “Mẹ! Giúp bọn con đóng lại cánh cửa!”

Lâm Hiểu hoảng sợ, vụt đứng dậy nhìn về phía cánh cửa. Nhân lúc cô đang ngây người, Bác Thần nhanh nhẹn khóa cửa lại, Lâm Hiểu còn chưa kịp phản ứng xem rốt cuộc hắn có ý gì, đã bị hắn kéo đến dựa sát vào cửa, môi cũng bị hắn hung hăng cướp đoạt.

Hai mắt Lâm Hiểu không chịu khống chế khép lại, chỉ cảm thấy trong lòng run run, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều giãn mở ra. Có một loại khát vọng muốn đáp lại, hai tay cô không nhịn được ôm cổ Bác Thần, hai chân như nhũn ra lại được giữ chặt kịp thời, Lâm Hiểu càng thêm phối hợp với nụ hôn nồng nhiệt của hắn.

Trong phòng yên tĩnh ngẫu nhiên truyền đến từng nhịp thở dồn dập kích thích màng tai Bác Thần, vừa mới chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt, hắn cúi đầu nhìn đôi mắt ướt át quyến rũ của Lâm Hiểu, trong đầu chợt vang lên một tiếng động thanh thúy.

Chỉ trong nháy mắt, khi Lâm Hiểu phản ứng lại, một tay Bác Thần đã ôm cả người cô, tiến lại gần giường.

Ngồi lên chiếc giường mềm mại, ba phần thanh tỉnh của Lâm Hiểu ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cả người Bác Thần cúi xuống, đồng dạng nằm lên giường, ôm thắt lưng cô, hôn lên vành tai cô. Lâm Hiểu chỉ cảm thấy từ tâm đến thân cô vì nụ hôn của hắn mà run lên đến tê dại, bàn tay to ấm áp vươn lên sờ vào hai khỏa thịt mềm mại nhất của cô. Cảm giác được nụ hôn của hắn từ vành tai đang chuyển dần xuống cổ, Lâm Hiểu chợt bừng tỉnh. Bàn tay vô lực đặt lên người Bác Thần, khẽ run run nói: “Chờ, đợi chút.”

Nhưng thanh âm của cô cũng không thể ngăn cản động tác của Bác Thần, Lâm Hiểu đành phải thêm một lần nữa lớn tiếng nói: “Anh đợi đã.”

Đột nhiên bị cản trở, Bác Thần liều mạng lấy lại tự chủ, cắn răng vài lần mới dừng lại được. Đến lúc này hắn mới phát hiện ra hành vi “quá đáng” của bản thân nhưng cố tình không nói lời nào, con ngươi u ám, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lâm Hiểu.

Hai má Lâm Hiểu hồng hào mê người vô cùng, cô thở hổn hển mấy hơi rồi hé miệng nói: “Anh ở chỗ này chờ em.”

Lời này thật sự không rõ nghĩa, Bác Thần ngẩn người, cả nửa ngày cũng không biết ý cô là gì.

Hai mắt Lâm Hiểu chớp chớp, thấy hắn không hiểu, lại đỏ mặt nói tiếp: “Anh đợi em, em, em về nhà tắm rửa một cái rồi quay lại.”

“…” Hai mi mắt Bác Thần co rút, rồi “rầm” một tiếng, ngã ngửa trên giường.

Lâm Hiểu lại tưởng hắn đang bất mãn. Cô ngẩng đầu hôn lên hai má hắn, hai tay vươn lên khẽ véo má hắn rồi ngọt ngào dỗ dành: “Em vừa từ bên ngoài trở về, cả người đền dính dính, rất nhanh rất nhanh sẽ quay lại.”

Nói xong, Lâm Hiểu lại hôn Bác Thần một ngụm, cũng không nhìn mặt hắn nữa, cánh tay vươn ra phía sau kéo lại khóa váy sau đó nhanh chóng xuống giường nhặt lại túi rồi chạy ra ngoài cửa.

Một lúc sau, thân mình cùng biểu tình của bác Thần tất cả vẫn đều là cứng ngắc. Mãi cho đến khi bóng dáng Lâm Hiểu biến mất, tầm mắt hắn vẫn chưa dời đi. Cái gì gọi là một nhát chém đứt hoàn toàn dục vọng, Bác Thần cuối cùng cũng cảm nhận được.

Thế giới này có một loại sinh vật không thể nào lí giải được, gọi là phụ nữ.

Lâm Hiểu trở về nhà, không thấy Lâm mẹ, vừa may mắn vừa vui sướng, vội vàng vào phòng tắm tắm rửa. Lần tắm rửa này vô cùng kỹ lưỡng, cô còn đặc biệt kỳ cọ sạch cổ vài lần.

Đợi đến khi Lâm Hiểu mặc xong áo ngủ, cài xong nút áo cuối cùng cô mới chợt tỉnh ngộ, cả người cứng đờ.

Hành vi của cô thế này sao giống như đang tự tắm rửa sạch sẽ chờ bị ăn vậy, không những thế còn phục vụ tận tình mang lên tới cửa?!

Được rồi, không phải giống, mà phải nói vốn là như thế!

Cuối cùng Lâm Hiểu cũng cảm thấy ngượng ngùng, bước chân cô khựng lại, hai má nóng rực, bàn tay không ngừng vò góc áo. Nhưng mặc kệ như vậy, nội tâm cô lại ngàn tư vạn tưởng sang bên kia bổ nhào vào hắn.

Lâm Hiểu cắn chặt môi dưới, dù sao bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ kết hôn, cho dù có thể không lấy nhau nhưng hiện tại cô chính là thích hắn, chỉ muốn ở trong lòng hắn, một khi đã vậy thì cần gì nói thêm nữa?! Nếu đêm nay cứ bỏ mặc mong muốn của bản thân mà không đi, về sau có lẽ lại càng không đủ quyết tâm. “Một tiếng trống phát lên tinh thần hăng hái, suy đi nghĩ lại ba lần liền thôi”(Mình chém, chém, chém đó!), người xưa đã nói như vậy, cô mới không muốn phạm phải loại sai lầm này.

Lâm Hiểu cố gắng cổ vũ chính mình, tiếp tục bước chân tiến đến Lý gia.

Còn chưa kịp mở cửa nhà mình, bên ngoài đã truyền đến hai giọng nói cô không mong muốn nghe nhất. Tay Lâm Hiểu run lên, nhưng vẫn cố nghiêm mặt mở cửa.

Dì Lan và Lâm mẹ đang từ từ đi lên cầu thang. Vẻ mặt cả hai đều tươi cười thoải mái, cũng không biết trò chuyện việc gì. Trên tay hai người đều cầm một cây quạt hồng rực rỡ, rõ ràng là vừa mới từ sân tập nhảy trở về.

Lòng Lâm Hiểu như bị hắt cả chậu nước to vào, lạnh lẽo cả người.

Cô miễn cưỡng hé ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Dì Lan, mẹ.”

Lâm mẹ hoàn toàn không chú ý tới biểu tình của Lâm Hiểu, hỏi: “Về rồi à?”

“Vâng.” Lâm Hiểu đáp lại một tiếng, chợt nghe thấy phía đối diện phát ra tiếng cửa mở, quay đầu nhìn sang, không ngòai ý muốn chút nào là Lý Bác Thần.

Hai người Bác Thần cùng Lâm Hiểu quỷ dị nhìn nhau vài giây, rồi thật vất vả chuyển tầm mắt sang nơi khác.

Bác Thần ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía hai vị đại nhân nói: “Dì Cầm, mẹ. Ách, hôm nay về thực sớm.”

“Còn sớm à, cũng sắp đến mười giờ rồi.” Dì Lan kỳ lạ liếc nhìn con trai nhà mình một cái.

Vừa nói xong, hai mẹ cũng bước lên trên lầu. Lâm mẹ đến bên cạnh Lâm Hiểu, kinh ngạc nói: “Sao hôm nay con tắm sớm vậy?”

Lâm Hiểu 囧, không kịp khống chế nhìn về phía Bác Thần, thấy khóe miệng hắn cong lên, hai mắt tràn đầy ý cười. Cô tốn cả nửa ngày mới áp chế được mong muốn xông lên đánh hắn, rồi nghẹn giọng trả lời mẹ mình: “Con vừa về, nóng.”

Lâm mẹ rất tin tưởng lời này nên không tránh được giáo dục con gái: “Lần sau đừng dùng nhiều sữa tắm như vậy, không phải mẹ sợ tốn tiền đâu, chỉ là trên người con tỏa ra quá nhiều hương thơm sữa tắm.”

“…”

Lời này thật đúng là đủ loại hàm nghĩa!

Bác Thần cười “phì” một tiếng, theo sau tiếng cười này là tiếng “hừ” của Lâm Hiểu, mặt cô ửng hồng, trong lòng vừa xấu hổ vừa phẫn nộ rất muốn lật bàn. Cô nhìn lướt qua Bác Thần đang liều mạng nghẹn cười nhưng không thể nào không chế được. Nếu không phải có hai vị đại nhân trước mặt, cô tuyệt đối sẽ không tha cho hai tai hắn.

Cười cái rắm a hỗn đản!

Lâm Hiểu không biết rốt cuộc cô làm thế nào mà trở về phòng được, chỉ nhớ rõ sau đó tên hỗn đản Bác Thần còn “tặng” cho cô một ánh mắt ái muội siêu cấp đáng đánh đòn! Mặt cô dữ tợn, tức giận quăng gối đầu đi, trong lòng không ngừng mắng chửi.

Tên đàn ông chết tiệt! Nha! Cười cái đầu hắn! Lần sau đừng có mà cầu xin cô đi tìm hắn! Hắn có quỳ cầu cô cũng không đi! Hỗn đản! Hỗn đản!

Bên kia Bác Thần vừa vào cửa, dì Lan liền tức giận trừng hắn: “Ai cho con cười mà con cười, còn không biết đường đi tìm con dâu an ủi.”

Bác Thần cợt nhả nghe mẹ mình dạy bảo, một tai nghe một tay lấy điện thoại ra chơi đùa khiến dì Lan vừa tức vừa vô lực.

Lâm Hiểu đá gối đầu đá đến mệt mỏi, đang thở dồn dập từng ngụm thì nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn. Cô ngừng lại động tác, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

[ Hương vị trên người em so với hương hóa chất thơm hơn nhiều. Đừng nóng vội, chờ đầu gối em lành lại, chúng ta có thể nếm thử đủ các loại tư thế.]

“Vụt…” đọc xong tin nhắn Lâm Hiểu tức giận đến khó thở, tay cô run rẩy, ném di động lên giường.

Cho cái rắm! Tên hỗn đản chết tiệt! Có lần sau mới là lạ! Cứ nắm đấy mà mơ tới xuân thu đại mộng của hắn đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play