"Ừ!" Lục Thanh Lam nói: "Làm xong! Ta tận mắt nhìn nàng tắt thở."

Chuyện trừng trị Triệu thị, nàng có thương lượng cùng Tiêu Thiểu Giác, cho nên hắn biết hết thảy chi tiết và chân tướng.

Tiêu Thiểu Giác nghe thấy sự chán nản trong giọng nói của nàng, cười nói: "Sao vậy, sợ sao? Ta nói để ta thay nàng làm, nàng lại không muốn."

Lục Thanh Lam nói: "Vương gia ở trong suy nghĩ của ta vẫn luôn là đại anh hùng, ta không hi vọng trên tay vương gia dính máu của phụ nhụ*."

(*) 妇孺 [phụ nhụ] phụ nữ và trẻ em

Tiêu Thiểu Giác đưa tay vuốt tóc nàng: "Chỉ có nàng nhiều ngụy biện."

Lục Thanh Lam ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rầu rĩ hỏi: "Vương gia, ta trăm phương ngàn kế hại chết một người như vậy, chàng có cảm thấy ta không phải là một nữ tử tốt hay không? Hơn nữa bởi thế mà không thích ta nữa?"

"Nàng vốn không phải là nữ tử tốt!" Tiêu Thiểu Giác cười, trong mắt mang theo trêu chọc.

"Chàng, lại ức hiếp ta!" Lục Thanh Lam dùng sức đẩy hắn một cái, hắn lại giống như là cao da chó càng dán chặt.

"Chẳng qua bổn vương vẫn là thích nàng như vậy."

"Tại sao?" Lục Thanh Lam ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn, ngưng giãy dụa.

"Ít nhất bổn vương biết, nàng vì sự bình an vui vẻ của thân nhân, không tiếc hai tay dính máu tươi. Nếu có một ngày, có người sinh ra sự uy hiếp đối với ta, nàng cũng sẽ liều lĩnh vì ta mà diệt trừ đối phương, có đúng không?"

Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, gật đầu: "Nếu có một ngày như vậy, ta nghĩ ta sẽ."

Trên mặt Tiêu Thiểu Giác lộ ra một nụ cười xán lạn: "Vậy là được rồi, chỉ cần nàng một lòng tốt với ta là đủ rồi. Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi thôi, tối nay còn có chuyện trọng yếu phải làm đấy."

"Chuyện gì?"

Tiêu Thiểu Giác nháy mắt mấy cái: "Nàng nói xem?" Cù Ngọc Tuyền bảo hắn tiết chế chuyện phòng the, hắn thế nhưng rất nghe lời, cách mỗi hai ba ngày mới làm một lần, tối nay lại đến thời gian đó.

Lục Thanh Lam kịp phản ứng, khuôn mặt nhỏ không khỏi ửng hồng.

Hai người sóng vai tay nắm tay, lặng lẽ từ địa đạo đi ra ngoài, trở về Khánh vương phủ không đề cập tới.

Ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, bốn bà tử trông chừng Triệu thị liền trở lại cương vị. Các nàng phụng mệnh canh giữ Tam phu nhân, đến nửa đêm, có một bà tử đề nghị đến phòng của mình đánh bạc, buổi tối trời rất lạnh, các nàng lại cảm thấy phòng cửa chứa củi đã khóa, sẽ không xảy ra sơ suất gì, lúc này mới hớn hở rời đi.

Bởi vì sợ các chủ tử sáng sớm sẽ muốn thẩm vấn Tam phu nhân, lúc này mới sớm trở lại. Nhìn thấy ổ khóa trên cửa phòng chứa củi còn hoàn hảo không tổn hao gì, nhóm bà tử thở phào nhẹ nhõm.

Có một bà tử áp đầu vào trên ván cửa nghe ngóng động tĩnh, bên trong lặng yên không một tiếng động, nàng thấp giọng nói với mấy bà tử: "Nhất định là đã ngủ thiếp đi. Vị phu nhân này tâm cũng thật là lớn, đều đã nông nỗi như vậy rồi, mệt nàng còn ngủ được." Mấy người cùng nhau cười hì hì.

Cuộc sống của những người này mấy thập niên đã hình thành không thay đổi, thích nhất chính là tám tin đồn, xem bát quái, trong phủ xảy ra chút chuyện mới mẻ gì, các nàng so với ai khác còn cao hứng hơn.

Lại một lát sau, đại khái đầu giờ thìn (7 giờ sáng), bà tử phòng bếp nhỏ của Mục Nguyên đường bưng hộp đựng thức ăn vội tới đưa đồ ăn sáng cho Tam phu nhân. Nhóm bà tử mở khóa ra, người nọ trực tiếp đẩy cửa đi vào, ngẩng đầu nhìn lên, Tam phu nhân đang treo ngược ở trên xà nhà, le lưỡi ra rất dài, bộ dáng kinh người đến cực điểm.

Mấy người đồng thời phát ra một tiếng thét chói tai, hộp cơm trong tay bà tử kia của "Cạch cạch" một tiếng rơi xuống đất. . .

Tin tức Tam phu nhân treo cổ tự vẫn trong khoảnh khắc giống như con chim mọc cánh truyền khắp cả Trường Hưng hầu phủ. Lão phu nhân Bình Lương hầu đi tới hiện trường, Tam phu nhân đã bị người chuyển từ trên xà nhà xuống, đặt ở trong phòng chứa củi. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nàng đau triệt nội tâm, gọi một tiếng "Con của ta", lúc này phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Mục Nguyên đường lại là một trận rối ren.

Hai vị ca ca của Triệu thị trước đưa lão phu nhân về Bình Lương hầu phủ dưỡng bệnh, ngay sau đó Bình Lương hầu gia cũng đích thân đến. Nữ nhi chết rồi, phải thương lượng cùng Trường Hưng hầu phủ một chút xử lý vấn đề hậu sự.

Bởi vì trong phòng chứa củi cũng không có dấu vết người khác ra vào, cho nên mọi người đều cho rằng Triệu thị là gian tình bại lộ, xấu hổ giận dữ mà chết. Loại cách nói này chẳng những có rất nhiều ở trong Trường Hưng hầu phủ, ngay cả Bình Lương hầu phủ, người tin cũng có khối người.

Duy nhất không tin tưởng Triệu thị sẽ tự sát, một người là Bình Lương hầu phu nhân, một người chính là Triệu Củng. Hai người này một người là mẹ ruột của Triệu thị, một người là đương sự. Nhưng Bình Lương hầu phu nhân ở trên giường ốm đau bệnh tật, căn bản là không dậy nổi, Triệu Củng lại thân phận nhạy cảm, căn bản không thích hợp đi tranh luận cùng Trường Hưng hầu phủ.

Đợi Bình Lương hầu đến Lục gia, phát hiện người Lục gia biểu hiện tương đối lạnh lùng đối với cái chết của Triệu thị. Lục Kháng trúng gió không thể xử lý công việc, để thế tử Lục Hãn tân nhậm tiếp đãi Triệu Bình.

Lục Hãn nhìn ôn tồn lễ độ, nhưng Triệu Bình thật sự giao tế cùng hắn, mới biết được lão hồ ly này khó ứng phó bao nhiêu.

Triệu thị là tự vẫn mà chết, cha mẹ con cái đều còn, đây không phải là cách chết thể diện gì, dựa theo phong tục lễ nghi đương thời, là không thể chôn cất hiển hách, Triệu Bình chỉ muốn khiến Lục gia làm cái tang lễ tương đối, chôn nữ nhi vào phần mộ tổ tiên của Lục gia cũng được rồi, nhưng một chút yêu cầu này, cũng bị Lục Hãn uyển chuyển cự tuyệt.

Lục Hãn nói chuyện khách khí, nhưng ý tứ biểu đạt cực kỳ minh xác, Triệu thị trước khi chết phạm vào điều "Dâm" một trong thất xuất, sinh hạ Lễ ca nhi vẫn là rối loạn huyết mạch của Lục gia, không có tư cách tiến vào phần mộ tổ tiên của Lục gia. Triệu Bình đương nhiên không muốn để cho trên lưng nữ nhi úp cái nồi này, nhưng Triệu thị là tức phụ của Lục gia, lại là chết ở Lục gia, hắn không muốn cũng vô dụng, Triệu Bình bên này đàm phán giằng co cùng Lục Hãn không được, bên kia Lục gia đã an bài tang sự đâu vào đấy, đặt linh cữu bảy ngày, liền trực tiếp tùy tiện tìm một âm trạch* hạ táng Triệu thị.

(*) 阴宅 [yīnzhái] âm trạch (người mê tín gọi ngôi mộ là âm trạch)

Việc tang sự cực kỳ qua loa. Bình Lương hầu có bất mãn, nhưng bởi vì Triệu thị thất đức trước, bọn họ cũng không thể nói lời gì.

Triệu thị vừa chết, chẳng những cơ hồ người người của Trường Hưng hầu phủ tỏ ý vui mừng, ngay cả mấy vị phu nhân của Bình Lương hầu phủ cũng âm thầm cao hứng. Có thể thấy được nhân duyên thường ngày của nàng kém đến trình độ nào. Ngoại trừ Bình Lương hầu phu nhân, thương tâm duy nhất đại khái chính là Lục Thanh Nhân, sau khi Triệu thị chết, cũng không ai chịu ra mặt thay nàng nữa, nàng ở Ngạc quốc công phủ sống hay chết cũng không ai để ý tới.

Sau khi Triệu thị chết, Lễ ca nhi trở thành một cái phiền phức, Bình Lương hầu phu nhân tới cửa lần nữa, cùng Lão phu nhân và Lục Hãn thương lượng, muốn ôm Lễ ca nhi về Bình Lương hầu phủ nuôi dưỡng, bị Lục gia kiên quyết cự tuyệt. Nếu nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cho dù Lễ ca nhi không phải là nhi tử của Lục Diệp, chuyện này cũng là càng ít người biết càng tốt.

Nếu thật sự đưa Lễ ca nhi đến Bình Lương hầu phủ, không phải là nói rõ cho mọi người, lời đồn lúc trước đều sự thật, trên đầu Lục Diệp mang cái mũ xanh sao? Lục Diệp có thể không cần, Trường Hưng hầu phủ lại gánh không nổi cái mặt này.

Bình Lương hầu phu nhân cuối cùng chỉ đành mất hứng quay về. Lục Hãn và Trương thị lại thương lượng, tam phòng hiện giờ không có chủ mẫu, trong phủ loạn thành một đoàn, Lục Diệp hận chết Lễ ca nhi, sợ rằng sẽ không quan tâm hắn, một hài tử như vậy nếu nuôi chết có chút thất đức, không bằng trước để đại phòng nuôi. Cái tuổi này của Lục Diệp, không thể nào luôn không cưới chính thê, chờ hắn tục huyền, có phu nhân đứng đắn, sẽ đưa Lễ ca nhi trở về.

Trương thị hiện tại đã cho rằng Lễ ca nhi không phải là thân tôn tử của mình, ước gì hắn chết cho rồi, chẳng qua Lục Hãn nói chuyện rất có kỹ xảo, làm cho nàng căn bản vô lực phản bác, chỉ đành đáp ứng.

Cứ như vậy, Lễ ca nhi bị Phùng thị ôm đến đại phòng.

Lục Thanh Lam cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao từ đầu tới cuối, Lễ ca nhi là vô tội nhất, nàng có thể không chút do dự giết chết Triệu thị, nhưng nếu Lễ ca nhi vì vậy mà chịu khổ, nàng vẫn sẽ day dứt.

Nháy mắt đến tháng bảy, hôn kỳ của Lục Văn Đình và Tiêu Kỳ đã đến.

Triệu thị chẳng qua chỉ là thẩm thẩm không cùng chi, lại chết một cách ám muội như vậy. Cho nên cũng không có ảnh hưởng gì đối với hôn sự của Lục Văn Đình.

Lục Văn Đình vẫn là đúng hạn cưới tức phụ.

Lúc thành thân, Tiêu Thiểu Giác cho Lục Văn Đình làm một cái chức quan lang trung của Binh bộ vũ tuyển ti, tuy chỉ là chức quan chính ngũ phẩm, nhưng bởi vì trông coi điều chuyển võ tướng cả nước, quyền lực rất lớn. Đây cũng là Tiêu Thiểu Giác vì cải cách nội quy quân đội làm chuẩn bị. Dù sao cải cách phải khuấy động một nhóm người lợi ích lớn, trong tay không nắm giữ nhân tài là tuyệt đối không thể thực hiện được, mà vị trí Binh bộ vũ tuyển ti này lại càng cực kỳ trọng yếu.

Ngày thành thân, hầu phủ phi thường náo nhiệt. Lục Văn Đình tuy là quan ngũ phẩm, nhưng hắn là môn sinh của thiên tử, là hoàng đế tuệ nhãn biết anh tài, tự mình tuyển chọn ra, ban đầu làm thị vệ ở trước mặt hoàng đế, sau hắn lại tranh mặt mũi thật lớn cho hoàng đế, nhiều lần lập công, hiện giờ quan chức mặc dù không cao, nhưng rất được đế sủng, cộng thêm bối cảnh của Tiêu Kỳ cũng không phải là cứng rắn bình thường, mạnh liên hiệp mạnh như vậy, mọi người đương nhiên vội vàng nịnh bợ, vì vậy hơn phân nửa quan viên có máu mặt trong triều đều tới.

Lục Văn Đình mặc hỉ phục đỏ thẫm, thật cao hứng mà nghênh tân nương tử về nhà, vào động phòng vén khăn voan, liền ra mời rượu.

Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam cùng đến. Tiêu Thiểu Giác ở phía trước uống rượu mừng, Lục Thanh Lam thì ở trong tân phòng phụng bồi tân nương tử. Nhìn Tiêu Kỳ mặc một thân giá y hoa mỹ xấu hổ ngồi ở trên giường hỉ, Lục Thanh Lam thật sự cao hứng thay bọn họ. Lo lắng hãi hùng nhiều lần, rốt cuộc gả cho người trong lòng làm vợ rồi, Lục Thanh Lam cảm động lây.

Dùng xong bữa tối, hai người trèo lên xe ngựa trở về Khánh vương phủ.

Lục Thanh Lam ngồi ở trên đùi Tiêu Thiểu Giác, mơ màng nói: "Cuối cùng cũng cưới được tẩu tử vào cửa, ca ca của ta chờ ngày này đã rất lâu rồi."

Tiêu Thiểu Giác thổi khí ở bên tai của nàng, cười nói: "Nàng cả ngày này, chuyện tình quan tâm cũng thật nhiều, không chê mệt sao? Có rãnh rỗi vẫn là quan tâm trong phủ chúng ta nhiều hơn đi."

"Trong phủ chúng ta sao? Là ai làm cái gì thiêu thân rồi?" Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy một cỗ mùi rượu đập vào mặt, nhíu mày nói: "Chàng uống bao nhiêu rượu vậy?"

Tiêu Thiểu Giác lấy cái mũi dùng sức chà chà ở trên mặt nàng, "Được a, nàng ngược lại dám ghét bỏ vi phu rồi ư?"

Lục Thanh Lam bị hắn cọ trên mặt ngứa, vừa trốn tránh cái mũi làm chuyện xấu của hắn, vừa kiên nhẫn hỏi hắn: "Trong phủ rốt cuộc có chuyện gì?"

Tiêu Thiểu Giác hơi hơi chỉnh ngay ngắn nhan sắc: "Là chuyện biểu muội."

"Nàng thế nào?" Thời gian này Hạ Như ngược lại hết sức thành thật, cũng không lắc lư ở trước mặt Tiêu Thiểu Giác, chỉ làm ổ ở trong Ám Hương lâu đàng hoàng thêu hoa điều hương.

Tiêu Thiểu Giác có chút bất đắc dĩ nói: "Nàng không thích biểu muội như vậy sao?"

Cái nồi này Lục Thanh Lam cũng không muốn gánh, "Ta nào có?"

"Còn nói dối", Tiêu Thiểu Giác cười sờ sờ cái mũi của nàng, "Nếu không có, tại sao lại nói lại chứ!" Hắn và Lục Thanh Lam là quan hệ cộng sinh, lúc hai người ở chung một chỗ, hoạt động trong lòng Lục Thanh Lam hắn cơ hồ có thể đoán được, cho nên muốn lừa gạt hắn, tuyệt không dễ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play