Lục Thanh Lam thấy hắn không có ý tức giận, lúc này mới yên tâm không ít, đánh bạo nói: "Lúc nào nàng không còn có tâm tư như vậy đối với chàng nữa, lúc đó ta sẽ xem nàng như thân biểu muội mà đối đãi. Cả ngày nhớ thương trượng phu của người khác, coi là cái gì chứ?"
"Trước lúc thành thân, sao ta lại không phát hiện bình dấm chua như nàng chứ?" Tiêu Thiểu Giác cơ hồ muốn giơ tay đầu hàng.
"Dù sao chàng cưới đều đã cưới, bây giờ hối hận không còn kịp rồi!" Lục Thanh Lam giảo hoạt cười.
"Ai nói bổn vương hối hận?" Trên mặt Tiêu Thiểu Giác tràn đầy nụ cười thản nhiên: "Cưới nàng làm vợ, là việc làm chính xác nhất của bổn vương từ trước tới nay."
Lục Thanh Lam bị lời yêu thương ngọt ngào kia của hắn làm cho choáng váng rồi, không phát hiện nam nhân đã lặng yên không một tiếng động vươn tay vào bên trong vạt áo của nàng.
Lục Thanh Lam kịp phản ứng, vội vàng nắm lấy tay của hắn: "Lời chàng vừa mới nói, đến tột cùng là sao?"
Tiêu Thiểu Giác nói: "Vẫn là lần trước nói với nàng, tìm cho biểu muội nhà nào thỏa đáng gả ra ngoài." Hắn cũng đã thấy một chút dị thường của Hạ Như.
Lục Thanh Lam nghe xong ngẩn người, thậm chí đã quên ngăn cản tay của hắn tác quái ở trên người của mình. Lời này lúc nàng ghen Tiêu Thiểu Giác cũng đã nói, nhưng không nói trịnh trọng như vậy.
Lục Thanh Lam dùng sức hôn một cái ở trên mặt Tiêu Thiểu Giác: "Vương gia chàng thật sự là quá tốt!"
Trên mặt Tiêu Thiểu Giác hiện lên một nụ cười ôn nhu, dừng một chút, hắn lại nói: "Biểu muội là thân nhân duy nhất bên nhà mẹ đẻ ta, nàng phải cẩn thận điều tra nghe ngóng, gia thế, nhân phẩm, tướng mạo, tài học của đàng trai cũng không thể kém."
"Tuân lệnh!" Lục Thanh Lam đáp một tiếng, nàng mặc dù không thích Hạ Như, nhưng còn không tới mức lấy chung thân đại sự của một nữ hài tử ra nói giỡn.
Tiêu Thiểu Giác biết tính tình của nàng, mặc dù nàng có lúc lời nói rất ác độc, chẳng qua chuyện gì, nên làm như thế nào, trong lòng nàng vẫn hiểu rõ.
Chuyện này quả thật đã sớm nên đề cập tới, dạo trước chuyện này nối tiếp chuyện kia không thoát ra được, lúc này Lục Thanh Lam đã khởi động đầu óc, đang suy nghĩ nhân tuyển phu quân cho Hạ Như.
Một đường không nói chuyện, rất nhanh liền trở về vương phủ. Tiêu Thiểu Giác đi Hoài Cẩn đường, Lục Thanh Lam tắm rửa xong, nhàn rỗi, cầm sách kịch mượn ánh sáng hoàng hôn lật xem.
Không biết qua bao lâu, đang lúc nàng buồn ngủ, Tiêu Thiểu Giác trở lại. Lục Thanh Lam cảm thấy có người đang hôn lông mi của nàng, mở mắt, nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác mặc trung y trắng như tuyết, đè ở trên người của nàng.
Lục Thanh Lam đẩy hắn một cái, "Chàng đã tắm rửa chưa vậy?"
Trong miệng Tiêu Thiểu Giác phun ra hơi nóng, hàm hàm hồ hồ nói: "Đã sớm tắm." Nói xong dùng tốc độ nhanh nhất cởi xiêm y trên người nàng xuống, hai người phối hợp nhiều lần, hết sức ăn ý, rất nhanh liền dung hợp làm một.
Tiêu Thiểu Giác thỏa mãn thở dài một hơi, nói: "Thật là sung sướng! Thời gian này, làm vi phu nín hỏng rồi. Thấy được ăn không được, khó chịu chết ta!"
Sắc mặt Lục Thanh Lam ửng hồng, nghẹn cười, thở gấp nhỏ nói: "Ta kêu chàng phân giường ngủ, chàng lại không chịu!"
Tiêu Thiểu Giác nói: "Tách ra ngủ, ta mới không làm đâu." Hắn ưỡn eo, tăng nhanh tốc độ, Lục Thanh Lam nhất thời nói không ra lời.
Rốt cuộc mây thu mưa dừng, đã là chuyện một canh giờ sau đó.
Lục Thanh Lam ngâm mình ở trong thùng tắm thật to, mặc cho Tiêu Thiểu Giác vẩy nước nóng trong thùng gỗ, vẩy vào trên lưng của nàng, trong tịnh phòng hơi nước mịt mờ, nàng nhắm mắt lại, thích ý hưởng thụ.
Sau một lúc lâu, nàng mới mở mắt, phàn nàn nói: "Ngày mai còn phải về nhà mẹ đẻ nhận thân, bảo chàng đừng giày vò quá hung, chàng lại cứ không nghe."
Tiêu Thiểu Giác nói: "Ta hành hạ nàng chỗ nào, đây là đã rất tiết chế có được hay không?"
Lục Thanh Lam im lặng, dựa vào thể lực của hắn, cho dù là làm cả đêm sợ cũng không có vấn đề gì. Nam nhân và nữ nhân dù sao cũng là không thể so sánh.
Nàng nghiêng đầu nhìn, thấy khóe miệng hắn thủy chung mang một nụ cười vui vẻ, dò hỏi: "Chàng tối nay, là có chuyện gì tốt sao? Cười cả đêm không ngừng."
"Người hiểu ta, chỉ có Bảo Nhi!" Hắn cười to, lộ vẻ càng cao hứng hơn. "Thông phò mã và Tùng các lão ngày mai sẽ vào thành."
Lục Thanh Lam chợt ngồi ngay ngắn người lại, "Thật sự sao? Vậy thì thật tốt quá, Nhị hoàng tử bên kia, nên thu lưới đi?"
Động tác của nàng quá mau, tóe lên một đóa bọt nước, nửa người trên thoáng cái liền lộ ra khỏi mặt nước, hai luồng mềm mại trước ngực liền bại lộ ở trong mắt Tiêu Thiểu Giác.
Nàng đang hưng phấn, thấy Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên không nói lời nào, lại thấy hắn đang nhìn chằm chằm thân thể của mình, không kiêng sợ nhìn chằm chặp. Lục Thanh Lam kinh hô một tiếng, vùi thân thể sâu vào trong nước một lần nữa.
Hầu kết Tiêu Thiểu Giác nhấp nhô một trận, cảm thấy đáng tiếc.
Mới vừa rồi hắn lại có phản ứng. Chẳng qua hắn biết dựa vào trạng thái thân thể của Lục Thanh Lam hiện tại, là không thể nào bồi hắn nữa, cho nên nếu trêu chọc nổi lên lửa, cuối cùng khó chịu vẫn là chính bản thân hắn.
Hắn gần đây vẫn bị vây trong loại trạng thái ăn không đủ no này, cực kỳ cực khổ.
Hắn đành phải dịch chuyển ánh mắt đi, hơn nữa lại nói những chuyện khác, hy vọng có thể phân tán lực chú ý một chút.
Hắn nói: "Lão Nhị ở Yến quốc bị bại rối tinh rối mù, chẳng những phụ hoàng không hài lòng đối với hắn, hơn nữa uy vọng của hắn ở trong triều giảm đi, chẳng qua sau khi ta và Lão Đại thương lượng, cũng không cạn tào ráo máng đối với hắn, chính là vì chờ một ngày này. . ."
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay, chính là một kích giết chết. Trữ nhiều hỏa lực như vậy, chính là chờ ngày hôm nay. "Thông phò mã và Tùng các lão ở Hành Châu lấy được không ít chứng cứ thiết thực, nếu lúc trước Lão Nhị như mặt trời giữa trưa, bọn họ chưa chắc dám trực tiếp dâng lên cho phụ hoàng, nhưng Lão Nhị hiện giờ ngược tường bị người đẩy, bọn họ đương nhiên sẽ không bồi hắn cùng nhau xong đời, cho nên lần này Lão Nhị ngược lại không còn khả năng."
Hắn lộ vẻ thập phần hưng phấn, "Ta đã thương lượng cùng Lão Đại, chỉ chờ tấu chương của hai vị khâm sai đại nhân trình lên, liền lập tức phát động tất cả ngôn quan hai người chúng ta nắm giữ, tiến hành buộc tội Lão Nhị."
Đây là dương mưu quang minh chính đại, Nhị hoàng tử đầu tiên là ở trong cuộc chiến Yến quốc mất đi tiên cơ, hao binh tổn tướng nhiều lần thua Chu quốc, tiện đà phát sinh chuyện Hành Châu, Tổng đốc Đàm Thiệu Nguyên hắn đề cử biến Hành Châu sản vật phì nhiêu thành địa ngục trần gian, hắn chẳng những không ngăn cản, ngược lại nhiều lần giúp che dấu, thậm chí lợi dụng quyền lực trong tay triệu tập đại quân, vây quét ban sai ở Hành Châu lúc ấy là Lục Văn Đình. Đây là vết nhơ khổng lồ trong sinh mệnh chính trị không cách nào phai mờ của hắn, Tiêu Thiểu Giác và Đại hoàng tử chỉ cần bắt được điểm này thổi phồng lên, Nhị hoàng tử sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội vấn đỉnh (mưu đồ đoạt quyền) ngôi vị hoàng đế.
——Hai chuyện này đã đủ chứng minh năng lực của hắn, hắn cũng không thích hợp quản lý cái đế quốc khổng lồ này.
Lục Thanh Lam đương nhiên hiểu được điểm này, nàng cũng vì Tiêu Giác vui mà cao hứng: "Hắn hại chúng ta nhiều lần như vậy, cũng nên trả giá xứng đáng rồi."
Ngày hôm sau, Tiêu Thiểu Giác và Gia Hòa đế được nghỉ. Bởi vì nhận thân là buổi trưa, hai người sau khi cùng nhau dùng xong bữa trưa mới lên xe ngựa.
Xe ngựa đi được một nửa, có người cưỡi khoái mã đuổi theo, kêu lên: "Vương gia, có chuyện quan trọng tương báo!"
Phu xe dừng xe ngựa, Vệ Bân tiến lên nói nhỏ ở bên tai Tiêu Thiểu Giác mấy câu. Sắc mặt nam nhân trong khoảnh khắc liền thay đổi.
"Tên tiểu nhân hèn hạ này!" Hắn mắng một câu.
Lục Thanh Lam thấy sắc mặt hắn không tốt, hỏi một câu: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Thiểu Giác nói: "Là Lão Tứ, lại làm ra thiêu thân. . ." Trên mặt hắn hiện ra vẻ mặt áy náy, "Ta có chuyện quan trọng phải xử lý, không thể cùng nàng đi Trường Hưng hầu phủ rồi."
"Chàng đi đi, chỗ cha mẹ và ca ca, ta sẽ thay chàng giải thích." Đừng thấy ngày thường nàng thường xuyên quấn hắn không tha, nhưng chân chính gặp đại sự, nàng tuyệt sẽ không kéo chân sau của hắn. Nàng phân rõ nặng nhẹ.
Tiêu Thiểu Giác hôn một cái ở trên trán nàng, dặn dò: "Hết thảy cẩn thận, nhận thân xong liền sớm trở về phủ." Liền vội vàng xuống xe ngựa, cưỡi ngựa mang theo Vệ Bân và hơn mười thị vệ vội vã đi.
Lục Thanh Lam chỉ đành tự mình chạy tới Trường Hưng hầu phủ, thấy tân nương tử Tiêu Kỳ khó tránh khỏi trêu chọc mấy câu, Tiêu Kỳ đã chải búi tóc của phụ nhân, khuôn mặt tươi cười đỏ bừng. Nàng là nữ tử thông minh, ở trước mặt Lục Thần và Kỷ thị không thể bày cái giá của quận chúa, mở miệng gọi một tiếng cha nương hết sức thân mật.
Vợ chồng Lục thị cực kỳ hài lòng với vị tức phụ này. Về phần Lục Văn Đình, lại càng đầy mặt ửng hồng, vẻ cao hứng này còn thiếu tràn ra khỏi mặt.
"Vương gia sao lại không tới?" Hắn kéo bàn tay của muội muội qua hỏi một câu. Hôm qua Tiêu Thiểu Giác đã đáp ứng, sẽ đi qua chống đỡ cho hắn mà.
Lục Thanh Lam liền đem chuyện trên đường nói với hắn một lần, thần sắc Lục Văn Đình hơi động một chút, hắn hết sức quan tâm hướng đi trong triều, lẩm bẩm nói: "Sợ là chuyện của Nhị hoàng tử!"
Lục Thanh Lam nghe xong cũng không khỏi có vài phần lo lắng, sau khi nhận thân liền vội vã ngược về vương phủ. Vẫn đợi đến trời mơ hồ tối, Tiêu Thiểu Giác mới từ hoàng cung trở về.
"Xảy ra chuyện gì?" Lục Thanh Lam vừa giúp hắn cởi xiêm áo ngoài xuống, vừa có chút vội vàng hỏi.
Lẽ ra nữ nhân là không nên quan tâm chuyện trong triều, may mà những chuyện này, hắn cho tới bây giờ cũng không gạt nàng. Nói: "Lão Tứ dâng cho phụ hoàng một đạo tấu chương, buộc Lão Nhị thập đại tội trạng!"
"Cái gì?" Lục Thanh Lam nghe xong sửng sốt, "Hai người bọn họ không phải là một phe sao? Sao lại. . ."
Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng: "Ta cũng không ngờ Lão Tứ không biết xấu hổ như vậy. Dựa theo kế hoạch ban đầu, vặn ngã Lão Nhị, vốn nên thuận tiện cùng diệt trừ Lão Tứ, vậy mà hắn thế nhưng vượt trước khi hai vị khâm sai trở về, đánh đòn phủ đầu, hy sinh Lão Nhị, ngược lại phủi bản thân sạch sẽ."
Lục Thanh Lam rất nhanh liền hiểu ra chân tướng, "Hắn thế nhưng phản bội Nhị hoàng tử. Hai mặt như vậy, trước mặt một bộ sau lưng một bộ, không sợ người khắp thiên hạ đâm cột sống của hắn, không sợ phụ hoàng sinh ra lòng coi thường hắn sao?"
Tiêu Thiểu Giác nói: "Coi như trong lòng phụ hoàng chán ghét hắn, cũng sẽ tốt hơn đi theo Lão Nhị cùng nhau xong đời. Nếu hắn thật sự bị chuyện của Lão Nhị liên lụy vào, ít nhất cũng phải bị lột bỏ vương tước, sợ là từ nay về sau không còn đường sống tung mình nữa rồi. Nhưng hiện giờ, mặc dù danh tiếng không còn, nhưng ít ra địa vị còn, còn có cơ hội đông sơn tái khởi." Dừng một chút, hắn oán hận nói: "Thật sự là xem thường hắn!"
So với Tiêu Thiểu Cảnh, hắn càng hận Tiêu Thiểu Huyền, đại khái là nguyên nhân lòng Tiêu Thiểu Huyền vẫn luôn mang ý tứ hàm xúc khác đối với Lục Thanh Lam.
Tiêu Thiểu Huyền vốn chính là người hèn hạ vô sỉ như vậy, hắn có thể làm ra lựa chọn như vậy, ngược lại không ngoài dự liệu của Lục Thanh Lam. Nàng nói: "Cho dù lần này để cho hắn may mắn thoát thân, nhưng chúng ta làm cho danh tiếng của hắn bị hủy hết, ngày sau người nào bán mạng thay hắn đều phải suy nghĩ xem có thể bị hắn quay đầu liền bán đi hay không. Coi như là thắng lợi ở trình độ nào đó rồi."
Tiêu Thiểu Giác nghe nàng nói như thế, tâm tình quả nhiên tốt hơn nhiều.
Tiêu Thiểu Giác phụng bồi Lục Thanh Lam dùng cơm tối xong, liền đi Hoài Cẩn đường cùng Tang Nguyên Khải với một đám phụ tá thương nghị đối sách.