Triệu thị quả thực trăm miệng cũng không thể biện bạch, nàng phát hiện thậm chí ngay cả ánh mắt thân nương của nàng nhìn về phía nàng đều mang theo sự không tín nhiệm, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, nàng hét lớn: "Lão gia, ngươi phải tin tưởng ta, ta là trong sạch. Chúng ta có thể chích máu nghiệm thân một lần nữa, dùng máu của ngươi và Lễ ca nhi, như vậy có thể chứng minh trong sạch của ta!"

Lục Diệp nói: "Ngươi còn muốn gạt chúng ta tới khi nào? Những nha hoàn này tất cả đều là ngươi một tay dạy dỗ, ai biết được bọn họ có thể động tay chân gì ở trên dụng cụ hoặc là đồ khác hay không. Sở tác sở vi của ngươi, đã chứng minh, Lễ ca nhi, vốn cũng không phải là cốt nhục của ta."

Triệu thị thấy chỗ Lục Diệp nói không thông, cả người chợt nhào tới dưới chân Trương thị, ôm bắp đùi của nàng nói: "Nương, ngài nói đi, ta cần cù tận tuỵ hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, ngài cũng nên nói giúp ta đi."

Trương thị hiện tại làm sao còn tin tưởng nàng, nhưng nàng không thể trực tiếp vạch mặt với Lục Diệp như vậy, đang suy nghĩ tìm từ như thế nào, Bình Lương hầu phu nhân nói: "Ta thấy đây đại khái là hiểu lầm!" Lời này ngay cả chính nàng cũng không tin, "Nếu nha đầu này kiên trì còn muốn nghiệm một lần nữa như vậy, thân gia ngại gì không cho nàng thêm một cơ hội."

Trương thị nói: "Chuyện này. . ."

Lúc này Lục Thần nói: "Hôm nay đến đây liền chấm dứt đi. Mới vừa rồi lời Tam đệ nói có đạo lý, đều là người của tam phòng, dù nghiệm thế nào cũng chưa hẳn có thể bảo đảm công chính. Không bằng ngày mai mời người không liên quan chủ trì chuyện này, mới có thể chân chính tra đến chân tướng." Nói rõ không tín nhiệm Triệu thị.

Trương thị cũng cảm thấy phải làm như thế, "Ý thân gia thế nào?"

Bình Lương hầu phu nhân chỉ đành đáp ứng: "Vậy liền như thế đi."

Lục Diệp phân phó nói: "Trước nhốt tiện phụ này vào phòng chứa củi đi, tránh cho nàng lại làm ra thiêu thân gì."

Bình Lương hầu phu nhân giật giật miệng, cuối cùng cũng không nói ra lời phản đối. Liền có hai ma ma đi vào, nhốt Triệu thị vào phòng chứa củi của Mục Nguyên đường.

Đêm nay là một đêm đầy mây. Triệu thị ở trong phòng chứa củi dùng bữa tối qua quýt, tựa lên đống cỏ khô, chuyện phát sinh vào ban ngày, từng cái từng cái tái hiện ở trong đầu của nàng, cái loại cảm giác bị âm mưu bao phủ này xuất hiện lần nữa, làm cho nàng có chút hít thở không thông.

Bên ngoài vốn là có hai bà tử trông chừng nàng, đến canh hai thiên, liền chẳng biết đi đâu, cũng không biết là đi ngủ, hay là đi bài bạc rồi. Chẳng qua các nàng đã khóa cửa phòng chứa củi lại rồi, nàng cũng từ bỏ suy nghĩ muốn đi ra ngoài.

Triệu thị cũng không có ý định chạy trốn, Lễ ca nhi là nhi tử của ai nàng càng rõ ràng, ngày mai sau khi chích máu nghiệm thân là có thể lấy lại trong sạch của nàng, tính toán lúc trước của những người đó, cuối cùng chỉ có thể là công dã tràng thôi.

Nghĩ như vậy, lòng của nàng mới có thể bình tĩnh chút. Mơ mơ màng màng, nàng đang muốn ngủ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, nàng lập tức cảnh giác ngồi dậy.

Ngay sau đó thanh âm mở khóa truyền đến, cửa phòng chứa củi bị mở ra, Lục Thanh Lam mặc một thân y sam bình thường màu xanh, áo choàng màu xám tro, ung dung đi đến.

Triệu thị sững sờ nhìn nàng, có chút khó tin nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Lục Thanh Lam mang trên mặt nụ cười không thể bắt bẻ, "Tam thẩm thẩm cũng có hôm nay, ngài rơi xuống nông nỗi như thế, ta sao có thể không đến nhìn một cái chứ?"

Tâm niệm Triệu thị thay đổi thật nhanh, sáng tỏ: "Đây hết thảy đều là nhị phòng các ngươi giở trò quỷ?"

Lục Thanh Lam cười nhạt: "Ngươi còn không tính là quá ngốc, nói chuẩn xác một chút, đây hết thảy đều là ta an bài. Lời đồn là ta thả ra, chích máu nghiệm thân là ta cho người nói ra ở trước mặt Lão phu nhân, về phần Tiểu Hoa, cũng là người của ta!"

"Ngươi cái tiện tỳ này, ngươi hại ta thảm!" Triệu thị chỉ cảm thấy giận không kiềm được, như điên liều mạng nhào đầu về phía Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam lại đã sớm có chuẩn bị, bốn bà tử tráng kiện đi theo phía sau nàng, đều là Tiêu Thiểu Giác giúp nàng lựa ra, người nào cũng biết chút võ công, một trong số các bà tử đi lên trước, che ở trước người Lục Thanh Lam, Triệu thị tựa như đụng phải tường, cả người bị bắn trở về.

Giờ nàng mới hiểu được, muốn động một sợi lông tơ của Lục Thanh Lam, đều là mơ tưởng.

Triệu thị bộc phát tức giận: "Tiện nhân, ngươi vì sao phải đối với ta như vậy?"

Lục Thanh Lam thản nhiên nói: "Vì sao ư? Ta ngược lại muốn hỏi ngươi một chút, vì sao từng bước ép sát nhị phòng ta, đuổi tận cùng không buông? Năm đó ngươi sai sử Triệu Tuệ Lan hại mẫu thân của ta, ta vốn có cơ hội lấy tính mạng ngươi, nhưng ta nhất thời mềm lòng, bỏ qua cho ngươi. Ngươi không biết hối cải, lại càng biến vốn thêm lời, trước là muốn phá hư trinh tiết của ta, hiện giờ còn hạ thủ với một hài tử như Vinh ca nhi! Lòng dạ ngươi sao lại ác độc như vậy!"

Triệu thị ha ha nở nụ cười: "Năm đó, nếu không phải bởi vì nhị phòng các ngươi đày ta đến gia miếu, ta làm sao lại ngũ tạng tích tụ, bị động thai khí, khiến Lễ ca nhi của ta vừa ra đời đã là đứa ngốc. Đây hết thảy hết thảy, đều là nhị phòng các ngươi hại ta! Tại sao Lễ ca nhi của ta phải chịu đau đớn hành hạ, hài tử của Kỷ thị nàng lại hoạt bát khỏe mạnh. . . Ta muốn nàng cũng nếm thử nỗi thống khổ của ta. . ."

"Cho nên ngươi mới an bài Hạnh nhi đổi xiêm y của Vinh ca nhi, khiến cho hắn nhiễm bệnh đậu mùa?"

"Đúng vậy, chính là ta làm. Hạnh nhi và Bành ma ma đều đã rơi vào trong tay của các ngươi, sợ là các ngươi sớm đã điều tra xong. Chỉ tiếc ông trời không có mắt, để cho con thỏ nhỏ chết tiệt kia thành công tránh thoát một kiếp này!" Triệu thị cuồng loạn nói.

"Ngươi đúng là điên rồi!"

Trên mặt Triệu thị lộ ra nụ cười lạnh, "Đã như thế, ngươi lại có thể làm thế nào? Ngày mai chỉ cần làm tiếp một lần chích máu nhận thân nữa, liền có thể trả lại trong sạch cho ta, tất cả sở tác sở vi của ngươi lúc trước đều chẳng khác gì vô dụng! Cười đến cuối cùng, vẫn là ta! Không những như thế, ngày mai ta sẽ truyền ra chuyện ngươi vu hãm Tam thúc ngươi, đến lúc đó chính là lúc ngươi thân bại danh liệt."

Lục Thanh Lam khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, hết thảy ngươi nói đây cũng có thể thực hiện. Nhưng có một điều kiện tiên quyết. . ." Nàng dừng một chút, trong ánh mắt tràn đầy đùa cợt: "Ngươi phải sống đến ngày mai mới được!"

"Ta sao lại không thể. . ." Nàng thoáng cái kịp phản ứng, chợt lui về sau một bước: "Lời này của ngươi, rốt cuộc là có ý gì?"

Trên mặt Lục Thanh Lam hiện đầy sát cơ rét lạnh, giọng nói cũng rất bình thản: "Tam thẩm thẩm, ngươi có thể phát huy trí tưởng tượng, tưởng tượng tốt một chút, nếu tối nay ngươi thắt cổ chết rồi, người khác sẽ nghĩ như thế nào?"

"Ngươi. . ." Triệu thị vươn ra một ngón tay chỉ về phía nàng, toàn thân đều đang run rẩy.

Nụ cười trên mặt Lục Thanh Lam càng sâu, rực rỡ và sáng ngời, nhìn ở trong mắt Triệu thị, lại quả thực giống như ác ma.

Thanh âm Lục Thanh Lam êm ái, "Nếu Tam thẩm thẩm không muốn nói, không bằng ta thay ngươi nói là được rồi. Một trò khôi hài ban ngày kia, đã làm cho Tam thẩm thẩm bị chúng nhân xa lánh, lòng người mất hết, không có ai tin tưởng trong sạch của ngươi, cho dù là thân nương của ngươi cũng sinh ra hoài nghi đối với ngươi. Nếu ngươi hiện tại chết rồi, người khác chỉ nghĩ rằng ngươi sợ chân tướng bị vạch trần, xấu hổ giận dữ mà chết. Sau khi ngươi chết, thi thể của ngươi sẽ không thể tiến vào phần mộ tổ tiên của Lục gia, Lễ ca nhi cả đời sẽ lưng đeo danh nghĩa tư sinh tử, khuất nhục mà sống."

"Không, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy! Nương ta sẽ biết, nương ta sẽ biết ta không phải là tự sát, đến lúc đó đem ngươi đưa đến Đại Lý Tự, tội danh mưu sát thân tam thẩm, ngươi đảm đương không nổi." Chỉ còn nửa ngày, chỉ còn lại có nửa ngày, nàng có thể rửa sạch tội danh của mình, nàng không cam lòng!

Lục Thanh Lam hừ nhẹ một tiếng: "Đến hiện tại, ngươi vẫn chưa rõ sao? Không có người để ý đến ngươi, không người nào sẽ để ý ngươi, ta từ đại môn nghênh ngang đi tới đây, cũng không có một người nào biết được. Sau khi ngươi chết, không có ai biết ta đã từng tới, ngươi và con gái của ngươi lưng đeo ô danh, vĩnh viễn không thể cởi bỏ, đây, chính là trừng phạt của ta đối với ngươi."

"Sao ngươi dám? Ngươi không dám! Ngươi chưa bao giờ giết người! Ngươi không dám!" Tam phu nhân bị giọng nói chắc chắc của nàng hù đến, liên tiếp lui về phía sau.

Lục Thanh Lam lắc đầu: "Ta là dạng người gì, sợ ngươi hay một người nào đều không chân chính nhận thức. Hồ ma ma bị bán, hôn sự của Lục Thanh Nhân và Lục Thanh Dung, đều là ta một tay làm ra, ngươi cho rằng ta sẽ không dám giết một người sao?"

"Quả thật là ngươi!" Triệu thị nghiến răng nghiến lợi, vẫn hoài nghi những chuyện này có liên quan đến nhị phòng, nhưng nàng lại không tìm được mảy may căn cứ chính xác nào. Song nhìn thấy mấy ma ma thể tráng như núi từng bước ép tới, Triệu thị bỗng kinh sợ, nàng thoáng cái quỳ xuống: "Bảo Nhi, ngươi tha cho ta, ta dù sao cũng là tam thẩm thẩm của ngươi, nể mặt chúng ta máu mủ tình thâm, ngươi tha cho ta cái tiện mệnh này đi, ta về sau nhất định an phận, vâng lời nhị phòng các ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó, không dám có chút lòng bất kính nào đối với nhị phòng nữa."

Lục Thanh Lam từ trên cao nhìn xuống nàng, trong mắt hiện lên ánh sáng lãnh khốc: "Hiện tại mới nói những thứ này, quá muộn rồi. Ta không phải là không cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không biết hối cải, chỉ ngày càng táo tợn. Là ta mềm lòng, suýt chút nữa hại chết đệ đệ của ta, ta sẽ không tái phạm sai lầm giống vậy nữa."

Nàng phất tay một cái, nói với mấy bà tử: "Động tác lưu loát một chút."

Bốn bà tử kia lập tức đi lên, một người trong số đó bắt lấy hai tay của nàng xoay ra sau lưng. Triệu thị vừa sợ vừa giận, khàn giọng nói: "Tiểu tiện nhân, ngươi sẽ không chết tử tế. . ." Vừa mới mắng một câu, một bà tử liền nhét một cái khăn vào miệng của nàng, Triệu thị lập tức ô ô ô nói không ra lời.

Một bà tử khác rút đai lưng của Triệu thị ra, vắt lên xà nhà thắt một cái nút, mấy người còn dư lại hợp lực treo Triệu thị lên trên xà nhà. Hai mắt Triệu thị trợn lên, giương nanh múa vuốt đạp loạn một trận, khăn trong miệng nàng đã bị rơi xuống, nhưng bởi vì cổ họng siết chặt, nàng muốn kêu, lại không phát ra được thanh âm gì.

Đến lúc này, Triệu thị mới thật sự cảm thấy sợ, nhưng hết thảy đều đã chậm. . .

Nhìn tới đây, Lục Thanh Lam liền xoay người sang chỗ khác. Qua ước chừng một khắc đồng hồ, Triệu thị rốt cuộc ngưng giãy dụa. Có một bà tử giẫm lên trên cái ghế thử thăm dò hơi thở của Triệu thị một chút, mới thật cẩn thận tiến lên hồi bẩm nói: "Vương phi, người đã chết triệt để."

Lục Thanh Lam ừ một tiếng, kêu bà tử đặt cái ghế ở dưới lòng bàn chân Triệu thị, lại gạt cái ghế ngã đi, tạo thành hiện trường giả là Triệu thị tự mình treo cổ tự sát. Lại cẩn thận kiểm tra trong phòng một lần, dọn sạch tất cả dấu vết, nhìn không ra sơ hở gì, mới dẫn người lặng lẽ đi ra khỏi phòng chứa củi.

Một trong các bà tử khóa cửa phòng lại.

Mấy bà tử thấy nàng trong lúc cười nói đã giết một người, trên mặt thế nhưng không hề sợ hãi, không khỏi âm thầm kinh hãi, càng kính cẩn nghe theo vị vương phi này.

Mọi âm thanh trong viện đều yên tĩnh, không có một bóng người. Lục Thanh Lam hít một hơi thật sâu, không khí lạnh như băng tiến vào phổi, làm cho tinh thần toàn thân nàng đều rung động. Mặc dù đích thân kết liễu một mạng người, nhưng nàng không có chút áy náy hoặc là tâm tư hối hận nào, bởi vì nàng biết, người như Triệu thị căn bản không có chút hối hận thẹn lòng nào, nàng sẽ chỉ đem tất cả sai lầm đổ lỗi lên đầu người khác, chỉ cần nàng sống một ngày, nhị phòng sẽ vĩnh viễn không có ngày yên bình, vì Kỷ thị, vì Vinh ca nhi, biện pháp tốt nhất chính là diệt cỏ tận gốc, nhất lao vĩnh dật*.

(*) 一劳永逸 [nhất lao vĩnh dật] một lần vất vả suốt đời nhàn nhã

Mặc dù xung quanh không có người, nàng vẫn cẩn thận phủ thêm áo choàng, bước nhanh trở về Y Lan tiểu trúc, mỗi một bước của kế hoạch lần này nàng đều đã cân nhắc nhiều lần, không thể làm cho người khác lưu lại bất kỳ manh mối và nhược điểm nào. Cho nên lúc nãy, nàng cũng không đi vào từ đại môn, mà đi vào từ địa đạo Tiêu Thiểu Giác đào, như thế cho dù là ai cũng không thể hoài nghi đến nàng.

Nàng mặc dù đã xuất giá, nhưng Kỷ thị đặc biệt an bài nha hoàn mỗi ngày quét dọn Y Lan tiểu trúc, cho nên phòng ốc cực kỳ sạch sẽ, không có gì khác biệt so với lúc nàng ở nơi này ban đầu.

Trong phòng, Tiêu Thiểu Giác đang ngồi ở trên giường lật xem một quyển sách.

Lục Thanh Lam đi vào phòng, cởi bỏ áo choàng, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, đưa tay ôm lấy hông của hắn.

Tiêu Thiểu Giác thấy tâm tình nàng có vài phần xuống thấp, liền khép sách lại, để ở trên bàn bên cạnh, sau đó đặt cằm lên đầu của nàng, hỏi: "Làm xong rồi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play