(*)百口莫辩 [bách khẩu mạc biện] có trăm miệng cũng không biện bạch được
Chích máu nghiệm thân, tựa hồ là biện pháp làm sáng tỏ lời đồn duy nhất. Vì để biểu hiện công chính, Trương thị mời tất cả tộc lão của Lục gia qua, chẳng những toàn bộ người Lục gia đến, Bình Lương hầu phủ cũng có mấy người tới, do mẫu thân Triệu thị dẫn đầu, thân đại ca, nhị ca của Triệu thị đều tới.
Bình Lương hầu phu nhân mặt đầy âm trầm, ngay cả Trương thị chào hỏi nàng cũng không để ý tới. Chuyện Tam phòng náo đến loại tình trạng này, cho dù chích máu nghiệm thân có thể trả lại trong sạch cho Triệu thị, thanh danh của nàng cũng bị hủy hơn phân nửa, nàng đương nhiên là vô cùng không hài lòng với Trường Hưng hầu phủ.
Địa điểm chích máu nghiệm thân chính là ở Mục Nguyên đường.
Trương thị ngồi ở chính giữa, mở miệng nói: "Mọi người đã đến đông đủ, vậy bắt đầu đi."
Mọi người im lặng không lên tiếng, liền thấy một đứa nha hoàn nâng một cái bát ngọc, bên trong chứa đầy thủy ngân.
Lục Diệp đầu tiên đứng lên, một nha hoàn lấy một cây ngân châm đi tới bên cạnh hắn, đâm một cái trên ngón tay của hắn, lấy một giọt máu tươi, nhỏ vào trong bát, ánh mắt của mọi người nhìn chăm chú vào cái bát tròn kia, chỉ thấy giọt máu kia của Lục Diệp không hòa tan vào bên trong thủy ngân, mà trong khoảnh khắc hóa thành một khối tròn, chậm rãi xoay tròn trong thủy ngân. Cực kỳ thần kỳ.
Lúc này nhũ mẫu ôm Lễ ca nhi đi ra, Lễ ca nhi hơn hai tuổi, lại vẫn bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, bước chân tập tễnh, phải có nhũ mẫu đỡ hắn mới đi được.
Trương thị yên lặng gật đầu, liền có một đứa nha hoàn khác tiến lên, nhũ mẫu bắt lấy tay của Lễ ca nhi, kêu hắn vươn ngón giữa ra, Lễ ca nhi tỉnh tỉnh mê mê, không biết sắp sửa phát sinh chuyện gì, Triệu thị cũng không nỡ nhìn, quay đầu đi.
Động tác của nha hoàn cực nhanh, dùng ngân châm nhanh chóng đâm một cái ở trên ngón giữa của Lễ ca nhi, nhẹ nhàng lấy một giọt máu. Lễ ca nhi bị đau, nhất thời khóc rống lên, trong lúc nhất thời hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Nha hoàn kia thừa cơ hội này, tay áo rộng rơi xuống, che lại tay nàng cùng với ngân châm lấy máu trong tay. Sau một khắc, ngân châm lại xuất hiện trong tay của nàng.
Nhũ mẫu ôm Lễ ca nhi đi xuống.
Trương thị có chút không nhịn được, phất phất tay, nha hoàn kia bước nhanh đi tới trong sảnh, bỏ giọt máu trong ngân châm vào trong bát ngọc. Mọi người ngừng thở, mắt cũng không nháy một cái nhìn bát ngọc bày ở ngay giữa thư án, nha hoàn kia nhân cơ hội đứng qua một bên góc.
Chỉ thấy máu của Lễ ca nhi vừa tiến vào bát ngọc, đầu tiên là giống như máu của Lục Diệp tạo thành một khối, sau đó hai khối máu va chạm nhau trong thủy ngân, từ từ hòa làm một thể, sau một lúc lâu, lại biến thành một khối máu lớn hơn so với trước một vòng.
Bình Lương hầu phu nhân nhìn thấy tình cảnh này, thở phào nhẹ nhõm: "Trong sạch của nữ nhi ta đã được chứng thực, thân gia còn có lời gì để nói?" Giọng nói của nàng lạnh như băng, ẩn hàm tức giận.
Triệu thị đã chạy tới, ôm cánh tay của nương nàng khóc lớn lên.
Trương thị cũng không ngờ kết quả sẽ như vậy, ngượng ngùng nói: "Hiểu lầm, lúc trước đều là hiểu lầm. Hiện giờ hiểu lầm đã gỡ bỏ, đương nhiên không có gì tốt hơn."
Bình Lương hầu phu nhân dùng sức vỗ bàn: "Hồ nháo! Một câu hiểu lầm liền xong việc sao? Nữ nhi của ta ở hầu phủ các ngươi nhẫn nhục chịu khó, sinh con dưỡng cái, lo liệu việc nhà cho các ngươi nhiều năm như vậy, các ngươi chẳng những hoài nghi trong sạch của nữ nhi ta, còn gây ra nhiều rắc rối như thế, cho dù hôm nay chứng minh được trong sạch của nàng, thanh danh của nàng cũng coi như bị phá hủy một nửa! Cô gia không hiểu chuyện, chẳng lẽ Lão phu nhân cũng không hiểu chuyện sao? Chuyện này, Trường Hưng hầu phủ nếu không cho một lời giải thích, chúng ta quyết không đáp ứng."
Bình Lương hầu phu nhân đúng lý không buông tha người, chẳng những mắng Lục Diệp cho một trận, ngay cả Trương thị cũng không bỏ qua. Sắc mặt Trương thị lúc đỏ lúc trắng, đang không biết nên giải thích thế nào, chợt nghe có người nói, "Kính xin các vị bình tĩnh chớ nóng, ta có mấy câu nói muốn nói."
Người nói chuyện, cũng chính là Kỷ thị. Nàng là Nhị phu nhân của hầu phủ, trường hợp này đương nhiên không thể thiếu nàng.
Ánh mắt của Bình Lương hầu phu nhân giống như lợi kiếm bắn tới, "Có lời gì, nói mau!" Nàng biết ân oán của nữ nhi và vị trục lý này, lời nàng nói ra, nhất định không phải là lời gì hữu ích.
Kỷ thị đúng mực gật đầu chào hỏi với nàng, quay người hướng về phía nha đầu mới vừa lấy máu cho Lễ ca nhi kia nói: "Ngươi tới đây một chút."
Nha đầu kia mới vừa rồi vẫn tìm cơ hội muốn rời khỏi hiện trường, nhưng vẫn không tìm được cơ hội. Nghe xong lời Kỷ thị nói, thân thể không khỏi chấn động, sắc mặt cũng có chút thay đổi. Ánh mắt nhìn thẳng Triệu thị.
Lần này liền lộ vẻ quá khả nghi rồi.
Triệu thị không khỏi cả giận nói: "Nhị tẩu gọi ngươi đến, ngươi liền đến, nhìn ta làm gì?"
Nha hoàn kia mới nơm nớp lo sợ đi tới.
Kỷ thị hỏi: "Ngươi tên là gì, là người của phòng nào?"
"Hồi bẩm phu nhân nô tỳ kêu Xuân Hồng, là người của tam phòng."
"Là tam phòng!" Kỷ thị lập lại lời nàng một lần, lại nói: "Ta thấy xiêm y này của ngươi hơi lớn, ngươi mặc như vậy làm việc, không sao chứ?"
Nha hoàn bình thường đều mặc bỉ giáp bó sát người, Xuân Hồng này, lại mặc một kiện sam tử ống tay áo rất lớn. Sắc mặt nha hoàn kia đột nhiên biến đổi, không đợi nói chuyện, Kỷ thị đã kéo mạnh tay áo của nàng, "Xoạch" một tiếng, trong tay áo rơi ra một cây ngân châm, mơ hồ có thể thấy được một giọt huyết châu quay tròn đảo quanh ở đầu châm.
Mọi người một mảnh xôn xao!
Sắc mặt Bình Lương hầu phu nhân xanh mét: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Kỷ thị mỉm cười nói: "Nếu ta không đoán sai, máu của cái ngân châm này mới là của Lễ ca nhi. Nha đầu này trước đó chuẩn bị một giọt máu của người khác ở trong tay áo, lúc chích máu nàng thừa dịp mọi người không chú ý, tráo đổi hai cây ngân châm, chúng ta nhiều người như vậy, thiếu chút nữa bị nha hoàn này lừa gạt rồi."
Lục Diệp giận dữ, tiến lên, "Ba ba" quăng cho nàng hai cái tát, "Tiện tỳ, ai kêu ngươi làm như vậy, nói!"
Nha hoàn kia "Phù phù" một tiếng quỳ xuống, run rẩy nói nói: "Nô tỳ, nô tỳ cái gì cũng không biết a!"
Kỷ thị lại hỏi: "Mới vừa rồi ở bên trong cây ngân châm kia, là chứa máu của ai?"
Lục Hãn khẽ mỉm cười: "Có thể hòa với máu của Tam đệ, khắp phủ này đại khái chỉ còn lại Tuyên ca nhi thôi." Đến hiện tại, hắn đã không tin Lễ ca nhi là thân ruột thịt của Lục Diệp rồi.
Bình Lương hầu phu nhân kinh nghi bất định nhìn Triệu thị, Triệu thị hô lớn: "Mẫu thân, không phải là ta, không phải là ta kêu nàng làm!" Nhưng ngay cả Bình Lương hầu phu nhân cũng có chút không dám tin tưởng nàng.
Lão phu nhân mới vừa rồi bị Bình Lương hầu phu nhân trách móc một phen, đang một bụng ngột ngạt đây, cả giận nói: "Nếu không phải là trong lòng ngươi có quỷ, vì sao không dám để Lễ ca nhi và Lão Tam chích máu nghiệm thân?"
Lục Diệp nói: "Nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì, gọi Tuyên ca nhi tới cho ta, hỏi liền biết."
Lục Văn Tuyên bối phận nhỏ, trường hợp này đương nhiên không tiện xuất tịch, hắn đi tới Mục Nguyên đường, nhìn thấy không khí hiện trường giương cung bạt kiếm, quỳ ở nơi đó cái trán nhất thời đổ mồ hôi.
Lục Diệp nói: "Nghiệt tử, ta hỏi ngươi, hai ngày hôm nay, có người nào lấy máu của ngươi hay không?"
Lục Văn Tuyên nghe được chấn động toàn thân, giống như Xuân Hồng, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sắc mặt Triệu thị.
Lục Diệp nói: "Lão tử hỏi ngươi đấy, ngươi nhìn lung tung cái gì?"
"Ta. . . Ta. . ." Lục Văn Tuyên nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Lục Thần mở miệng nói: "Tuyên ca nhi, ta hi vọng ngươi có thể hiểu được, chuyện hôm nay không phải chuyện đùa, ngươi cần phải ăn ngay nói thật. Yên tâm, ngươi là công tử trong phủ, có Đại bá phụ và Nhị bá phụ ở đây, người nào cũng không thể làm gì ngươi!"
Lục Văn Tuyên nghe hắn nói như vậy, mới lắp bắp mở miệng nói: "Là, Là Tiểu Hoa tỷ tỷ, buổi tối hôm qua đến phòng của ta, nói là phụng mệnh phu nhân, muốn lấy một giọt máu của ta, dùng để tế tự thần minh. Ta cũng nghe nói, hôm nay muốn chích máu nghiệm thân, vốn không muốn cho nàng, nhưng. . ." Lục Văn Tuyên là thứ tử, từ nhỏ kiếm sống ở trước mặt Triệu thị, cuộc sống trôi qua cực kỳ kham khổ, Lục Diệp mặc dù là cha ruột của hắn, nhưng từ trước đến giờ chẳng quan tâm hắn, Lục Văn Tuyên bị Triệu thị nắm gắt gao trong lòng bàn tay, cho nên mệnh lệnh của Triệu thị hắn căn bản không dám phản kháng.
Nói đến chỗ này, mọi người đã hiểu toàn bộ.
Triệu thị sợ chuyện xấu của mình bị tố giác, thế nhưng nghĩ ra một chiêu quỷ kế thay mận đổi đào như vậy, mọi người thiếu chút nữa đã bị nàng lừa.
Lục Diệp chỉ vào Triệu thị chửi ầm lên: "Tiện phụ, ngươi bây giờ còn gì để nói?"
Triệu thị giận đến toàn thân phát run: "Ta không có, ta không có! Hai cha con các ngươi thông đồng mưu hại ta!"
Lục Diệp hừ lạnh một tiếng: "Ngươi còn chưa từ bỏ ý định, vậy liền truyền Tiểu Hoa lên, hỏi cho rõ ràng."
Không đến một lát, một cái nha hoàn dung mạo xấu xí liền bị mang đi lên. Thời gian này tam phòng xảy ra không ít chuyện, sau khi Bành ma ma bị người của Ngũ thành binh mã ti bắt đi, Triệu thị đã sớm không còn người nào có thể dùng, mà Tiểu Hoa ở trong tam phòng coi như là một kẻ có năng lực, nàng đành phải bắt đầu dùng nha hoàn này giúp nàng xử lý một ít chuyện, không nghĩ tới, Tiểu Hoa là mật thám nằm vùng ở tam phòng của Lục Thanh Lam.
Bất luận mọi người uy hiếp đe dọa ra sao, câu trả lời của Tiểu Hoa, không phải là "Không biết", chính là "Không phải là ta làm". Ra vẻ bộ dáng trung thành với Tam phu nhân.
Lục Văn Tuyên có chút nóng nảy, nếu Tiểu Hoa không chịu thừa nhận, vậy tỏ rõ hắn mưu hại Triệu thị, cái tội danh này hắn đảm đương không nổi. Hắn vội la lên: "Lúc Tiểu Hoa tỷ tỷ đến chỗ ta lấy máu, hai nha hoàn của ta Mạnh Nguyệt và Quế Khương đều có mặt, các vị trưởng bối có thể hỏi các nàng xem."
Lục Hãn nói: "Không ngại tách các nàng ra thẩm vấn, nếu nói láo, lí do thoái thác của hai người nhất định khác nhau."
Trương thị gật đầu, kêu người dẫn hai nha hoàn tới chia ra hỏi. Hai người đều xác nhận giống như lời của Lục Văn Tuyên nói không giả, hơn nữa lời làm chứng giống như đúc lời Lục Văn Tuyên.
Thấy tình hình này, Xuân Hồng cũng rốt cuộc phun ra, nói người phân phó nàng đánh tráo hai cây ngân châm cũng là Tiểu Hoa.
Lục Diệp lạnh lùng nói: "Tiểu Hoa, ngươi còn có lời gì để nói sao?"
Tiểu Hoa lúc này mới không giảo biện nữa, chỉ nói: "Hết thảy đều là nô tỳ làm, không có bất cứ quan hệ nào đến Tam phu nhân."
Lục Hãn nói: "Tại sao ngươi lại làm như thế?"
Tiểu Hoa nói: "Nô tỳ không muốn làm cho các vị hiểu lầm phu nhân nhà ta, phu nhân nàng là trong sạch."
Đến loại tình trạng này, còn nói lời như thế, quả thực có loại cảm giác càng tô càng đen.
Triệu thị đều sắp giận điên lên, "Ngươi cái tiện tỳ này, ta đối đãi với ngươi không tệ, ngươi vì sao phải hại ta như thế!" Lễ ca nhi chính là hài tử của Lục Diệp, nàng cần gì làm điều thừa, cố ý lừa bịp. Tiểu Hoa làm như vậy, không phải là đang giúp nàng, mà là đang hại nàng.
Kỷ thị lắc đầu: "Nha hoàn này ngược lại là một trung bộc!"
Lục Diệp tàn bạo nhìn chằm chằm Triệu thị, quát: "Chuyện tới bây giờ, ngươi còn nói dối. Nàng chẳng qua chỉ là nha hoàn, nếu không phải có ngươi sai sử, cần gì mạo hiểm làm ra những chuyện này?"