Lục Diệp lãnh "Hừ" một tiếng, "Ta là có ý gì, bản thân ngươi không rõ ràng hay sao? Hiện tại bên ngoài đều truyền muốn điên, chỉ có một mình ta chẳng hay biết gì. Ngươi thật sự xem ta như là kẻ ngốc sao?"

Triệu thị cả giận: "Đó là có người hãm hại ta!"

"Không có lửa thì sao có khói, cũng không phải là không có nguyên nhân, nếu ngươi đoan chính, làm sao lại xuất hiện loại lời đồn vô căn cứ này, hơn nữa. . . Đối tượng lời đồn thế nhưng lại là Ngũ ca ngươi." Hắn cảm thấy lời như thế quả thực nói không ra miệng.

Triệu thị khóc lóc kể lể nói: "Ta vì lão gia, vì cái nhà này, lo liệu nhiều năm như vậy, vì ngươi sinh con dưỡng cái, hầu hạ cha mẹ chồng, tân tân khổ khổ, cần cù tận tuỵ, lão gia một không có công danh hai không có chức quan, ta có một câu câu oán hận sao? Chẳng lẽ lão gia cứ không tin ta như vậy sao!"

Không nói những lời này còn tốt, vừa nói cái này Lục Diệp liền tức giận. Triệu thị bởi vì hắn không đoạt được vị trí thế tử hầu phủ, suốt ngày càm ràm ở bên tai hắn, mắng hắn vô dụng, dùng từ cực kỳ khắc nghiệt khó nghe. Hiện tại nàng lại không biết xấu hổ nói mình "Không có một câu câu oán hận"!

Lục Diệp luôn miệng cười lạnh: "Thì ra ngươi và ca ca ngươi tư thông, cũng là bởi vì ta một không có công danh hai không có chức quan. Ca ca ngươi hiện giờ là tâm phúc của đô đốc Ngũ quân phủ, ngươi hiện tại gả cho hắn còn kịp đấy, ta đây liền viết văn thư, hòa ly với ngươi, tránh trì hoãn tiền đồ tốt của ngươi!"

"Ngươi ——" Triệu thị giận đến hộc máu, Triệu Củng đều đã bao nhiêu tuổi, nhi tử đã thành hôn. Hắn lại còn nói lời như vậy. "Ngươi quả thực không thể nói lý."

Đúng lúc này, bên ngoài có người cao giọng bẩm báo: "Lão phu nhân đến!"

Hứa ma ma đỡ cánh tay của Trương thị, chậm rãi đi đến.

Trương thị vừa vào cửa liền giáo huấn nhi tử tức phụ, "Ban ngày nhao nhao ầm ĩ, các ngươi cũng là người sắp làm ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, sao lại không hiểu chuyện một chút nào!"

Lục Diệp và Triệu thị vội vàng đứng dậy thỉnh tội.

Triệu thị giống như là gặp được cứu tinh, bổ nhào qua ôm lấy cánh tay của Trương thị, "Lão phu nhân, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta a. Lão gia nói Lễ ca nhi không phải hài nhi của hắn, xin ngài bình luận phân xử, đây quả thực là lời nói vô căn cứ, lão gia lại vẫn tin!"

Trương thị vỗ vỗ tay nàng, trấn an nói: "Ngươi bình tĩnh chớ nóng, ta tới nói hắn."

Nàng nhìn Lục Diệp nói: "Ngươi cũng đã trưởng thành, sao lại ngây thơ lời nói như vậy đều tin tưởng? Đó là có người không ưa tam phòng chúng ta hoà hợp êm thấm, muốn ly gián phân chia các ngươi, ngươi vạn lần không được mắc mưu." Dừng một chút, lại nói: "Lễ ca nhi là ta nhìn lớn lên, hắn không là nhi tử của ngươi, thì là của ai?"

Lục Diệp thấy Trương thị hướng về Triệu thị, có chút không cam lòng: "Nương?"

"Tóm lại ngươi đừng nói nữa! Chuyện này đến đây chấm dứt, hai người các ngươi về sau đều yên ổn cho ta! Không cho cãi nhau nữa, có nghe thấy không."

Mặt Triệu thị lộ sắc mặt vui mừng: "Vâng!"

Trương thị lại giáo dục vợ chồng hai người mấy câu, mang theo Triệu thị cùng nhau rời khỏi thư phòng của Lục Diệp.

Trong lòng Lục Diệp ngột ngạt, đập một cái nặng nề ở trên bàn sách. Đang muốn đi tìm Bàng di nương, Trương thị lại trở lại.

Lục Diệp khẽ giật mình, nghênh Trương thị vào nhà, "Nương, sao ngài lại trở lại."

Trương thị trực tiếp nói: "Ngươi hồ đồ a! Loại chuyện này sao mà đối chất với nàng được."

"Nương tin tưởng Triệu thị như vậy sao? Nhi tử nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chuyện này có vấn đề." Lục Diệp không phục nói.

Trương thị hừ lạnh một tiếng: "Ta đã lúc nào nói ta tin tưởng Triệu thị?"

"Vậy mới vừa rồi. . ." Lục Diệp có chút mông lung.

"Ngươi thật đúng là đồ ngốc. Chuyện bây giờ chưa điều tra rõ, đương nhiên phải trước ổn định nàng mới được."

"Vậy nương cảm thấy?"

Trương thị nhìn Lục Diệp, do dự một chút, vẫn là đem lời nói trong lòng nói ra. "Ta đã phái người bí mật điều tra, mười năm trước Triệu Củng sinh hạ một nhi tử, cũng là một đứa ngốc. Hài tử kia không tới hai tuổi liền chết non, hắn vẫn luôn gạt thế nhân, cho nên không có tin tức gì truyền ra."

"Thật sự ư?" Lục Diệp thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Tiện nhân này, ta đã nói, Lục Diệp ta làm sao lại sinh ra hài tử như Lễ ca nhi chứ!"

Đủ loại dấu vết, khiến cho Trương thị cũng sinh ra tâm tư hoài nghi với Triệu thị: "Hiện tại hồi tưởng lại, năm đó nàng bị phạt đến từ đường, ngươi chẳng qua chỉ qua thăm nàng một lần, liền làm cho nàng có thai, quả thực là có chút quá mức trùng hợp. Mà trong lúc đó, Triệu Củng lại nhiều lần đi qua, lấy cớ là thay mặt Bình Lương hầu phu nhân đưa đồ ăn và quần áo cho nàng. Nếu là. . . Như vậy tất nhiên là mấy lần, chỉ cần hỏi một chút mấy nha hoàn lúc ấy ở bên người hầu hạ nàng, chuyện này không khó tra ra manh mối."

Lục Diệp chẳng qua là tức giận, trong đầu không có sắp xếp, hiện giờ cuối cùng rõ ràng mạch lạc, "Nhi tử liền đi tra!"

Lão phu nhân gật đầu. Bởi vì hôn sự của Trương Đào và Lục Thanh Nhân, Triệu thị đầy bụng oán khí với Lão phu nhân, đã sớm không còn cung kính như ngày xưa nữa, Trương thị cũng rất phê bình kín đáo đối với nàng, vì vậy sau khi chuyện xảy ra, nàng cũng không đứng ở phía Triệu thị.

Lục Diệp rất nhanh điều tra rõ, năm đó đi theo Triệu thị đi thôn trang hầu hạ ngoại trừ Hồ ma ma đã sớm bị bán ra, còn có bốn nha đầu, theo thứ tự là Thải Phượng, Thải Trinh, Thải Hạm, Thải Y.

Hồ ma ma là Lục Diệp tự mình bán đi, cụ thể bán tới nơi nào, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng lắm. Mà còn bốn nha hoàn dư lại, chắc chắn biết chuyện phát sinh ban đầu ở thôn trang, chỉ cần tìm đến hỏi liền có thể rõ ràng chân tướng, nhưng khi hắn phái người lặng lẽ điều tra nghe ngóng, lại phát hiện chuyện không có đơn giản như hắn nghĩ.

Bốn nha hoàn này lại trong không tới nửa tháng gần đây, từng người nhiễm bệnh tử vong một cách kỳ lạ.

Chết không có đối chứng!

Lục Diệp quát lên như sấm, hắn cảm thấy Triệu thị đây là có tật giật mình, giết người diệt khẩu.

Bên trong Hằng Phong uyển, Triệu thị nghe nói Thải Y chết vì chứng hen suyễn, cũng có chút khó tin, "Đều chết hết sao?" Nàng cũng không phải là kẻ ngu, biết bốn nha hoàn này chết đối với nàng ý nghĩa như thế nào, nàng cảm giác được một cái âm mưu kinh thiên đang lặng lẽ lên men, một tấm thiên la địa võng đã mở ra. Mà nàng, ngay cả đối thủ phía sau màn là ai cũng không biết.

Đúng lúc lúc này, Lễ ca nhi bị bệnh.

Thân thể Lễ ca nhi không tốt, ba năm hồi liên bệnh một trận, lúc trước Lục Diệp cũng rất coi trọng trưởng tử này, mỗi lần sinh bệnh sẽ luôn đi qua nhìn một cái, cặn kẽ hỏi tình hình phát bệnh một chút. Từ lúc Lễ ca nhi bị chẩn đoán chính xác là đứa ngốc, Lục Diệp cũng không còn đến xem hắ nữan, coi như bị bệnh cũng là bình thường.

Triệu thị do dự trong khoảng khắc, vẫn là phái người đi mời Lục Diệp tới. Nàng biết Lục Diệp đối với nàng đã có ấn tượng xấu nhận định Lễ ca nhi không phải con trai của hắn, chỉ hi vọng hắn thấy bộ dáng đáng thương nhỏ bé của Lễ ca nhi, có thể kích thích tình thương của cha của hắn, vứt những chuyện không vui kia ra sau ót.

Nàng cảm giác tâm lực mình đã quá mệt mỏi rồi.

Lục Diệp thật sự tới, hắn không để ý tới Triệu thị, trực tiếp vào nội thất, ôm lấy Lễ ca nhi từ trong ngực bà vú, hắn cũng không quan tâm bệnh tình của Lễ ca nhi, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lễ ca nhi không ngừng. Lục Diệp là gương mặt bốn cạnh chữ quốc, Triệu thị lại có một khuôn mặt trái xoan, cằm nhọn. Lễ ca nhi giống mẫu thân, cũng là một khuôn mặt nhọn, Lục Diệp nhìn hồi lâu, càng xem trái tim càng băng giá, chỉ cảm thấy ngũ quan của đứa nhỏ này nơi nào cũng không giống hắn, có lẽ là tác dụng tâm lý, hắn cảm thấy bộ dạng đứa nhỏ này ngược lại có vài phần tương tự Triệu Củng.

Lục Diệp càng thêm nhận định Lễ ca nhi là hạt giống của Triệu Củng.

Trong lòng hắn dâng lên một cỗ lửa giận: "Cái dã chủng này, còn nuôi hắn làm gì!" Liền hung hăng ném Lễ ca nhi xuống đất.

Lễ ca nhi bị ném oa oa khóc lớn, Triệu thị nghe thấy vọt đi vào, nhìn thấy nhi tử bị ngã trên mặt đất, khuôn mặt nhóm nha hoàn bà tử khiếp sợ, nhất thời giận tím mặt, hài tử dù có thiếu sót thế nào, đều là thịt đầu quả tim của nàng, nàng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào động vào một sơi lông của đứa nhỏ này.

"Lục Diệp, ta liều mạng với ngươi!" Triệu thị giống như là một con cọp mẹ nổi điên, nhào tới đánh nhau của Lục Diệp, Lục Diệp không đề phòng, bị nàng cào ra hai vệt máu ở trên mặt.

Lục Diệp giận dữ, mắng một câu: "Tiện nhân! Ngươi còn dám động thủ!" Đưa tay đẩy, đẩy Triệu thị ngã xuống đất, sau đó đột nhiên xoay người rời khỏi Hằng Phong uyển.

Triệu thị ôm Lễ ca nhi khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Lục Diệp nổi giận đùng đùng đi đến Mục Nguyên đường, nói với Trương thị: "Nương, ta muốn hòa ly với tiện phụ kia."

Trương thị nhìn mặt của hắn, kinh hãi. "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Còn có thể xảy ra chuyện gì? Đương nhiên là tiện phụ kia ban tặng!"

Trương thị nói: "Hiện giờ chúng ta không có căn cứ xác thực, sợ là sẽ bị Bình Lương hầu phủ trả đũa. Bình Lương Hầu phu nhân kia cũng không phải là người hiền lành gì." Từ lúc thế tử hầu phủ rơi xuống đại phòng, Bình Lương hầu phủ càng xem thường tam phòng, trong lòng Trương thị cũng nghẹn một cỗ oán khí. Nàng nói: "Coi như Lễ ca nhi thật sự không phải là nhi tử của ngươi, ta cũng không tán thành các ngươi hòa ly."

Số tuổi Lục Diệp như vậy rồi, đình thê tái giá, cũng không thể tìm được một môn đệ gia thế tương đương với Triệu thị để tái giá nữa, khi đó tam phòng ở trong Hầu phủ sẽ bị triệt để ra rìa.

Lục Diệp quả thực không thể tin được, "Vậy ý của ngài là? Ngài chẳng lẽ không muốn tra xét nữa sao? Nhi tử thật sự không sống nổi với cái tiện phụ kia nữa."

Trương thị thở dài một hơi, nhi tử này lớn tuổi như vậy, lại không có chút tâm cơ mưu tính nào, cũng do lúc hắn còn nhỏ mình quá mức cưng chiều hắn. Nàng thở dài nói: "Tra đương nhiên vẫn phải tra, chúng ta lấy được căn cứ chính xác, vậy chính là một thiên đại nhược điểm rơi vào trong tay chúng ta, đến lúc đó Bình Lương hầu phủ còn không ngoan ngoãn nghe lời chúng ta nói sao?"

Lục Diệp giờ mới hiểu được tâm tư của nàng. "Nhưng, nhi tử hiện tại không muốn nhìn thấy khuôn mặt của tiện phụ kia nữa."

Trương thị hừ lạnh nói: "Đến lúc đó, ta liền cấm túc nàng ở trong viện, ngươi không muốn thấy nàng, cũng có thể vĩnh viễn không thấy." Khi đó, Triệu thị chẳng qua là công cụ kết nối tam phòng và Bình Lương hầu phủ mà thôi, muốn lấy được tôn nghiêm của chính thê, đó là nghĩ cũng đừng nghĩ.

Mới vừa tiễn Lục Diệp, Triệu thị cũng đã tới cửa khóc lóc kể lể, đem chuyện Lục Diệp giận làm ngã Lễ ca nhi nói một lần, cuối cùng nói với Trương thị: "Nương, ngài làm chủ cho ta và Lễ ca nhi a, Lễ ca nhi quả thật là thân tôn nhi của ngài a. Cái này ngài rõ ràng nhất."

Trương thị cũng có chút không nhịn được, "Ta mới vừa rồi cũng đã khuyên Lão Tam, nhưng hiện tại bên ngoài lời đồn truyền lợi hại như vậy, Lão Tam hắn chết sống không chịu tin tưởng, ta cũng không có biện pháp."

Triệu thị thấy nàng từ chối, "Nương, chẳng lẽ ngài thật sự muốn thấy chúng ta hòa ly sao?"

"Trừ phi, ngươi có thể tìm cách chứng minh, ngươi và Ngũ cữu lão gia là trong sạch, Lễ ca nhi là ruột thịt của Lão Tam."

Triệu thị cũng rơi vào khó khăn, "Chuyện này. . . Chuyện này phải chứng minh như thế nào?"

Trương thị nhìn ánh mắt của nàng, "Chỉ có một biện pháp —— chích máu nghiệm thân!"

Triệu thị cắn răng một cái, "Được, chích máu nghiệm thân." Nàng đáp ứng thống khoái, lại khiến trong lòng Trương thị khẽ động, chẳng lẽ, nàng thật sự trong sạch hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play