Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 243| Chứng cớ


2 năm

trướctiếp


Lần này Triệu thị mạo hiểm hại Vinh ca nhi, thật ra nàng là không tán thành. Bởi vì mắt thấy quyền lực của Tiêu Thiểu Giác càng lúc càng lớn, Lục Văn Đình lại đang lập công lớn cho Yến quốc, nhị phòng nước lên thì thuyền lên, phát triển không ngừng chỉ là thời gian, tam phòng mưu đoạt vị trí thế tử không được, cả phòng không có một người nào, không có một kẻ nào có thể đính môn lập hộ, nên phục hồi quan hệ tốt với nhị phòng, tương lai chỗ dựa vào nhị phòng hẳn là còn rất nhiều.

Triệu thị lại khư khư cố chấp, căn bản không nghe khuyên. Trong chuyện này cũng là có nguyên nhân, Lễ ca nhi rốt cuộc được chẩn đoán chính xác, tinh thần phát dục không đầy đủ nghiêm trọng, trí lực rất thấp, vận động chậm chạp, chức năng ngôn ngữ không hoàn thiện, nói đơn giản một chút nàng sinh một đứa ngốc.

Triệu thị không ngờ ngày chờ đêm mong, thật vất vả chờ được một nhi tử ruột thịt trở lại, thế nhưng được một cái kết quả như vậy. Nàng ở Hằng Phong uyển ngày khóc đêm khóc, cơ hồ khóc mù mắt.

Sau nàng lại cẩn thận suy nghĩ, Lễ ca nhi sao lại biến thành như vậy. Nhớ tới lúc nàng mang thai Lễ ca nhi, chính là đang bị đày đến gia miếu tu hành, khi đó ngũ tạng nàng tích tụ, tâm tình vô cùng không ổn định, mỗi ngày đều lâm vào trong cừu hận khắc sâu, cũng thường xuyên cảm thấy bụng đau như quấy, đại khái cũng là bởi vì như thế, Lễ ca nhi mới sẽ biến thành như vậy đi.

Nàng nhất thời tìm được lý do, đem tất cả nguyên nhân đều quy tội cho nhị phòng. Vốn là nàng đã đố kỵ với nhị phòng muốn chết, hiện giờ lại càng khó có thể nuốt xuống khẩu khí này, cho nên mới muốn hại chết Vinh ca nhi khỏe mạnh hoạt bát của nhị phòng.

Tam phòng nhà nàng không tốt, nhị phòng cũng đừng nghĩ tốt.

Chính là một loại tâm thái này.

Lúc này, chỉ nghe nàng lẩm bẩm: "Tiểu tử kia nhất định là bị bệnh đậu mùa rồi, bằng không nhị phòng sẽ không trận địa sẵn sàng đón quân địch như thế. Lần này, ta sẽ khiến Kỷ thị cũng nếm thử đau đớn mất con."

Nàng đang ở chỗ này nảy sinh lòng ác độc, có nha hoàn vội vã chạy vào, "Phu nhân, Tằng ma ma của thôn trang tới."

"Nàng tới làm cái gì?" Triệu thị có chút kỳ quái.

Nàng sai người mời Tằng ma ma tiến vào, Tằng ma ma bẩm báo cho nàng một tin tức kinh người, Hạnh Nhi không thấy đâu.

"Phu nhân!" Bành ma ma nhìn thoáng qua Triệu thị, có chút kinh hồn táng đảm: "Hạnh Nhi có phải là bị nhị phòng. . ."

Triệu thị khoát tay, ngăn lại phán đoán của nàng, sai người trước tiên dẫn Tằng ma ma đi.

Bành ma ma đã có chút đứng ngồi không yên, "Hạnh Nhi nhất định là bị nhị phòng bắt đi. Kiện xiêm y đó, là lão nô để cho Hạnh Nhi đánh tráo, nhị phòng có thể động thủ với lão nô không?"

Triệu thị lạnh lùng quét nàng một cái: "Ngươi nói bậy gì đó, vô bằng vô cớ, bọn họ dám đến Hằng Phong uyển ta giương oai hay sao?"

Bành ma ma nói: "Hạnh Nhi còn không phải là vô bằng vô cớ đã bị người ta bắt đi sao? Ngài đừng quên, Khánh vương gia là Đại thống lĩnh của Cẩm Y Vệ, thủ đoạn của Cẩm Y Vệ thông thiên, muốn bắt một phụ nhân còn không phải là dễ như trở bàn tay. Ngài còn nhớ, Trương Tư Tuệ năm đó. . ."

Năm đó Trương Tư Tuệ mất tích một cách không giải thích được, tam phòng từng hoài nghi chuyện này cùng nhị phòng không thoát khỏi liên quan. Huống chi tiếng xấu của Cẩm Y Vệ bên ngoài, sớm đã bị mọi người yêu ma hóa, trong lòng Triệu thị cũng bồn chồn, nàng ngẫm nghĩ một lát, "Ta thấy như vậy, ta trước phái người đưa ngươi tới nhà mẹ đẻ ta Bình Lương hầu phủ, ngươi trước đi, đợi chuyện bên này đã rồi, ta lại phái người đón ngươi trở lại."

Bành ma ma gật đầu lia lịa: "Như vậy tốt nhất, như vậy tốt nhất!"

Triệu thị lúc này sai người trùm xe ngựa, Bành ma ma thậm chí còn không kịp thu thập hành lý, liền vội vã lên xe ngựa chạy thẳng tới Bình Lương hầu phủ, nào biết chuyện liền đúng dịp như vậy, xe ngựa của Bành ma ma ở trên đường đụng ngã một lão đầu gần đất xa trời, bị người của Ngũ thành binh mã ti nhìn thấy, bắt vào trong nha môn.

Bành ma ma đần độn u mê bị ném vào trong một cái phòng, thấy người tới liền cuống quít dập đầu, "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, không phải là xe ngựa của nô tỳ đụng ngã người, là tự hắn đụng vào a."

Chỉ nghe thấy người phía trên "Xì" một tiếng cười lạnh: "Bành ma ma, chúng ta lại gặp mặt."

Bành ma ma nghe thấy thanh âm có vài phần quen tai, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vị thiếu niên mặc cẩm bào màu xanh ngọc anh vĩ đứng trước mặt, sắc mặt lạnh lùng, mặt đầy sương lạnh, chính là Lục Văn Đình.

Bành ma ma lúc này bị làm cho sợ đến xụi lơ trên mặt đất.

Đối phó một bà lão sống an nhàn sung sướng như vậy, Lục Văn Đình không phí bao nhiêu thời gian đã lấy được khẩu cung mình muốn, kèm thêm phần khẩu cung của Hạnh Nhi kia, đã có đầy đủ căn cứ chính xác chỉ tội Tam phu nhân Triệu thị.

Lúc hắn trở lại hầu phủ, đã đến bữa tối, vào cửa vừa nhìn, Tiêu Thiểu Giác đang ở cư án ăn, đơn độc ăn bữa tối.

Lục Văn Đình ngẩn người: "Vương gia sao lại tới?"

"Sao vậy, không hoan nghênh bổn vương ư?" Tiêu Thiểu Giác ngẩng đầu nhìn đại cữu tử một cái, trêu ghẹo nói.

Lục Văn Đình ngồi vào bên cạnh bàn, gọi hạ nhân đưa lên một bộ bát đũa, bồi Tiêu Thiểu Giác cùng nhau dùng cơm. Lục Văn Đình thấy trên bàn không có rượu, liền kêu người đưa lên một vò lê hoa bạch. Rót cho Tiêu Thiểu Giác một chén, nói: "Vương gia, mời!"

Hai người làm một ngụm, Lục Văn Đình mới nói: "Vương gia muốn tới, ta đương nhiên tùy thời hoan nghênh, chẳng qua là tần suất vương gia quang lâm hầu phủ nhiều như vậy, biết nội tình sẽ nói vương gia săn sóc Bảo Nhi, không biết nội tình, sợ không biết sẽ bố trí các ngươi như thế nào đâu, ta sợ chính là cái này."

Tiêu Thiểu Giác ha ha cười một tiếng: "Ngươi là sợ có người ở sau lưng nói loạn, nói Bảo Nhi yêu mị, mê hoặc bổn vương, làm bổn vương có nhà cũng không thể trở về ư?"

Lục Văn Đình nói: "Đúng là như thế!"

Tiêu Thiểu Giác nói: "Được thôi, bổn vương lập tức trở về." Hắn mặc dù không sợ nhàn ngôn toái ngữ, nhưng lại không muốn để cho Lục Thanh Lam trên lưng mang danh tiếng không tốt.

"Đa tạ vương gia thương cảm!" Lục Văn Đình nâng chén nói.

Tiêu Thiểu Giác nhướng mày nói: "Bảo Nhi là tức phụ của bổn vương, bổn vương không thương nàng, thì thương ai?" Bộ dáng cực kỳ khí phách.

Lục Văn Đình nghe vậy không khỏi nhoẻn miệng cười. Hỏi: "Bảo Nhi đi đâu, sao lại không cùng ngươi dùng cơm?"

"Bảo Nhi đi ngủ rồi, ài, nàng đã nhiều ngày thật sự quá lao tâm lực. . . Bổn vương thấy thật sự đau lòng!"

"May mà bệnh tình của Vinh ca nhi đã ổn định." Lục Văn Đình vẫn còn sợ hãi nói: "May mắn phát hiện kịp thời, lại có ba vị đại phu không rời giây phút nào ở bên trị liệu."

"Bổn vương cũng vừa mới đi qua xem Vinh ca nhi rồi. Quách lão nói, chờ thêm hai ngày đậu của Vinh ca nhi phát ra, sẽ không sao nữa."

Sớm muộn gì vẫn là tránh không được phải mọc đậu, Lục Văn Đình mặc dù biết sớm hơn cả Tiêu Thiểu Giác, nhưng nghe hắn nói ra vẫn khó tránh khỏi tâm tình trầm trọng. Liền dời đề tài: "Tình hình trong triều như thế nào?"

Hai người nói đại sự trong triều trong chốc lát, Lục Thanh Lam còn buồn ngủ từ phòng trong đi ra, ngồi xuống ở bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, cầm lấy một cái bánh bột* liền bỏ vào trong miệng. Cũng không quan tâm ánh mắt của hai nam nhân toàn bộ đều rơi vào trên người của nàng.

(*)饽饽 [bột bột] là một loại thực phẩm được làm từ gạo nếp, có màu vàng, dẻo và thơm ngon.

Tiêu Thiểu Giác vừa gọi người mang đồ ăn tới cho nàng, vừa đau lòng nói: "Ăn từ từ thôi, không có người cướp với nàng!" Lục Thanh Lam quả thực là đói bụng, từ lúc Vinh ca nhi ngã bệnh, nàng cũng chưa từng ăn ngon cơm, hôm nay bệnh tình của Vinh ca nhi ổn định, tâm tình của nàng cũng buông lỏng xuống, mới vừa rồi ngủ thiếp một lát, lại càng cảm thấy bụng đói kêu vang.

Nàng nhận lấy chiếc đũa nha hoàn đưa tới, gắp hai phần đồ ăn, vừa ăn vừa hỏi, trong miệng phát ra thanh âm mơ hồ không rõ: "Ca ca, ngươi đi đâu vậy?"

Lục Văn Đình thấy muội muội nhà mình ở muội phu trước mặt hoàn toàn không để ý hình tượng, thật có chút lo lắng thay nàng, nhưng nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác đầy mặt thương tiếc đau lòng, hiển nhiên cũng không thèm để ý chút nào, lại không khỏi tấc tắc kêu kỳ lạ.

"Sao ngươi không ngủ nhiều thêm một lát?" Hắn đầu tiên là nói, tiếp theo mới trả lời câu hỏi của Lục Thanh Lam: "Ả đàn bà ngu xuẩn kia của Tam phòng, lo lắng chuyện bại lộ, định đưa Bành ma ma về Bình Lương hầu phủ tránh họa, ta liền trực tiếp bắt lão bà kia."

Bất luận Tiêu Thiểu Giác cũng được, Lục Văn Đình cũng tốt, đều chính là nhân vật thông minh lanh lợi nhất đương thời, chút tính toán nhỏ nhặt này của Triệu thị ở trong mắt bọn hắn căn bản không đáng nhắc tới.

Lục Thanh Lam nói: "Lấy được lời khai rồi ư?"

"Lấy được." Lục Văn Đình nói.

"Cho ta xem một chút!" Nàng vươn tay ra.

Lục Văn Đình dùng chiếc đũa gõ ở nhẹ trên mu bàn tay nàng một cái: "Ăn cơm trước, cơm nước xong cho ngươi xem."

"Không cần xem, ta cũng có thể đoán được chuyện đã xảy ra." Lục Thanh Lam nói.

Tiêu Thiểu Giác nói: "Hiện giờ Bành ma ma và Hạnh Nhi đều ở trên tay chúng ta, chứng cớ của chúng ta vô cùng xác thực, ta thấy có thể thu lưới rồi, lần này nhất định phải khiến độc phụ kia chết không có chỗ chôn."

"Không được!" Lục Thanh Lam bỗng nhiên lên tiếng ngăn cản, nàng vén tóc tản ra trước trán, trong mắt bắn ra cừu hận khắc sâu: "Triệu thị trước hại mẫu thân, lại hại Vinh ca nhi, không thể tiện nghi như vậy nàng, ta muốn khiến nàng nếm thử tư vị thân bại danh liệt."

"Bảo Nhi, ngươi muốn làm sao?" Tiêu Thiểu Giác nhất thời hứng thú, nóng bỏng nhìn Lục Thanh Lam hỏi. Bản thân hắn chính là tổ tông chuyên mưu hại người, quá quen thuộc với loại chuyện này.

Lục Thanh Lam liền đem ý nghĩ của mình nói đơn giản một lần. Lục Văn Đình và Tiêu Thiểu Giác liếc nhau một cái, đều thấy được rõ ràng từ trong ánh mắt của đối phương ánh mắt chính là như thế: "Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà a!"

Lục Văn Đình cũng tuyệt không phải người hiền lành gì, cười nói: "Cứ làm như thế đi! Ta lát nữa sẽ đi xuống an bài."

"Ca ca, ngươi vẫn là không nên nhúng tay." Lục Thanh Lam cắt đứt lời của hắn nói: "Ngươi đường đường một tướng quân, nhúng tay chuyện nội trạch, truyền đi sẽ khiến người ta chê cười." Nàng lại quay đầu nhìn Tiêu Thiểu Giác: "Vương gia cũng thế."

Tiêu Thiểu Giác và Lục Văn Đình liếc nhau một cái, cùng nhau cười lên ha hả.

"Được, chúng ta có thể mặc kệ, chẳng qua có chuyện gì khó xử, nàng cứ việc tới tìm chúng ta." Tiêu Thiểu Giác mở miệng nói.

Lục Thanh Lam gật đầu, "Yên tâm đi, lần này ta nhất định khiến nàng có miệng không thể biện, chết không nhắm mắt."

Ăn xong bữa cơm, hai huynh muội tiễn Tiêu Thiểu Giác ra phủ, Tiêu Thiểu Giác vốn còn muốn thừa dịp không có ai, hơi thân mật với Lục Thanh Lam một phen, kết quả đại cữu tử một mực bên cạnh làm bóng đèn, hắn đành phải bỏ tâm tư này. Thật ra hắn hoàn toàn không muốn trở về phủ, không có Lục Thanh Lam, cho dù là giấc ngủ đơn giản nhất, cũng ngủ không yên ổn.

Nhưng vì thương tiếc thanh danh của nàng, hắn vẫn phải trở về. Nếu như mấy câu nói của hắn và Lục Văn Đình lúc trước, truyền tới tai hoàng thượng, sợ là Gia Hòa đế sẽ sinh ra hiểu lầm với Lục Thanh Lam.

Hắn mang theo Vệ Bân tiến vào vương phủ, mặc dù trong vương phủ vẫn như thường ngày các loại hạ nhân xuyên qua lui tới, nhưng không có Lục Thanh Lam, Tiêu Thiểu Giác vẫn cảm thấy vắng ngắt, hắn không muốn đến Thế An uyển, trực tiếp đi Hoài Cẩn đường, định xem công văn một lát liền nghỉ ngơi.

Hắn mới vừa ngồi xuống, một quyển công văn còn chưa nhìn được hai tờ, Vệ Bân liền tiến vào, sắc mặt có chút kỳ quái: "Biểu cô nương đến!"

Tiêu Thiểu Giác cảm giác thời gian quá muộn, cô nam quả nữ ở chỗ này gặp mặt có chút không thỏa đáng, liền muốn kêu Hạ Như trở về. Hắn luôn xem lễ giáo như không, lúc trước làm việc tất cả đều là tùy tính tình của mình, sau khi thành thân, hắn thay Lục Thanh Lam suy nghĩ nhiều hơn, mới có ý nghĩ như vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp