Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 244| Cổ quái


2 năm

trướctiếp


Nhưng còn chưa chờ hắn ra lệnh, Hạ Như đã vén rèm đi đến. "Biểu ca, ngươi đã trở lại."

Hạ Như mặc một bộ sam tử màu hồng đào, tóc chải một cái lưu vân kế, hiển nhiên là trang phục tỉ mỉ, mặc dù dung mạo của nàng so với Lục Thanh Lam kém một bậc, nhưng tự có một cỗ phong tư uyển chuyển hàm xúc động lòng người.

Tiêu Thiểu Giác ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt liền trở lại quyển sách, "Biểu muội, sao ngươi lại tới đây?"

Tiêu Thiểu Giác chiếu cố Hạ Như, chủ yếu là bởi vì nàng là nữ nhi của cữu cữu, thân nhân duy nhất bên phía sinh mẫu. Hắn kính trọng sinh mẫu, mới xem Hạ Như như thân muội muội mà đối đãi.

Nhưng Hạ Như không cho là như vậy. Dựa theo truyền thống cũ, người Hạ tộc chỉ có thể lấy người Hạ tộc, nàng cảm thấy nàng và Tiêu Thiểu Giác mới là một đôi trời sinh.

Nơi này không có Lục Thanh Lam, thái độ của Tiêu Thiểu Giác đối với của nàng cũng không có biến hóa, thậm chí còn muốn bình đạm hơn so với lúc trước, trong lòng Hạ Như có vài phần khổ sở.

"Biểu tẩu về nhà mẹ đẻ, chuyện trong phủ cũng không có người xử lý. Ta thấy biểu ca vừa trở về, tới đây hỏi một chút xem ngươi ăn cơm chưa, ta đã phân phó phòng bếp nhỏ chuẩn bị đồ ăn ngươi thích nhất." Chính là ngầm biểu hiện ra bất mãn với Lục Thanh Lam.

Tiêu Thiểu Giác ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói: "Bổn vương đã dùng qua ở Trường Hưng hầu phủ, lúc biểu tẩu ngươi không ở đây, trong phủ có chuyện gì, phiền hà ngươi, giúp đỡ xử trí một chút."

Nàng ôn nhu đáp ứng : "Vâng!" Dừng một chút, nàng không nhịn được nói: "Biểu ca, có mấy câu, không biết có nên nói hay không."

Tiêu Thiểu Giác lần này cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Nếu cảm thấy không nên nói thì đừng nói."

Hắn vẫn là lần đầu nói chuyện với Hạ Như như vậy, Hạ Như ngẩn người tại chỗ, trong hốc mắt liền hàm đầy nước mắt. "Biểu ca, ngươi không thương ta nữa sao?" Thật là nói khóc liền khóc, trong khoảnh khắc liền lê hoa đái vũ. Bộ dạng ta thấy yêu tiếc, là nam nhân đều sẽ mềm lòng.

Tiêu Thiểu Giác nhìn lại chỉ cảm thấy phiền lòng, hắn ý bảo với Vệ Bân một chút, Vệ Bân vội vàng lấy khăn ra, đưa cho Hạ Như. Hạ Như xoa xoa nước mắt mới nói: "Biểu ca, ta biết ngươi đau lòng biểu tẩu, nhưng nàng nếu đã gả cho ngươi làm Khánh vương phi, nên một lòng chiếu cố vương phủ. Nhà mẹ đẻ mới xảy ra chút chuyện, liền ỷ lại ở nhà mẹ đẻ không chịu trở về, đây là chuyện gì xảy ra chứ? Ta không phải là có thành kiến với nàng, chẳng qua chỉ là bàn chuyện."

Tiêu Thiểu Giác nhíu mày, giọng nói có chút rét lạnh: "Ngươi vẫn là nói ra. Ngươi từ lúc ban đầu đã không thích Bảo Nhi, ngươi cho rằng bổn vương không nhìn ra được sao?"

"Thân đệ đệ của biểu tẩu ngươi nhiễm bệnh đậu mùa, người nhà chỉ có nàng lúc nhỏ đã bị qua bệnh đậu mùa, nàng không ở bên cạnh chăm sóc, chẳng lẽ để cho nhạc phụ nhạc mẫu mạo hiểm tính mạng đi chăm sóc sao? Nếu nàng hơi có chút hư danh, không để ý an nguy của thân nhân, bổn vương mới phải thực sự quản giáo nàng!" Dừng một chút, hắn lại nói: "Huống chi nàng có cái gì không phải đi nữa, cũng có bổn vương dạy, ngươi thân là biểu muội, những lời này, thật sự không nên để ngươi nói ra."

Trên mặt Hạ Như nóng rát, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Không ngờ Tiêu Thiểu Giác sẽ ngay mặt trực tiếp khiển trách, tâm niệm nàng thay đổi thật nhanh, rốt cuộc không muốn xung đột chính diện với Tiêu Thiểu Giác, "Biểu ca, là ta suy nghĩ không chu toàn. Ta cũng là lo lắng cho ngươi mới. . ."

Tiêu Thiểu Giác khoát tay: "Tâm tư của ngươi bổn vương hiểu rõ, nhưng là, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa." Hắn thấy Hạ Như chủ động nhận sai, thái độ thành khẩn, giọng nói hòa hoãn không ít. "Bổn vương không biết ngươi vì sao có thành kiến sâu với Bảo Nhi như vậy, chẳng qua bổn vương có thể nói cho ngươi biết, nàng là người vô cùng tốt, ngươi tiếp xúc nhiều với nàng, từ từ sẽ thích nàng."

Hạ Như ấm giọng nói: "Biểu ca ngươi yên tâm, ta sẽ ở chung cùng biểu tẩu thật tốt."

Tiêu Thiểu Giác gật đầu: "Thời gian không còn sớm, ta còn phải ở chỗ này phê duyệt công văn, ngươi đi về nghỉ ngơi đi. Đợi Vinh ca nhi khỏi, ta sẽ kêu biểu tẩu ngươi lưu tâm nhiều hơn, chọn cho ngươi một nhà tốt, ngươi sớm gả cho người sinh con, ta cũng có thể yên tâm chút."

Hạ Như vốn muốn đứng dậy cáo từ, nghe lời này cả người đều không xong. "Biểu ca. . . Ta không lấy chồng!" Nàng không giả bộ được nữa, trong mắt tràn ngập lệ nóng.

Tiêu Thiểu Giác cười cười: "Thế này làm sao nói được, cô nương gia, nào có thể không lấy chồng?" Nói xong gọi Vệ Bân tiễn nàng đi ra ngoài.

Hạ Như trở lại Ám Hương lâu, ở trước gương soi soi, thấy mình ăn mặc trang điểm như hoa như ngọc, nhưng biểu ca thậm chí cũng không liếc mắt nhìn nàng một lần, trong lòng không khỏi cuồng nộ, giật trâm, cài tóc mang trên đầu, khuyên tai từng cái từng cái xuống, ném xuống đất, lấy chân dùng sức đạp lại đạp, ma ma và nha hoàn hầu hạ nàng trốn ở ngoài cửa lạnh run.

Hạ Như xả giận xong, dằn lòng, tâm tư chuyển mấy vòng. Hiện giờ Tiêu Thiểu Giác đã che chở Lục Thanh Lam như vậy, nếu tương lai nàng sinh nhi tử, vậy bên cạnh Tiêu Thiểu Giác còn có đất cho người khác dung thân sao.

—— Nhất định cho không thể để cho nàng sinh ra hài tử.

Nàng nhớ tới hương liệu lúc trước mình đưa cho Lục Thanh Lam, đều bị nàng gác xó, lòng đề phòng của người này rất nặng, muốn động tay chân trên người của nàng, sợ là có chút khó khăn.

Tâm niệm nàng thay đổi thật nhanh, lục lọi ở bên trong phòng hồi lâu, lấy ra một hộp hương, nhìn một lát, trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt. Nàng kêu một đứa nha hoàn đi vào, "Ngươi đi Hoài Cẩn đường đưa cái này cho vương gia, nói đây là an thần hương ta đích thân điều chế được, có công hiệu trữ thần tĩnh tâm, xin vương gia lúc xem sổ con dùng."

Nha hoàn thuật lại lời nàng một lần, không có chút nhầm lẫn nào, Hạ Như mới để nàng đi.

Tiêu Thiểu Giác nhận được hương của Hạ Như, lúc trước Hạ Như cũng cách ba năm bận đưa hương tới đây. Hạ Như là người Hạ tộc, tự có chỗ hơn người, điều hương rất có thiên phú, Tiêu Thiểu Giác đối với hương nàng chế luyện cũng là khen không dứt miệng, nhưng nghĩ đến Lục Thanh Lam không thích hắn dùng đồ của Hạ Như, cũng chỉ sai người cất đi.

Trường Hưng hầu phủ.

Bành ma ma trên đường đi Bình Lương hầu phủ bị người của Ngũ thành binh mã ti bắt, trong lòng Triệu thị lo sợ bất an, phái người cầm danh thiếp của Trường Hưng hầu phủ đi giao thiệp với người của Ngũ thành binh mã ti, Ngũ thành binh mã ti lại thái độ cứng rắn, căn bản không chịu thả người.

Không có cách nào khác, đành phải đi tìm Tam lão gia Lục Diệp, dù sao chuyện như vậy nam nhân ra mặt mới thích hợp hơn.

Từ lúc văn thư của triều đình bổ nhiệm Lục Hãn làm thế tử xuống tới, một chút lòng cầu tiến cuối cùng của Lục Diệp cũng tan thành mây khói, ngày ngày chỉ ở nội trạch lêu lổng cùng nhóm thiếp thất.

Nhất là sau khi biết Lễ ca nhi là một đứa ngốc, liên đới chán ghét luôn cả Lễ ca nhi. Lục Diệp càng thêm chán ghét Triệu thị. Lục Diệp liền nhân cơ hội nhét một vị "Đậu hủ Tây Thi" Bàng thị vào trong nhà, chuyện Lễ ca nhi, Triệu thị đuối lý, thoát không khỏi liên quan, cộng thêm toàn thân nàng đều mệt, cũng lười quan tâm chuyện Lục Diệp.

Lục Diệp và Bàng di nương khanh khanh ta ta, tất cả sự vụ của tam phòng hắn đều mặc kệ.

Triệu thị tìm được Lục Diệp, xin Lục Diệp ra mặt đi Ngũ thành binh mã ti một chuyến, Lục Diệp không chịu nổi nàng dây dưa, đành phải đi.

Đến nha môn Ngũ thành binh mã ti, nơi này rất nhiều người đều là quen biết cũ của Lục Diệp, đệ tử của nhà công hầu, bởi vì nhậm chức chọn lựa đầu tiên chính là Ngũ thành binh mã ti.

"Lão Lục, ngươi hôm nay sao lại rãnh rỗi đến nơi này vậy?" Lập tức liền có mấy người xông tới, chào hỏi cùng Lục Diệp. "Chúng ta đã mấy hôm không gặp ngươi, lúc nào lại mời các huynh đệ đi uống hoa tửu đây?"

Lục Diệp ứng phó mọi người, phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình đều có vài phần quái dị. Lục Diệp đang cảm thấy kỳ quái, Tân tam gia của Ninh Hải hầu phủ vừa kéo hắn vừa nói: "Lão Lục, chuyện tẩu tử, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Lục Diệp bị hắn nói làm không giải thích được, "Cái chuyện gì xảy ra? Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì?"

Tân tam gia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Khắp kinh thành đều đồn, ngươi. . . ngươi thế nhưng không biết ư?"

Lục Diệp lại càng kỳ quái: "Rốt cuộc chuyện gì, ngươi đừng chỉ nói một nửa!"

Tân tam gia giật giật miệng: "Quên đi, ta vẫn là đừng làm cái ác nhân này đi." Lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, chế giễu nói: "Lão Lục, nhìn thoáng chút. Nam nhân mà, người nào cũng không muốn đụng phải sự việc như vậy."

Lục Diệp kéo hắn, "Ngươi nói rõ ràng đi!"

Tân Tam gia nói: "Ngươi vẫn là về nhà hỏi tẩu tử đi."

Lục Diệp ngây người ở nha môn Ngũ thành binh mã ti hồi lâu, lại có bốn năm người đi tới, bảo hắn "Nhìn thoáng chút", thần thần bí bí, không có người nào chịu nói cho hắn biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Chủ quan của Ngũ thành binh mã ti hắn cũng không gặp được, ngược lại mang theo một bụng câu hỏi trở về hầu phủ.

Hắn ngạc nhiên phát hiện, ngay cả ánh mắt của hạ nhân hầu phủ nhìn hắn đều là lạ. Tựa hồ hắn đi tới chỗ nào đều có người bàn luận xôn xao, chờ hắn đến gần, tất cả mọi người lại đều ngừng miệng. Lục Diệp cảm thấy một loại phiền não khó hiểu.

Hắn cảm thấy, mọi người nhất định là có chuyện gì gạt hắn.

Lại qua một ngày, đậu của Vinh ca nhi rốt cuộc phát ra. Có ba vị danh y cùng nhau nghiên cứu ra phương thuốc, bệnh tình của Vinh ca nhi đã được khống chế ở trong phạm vi có thể khống chế được, không hung hiểm như ban đầu, chỉ chờ đậu chẩn từ từ lui kết thành vảy tróc ra, lại chăm sóc điều dưỡng một thời gian ngắn, là khỏi hẳn.

May là có ba vị danh y chăm nom che chở, phát hiện lại kịp thời, toàn thân Vinh ca nhi vẫn mọc đầy đậu, bộ dáng cực kỳ hãi người. Mấu chốt là toàn thân ngứa khó nhịn, Lục Thanh Lam liên tục dặn dò hắn không được đưa tay gãi, nhưng một đứa bé như Vinh ca nhi sao có thể nhịn được.

"Ngươi cào nữa, sẽ làm cho ngươi lưu lại đầy rỗ mặt, ngươi xem Phương tỷ nhi còn thích ngươi không?" Lục Thanh Lam uy hiếp hắn như vậy, nhưng Vinh ca nhi vẫn nhịn không được.

Tiêu Thiểu Giác vẫn là vừa rảnh rỗi liền đến hầu phủ, vừa là thăm Vinh ca nhi, càng hơn là vì thăm Lục Thanh Lam. Lòng dạ hắn rốt cuộc ác độc chút, trực tiếp gọi người tìm sợi dây tới, trói hai tay của Vinh ca nhi lại.

Lục Thanh Lam cũng biết đó là một biện pháp tốt, nhưng nàng đau lòng đệ đệ, không thể xuống tay. Nàng thấy bộ dáng đệ đệ đáng thương, nằm ở trong ngực của Tiêu Thiểu Giác ô ô khóc lên.

Cứ như vậy qua chừng mười ngày, đậu của Vinh ca nhi rốt cuộc bắt đầu kết vảy bong ra, dưới sự chiếu cố tỉ mỉ của Lục Thanh Lam, Vinh ca nhi chỉ lưu lại hai cái ban mờ nho nhỏ ở bên mặt, không nhìn kỹ căn bản là không nhìn ra.

Vinh ca nhi cũng là người thích cái đẹp, cả ngày soi gương thở dài thở ngắn: "Lục tỷ tỷ, ngươi nói Phương tỷ nhìn thấy ta biến thành bộ dáng này, có thể ghét bỏ ta hay không?" Một bộ giọng tiểu đại nhân.

Lục Thanh Lam nhìn đệ đệ hoạt bát khả ái, trong lòng cảm thấy kiên định trầm ổn dị thường. "Vinh ca nhi nhà chúng ta tuấn tú hơn trước kia rồi!"

Lúc trước Kỷ thị cưng chiều Vinh ca nhi, nuôi hắn trắng trắng mập mập, đi đường, giống như là một quả bóng nhỏ lăn lăn, Lục Thanh Lam đốc xúc đệ đệ giảm cân lần nữa, nhưng hiệu quả quá nhỏ, lần này Vinh ca bệnh nặng một trận, giảm hơn mười cân, sớm đã không phải là Tiểu Bàn Tử tròn vo ban đầu kia nữa rồi, hiển nhiên là một phiên bản thu nhỏ của Lục Thần.

Coi như là nhân họa đắc phúc.

Kỷ thị cười nói: "Vẫn là mập một chút tốt, mập một chút tốt."

Vinh ca nhi lại tự lắc đầu: "Như bây giờ, là tốt nhất!" Hắn cười, cực kỳ sung sướng sờ sờ gương mặt của mình, Lục Thần cũng ở một bên cười.

Lục Văn Đình lại bĩu môi: "Vinh ca nhi nhà chúng ta, nhỏ như vậy, đã biết đỏm dáng rồi."

Toàn gia vui vẻ hòa thuận, bỗng nhiên có thanh âm nói: "Nói cái gì, mà cao hứng như thế?"

Lục Thanh Lam liền đứng lên, vui vẻ nói: "Vương gia, chàng đã đến rồi?"

Chính là Tiêu Thiểu Giác tới.

Vinh ca nhi nhìn thấy hắn lại giống như thỏ, trốn phía sau Lục Thần. Lúc hắn ngã bệnh, Tiêu Thiểu Giác lãnh khốc vô tình trói tay của hắn, để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu, hiện tại hắn còn có chút sợ vị tỷ phu này.

Tiêu Thiểu Giác "Hắc" một tiếng, "Tên tiểu tử thúi này, ngươi cũng không nghĩ xem, là ai giúp ngươi bảo vệ gương mặt xinh đẹp này?"

Tiêu Thiểu Giác trực tiếp đi tới phía sau Lục Thần đem tóm Vinh ca nhi ra ngoài, sờ sờ đầu của hắn: "Ngươi còn sợ ta hay không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp