Sau khi đổi xong phương thuốc rơi vào trong tay Lục Thanh Lam, nàng thật sự có chút không yên lòng cái lão gia hỏa này, liền nhìn Tiêu Thiểu Giác. Tiêu Thiểu Giác sớm chiều chung đụng cùng nàng, nàng nhìn sang một cái ánh mắt, là hắn có thể hiểu được hàm nghĩa bên trong, mỉm cười gật đầu.
Lập tức Lục Thanh Lam không tiếp tục hoài nghi nữa, kêu bọn nha hoàn lại đi sắc thuốc.
Lục Thanh Lam gọi nha hoàn dẫn Quách thái y đi nghỉ ngơi, rồi nói với Tiêu Thiểu Giác: "Vương gia một đêm đi đường cực khổ, tìm một chỗ ngủ bù trước đi."
Tiêu Thiểu Giác nhìn tia máu trong mắt của nàng, thực sự có chút đau lòng. "Ta một Đại lão gia, một đêm không ngủ cũng không có gì, ngược lại nàng, thân thể vốn đã yếu, chịu đựng như vậy ta lại đau lòng. Nàng vẫn là đi ngủ một lát đi, ta ở chỗ này nhìn. Nàng yên tâm, thuốc sắc xong, ta liền sai người đánh thức nàng."
Lục Thanh Lam cũng thật sự có chút chịu không nổi nữa, nàng còn muốn thuyết phục Tiêu Thiểu Giác ngủ trước, Tiêu Thiểu Giác liền nói: "Nhanh đừng nói nhảm nữa, có thời gian nhún nhường này, cũng ngủ được một lát rồi."
Lục Thanh Lam lúc này mới đi sương phòng nghỉ ngơi. Tiêu Thiểu Giác cởi áo choàng xuống, tới trước phòng của Vinh ca nhi quay một vòng, nghe thấy Lục Thần và Kỷ thị còn ở bên ngoài náo tiếng động lớn, lại đi ra cửa, khuyên can mãi cuối cùng mới khuyên được hai người họ trở về.
Hắn đến trong sương phòng nhìn một chút, Lục Thanh Lam ngủ ở trên giường, ngay cả y phục cũng không cởi, thấy nàng sau khi ngủ thiếp đi, vẫn chau mày, Tiêu Thiểu Giác đau lòng vạn phần, cúi người khẽ hôn nhẹ một cái ở trên trán nàng. Lục Thanh Lam mệt muốn chết, không phát giác gì.
Tiêu Thiểu Giác dịch góc chăn cho nàng, xoay người ra khỏi phòng.
Khi Lục Thanh Lam tỉnh lại, phát hiện trời đã tờ mờ sáng. Nàng lập tức ý thức được mình ngủ quên, chợt ngồi dậy. Mặc Họa đi tới hầu hạ, Lục Thanh Lam nói: "Các ngươi sao không gọi ta tỉnh dậy?"
Mặc Họa mím môi cười: "Vương gia không cho chúng ta quấy rầy vương phi."
Lục Thanh Lam có thể tưởng tượng được cái tình hình kia, hỏi trước: "Vinh ca nhi thế nào? Thuốc uống chưa?"
"Ngũ thiếu gia đã hạ sốt rồi. Tối hôm qua là Mặc Cúc tỷ tỷ đút hắn uống thuốc. Vương gia còn ở bên cạnh nhìn đây, vương phi người yên tâm đi."
Lục Thanh Lam nghe nói Vinh ca nhi đã hạ sốt, tảng đá lớn cuối cùng rơi xuống. "Thật tốt quá, thật tốt quá." Nàng xuống giường, cũng bất chấp rửa mặt, vấn tóc đơn giản, chạy đi thăm Vinh ca nhi.
Ngoài phòng, Tiêu Thiểu Giác và Lục Văn Đình đang ngồi đối diện nhau phẩm trà, giảm thấp thanh âm đang nói gì đó. Nhìn thấy Lục Thanh Lam, hai người trăm miệng một lời nói: "Sao lại không ngủ thêm một lát?"
Nói xong hai người liếc nhau một cái, cùng nhau nở nụ cười. Lần này người một nhà đối mặt với khó khăn đồng tâm hiệp lực, nhất là Tiêu Thiểu Giác vì giúp Vinh ca nhi, tận tâm tận lực, chút khúc mắc lúc trước của Lục Văn Đình và hắn sớm đã biến thành hư ảo. Trong lúc nhất thời không khí trong phòng hết sức hài hòa.
Lục Thanh Lam đi lên hỏi một câu: "Ca ca trở về lúc nào?"
Lục Văn Đình vẫn chưa trả lời, Lục Thanh Lam đã đi vào xem Vinh ca nhi.
Lục Văn Đình cười nói: "Cô muội muội này của ta, chính là hấp tấp như vậy, vương gia chớ để ý."
Tiêu Thiểu Giác ha ha cười một tiếng: "Bổn vương chính là thích cá tính này của nàng."
Lục Văn Đình và hắn nhìn nhau cười một tiếng, hết thảy đều không nói lời nào.
Lục Thanh Lam rất nhanh liền lui ra ngoài, Vinh ca nhi giằng co hơn nửa đêm, thật vất vả mới hạ sốt, hiện tại đang ngủ say, nàng ở bên cạnh trông coi cũng không có tác dụng, liền đi ra. Nàng ngồi ở đối diện hai nam nhân, hỏi Lục Văn Đình trước: "Ca ca tìm được tiện tỳ Hạnh Nhi kia không?"
Trên mặt Lục Văn Đình liền hiện ra một tia âm tàn dử tợn. "Chẳng những tìm được, hơn nữa nên hay không nên nói, nàng cái gì cũng đều khai." Lục Văn Đình không phải là kẻ thương hương tiếc ngọc gì, chắc là dùng đại hình. "Quả nhiên nàng thừa dịp Xuân Oanh không phòng bị, sớm đã đánh tráo áo lót giống như đúc đã chuẩn bị tốt. Nàng cũng không biết kiện áo lót đó, bị cố ý nhuộm đầy bệnh độc (vi rut) của bệnh nhân bị đậu mùa."
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút: "Kiện xiêm y đánh tráo đó, nàng có được từ nơi nào?"
"Là Bành ma ma đưa cho nàng." Lục Văn Đình thản nhiên nói.
Bành ma ma là tâm phúc của Tam phu nhân, chuyện này là người nào làm, đã rõ rành rành.
"A. . . Quả nhiên là nàng! Ta thật không rõ nhị phòng chúng ta đắc tội nàng nơi nào, nàng muốn đuổi tận cùng không buông, hại mẫu thân không đủ, còn muốn hại một cái hài tử chưa lớn như Vinh ca nhi!" Lục Thanh Lam quả thực đã bùng nổ cơn tức giận.
Tiêu Thiểu Giác an ủi nàng nói: "Nếu chúng ta đã điều tra rõ chân tướng, còn sợ người của tam phòng chạy hay sao, đương nhiên phải khiến nàng ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn."
Lục Thanh Lam gật đầu, "Chuyện này không vội, chúng ta vẫn là trị lành bệnh của Vinh ca nhi trước rồi nói sau." Dứt lời đứng dậy thúc giục hai người đi ngủ. Tiêu Thiểu Giác lại nói: "Không ngủ nữa, cũng đã gần đến thời gian tiến cung, hôm nay có đại triều hội."
Lục Thanh Lam cực kỳ đau lòng, "Sớm như vậy sao? Chàng ở nơi này thiếp nửa canh giờ, cũng tới kịp."
Tiêu Thiểu Giác khoát tay: "Cũng không thiếu chuyện cần phải xử lý." Hắn tiến lên sờ sờ đầu của Lục Thanh Lam: "Hạ triều ta trở lại thăm nàng."
Lục Văn Đình cũng đứng lên, "Bảo Nhi ngươi trông Vinh ca nhi, ta đi tiễn vương gia."
Hai nam nhân song song đi ra khỏi tiểu viện, Lục Văn Đình thấp giọng nói một câu: "Cảm ơn!"
Tiêu Thiểu Giác nhìn gò má của hắn, cười nói: "Đều là người một nhà, cần gì khách khí như vậy."
Lục Văn Đình trong khoảng thời gian ngắn còn chưa quá quen loại không khí ở chung hòa hợp cùng hắn, nhanh chóng chuyển đề tài: "Bên này có ba đại phu đứng đầu, có ta và Bảo Nhi trông, sẽ không xảy ra vấn đề gì, vương gia trong triều đang bề bộn, cũng đừng quan tâm bên này."
Tiêu Thiểu Du và Tiêu Thiểu Giác đang bề bộn một kích trí mạng cho Nhị hoàng tử,chính là lúc bận tối mày tối mặt.
Tiêu Thiểu Giác cười cười, tâm tình rất tốt nói: "Từ lúc ngươi mang Tiền Thông về, đại cục liền đã định. Lão Nhị lần này chỉ có con đường xám xịt xuống đài, chỉ chờ kết quả điều tra của Hành Châu phơi bày, chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, nhất cử vặn ngã." Hiện giờ Khánh vương phủ và Trường Hưng hầu phủ là châu chấu buộc ở trên một sợi thừng, Tiêu Thiểu Giác cũng không gạt Lục Văn Đình.
Mấy ngày nay, Lục Văn Đình mặc dù không vào triều, nhưng hắn cũng có mạng lưới tình báo của riêng mình, những tin tình báo này cũng biết được rất rõ ràng.
Lục Văn Đình hỏi: "Thông phò mã và Tùng các lão lúc nào trở về kinh?"
Tiêu Thiểu Giác nói: "Trong vòng mười ngày, sẽ trở về."
"Ta đề tỉnh vương gia một câu, nhất định phải cẩn thận bảo đảm an toàn của hai vị đại nhân."
"Đình Chi yên tâm, bổn vương đã phái mấy ngàn Cẩm Y Vệ hộ tống dọc đường, nhất định sẽ không ra bất kỳ đường rẽ nào." Tiêu Thiểu Giác cười nói.
"Vậy ta an tâm."
"Bổn vương vốn định thừa cơ hội lần này, cùng vặn ngã Lão Tứ, lại không nghĩ rằng, người này giảo hoạt như hồ ly, nhược điểm rơi vào trên tay chúng ta đều là không đến nơi đến chốn, muốn định tội hắn sợ là không dễ dàng."
"Nếu Lão Nhị đổ, hắn cô chưởng nan minh*, có thể có uy hiếp gì?" Lục Văn Đình ngược lại cực kỳ lạc quan.
(*)孤掌難鳴 [cô chưởng nan minh] Một bàn tay đơn chiếc thì vỗ không vang dội. Tỉ dụ một mình không ai giúp đỡ thì khó thành công. ◇ Cung Đại Dụng: "Tuy nhiên nhĩ tâm minh thánh, nhược bất thị vân đài thượng anh hùng tính lực, nhĩ độc tự cá cô chưởng nan minh" (Thất lí than, Đệ tam chiết).
Tiêu Thiểu Giác gật đầu: "Đình Chi lần này lập nhiều công lớn, bổn vương định đề cử ngươi vào Binh bộ nhậm chức, ý của ngươi như thế nào?"
"Binh bộ?" Lục Văn Đình có chút giật mình, cười khổ một cái: "Vương gia cũng không phải không biết ta có mấy bản sự, quan viên văn chức ta sợ ta là làm không được."
Tiêu Thiểu Giác nói: "Ngươi là tướng giỏi của Đại Tề, cho ngươi làm quan viên văn chức chẳng qua là tạm thích ứng để tính toán. Ngươi có lý lịch ở Binh bộ, ngày sau lên chức liền dễ dàng hơn chút. Huống chi, ta muốn cho ngươi ở trên vị trí kia, phối hợp cùng ta làm một kiện đại sự."
"Chuyện gì?"
"Cải cách nội quy quân đội!" Tiêu Thiểu Giác phun ra bốn chữ.
Lục Văn Đình sửng sốt hồi lâu, đột nhiên gật đầu: "Ta liên tiếp đi sứ Hành Châu và Yến quốc, sâu sắc cảm nhận được sự rườm rà và cũ kỹ của nội quy quân đội Đại Tề, Nhạc Viêm đã tổ chức đội cung nỏ hiện đại ở Chu quốc, Đại Tề lại chỉ có thể dùng kỵ binh tới chống lại, nếu không phải có trời mưa, dựa vào chút nhân mã này của chúng ta, bao nhiêu cũng không đủ cho người ta nhét răng, cho nên cải cách nội quy quân đội này, cấp bách. Ta cũng đã sớm nảy ra ý đó, chẳng qua là dính đến quá nhiều lợi ích lớn, làm không tốt, sợ sẽ biến thành Thương Ưởng, Vương An Thạch* tiếp theo."
(*)Thương Ưởng (商鞅 - Shāng Yāng) (khoảng 390 TCN-338 TCN), là nhà chính trị gia, pháp gia nổi tiếng, thừa tướng nước Tần của thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Thương Ưởng là vị tướng quốc tài năng, đại biểu xuất sắc của tư tưởng Pháp gia. Những cải cách của ông đã làm cho nước Tần trở nên lớn mạnh, mở đường cho việc thống nhất Trung Quốc của Tần Thủy Hoàng sau này. Tuy nhiên hình pháp của ông quá khắc nghiệt, ít dùng ân đức, nên không được lòng giới quý tộc, dẫn tới việc ông phải chết thảm.
Vương An Thạch (王安石 - Wang Anshi; 18/12/1021 – 21/5/1086), tự Giới Phủ (介甫), hiệu Bán Sơn Lão Nhân (半山老人), là một nhà văn nổi tiếng thời nhà Bắc Tống và cũng là nhà kinh tế, chính trị lỗi lạc trong lịch sử Trung Quốc. Ôm hận "Biến pháp cải cách" thất bại. Biến pháp của ông đả kích mạnh mẽ vào quyền lợi của các đại quan, địa chủ, thương nhân, quý tộc cung đình và hoàng thân quốc thích, hạn chế đặc quyền của chúng, đương đầu với các thế lực thủ cựu. Ông bị bốn phía chĩa mũi dùi tấn công khiến ông chán nản và đi dần đến thất bại. (nguồn: wikipedia)
Tiêu Thiểu Giác nói: "Luôn cần có người đi một bước này, nếu không cải cách nữa, đường đường Đại Tề, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị Đại Chu thâu tóm. Mà dõi mắt cả triều đình, có gánh vác này, ngoại trừ bổn vương, còn có thể là ai?" Lời của hắn tràn đầy khí phách ta mặc kệ hắn là ai, khiến người ta nhịn không được muốn quỳ bái.
Lục Văn Đình rất cảm động, hắn thi lễ một cái thật sâu: "Đình Chi nguyện đi theo vương gia, hoàn thành đại sự thiên thu này."
Tiêu Thiểu Giác thấy vậy rất hài lòng, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Đình Chi tài hoa hơn người, là lễ vật tốt nhất trời cao tặng, ngươi nhất định phải càng thêm bảo vệ mình, chúng ta đồng mưu đại sự, còn đang ở tương lai."
Dứt lời chắp tay, rời đi.
Lưu lại Lục Văn Đình đứng tại nguyên chỗ, cẩn thận suy xét lại câu nói kia của hắn, sắc mặt biến đổi liên tiếp mấy lần. "Đồng mưu đại sự, còn đang tương lai," chẳng lẽ hắn lại có toan tính. . . sơn vũ dục lai phong mãn lâu* trên triều đình, Trường Hưng hầu phủ lại lâm vào an tĩnh ngắn ngủi. Quách thái y mặc dù tám mươi tuổi, nhưng cũng không hồ đồ, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm nghề y, khai phương thuốc rất công hiệu, cơn sốt của Vinh ca nhi rất nhanh đã lui, hắn vẫn ngủ thẳng đến buổi trưa, sau khi tỉnh lại, Lục Thanh Lam tự mình đút hắn ăn cháo tổ yến, lại bồi hắn chơi một lát, Vinh ca nhi hỏi, Lục Thanh Lam chỉ nói hắn là cảm nhiễm phong hàn.
(*)山雨欲来风满楼 [sơn vũ dục lai phong mãn lâu] Mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu. Khi xảy ra sự cố thường có những sự việc bất thường. Nguồn gốc: bài thơ Hàm Dương thành đông lâu 咸陽城東樓 • Lầu phía đông thành Hàm Dương của Hứa Hồn.
Ở tam phòng, Triệu thị lo lắng đi tới đi lui trong phòng. Bành ma ma đi đến, Triệu thị dừng bước, hỏi: "Thế nào, hỏi thăm ra chưa, tiểu tử nhị phòng kia như thế nào?"
Bành ma ma lắc đầu: "Lục cô nương cho phong tỏa viện của Ngũ thiếu gia, tin tức gì cũng không truyền ra được. Tựa hồ là mời nhiều đại phu tới, bên trong hẳn là có thái y, Lục cô nương vẫn luôn ở trong viện của hắn không đi ra ngoài, không biết tình hình bên trong như thế nào."
Triệu thị hừ lạnh một tiếng, "Nàng một kẻ gả cho người, ba ngày hai lượt chạy về nhà mẹ đẻ không nói, còn bỏ hết sự vụ của vương phủ như vậy, trực tiếp về ở nhà mẹ đẻ. Tức phụ nào giống như nàng, quả thực là không tuân thủ nữ tắc!"
Trong lòng Bành ma ma tự nhủ, Khánh vương gia người ta sủng ái nàng, trong vòng hai ngày này Tiêu Thiểu Giác nhiều lần tới, vốn không có một chút bộ dạng tức giận, ai có thể làm gì được Lục Thanh Lam? Nếu không nói Lục Thanh Lam này thật sự là mệnh tốt, chẳng những gả cho vương gia quyền khuynh thiên hạ, phú khả địch quốc, mấu chốt nhất chính là vương gia xem nàng như trân bảo nâng trong lòng bàn tay.
Lời này nàng lại không dám nói ra, Triệu thị nguyện ý lấy nàng so sánh cùng Lục Thanh Nhân, nhưng hai người hiện tại có gì có thể so sánh? Mỗi lần so sánh xong, nàng đều giận đến cơ hồ ngất đi.