Lục Thanh Lam nhìn thấy hắn, thoáng cái như có người tâm phúc: "Sao chàng giờ mới đến?"

Tiêu Thiểu Giác không thể làm gì cười một tiếng, mình vừa nhận được tin tức liền lập tức chạy tới, nàng còn ngại mình tới chậm? Đang muốn trêu chọc mấy câu, liền thấy nàng không có chút dấu hiệu nào nước mắt liền rơi xuống. Nàng vừa nức nở, vừa nói: "Ta rất sợ! Thật sự rất sợ! Vinh ca nhi không có việc gì, đúng không?"

Tiêu Thiểu Giác nhất thời đau lòng vạn phần, luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng: "Nàng khóc cái gì? Bệnh đậu mùa mà thôi, ta khi còn bé còn bị, còn không phải là vẫn sống sót đây sao. Ta đã kêu người đi mời Cù Ngọc Tuyền tới, để hắn và Chu tiên sinh hội chẩn, Vinh ca nhi nhất định sẽ không có chuyện gì."

Lục Thanh Lam nghe được tên của "Cù Ngọc Tuyền", tâm tình hơi bình phục một chút, vừa lau nước mắt ở trên tay áo của hắn, vừa nói: "Cũng không biết Cù thái y có nghiên cứu bệnh đậu mùa hay không. . ."

Trong lòng Tiêu Thiểu Giác khẽ động, yêu thương vuốt ve tóc của nàng: "Yên tâm, hết thảy có ta đây!"

Có thể là lệ thuộc vào hắn đã quen, nghe hắn nói như vậy, Lục Thanh Lam thật sự an tâm không ít.

Tiêu Thiểu Giác cười sờ sờ cái mũi của nàng: "Lúc trước không phải là chỉ huy rất bình tĩnh, một phái phong độ đại tướng sao, nghe nói nhạc phụ nhạc mẫu cũng bị nàng sai sử đến xoay quanh, sao ta mới đến nàng liền kinh sợ rồi."

Lục Thanh Lam liếc hắn một cái, vừa đứng dậy vừa hỏi Mặc Cúc: "Vinh ca nhi bên kia thế nào?"

Tiêu Thiểu Giác nói: "Ta mới vừa đi xem qua, tiểu tử đang ngủ say."

Lục Thanh Lam hơi yên tâm. Lúc này Mặc Họa đi vào bẩm báo: "Tam gia đã trở lại."

Lục Thanh Lam liền từ trên giường bò dậy, đi tới phòng khách.

Lục Văn Đình mới vừa đi xem qua Vinh ca nhi, mặt chìm như nước, nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác tới, âm trầm trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười. Vị muội phu này của hắn mặc dù đến hiện tại còn chưa hoàn toàn nhìn thuận mắt, nhưng thành thân cùng muội muội mấy ngày nay, thật đúng là nâng muội muội lên trời rồi, hắn có chút hài lòng với biểu hiện của hắn.

"Vương gia đến rồi!" Hắn chào hỏi.

"Đến thăm Vinh ca nhi một chút." Tiêu Thiểu Giác nói xong ngồi xuống ở bên cạnh hắn, "Xuân Oanh bên kia ngươi hỏi ra cái gì chưa?"

Hắn với chuyện tình hầu phủ rõ như lòng bàn tay, Lục Văn Đình không thấy kỳ quái chút nào. Cũng không dối gạt hắn: "Xuân Oanh nói với ta, kiện áo lót đó là nàng tự mình làm từng mũi kim từng đường chỉ, dùng là nguyên liệu mới nhất từ trong khố phòng lấy ra, nàng cũng không động tay động chân ở trên y phục."

Tiêu Thiểu Giác nói: "Đại khái là có người làm một kiện y phục giống như đúc, đánh tráo lúc nào đó rồi, Xuân Oanh cũng không biết."

Lục Thanh Lam gật đầu: "Cái người đánh tráo này nhất định chính là Hạnh Nhi, cho nên ngày đó nàng thấy ta mới có thể khẩn trương như thế."

"Ta cũng phỏng đoán như vậy, chẳng qua Xuân Oanh hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào."

"Ngu xuẩn!" Tiêu Thiểu Giác bình phán nói: "Mặc kệ nàng nói lời thật hay không, Xuân Oanh này không thể lưu lại, vì an toàn của nhạc phụ nhạc mẫu, ta thấy ngươi vẫn là sàng lọc tất cả hạ nhân nhị phòng một lần đi cho thỏa đáng."

Lục Văn Đình nói: "Cái này không cần vương gia dạy ta! Ta tự có chừng mực."

Nói xong hắn liền đứng lên, Lục Thanh Lam nói: "Ca ca ngươi muốn đi đâu?"

Vẻ mặt Lục Văn Đình lạnh lùng: "Ta muốn suốt đêm đi thôn trang, đào cái tiện tỳ Hạnh Nhi kia ra."

Lục Thanh Lam muốn ngăn trở, Tiêu Thiểu Giác lôi kéo nàng. Cho đến khi Lục Văn Đình đi xa, Tiêu Thiểu Giác mới nói: "Nàng để hắn đi đi, nếu không hắn ở chỗ này không có việc gì, sẽ khó chịu muốn chết." Hắn ngược lại có thể nhận thức khắc sâu tâm tư của Lục Văn Đình.

Lục Thanh Lam gật đầu, có chút áy náy nói với Tiêu Thiểu Giác: "Vương gia, ta một thời gian ngắn sắp tới sợ là không thể trở về phủ, chàng chớ có trách ta." Liền nói chuyện cả nhà chưa từng bị bệnh đậu mùa, chỉ có mình khi còn bé bị một lần, cuối cùng tổng kết nói: "Cho nên ta chiếu cố Vinh ca nhi là thích hợp nhất."

Tiêu Thiểu Giác nâng cằm của nàng lên, hôn một cái ở trên trán của nàng, "Lúc này mới mấy tháng đã thường trú ở nhà mẹ đẻ rồi? Thật là có chút thị sủng sinh kiêu a!"

Lục Thanh Lam cũng cảm thấy cái yêu cầu này có chút quá đáng, "Vương gia, chàng đáp ứng ta đi!" Chiêu làm nũng đều dùng ra.

Toàn thân Tiêu Thiểu Giác đều ngứa: "Được rồi, được rồi! Ta đáp ứng nàng là được. Chẳng qua tương lai trở lại vương phủ, nàng phải hầu hạ ta cho tốt, để cho ta sảng khoái mới được!"

Lục Thanh Lam biết hắn nói chính là phương diện kia, vẫn cực kỳ thống khoái đáp ứng.

Hai người lại nói mấy câu, Cù Ngọc Tuyền cũng đã tới. Hắn đi nội thất bắt mạch cho Vinh ca nhi trước, sau khi đi ra liền cùng Chu tiên sinh thương lượng bệnh tình.

Tiêu Thiểu Giác liền đứng lên, "Trong phủ còn có việc phải xử lý, ta đi về trước nhìn một cái."

Lục Thanh Lam không nói gì, tiễn hắn đi ra cửa.

Tiêu Thiểu Giác mang theo Vệ Bân từ cửa Trường Hưng hầu phủ đi ra ngoài, nhưng không trở về Khánh vương phủ, mà là mang theo mười mấy cao thủ Cẩm Y Vệ đi về hướng tây bắc —— đó là phương hướng ra khỏi thành.

Vệ Bân có chút kỳ quái, nhưng không dám hỏi nhiều. Hắn đánh ngựa rất gấp, tất cả mọi người đều im lặng không lên tiếng giục ngựa đi theo, không đến một lát quả nhiên đến cửa thành.

Sau khi Tiêu Thiểu Giác đưa lệnh bài ra, cửa thành từ từ mở ra, hắn giục ngựa lên trước ra khỏi kinh thành. Mọi người theo sát phía sau, Vệ Bân rốt cuộc không nhịn được hỏi một câu: "Vương gia, chúng ta đây là muốn đi đâu a?"

Tiêu Thiểu Giác quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Đi theo bổn vương, các ngươi sẽ biết."

Sau khi nam nhân đi, Lục Thanh Lam cảm giác giống như là mất đi chút gì đó, có chút đứng ngồi không yên. Nàng nôn nóng mà bước đi bên ngoài hai vòng, rồi lại tiến vào nội thất, phụng bồi Vinh ca nhi.

Trong phòng ánh sáng mờ mờ, thấy Vinh ca nhi còn đang ngủ, trong lòng Lục Thanh Lam dễ chịu hơn chút. Cù Ngọc Tuyền và Chu tiên sinh được nàng an trí ở tiểu khóa viện bên cạnh, bên này có chuyện gì liền gọi đến, điều này làm cho Lục Thanh Lam an tâm không ít.

Thời gian đã không còn sớm, nàng ở bên giường của Vinh ca nhi ngồi một lát, thế nhưng nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.

"Vương phi, vương phi!" Cũng không biết trải qua bao lâu, Mặc Cúc đẩy nàng, "Ngài đến phòng bên ngủ một lát đi, tụi nô tỳ ở chỗ này trông coi."

Lục Thanh Lam thanh tỉnh một chút, lắc lắc đầu: "Hiện tại giờ nào rồi?"

"Canh ba thiên rồi." Mặc Hương nói. Nhìn ba nha đầu chịu đựng đến đỏ mắt, trong lòng nàng cũng có chút cảm động, "Mấy người các ngươi, cực khổ!" Bọn nha hoàn không giống nàng, các nàng đều chưa phát chẩn, đều là lấy tính mạng mạo hiểm. Nhất là Mặc Họa, vốn là hầu hạ Tiêu Thiểu Giác, sau lại vẫn trung thành tận tâm đối với nàng, có thể làm được một bước này thật sự không dễ.

Ba người cùng nhau lắc đầu: "Tụi nô tỳ không sao." Lục Thanh Lam làm chủ tử có thể chịu đựng được, các nàng những nha hoàn này có cái gì chịu không được.

Lục Thanh Lam đang muốn kêu các nàng chia nhau nghỉ ngơi, lưu một người bồi ở bên cạnh mình là được. Bỗng nhiên nghe thấy Vinh ca nhi ở trên giường phát ra một tiếng ngâm. Lục Thanh Lam kinh hãi, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vinh ca nhi, ngươi thế nào?"

Vinh ca nhi nhấc mi mắt lên một ke hở nhỏ, gọi một tiếng: "Lục tỷ tỷ. . ." Phảng phất mí mắt nặng ngàn cân, rất nhanh liền khép mi mắt lại, thanh âm cũng khàn khàn mà yếu ớt.

Lục Thanh Lam lúc này mới phát hiện sắc mặt hắn ửng hồng, có chút khác thường, nàng đưa tay sờ sờ ở trên trán của hắn, cảm giác nóng hổi. Nàng biết loại bệnh đậu mùa này thế tới hung mãnh, bệnh trạng vừa mới bắt đầu chính là sốt cao. Trong lòng nàng vốn đang có một chút mong đợi, hi vọng Vinh ca nhi ngủ một giấc, ngày hôm sau bệnh liền hết.

Lúc này không dám vọng tưởng nữa, vội vàng phái người đi mời Cù Ngọc Tuyền và Chu tiên sinh. Hai người tới xem qua tình huống của Vinh ca nhi, thương lượng một lát, nói với Lục Thanh Lam: "Việc cấp bách, là muốn tìm cách hạ sốt cho Ngũ công tử trước. Cứ sốt như vậy, rất dễ sinh ra tật bệnh khác."

Lục Thanh Lam hiểu một chút y thuật, hiểu được đạo lý này, cực kỳ khách khí nói: "Vậy thì xin hai vị phí tâm nhiều hơn."

Chu tiên sinh sai người lấy ra khối băng đã chuẩn bị xong trước đó, đắp khăn lông ở trên đầu của Vinh ca nhi, sau đó đặt khối băng ở phía trên, hạ nhiệt độ vật lý. Cù Ngọc Tuyền thì đi phòng cách vách viết phương thuốc trình lên. Người của dược phòng cũng không nghỉ ngơi, vẫn là trận địa sẵn sàng đón quân địch, Lục Thanh Lam gọi Mặc Hương đi dược phòng lấy thuốc về, tự mình mang bọn nha hoàn đi qua sắc thuốc, sau đó lại tự mình từng muỗng từng muỗng đút cho Vinh ca nhi uống.

Bệnh đậu mùa lần này quả nhiên thế tới hung mãnh, lấy y thuật của hai người Cù Ngọc Tuyền và Chu tiên sinh, trong lúc nhất thời lại cũng không cách nào khiến Vinh ca nhi hạ sốt. Lục Thanh Lam nhìn thấy Vinh ca nhi ở trên giường trằn trọc trở mình, trong miệng nói mê sảng, không khỏi khó chịu đến cơ hồ rơi lệ. Nhưng nàng hiểu được, lúc này nàng nhất định không thể sợ hãi, toàn bộ người dưới đang nhìn nàng đây, một khi nàng lộ ra vẻ mặt bối rối, người dưới càng thêm không có người tâm phúc, không biết sẽ loạn thành cái dạng gì.

Lục Thần và Kỷ thị trở lại Thúy Phong uyển, lại làm sao có thể chân chính ngủ được, nghe nói Vinh ca nhi bắt đầu phát bệnh, hai người vô cùng lo lắng chạy tới. Theo Chu tiên sinh nói, lúc này dễ lây bệnh độc nhất, Lục Thanh Lam lại ngoan tâm, bản thân cũng không ra đi gặp cha mẹ, ra lệnh mấy Cẩm Y Vệ canh giữ ở cửa, cứng rắn ngăn Lục Thần và Kỷ thị không cho bọn họ đi vào.

Phía ngoài loạn thành một đoàn, nghe thấy tiếng khóc của Kỷ thị, Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy đau lòng.

Mắt thấy đến giờ Mẹo, Vinh ca nhi sốt cao đã hơn hai canh giờ, còn chưa thấy dấu hiệu hạ sốt, còn sốt như vậy, cũng đừng để đầu óc bị sốt hỏng mất. Lục Thanh Lam cũng có chút nóng nảy, thương lượng cùng hai vị đại phu: "Có cần đổi lại đơn thuốc không. . ."

Cù Ngọc Tuyền lắc đầu: "Loại bệnh đậu mùa này, theo ta được biết, cũng không có phương thuốc đặc trị gì, chúng ta cũng thật sự là không thể ra sức. Nếu Quách thái y ở đây thì tốt."

"Quách thái y?" Lục Thanh Lam hỏi một câu.

Cù Ngọc Tuyền nói: "Quách thái y là lão thái y của tiên đế, am hiểu nhất là trị liệu các loại nghi nan tạp chứng, trị đậu mùa rất giỏi, năm đó Khánh vương gia nhiễm bệnh đậu mùa, chính là lão nhân gia hắn trị hết."

Ánh mắt Lục Thanh Lam sáng lên, "Vậy Quách thái y hiện tại ở nơi nào?" Vô luận như thế nào cũng phải mời Quách thái y đến chữa bệnh cho đệ đệ.

Cù Ngọc Tuyền nói: "Quách thái y hơn mười năm trước đã cáo lão về quê, hiện giờ tính ra, sợ cũng đã hơn tám mươi tuổi, sống hay chết đều không biết."

Lục Thanh Lam trong lòng lộp bộp một cái, ngọn lửa hi vọng mới vừa dấy lên quay đầu đã bị một chậu nước lạnh dập tắt.

Lúc này có người qua báo: "Vương phi, vương gia tới."

"Lúc này ư?" Lúc này mới vừa đến giờ Mẹo, Tiêu Thiểu Giác tới cũng quá sớm đi. Chẳng qua nghe được tên của hắn, trong lòng Lục Thanh Lam nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chiều giờ dây cung trong đầu nàng buộc quá chặt.

Nàng đứng dậy đang muốn ra nghênh đón. Tiêu Thiểu Giác đã bước nhanh đi đến, Lục Thanh Lam thấy hắn phong trần mệt mỏi, ăn mặc còn là thân xiêm y lúc rời đi ngày hôm qua, có chút giật mình. Hắn có bệnh khiết phích, mỗi ngày đổi một bộ quần áo, là theo lẽ thường, cho dù vội nữa cũng sẽ không để một thân xiêm y mặc hai ngày.

"Vương gia, sao chàng. . ." Nàng còn chưa hỏi, Tiêu Thiểu Giác liền cười nói: "Nàng xem ta mang người nào đến?"

Lục Thanh Lam nhìn phía sau hắn, Vệ Bân đang dắt một lão thái lọm khọm. Người này cũng nhìn không ra bao nhiêu tuổi, đầu tóc râu mép trắng phau, tinh thần có chút uể oải.

La lớn về phía Tiêu Thiểu Giác: "Ta nói vương gia a, bệnh nhân ngươi kêu ta khám rốt cuộc ở nơi nào?" Thanh âm nghe ngược lại trung khí mười phần.

Tiêu Thiểu Giác ở bên tai của hắn hô lớn: "Quách lão, chính là chỗ này, ngài nhanh xem một cái! " Lục Thanh Lam thấy vậy trợn mắt há mồm, Tiêu Thiểu Giác giải thích cho nàng: "Quách lão lớn tuổi, lãng tai, chỉ có thể ghé vào lỗ tai hắn la như vậy, hắn mới nghe thấy."

Lão nhân hô: "Ta đây một lão già khọm, đều sắp bị vương gia lắc muốn rớt ra rồi. Nếu không phải nghe nói bệnh nhân này là tiểu cữu tử của vương gia, ta tuổi một bó lớn như vậy, lại không có khí lực xem bệnh nữa đâu!"

Lục Thanh Lam nghe nói hắn họ Quách, đang suy đoán người này là không phải là Quách thái y năm đó trị lành cho Tiêu Thiểu Giác chứ, Cù Ngọc Tuyền đã đầy mặt khiếp sợ đi tới: "Quách lão, thật sự là ngài ư? Ngài không phải là ở Hải Châu dưỡng lão sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Trong giọng nói tràn đầy hưng phấn.

Quách lão nhìn Cù Ngọc Tuyền từ trên xuống dưới một chút, vỗ đùi: "Ngươi là. . . Tiểu Cù Tử. Ta nhớ lúc ngươi mới vừa vào Thái y viện, người khác đều kêu ngươi bướng bỉnh như lừa, như thế nào, hiện tại cũng làm y quan rồi sao?"

Xem ra vị này thật sự là Quách thái y rồi. Tiêu Thiểu Giác thấy lão đầu này kéo ra tư thái, một bộ muốn cùng Cù Ngọc Tuyền ôn chuyện, vội vàng nói: "Quách lão, hay là xem bệnh nhân trước, chúng ta lại tán gẫu có được không?"

Quách thái y mới giống như kịp phản ứng, nói: "Xem bệnh, xem bệnh đi!"

Cù Ngọc Tuyền thay thế vị trí của Vệ Bân, đỡ Quách thái y vào nội thất. Lục Thanh Lam theo ở phía sau hỏi vương gia nhà mình, "Chàng đào vị lão nhân gia này từ đâu lên vậy?"

Tiêu Thiểu Giác cười cười, trong miệng phun ra hai chữ: "Hưng An." Hưng An là huyện bên ngoài của kinh giao, cách kinh sư không tính là xa, nhưng có hơn mười dặm đường, Lục Thanh Lam lập tức suy ra hắn đã một đêm không ngủ, từ hầu phủ rời đi lập tức ngựa không ngừng vó đi đón Quách thái y, mới có thể trở về nơi này gấp vào lúc này.

Nàng cảm động đến nhất thời đỏ vành mắt. Tiêu Thiểu Giác đã đi vào phòng của Vinh ca nhi.

Bệnh tình khẩn cấp, Quách thái y hơn tám mươi tuổi, một đường xóc nảy, thậm chí không kịp để cho hắn nghỉ ngơi một lát, đã bắt đầu trị liệu cho Vinh ca nhi.

Hắn bắt mạch, lại nhìn rêu lưỡi của Vinh ca nhi một chút, lật mí mắt xem mắt của hắn một chút. Quách thái y đã già, khó tránh khỏi nói liên miên cằn nhằn, "Đậu còn chưa phát ra, chính là lúc hung hiểm. . ." Liên miên nói một đống chứng trạng.

Lục Thanh Lam nhìn trong lòng thật sự có chút không an tâm, nhìn bộ dạng nói chuyện bừa bãi như vậy, thật sự có thể trị khỏi cho Vinh ca nhi sao? Đang suy nghĩ, Cù Ngọc Tuyền đã đưa phương thuốc hắn và Chu tiên sinh nghiên cứu cho Quách thái y nhìn.

Mắt Quách thái y không tốt, thấy không rõ chữ, liền kêu Cù Ngọc Tuyền đọc phương thuốc cho hắn.

Đợi Cù Ngọc Tuyền tốn một đống sức lực đọc xong, hắn mới trầm ngâm một lát nói: "Phương thuốc là một phương thuốc hay, lão phu không thêm giảm vị thuốc, chỉ cần cải biến sơ liều thuốc. . ." Hắn liền đọc, Cù Ngọc Tuyền sửa phương thuốc lại một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play