Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 240| Hạ thủ


2 năm

trướctiếp


Một bữa cơm náo náo nhiệt nhiệt ăn xong, Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam đứng dậy cáo từ. Hai người ngồi một chiếc xe ngựa trở lại Khánh vương phủ.

Hai người tắm rửa, ôm nhau lên giường. Nhớ tới dặn bảo lúc trước của Cù Ngọc Tuyền, Tiêu Thiểu Giác chỉ hôn cái trán của nàng một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Ngủ đi."

Giường của Khánh vương phủ cũng khá lớn, khoảng cách giữa hai người nửa thước, Lục Thanh Lam có chút bất mãn, nàng muốn gối lên cánh tay hữu lực của vương gia ngủ, vì vậy làm nũng nói với Tiêu Thiểu Giác: "Chàng cách ta xa như vậy làm gì, tới đây một chút."

Tiêu Thiểu Giác xê dịch về phía trước, cách nàng còn có khoảng cách một nắm tay.

Lục Thanh Lam hết sức bất mãn: "Tới một chút nữa! Người ta muốn ngủ bên cạnh chàng."

Tiêu Thiểu Giác đưa tay vỗ nhẹ nhẹ ở trên người của nàng: "Cứ như vậy được rồi. Nhanh ngủ đi." Hắn làm sao lại không muốn ôm nàng ngủ? Thời gian này không thể sinh hoạt chuyện vợ chồng, hắn vốn đã nhịn đến vô cùng cực khổ, nếu cơ thể giao triền cùng nàng, vành tai tóc mai chạm nhau, hắn cũng không có định lực, sẽ không lập tức áp đảo nàng.

Lục Thanh Lam "Xì" cười một tiếng, "Vương gia sợ ta như vậy sao?" Thanh âm kiều mỵ vô hạn.

Tiêu Thiểu Giác nhéo nhéo gương mặt của nàng, liếm liếm môi nói: "Nha đầu chết tiệt kia, nàng lại muốn câu dẫn ta có phải không?"

Hắn phát hiện nha đầu này nội tâm thật là xấu xa, biết rõ hắn không thể làm gì kia, lần nào cũng muốn đùa đến hắn tiến thoái lưỡng nan.

Lục Thanh Lam bỗng nhiên lăn một vòng, lăn vào trong ngực của hắn, một đôi tay nhỏ ấm áp vươn vào trong quần áo của hắn, vẽ vài vòng trên cơ ngực cường tráng của hắn.

Biết rõ nàng không có ý tốt, hắn vẫn không nhịn được phản xạ có điều kiện có phản ứng.

Hắn hô hấp dồn dập, không nhịn được tung mình áp đảo nàng ở phía dưới, "Nàng còn náo ta nữa, ta lại không quan tâm được nhiều như vậy đâu." Nói xong hắn liền vươn tay vào trong quần áo của nàng. Lục Thanh Lam lập tức ra vẻ đáng thương, "Vương gia, ngài đã đáp ứng Cù thái y. . ." Mắt nhỏ nhấp nháy, thấy vậy Tiêu Thiểu Giác không khỏi mềm lòng.

Hắn trở mình xuống, quay lưng về phía Lục Thanh Lam, hung ác nói: "Không cho trêu chọc ta, ngủ!"

Lục Thanh Lam "Khanh khách" nở nụ cười, bộ dạng rất vui vẻ. Tiêu Thiểu Giác dưới tình huống như vậy còn có thể khắc chế dục vọng của bản thân, nói rõ thương yêu hắn đối với nàng thật sự phát ra từ nội tâm. Trong lòng nàng cũng rất cảm động.

Cho nên nàng quyết định báo đáp hắn.

Nàng từ phía sau lưng ôm lấy hông của hắn. Tiêu Thiểu Giác cảm giác được đường cong của ngực nàng, toàn thân không khỏi cứng ngắc. "Sao nàng. . ."

Lục Thanh Lam hôn vành tai của hắn, "Vương gia, chàng có phải rất là khó chịu không." Tay nàng đụng vào tiểu tướng quân huyết mạch căng phồng phía dưới, nhất thời ngầm hiểu, không nói cũng hiểu.

Tiêu Thiểu Giác cực kỳ nhạy cảm "Hừ" một tiếng. Lục Thanh Lam cắn môi, nhỏ giọng nói: "Để ta giúp chàng đi."

Nam nhân thở hào hển, có chút lo lắng hỏi: "Giúp như thế nào?"

Lục Thanh Lam đã cởi quần lót của hắn ra, đưa thả tiểu tướng quân ra, sau đó một cái tay cầm lấy, Tiêu Thiểu Giác "Tê" thở một hơi, lập tức hiểu. Hắn cầu cũng không được, đang muốn xoay người sang chỗ khác, Lục Thanh Lam lại ngăn trở động tác của hắn, "Cứ như vậy, chàng quay đi, ta sẽ. . . xấu hổ."

Tiêu Thiểu Giác nghĩ thầm, đều là lão phu lão thê rồi, còn xấu hổ cái gì chứ. Chẳng qua bây giờ là hắn muốn cầu cạnh nàng, vô luận nàng nói như thế nào, hắn cũng sẽ làm theo.

Nàng kiếp trước dù sao cũng chìm đắm ở trong hậu cung nhiều năm, nữ tử trong hậu cung vì lấy lòng hoàng đế, ở trên giường dạng gì không có? Nàng cho dù chưa làm qua, cũng đã được nghe nói không ít.

Không ngờ kiếp trước không có cơ hội thực tế, kiếp này lại có rồi.

Lục Thanh Lam đụng đụng sờ sờ, giống như là một tiểu hài tử chiếm được món đồ chơi yêu thích, lộ vẻ thập phần hưng phấn. "Vương gia, tiểu tướng quân của chàng. . . Sao lại luôn uy vũ như vậy chứ? Chàng không cảm thấy khó chịu sao?"

Ở trong ấn tượng của nàng, hắn cơ hồ mỗi thời mỗi khắc. . . Đều là như vậy.

Tiêu Thiểu Giác dương dương đắc ý nói: "Bổn vương thiên phú dị bẩm, huống chi có một tiểu yêu tinh như nàng ở chỗ này ngày ngày trêu chọc, bổn vương đương nhiên lúc nào cũng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang!"

Nàng loay hoay cả nửa ngày còn chưa tiến vào chính đề, Tiêu Thiểu Giác có chút không kiên nhẫn nữa: "Nhanh chút." Hắn chưa thỏa mãn dục vọng, trực tiếp dẫn đường tay nàng cầm chỗ quan trọng của hắn.

Lục Thanh Lam kinh hô một tiếng, thế này cũng quá. . . thô rồi. Hai người mỗi lần làm loại chuyện đó, Tiêu Thiểu Giác đều gấp gáp rất nhanh vào chính đề, nàng đối với vật kia của hắn vẫn không có ấn tượng trực quan, lần này là thật sự thất kinh, khó trách mỗi lần nàng đều cảm giác mình muốn chết.

Kích cỡ này cũng thật sự quá dọa người.

"Nhanh lên chút, nhanh lên nữa!" Tiêu Thiểu Giác đã gấp khó dằn nổi thúc giục.

Không đến một lát, tay của Lục Thanh Lam đã có chút mỏi, "Thế này còn chưa đủ nhanh? Nhanh nữa, chàng không sợ nó bị chặt đứt sao?"

"Chỉ cái tay nhỏ bé của nàng, yên tâm, không gãy được." Nam nhân lộ vẻ cực kỳ tự tin.

Lục Thanh Lam chỉ đành tăng nhanh tốc độ.

Sau nửa canh giờ, Lục Thanh Lam thở hồng hộc dừng tay: "Chàng còn chưa xong a, hai cánh tay của ta đều sắp nâng không nổi rồi."

"Sắp được rồi, sắp được rồi!" Sắc mặt nam nhân ửng hồng, trên trán có mồ hôi trong suốt.

"Nàng thêm chút sức nữa, là xong rồi." Tiêu Thiểu Giác như dỗ hài tử dụ dỗ nàng.

"Chàng chớ gạt ta, nói như vậy chàng đã nói rất nhiều lần."

"Lần này không lừa nàng, thật sự xong rồi. Tiến thoái lưỡng nan như vậy, nàng muốn ta khó chịu chết sao?" Đã gần như là cầu khẩn.

Lục Thanh Lam chịu không nổi cái này, "Ta tin chàng một lần cuối cùng."

Lại qua không biết bao lâu, trong phòng rốt cuộc truyền ra một tiếng kêu đau đớn của nam nhân. Lục Thanh Lam thở dài một cái, đây là duyên cớ gì, làm như vậy một lần, quả thực so sánh với lần hai người chân ướt chân ráo làm còn mệt người hơn.

Thật vất vả khiến nam nhân thỏa mãn, nàng mệt mỏi gần chết, thu thập đơn giản một chút, đang muốn nằm ngủ. Nam nhân lại dây dưa quấn tới, dùng giọng nói thương lượng nói: "Làm một lần nữa đi."

Lục Thanh Lam ngạc nhiên: "Không phải là vừa làm một lần sao?"

"Nàng mới vừa rồi quá ôn nhu, căn bản không khiến nó hoàn toàn phóng thích, hiện giờ nó lại không an phận, làm sao bây giờ?" Hắn dẫn tay nàng chạm vào nơi cứng rắn đó.

Lục Thanh Lam hỏng mất hét lên một tiếng: "Chàng giết ta đi!"

Lục Thanh Lam thật sự là không có khí lực nữa, Tiêu Thiểu Giác cũng cũng không ép nàng. Tự hắn chạy đến tịnh phòng tắm nước lạnh, lúc trở lại cuối cùng tản đi vài phần hỏa khí. Ôm Lục Thanh Lam rất nhanh liền đi ngủ.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, Lục Thanh Lam bỗng nhiên kinh hô một tiếng, chợt ngồi dậy, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Tiêu Thiểu Giác cũng bị thức tỉnh, đứng dậy ôm nàng vào trong ngực, trấn an nói: "Là bị ác mộng thôi, có ta ở đây, cái gì cũng không cần sợ!"

Lục Thanh Lam ôm chặt lấy hắn, gần như nói mê nói: "Vương gia, chàng không có chuyện gì! Không có chuyện gì là tốt rồi! Chàng không có chuyện gì là tốt rồi!"

Tiêu Thiểu Giác thấy toàn thân nàng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, có chút giật mình. Vừa nhẹ vỗ về tóc của nàng, vừa hỏi: "Rốt cuộc mơ cái gì, hù dọa nàng thành như vậy?"

Lòng Lục Thanh Lam vẫn còn sợ hãi: "Ta nằm mơ, vương gia bị bệnh đậu mùa, đầy mặt đều là sẩn phát ban, rất dọa người."

Tiêu Thiểu Giác cười trấn an nói: "Ta khi còn bé đã từng bị đậu mùa, cho nên nàng không cần lo lắng."

"Thật sự sao? Chàng không phải là dỗ dànhta chứ? Sao ta lại không thấy một cái sẹo rỗ nào ở trên mặt chàng?" Mặt của hắn nàng ngày ngày nhìn, nhìn một lần mê muội một lần, cơ hồ hoàn mỹ không có bất kỳ tỳ vết nào.

Tiêu Thiểu Giác nói: "Ta lúc nhỏ phát hiện sớm, trị liệu kịp thời. Cho nên không lưu lại dấu vết gì." Hắn lại nói: "Chỉ là một giấc mộng, cũng không phải là sự thật, thời gian không còn sớm, nhanh ngủ đi."

Lục Thanh Lam biết hắn sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm tiến cung, thời gian ngủ không nhiều lắm, nàng đau lòng hắn, mặc dù có một bụng lời nói muốn nói cùng hắn, vẫn là ngoan ngoãn làm ổ trong ngực của hắn, rất nhanh liền ngủ mất.

Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, lại đã là mặt trời lên cao. Lục Thanh Lam cảm thấy mấy ngày nay ở vương phủ, các loại thói quen tốt nàng dưỡng thành ở nhà mẹ đẻ lúc trước đều sắp bị hoang phế, dọn dẹp ở trong lòng mình một phen, nàng lại trở nên yên tâm thoải mái, bọn nha hoàn hầu hạ nàng dậy, nàng mới phát giác cánh tay của mình đau nhức giơ lên không nổi.

Nhớ tới hoang đường đêm qua, nàng không khỏi mặt đỏ tim đập.

Mặc Hương lại có chút không rõ ràng cho lắm, "Vương phi, ngài sao lại làm bị thương cánh tay rồi?"

Mặc Cúc loáng thoáng đoán được cái gì, trợn mắt nhìn nha đầu ngốc này một cái, Mặc Hương le lưỡi, "Ngài xem như nô tỳ không nói gì."

Lúc Lục Thanh Lam ăn điểm tâm có chút không yên lòng, nàng vẫn luôn nghĩ tới giấc mộng tối ngày hôm qua. Bỗng nhiên trong lúc đó, nhớ tới cái tỳ nữ đụng phải mình liền hoang mang rối loạn kia, nàng đột nhiên cảm thấy có chút bất an.

Mặc Cúc thấy nàng đang ăn, bỗng nhiên dừng đũa, không nhịn được thấp giọng hỏi: "Vương phi, ngài sao vậy?"

Lục Thanh Lam nói: "Tỳ nữ ngày hôm qua, gặp bổn vương phi biểu hiện rất sợ hãi kia, ngươi nói nàng là châm tuyến trong phủ có đúng không?"

Mặc Cúc gật đầu: "Đúng a! Vương phi. . ."

Lục Thanh Lam cắt đứt lời nàng, "Ngươi lập tức phái người về phủ truyền lời, để nương ta tra lai lịch của nàng một chút."

Mặc Cúc thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc dị thường, không dám hỏi nhiều, đang muốn đi ra ngoài làm việc, Lục Thanh Lam nói: "Được rồi, ngươi kêu người của mã phòng chuẩn bị xe ngựa, ta muốn lập tức trở về Trường Hưng hầu phủ." Trong lòng nàng luôn mơ hồ có chút bất an.

Phía trên Lục Thanh Lam không có bà bà, xuất phủ cực kỳ tự do. Mã phòng rất nhanh đã chuẩn bị xong xe ngựa, đợi lúc Lục Thanh Lam tới Trường Hưng hầu phủ, Kỷ thị còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, nhìn thấy nữ nhi trước mặt, nàng có chút bối rối: "Bảo Nhi, sao ngươi lại tới nữa?" Tần suất về nhà mẹ đẻ như vậy, sẽ bị người ta bàn tán.

Lục Thanh Lam tiến lên khoác ở trên cánh tay của mẫu thân: "Sao vậy, nương không hoan nghênh ta trở về sao?"

Kỷ thị dẫn nàng vào trong phòng, mẹ con hai người ngồi xuống, Kỷ thị nói: "Ngươi gấp gáp trở về như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?"

Lục Thanh Lam sợ mẫu thân lo lắng, tận lực nói một cách uyển chuyển: "Ngài có biết Xuân Oanh này không?" Lục Thanh Lam liền đem chuyện ngày hôm qua gặp phải hai nha hoàn nói một lần.

Kỷ thị nói: "Ngươi là lo lắng có người muốn hại chúng ta sao? Ngươi có phải quá đa tâm rồi không. Xuân Oanh là nô tài con gia sinh* của nương, tuyệt sẽ không phản bội ta."

(*)家生子 [gia sinh tử] có nghĩa là những đứa trẻ được sinh ra trong nhà của chủ nhân nô lệ nữ.

Lục Thanh Lam nói: "Ta rốt cuộc vẫn có chút không yên lòng, chuyện này vẫn là điều tra thêm đi cho thỏa đáng. Trước tra nha hoàn ngày hôm qua ở chung một chỗ cùng nàng kia một chút."

Kỷ thị suy nghĩ một chút, "Cẩn thận lái được thuyền muôn đời, ngươi đã nói như vậy, vậy chúng ta liền điều tra thêm là được." Kỷ thị liền kêu Cảnh ma ma tới, bảo nàng đi thăm dò hai nha hoàn này.

Mẹ con hai người ngốc ở trong phòng cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, chờ tin tức của Cảnh ma ma. Qua hơn nửa canh giờ, Cảnh ma ma vẻ mặt cổ quái trở lại, nói với Kỷ thị và Lục Thanh Lam: "Phu nhân, vương phi, thật đúng là có cổ quái, nữ tử ở chung một chỗ cùng Xuân Oanh hôm qua kia tên là Hạnh Nhi, là châm tuyến của tam phòng, bởi vì ca ca nàng cưới biểu tỷ của Xuân Oanh, hai người coi như là có chút quan hệ thân thích, ngày thường lui tới cũng không nhiều, nhưng gần đây lại thường xuyên đi phòng châm tuyến tìm Xuân Oanh lãnh giáo châm pháp. Đây còn không phải là kỳ quái nhất, kỳ quái chính là, từ lúc Hạnh Nhi hôm qua sau khi bái kiến vương phi một lần, liền không hiểu sao lại ' bệnh' rồi, sáng sớm hôm nay đã bị Tam phu nhân chuyển đến thôn trang."

Kỷ thị cũng có chút giật mình.

"Hạnh Nhi này, tay nghề châm tuyến như thế nào? So với Xuân Oanh thì sao? Xuân Oanh gần đây đã làm xiêm y cho ai?" Nàng suy tư nói.

"Ngươi hoài nghi Hạnh Nhi động tay động chân ở trên xiêm y của chúng ta ư?"

"Không phải là Hạnh Nhi, rất rõ ràng, là tam phòng." Lục Thanh Lam nói.

"Không tốt!" Kỷ thị nhớ tới một chuyện, chợt đứng lên, đi ra bên ngoài. Lục Thanh Lam vội vàng đuổi theo, Kỷ thị chạy chậm hướng về viện của Vinh ca nhi. Lục Thanh Lam hỏi Cảnh ma ma: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt Cảnh ma ma cũng có chút trắng bệch: "Bởi vì Tam gia từ chiến trường Yến quốc đắc thắng hoàn triều, phu nhân lệnh Xuân Oanh làm cho hắn một bộ quần áo trong. . ." Lục Thanh Lam cũng cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Chẳng lẽ, tam phòng thế nhưng hạ thủ với một hài tử như Vinh ca nhi?

Vinh ca nhi năm nay đã chín tuổi, sớm đã chuyển đến tiền viện ở, lúc Kỷ thị vô cùng lo lắng chạy tới viện của hắn, hắn đang nằm ở trên giường.

Kỷ thị trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm xấu, đi tới trước giường của Vinh ca nhi nói: "Vinh ca nhi, ngươi không đi học đường học, sao vẫn còn ở nơi này ngủ?"

Vinh ca nhi hừ hừ một tiếng: "Mẫu thân, đầu ta đau!"

Kỷ thị đưa tay sờ cái trán của Vinh ca nhi, có chút nóng, nhi tử thế nhưng phát sốt. Trong lòng nàng lộp bộp một cái, quay đầu lại liền khiển trách tỳ nữ nói: "Các ngươi hầu hạ thiếu gia như thế này sao? Hắn sốt, thế nhưng không đi Thúy Phong uyển nói với ta một tiếng? Thật là quá không thể tưởng tượng nổi rồi."

Nàng rất ít giận dữ như vậy, thần sắc nghiêm nghị, nhóm nha hoàn ma ma bị làm cho sợ đến quỳ đầy đất. Lúc Lục Thanh Lam tiến vào, vừa lúc thấy một màn như vậy.

Vinh ca nhi còn giãy dụa đứng dậy cầu tình cho các nàng: "Nương, ngươi đừng trách bọn họ, là ta không cho các nàng nói cho ngài. Đêm qua ca ca trở về, ta nhất thời cao hứng, chơi đến sau nửa đêm mới buồn ngủ, hôm nay có chút nhức đầu cũng là bình thường." Hắn sợ nói ra bị Kỷ thị trách cứ, cho nên phân phó nha hoàn gạt Thúy Phong uyển, cho rằng uống chút thuốc liền không sao.

Lục Thanh Lam tiến lên, khoát tay, nói với bọn hạ nhân: "Nơi này không có chuyện của các ngươi nữa, đều đi xuống đi." Nàng ngồi xuống ở trước giường của đệ đệ, đưa thay sờ sờ trán của hắn: "Vinh ca nhi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Vinh ca nhi mạnh chống nói: "Ta không sao, chỉ là có chút nhức đầu."

Lục Thanh Lam phân phó Cảnh ma ma đi mời Chu tiên sinh tới, nhìn thấy đệ đệ mặc một bộ áo lót thêu hoa mai rộng rãi hỏi Kỷ thị: "Chính là xiêm y này sao?"

Kỷ thị gật đầu, sắc mặt có chút giật mình. Kỷ thị tự thân động thủ giúp Vinh ca nhi cởi bỏ áo lót.

Vinh ca nhi có chút xấu hổ: "Nương, ngươi làm cái gì vậy?"

Kỷ thị nói: "Cái xiêm y này không thể mặc nữa."

Đang nói Chu tiên sinh đã tới, nói đơn giản mấy câu liền bắt đầu bắt mạch cho Vinh ca nhi, Kỷ thị ở một bên hỏi: "Chu tiên sinh, Vinh ca nhi thế nào?"

Thần sắc Chu tiên sinh ngưng trọng, trầm mặc chốc lát, đổi một cái cánh tay khác tiếp tục bắt mạch, cuối cùng hắn buông cánh tay của Vinh ca nhi ra nói: "Có thể ra chỗ khác nói chuyện không."

Kỷ thị thấy hắn như thế, sắc mặt đã tái nhợt.

Lục Thanh Lam coi như trấn định, mời Chu tiên sinh đến bên trong phòng tiếp khách bên cạnh, đích thân rót cho hắn một chén trà: "Chu tiên sinh, Vinh ca nhi rốt cuộc là bị bệnh gì, kính xin ngươi nói chi tiết."

Chu tiên sinh trầm ngâm một chút, nói: "Lão phu thấy mạch tượng của Ngũ công tử, tựa hồ là nhiễm. . . bệnh đậu mùa."

Bệnh đậu mùa ——

Nghe cái từ này, thân thể Kỷ thị nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa ngồi không ổn ở trên ghế. "Gần đây hài nhi của ta không xuất phủ, cũng chưa từng tiếp xúc với bệnh nhân bị bệnh đậu mùa, bệnh này rốt cuộc là như thế nào?" Trong thanh âm đã mang theo khóc nức nở. Phải biết rằng ở kinh sư đợt bệnh đậu này mùa thế tới rào rạt, trong kinh rất nhiều nhà quan to quý nhân đều có người nhiễm bệnh này, mỗi ngày đều có không ít người chết, vì vậy Kỷ thị đã bị sợ đến tay chân như nhũn ra.

Lục Thanh Lam cũng là tâm như dầu sôi: "Chu tiên sinh, đệ đệ của ta phát hiện sớm, ngài nhanh chóng cho hắn dùng thuốc, có thể chữa khỏi trước khi hắn phát ban không?"

Chu tiên sinh do dự một chút, "Được rồi loại bệnh này, người nào cũng không thể nắm chắc, lão phu chỉ có thể hết sức thử một lần." Tỉ lệ tử vong của bệnh đậu mùa cao gần một phần ba, căn bản cũng không có thuốc thang gì đặc trị cả, nói cách khác, người nào bị loại bệnh này, chỉ có thể dựa vào vận khí.

Kỷ thị vừa gấp vừa sợ: "Vậy phải làm sao bây giờ?". Không nhịn được khóc lên.

"Mẫu thân, đệ đệ sẽ không có chuyện gì. Ta nhất định sẽ không để hắn có việc gì." Những lời này thay vì là nói cho Kỷ thị nghe, chi bằng nói là cho chính nàng nghe.

Chu tiên sinh nói: "Việc này không nên chậm trễ, lão phu trước khai đơn thuốc cho Ngũ công tử, uống một liều xem thử."

Lục Thanh Lam vội nói: "Tiên sinh mau đi đi." Nàng dùng ánh mắt ra hiệu một cái, Mặc Cúc biết ý đi theo.

Kỷ thị lục thần vô chủ, Lục Thanh Lam kiếp trước đã trải qua không ít sóng to gió lớn, gặp chuyện này, ngược lại có thể thu nhiếp tinh thần, nàng trước ra lệnh phong tỏa tiểu viện Vinh ca nhi ở, tất cả hạ nhân vô luận xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không được rời khỏi tiểu viện, tiếp nhận cách ly.

Bệnh đậu mùa là bệnh truyện nhiễm hết sức lợi hại, nếu là từ trong tiểu viện của Vinh ca nhi truyền đi, sẽ mang đến một trận tai họa cho Trường Hưng hầu phủ.

Đợi an bài thỏa đáng hết thảy, đơn thuốc của Chu tiên sinh cũng đã khai xong. Lục Thanh Lam ra lệnh bọn nha hoàn sắc thuốc. Mọi người mặc dù không biết Vinh ca nhi rốt cuộc bị bệnh gì, nhưng không khí tựa như mưa gió sắp đến, làm cho tất cả các nàng đều bồn chồn trong lòng.

Thuốc rất nhanh liền sắc xong, Kỷ thị nhận lấy chén thuốc, muốn đích thân mớm thuốc cho Vinh ca nhi. Lục Thanh Lam lại ngăn trở nàng: "Mẫu thân, để ta đi. Ta khi còn bé đã từng bị bệnh đậu mùa, không sợ lây bệnh. Ngài lại chưa từng bị bệnh đậu mùa."

"Để ta đi, là ta vô dụng, không bảo vệ tốt Vinh ca nhi! Nếu Vinh ca nhi có tam trường lưỡng đoản gì, ta cũng sống không nổi." Nước mắt của Kỷ thị rào rào rơi xuống.

Trong lòng Lục Thanh Lam cũng cực kỳ khó chịu: "Ngài không vì mình suy nghĩ, cũng nên nghĩ cho cha ta. Ngài muốn bị Vinh ca nhi lây bệnh, lại truyền cho phụ thân sao?"

"Ta. . ." Kỷ thị nghĩ đến trượng phu, nước mắt chảy càng lợi hại hơn.

Rốt cuộc không tranh cãi nữa, Lục Thanh Lam đi vào đút thuốc cho Vinh ca nhi, trạng thái của Vinh ca nhi hiện tại còn tốt, hắn cũng không biết mình bị bệnh gì, Lục Thanh Lam nói cho hắn mấy chuyện cười, Vinh ca nhi rất vui vẻ, rất nhanh đã bị nàng dụ dỗ ngủ thiếp đi.

Lục Thanh Lam từ bên trong nội thất đi ra, phát hiện Lục Thần, Lục Văn Đình đều tới.

Hai cha con đang ở phía trước chiêu đãi khách nhân, nghe nói Vinh ca nhi bị bệnh, vội vội vàng vàng chạy tới. Lục Thanh Lam thấy vẻ mặt hai người khiếp sợ, cũng biết Kỷ thị đã nói tất cả cho bọn họ.

Lục Thanh Lam ngồi xuống cách bọn họ xa xa, nàng cũng không muốn lây bệnh đậu mùa bệnh cho thân nhân.

Lục Thần nói: "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Đều là ta vô năng!" Nước mắt của Kỷ thị vẫn chưa từng ngừng.

Lục Thanh Lam nói: "Ta đã kêu Chu tiên sinh cầm kiện áo lót Xuân Oanh làm đi kiểm nghiệm rồi, hẳn rất nhanh sẽ có kết quả."

"Áo lót cái gì?" Lục Văn Đình hỏi, tay của hắn ở trên ghế dựa gõ dồn dập, cho thấy nội tâm bất an.

Lục Thanh Lam đơn giản đem chân tướng nói một lần.

Đang nói, Chu tiên sinh tới. Sau khi hành lễ cho mọi người nói: "Áo lót của Ngũ công tử ta đã kiểm nghiệm qua, phía trên có một cỗ vị chát nhàn nhạt, hẳn là chất dịch của bệnh nhân bị đậu mùa lưu lại sau khi vỡ, dùng mắt thường nhìn không ra, lại bị mùi của huân hương che lại, nếu không phải lúc trước vương phi nhắc nhở, chính là ta cũng rất khó phát hiện. Hẳn là lúc trước đã bị bệnh nhân mặc qua."

"Cái gì?" Toàn gia đều đứng lên. Vinh ca nhi mặc xiêm y này đã chừng mấy ngày, có thể không bị bệnh sao?

"Tam phòng!" Lục Văn Đình từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, trong mắt hiện lên sát cơ nồng đậm, "Vinh ca nhi nếu có tam trường lưỡng đoản, ta khiến cả nhà bọn hắn đền mạng!"

Sắc mặt Chu tiên sinh biến hóa, xung đột của nhị phòng và tam phòng hắn có nghe thấy, lại không nghĩ rằng tam phòng ác độc như thế, lại hạ thủ với một hài đồng không đến mười tuổi, chẳng qua là chuyện như vậy hắn quan tâm không nổi, chỉ có thể giả câm vờ điếc.

Lục Thanh Lam kịp thời ra mặt giải vây: "Chu tiên sinh cực khổ, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi." Lệnh Mặc Cúc đưa cho hắn một cái hồng bao lớn, tiễn người ra ngoài.

"Phụ thân, mẫu thân, các ngươi về Thúy Phong uyển nghỉ ngơi trước. Có tin tức ta cùng Bảo Nhi sẽ nói cho các ngươi biết trước tiên. Bảo Nhi ngươi ở đây chiếu cố tốt Vinh ca nhi, ta muốn đích thân đi tra hỏi Xuân Oanh." Giọng nói của hắn trầm ổn trấn định, khiến người ta không thể tự chủ dựa theo hắn đi làm.

"Ca ca tâm tư kín đáo, ngươi đi thẩm vấn không còn gì tốt hơn." Con cái đều đã lớn, lại càng là nhân trung long phượng, Lục Thần và Kỷ thị gặp chuyện ngược lại thành vai phụ.

Lục Văn Đình lại dặn dò mấy câu, ra khỏi viện của Vinh ca nhi. Lục Thần và Kỷ thị muốn vào thăm Vinh ca nhi một chút, Lục Thanh Lam không ngăn được.

Hai vợ chồng thấy Vinh ca nhi ngủ say sưa, lúc này mới hơi hơi yên tâm, Lục Thanh Lam rốt cuộc khuyên được bọn họ rời khỏi tiểu viện.

Cha mẹ vừa đi, Lục Thanh Lam ngồi phịch ở trên ghế. Thật ra nàng cũng là lòng lo như lửa đốt, nhưng ở trước mặt cha mẹ hết lần này tới lần khác còn phải ra vẻ trấn định, tránh cho Kỷ thị càng thêm lo sợ không yên.

Nghĩ đến tối nay chiếu cố Vinh ca nhi sợ là không thể ngủ, nàng gọi Mặc Cúc đi thu thập sương phòng một chút, mình tới sương phòng thiếp trước một lát. Đợi nàng tỉnh, phát hiện Tiêu Thiểu Giác đang ngồi ở bên giường của nàng, trên mặt hàm chứa nụ cười thản nhiên: "Tỉnh rồi à?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp