Hai ngày sau, Thập hoàng tử Tiêu Thiểu Vĩ mang một ngàn kinh quân hộ tống Tam công chúa đi tới Yến quốc thành thân cùng Tưởng Tín Hồng mới vừa đi lên vương vị. Lục Thanh Lam tiễn Tam công chúa, còn chưa kịp thương cảm khổ sở, Lục Hãn và Lục Văn Đình đã đồng thời trở về.
Hai người Lục gia một người ở chiến trường Yến quốc chuyển bại thành thắng, đánh bại địch nhân binh lực cách xa mình, hơn nữa còn bắt sống chủ soái quân địch; một người dựa vào tam thốn bất lạn chi thiệt*, khẩu chiến quần hùng, ở trên bàn đàm phán biến chiến tranh thành tơ lụa, hai người đều lập được công lớn.
(*)三寸不烂之舌[tam thốn bất lạn chi thiệt] Mao Toại trợ giúp Bình Nguyên Quân của Triệu quốc đi Sở quốc đàm phán thành công, sau khi về nước được sự khen ngợi của Bình Nguyên Quân. Bình Nguyên Quân nói, thủ hạ của bản nhân đa mưu túc trí nhân sĩ hơn ngàn, ít cũng có mấy trăm, cũng không bằng Lão Mao. Kết luận là: "Mao tiên sinh dùng tam thốn bất lạn chi thiệt, mạnh hơn trăm vạn chi sư." Dùng để đánh giá cao, lập tức đề bạt Mao Toại làm một nhân vật đa mưu túc trí cao nhất.
Gia Hòa đế phái Khánh vương Tiêu Thiểu Giác tự mình giao nghênh* hai mươi dặm, tỏ vẻ kính trọng với hai vị công thần.
(*) 郊迎 [giao nghênh] giao: ngoại ô ; ngoại thành; chỗ cách xa thành một trăm dặm. Giao nghênh: nghênh đón phía ngoài thành.
Tiêu Thiểu Giác và Lục Văn Đình hai thanh niên khí phách gặp mặt ở ngoài thành, vẫn là trước sau như một tràn đầy địch ý đánh giá lẫn nhau một phen, hai người bọn họ cũng nói không rõ, đây rốt cuộc là vì sao. Hiện giờ Tiêu Thiểu Giác cưới Lục Thanh Lam làm thê, hai người ân ái không thôi, nhưng không hiểu sao thấy Lục Văn Đình đều cảm giác tựa hồ đời trước hai người là oan gia.
Chỉ thấy Lục Văn Đình mặc một thân ngân khôi ngân giáp, dung mạo không đổi, nhưng toàn thân nhìn qua lại đã có biến hóa rất lớn, trải qua sự gột tẩy của trận chiến Yến quốc này, hắn càng thêm thành thục càng thêm tự tin, ngồi ở trên lưng ngựa sống lưng thẳng tắp, phong thái chiếu nhân, mơ hồ có phong thái của danh tướng đế quốc tương lai.
Tiêu Thiểu Giác là thay thế hoàng đế tới đón người, Lục Văn Đình xuống ngựa, quỳ trên mặt đất nói: "Mạt tướng tham kiến vương gia!"
Tuy có một chút địch ý không tránh khỏi như vậy, Tiêu Thiểu Giác vẫn là cực kỳ tán thưởng vị đại cữu tử này. Hắn xuống ngựa, tự mình đỡ Lục Văn Đình dậy: "Lục tướng quân, cực khổ."
Lúc này Lục Hãn cũng từ trong xe ngựa xuống, tới bái kiến Tiêu Thiểu Giác.
Tiêu Thiểu Giác nói: "Hai vị sao lại cùng trở về?"
Lục Văn Đình nói: "Vừa lúc nghe nói Đại bá phụ kết thúc đàm phán, cũng muốn gấp trở về từ Chu quốc, mạt tướng liền đợi hắn mấy ngày, tránh cho có tặc nhân muốn bất lợi với Đại bá phụ."
Tiêu Thiểu Giác gật đầu tỏ vẻ hiểu, hắn hỏi Lục Văn Đình: "An Bình hầu Tiền Thông đồng thời trở về cùng ngươi chứ?"
Trước đây Tiền Thông bị Nhạc Viêm bắt sống, áp tải đến Thượng Kinh. Về sau Lục Văn Đình lại bắt được Trữ Tài Lương, dưới sự điều đình của Lục Hãn, hai nước trao đổi tù binh, Tiền Thông cũng bị mang trở về.
Lục Văn Đình nói: "Tiền Thông theo quân ta cùng trở về."
Tiêu Thiểu Giác cảm thấy hưng phấn: "Giao hắn cho bổn vương đi."
Lục Hãn và Lục Văn Đình liếc mắt nhìn nhau, Tiền Thông là cữu cữu của Nhị hoàng tử, lần này Nhị hoàng tử gắng sức để hắn làm Thống soái Chinh Yến, kết quả tang sư nhục quốc, bản thân lại thành tù binh, nếu hắn rơi vào trong tay Tiêu Thiểu Giác, dựa vào bản lĩnh tra tấn của hắn, tất nhiên có thể cạy miệng của Tiền Thông, lấy được không ít thông tin quan trọng của Nhị hoàng tử.
Lục Hãn hỏi dò: "Vương gia, ngài này là chuẩn bị động thủ với vị kia sao?"
Vị kia, đương nhiên là Nhị hoàng tử.
Tiêu Thiểu Giác khẽ mỉm cười: "Là ta cùng Đại hoàng huynh muốn động thủ."
Trên mặt Lục Hãn một vẻ mặt hiểu rõ. "Hạ quan nghe nói Trần quốc Phò mã Thông Tự Di, Văn Uyên các Đại học sĩ Tùng Tuấn Phát ở Hành Châu đã tra được tương đối, lần này hai bút cùng vẽ, vị kia sợ là không có được mấy ngày yên lành nữa."
Bên kia, Trường Hưng hầu phủ cũng là tụ tập tân khách, phi thường náo nhiệt.
Lục Thanh Lam sáng sớm đã trở về nhà mẹ đẻ. Nhi tử danh dự quay về, Lục Thần và Kỷ thị đều cao hứng mặt mày hớn hở. Không ngừng có gã sai vặt đi vào bẩm báo.
"Đại lão gia và Tam gia đã vào thành."
". . . Khánh vương gia đi cùng, tiến cung diện thánh rồi."
Hai người Lục Hãn và Lục Văn Đình đi chính là công sai, trở về kinh đương nhiên phải gặp hoàng thượng mới có thể về nhà, trên dưới Lục gia chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Lục Thanh Lam ngồi ở chính phòng của nhị phòng, không ngừng có quý phụ nhân trong quan trường đến bái hội nàng và Kỷ thị, mắt thấy Lục Văn Đình một viên tướng tinh không có lông cánh sẽ bay lên, những người này đương nhiên muốn sớm đi lập quan hệ tốt với nhị phòng.
Nghe các nàng nói chút lời khen tặng, ban đầu Lục Thanh Lam còn hứng thú, nhưng nói đến nói đi, những người này nói đại để giống nhau, đều là lặp đi lặp lại, Lục Thanh Lam cũng có chút không nhịn được, liền mang Mặc Cúc và Mặc Hương đến hoa viên phía sau đi bộ.
Lục Thanh Lam sống ở Trường Hưng hầu phủ hai đời, cũng hết sức quen thuộc với từng cọng cây ngọn cỏ của nơi này, chủ tớ ba người đi lòng vòng ở trong hoa viên, nơi xa truyền đến một trận thanh âm cười vui, Mặc Hương mắt sắc, nói với Lục Thanh Lam: "Đây không phải là Ngũ gia sao?"
Lục Thanh Lam vừa nhìn không phải sao. Vinh ca nhi mặc một thân tiểu áo bào xanh ngọc, mang theo mấy gã sai vặt tuổi tác xấp xỉ đang thả hà đăng ở trong ao sen.
Lục Thanh Lam liền đi tới. Vinh ca nhi nghênh đón, "Lục tỷ tỷ sao ngươi lại tới đây?"
Lục Thanh Lam đưa thay sờ sờ đầu của đệ đệ, nàng và đệ đệ quan hệ tốt, cũng không quanh co: "Vinh ca nhi, sao ngươi không đi học, lại chạy tới nơi này chơi?"
Vinh ca nhi có chút ủy khuất: "Gần đây bên ngoài lưu hành bệnh đậu mùa, trong học đường có mấy vị đồng môn nhiễm đậu, cha nương sợ lây bệnh cho ta, không cho ta đi học đường, rất không thú vị, ta đành tìm một chút việc tự chơi đùa. Lục tỷ tỷ, nếu không ngươi mang ta đi chơi đi, ngươi hiện giờ là vương phi rồi, mẫu thân cũng không quản được ngươi."
Lục Thanh Lam thời gian này bận rộn cuộc sống ngọt ngào hai người cùng Tiêu Thiểu Giác, chuyện phát sinh bên ngoài nàng cơ hồ đều không biết, liền dùng ánh mắt hỏi thăm đi nhìn Mặc Hương.
Mặc Hương gật đầu: "Là có chuyện như vậy, hiện giờ trong kinh sư bệnh đậu mùa lan tràn, mọi nhà đều đang cung phụng đậu thần nương nương."
Lục Thanh Lam liền dùng ngón tay điểm đầu của Vinh ca nhi: "Ngươi còn chưa phát đậu mùa, cha mẹ như vậy cũng là đau lòng ngươi bảo vệ ngươi, ngươi thành thành thật thật ở lại trong phủ, đợi lần dịch bệnh này qua, ta kêu tỷ phu của ngươi mang chúng ta cùng đi thôn trang ở kinh giao."
Vinh ca nhi vốn là có chút như đưa đám, nghe nửa câu sau lập tức cao hứng trở lại: "Thật sự ư? Thật tốt quá!"
Lục Thanh Lam cười sờ sờ đầu của hắn: "Tỷ tỷ còn có thể lừa ngươi sao, được rồi nhanh đi chơi đi."
Vinh ca nhi nói: "Nếu không Lục tỷ tỷ cùng ta thả hà đăng đi?"
Lục Thanh Lam cười cười: "Ngươi cho rằng ta còn là tiểu hài tử a." Rốt cuộc bị Vinh ca nhi quấn lấy thả một chiếc hà đăng, lúc này mới thoát thân.
Vừa đi vừa phân phó Mặc Cúc nói: "Đi về hỏi hỏi Trần ma ma, vương gia đã phát đậu mùa chưa, trong phủ chúng ta cũng nên cẩn thận chút." Nàng khi còn bé đã phát đậu mùa, ngược lại không cần lo lắng cho mình.
Chủ tớ ba người dọc theo một cái đường nhỏ của hậu hoa viên đi dạo không có mục đích, Lục Thanh Lam ở trong vương phủ sống thích ý, không có chuyện gì phiền lòng, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười thản nhiên.
Đang đi, bỗng nhiên nhìn thấy hai nha hoàn cười cười nói nói từ một con đường khác đi tới, nhìn thấy ba người Lục Thanh Lam, hai người liền ngừng lại, quỳ gối hành lễ. Có một nha hoàn không biết tại sao, vội vàng hấp tấp, cây trâm trên đầu đều rơi ra.
Nha hoàn kia thấy mình bêu xấu ở trước mặt Lục Thanh Lam, lại càng khẩn trương nói cũng nói không được: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!" lời nói quả thực không mạch lạc.
Lục Thanh Lam hơi kinh ngạc, nàng đương nhiên sẽ không làm giá vương phi gì với hai nha hoàn, vẻ mặt ôn hoà nói: "Không cần đa lễ, đi làm việc của các ngươi đi."
Nha hoàn biểu hiện kinh hoảng kia như được đại xá, như chạy trốn rời đi.
Sau khi hai người đi, Lục Thanh Lam hỏi: "Hai nha hoàn mới vừa rồi kia các ngươi nhận ra sao?"
Mặc Cúc suy nghĩ một chút nói: "Người cao kia, tên là Xuân Oanh, là nữ nhi thị tì của phu nhân, có một đôi tay khéo léo, làm châm tuyến ở nhị phòng chúng ta, lúc trước còn thêu xiêm y cho vương phi. Về phần người thấp, nô tỳ lại không nhận ra, nghe hai người các nàng nói chuyện, tựa hồ cũng là ở phòng châm tuyến."
Lục Thanh Lam gật đầu, nói: "Các ngươi có cảm thấy người có bộ dáng thấp kia mới vừa rồi có chút sợ ta không?"
Mặc Hương "Xì" cười một tiếng nói: "Nàng đại khái là cho tới bây giờ chưa từng thấy người tôn quý như vương phi, cho nên mới thất thố đi?"
Lục Thanh Lam điểm cái đầu của nàng: "Chỉ ngươi miệng ngọt." Tuy nói như vậy, ngược lại cũng cảm thấy Mặc Hương nói có vài phần đạo lý, cũng không suy nghĩ nhiều.
Lúc này có người đến tìm, bẩm báo nói Đại lão gia và Tam gia đã trở về phủ.
Lục Thanh Lam liền vội vội vàng vàng mang theo hai nha hoàn trở về chính phòng, cũng ném cái tiểu nhạc đệm này đến tận sau ót.
Tiêu Thiểu Giác tiễn Lục Hãn và Lục Văn Đình về phủ, hắn là con rể hầu phủ, vừa vặn tham gia gia yến của hầu phủ.
Trong yến tiệc Lục Hãn và Lục Văn Đình mặt mày hớn hở. Hoàng đế bận rộn như vậy, tiếp kiến hai người lại nói chuyện ước chừng hơn nửa canh giờ, càng thêm tán thưởng với chiến công hai người đạt được, hơn nữa tỏ vẻ theo sau còn có ý chỉ đến Lục gia, hai người đều có phong thưởng. Bởi vì Lục Văn Đình ban đầu là thị vệ của hoàng đế, coi như là môn sinh của thiên tử, hiện giờ hắn có tiền đồ như vậy, rất cho Gia Hòa đế mặt mũi, Gia Hòa đế cực kỳ hài lòng đối với hắn.
Người ba phòng tụ ở chung một chỗ chuyện trò vui vẻ, nâng ly cạn chén. Đại phòng và nhị phòng đều có thu hoạch, mắt thấy con cái có tiền đồ, phát triển không ngừng, cô đơn nhất liền là tam phòng rồi.
Trong bữa tiệc Tam phu nhân mặt mũi tiều tụy, không có chút sắc mặt vui mừng nào, giống như là nhà ai thiếu nàng một vạn lượng bạc không trả, cực kỳ mất hứng.
Tiêu Thiểu Giác thấy vậy cau mày, hận không thể lập tức đuổi nàng đi ra khỏi phòng. Lục Diệp cũng là vẻ mặt ngượng ngùng, không người nào hỏi thăm.
Chẳng qua tam phòng biểu hiện như vậy là có nguyên nhân. Ba ngày trước, Lục Thanh Nhân sinh non.
Từ lúc Lục Thanh Nhân đến Ngạc quốc công phủ, cái tính tình không buông tha người của nàng kia, ở cùng ai đều không sống nổi, huống chi Trương Đào còn là một kẻ kỳ ba như vậy. Hai người ba ngày một tranh cãi nhỏ, năm ngày một tranh cãi lớn, cái tính tình phong lưu kia của Trương Đào, cách ba năm bận liền nạp một phòng thiếp, ban đầu Lục Thanh Nhân chết sống không đồng ý, sau lại từ từ cũng quen thành tự nhiên.
Nàng muốn quan tâm, cũng thật sự không quan tâm được nhiều như vậy.
Thế này còn chưa tính. Ngạc quốc công phủ của cải ít, mà đồ cưới của Lục Thanh Nhân coi như là phong hậu, vì vậy chẳng những Trương Đào, ngay cả cha mẹ của Trương Đào, cũng nghĩ hết biện pháp moi tiền từ trong tay của nàng.
Vì những chuyện này, nàng và Trương Đào cơ hồ ngày ngày cãi nhau đánh nhau, Trương Đào cũng không phải là nam nhân có phong độ, có đôi khi thậm chí gia tăng quyền cước với nàng. Lục Thanh Nhân ba ngày hai lần chạy về nhà mẹ đẻ, xin Triệu thị đi Ngạc quốc công phủ làm chỗ dựa cho nàng. Nếu là tình huống bình thường, nhi tử làm ra chuyện như vậy, cha mẹ luôn sẽ khuyên hắn thu liễm, nhưng cha mẹ của Trương Đào lại là một đôi kỳ ba, chẳng những không có chút hối hận nào, mỗi lần đều chửi nhau với Triệu thị, đem chuyện Lục Thanh Nhân sắp đặt lúc trước ra nói một lần, làm Triệu thị tức chết đi được.
Triệu thị có lòng muốn Lục Thanh Nhân và Trương Đào cùng cách, nhưng danh tiếng Lục Thanh Nhân hỗn độn, nếu lại cùng cách nữa, làm sao còn có người sẽ muốn nàng? Đi tìm Lão phu nhân, Lão phu nhân cũng không quản Trương Đào, chỉ kêu bọn họ nhẫn nại, đợi Lục Thanh Nhân sinh hạ hài tử, có lẽ Trương Đào nể mặt hài tử sẽ đối tốt với Lục Thanh Nhân hơn một chút.
Triệu thị cũng nghĩ như vậy, cho dù Trương Đào cùng cha mẹ hắn không hối cải, có hài tử, Lục Thanh Nhân tương lai cũng có chỗ dựa vào, cho dù là trông coi hài tử lớn lên, cũng tốt hơn thê thê thảm thảm như bây giờ.
Triệu thị kêu Lục Thanh Nhân nhẫn nại hết lần này tới lần khác, đến tháng ba năm nay, cũng chính là khoảng lúc Lục Thanh Lam thành thân, Lục Thanh Nhân rốt cuộc có hài tử. Triệu thị nghe xong vui mừng quá đỗi.
Toàn gia Trương Đào cũng thật cao hứng, thái độ đối với Lục Thanh Nhân cũng tốt hơn nhiều.
Vốn tưởng rằng đợi được đến mây mờ trăng tỏ, lại không ngờ mắt thấy thai ba tháng đã vững rồi, lại xảy ra chuyện.
Lục Thanh Nhân sau khi mang thai không thể cùng phòng với Trương Đào, Trương Đào lần lượt nạp thiếp vào nhà, Lục Thanh Nhân nghe dặn dò của Triệu thị, chịu đựng không phát tác với hắn. Trương Đào lại ngày một thậm tệ hơn, càng không kiêng sợ. Có một ngày hắn ở thanh lâu nào đó nhìn trúng một vị hoa khôi, định dùng tiền mua nàng về nhà cùng mình dâm nhạc, liền thò tay với Lục Thanh Nhân muốn một ngàn lượng bạc.
Lục Thanh Nhân nghe nói hắn muốn mua kỹ nữ trở về, giận đến toàn thân phát run, không nhịn được ầm ĩ cùng hắn, Trương Đào dưới cơn nóng giận, mất đi lý trí, mặc kệ bụng của nàng, đi tới quyền đấm cước đá, đợi nha hoàn đỡ Lục Thanh Nhân bị hắn đánh ngã dậy, hạ thân của nàng đã là một mảnh đỏ sẫm.
Một cái hài tử êm đẹp cứ như vậy không còn.
Đây chính là chuyện hai ngày trước, Triệu thị nghe nói, ý niệm phóng hỏa thiêu hủy Ngạc quốc công phủ đều đã có trong đầu, có thể có sắc mặt gì tốt.