Dưới yêu cầu mãnh liệt của Lục Thanh Lam, Trinh phi lại nói cho nàng vài chuyện lý thú của Tiêu Thiểu Giác khi còn bé, hai nữ nhân nói không biết mệt, ngay cả Tiêu Thiểu Giác cũng nghe ngây người.
Cuối cùng hắn không nhịn được xen mồm hỏi: "Mẫu phi, ngài nói đều thật sao? Sao rất nhiều chuyện, chính ta cũng không biết?"
Trinh phi nói: "Bổn cung còn có thể lừa ngươi chắc, ngươi khi đó còn nhỏ tuổi, không nhớ rõ cũng rất bình thường."
Bà tức hai người đang hứng thú nói chuyện, hàn huyên lên liền quên cả thời gian. Đại ma ma không nhịn được đi vào nhắc nhở: "Nương nương, nên dùng cơm trưa rồi."
Trinh phi vừa nhìn thời gian, quả thật không còn sớm, nói: "Vậy bày cơm đi."
Lục Thanh Lam có chút áy náy: "Đều tại ta quấn mẫu phi nói cho ta những chuyện này. . ."
Trinh phi cùng nàng nói những chuyện tâm tình này rất là thoải mái, cười nói: "Chuyện này có cái gì mà trách, hiếm khi có người bồi Bổn cung nói chuyện vui vẻ, để cho Bổn cung thoải mái cười một tiếng như vậy rồi."
Lục Thanh Lam đánh rắn tùy côn: "Vậy sau này tức phụ đi vào bồi ngài nhiều hơn —— nếu ngài không chê ta phiền."
"Nha đầu nhà ngươi làm người ta ưa thích như vậy, Bổn cung cao hứng còn không còn kịp nữa, làm sao lại chê ngươi?"
Lục Thanh Lam nói: "Vậy cũng tốt, về sau tức phụ lại thêm một chỗ để ăn chực."
Trinh phi buồn cười, "Nha đầu nhà ngươi." Không thể không nói, Lục Thanh Lam đúng là khiến người khác thích, lúc trước Trinh phi thấy nàng tóm Tiêu Thiểu Giác đến gắt gao, Tiêu Thiểu Giác kể từ khi có nàng, căn bản khinh thường để ý người khác, nhìn còn lười liếc mắt nhìn. Trinh phi đối với nàng ít nhiều gì có chút ý kiến, vốn định thừa dịp lần ăn cơm này thức tỉnh nàng, nhưng thấy vóc người nàng diễm quan quần phương không nói, tính cách cũng tốt, ăn nói cũng giỏi, tiếp xúc nhiều vài lần, liền ngay cả mình cũng bất tri bất giác cực kỳ thích nàng, huống chi Tiêu Thiểu Giác thân là nam tử chứ.
Trinh phi cũng là đem lời muốn nói nuốt trở vào. Nàng muốn nạp thiếp cho Tiêu Thiểu Giác, chẳng qua cũng là suy nghĩ vấn đề con nối dõi, dù sao việc sinh nở của hoàng tộc Hạ tộc quá khó khăn, bọn họ thành thân mới mấy tháng, sau này xem xem, nếu nàng có thể sớm mang thai, Tiêu Thiểu Giác chỉ trông giữ một mình nàng, cũng tùy hắn đi.
Hai người ở Ngọc Minh cung ăn trưa xong, trực tiếp đi về Khánh vương phủ.
Trên xe ngựa, Tiêu Thiểu Giác hết sức cao hứng nói với Lục Thanh Lam: "Không ngờ nàng còn rất biết dỗ người khác vui vẻ." Trinh phi và Lục Thanh Lam coi như là hai người thân cận nhất trên đời này của hắn, thấy bà tức các nàng ở chung hòa hợp, Tiêu Thiểu Giác đương nhiên là cực kỳ vui mừng.
Lục Thanh Lam cười nói: "Mẫu phi là một người dễ ở chung." Nói tới đây nàng dừng một chút, nhớ tới lúc ăn cơm, ánh mắt của Trinh phi thỉnh thoảng nhìn về phía bụng của nàng, trong ánh mắt tràn ngập mong đợi, tâm tình của nàng cũng có chút hậm hực.
Trinh phi cũng không nói rõ cái gì, nhưng là ý tứ của Trinh phi nàng hiểu. Nàng không nói rõ có thể là không muốn khiến nàng có áp lực quá lớn.
Nhớ tới mấy ngày này, hai người làm chuyện kia số lần lại không phải nhiều bình thường, lại không áp dụng biện pháp tránh thai gì, nhưng kinh nguyệt của nàng mỗi một lần vẫn đều đến chuẩn như vậy.
Kiếp trước nàng cũng không có con cái, chuyện này giống như là một đám mây đen khổng lồ bao phủ nàng. Làm cho nàng có chút không thở nổi, không phải là mình thật sự không thể sinh đi?
Nghĩ tới đây, tâm tình tốt vì được sự chấp nhận của bà bà đứng đắn Trinh phi cũng không còn sót lại chút gì nữa.
Tiêu Thiểu Giác lập tức cảm ứng được tâm tình của nàng biến hóa vi diệu: "Nàng làm sao vậy?"
Lục Thanh Lam có chút mệt mỏi, "Không có gì."
Tiêu Thiểu Giác xì một tiếng cười: "Không có chuyện gì? Không có chuyện gì bộ dạng nàng sao sẽ như bây giờ? Nói đi, rốt cuộc là sao?"
Lục Thanh Lam không chịu nổi sự chất vấn của hắn, đành phải nói: "Hôm nay lúc dùng cơm cùng mẫu phi, nàng vẫn vô tình hay cố ý nhìn bụng của ta. Ta đoán mẫu phi là muốn sớm ôm hoàng tôn, nhưng chúng ta đến hiện tại vẫn không có động tĩnh, ta là sợ. . . sợ mẫu phi ghét bỏ ta!" Nàng sầu mi khổ kiểm nói: "A Giác, chàng nói ta, có phải là. . . không thể sinh hay không a!"
Tiêu Thiểu Giác nghe nàng nói như vậy, không nhịn được "Ha ha" cười lớn lên. Hắn ôm nàng, để nàng ngồi ở trên đùi của mình: "Nói bậy gì đấy? Chúng ta vừa mới thành thân, muốn hài tử cũng không thể nhanh như vậy. Huống chi tộc. . . chúng ta, vốn là thụ thai không dễ. Nói gì mà không thể sinh, nàng lại quan tâm vớ vẩn, Cù thái y cách ba năm bận bắt mạch cho nàng, thân thể của nàng rất tốt, nàng đừng vội, muốn sinh con cho ta, thời gian còn nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ để nàng sinh cho ta một ổ." Hắn gấp gáp, thiếu chút nữa nói thất thố rồi, nói ra chuyện mình là người Hạ tộc. May mà Lục Thanh Lam đang lo lắng, cũng không chú ý tới.
Hắn mặc dù an ủi nàng như vậy, nàng vẫn là không yên lòng. Trách liếc hắn một cái: "Đều tại chàng!"
"Trách ta chuyện gì?" Tiêu Thiểu Giác cũng thấy kỳ quái.
"Trách chàng không đủ cố gắng, không thể để cho ta thụ thai." Lục Thanh Lam bật thốt lên, nói xong nàng liền hối hận.
Tiêu Thiểu Giác vừa nghe lời này, tinh thần nhất thời tỉnh táo. Hắn ghé sát vào mặt của nàng, hít hà, mập mờ nói: "Quả thực là lỗi của vi phu, trở về chúng ta càng thật thân mật, bổ sung tất cả thiếu sót trước đó, thế nào?"
Lục Thanh Lam hối hận xanh ruột rồi, nàng sợ hãi thốt lên: "Vương gia, lời thiếp thân nói vừa rồi, có thể thu hồi hay không?"
Tiêu Thiểu Giác dùng sức lắc đầu: "Hiện tại mới muốn thu hồi, nàng không cảm thấy muộn sao?"
Trở lại Thế An uyển của Khánh vương phủ, Tiêu Thiểu Giác thực hiện hứa hẹn, ôm Lục Thanh Lam lên giường, cố gắng tạo người. Giằng co nửa canh giờ, hắn thần thanh khí sảng đi Hoài Cẩn đường nghị sự, Lục Thanh Lam lại thắt lưng đều sắp bị chặt đứt. Ở trên giường ngủ hơn một canh giờ mới dậy.
Vệ Bân tới, cách rèm bẩm báo: "Vương phi, Cù thái y tới."
Chuyện sinh con, Lục Thanh Lam đã nói với Tiêu Thiểu Giác đến lần thứ hai. Lòng hắn thương Lục Thanh Lam, sợ nàng suy nghĩ lung tung chui vào ngõ cụt, liền bảo người mời Cù Ngọc Tuyền tới, để hắn ngay mặt nói cho Lục Thanh Lam nghe.
Lục Thanh Lam sợ hết hồn, mơ hồ đoán được tâm tư của Tiêu Thiểu Giác, trong lòng có vài phần cảm động, nàng phân phó Vệ Bân: "Xin phiền Tiểu Vệ công công mang Cù thái y đến khách sảnh dùng trà, bổn vương phi lập tức tới ngay."
Nàng kêu nha hoàn đi vào, vội vã mặc xong xiêm y, đi tới khách sảnh. Có chút ngại ngùng nói với Cù Ngọc Tuyền: "Làm phiền Cù thái y đợi lâu." Nàng và Cù Ngọc Tuyền là giao tình cũ, lúc nhỏ còn cùng hắn học thể thuật, cải thiện thể chất, cực kỳ tín nhiệm y thuật của Cù Ngọc Tuyền.
Cù Ngọc Tuyền gật đầu, khô khan nói một câu: "Vương phi khách khí." Những năm này, y thuật của Cù Ngọc Tuyền ngày càng tinh tiến, chẳng qua là phương diện đối nhân xử thế này, vẫn là khô cứng trước sau như một. Khó trách ở Thái y viện vẫn không được trọng dụng. Chẳng qua may mà có Cửu hoàng tử tuệ nhãn thức châu, hắn hiện tại cơ hồ thành ngự y chuyên dụng của Khánh vương phủ rồi. Mười ngày trước, còn từng thăm mạch bình an cho Lục Thanh Lam.
Lục Thanh Lam ngồi ở đối diện Cù Ngọc Tuyền, để hắn bắt mạch cho mình.
Cù Ngọc Tuyền mới vừa thu tay về, Tiêu Thiểu Giác đã vén rèm đi vào. Lục Thanh Lam hơi ngẩn ra: "Vương gia, ngài sao lại nhanh như vậy đã trở lại?"
"Phía trước không có chuyện gì quan trọng, bổn vương tới đây xem thử tình hình của nàng bên này." Trên thực tế là hắn không yên lòng, trực tiếp cho đuổi người của hộ bộ tới gặp hắn đi.
Lục Thanh Lam liền nhìn về phía Cù Ngọc Tuyền. Cù Ngọc Tuyền vuốt râu, có chút không hiểu nhìn hai tiểu vợ chồng này một chút: vương phi thân thể rất tốt, tại sao còn nhiều lần tìm hắn tới?
Tiêu Thiểu Giác cũng nhịn không được mở miệng hỏi: "Cù thái y, thân thể của Bảo Nhi như thế nào. . ."
Cù Ngọc Tuyền nói: "Căn bản thể cốt của Vương phi đáy rất tốt, chẳng qua là gần đây tựa hồ có chút mệt nhọc quá độ, khí huyết thiếu."
Không đợi Lục Thanh Lam đặt câu hỏi, Tiêu Thiểu Giác đã gấp khó dằn nổi nói: "Đây là xảy ra chuyện gì?" Hắn ngàn cẩn thận vạn cẩn thận bồi dưỡng, sao lại xuất hiện loại tình huống này?
Cù Ngọc Tuyền nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái: "Vương gia thật sự không biết nguyên nhân sao?"
Tiêu Thiểu Giác hồ đồ: "Bổn vương làm sao mà biết."
Cù Ngọc Tuyền lúc này mới nói: "Nếu như bổn quan không nhìn nhầm, tựa hồ là chuyện phòng the của vương gia và vương phi quá dày đặc, thân thể vương phi chưa hoàn toàn trưởng thành, khó tránh khỏi bị chút thương tổn bên trong, chẳng qua cũng không quan trọng, không cần uống thuốc, chỉ cần ngày sau tiết chế chút, đương nhiên sẽ vô sự."
Vệ Bân ở một bên nghe được thiếu chút nữa cười ra tiếng. Lục Thanh Lam lại là đỏ mặt đến phảng phất có thể nhỏ ra máu, hận trên mặt đất không thể có một cái lỗ để cho nàng lập tức chui vào.
Ngay cả loại người da mặt dày như Tiêu Thiểu Giác cũng không khỏi cảm thấy da mặt hơi nóng, rốt cuộc vẫn là da mặt đủ dày, huống chi nơi này cũng không có người ngoài, liền mặt dày hỏi: "Xin hỏi thái y, tình huống của bổn vương và vương phi như thế, tần suất bao nhiêu, mới không bị thương thân thể?"
Cù Ngọc Tuyền ngược lại hữu vấn tất đáp: "Mỗi tuần làm hai đến ba lần. Đạo gia chú ý tu thân dưỡng tính, vương gia mặc dù huyết khí phương cương, đang lúc thịnh niên, nhưng quá mức phóng túng, đối với ngươi cũng không tốt." Nói cách khác hai ba ngày một lần, Tiêu Thiểu Giác vừa nghe cái tần số này, nhất thời mặt suy sụp tựa như khổ qua, cái tần số này cũng quá ít đi, lúc trước cơ hồ ngày ngày muốn đều cảm thấy không đủ đâu, là muốn nhịn chết hắn sao?
Lục Thanh Lam thừa dịp người khác không chú ý, hung hăng dẫm một cước ở trên mu bàn chân của hắn, cúi đầu dùng môi mấp máy nói với hắn: "Ngươi còn dám hỏi?" Hôm nay đều đã mắc cỡ chết người!
Tiêu Thiểu Giác làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục hỏi: "Vậy thân thể của Bảo Nhi, có thích hợp mang thai sinh con không?" Cái vấn đề này cũng là vấn đề Lục Thanh Lam quan tâm nhất, nàng không nhịn được bổ sung: "Cù thái y, thân thể của ta, sinh con không thành vấn đề chứ?"
Cù Ngọc Tuyền nói: "Thân thể vương phi khoẻ mạnh, hài tử cũng có thể sinh. Chẳng qua nếu như hai vị không gấp, hạ quan vẫn là đề nghị hai vị trì hoãn một năm lại muốn, dù sao mười lăm tuổi, vẫn là hơi nhỏ một chút."
Nói cách khác có thể sinh, nhưng mười sáu tuổi sinh là tốt nhất.
Lục Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm, lại lộ ra vẻ gấp khó dằn nổi, câu phía sau kia căn bản là không nghe lọt: "Cù thái y, trong tay ngài có phương thuốc mang thai không?" Vì sinh con, nàng cái gì cũng bất chấp rồi, Tiêu Thiểu Giác còn ở bên cạnh đây, liền không kiêng nể muốn thuốc mang thai với Cù Ngọc Tuyền.
Cù Ngọc Tuyền liền kêu người cầm giấy bút đến, viết cho nàng một cái đơn thuốc, lại dặn dò nàng: "Chuyện thụ thai, mấu chốt nhất là phải thuận theo tự nhiên. Thuốc mang thai chẳng qua là thêm tác dụng phụ trợ, vương phi không nên quá mức phụ thuộc."
Lục Thanh Lam làm sao nghe lọt, trân trọng nhận lấy phương thuốc kia. Quay đầu nói với Tiêu Thiểu Giác: "Vương gia, để Cù thái y cũng xem cho chàng một cái đi?"
Tiêu Thiểu Giác khoát tay: "Không cần. Thể cốt của Bổn vương rất tốt." Hắn vô cùng có lòng tin với thân thể của mình, nhất là sau khi cưới Lục Thanh Lam về, mỗi ngày ngủ ngon, mỗi ngày đều là long tinh hổ mãnh, căn bản không cần thiết xem thái y.
Cù Ngọc Tuyền thấy vậy, cũng đứng dậy cáo từ. Tiêu Thiểu Giác phái Vệ Bân tiễn hắn ra cửa phủ.
Đợi bọn hạ nhân lui ra ngoài, Tiêu Thiểu Giác tiến lên, mập mờ nâng cái cằm của nàng nói: "Thế này nàng yên tâm rồi chứ."
Lục Thanh Lam gật đầu, nàng không ngờ Tiêu Thiểu Giác cẩn thận như vậy, đối với nàng cũng thật sự là quá tốt rồi. Trong lòng có vài phần cảm kích, liền tựa đầu vào trên vai của hắn, ôn nhu nói: "Cảm ơn ngươi, Cửu ca ca."
Một tiếng "Cửu ca ca" này gọi đến Tiêu Thiểu Giác tâm tinh* lay động, thổi khí ở bên tai của nàng, mập mờ nói: "Nương tử muốn cám ơn ta như thế nào?"
(*) 旌 [tinh] cờ (thời xưa) hoặc ai có đức hạnh gì đáng khen vua cho dựng nhà treo biển để tiêu biểu gọi là tinh.
Một đôi mắt to của Lục Thanh Lam quay tít một vòng, trong con ngươi sóng nước mênh mông, câu hồn nhiếp phách, dịu dàng nói: "Lấy thân báo đáp được không?"
Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy "Oanh" một tiếng, toàn thân đều muốn nổ tung, gấp khó dằn nổi ôm ngang thắt lưng của nàng lên, đi về phía giường. Ở trước mặt nàng, hắn tựa hồ càng ngày càng thiếu tự chủ rồi.
Hắn để Lục Thanh Lam ở trên giường, muốn cởi quần áo của nàng, cho đến khi áo nửa cởi, nàng mới dùng một ngón tay ngọc nhẹ nhàng đẩy ra, "Vương gia, Cù thái y bảo ngài tiết dục đấy!"
Tiêu Thiểu Giác mới nhớ tới chuyện này, chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan dị thường khó chịu. Cố tình mặc kệ mấy lời nói của Cù Ngọc Tuyền, lại sợ thật sự làm bị thương thân thể của nàng, về sau hối hận cũng không kịp, đành phải đem quần đã cởi một nửa mặc trở lại. "Bà nội hắn, Cù Ngọc Tuyền này, dám làm hư việc tốt của bổn vương, quay về lại khấu trừ nửa năm của bổng lộc của hắn." Hắn không có chỗ xả giận, đành phải tìm Cù Ngọc Tuyền vung.
Lục Thanh Lam mím môi, cười đến thập phần vui vẻ.
Tiêu Thiểu Giác mới phản ứng tới, "Được lắm, mới vừa rồi nàng là cố ý câu dẫn ta?" Biết rõ Cù thái y kêu hai người tiết chế, nàng hết lần này tới lần khác đùa hắn như vậy, hắn thật sự là hận đến ngứa răng. "Nàng không sợ ta nhất thời khống chế không được, thật sự ăn nàng à?" Hắn làm một cái động tác như hổ đói vồ mồi.
Giữa lông mày của Lục Thanh Lam tràn đầy nụ cười ôn nhu: "Chàng sẽ không, ta biết chàng thương ta nhất."
Chỉ nói một câu như vậy, tất cả bất mãn gì đó củaTiêu Thiểu Giác đều tan thành mây khói. Cười tiến tới bên tai nàng thấp giọngnói: "Ta có thể không đụng nàng, nhưng nàng phải để cho ta hôn. . ."