Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 237| Đại thắng


2 năm

trướctiếp


Một con bồ câu đưa tin mang theo thư bổ nhiệm của triều đình bay về phía Yến quốc, Gia Hòa đế bổ nhiệm Lục Văn Đình làm Chinh Yến đại tướng quân, thống lĩnh không tới hai nghìn tàn binh bại tướng sĩ khí xuống thấp còn dư lại, để hắn tùy thời huy động, đánh bại Trữ Tài Lương, vãn hồi mặt mũi cho Đại Tề. Viện quân phải một tháng sau mới có thể đến, không có viện quân, không có quân nhu, chỉ có khích lệ trên tinh thần.

Đề cử một vị tướng lãnh còn trẻ như vậy, Tiêu Thiểu Giác cũng thừa nhận áp lực rất lớn. Phải biết rằng Nhị hoàng tử lúc trước, cũng bởi vì đề cử cữu cữu An Bình hầu Tiền Thông làm chủ soái tam quân, Tiền Thông ở trên chiến trường Yến quốc tang sư nhục quốc, liên lụy làm địa vị của Nhị hoàng tử ở trong triều xuống dốc không phanh, hiện giờ hoàng đế mặc dù không tước đoạt chức vụ của hắn, lại cũng không trưng cầu ý kiến của hắn trong bất kỳ đại sự gì nữa, tương đương biến thành khiến hắn nhàn rỗi ở nhà.

Lục Văn Đình sau khi được làm chủ soái, lập tức chỉnh đốn đội ngũ, đối mặt thế công hung mãnh của Trữ Tài Lương, biểu hiện của hắn làm cho người ta mở rộng tầm mắt, hắn không dám đối kháng cùng quân Chu, từng bước lui về phía sau, trong vòng mười ngày đã bỏ lại sáu thành. Cơ hồ đem bốn phần năm lãnh thổ của Yến quốc chắp tay tặng cho Chu quốc.

Tin tức truyền về kinh sư, rước lấy một mảnh ồn ào. Lần này không cần Nhị hoàng tử ở phía sau quạt gió thổi lửa, các ngôn quan ngự sử liền rối rít dâng thư vạch tội. Lục Văn Đình e sợ kẻ địch, Tiêu Thiểu Giác dùng người vì thân tình, Lục Văn Đình bị coi như tội nhân thiên cổ, quân bán nước, Tiêu Thiểu Giác cũng trở thành vương gia ngu ngốc không biết nhìn người, chuyện lộn xộn lúc trước cái gì cũng đều bị lật ra.

Ngay cả Đại hoàng tử đối với việc Tiêu Thiểu Giác đề cử Lục Văn Đình lần này cũng rất có phê bình kín đáo.

Tiêu Thiểu Giác lập tức bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió. Trường Hưng hầu phủ cũng giống vậy. Không ít thái học sinh* vây quanh Trường Hưng hầu phủ, thiếu chút nữa một mồi lửa đốt rụi hầu phủ. Bọn họ có thể tiếp nhận bại trận, nhưng lại không thể tiếp nhận loại sỉ nhục không đánh mà chạy như vậy.

(*) Thái học viện (cấp học cao nhất thời phong kiến)

Vẫn là Tiêu Thiểu Giác phái Cẩm Y Vệ ra mạnh mẽ xua tan nhóm thái học sinh.

Tiêu Thiểu Giác thừa nhận áp lực thực lớn. Ở trong triều đình, hắn vẫn tranh biện, kiên trì nói chuyện giúp Lục Văn Đình. Hắn cũng phân tích chiến cuộc, cho rằng hiện giờ binh lực quân địch gấp hai quân mình, vũ khí tiên tiến, tinh thần lại tràn đầy, nếu Lục Văn Đình tùy tiện xuất kích, chỉ sẽ làm quân đội bên ta tổn thất hầu như không còn.

Mà Lục Văn Đình liên tiếp bại lui, nhìn như hèn nhát, trên thực tế lại có hiệu quả bảo tồn thực lực của quân đội bên ta, hơn nữa còn có thể làm Chu quốc phân tán quân đội, bởi vì chiếm lĩnh mỗi một tòa thành trì, Trữ Tài Lương sẽ phải phân một phần binh lực thủ thành.

Tiêu Thiểu Giác biết mình tuyệt không thể thối lui, nhóm ngôn quan kiên trì muốn giải trừ quân chức của Lục Văn Đình, áp tải trở về kinh, một khi hắn đồng ý, chẳng khác nào biến thành nói rõ là mình đã sai, đủ loại chiến công trước đây cũng sẽ bị phủ nhận tất cả.

Huống chi, hắn tuyệt không tin, Lục Văn Đình là người tham sống sợ chết như vậy.

Tiêu Thiểu Giác sứt đầu mẻ trán trở lại vương phủ, bên trong Thế An uyển hết thảy đều an tĩnh bình thản, bọn người hầu người đến người đi, trên mặt đều tràn đầy nụ cười thoải mái vui vẻ, Lục Thanh Lam đang đứng ở dưới bồn hoa trong sân tu bổ hoa, nàng mặc một bộ bối tử màu hồng đỏ, đầu tóc vấn lên đơn giản, trang phục sạch sẽ tao nhã, tươi mát động lòng người.

Tiêu Thiểu Giác nhìn thấy nàng, chỉ cảm thấy toàn bộ phiền não tràn ngập đều biến mất. Hắn đi tới, cười nói: "Bổn vương đều sứt đầu mẻ trán, nàng ngược lại thật là hăng hái."

Thật ra Lục Thanh Lam cũng vừa tiễn Tiêu Kỳ khóc sướt mướt. Kinh sư la đánh kêu giết, xem Lục Văn Đình là quân bán nước, Tiêu Kỳ ngược lại không cảm thấy hắn sẽ bán nước, Tiêu Kỳ là lo lắng an toàn của hắn. Mới vừa rồi Lục Thanh Lam mất không biết bao nhiêu nước bọt mới trấn an được Tiêu Kỳ, trong lòng đừng nói có bao nhiêu mệt mỏi. Nhưng nàng càng thêm rõ ràng, Tiêu Thiểu Giác vì nàng, vì ca ca, chịu bao nhiêu áp lực, nàng không thể để cho hắn quan tâm phát bực nữa.

Vì vậy nàng thu liễm tất cả tâm tình trở về, quay đầu lại nhìn hắn cười ngọt ngào nói: "Ta mỗi lần thấp thỏm không yên, sẽ tu bổ bồn hoa, trong lòng liền chầm chậm an định lại. Vương gia, chàng có muốn thử một chút không?"

Tiêu Thiểu Giác không có hứng thú gì với cái này, thừa nhận thẳng nói: "Nàng ở nơi này cắt, ta ở một bên nhìn là được."

"Vậy cũng tốt." Lục Thanh Lam cũng không phản đối, tư thái ưu nhã tiếp tục tu bổ bồn hoa của nàng. Mỗi một động tác của nàng đều lộ vẻ ưu nhã như vậy, Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy nàng vô luận như thế nào đều đẹp đến cực điểm, quả thực tâm thần sảng khoái, hắn cứ nhìn nàng như vậy, từ từ cũng không nghĩ tới những chuyện phiền lòng kia nữa.

Đợi Lục Thanh Lam làm việc xong, tiểu vợ chồng trở lại chính phòng Thế An uyển, Lục Thanh Lam tự mình hầu hạ hắn cởi ngoại bào, đổi một kiện thường phục, Lục Thanh Lam nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền sai người dọn cơm.

Tiêu Thiểu Giác nhìn một bàn thức ăn, cười nói: "Ơ, hôm nay đều là thứ ta thích ăn sao?"

Lục Thanh Lam và hắn thành thân lâu như vậy, đã sớm biết khẩu vị của hắn nhất thanh nhị sở. Đem một chén bào ngư đẩy tới trước mặt của hắn, nói: "Ta thấy ngươi mấy ngày nay cực khổ, khẩu vị cũng không tốt, liền sai làm món ngươi thích ăn, ngươi hôm nay nên ăn nhiều một chút. Không nên cô phụ một phen tâm ý của ta."

Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cười nói: "Là một mảnh tâm ý của Bảo Nhi, ta nhất định không cô phụ." Liền dùng cái muỗng múc bào ngư ăn. Hắn cực kỳ kén chọn, cơ hồ không ăn thịt, hải sản mặc dù ăn, nhưng ăn không được có một chút mùi nào, Lục Thanh Lam đã phân phó đầu bếp, cẩn thận khử mùi tanh mới nấu thức ăn, Tiêu Thiểu Giác ăn vào trong miệng chỉ cảm thấy tươi ngon, lại không có một chút mùi nào, cực kỳ mỹ vị.

Không khỏi khen: "Bào ngư này làm tốt lắm."

Hai người cười cười nói nói, Lục Thanh Lam thỉnh thoảng kể chuyện cười cho hắn, thật vui vẻ ăn xong cơm.

Hai người chuyển qua một gian phòng khác uống trà. Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Nàng mấy ngày nay biết điều hiểu chuyện như vậy, là sợ ta ở trên triều đình vì bảo toàn bản thân mà bỏ rơi ca ca của nàng ư?"

Lục Thanh Lam liếc hắn một cái: "Ta lúc nào không biết điều không hiểu chuyện? Ta là thấy chàng mấy ngày nay tâm phiền ý loạn, tìm cách khuyên giải chàng. Ca ca của ta bên kia, tự hắn sẽ nghĩ ra biện pháp, ta mới không tin hắn là kẻ nhát gan e sợ kẻ địch. Chàng có tin hay không, tướng ngoài quân mệnh có thứ không thể chịu được, chính là các ngươi hạ lệnh tước đoạt quyền chỉ huy của hắn, hắn cũng sẽ tuyệt đối không nghe lệnh."

Tiêu Thiểu Giác vỗ tay cười to, nói chuyện với nàng luôn có thể làm cho mình tâm tình trở nên tốt hơn. "Nàng vừa nói như thế quả thật đúng vậy, tiểu tử Lục Văn Đình kia, tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết."

Hai người lại hàn huyên mấy câu, Tiêu Thiểu Giác liền đi Hoài Cẩn đường, hắn hiện tại từ ban ngày đến lúc trời tối đều có người gặp không hết, ở bên trong nội trạch gặp người không tiện, đành phải trở lại Hoài Cẩn đường xử trí chính vụ.

Hắn vẫn ở Hoài Cẩn đường đến sau nửa đêm mới trở về, sau khi rửa mặt đơn giản, trở lại giường, vốn có chút không đành lòng quấy rầy lão bà đại nhân ngủ, nhưng khi nhìn đến nàng ngủ cũng không thành thật, bởi vì thời tiết hơi nóng, nàng đá văng chăn, vai nửa lộ, ngọc thể hoành trần, một tình cảnh hương diễm.

Tiêu Thiểu Giác chỉ nhìn hai mắt, đã cảm thấy máu toàn thân dũng mãnh lao tới một chỗ. Chuyện này kể từ khi mở đầu, cũng rất dễ nghiện, hắn cảm giác mình hiện tại đã nghiện rồi. Trong nháy mắt hắn cơ hồ không thể suy nghĩ, lấy tốc độ cực nhanh cởi bỏ xiêm y, chui vào chăn, ôm nàng vào lòng, ba cái hai cái liền cỡi xuống tất cả đồ lót của nàng, Lục Thanh Lam đang ngủ say, rầm rì một tiếng, lúc đó cũng không tỉnh lại.

Tiêu Thiểu Giác thấy nàng đáng yêu giống như mèo con, không nhịn được khóe miệng lộ ra nụ cười, hôn mấy cái ở trên lưng của nàng, liền khẩn cấp nhập cảng.

Lục Thanh Lam đến lúc này mới tỉnh lại. "Vương gia, sao chàng lại như vậy?" Nàng hiện giờ đưa lưng về phía Tiêu Thiểu Giác có cảm giác cực kỳ không an toàn.

Thanh âm của nàng trầm thấp mệt mỏi, chứa một chút mị hoặc, Tiêu Thiểu Giác cảm thấy nàng quả thực chính là một yêu tinh. "Lại không phải là lần đầu tiên, nàng sợ cái gì?" Trong giọng nói của hắn ẩn chứa giọng khàn khàn nhàn nhạt.

Lục Thanh Lam nói: "Chàng còn không biết xấu hổ nói. . ." Nàng mới vừa nói được phân nửa, Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên thay đổi tư thế, khiêng chân của nàng lên vai, thanh âm của nàng nhất thời bị kẹt lại trong cổ họng không nói ra được, bắt đầu phát ra tiếng kiều ngâm nhỏ vụn.

Hai người đang khó phân thắng bại, Vệ Bân vội vã chạy tới.

Hôm nay trực đêm chính là Mặc Họa và Mặc Hương, Vệ Bân gấp khó dằn nổi nói: "Vương gia đâu? Ta có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo lão nhân gia hắn."

Mặc Hương trừng mắt liếc hắn một cái, thanh âm bên trong lớn như vậy, ngươi không nghe thấy ư, biết rõ còn cố hỏi.

Vệ Bân lúc này rốt cuộc phản ứng lại, hắn sờ sờ lỗ mũi, lui về phía sau mấy bước, trong lúc mấu chốt này, chỉ cần trời không sập xuống, cho dù là chuyện trọng yếu đi nữa, cũng phải chờ một chút.

Một lần đợi này của hắn chính là nửa canh giờ, Vệ Bân thật sự không ngờ chủ tử nhà mình long tinh hổ mãnh như vậy, may mà mấy đại nha đầu Mặc Hương, Mặc Họa đã sớm thấy nhưng không thể trách rồi.

Qua không đến một lát, bên trong truyền đến thanh âm muốn nước, nhìn mấy bà tử mang một thùng nước nóng đầy đi vào, Vệ Bân thử can đảm thông báo một tiếng với bên trong: "Vương gia, nô tài là Vệ Bân, có tình báo trọng yếu muốn bẩm báo với ngài."

Tiêu Thiểu Giác ở bên trong có chút không vui nói: "Chuyện gì không thể đợi đến ngày mai?"

Vệ Bân nói: "Là chiến báo Yến quốc truyền về. Lục tướng quân thắng!"

Bên trong truyền ra một tiếng "A" kiều mỵ, nghe thanh âm dường như là Lục Thanh Lam. "Vương gia, chàng mau nhìn một cái, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Không đến chốc lát, Tiêu Thiểu Giác khoác quần áo đi ra. Hỏi Vệ Bân: "Xảy ra chuyện gì?"

Khuôn mặt Vệ Bân hưng phấn, đang muốn nói chuyện, Tiêu Thiểu Giác đã nói: "Đi ra bên ngoài."

Lục Thanh Lam vội vã tắm rửa qua, mặc một bộ trung y, ngồi ở trên giường lo lắng chờ đợi. Tiêu Thiểu Giác sớm biết nàng quan tâm chuyện này, rất nhanh liền từ bên ngoài trở lại.

Lục Thanh Lam mượn ánh nến yếu ớt bên trong phòng đánh giá Tiêu Thiểu Giác, thấy vẻ mặt hắn tươi cười, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, run giọng nói: "Ca ca của ta. . . Thật sự thắng sao?"

Tiêu Thiểu Giác ngồi ở bên giường, sờ sờ cái mũi của nàng: "Nàng không là bộ dáng tràn đầy lòng tin với ca ca nàng, không lo lắng sao?"

Lục Thanh Lam nóng nảy, kéo tay của hắn đến trong miệng, cắn một cái: "Nói mau!"

Nàng cắn cũng không tàn nhẫn, vì vậy cũng không phải là quá đau. Tiêu Thiểu Giác vuốt vuốt mu bàn tay, nói: "Nàng tuổi cẩu sao, một lời không hợp liền cắn người."

Lục Thanh Lam nói: "Ai kêu chàng cố ý kéo dài sự tò mò của người ta."

"Ca ca nàng thắng, yên tâm đi. " Nói xong trên mặt của hắn cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lục Thanh Lam trở mình ngồi dậy. "Không phải là liên tiếp bại lui ư, sao bỗng nhiên lại thắng?"

Tiêu Thiểu Giác thở dài tán thưởng nói: "Ca ca nàng thật sự là có tài, không uổng công ta đề cử hắn. Hắn đánh trận này đánh đến quá đẹp."

Lục Thanh Lam nói: "Nhanh đừng thừa nước đục thả câu nữa."

Tiêu Thiểu Giác liền nói rõ đầu đuôi câu chuyện. Thì ra Lục Văn Đình không ngừng triệt thoái về phía sau, chính là dụ địch xâm nhập, hắn ban đầu đã nghĩ kỹ muốn tiêu diệt đội quân của Trữ Tài Lương ở Ngọa Long lĩnh. Trữ Tài Lương một đường thắng lợi lớn, tiến quân mãnh liệt, cũng phạm vào sai lầm khinh địch giống như Địch lão tướng quân, chờ tới lúc hắn dẫn quân đội tới Ngọa Long lĩnh, Lục Văn Đình dẫn quân đội đột nhiên đánh giết. Lục Văn Đình vẫn luôn đợi một thứ, đó chính là mưa.

Vừa vặn hôm đó cơn mưa mùa thu kéo dài liên tục, Chu quốc dựa vào lợi khí của đội cung nỗ chẳng những không phát huy được bất cứ tác dụng gì, ngược lại trở thành gánh nặng của quân Chu, cộng thêm Trữ Tài Lương chỉ huy liều lĩnh, lão binh mỏi mệt, vì vậy mặc dù binh lực nhiều hơn quân Tề, vẫn cứ liên tiếp bại lui, không thể chạy ra khỏi phạm vi Ngọa Long lĩnh, Lục Văn Đình trước đó đã cho một đội kỵ binh mai phục lại đột nhiên đánh ra, chặn ngang quân Chu, chia làm hai nhánh, quân Chu đến lúc này đại thế đã mất, cả đội quân sụp đổ theo.

Sau chiến dịch, quân đội Đại Tề chết năm trăm, bắt được kẻ địch một ngàn, chẳng những rửa sạch sỉ nhục trước đó, ngay cả Trữ Tài Lương cũng bị Lục Văn Đình bắt sống. Từ khi quân đội Đại Tề tiến vào Yến quốc trợ chiến tới nay, đây là trận chiến đánh hay nhất, thắng được nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề nhất.

"Thật tốt quá, thật tốt quá." Lục Thanh Lam kích động không kiềm chế được, "Ta muốn lập tức phái người đem tin tức kia nói cho cha ta và nương ta biết, tránh cho bọn họ mỗi ngày lo lắng đề phòng, ăn ngủ không yên."

Tiêu Thiểu Giác ấn nàng trở về trên giường: "Nàng cũng đừng quan tâm, nhanh ngủ đi, những chuyện này có ta đây. Ta sẽ phái người đi đưa tin cho nhạc phụ." Nói xong khoác y phục đi ra ngoài.

Lục Thanh Lam vội hỏi: "Chàng muốn đi đâu vậy?"

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Chuyện vui lớn như vậy, phải nói cho phụ hoàng trước tiên mới phải."

Lục Văn Đình sau khi đại thắng Trữ Tài Lương ở Ngọa Long lĩnh, một đường tiến mạnh, ngắn ngủn mấy ngày đã thu phục lại toàn bộ mấy tòa thành trì đã bị vứt bỏ. Không chỉ như thế, hắn không ngừng cố gắng, liên tiếp lấy được thêm ba thành.

Lục Hãn mượn cơ hội này, tích cực thuyết phục hối lộ trọng thần của Đại Chu, hô hào hai nước ngưng chiến. Cộng thêm Tu thái tử không muốn để cho Nhạc Viêm nắm hết binh quyền, nhất thời lại không phái ra được tướng lãnh đắc lực, có thể chống đỡ được với tân duệ tướng lãnh của Tề quốc Lục Văn Đình. Liền đáp ứng yêu cầu của Đại Tề.

Trải qua một vòng lại một vòng đàm phán gian khổ, hai nước rốt cuộc đạt thành thỏa hiệp, đại vương tử Yến quốc Tưởng Tín Hồng làm quốc vương, Tam vương tử Tưởng Tín Du làm nhiếp chính vương, hai quân Tề Chu rút lui ra khỏi Yến quốc, hơn nữa bảo đảm ngày sau vĩnh viễn không bước vào lãnh địa Yến quốc, giao Yến quốc cho huynh đệ Tưởng thị quản lý. Tề quốc đem Tam công chúa gả cho Yến vương làm hậu, Tề quốc đáp ứng một loạt của điều kiện với Chu quốc cung ứng một phần muối ăn. . .

Sau khi hai nước đình chiến giảng hòa, Tề quốc và Chu quốc y theo ước định rút lui quân đội.

Lục Văn Đình sau khi ở Đô thành Yến quốc chứng kiến đại điển lên ngôi long trọng của tân vương Tưởng Tín Hồng, mang binh trở về Đại Tề, Lục Hãn cũng coi như viên mãn hoàn thành lần nhiệm vụ đi sứ ngoại quốc này, từ Chu quốc trở về Tề quốc.

Đại Tề bên này cũng bắt đầu thu xếp đưa Tam công chúa đi Yến quốc thành hôn cùng quốc vương tân nhiệm.

Lục Thanh Lam nhận được thiệp của Tam công chúa, mời nàng tiến cung gặp mặt.

Ngày hôm sau, Tiêu Thiểu Giác tự mình đưa Lục Thanh Lam đến bên ngoài Trường Hi cung.

Tam công chúa mặc quần áo mới, đang đầy mặt hưng phấn chờ Lục Thanh Lam đến. Nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác cũng tới, nàng nói: "Cửu ca, sao ngươi cũng tới?"

Tiêu Thiểu Giác trợn mắt nhìn nàng một cái: "Sao vậy, không hoan nghênh bổn vương ư?"

Tam công chúa khi còn bé rất sợ hắn, trưởng thành ngược lại không còn sợ hắn nữa, cười hì hì nói: "Chuyện giữa nữ nhân chúng ta, Cửu ca ngươi vẫn là đừng trộn lẫn đi? Ngươi không phải là không thiếu chính vụ làm không hết sao? Nhanh đi đi."

Tiêu Thiểu Giác sờ sờ mũi, đành phải nói với Lục Thanh Lam: "Ta đi trị phòng nội các xem một chút trước, có chuyện gì phái người đi gọi ta."

Lục Thanh Lam mỉm cười nói: "Vương gia nhanh đi đi, ta và Tam muội muội sẽ trò chuyện thật vui vẻ."

Tiêu Thiểu Giác lúc này mới đi.

Tam công chúa liền lôi tay của Lục Thanh Lam, vừa đi vào bên trong, vừa nói: "Bảo Nhi, từ lúc ngươi thành thân, sao lại tiến cung ít như vậy, cũng không thường đến thăm ta."

Lục Thanh Lam không khỏi xấu hổ một chút, từ lúc thành hôn cùng Tiêu Thiểu Giác, nàng chỉ lo thời gian ngọt ngào giữa hai người, quả thực là có chút bớt quan tâm Tam công chúa. Chẳng qua điều này cũng không thể toàn bộ trách nàng, Tiêu Thiểu Giác cả ngày hồ thiên hồ địa cùng nàng, mấy ngày nay, ngược lại phần lớn thời gian đều ở trên giường. Lục Thanh Lam ho nhẹ một tiếng, chọc chọc cái mũi của nàng: "Bảo Nhi cái gì, không biết lớn nhỏ, phải gọi Cửu hoàng tẩu."

Tam công chúa cười gọi một tiếng Cửu hoàng tẩu, "Từ nhỏ đến lớn gọi Bảo Nhi đều đã thành thói quen." Lại tràn đầy cảm xúc nói: "Ta đã sớm nói dưới gầm trời này có thể xứng với ngươi chỉ có Cửu ca ta, thấy các ngươi hiện tại hạnh phúc như vậy, ta thật sự cao hứng thay cho các ngươi."

Lục Thanh Lam cười "hì hì" một tiếng, mới vừa rồi chẳng qua là chỉ đùa một chút, giao tình của nàng và Tam công chúa, gọi gì cũng không sao cả.

Tam công chúa mang nàng đi gặp Tống phi trước, tiểu tỷ muội hai người đi tới căn phòng của Tam công chúa, nhìn thấy trong phòng lung tung rối loạn, đại nha hoàn của nàng đang dẫn người sửa sang lại rương hòm.

Lục Thanh Lam giật mình nói: "Ngươi chừng nào lên đường đi Yến quốc?"

Tam công chúa nói: "Phụ hoàng bảo ta ba ngày sau liền lên đường."

"Vội vã như vậy ư? Người nào đưa ngươi đi Yến quốc?" Lục Thanh Lam khiếp sợ không thôi.

"Là Thập ca, hắn dẫn người tự mình đưa ta đi, phương diện an toàn không thành vấn đề. Chuyện này ngươi không cần phải lo lắng." Tam công chúa cười hì hì một tiếng, lôi kéo cánh tay của Lục Thanh Lam nói: "Bảo Nhi, ta rốt cuộc đợi được đến ngày này. Ngươi nên cao hứng thay ta mới đúng."

Lục Thanh Lam bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi cao hứng như thế ư? Ngươi tiểu không có lương tâm, chỉ muốn như ý lang quân của ngươi, đem ta và Cửu ca ngươi, còn phụ hoàng mẫu phi ngươi nữa, toàn bộ vứt qua một bên mặc kệ ư?"

Tam công chúa nói: "Ta chỉ là rất cao hứng nha, tại sao phải giả vờ bộ dạng khổ sở? Chờ ta đến Yến quốc, sau khi thành thân cùng Tưởng đại ca, ta nếu nhớ các ngươi, trở về thăm các người là được. Dù sao Yến quốc và Thượng Kinh cũng cách không xa, hơn một tháng là đến."

Lục Thanh Lam nói: "Một tháng còn không xa?" Nàng lôi kéo tay của Tam công chúa, nắm thật chặt, "Nha đầu ngốc nhà ngươi, đến Yến quốc, nhất định phải bảo trọng bản thân, mặc kệ đối với ai cũng phải lưu một cái tâm nhãn, cho dù là Tưởng Tín Hồng cũng thế, không nên vùi lấp mình quá sâu, tránh cho tương lai tổn thương quá nặng. Ta nói những thứ này, ngươi hiểu không?"

Tam công chúa nhìn nàng một lát, cúi đầu, thanh âm có chút nức nở: "Bảo Nhi, ta biết ngươi nói những điều này là vì tốt cho ta, nhiều người như vậy, cũng chỉ có ngươi chịu nói chuyện với ta như thế, thậm chí ngay mặt mắng tỉnh ta, trừ ngươi ra, cũng không có người nào nữa, ta cám ơn ngươi. Ta cũng biết, có lẽ Tưởng đại ca cũng không phải là yêu ta, nhưng ta đã sớm suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần ta yêu hắn, có thể ở bên cạnh hắn là đủ rồi. Hắn yêu ta tất nhiên tốt, không yêu, ta cũng chịu! Ngươi bảo ta đối với hắn lưu một cái tâm nhãn, ta sợ. . . Ta căn bản không làm được."

Lục Thanh Lam nhìn nàng, thở dài một hơi, đưa tay lau khô nước mắt của nàng, "Ngươi thật là một kẻ si tình. Ta chỉ hi vọng Tưởng Tín Hồng nể tình một tấm lòng son của ngươi đối với hắn, có thể đối xử tử tế với ngươi."

Tam công chúa điều chỉnh tâm tình một chút: "Ngươi yên tâm đi, Cửu ca nói cho ta biết, chỉ cần Đại Tề tồn tại một ngày, cường đại một ngày, Yến quốc sẽ phải một ngày nương nhờ hơi thở của Đại Tề, Tưởng đại ca cũng không dám không tốt với ta."

Lục Thanh Lam gật đầu, "Vương gia nói có lý, cái vương vị này của Tưởng Tín Hồng, vẫn là ca ca ta giúp hắn giành được, nếu hắn dám khi dễ ngươi, ngươi chỉ cần viết thư về nhà, kêu Cửu ca ngươi làm chỗ dựa cho ngươi."

Tam công chúa nín khóc mỉm cười: "Có nhà mẹ đẻ thế mạnh như vậy, ta sợ cái gì chứ!"

Lục Thanh Lam nói: "Ông trời không tiệt đường sống của ai bao giờ, hi vọng trời cao có thể ưu đãi đứa ngốc si tình nhà ngươi. Chẳng qua là không ngờ, thời gian chúng ta gặp nhau liền chỉ còn ba ngày nữa."

Tam công chúa bị nàng nói cũng có vài phần phiền muộn. Nàng lôi kéo tay của Lục Thanh Lam: "Bảo Nhi, ta còn có một việc van xin ngươi. Ta lần này đi, trong cung cũng chỉ còn lại một mình mẫu phi ta, lẻ loi hiu quạnh, ngươi có thể thay ta, có rãnh rỗi tiến cung bồi bồi nàng không, cũng không cần gì khác, chỉ là nói chuyện, hàn huyên giúp nàng bớt tịch mịch."

Lục Thanh Lam gật đầu: "Ngươi yên tâm đi, Tống nương nương nhìn ta từ nhỏ đến lớn, vẫn cực kỳ chiếu cố ta, ta vẫn ghi ở trong lòng, về sau ta chắc chắn sẽ rút thời gian bồi nàng nhiều hơn."

Tam công chúa lúc này mới yên tâm.

Hai người lại nói một chút, Tam công chúa vốn định giữ Lục Thanh Lam ở lại Trường Hi cung dùng bữa, Tiêu Thiểu Giác đã tới đón Lục Thanh Lam.

Tam công chúa chế nhạo nói: "Cửu ca, ngươi giữ Cửu tẩu cũng quá chặt đi, lúc này mới bao nhiêu lâu a? Hai người các ngươi có phải quá dính nhau rồi không?"

Tiêu Thiểu Giác nói: "Tiểu tiểu nha đầu ngươi biết cái gì, bổn vương là tới mang nàng đi gặp mẫu phi." Rồi nói với Lục Thanh Lam: "Mau cùng ta đi qua đi, mẫu phi bên kia đã sớm chuẩn bị bữa trưa rồi, chúng ta trưa nay ở Ngọc Minh cung dùng cơm."

Lục Thanh Lam lúc này mới đứng dậy, Tam công chúa lưu luyến không rời lôi kéo tay nàng, "Bảo Nhi, vậy ngươi ngày mai lại đến thăm ta."

Bộ dáng nàng đáng thương, Lục Thanh Lam cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, liền đáp ứng.

Trường Hi cung cách Ngọc Minh cung rất gần, lúc hai người đến đó, Trinh phi đã sớm phái đại ma ma của Ngọc Minh cung chờ ở cửa, dẫn hai người vào trong điện, Trinh phi đang chờ.

Hai người vội bước lên phía trước quỳ hành lễ cho nàng. Trinh phi tự mình tiến lên đỡ nhi tử nhi tức lên, cười nói: "Mau dậy đi mau dậy đi, đều là người một nhà, về sau không nên hành lễ lớn như vậy."

Nàng lôi kéo Lục Thanh Lam ngồi xuống, hỏi han ân cần, ngược lại vắng vẻ Tiêu Thiểu Giác đến một bên.

Trinh phi là người hiền hoà, mặc dù làm bà bà, cũng không bày cái giá với Lục Thanh Lam, cực kỳ dễ ở chung. Lục Thanh Lam cảm giác mình thật là vận khí phân chó rồi, mới gặp được một vị bà bà tốt như vậy.

Trinh phi lôi kéo tay của Lục Thanh Lam, "Hai người các ngươi thời gian này ở trong vương phủ trôi qua như thế nào? Vợ chồng son không có cãi nhau đi?"

Lục Thanh Lam bộ dáng xấu hổ, khẽ cúi thấp đầu, "Vương gia đối đãi với ta vô cùng tốt, ta trẻ tuổi không hiểu chuyện, có đôi chỗ làm không đúng, vương gia khắp nơi nhường nhịn ta, chưa bao giờ tức giận."

Trinh phi nói: "Đứa nhỏ này tính tình khó chịu, bướng bỉnh, thứ đã nhận định đúng, chín đầu trâu cũng kéo không trở về, nếu hắn nhận định ngươi đúng, sẽ luôn đối đãi tốt với ngươi. Tính tình của hắn a, ta hiểu rõ nhất."

Lục Thanh Lam lặng lẽ liếc hắn một cái, Tiêu Thiểu Giác ngồi ở chỗ đó, bị Trinh phi nói cũng có chút không được tự nhiên, chẳng qua trên mặt lại không biểu hiện ra.

Lục Thanh Lam nhìn bộ dáng kia của hắn, cảm thấy thật đáng yêu, đánh bạo nói: "Mẫu phi, ngươi có thể nói cho ta một chút chuyện của vương gia khi còn bé không? Có phải giống như hiện tại, mỗi ngày đều banh mặt không?"

Trinh phi bị gợi lên hứng thú, cười ha ha nói: "Hắn khi còn bé a, so với bây giờ còn nghiêm túc hơn ấy chứ. . ."

Tiêu Thiểu Giác ho khan một tiếng, ngắt lời nói: "Mẫu phi, thời gian không sai biệt lắm, không phải là nên dùng bữa rồi ư."

Trinh phi biết hắn không muốn nói về chuyện xấu hổ của hắn khi còn bé, cười nói: "Ngươi nếu không muốn nghe hai mẹ con chúng ta om sòm, liền đi dạo trong viện đi."

Tiêu Thiểu Giác bất đắc dĩ, ta vẫn là ở lại nơi này đi.

Lục Thanh Lam đã gấp khó dằn nổi, "Mẫu phi, ngươi nói nhanh lên!" Đối với ánh mắt cảnh cáo Tiêu Thiểu Giác đưa tới làm như không thấy.

Trinh phi thấy bộ dáng vợ chồng son như vậy, liền biết bọn họ rất ân ái, cũng âm thầm cao hứng thay bọn họ, "Bổn cung nhớ Lão Cửu cũng có lúc hoạt bát đáng yêu. Khi đó Bổn cung ở trong viện của Ngọc Minh cung trồng một cây đào. Hắn mới hơn ba tuổi một chút, liền nhân tiểu quỷ đại*, mỗi ngày mong đợi mình nhanh lớn lên, liền cầm tiểu đao khắc ký hiệu ở trên thân cây, ngày ngày ước lượng mình có cao lớn hơn không, có một ngày, hắn bỗng nhiên lo lắng chạy tới hỏi ta: 'mẫu phi, tại sao huynh đệ tỷ muội khác đều cao lớn, ta lại trở nên thấp đi?' Bổn cung cùng hắn đến trong viện nhìn mới biết được, thì ra ký hiệu hắn khắc trên ở cây đào, hắn dùng tay so sánh, đầu nhỏ của hắn đã ở phía dưới ký hiệu rồi, cây đào kia phát triển nhanh bao nhiêu a, hắn làm sao so sánh được?"

(*)人小鬼大[nhân tiểu quỷ đại] còn nhỏ nhưng rất lém lỉnh, nghịch ngợm và có nhiều ý tưởng ma quái. Tuy còn nhỏ nhưng nhận thức ngoài tuổi thật, và tâm hồn cũng rất chín chắn.

Lục Thanh Lam cũng cười lên ha ha: "Vương gia lúc nhỏ thật là thật là đáng yêu!"

"Đáng yêu?" Tiêu Thiểu Giác nhíu nhíu mày, lớn như vậy, hắn dường như chưa nghe thấy có người nào đánh giá hắn như vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp