Nàng giận trách liếc hắn một cái: "Chàng hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải nói muốn vào cung mở hội nghị ngự tiền cùng phụ hoàng sao? Tại sao lại chạy đến quý phủ của Lão Tứ đón ta?"

Tiêu Thiểu Giác lau cái trán sáng bóng đầy mồ hôi, "Hội nghị ngự tiền xong, ta không yên lòng về nàng, liền tới đây đón nàng." Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt cực kỳ non mịn của nàng, trải qua mưa móc của hắn tưới nhuần, làn da của nàng càng trong suốt sáng long lanh, xinh đẹp đến kinh người, mà vẻ mặt mệt mỏi của nàng kia, lại càng chọc người muốn phạm tội.

Tiêu Thiểu Giác hôn một chút ở trên mặt nàng, lại ngậm lấy miệng nhỏ của nàng, môi lưỡi quấn quýt, tay sờ soạng vài cái trên cơ thể mềm mại của nàng, liền cảm giác từ chỗ bụng dưới lại bốc lên một cỗ hỏa. "Hội nghị ngự tiền hôm nay, có một tin tức tốt, nàng có muốn nghe không."

"Giữa nam nhân các chàng, chuyện thảo luận mỗi ngày, khô khan như vậy, ta mới không có hứng thú đâu."

"Là về chiến trường Yến quốc."

Lục Thanh Lam nghe câu này, nhất thời có chút hứng thú, "Để cho ta đoán xem, có phải Chu quốc trúng kế, triệu hồi Nhạc Viêm về Thượng Kinh thành thân cùng biểu tỷ ta không."

Tiêu Thiểu Giác cười một tiếng quỷ quái nói: "Muốn biết đáp án, vậy thì theo ta lại làm thêm một lần."

Lục Thanh Lam kinh hô một tiếng: "Ngươi điên rồi, lúc này mới bao lâu?"

"Tiểu Giác Nhi tên cũng đã lắp vào cung rồi, không tin ngươi sờ thử."

"Tiểu Giác Nhi?" Lục Thanh Lam ban đầu nghe không hiểu, sau lại phản ứng một chút, khuôn mặt lập tức ửng hồng.

Hắn dẫn tay của Lục Thanh Lam sờ sờ phía dưới, Lục Thanh Lam đụng thử, lập tức rút tay trở về. Mặt đỏ tim đập nói: "Chàng đây. . . Đây cũng quá lớn, ta chịu không được. Được rồi, đáp án của chàng ta không nghe cũng được!" Chờ hắn hết cái hăng hái này, nàng mới không tin dưới sự dây dưa dai dẳng của nàng, hắn sẽ không nói cho nàng.

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Hiện tại đổi ý không còn kịp rồi." Một cái đẩy thắt lưng liền tiến vào, cười nói: "Bên trong đều là bộ dáng này rồi, còn nói không cần? Nữ nhân các nàng đều là khẩu thị tâm phi như vậy đấy sao?"

Lục Thanh Lam mới vừa rồi tiểu Giác nhi của đụng hắn, lại là có chút động tâm, cả giận nói: "Chàng còn nói, ta sẽ giận đấy."

Tiêu Thiểu Giác cười nhẹ nói: "Được, ta không nói, chuyên tâm làm việc."

Hai người nháo thẳng đến hơn hai canh giờ. Lục Thanh Lam bị biến thành hoàn toàn không xuống được giường, ngay cả cơm tối đều ăn ở trên giường.

Tiêu Thiểu Giác đích thân đút nàng ăn vài thứ, còn gọi Mặc Cúc, Mặc Hương hầu hạ nàng tắm rửa, Lục Thanh Lam nằm ở trên giường liền ngủ. Thật sự là quá mệt mỏi.

Tiêu Thiểu Giác sau khi tắm rửa qua, cũng không thiếu công vụ phải xử lý, liền đi Hoài Cẩn đường.

Hiện tại phần lớn thời gian của hắn đều ở tiểu thư phòng của Thế An uyển, chỉ có phần ít thời gian sẽ đi Hoài Cẩn đường.

Hắn ngược lại tinh lực dồi dào, ở Hoài Cẩn đường bận đến đêm khuya cũng không cảm thấy mệt nhọc nhiều. Vệ Bân liếc một cái đồng hồ để bàn trong góc của Hoài Cẩn đường, lập tức sẽ canh ba thiên rồi. Hắn nói: "Vương gia, tất cả đồ ở Hoài Cẩn đường đều rất chu toàn, nếu không tối nay ngủ ở chỗ này?"

Tiêu Thiểu Giác để bút xuống, vuốt vuốt cổ tay ê ẩm. "Không cần, vẫn là trở về đi."

Vệ Bân không hiểu, hắn chỉ có ở bên người Lục Thanh Lam mới có thể ngủ ngon giấc. Hoài Cẩn đường cho dù điều kiện khá hơn gấp mười lần đi nữa, hắn cũng sẽ không qua đêm ở chỗ này.

Vệ Bân không dám nhiều lời, gọi một tiểu thái giám ở đốt đèn lồng phía trước, đi theo Tiêu Thiểu Giác trở về Thế An uyển. Từ lúc Lục Thanh Lam tỏ vẻ là lòng ghen tuông để ý rất mạnh, Tiêu Thiểu Giác hiện tại căn bản không cần nha hoàn nữa.

Đến cửa chính phòng Thế An uyển, nhìn thấy hai nha hoàn đang giữ cửa, chính là Mặc Cúc và Mặc Hương. Tiêu Thiểu Giác thấy các nàng tận trung với cương vị công tác, hài lòng gật gật đầu, sợ ảnh hưởng đến Lục Thanh Lam, đè thấp hỏi: "Vương phi nhà các ngươi đâu? Còn đang ngủ sao?"

Mặc Cúc cũng ép thanh âm tới rất thấp: "Vương phi đã ngủ hơn hai canh giờ rồi, ngoại trừ trong lúc đó muốn trà, vẫn không tỉnh."

Hai canh giờ, nói cách khác ăn xong cơm tối lại bắt đầu ngủ. Tiêu Thiểu Giác không khỏi hâm mộ cuộc sống của tiểu thê tử, ngoại trừ ngủ chính là ăn, so với hắn hạnh phúc hơn nhiều.

Nghĩ như vậy, hắn vẫn là tâm tình vui sướng đẩy cửa đi vào. Sợ ảnh hưởng mộng đẹp của Lục Thanh Lam, động tác hắn vẫn mềm nhẹ, mới vừa đi tới bên người Lục Thanh Lam, nàng vẫn là phát hiện.

Nàng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, "Vương gia, ngài đã trở lại."

Nàng dụi dụi mắt, ngồi dậy, biết được đã canh ba thiên, oán trách nói: "Sao lại trễ như thế, công sự cho dù quan trọng đi nữa, chàng cũng phải chú ý thân thể a." Xế chiều giằng co nhiều lần, đây chính là chuyện rất hao phí thể lực.

Tiêu Thiểu Giác buồn cười sờ sờ đầu của nàng: "Biết nói lời đau lòng bổn vương rồi, không tệ!" Kể từ khi hai người thành thân tới nay, tố chất thân thể của Tiêu Thiểu Giác có thể nói đề cao lên một mảng lớn. Không có gì khác, chất lượng giấc ngủ đi lên, hắn bây giờ mỗi ngày đều là tinh lực dồi dào, cảm giác mình có thể đánh chết một con hổ.

Lục Thanh Lam liếc hắn một cái: "Ta kém cỏi như vậy sao?"

Tiêu Thiểu Giác cười mà không nói.

Nàng cẩn thận nghĩ, thật giống như từ lúc thành thân về sau, nàng cũng chưa hầu hạ Tiêu Thiểu Giác, thật giống như vẫn luôn là hắn hầu hạ nàng. Nghĩ tới đây nàng không khỏi cũng có chút xấu hổ.

Nàng cân nhắc: hôm nay biểu hiện tốt một chút, coi như bồi bổ lại.

Liền chui từ trong chăn ra, định giúp hắn cởi áo ra.

Tiêu Thiểu Giác sợ hết hồn, ấn nàng trở về: "Nàng làm cái gì vậy?"

"Ta hầu hạ vương gia a?"

"Mặc thêm một chút, bên ngoài lạnh, đừng để bị lạnh." Nếu nàng cảm lạnh, hắn cũng phải khó chịu theo. "Nàng không cần hầu hạ ta, về sau nàng quản tốt một mình nàng, kiện kiện khang khang, chẳng khác nào là hầu hạ ta." Hắn cũng không gọi nha hoàn đi vào, cởi ngoại bào ra cực kỳ nhanh, đổi một bộ trung y, liền chui vào chăn.

Lục Thanh Lam nghe được rất là cảm động: "A Giác, ngươi đối đãi với ta thật tốt." Liền dán thân thể nhỏ bé tới, đôi tay trắng mịn nhỏ bé vẽ vài vòng ở trước ngực của hắn.

Phía dưới của Tiêu Thiểu Giác lập tức có phản ứng, hắn thở ra một hơi nói ở bên tai của nàng: "Nàng lại muốn rồi có phải không?"

Lục Thanh Lam vặn vẹo uốn éo thân thể: "Mới không có! Chàng cũng đừng làm loạn, tới một lần nữa ta không thể không chết."

Tiêu Thiểu Giác quả thực là có chút rục rịch dục động, nhưng hắn thấy Lục Thanh Lam xinh đẹp nhu nhược như vậy, rốt cuộc lòng mền nhũn: "Được rồi, hôm nay liền tạm thời bỏ qua cho nàng, chẳng qua nàng không được trêu chọc ta. Đến lúc đó ta không nhịn được, nàng cũng chớ có trách ta!"

Lục Thanh Lam sợ, vội vàng thu hồi cái tay tác quái của mình, ủy ủy khuất khuất nói: "Ta không đùa chàng vẫn không được sao?"

Tiêu Thiểu Giác thật là yêu chết cái bộ dáng tiểu già mồm cãi láo của nàng này, hôn lên trán của nàng một ngụm, "Lúc này mới ngoan!"

Lục Thanh Lam nói: "Chàng cả ngày, trong đầu ngoại trừ cái loại ý nghĩ này, cũng không có cái khác à?"

Tiêu Thiểu Giác cười ha ha một tiếng: "Bản thân nàng đút ta không no, lại còn trách ta?"

Lục Thanh Lam thật là cạn lời rồi, thể trạng Tiêu Thiểu Giác tốt tinh lực tràn đầy, dục vọng cũng đặc biệt mãnh liệt, nàng đều sắp không chống đỡ được.

Mới vừa rồi ngủ hai canh giờ, để Tiêu Thiểu Giác quấy rầy như vậy một lát, nàng cũng không còn buồn ngủ nữa rồi, lại hỏi: "Chàng còn chưa nói cho ta biết đâu, Nhạc Viêm có phải trúng kế, trở về Thượng Kinh rồi hay không."

Tiêu Thiểu Giác gật đầu: "Không thể không nói nương tử của ta chính là thông minh, đoán một cái liền đúng!"

Lục Thanh Lam nghe xong cực kỳ hưng phấn, "Thật tốt quá, đây chẳng những giải quyết hạnh phúc chung thân của biểu tỷ, ca ca của ta cũng có thể an toàn. Tin tức từ Yến quốc truyền tới, cần không ít thời gian, nói không chừng Nhạc Viêm và biểu tỷ đã thành thân rồi đi, vậy Nhạc Viêm chẳng phải là đã biến thành biểu tỷ phu của ta rồi sao?" Nàng nghĩ tới liền cảm thấy thú vị.

Tiêu Thiểu Giác cười, bổ sung: "Cũng là biểu tỷ phu của ta."

"Như vậy ca ca của ta hẳn là không bao lâu nữa là có thể trở về đi. Hôn sự của hắn và Kỳ tỷ tỷ định tại tháng bảy, đừng để lỡ hôn kỳ mới được."

Tiêu Thiểu Giác suy nghĩ một chút, vẫn còn có chút lo lắng nói: "Cũng không lạc quan giống như nàng nghĩ."

"Ôi chao!" Lục Thanh Lam có chút kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng không có Nhạc Viêm mọi sự liền đại cát chứ.

Tiêu Thiểu Giác nói: "Nàng cho rằng dựa vào bản lãnh của Nhạc Viêm, không nhìn thấu mưu kế của chúng ta sao? Hắn tất nhiên là đã có chuẩn bị. Hắn để lại phó tướng Trữ Tài Lương chỉ huy quân đội, vị Trữ Tài Lương này là nghĩa tử của Nhạc Viêm, được hắn bồi dưỡng nhiều năm, tinh thông binh pháp, chỉ huy chiến trận rất có nghề. Những năm này vẫn chưa nổi danh, chẳng qua là bởi vì hào quang của Nhạc Viêm che lấp thôi. Hơn nữa, Nhạc Viêm để lại cho vị nghĩa tử này một chi đại quân hỗn hợp."

"Đại quân hỗn hợp là cái gì?"

"Cho tới nay, Nhạc Viêm tinh thông binh pháp, hắn chẳng những am hiểu đánh trận, càng am hiểu luyện binh. Đại quân hỗn hợp này chính là một loại binh chủng phối hợp mới mà Nhạc Viêm thử nghiệm, để ba phần năm bộ binh, phối hợp một phần năm kỵ binh, lại thêm một phần năm của cung nỗ binh mà thành. Nghe nói uy lực rất lớn, chỉ là chúng ta cho tới bây giờ vẫn chưa gặp phải đội ngũ như vậy."

Cung nỗ vốn là phát minh của thời Đại Hạ, bởi vì đủ loại nguyên nhân, vẫn chưa từng mở rộng ở quốc nội Đại Tề, lại được Nhạc Viêm phát dương quang đại ở Đại Chu.

Lục Thanh Lam cũng không lưu tâm, nói: "Có ca ca của ta ở đó, không có chuyện gì."

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Nàng ngược lại có lòng tin mười phần đối với ca ca nàng."

"Đó là đương nhiên, ai bảo hắn là ca ca của ta chứ."

Sự thật chứng minh, suy đoán của Lục Thanh Lam vẫn còn quá lạc quan. Nhạc Viêm tuân theo lệnh của Tu thái tử trở về Thượng Kinh quả thực làm trên dưới Đại Tề cao hứng một hồi. Nhưng Nhạc Viêm vẫn điều khiển chiến cuộc của Yến quốc, Địch lão tướng quân tại sau khi Nhạc Viêm rời đi, một lần khinh địch liều lĩnh, phạm sai lầm lớn, ở trong Lam Sơn cốc bị Trữ Tài Lương mai phục, chẳng những quân đội tổn thất thảm trọng, ngay cả lão tướng quân cũng bị cung nỗ bắn trúng mà mệnh táng Lam Sơn cốc.

Lục Văn Đình thu nạp tàn binh bại tướng, lui về Diệp thành.

Sau trận chiến này, thiên hạ sôi trào. Ai cũng không ngờ một cái nghĩa tử không có danh tiếng gì của Nhạc Viêm có thể đánh bại Địch lão tướng quân tiếng tăm lừng lẫy ở Tề quốc, mà càng làm cho người ta khiếp sợ chính là uy lực to lớn của đại quân hỗn hợp mà Nhạc Viêm huấn luyện, quả thực làm người ta líu lưỡi.

Đàm phán của Lục Hãn và Đại Chu đã bắt đầu, Đại Tề ở Yến quốc đánh thành cái hình dạng này, lập tức khiến hắn lâm vào bị động vô cùng.

Tiêu Thiểu Giác sau khi nhận được tin tức, nửa đêm canh ba từ trong chăn bò dậy, trực tiếp tiến cung gặp Gia Hòa đế. Gia Hòa đế cũng khẩn cấp triệu tập hội nghị ngự tiền, thương thảo đối sách.

Mọi người quyết định, lập tức phái ra viện quân tăng viện cho Đại Tề. Chẳng qua lúc chọn người làm tướng lãnh, Tiêu Thiểu Giác và Đại hoàng tử xảy ra bất đồng.

Tiêu Thiểu Du ý muốn phái một vị lão tướng quân kinh nghiệm phong phú tiếp nhận vị trí của Địch lão tướng quân, chỉ huy quân đội đối kháng cùng quân Chu, Tiêu Thiểu Giác lại đề nghị dứt khoát bổ nhiệm Thống soái thực tế hiện tại của quân đội, cũng chính là Lục Văn Đình làm người đứng đầu, nếu nói nước xa không cứu được lửa gần, lão tướng quân mới bổ nhiệm từ kinh sư lên đường, tới Yến quốc ít nhất phải đi một tháng, nếu để cho chi tàn binh bại tướng còn lại kia vẫn cố thủ đợi viện binh, sợ rằng không đợi viện quân đến kịp, chi quân đội này đã xong đời trước.

Tiêu Thiểu Giác sở dĩ đề cử Lục Văn Đình làm chủ tướng, tuyệt không phải bởi vì đơn giản hắn là tiểu cữu tử của mình. Lúc trước hắn ở Thanh Châu thành thấy tận mắt hắn chỉ huy sĩ tốt đâu vào đấy, bộ dạng suy tính kỹ càng, biết hắn mặc dù trẻ tuổi, nhưng đánh giặc là một tay giỏi.

Gia Hòa đế suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cuối cùng quyết định tiếp thu ý kiến của Tiêu Thiểu Giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play