Lục Thanh Lam hôm nay mặc một kiện đại sam hà bí màu hồng đỏ, trên đầu vấn một bách hợp kế* đặc biệt phong lưu, nơi tóc cài một cây trâm gắn ngọc điệp luyến hoa**, trong đoan trang lộ ra một chút mị hoặc như có như không, quả nhiên là tuyệt sắc cái thế áp diễm quần phương.
百合髻 - bách hợp kế
Trâm gắn ngọc điệp luyến hoa
Nhiều nữ tử như vậy, số lượng xinh đẹp cũng không ít, nhưng Tiêu Thiểu Huyền cảm thấy cho dù là đem mọi người trong phòng này gộp chung một chỗ so sánh cũng không bằng một chút xíu của nàng.
Từ lúc biết nàng, hắn vẫn là lần đầu thấy nàng ăn mặc lộng lẫy như vậy. Hạng người lòng dạ thâm trầm như Tiêu Thiểu Huyền, cũng không khỏi nhìn ngây người, có chút của thất thố.
Ánh mắt của hắn không kiêng sợ, trong mắt của Lục Thanh Lam nhất thời lộ ra tức giận.
Liêm thị có chút xem không nổi, ho khan một tiếng, nói: "Lão Tứ, chúc mừng ngươi có được Lân nhi!"
Tiêu Thiểu Huyền có chút kính trọng với vị tẩu tử này, trong mắt hắn, Liêm thị thậm chí còn đáng tin cậy hơn so với Nhị hoàng tử. Lúc này mới bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt từ trên người của Lục Thanh Lam lại: "Đa tạ Nhị tẩu quan tâm."
Liêm thị ngồi xuống ở bên giường của Vũ Nguyệt, nói với Tiêu Thiểu Huyền: "Lão Tứ, nơi này có tức phụ của ngươi chiếu ứng, ngươi đi đằng trước chào hỏi nam khách đi."
Tiêu Thiểu Huyền thường ngày cũng không có quá nhiều cơ hội nhìn thấy Lục Thanh Lam, có chút không nỡ, chẳng qua trước mặt Liêm thị hắn cũng không tiện bác bỏ, đành phải ứng một tiếng đi ra cửa, lúc gần đi vẫn không quên nhìn Lục Thanh Lam nhiều mấy lần.
Trong lòng hắn âm thầm nảy sinh ác độc: một ngày kia, đợi đi lên cái vị trí cao nhất kia, nhất định phải đem nữ nhân này cướp vào trong hậu cung của mình.
Tiêu Thiểu Huyền đi, không khí nhất thời khoan khoái hơn không ít.
Mọi người rối rít tiến lên nhìn hài tử, Liêm thị lại càng ôm hài tử đùa. "Đứa nhỏ này khoẻ mạnh kháu khỉnh, thật đáng yêu."
Hàn thị nói: "Đã lấy danh tự cho hài tử chưa?"
Vũ Nguyệt nằm ở trên giường, trên mặt tràn đầy nụ cười thoải mái. "Vương gia định xin hoàng thượng ban thưởng cho đứa nhỏ này cái danh tự, dính chút phúc khí của hoàng gia, cho nên hài tử còn chưa có danh tự." Đứa nhỏ này vừa ra đời, Tiêu Thiểu Huyền liền báo lên cho Gia Hòa đế, đến hiện tại danh tự cũng chưa ban thưởng xuống, có thể thấy được Gia Hòa đế đối với cái tôn tử thứ xuất này cũng không quan tâm thế nào.
Trong Trữ vương phủ cũng có thứ tử, Hàn thị đối với thứ tử cực kỳ chán ghét, có lệ mấy câu liền ngồi xuống một bên xa xa, nói chuyện cùng Lục Thanh Lam.
Lục Thanh Lam cũng lười nhìn bộ dạng dương dương đắc ý kia của Vũ Nguyệt.
Mọi người tán dương hài tử một hồi, liền lui ra ngoài.
Sau "Tắm ba ngày", Yến vương phủ còn an bài ngọ yến, Lục Thanh Lam không muốn lại xã giao cùng đám người Quách Đoan Tú, liền thoái thác thân thể khó chịu, trực tiếp ra khỏi vương phủ.
Đang định lên xe, nghe mặt sau có người gọi nàng: "Cửu đệ muội." Nàng quay đầu nhìn lại, thấy là Nhị hoàng tử phi Liêm thị. Trong nội tâm nàng hơi động một chút, trong mấy trục lý này, nàng tiếp xúc ít nhất, chính là Liêm thị. Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, hiện giờ Nhị hoàng tử và vương gia nhà mình thế như nước với lửa, nàng mặc dù tán thưởng tính tình của Liêm thị, nhưng cũng không tiện tiếp xúc quá nhiều với nàng.
(*)'道不同,不相为谋' (Tử viết: Đạo bất đồng bất tương vi mưu). Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, Chương Vệ Linh Công. Câu này có một số cách hiểu như sau:
1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.
2. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.
3. Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được.
Lục Thanh Lam nhớ tới mới vừa rồi ở chỗ Vũ Nguyệt, nàng giải vây cho mình, liền dừng bước, cười mỉm nói: "Nhị hoàng tẩu!"
Liêm thị nhìn khuôn mặt cười má lúm đồng tiền như hoa cơ hồ hoàn mỹ kia của nàng, nhất thời thế nhưng phân biệt không ra đó là cười thật hay cười giả, không khỏi nói: "Lúc trước thật không nhìn ra, Cửu đệ muội là người tài giỏi như thế. Có thể lấy được tức phụ như ngươi, là phúc khí của Lão Cửu." Dung mạo tài năng của Tiêu Thiểu Giác quả thực có thể nói là nhất đẳng, nhưng là hắn cũng có nhược điểm trí mạng, là người cao ngạo cứng rắn, nếu nói cương thì dễ gãy, có đôi khi khó tránh khỏi bất tri bất giác sẽ đắc tội người, ở trong quan trường đây là tối kỵ.
Nhưng từ lúc hắn và Lục Thanh Lam thành thân, hắn đối nhân xử thế lại nhu hòa khéo đưa đẩy hơn không ít, làm người ta phải hoài nghi đây đều là công lao của Lục Thanh Lam. Thì ra là bởi vì tính tình của hắn, rất nhiều ban sự hắn làm không nên chuyện, hiện giờ mọi người rẽ một cái lỗi khác, đi lộ tuyến phu nhân chính trị, phái phu nhân đến chỗ Lục Thanh Lam mở ra lổ hổng, rất nhiều chuyện thế nhưng giải quyết dễ dàng.
Lục Thanh Lam thế nhưng giúp hắn bù đắp những khuyết điểm này rất tốt, Nhị hoàng tử cảm thấy có chút khó tin.
Lục Thanh Lam cười nói: "Ta có thể hiểu như vậy hay không, lời nhị hoàng tẩu nói đây, là chân thành ca ngợi ta sao?"
Liêm thị cười một trận sang sảng, "Khó trách những phụ nhân có chút giao tình với ngươi đều ở sau lưng nói lời hữu ích cho ngươi, ngươi người này quả nhiên rất thú vị."
Lục Thanh Lam cười "Hì hì", "Nhị hoàng tẩu quá khen, các nàng chẳng qua vỗ ngựa xu nịnh, thật sự đảm đương không nổi."
Liêm thị nói: "Công đạo tự tại lòng người, có nhiều thứ, không phải là có quyền lực địa vị là có thể lấy được." Nàng là thật sự có vài phần tán thưởng Lục Thanh Lam: "Đáng tiếc. . ." Đáng tiếc nam nhân của hai người thế như nước lửa, nếu không nói không chừng hai người có thể trở thành bằng hữu tốt.
Lục Thanh Lam hiểu được ý của nàng, cũng không tiếp lời nàng. Mà là hỏi: "Nhị hoàng tẩu sao lại không ở lại Yến vương phủ dùng cơm?" Đây cũng là có chút bác bỏ mặt mũi của Lão Tứ.
Thần sắc Liêm thị bình tĩnh nói: "Ta đến chỗ này, chẳng qua là vì cổ vũ cho Lão Tứ. Trắc phi dù nói thế nào cũng chỉ là một cái thiếp, ta giúp lão Tứ, nhưng Vũ thị thì xem là cái thứ gì chứ? Nàng nếu là ở Lỗ vương phủ của ta, ta sớm đã kéo nàng ra ngoài một gậy đánh chết." Liêm thị tính tình cương liệt, căm thù đám thiếp thất lẳng lơ đến tận xương tuỷ, cực kỳ gai mắt Vũ Nguyệt.
Lục Thanh Lam không khỏi mỉm cười, "Không ngăn nổi nam nhân đều thích bộ dạng kia của Vũ Nguyệt."
Hai người liếc nhau một cái, cùng nhau cười lên ha hả. Ở phương diện này, Lục Thanh Lam là kiên quyết ủng hộ Liêm thị.
Lại nói mấy câu, hai người thế nhưng có chút hợp ý. Liêm thị đi vào chính đề: "Ta đuổi theo Cửu đệ muội ra ngoài, là có một việc phải nhắc nhở ngươi."
"Chuyện gì?" Lục Thanh Lam lộ ra thần sắc lắng nghe.
"Có vài ngụy quân tử, quen một bộ khẩu phật tâm xà, tiếu lý tàng đao, Cửu đệ muội nhất định phải cẩn thận, cũng đừng để bị người ta bán, còn giúp người ta kiếm tiền."
Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng nói lời như thế, trong lời nói ý chỉ là người phương nào, Lục Thanh Lam cũng rõ ràng. Nụ cười trên mặt nàng dần dần phai nhạt đi: "Nhị hoàng tẩu, ta tôn kính nhân phẩm của ngươi, ngươi cũng không cần xem ta là người ngu. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào mấy câu nói, là có thể ly gián quan hệ của A Giác và Đại hoàng huynh sao? A Giác vốn là không muốn đối nghịch cùng Nhị hoàng huynh, nhưng ngươi đi về hỏi Nhị hoàng huynh xem, hắn đối với A Giác, đối với ta, đã làm cái gì?"
Sắc mặt Liêm thị cứng đờ: "Ta thừa nhận, ta không hi vọng Lão Cửu và Lão Đại quan hệ tốt như vậy. Chẳng qua ta cũng không phải là nói suông vu hãm người nào, ta là chân tâm thật ý nhắc nhở ngươi, cách hắn xa một chút, miễn bị hắn tính kế. Mặc kệ Lão Nhị và Lão Cửu đấu đến loại tình cảnh nào, ta cuối cùng vẫn là tán thưởng ngươi. Lời nói đến thế, nghe hay không nghe, đều tùy ngươi."
Lục Thanh Lam nghe ra sự thành thực trong giọng nói của nàng, khẩu khí cũng mềm đi không ít. "Ta sẽ chú ý." Hành lễ: "Ta cần phải trở về, Nhị hoàng tẩu, chúng ta liền từ biệt ở đây đi."
Liêm thị gật đầu, hai người chia ra chui vào xe ngựa.
Lục Thanh Lam đang muốn kêu phu xe đánh xe rời đi, Tiêu Thiểu Giác đã tới. Trên đường nhất thời đứng đầy Cẩm Y Vệ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.
"Tắm ba ngày" là chuyện giữa các nữ nhân, cho nên Tiêu Thiểu Huyền hôm nay không mời các huynh đệ, Lục Thanh Lam không ngờ hắn không yên lòng về mình như vậy, thế nhưng tự mình chạy tới đón nàng.
Xe ngựa của Liêm thị bên kia cũng chưa đi xa. Tiêu Thiểu Giác trước tiên cách rèm xe ứng một tiếng với Lục Thanh Lam, mới đến trước xe ngựa của Liêm thị chào hỏi nàng: "Nhị tẩu!"
Tiêu Thiểu Giác hận Nhị hoàng tử thấu xương, với Liêm thị ngược lại là không có thành kiến gì.
Liêm thị đẩy rèm xe ra đánh giá hắn trên dưới mấy lần. Thấy khí chất toàn thân hắn thậm chí có một chút biến hóa so với lúc trước, cụ thể một chút là cái loại khí diễm hùng hổ doạ người lúc trước đã thu liễm không ít, nhiều hơn một chút khí tức ôn nhuận như ngọc, loại biến hóa khí chất này khiến hắn thoạt nhìn bình dị gần gũi hơn chút. Có thể là do kết thúc biến chuyển từ nam hài đến nam nhân, hắn lộ vẻ chững chạc hơn vài phần, bộ dáng tựa hồ càng thêm anh tuấn.
Liêm thị cười nói: "Rốt cuộc là người đã kết hôn, khí chất toàn thân đều không giống với lúc trước."
Tiêu Thiểu Giác cười ha ha: "Đây đều là công lao của Gia Bảo nhi nhà ta." Với Lục Thanh Lam, hắn cho tới bây giờ đều là không keo kiệt từ ngữ ngợi khen chút nào.
Nụ cười của Liêm thị càng tăng lên: "Ta đã sớm nghe nói ngươi thương yêu tức phụ, cũng đừng có ở trước mặt của ta khoe khoang."
Tiêu Thiểu Giác bị nàng đâm phá suy nghĩ trong lòng, không phật lòng chút nào. "Mấy hôm không gặp Nhị ca, xin Nhị tẩu giúp ta hỏi thăm hắn." Thời gian này hoàng đế vắng vẻ Nhị hoàng tử, đổi thành trọng dụng Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử, Nhị hoàng tử ở trong triều đã không còn chuyện gì để làm, địa vị lại càng tràn ngập nguy cơ.
Liêm thị thu liễm nụ cười, "Ta sẽ dẫn lời."
Tiêu Thiểu Giác nói: "Nhị hoàng tẩu trước mời." Nói xong mang theo Cẩm Y Vệ nhường ra một con đường.
Liêm thị thả màn xe xuống, nói một câu: "Ta đây liền không khách khí."
Đợi xe ngựa của Liêm thị đi xa, Tiêu Thiểu Giác mới bỏ ngựa lên xe, lên xe ngựa của Lục Thanh Lam. Vừa nhìn thân trang phục này của tức phụ nhà mình, hắn cũng có chút giật mình. "Sao nàng ăn mặc như vậy?" Bộ dạng nàng diễm quang bắn ra bốn phía như vậy, ngay cả Tiêu Thiểu Giác cũng rất ít nhìn thấy.
Lục Thanh Lam nói: "Ngày hôm qua không phải là chàng bảo ta ăn mặc thật xinh đẹp tới sao?"
Tiêu Thiểu Giác hận không thể cho mình một cái vả miệng, "Về sau không cho mặc như vậy!" Mẹ kiếp, tức phụ quá đẹp cũng không phải là chuyện tốt, mặc như vậy quá rêu rao rồi, người nam nhân nào thấy Lục Thanh Lam như vậy không nhìn nhiều hai mắt? Nghĩ tới trong lòng hắn liền không thoải mái.
Lục Thanh Lam bĩu môi nói: "Chàng quản cũng quá rộng đi, ngay cả ta mặc cái gì đều quan tâm?"
Tiêu Thiểu Giác nói: "Dù sao về sau chỉ cho nàng mặc xiêm y xinh đẹp nhất cho ta xem. Về sau nàng xuất môn, chỉ cho phép mặc xiêm y đơn giản mộc mạc, nghĩ đến nàng mặc như vậy bị nam nhân khác thấy, trong lòng của ta liền không thoải mái."
Thì ra đây là dấm?
Lục Thanh Lam không khỏi "Phốc xuy" cười một tiếng, "Thế nhân đều nói nữ nhân chúng ta thích ăn dấm, hiện giờ thoạt nhìn, nam nhân các chàng cũng không phải là quá rảnh sao?"
Một đôi mắt phượng của Tiêu Thiểu Giác khẽ híp lên: "Lá gan thật là càng lúc càng lớn rồi, dám gài bổn vương rồi phải không? Thích ăn dấm, bổn vương hôm nay sẽ cho nàng xem xem bổn vương ăn dấm có bao nhiêu điên cuồng!"
Nhào lên bắt chọc vào chỗ ngứa của Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam sợ nhất cái này, cười đến ngửa tới ngửa lui, "Vương gia, ta sai rồi. . . Vương gia, tha mạng. . ."
Mặc Cúc, Mặc Hương, Mặc Họa ở bên ngoài nghe.
Chậc, hai cái vị này đây là lại bắt đầu rồi.
Hai người náo trong chốc lát, hôm nay Lục Thanh Lam ăn mặc quá mức long trọng xinh đẹp, đã sớm gợi lên ngọn lửa của Tiêu Thiểu Giác, động tác của hắn bất tri bất giác liền thay đổi, cũng không biết chuyện gì xảy ra, tay của Tiêu Thiểu Giác liền với vào trong vạt áo của nàng.
Hắn đang muốn tiếp tục động tác kế tiếp.
Bên ngoài có người nói cho hắn biết, đã đến Vương phủ, Tiêu Thiểu Giác không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Nhìn Lục Thanh Lam thở gấp nho nhỏ trên xe ngựa, ngọc thể nằm ngang, hắn suy nghĩ một chút, trước xuống xe ngựa, sau đó ôm cả người nàng từ trên xe ngựa xuống, trực tiếp đi vào bên trong.
"Vương gia, chàng muốn làm gì?" Lục Thanh Lam sợ hết hồn.
Tiêu Thiểu Giác cười "khà khà" mấy tiếng, "Làm cái gì ư? Làm một chuyện tất cả mọi người đều thích."
Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, muốn phản kháng, nhưng làm sao giãy dụa được. Tiêu Thiểu Giác ôm nàng một đường đi vào nhị môn, trực tiếp đến Thế An uyển, trên đường tất cả phó phụ hạ nhân đụng phải, tất cả đều quỳ xuống hai bên đường, không dám quấy rầy chính sự của vương gia.
Tiến vào Thế An uyển, Tiêu Thiểu Giác để Lục Thanh Lam ở trên giường. Đám người Mặc Cúc cực kỳ biết ý đóng cửa, Tiêu Thiểu Giác đã gấp khó dằn nổi đặt Lục Thanh Lam ở trên giường lớn, đưa tay cởi quần của nàng. Lục Thanh Lam sợ hết hồn, không ngờ hắn tắm cũng không tắm, đã nghĩ trực tiếp làm?
Nàng lấy tay đẩy hắn một chút: "Này, ta còn chưa tắm đâu?" Nhưng hắn là người có bệnh khiết phích nghiêm trọng.
Thanh âm Tiêu Thiểu Giác ấm ách: "Không cần tắm, cứ như vậy làm đi."
Lục Thanh Lam không ngờ hắn gấp khó dằn nổi đến loại trình độ này. Tiêu Thiểu Giác đã khẩn cấp nghĩ muốn xách thương lên ngựa rồi, Lục Thanh Lam lúc này thật sự không hiểu nổi hắn muốn làm gì?
"Y phục còn chưa cởi đây!" Hắn chỉ cởi quần của nàng đến chỗ đầu gối, áo lại vẫn là ngay ngắn chỉnh tề.
Tiêu Thiểu Giác thở hổn hển, lung tung hôn ở trên mặt nàng: "Cứ như vậy, cứ như vậy tốt nhất, nàng mặc xinh đẹp như vậy, ta thích."
Lục Thanh Lam bối rối: "Như vậy không được, quá hoang đường!" Giữa ban ngày đã không nói rồi, còn muốn mặc y phục làm với hắn, cũng không biết trong đầu của hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, thật là một vương gia hoang đường.
Tiêu Thiểu Giác cũng mặc kệ, liên tục dụ dỗ lừa gạt, rốt cuộc thành tựu chuyện tốt.
Cũng không biết bộ quần áo này là kích thích đến nơi nào của hắn, Tiêu Thiểu Giác hôm nay hết sức dũng mãnh, chỉ mới mấy cái, Lục Thanh Lam đã tan rã quân lính, vừa rên rỉ vừa xin tha, trong miệng Tiêu Thiểu Giác đáp ứng, "Rất nhanh! Mấy cái cuối cùng. . ." Cũng không biết đã là mấy lần cuối cùng.
Chờ hắn hoàn toàn khoan khoái, Lục Thanh Lam đã bị hắn làm cho toàn thân mệt rã rời giống như chết rồi.