Nhất thời không nói đến, nửa tháng sau, đại hôn của Ngũ hoàng tử Tiêu Thiểu Doãn, hoàng thượng phong hắn làm Vinh quận vương, mệnh hắn khai phủ. Đến tháng năm, Lục Văn Xương và Bạc Thiến Như thành thân. Lục Hãn mặc dù không ở đây, nhưng Lão hầu gia bệnh đến cái dạng kia, hắn chạy đặc biệt dặn dò Phùng thị, hôn sự của hài tử không thể kéo dài, cho dù hắn không ở đây, cũng phải chắc chắn tổ chức, vì vậy hai người vẫn dựa theo kế hoạch sớm đã định ra thành thân.

Tiêu Thiểu Giác hiện giờ bận việc chiến sự hai tuyến, không thể phân thân, lại vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi, đến hôn trường lộ cái mặt, cho hầu phủ đủ mặt mũi. Trường Hưng hầu phủ giăng đèn kết hoa, mặc dù Lục Hãn không ở kinh sư, nhưng có Lục Thần và Kỷ thị hỗ trợ, hôn sự của Lục Văn Xương cũng làm được phong phong quang quang.

Sau khi Lục Văn Xương thành thân, Lục Thanh Lam cũng bận rộn theo. Quyền thế của Tiêu Thiểu Giác ở kinh thành mở rộng, Lục Thanh Lam lại đã ngồi vững vàng vị trí vương phi, phu nhân quan gia mỗi ngày đến vương phủ bái kiến nàng nối liền không dứt, nhờ giúp đỡ, ban sự, quy phục, đi cửa sau. . . Lục Thanh Lam mỗi ngày ngoại trừ phải xử lý sự vụ bên trong phủ, còn phải rút thời gian ứng phó những vị quan phu nhân này.

Nàng đối nhân xử thế từ rất có một bộ chuẩn tắc hành vi của riêng mình, cũng không mạnh mẽ giống như Tiêu Thiểu Giác. Rất nhanh thanh danh của nàng đã được truyền tụng ra trong giới phu nhân, nói nàng là người cao nhã, đối nhân xử thế như tắm gió xuân, tuổi còn trẻ cũng đã là trong giới mẫu mực.

Lục Thanh Lam cũng không thèm để ý những thứ này, ngược lại Tiêu Thiểu Giác nghe được cao hứng. "Rượu thơm không sợ ngõ hẻm sâu, về sau xem ai còn dám nói bậy Bảo Nhi nhà chúng ta."

Mùng mười tháng năm, trắc phi Vũ Nguyệt của Yến vương phủ hoài thai tháng thứ mười, vì Tiêu Thiểu Huyền sinh hạ một lân nhi. Tiêu Thiểu Huyền vô cùng vui sướng, phát thiệp cho các vương phủ, Lục Thanh Lam đương nhiên cũng nhận được một tấm.

Nàng nhìn tấm thiệp mời này, lâm vào trầm tư. Kiếp trước Vũ Nguyệt cùng nàng đấu đến lợi hại, bị nàng ám toán, cho đến lúc nàng chết, cũng không thể sinh hạ một nhi nửa nữ cho Tiêu Thiểu Huyền, kiếp này nàng ta ngược lại cá mặn xoay người, nhanh như vậy đã sinh hạ một nhi tử.

Điều này cũng nói rõ một vấn đề, đó chính là đời này Tiêu Thiểu Huyền vẫn là không chào đón Quách Đoan Tú như vậy, nếu không theo tính tình của hắn, tuyệt sẽ không để cho trắc phi sinh con trước chính phi.

Cái Yến vương phủ này, nàng đi hay là không đi, ngược lại là một vấn đề.

Buổi tối Tiêu Thiểu Giác trở lại, nàng đưa thiệp cho Tiêu Thiểu Giác xem.

Tiêu Thiểu Giác vừa nhìn, lập tức liền trầm mặt. Lão Tứ với Bảo Nhi là cái tâm tư gì, hắn nhất thanh nhị sở, hiện giờ để cho nàng đi quý phủ của Tiêu Thiểu Huyền, trong lòng hắn có thể thoải mái mới là lạ. "Chẳng qua là một cái thiếp sinh nhi tử, nàng nếu không muốn đi cũng đừng đi."

Mặc dù hắn đã sớm ôm được mỹ nhân về, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt Tiêu Thiểu Huyền nhìn Lục Thanh Lam liền ghét cay ghét đắng, cho nên căn bản là không muốn để cho hắn nhìn Bảo Nhi dù chỉ một cái.

Lục Thanh Lam phốc xuy cười, "Thiếp sinh nhi tử cũng là trưởng tử của Yến vương phủ, chúng ta không đi là chuyện rất thất lễ."

Tiêu Thiểu Giác: "Nếu đi không chừng sẽ gặp phải Lão Tứ, nàng không phải là rất chán ghét cách ứng* sao?"

(*) 膈应 [gè ying/cách ứng] một từ vựng phương ngữ Trung Quốc, dùng để chỉ sự phiền phức, khó chịu và buồn nôn, nhưng không đến mức nôn mửa. Càng nhiều là đề cập đến tâm lý không thoải mái.

Lục Thanh Lam hừ một tiếng: "Há lại chỉ có cách ứng, ta hận hắn không thể lập tức chết ở trước mắt của ta mới được đây."

Tiêu Thiểu Giác cười ha ha: "Lời này của nàng nói trúng lòng của ta rồi." Hắn đối với Lão Tứ cũng là cùng cảm nhận như vậy.

Lục Thanh Lam nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy ta hôm nay là nữ chủ nhân của Khánh vương phủ, mỗi tiếng nói hành động đại biểu mặt mũi Khánh vương phủ, cũng không thể để người khác chỉ ra sai lầm, mượn cơ hội công kích vương gia ở trên triều đình." Tiêu Thiểu Giác hiện tại mặc dù thế lực ngày càng tăng trưởng, nhưng tình cảnh cũng càng ngày càng khó, Nhị hoàng tử tập hợp nhóm lớn ngôn quan ngự sử, cẩn theo dõi mỗi tiếng nói cử động của hắn, hễ có một chút không thỏa đáng, sẽ lập tức vạch tội.

Tiêu Thiểu Giác có vài phần cảm động ôm chặt nàng, hôn lên trán của nàng một cái, "Nàng nói đúng. Hắn nếu dám phát thiệp cho chúng ta, chúng ta liền dám đi, còn phải phóng phóng khoáng khoáng đi. Nàng ngày mai ăn mặc rạng rỡ xinh đẹp, khiến hắn hâm mộ ghen tỵ với ta, tức chết hắn."

Lời này của Tiêu Thiểu Giác đúng hợp khẩu vị của Lục Thanh Lam: "Được, cứ làm như thế!"

Ngày hôm sau, Lục Thanh Lam vốn nghĩ dậy sớm một chút sửa soạn, nề hà tối ngày hôm qua Tiêu Thiểu Giác quấn nàng lại vận động một phen, hành hạ đến nàng thắt lưng đều sắp bị chặt đứt, niệm tưởng dậy sớm cũng theo đó mà tan thành mây khói.

Sau khi ăn điểm tâm, nàng trải qua một phen ăn mặc tỉ mỉ, mang theo ba đại nha hoàn Mặc Cúc, Mặc Hương, Mặc Họa ra cửa. Nàng hiện giờ là chính phi của Khánh vương, đã có thể sử dụng nghi trượng* Cẩm Y Vệ, đổi lại thường ngày Lục Thanh Lam sẽ không phách lối như vậy, tất nhiên sẽ kêu Cẩm Y Vệ thay Phi Ngư phục**, mà mặc thường phục.

(*) 仪仗[nghi trượng] vũ khí, quạt, dù, cờ. . . Mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa hoặc đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ của quốc gia hoặc đón tiếp khách nước ngoài. Cũng chỉ băng cờ, biểu ngữ, mô hình ngày nay.

(**)飞鱼服[Phi Ngư phục ] Một trong tứ phục đời Minh. Trên Phi Ngư phục có phi ngư văn tứ trảo. "Phi ngư giống như mãng xà, cũng có hai sừng. Cái gọi là phi ngư văn, là chỉ hình mãng xà mà thêm vây cá đuôi cá thành phi ngư, không phải thực sự chỉ hình dạng cá chuồn". Phi ngư là một loại động vật trong thần thoại, đầu rồng, có cánh và đuôi cá. Phi Ngư phục là quan phục hoàng đế ngự ban, chỉ có quan viên Nhị Phẩm trở lên mới được mặc. Ngoài ra, chỉ có Cẩm Y Vệ, thân quân của hoàng đế mới được mặc loại trang phục này.

飞鱼服[Phi Ngư phục ]

Nhưng lần này đi qua, chính là muốn vả mặt, cho nên nàng gọi Cẩm Y Vệ phối Phi Ngư phục chỉnh tề, Tú Xuân đao*, tiền hô hậu ủng ra cửa. Dẫn tới vô số dân chúng vây xem ven đường.

(*) 绣春刀[Tú Xuân đao] loại đao dùng cho Cẩm Y. Thời nhà Minh, "Tú Xuân đao" thường dành cho những người có chức vụ nhất định trong lực lượng Cẩm Y Vệ. Nó không chỉ là vũ khí chiến đấu mà còn là biểu tượng cho sự mạnh mẽ, quân tử, lòng trung quân báo quốc của một đấng nam nhi trong thiên hạ.

绣春刀[Tú Xuân đao]

Đến cửa Yến vương phủ, Quách Đoan Tú đã chờ ở cửa. Nàng thấy một mỹ nhân tuyệt sắc trang phục lộng lẫy từ trong xe ngựa đi xuống, cơ hồ không dám nhận thức Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam ngày thường luôn là bất hiện sơn bất lộ thủy, trang phục bộ dạng mộc mạc, Quách Đoan Tú chưa từng thấy bộ dạng nàng trang phục lộng lẫy, chỉ cảm thấy nàng ăn mặc như vậy, diễm quang bắn ra bốn phía, nghệ áp quần phương, nhưng nàng lại không thấy tấc đất cắm dùi chút nào.

Quách Đoan Tú sửng sốt một chút, mới qua đón tiếp, "Cửu đệ muội, ngươi tới rồi. Chúng ta vẫn chờ ngươi đây."

Lục Thanh Lam thân thiết khoác tay nàng: "Yến vương phủ vui mừng có thêm lân nhi, chuyện vui lớn như vậy ta đương nhiên là phải tới."

Sắc mặt Quách Đoan Tú buồn bã, cười lớn nói: "Cửu đệ muội nói rất đúng. Đại hoàng tẩu, Nhị hoàng tẩu và Ngũ đệ muội đều đã tới, chúng ta mau vào đi thôi." Rất nhanh chuyển hướng đề tài.

Lục Thanh Lam đã sớm quan sát thấy sắc mặt nàng tái nhợt, vành mắt biến thành màu đen. Hiển nhiên chuyện Vũ Nguyệt sinh con, trong lòng nàng là vô cùng mất hứng. Nàng cũng muốn ở trước mặt người ngoài biểu hiện rộng lượng tha thứ, làm ra bộ dạng vui sướng, nhưng lòng dạ nàng không sâu, để nàng đấu với Vũ Nguyệt, có chút cố sức rồi.

Hai người tay khoác tay đi vào trong, Lục Thanh Lam có kinh nghiệm chiến trận, biểu hiện tiêu sái tự nhiên, Quách Đoan Tú lại khúm núm, hơi không đón được lời của nàng.

Lục Thanh Lam nói: "Tứ tẩu, lúc ta mới vừa nhận được thiệp còn sợ hết hồn, cho rằng là ngươi sinh nhi tử chứ. Ta còn kỳ quái, Tứ tẩu mang thai sao lại giấu được kín như vậy, mấy trục lý chúng ta thế nhưng không nghe thấy chút tiếng gió nào."

Sắc mặt Quách Đoan Tú lại trắng bệch, lúng túng trả lời: "Không phải là ta. . ." Vũ thị mang thai lúc nào, ngay cả nàng cũng không biết. Nói tới đây, đã có vài phần mùi vị nghiến răng nghiến lợi.

Trong lòng Lục Thanh Lam cười thầm. Vũ Nguyệt cũng là người tâm tư kín đáo, kiếp trước có thể trở thành đối thủ mạnh nhất của nàng tuyệt không phải tình cờ. Nàng ta mang thai, đương nhiên sẽ không tuyên dương khắp nơi, chờ Quách Đoan Tú hại nàng sao?

Lục Thanh Lam không để ý sự khó chịu của nàng, không hiền hậu nói tiếp: "Quý phủ sinh con trai là chuyện đại hỉ sự không giả, nhưng là Tứ tẩu ngươi cũng thật là rộng lượng, để cho một cái trắc phi sinh hài tử trước ngươi, nếu là ta, vô luận như thế nào cũng nuốt không trôi khẩu khí này. Mấy trục lý chúng ta, ngươi coi như là người đầu tiên rồi." Đại hoàng tử phi, Nhị hoàng tử phi đều là có hài nhi của mình trước, mới bắt đầu để cho trắc phi sinh con cho vương gia. Về phần Khánh vương phủ, trên danh nghĩa còn có một trắc phi, nhưng là chậm chạp không vào cửa, thì càng khỏi cần phải nói rồi.

Quách Đoan Tú hận không thể vá miệng của nàng lại, từng câu từng chữ đều đâm thẳng trái tim của nàng. "Đều là hài nhi của vương gia, ta là đích mẫu của hắn, hắn trưởng thành cũng phải hiếu thuận ta."

Lục Thanh Lam nói: "Tứ tẩu nói rất đúng, ngươi là đích mẫu của hắn, đứa nhỏ này sẽ kế thừa vương tước của Tứ ca, cũng phải hiếu thuận ngươi."

Lục Thanh Lam là muốn nghĩ cách khích bác quan hệ của Quách Đoan Tú và Vũ Nguyệt, nàng với một nhà Yến vương phủ này, không có hảo cảm với một kẻ nào, cho nên ước gì Yến vương phủ càng loạn càng tốt.

Tâm tư Quách Đoan Tú nông cạn, bị nàng luân phiên khích bác, trong mắt đã lộ ra một tia sát cơ.

Lục Thanh Lam lại tăng thêm một mồi lửa, "Thật ra không phải là ruột thịt cũng không quan trọng, ngươi là đích mẫu của hắn, thân phận địa vị so với một cái trắc phi tôn quý hơn rất nhiều, đến lúc đó ngươi ôm hắn đến trong phòng mình nuôi, không phải là vấn đề gì cũng đều được giải quyết."

Quách Đoan Tú nghe trong lòng khẽ động, nghĩ thầm chuyện này ngược lại có thể mưu kế được, phải tìm hoàng hậu thương lượng thật tốt mới được. Chẳng qua không biểu hiện ra ở trước mặt Lục Thanh Lam.

Lúc này đến khách sảnh, Lục Thanh Lam cũng không nói thêm lời gì.

Trong khách sảnh có không ít người, hai người vừa tiến đến, mọi người liền rối rít tiến lên chào hỏi.

Trong này đương nhiên lấy Đại hoàng tử phi Hàn thị, Nhị hoàng tử phi Liêm thị và Ngũ hoàng tử phi Tôn thị cầm đầu.

Hàn Ký Nhu vì trợ giúp trượng phu lung lạc người giúp đỡ đắc lực Tiêu Thiểu Giác này, trong khoảng thời gian này cũng chạy hướng Khánh vương phủ không ít, đã rất quen thuộc cùng Lục Thanh Lam. Cười nói: "Cửu đệ muội, ngươi tới chậm."

Lục Thanh Lam cười ha ha, chuyện này thật sự là không có cách nào giải thích.

Rơi ở phía sau nửa bước bên cạnh Hàn Ký Nhu, chính là Lục Thanh Oánh, hiện giờ Lục Hãn ở trong phe Đại hoàng tử càng lộ vẻ hết sức quan trọng, Hàn Ký Nhu vì lung lạc Trường Hưng hầu phủ, mỗi lần xuất môn đều mang theo vị trắc phi Lục Thanh Oánh này.

Lục Thanh Oánh tiến lên hành lễ cho Lục Thanh Lam: "Tham kiến Khánh vương phi."

Lục Thanh Lam kéo nàng lại: "Đều là tỷ muội nhà mình, ngươi khách khí như thế để làm gì? Hiếu ca nhi có khỏe không?"

Hiếu ca nhi, chính là nhi tử Lục Thanh Oánh sinh cho Hoàng trưởng tử. Nghe được cái tên này, trên mặt Hàn Ký Nhu hiện lên một chút không vui, nhưng ngay sau đó rất nhanh bị nàng che dấu đi..

Hiếu ca nhi kém nhi tử nàng mấy tuổi, nhưng Hiếu ca nhi đại khái là giống ông ngoại, cực kỳ thông minh lanh lợi, sự sủng ái của Tiêu Thiểu Du đối với hắn thậm chí vượt qua trưởng tử, Hàn Ký Nhu đương nhiên nhìn không được.

"Hiếu ca nhi rất tốt." Lục Thanh Oánh chỉ nói một câu, liền chuyển hướng đề tài. Nàng là người cực kỳ thông minh, biết Hàn Ký Nhu không thích Hiếu ca nhi, cho nên rất ít nhắc tới ở trước mặt nàng.

Lục Thanh Lam mơ hồ đoán ra chút gì, cũng liền chuyển đề tài.

Lúc này Ngũ hoàng tử phi Tôn thị cũng tiến lên chào hỏi Lục Thanh Lam. Ngũ hoàng tử là người phong lưu không chịu trói buộc, không thường tham dự chính sự, chỉ yêu duy nhất âm luật. Vì vậy hoàng hậu tìm cho hắn một nữ thế gia xuất thân thư hương môn đệ Tôn thị làm chính phi.

Hồn châu Tôn thị chính là thế gia Đại Tề tính ra gia truyền vừa làm ruộng vừa dạy học, các triều đại đều có không ít người đậu Tiến sĩ xuất sĩ, chẳng qua là đến triều Gia Hòa địa vị suy sụp không ít, về sau lại quy phục Nhị hoàng tử.

Tôn thị là người ấm áp, mới vừa thành thân, da mặt còn rất mỏng, mới vừa rồi bị Hàn thị Liêm thị trêu đùa một phen, rặng mây đỏ trên mặt còn chưa rút đi. Tiến lên phía trước nói: "Cửu đệ muội, ngươi hôm nay thật là xinh đẹp."

Lục Thanh Lam kéo cánh tay của nàng cười nói: "Ngũ tẩu cũng rất đẹp a!"

Lục Thanh Lam và vị Ngũ tẩu còn nhỏ hơn so với mình hai tháng này chơi với nhau cũng không tệ, sau khi Ngũ hoàng tử thành thân, Tiêu Thiểu Giác từng ám hiệu qua với nàng, bảo nàng thân cận cùng Ngũ tẩu nhiều hơn, Lục Thanh Lam bớt thời gian đi Vinh vương phủ mấy lần, cũng phát thiệp mời Tôn thị tới Khánh vương phủ mấy lần.

Tôn thị và Ngũ hoàng tử cùng một tính tình, không thông sự tình nhân gian, chỉ yêu phong hoa tuyết nguyệt. Những thứ cầm kỳ thư họa này, Hàn thị, Liêm thị, Quách thị không có một người nào tinh thông, bản thân không có tiếng nói chung gì. Mà Lục Thanh Lam lại là đa tài đa nghệ, chẳng những mỗi dạng đều thạo, hơn nữa tài nghệ đều có thể nói tinh thông, Tôn thị cực kỳ bội phục nàng. Thêm chi nàng là người khôi hài, không bám vào khuôn mẫu, trong nhiều trục lý như vậy, Tôn thị và Lục Thanh Lam là hợp ý nhất.

Lục Thanh Lam lại bắt chuyện qua cùng mấy người quen quan hệ không tệ như Tiêu Kỳ, Thanh Hà quận chúa.

Mọi người tán gẫu mấy câu. Hàn thị ở trong đây địa vị cao nhất, nàng lên tiếng nói: "Tứ đệ muội, chúng ta vẫn là đi xem hài tử một cái trước đi?"

Mọi người rối rít phụ họa.

Quách Đoan Tú liền dẫn mọi người đi viện của Vũ Nguyệt.

Tiêu Thiểu Huyền lại đã ở đó.

Mọi người ngẩn ra, lúc này lui ra ngoài cũng không phải được, chỉ đành rối rít hành lễ. Ánh mắt của Tiêu Thiểu Huyền xoay một vòng ở trên người các nữ nhân, cuối cùng dừng ở trên người Lục Thanh Lam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play