Lục Thanh Lam lại tản bộ trong chốc lát, Mặc Hương và Mặc Họa ăn cơm xong, Lục Thanh Lam gọi Mặc Cúc cầm đồ trang sức đưa cho Hạ Như, để Mặc Họa dẫn đường ở phía trước, rất nhanh liền đi tới Ám Hương lâu Hạ Như ở.

Ám Hương lâu ở góc tây nam của vương phủ, không tính là một cái viện quá lớn, cộng lại ba dãy nhà, sân bố trí cực kỳ tinh xảo, tiền viện trồng hoa mai. Nghe nói vương phi tự mình đến thăm cô nương nhà mình, toàn bộ hạ nhân quỳ gối đầy sân, cùng kêu lên: "Tham kiến vương phi!"

Lục Thanh Lam vừa nhìn, nhóc con giỏi lắm! Hạ nhân bát ngát trong viện này, so với Thế An uyển còn nhiều hơn. Trong lòng tự nhủ vị biểu cô nương này, phần phái đoàn này quả thực so với vương phi nàng đây cũng không kém chút nào.

Lục Thanh Lam khoát tay, nói: "Tất cả đứng lên đi." Mọi người từ trên mặt đất đứng dậy, âm thầm quan sát vị vương phi này, thấy nàng mười lăm mười sáu tuổi, mặc một bộ quần áo màu đỏ chót, mày như viễn sơn, mắt như thu thủy, cả người xinh đẹp không gì sánh được.

Lúc trước bọn họ đều cảm thấy Hạ Như cô nương là mỹ nhân tuyệt sắc đệ nhất thiên hạ, nhưng cùng vị tiểu vương phi này so sánh, lại lập tức bị hạ thấp xuống. Mọi người thầm giật mình, trong lòng tự nhủ khó trách trong phủ đều truyền, nói là tiểu vương phi được vương gia vô cùng yêu thích ủng hộ, xinh đẹp như vậy, cũng khó trách.

Lục Thanh Lam nói: "Như muội muội ở nơi nào?"

Quản phòng ma ma của Hạ Như nói: "Như cô nương bệnh đến lợi hại, không thể xuống giường nghênh đón vương phi, kính xin vương phi tha lỗi."

Lục Thanh Lam cười cười: "Đều là người một nhà, nháo những thứ nghi thức xã giao này làm cái gì? Mau dẫn bổn vương phi đi thăm Như muội muội một cái."

"Vương phi mời!" Ma ma kia dẫn Lục Thanh Lam vào trong một gian phòng. Lục Thanh Lam mới vừa vào phòng, đã nghe thấy một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, thanh nhã, bất đồng với người khác.

Lục Thanh Lam lưu mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy bố trí bài biện trong phòng cực kỳ thanh u nhã trí, trên tường treo tranh chữ danh nhân, ánh mắt Lục Thanh Lam rất độc, nhìn ra được mỗi một thứ đều giá trị không rẻ, có thể thấy được địa vị của vị biểu muội này trong phủ không thấp. Đúng lúc cửa phòng Tây thứ gian mở ra, có thể thấy bên trong bày biện một đoàn đàn cổ, phía trên bày biện cầm phổ, vị Như cô nương này đại khái là một vị nữ tử đa tài đa nghệ.

Mọi người tiến vào đông thứ gian, vòng qua một mặt bình phong thêu sơn thủy bốn mùa, liền thấy trên giường gỗ, một vị nữ hài mềm mại sợ hãi đang nằm, mặc trung y trắng như tuyết, bởi vì bệnh ngã nằm giường, không trang điểm, càng không mang đồ trang sức, chỉ thấy một khuôn mặt trái xoan tinh xảo của nàng, đạm tảo nga mi*, mắt to ngập nước, hợp với một khuôn miệng anh đào nhỏ, tuyệt đối là mỹ nhân bại hoại.

(*)淡掃蛾眉[đạm tảo nga mi] tô lông mày nhạt.

Nàng dung mạo vốn chính là nhất đẳng, hơn nữa cái loại bệnh nặng nhu nhược khí chất kiều liên này, đừng nói là nam nhân, ngay cả Lục Thanh Lam nhìn trong lòng đều nhẹ nhàng thắt lại, tỏ ra ta cảm giác thấy yêu tiếc.

Không biết tại sao, Lục Thanh Lam nhìn thấy nàng lần đầu tiên, liền cực kỳ không thích nàng. Nàng khiến Lục Thanh Lam không thể tự chủ nhớ tới một người —— Trương Tư Tuệ.

Chẳng qua nàng ở hậu cung lăn lộn nhiều năm như vậy, hỉ nộ không lộ là điều cơ bản nhất. Trên mặt trong khoảnh khắc liền mang lên nụ cười dịu dàng: "Biểu muội, ta tới thăm ngươi."

Hạ Như gọi một tiếng "Biểu tẩu", giãy dụa muốn đứng dậy hành lễ cho nàng, Lục Thanh Lam vội vàng đi lên mấy bước, đem nàng trở lại trên giường. "Ngươi đang bệnh, cũng đừng có nháo những thứ nghi thức xã giao này."

Hạ Như lúc này mới theo lời nằm lại trên giường, ôn nhu yếu ớt nói: "Biểu tẩu tha lỗi, hôn lễ của ngươi và biểu ca ta không thể tham gia. . . Ta ở nhờ như vậy, hôm qua vốn cũng nên là ta đến gặp mặt bái kiến biểu tẩu. Đều tại thân thể này của ta cốt bất tranh khí, biểu tẩu ngươi cũng đừng giận ta."

Cô nương này nói chuyện lên ngược lại tích thủy không lộ, trước đem mình rũ sạch sẽ.

Thần sắc Lục Thanh Lam như thường nói: "Ngươi bệnh nặng, chúng ta cũng không phải là ngoại nhân, ta làm sao sẽ trách ngươi?"

Hạ Như nhẹ thở phào nhẹ nhõm: "Ta đây liền trước chúc mừng biểu ca biểu tẩu tân hôn đại cát."

Lục Thanh Lam mỉm cười nói: "Ta thay mặt vương gia trước cám ơn ngươi. Vương gia ngày hôm trước nói với ta, ngươi là biểu muội duy nhất của hắn, hắn vô cùng thương yêu ngươi. Lúc trước ngươi lại ở trong phủ giúp đỡ biểu ca ngươi chủ trì việc bếp núc, ta mới vừa gả tới đây, quy củ trong vương phủ này, ta cái gì cũng đều không hiểu. Chờ ngươi bệnh tốt lên rồi, vẫn là để ngươi trông coi nội trạch vương phủ này được không? Ta cũng vừa vặn trốn cái thanh nhàn."

Hạ Như vội vàng nói: "Biểu tẩu ngươi sao lại nói vậy, ngươi là nữ chủ nhân chân chân chính chính của vương phủ, tiếp quản việc bếp núc nội trạch là danh chính ngôn thuận, lúc trước ta chẳng qua là đáp ứng với an bài của biểu ca, tạm thời giúp đỡ quan tâm mấy ngày. Biểu tẩu nếu là nói như vậy, ta lại không đất dung thân rồi."

Lục Thanh Lam chẳng qua lấy ra nói thử dò xét nàng một chút, cũng không phải là thật sự muốn đem quyền to trong phủ chắp tay tặng cho nàng. Thấy nàng trả lời như thế, càng cảm thấy nàng không đơn giản, nàng nếu là chỉ ham ít quyền lực như vậy, vậy cũng đủ thấy nàng khí lượng hạn hẹp, không đủ làm người ta sợ. Nàng càng làm người ta thấy rõ ràng, hiểu được đạo tiến thối, mới nói rõ nàng tâm cơ càng sâu, mà người tính toán, Lục Thanh Lam càng thêm không dám xem thường.

Lục Thanh Lam cười nói: "Ta vốn định trộm lười, biểu muội lại không để cho ta cơ hội này. Đã như vậy, ta cũng đành phải cố mà làm thôi. Chẳng qua ta tuổi còn nhỏ, có chỗ nào làm không đúng, biểu muội nhất định phải kịp thời nhắc nhở ta, đừng để ta mất mặt trước mặt người khác mới được." Hạ Như năm nay mười sáu tuổi, so với Lục Thanh Lam còn lớn hơn một tuổi.

Hạ Như cân nhắc nói: "Biểu tẩu là người biểu ca chọn trúng, đương nhiên cực kì thông minh." Dừng một chút lại nói: "Phàm là biểu tẩu có gì nghi vấn, chỉ cần phái người tới hỏi ta, ta biết sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn!" Ra vẻ thập phần phối hợp.

Lục Thanh Lam trải qua mấy ngày âm thầm điều tra, đã sớm biết không ít ma ma quản sự trong phủ đều ủng hộ Hạ Như như thiên lôi sai đâu đánh đó, những người này cũng không một lòng với nàng, nàng lại cũng không gấp gáp đốt lửa, muốn thu thập những người này, nàng có cách.

Lục Thanh Lam xoay chuyển lời nói nói: "Lần đầu gặp mặt, ta chuẩn bị cho biểu muội một chút lễ vật nhỏ, kính xin biểu muội nhất định phải nhận lấy."

Mặc Cúc cung kính nâng một hộp đồ trang sức tới, Lục Thanh Lam mở hộp ra, thoáng cái phục trang đẹp đẽ choáng váng mắt người. Là một bộ đồ trang sức vàng ròng gắn ngọc bích.

Lục Thanh Lam giải thích: "Bộ đồ trang sức ngọc bích này là thương nhân Hồ tộc vận chuyển từ Tây Vực đến, trải qua tinh điêu tế trác của thợ thủ công của bổn quốc, chất lượng cực tốt. Da muội muội trắng trẻo, đeo đồ trang sức nhất định có thể làm cho muội muội rạng rỡ thêm mấy phần."

Hạ Như nhìn những đồ trang sức kia một chút, quả nhiên là giá trị không rẻ. Chẳng qua mấy năm này nàng giúp đỡ Tiêu Thiểu Giác xử lý làm ăn của vương phủ, vật gì tốt chưa từng thấy, bộ đồ trang sức này thật đúng là không để vào mắt. Chẳng qua nàng cũng không biểu hiện ra: "Lại là một phen tâm ý của biểu tẩu, ta nhận cũng được." Liền cho quản phòng ma ma của nàng Trịnh thị thu vào.

Trong lúc nhất thời không khí giữa hai người lộ vẻ hòa hợp hơn.

Lục Thanh Lam nói: "Ta mới vừa vào cửa, nghe thấy được một cỗ mùi thơm đặc biệt, trước nay chưa từng thấy, nhưng lại khiến người ta vui thích, là mùi hương gì vậy?"

Hạ Như còn chưa nói, Trịnh ma ma đã nói: "Mùi hương Vương phi ngửi thấy, là tiểu thư nhà ta tự mình điều chế."

Lục Thanh Lam kinh hãi: "Thì ra là biểu muội biết điều hương? Thật làm cho người ta bội phục!" Điều hương không phải là thứ người bình thường có thể làm được. Hạ Như coi như là đa tài đa nghệ rồi.

Hạ Như khiêm tốn nói: "Chẳng qua là trong lúc rãnh rỗi, giết thời gian thôi. Lúc trước ta điều chế không ít, không phải là vật gì tốt, biểu tẩu nếu thích, ta lấy chút đưa cho ngươi."

Trong lòng Lục Thanh Lam nhẹ run, trên mặt lại bất động thanh sắc: "Ta đây cũng sẽ không khách khí."

Hạ Như nói: "Biểu tẩu thích, là vinh hạnh của ta. Đợi lát nữa ta phái người đưa qua cho ngài."

Lục Thanh Lam nói cám ơn.

Hạ Như lại nói: "Ta lúc trước đã gọi người đem đối bài và cái chìa khóa của vương phủ đưa qua cho ngài. . ."

Lục Thanh Lam cười nói: "Ta đã nhận được, đang muốn cám ơn biểu muội." Nàng làm ra vẻ mặt quan tâm, "Biểu muội rốt cuộc là tật bệnh gì, nhiều ngày như vậy cũng không thấy tốt lên, nếu không ta bẩm rõ với vương gia, mời thái y tới xem cho ngươi một cái đi."

Hạ Như nói: "Không cần! Ta đây cũng chỉ là bệnh cũ thôi. Khí trời chợt lạnh ta liền chịu không nổi, luôn phải ở trên giường nằm mấy ngày, thái y tới xem qua bao nhiêu lần, cũng không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể từ từ điều dưỡng."

"Thì ra là như vậy. Nếu là muội muội thiếu cái gì, chỉ cần nói với ta, ngàn vạn không nên khách khí, dưỡng tốt thân thể mới là khẩn yếu nhất."

"Cảm ơn biểu tẩu."

Đang nói, có người đi vào bẩm báo: "Vương gia tới."

Lục Thanh Lam "A" một tiếng, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, Tiêu Thiểu Giác đã sải bước đi đến.

Lục Thanh Lam đứng dậy đang muốn kiến lễ cho hắn, lại bị hắn kéo lại. Hạ Như nhìn ở trong mắt, trong lòng nhất thời không được tự nhiên.

Lục Thanh Lam nói: "Vương gia, ngài sao lại tới?"

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Nàng có thể đến thăm biểu muội, ta thì không thể sao?" Trong lòng Lục Thanh Lam đã có chút khó chịu, nhưng trên mặt lại không tỏ ra chút nào.

"Vậy Thập gia đâu?"

"Hắn hồi cung rồi."

Lục Thanh Lam oán giận nói: "Ngài sao lại không lưu hắn lại dùng cơm trưa?"

Tiêu Thiểu Giác không cho thế là ngang ngược, sờ sờ đầu của nàng nói: "Hắn còn có việc phải xử lý, nàng không cần quan tâm hắn."

Hạ Như thấy hai người nói chuyện tùy ý thân thiết như vậy, Tiêu Thiểu Giác ở trước mặt nàng thậm chí không xưng bổn vương, mà trực tiếp gọi ta. Trong lòng khiếp sợ quả thực đến tột đỉnh.

Tiêu Thiểu Giác nói: "Nàng và biểu muội nói cái gì vậy, nàng ấy thân thể không tốt, đừng làm cho nàng ấy quá mức lao lực mới phải."

Lục Thanh Lam cười với Hạ Như nói: "Nhìn thấy không, vương gia thương ngươi biết bao." Lại quay đầu nói với Tiêu Thiểu Giác: "Ta chẳng qua là nghe nói biểu muội bị bệnh, đến thăm nàng thôi."

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Chỉ nàng bướng bỉnh."

Lúc này mới quay đầu ôn hòa hỏi thăm bệnh tình của Hạ Như, cuối cùng nói: "Ngươi về sau có chuyện gì, chỉ cần tìm biểu tẩu ngươi." Rồi nói với Lục Thanh Lam: "Biểu muội là thân nhân duy nhất của mẫu thân ta, nàng ngày sau nhất định phải giúp ta chiếu cố tốt cho nàng."

Lục Thanh Lam cười nói: "Vương gia yên tâm đi, ta nhất định xem biểu muội như thân muội muội của mình mà chăm sóc."

Tiêu Thiểu Giác lúc này mới hài lòng gật đầu.

Lục Thanh Lam thấy hắn vừa tiến đến, ánh mắt của Hạ Như giống như không dính thẳng ở trên người của hắn không rời đi, trong lòng nàng cực kỳ không thoải mái, liền cười má lúm đồng tiền như hoa nói: "Vương gia, chúng ta cũng làm phiền biểu muội lâu như vậy, hãy để cho biểu muội nghỉ ngơi thật tốt đi."

Tiêu Thiểu Giác nói: "Cũng được, chúng ta đi thôi." Rồi nói với Hạ Như: "Ngươi dưỡng bệnh cho tốt, bổn vương qua ít ngày lại trở lại thăm ngươi."

trong lòng Hạ Như mặc dù không bỏ được, lại vẫn mềm mại gật gật đầu. Phái Trịnh ma ma đưa hai người ra khỏi Ám Hương lâu.

Không đến chốc lát, Trịnh ma ma đã trở lại, cho lui hạ nhân khác, nói với Hạ Như: "Vương phi còn nhỏ tuổi, dung mạo lại quả thật phát triển."

Hạ Như buồn bã nói: "Nếu không phải như thế, biểu ca ta sao có thể đối tốt với nàng như vậy."

Trịnh ma ma nói: "Mặc kể như thế nào, nàng ta chịu lấy ra đồ trang sức đăt tiền như vậy cho ngài, đối với ngài cũng không tệ lắm."

Hạ Như cười khổ: "Ma ma ngươi sai rồi, thời gian ta cùng vị tiểu biểu tẩu này tiếp xúc mặc dù ngắn, lại có thể cảm nhận được nàng là người vô cùng thông minh, ta hiện giờ bệnh, nàng nếu thật sự muốn đối tốt với ta, hoàn toàn có thể đưa chút danh dược liệu quý cho ta, nhưng vì cái gì nàng chỉ tặng đồ trang sức chứ? Bởi vì nàng căn bản không dùng tâm đối đãi với ta. Không những không dùng tâm đối đãi với ta, còn muốn cho ta biết nàng đối với tâm tư của ta. Huống chi đồ cưới của nàng mười dặm hồng trang, oanh động toàn thành, chút đồ trang sức này đối với nàng mà nói chẳng qua cửu ngưu nhất mao*, tính là cái gì đâu này?"

(*)九牛一毛 [Jiǔniúyīmáo] [Cửu Ngưu Nhất Mao] Ý nghĩa: Nhỏ nhặt; không đáng kể; hạt cát trong sa mạc.

Trịnh ma ma kinh hãi: "Không nghĩ đến tiểu vương phi này, còn có tâm cơ như thế?"

Hạ Như nói: "Ngươi nhìn đi, thời gian gian khổ ngày sau của chúng ta còn đang phía sau đấy!"

Trịnh ma ma có chút nóng nảy: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ngài lúc trước chịu khổ nhiều như vậy, cho rằng được vương gia tiếp đến trong vương phủ có thể hưởng phúc, hiện giờ lại. . . Ta thật là không rõ, Trinh phi nương nương tại sao không chịu đem ngài gả cho vương gia làm chính phi chứ?"

Khóe mắt Hạ Như tràn ra một giọt nước mắt: "Bởi vì ta không có xuất thân hiển hách, bởi vì. . . Ta không xứng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play