Tiêu Thiểu Giác giương nhẹ khóe môi: "Còn nói cảm tạ ta, không có một chút thành ý."
Lục Thanh Lam hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước ở trên trán của hắn: "Như vậy được chưa."
Tiêu Thiểu Giác mười vạn phần không hài lòng, "Thế này làm sao đủ?" Ôm đầu của nàng hôn, đồng thời tay cũng tiến vào trong áo nàng. . .
Dù sao Trường Hưng hầu phủ và Khánh vương phủ cách nhau rất gần, lúc tới vương phủ, Tiêu Thiểu Giác đã bị trêu chọc ra chân hỏa, suýt chút nữa không nhịn được hành pháp Lục Thanh Lam tại chỗ ở trên xe ngay.
Búi tóc của Lục Thanh Lam cũng bị tản ra, trâm cũng rơi mất, cả người chật vật không chịu nổi. Không có cách nào khác, đành phải để cho Mặc Cúc lại lên xe sửa sang lại nghi dung cho mình, mất hồi lâu mới coi như sửa sang lại thỏa đáng. Lục Thanh Lam oán hận thề về sau xuất môn, tuyệt không cùng Tiêu Thiểu Giác ngồi chung một xe. Có vài lần như vậy nữa, nàng ở trước mặt mấy nha hoàn cũng không cần làm người nữa rồi.
Xuống xe ngựa thấy Tiêu Thiểu Giác lại vẫn ở nguyên chỗ đợi nàng. "Vương gia. . ." Lục Thanh Lam còn tưởng rằng hắn đi thư phòng rồi chứ.
Tiêu Thiểu Giác lôi kéo tay nàng trở về, vừa đi vừa nói: "Nhanh chút." Ở trên xe chưa làm xong chuyện, trở về phòng tiếp tục làm xong mới được, hắn hiện tại khó chịu muốn chết rồi.
Lục Thanh Lam đương nhiên biết suy nghĩ của hắn, nàng hiện tại thắt lưng còn rất mỏi, nếu làm bậy nữa, sợ rằng bữa tối đều phải ăn ở trên giường. Nàng thế nào cũng không muốn, cố ý mè nheo không chịu trở về.
Nhưng cánh tay rốt cuộc không lay chuyển được bắp đùi, chút khí lực này của nàng, làm sao có thể so sánh với Tiêu Thiểu Giác, Lục Thanh Lam vẫn bị hắn cứng rắn kéo vào phòng ngủ. Ở trong tiếng kinh hô của nàng, Tiêu Thiểu Giác chặn ngang ôm lấy nàng, mới vừa thả vào trên giường, đã nghe thấy Vệ Bân ở bên ngoài nơm nớp lo sợ gọi một tiếng "Vương gia".
Trong lòng Tiêu Thiểu Giác tức giận, y phục của lão tử đều sắp cởi ra rồi, ngươi lúc này còn tới gọi ta?
Trong lòng Lục Thanh Lam cười trộm, đẩy hắn một cái, "Vương gia, Vệ Bân gọi chàng đấy!"
Tiêu Thiểu Giác chịu đựng cơn giận, hỏi một câu: "Chuyện gì?"
Vệ Bân nghe ra sự không vui trong giọng nói của hắn, càng thật cẩn thận nói: "Thập điện hạ tới, đang đợi ngài ở trong thư phòng."
Tiêu Thiểu Giác mới nhớ tới, hôm qua hắn gặp Tang Nguyên Khải, ban đầu hắn cảm thấy Tang Nguyên Khải là kẻ điên, chờ hắn cẩn thận suy xét, lại cảm thấy lời của hắn rất có đạo lý, mình bị hắn chấn động thật sâu. Liền phái người mời Lão Thập hôm nay tới đây, cùng nhau suy tính phân lượng của Tang Nguyên Khải.
Vệ Bân ở bên ngoài lại nói một câu: "Vương gia, nếu không nô tài hồi bẩm Thập điện hạ, bảo ngài ấy ngày mai lại đến!"
Rốt cuộc là chính sự quan trọng hơn, Tiêu Thiểu Giác nghiến răng nghiến lợi: "Bổn vương đi qua đây."
Lại thấp giọng nói một câu bên tai Lục Thanh Lam: "Chờ ta trở lại." Liền vội vã sửa sang lại xiêm y, đi ra ngoài.
Lục Thanh Lam trong lòng tự nhủ Lão Thập tới thật là đúng lúc. Tiêu Thiểu Giác mới nếm thử tư vị trong đó, hiện giờ ăn tủy biết vị, nàng thật sự có chút ứng phó không nổi.
Kêu Mặc Cúc và Mặc Hương đi vào giúp nàng tháo trâm hoàn vòng tay, cũng nới lỏng búi tóc, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mặc Hương không nhịn được lại oán giận trước mặt Lục Thanh Lam: "Hai tiểu đề tử* kia, lại đi cùng vương gia."
(*)蹄子[đề tử] Đồ đĩ (tiếng chửi con gái thời xưa)
Hai tiểu đề tử, đương nhiên chính là chỉ Thanh Kỳ và Mặc Họa.
Lục Thanh Lam cười nói: "Tùy các nàng đi, các nàng vốn chính là nha hoàn của vương gia, theo hầu hạ cũng là phải."
Mặc Hương nói: "Nô tỳ nhìn thấy cái bộ dáng cao ngạo giống như đại gia khuê tú của tiểu đề tử Thanh Kỳ kia liền tức giận."
Thanh Kỳ trong lơ đãng lộ ra tư thái không để Lục Thanh Lam vào trong mắt, Lục Thanh Lam nhìn nàng cũng không vừa mắt. Chẳng qua thông qua đối thoại ngày hôm qua nói cùng Tiêu Thiểu Giác, nàng có thể cảm nhận được địa vị của Hạ Huệ phi ở trong suy nghĩ của Tiêu Thiểu Giác, Thanh Kỳ và Hạ Huệ phi có chút quan hệ, nể mặt mũi Tiêu Thiểu Giác, Lục Thanh Lam tạm thời không tiện vô duyên vô cớ động đến nàng.
Lục Thanh Lam khoát tay, ngừng cái đề tài này lại, "Còn có chuyện gì khác không?"
Mặc Cúc nói: "Còn có một việc, Hạ Như cô nương phái người đem đối bài và chìa khóa trong phủ tới."
Lục Thanh Lam ngẩn ra: "Chuyện khi nào?"
"Ngay mới vừa rồi."
Lục Thanh Lam khẽ mỉm cười, Hạ Như này cũng rất thú vị a! Đối bài và chìa khóa trọng yếu như vậy, lại sai hạ nhân đưa tới. Rốt cuộc là cái giá quá lớn hay căn bản không muốn gặp mình đây?
Nàng hỏi: "Bệnh của Hạ Như tốt hơn chút nào không?"
Mặc Cúc nói: "Nghe nói mấy ngày nay bệnh càng nghiêm trọng."
Lục Thanh Lam cười nói: "Nếu nàng không muốn tới gặp chúng ta, ngày mai chúng ta liền đi gặp nàng là được." Nàng phân phó Mặc Cúc: "Ngươi mở khố phòng, chọn vài đồ trang sức, ngày mai ta muốn dùng làm lễ ra mắt đưa cho Hạ Như cô nương."
Tiêu Thiểu Giác đi tới Hoài Cẩn đường, nhìn thấy Tiêu Thiểu Vĩ đang chắp tay sau lưng, tán thưởng tranh chữ treo bên trong thư phòng của hắn. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác, "Cửu ca" hắn nhiệt tình chào hỏi, chế nhạo nói: "Ta không ảnh hưởng ngươi và tẩu tử đi?"
Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng: "Ngươi nói xem?" Thật đúng là ảnh hưởng tới.
Tiêu Thiểu Vĩ cười ha ha: "Cửu ca, ngươi đến mức vậy sao?"
Hai người hi hi ha ha hồi lâu, Tang Nguyên Khải tới. Hắn mặc một thân văn sĩ bào bình thường, dung mạo xấu xí, nhưng trên người hết lần này tới lần khác có một loại khí chất cực kỳ đặc dị, khiến người ta không dời được ánh mắt.
Tang Nguyên Khải không phải đầy tớ của Lục Thanh Lam, hắn là làm khách khanh* của Lục Thanh Lam, được nàng cung kính mời đi theo.
(*)客卿[Kèqīng] khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.
Sau khi Kiến lễ, Tiêu Thiểu Vĩ nói: "Ngươi chính là Tang Nguyên Khải đại danh đỉnh đỉnh, ta đã nghe nói về ngươi." Hắn giống như nhìn một vật hiếm lạ nào đó đánh giá Tang Nguyên Khải từ trên xuống dưới.
Tiêu Thiểu Giác nói: "Lão Thập, Tang tiên sinh là kỳ tài có một không hai, ngươi không thể vô lễ."
Tiêu Thiểu Vĩ rất kinh ngạc, có thể được Cửu ca đánh giá một câu như vậy, Tang Nguyên Khải này vẫn là kẻ đầu tiên.
Tiêu Thiểu Giác nói với Tang Nguyên Khải: "Tang tiên sinh, những lời ngày hôm qua ngươi đã nói cùng ta, xin nói lại cùng Lão Thập một lần nữa."
Lục Thanh Lam thiếp đi trong chốc lát, lúc tỉnh lại đã đến canh giờ dùng bữa tối. Đang muốn phái người đi hỏi xem Tiêu Thiểu Giác có trở về dùng cơm hay không, Vệ Bân đã tới, hắn tới truyền lời thay Tiêu Thiểu Giác, "Vương gia và Thập điện hạ, Tang tiên sinh nói chuyện hợp ý, định ở Hoài Cẩn đường mở tiệc chiêu đãi hai người bọn họ, sẽ không trở lại dùng cơm. Vương gia kêu nô tài trở về nói một tiếng 2 ngài, thỉnh ngài tự mình dùng bữa."
Lục Thanh Lam gật đầu: "Có cần ta đi qua hầu hạ không?"
Vệ Bân nói: "Không cần không cần, ngài giúp nói phòng bếp nhỏ làm vài món là được."
Lục Thanh Lam đáp ứng một tiếng, Vệ Bân liền vội vã trở về Hoài Cẩn đường.
Đây là từ lúc thành hôn tới nay, Tiêu Thiểu Giác lần đầu tiên giao việc cho Lục Thanh Lam làm, Mặc Cúc và Mặc Hương đều có một chút khẩn trương."Vương phi. . ."
Lục Thanh Lam nhìn thấy bộ dạng của hai nha hoàn, cười nói: "Nhìn chút tiền đồ này của các ngươi, đây lại không phải là đại sự gì. Lúc trước cơm canh của vương gia đều là phòng bếp nhỏ cung ứng, Thập điện hạ và vương gia quan hệ tốt như vậy, tất nhiên thường xuyên ở chỗ này dùng cơm, lấy thực đơn lúc trước tới, xem thêm giảm vài thứ là được."
Mặc Cúc mang hai tiểu nha hoàn vội vã đi đến phòng bếp nhỏ.
Quản sự nương tử của phòng bếp nhỏ họ Cổ, Tiêu Thiểu Giác ở chỗ này dùng cơm, Cổ ma ma này đương nhiên là tâm phúc của Tiêu Thiểu Giác. Người này dã tâm không lớn. Phòng bếp nhỏ đừng nhìn là không lớn, nhưng đây là chỗ hầu hạ chủ tử, dầu nước không thể thiếu so với phòng bếp lớn, Cổ ma ma hôm qua thấy vương gia đối đãi với vương phi hết lòng hết dạ như vậy, liền hạ quyết tâm nhất định phải ôm được bắp đùi to của vương phi, vì vậy khách khách khí khí, hữu cầu tất ứng đối với Mặc Cúc, Mặc Cúc chỉ đi chốc lát, cầm hơn mười tờ thực đơn trở về, đều là ngày thường Tiêu Thiểu Giác dùng để chiêu đãi Thập hoàng tử.
Lục Thanh Lam lật lật, cân nhắc thêm giảm mấy thứ, liền định ra thực đơn, nàng để Mặc Hương tự mình đưa đến Hoài Cẩn đường, không đến một lát Mặc Hương đã trở lại, nói cho Lục Thanh Lam: "Vương gia không xem, chỉ nói bảo vương phi làm chủ là được."
Lục Thanh Lam gật đầu: "Đưa phần danh sách này cho Cổ ma ma, bảo nàng ngừng toàn bộ công việc khác, trước tiên làm tốt thức ăn cho các vương gia." Mặc Hương cầm lấy một dãy danh sách chạy đi.
Lục Thanh Lam lại đem thực đơn mượn tới được đưa cho Mặc Cúc, "Ngươi tự mình chép những thực đơn này lại." Cơ hội nàng và Tiêu Thiểu Giác cùng nhau dùng cơm không nhiều lắm, còn không biết khẩu vị của hắn, vừa vặn có thể mượn lần này hiểu rõ hơn một chút.
Phòng bếp nhỏ bên kia động tác rất nhanh, không bao lâu liền làm xong đồ ăn đưa qua Hoài Cẩn đường, Lục Thanh Lam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Lại một lát sau, cơm canh của Lục Thanh Lam cũng đưa tới.
Nàng một mình đối mặt với một bàn lớn tràn đầy đồ ăn, không có Tiêu Thiểu Giác tương bồi, chỉ cảm thấy ăn cơm đều có chút chán ngán, tùy tiện ăn một chút, liền quẳng đũa xuống, đem tất cả thức ăn còn dư lại đều thưởng cho bọn hạ nhân của Thế An uyển.
Đơn giản thu thập một chút, lại tắm rửa sạch sẽ. Lục Thanh Lam nghiêng trên giường, cầm một quyển sách, xem câu được câu không. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa phòng một cái.
Đợi đến canh một thiên, Vệ Bân lại tới truyền lời, "Thời điểm không còn sớm, vương gia kêu vương phi ngủ trước, không cần chờ ngài ấy."
Lục Thanh Lam hỏi: "Hoài Cẩn đường bên kia dùng bữa tối thế nào?"
Vệ Bân nói: "Món ăn của Vương phi rất hợp khẩu vị của mọi người, Thập điện hạ liên tục khen ngợi vương phi hiền huệ đây."
Lục Thanh Lam gật đầu, gọi Mặc Cúc thưởng cho Vệ Bân một thỏi bạc. Trong lòng nàng hiểu, Tiêu Thiểu Giác nhật lý vạn ky, không thể nào mỗi ngày đều phụng bồi nàng.
Nàng bận rộn cả ngày, thật sự hơi mệt, liền kêu bọn nha hoàn tắt đèn, buông duy trướng xuống, nằm ở trên giường lập tức ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, nàng cảm giác có người lấy tay êm ái vuốt ve gương mặt của nàng, Lục Thanh Lam bừng tỉnh, nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác mặt chứa ý cười nằm ở bên cạnh mình, nàng mới buông lỏng xuống.
"Vương gia, ngài trở về lúc nào? Bây giờ là giờ nào rồi?"
"Đã canh ba thiên rồi. Ta để Lão Thập lưu lại trong phủ nghỉ ngơi rồi."
Lục Thanh Lam hơi kinh ngạc một chút: "Đã trễ thế này ư? Các ngươi thảo luận như thế nào?"
Tiêu Thiểu Giác có chút hưng phấn nói: "Bảo Nhi, nàng thật đúng là phúc tinh của ta. Lúc trước ta không có tiền, nàng tặng ta một mỏ vàng; hiện giờ ta thiếu người, nàng lại đưa tới cho ta một thiên tài tuyệt thế. Có Tang Nguyên Khải, lo gì Lão Nhị, Lão Tứ không ngã!" Dứt lời hôn một cái thật mạnh ở trên miệng của nàng.
Lục Thanh Lam vô cùng có lòng tin với Tang Nguyên Khải, cười nói: "Lúc trước không phải chàng còn nói với ta Tang Nguyên Khải là kẻ điên sao?"
Tiêu Thiểu Giác nói: "Có chút quan điểm của hắn đúng là lớn mật và điên cuồng, chẳng qua những thứ này đều không trọng yếu. . . Chúng ta đã thương lượng được biện pháp ứng đối lần nguy cơ này."
Lục Thanh Lam nói: "Thật sự ư? Tang Nguyên Khải muốn chàng làm thế nào?"
"Tập trung binh lực tài lực, trọng tỏa* Đại Lương. Hơn nữa phải tìm cách giảng hòa cùng Đại Chu." Tiêu Thiểu Giác đang hứng thú nói chuyện, những quốc gia đại sự này cũng không kiêng kị Lục Thanh Lam.
(*)重挫 [trọng tỏa] tập trung phong tỏa.
Lục Thanh Lam nói: "Nhưng trên chiến trường Yến quốc, quân đội Đại Chu có Nhạc Viêm suất lĩnh, hiện giờ chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, chúng ta làm sao để hòa đàm cùng Đại Chu, Nhạc Viêm không có ngốc như vậy đi?"
Tiêu Thiểu Giác nói: "Nhạc Viêm quả thực là nhân vật vô cùng khó đối phó, ban đầu Đại Tề chúng ta phái trọng binh, vốn tưởng rằng giết chết được Nhạc Viêm, không ngờ kẻ chết thế nhưng lại là thế thân của hắn. Chẳng qua Nhạc Viêm cũng không ủng hộ Tu thái tử đăng cơ thượng vị, Diệp Nguyên Tu mọi cách cố kỵ hắn, đô đốc Hạnh Chính Bình lại là tử thù của Nhạc Viêm, vẫn mong đợi giành lấy quyền hành. Chỉ cần chúng ta phái người mang kim ngân mỹ nữ thuyết phục Hạnh Chính Bình và Tu thái tử, tìm cách để bọn hắn triệu hồi Nhạc Viêm về Thượng Kinh, quân đội của chúng ta sẽ có đất dụng võ, chỉ cần đánh thắng một trận, là có thể bức bách Đại Chu hòa đàm cùng chúng ta."
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, "Đây thật sự là biện pháp tốt, chẳng qua hành động vẫn là khó khăn trùng trùng. Ta nghe nói quân đội của Nhạc Viêm xem hắn là thần, nếu Nhạc Viêm không đồng ý trở về Thượng Kinh thì sao?"
Tiêu Thiểu Giác nói: "Cho nên phải tìm một lý do hợp lý, khiến hắn không thể cự tuyệt."
Lục Thanh Lam bỗng nhiên hưng phấn, "Ta ngược lại có một biện pháp, không biết có thể làm được hay không."
Tiêu Thiểu Giác nói: "Nói một chút xem!"
"Chúng ta tại sao không sai sứ giả đưa biểu tỷ ta trực tiếp đến Thượng Kinh thành hôn cùng Nhạc Viêm. Ngày đó Nhạc Viêm ngay trước mặt nhiều người như vậy, đồng ý cưới biểu tỷ ta, hắn người này trọng nghĩa khinh sinh (coi thường mạng sống của mình), sẽ không thể không thừa nhận cửa hôn sự này đi." Nhạc Viêm sống, cao hứng nhất không ai qua được Tân Tĩnh Nhu rồi.
Nhưng nàng và Nhạc Viêm tuy có hôn ước, hai nước lại bị vây trong trạng thái đối địch, lúc nào thành thân, như thế nào thành thân, căn bản không có một cái xác định.
Tiêu Thiểu Giác dùng đầu ngón tay điểm cái trán của Lục Thanh Lam, nhẹ giọng cười nói: "Nàng tiểu nha đầu này, lấy việc công làm việc tư, nàng đây là muốn thông qua chuyện này thúc đẩy hôn sự của biểu tỷ nàng và Nhạc Viêm đi."
Lục Thanh Lam đỏ mặt lên, nàng vẫn sâu sắc đồng tình cảnh ngộ của Tân Tĩnh Nhu, muốn sớm ngày tác hợp nàng và Nhạc Viêm thành thân, không ngờ lại bị Tiêu Thiểu Giác nhìn thấu. Nàng mỉm cười giải thích: "Ta đây cũng là vì phu quân, vì phụ hoàng phân ưu giải nạn, chẳng qua thuận tiện chiếu cố chuyện biểu tỷ một chút mà thôi. Như vậy công tư trọn vẹn đôi đường có cái gì không tốt."
Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Ta biết ngay —— chẳng qua chúng ta lúc trước vẫn chưa nghĩ ra một cái biện pháp nào tốt, để gọi Nhạc Viêm trở về Thượng Kinh, cái biện pháp này của nàng, ngược lại là có thể thử một lần. Ngày mai ta lại cùng Thập đệ, còn có Tang tiên sinh thương lượng một chút."
"Thật sự có thể được sao?" Lục Thanh Lam cũng có vài phần hưng phấn." Ta thay ta biểu tỷ cám ơn chàng trước."
Tiêu Thiểu Giác quỷ quái cười một tiếng, "Cám ơn ta thì phải hành động chân thực." Trong khi nói chuyện liền cởi xiêm y của nàng.
"Này, đang nói tốt đẹp, nghiêm túc, sao chàng lại như vậy?" Mới vừa rồi còn nghiêm trang thảo luận quốc gia đại sự, người này bẻ gió cũng quá nhanh đi? Chẳng qua Tiêu Thiểu Giác cái vốn cũng không phải là người phân rõ phải trái, Lục Thanh Lam ở trong tay của hắn liền cơ hồ hoàn toàn không có đường sống phản kháng, hai ba cái đã bị hắn lột sạch. Hắn đè xuống, một mặt trêu đùa: "Chúng ta vì hậu thế mà cố gắng, hiện tại mới là việc làm đứng đắn nhất."
"Không biết xấu hổ!" Lục Thanh Lam tức giận mắng một câu, Tiêu Thiểu Giác đã ngăn lại môi của nàng.
Lại là một đêm triền miên. Ngày hôm sau lúc Lục Thanh Lam thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, thắt lưng giống như bị gãy, trong nội tâm nàng thầm nghĩ, hôm nay vô luận như thế nào cũng không thể để cho Tiêu Thiểu Giác làm bậy nữa, nếu không hành hạ như thế tiếp, mình ngày mai nhất định không dậy nổi khỏi giường.
Mặc Hương vẫn canh giữ ở bên giường của nàng, kêu lên: "Vương phi người đã tỉnh."
Lục Thanh Lam hỏi: "Giờ nào rồi?"
"Giờ Thìn rồi?"
Lục Thanh Lam sợ hết hồn: "Đã trễ thế này ư, tại sao không sớm gọi ta dậy?"
Mặc Hương cười nói: "Là vương gia không cho chúng ta đánh thức vương phi, nói là vương phi quá mệt mỏi, để vương phi ngủ thêm một lát." Nàng vừa tiến lên hầu hạ Lục Thanh Lam rời giường, vừa nói: "Vương gia đối đãi với vương phi thật đúng là tốt!"
Lục Thanh Lam nói: "Vương gia là lúc nào dậy?"
"Vương gia hơn một canh giờ trước đã thức dậy, sau khi ăn điểm tâm, liền nghị sự cũng Thập hoàng tử, Tang tiên sinh trong thư phòng."
Lục Thanh Lam gật đầu, không khỏi âm thầm bội phục, thể lực của nam nhân thật là tốt.
Lúc này Mặc Hương nhìn có chút hả hê nói: "Vương phi, nô tỳ cùng ngài nói một chuyện hả lòng hả dạ, buổi sáng hôm nay lúc vương gia tới thư phòng, tiểu đề tử Thanh Kỳ kia còn muốn đi theo, bị vương gia lưu lại hầu hạ ngài."
Lúc Thanh Kỳ thở phì phì trở lại ngồi trong phòng, Mặc Họa vừa mới dậy khỏi giường. Tối hôm qua nàng và Mặc Hương trực đêm đến nửa đêm, mới ngủ được một lát. Nhìn thấy Thanh Kỳ đi vào, Mặc Họa có chút kỳ quái nói: "Tỷ tỷ, ngươi hôm nay sao lại không đi theo vương gia?"
Mặc Họa và Thanh Kỳ ở cùng phòng đã năm năm, tiểu tỷ muội có tâm tư gì nàng nhất thanh nhị sở. Thanh Kỳ vẫn âm thầm ái mộ Tiêu Thiểu Giác, cực kỳ dính hắn, có cơ hội liền đi theo bên cạnh hắn, lại tìm cách không để cho nha hoàn khác đến gần hắn. Tiêu Thiểu Giác chẳng qua nể mặt nương nàng từng hầu hạ Hạ Huệ phi, đối với Thanh Kỳ coi như khoan dung. Thanh Kỳ lại cảm thấy vương gia đối đãi với mình không tầm thường, ảo tưởng mình một ngày nào đó có thể thành thị thiếp của vương gia.
Thanh Kỳ cười lạnh một tiếng nói: "Ta vốn định cùng vương gia đi Hoài Cẩn đường, nhưng vương gia đuổi ta trở về hầu hạ vương phi. Hừ, nói là vương phi bên cạnh không có người hầu hạ vừa ý, nha hoàn bà tử bên người nàng còn thiếu sao? Tại sao cần phải để chúng ta vướng chân ở bên cạnh nàng, còn không phải là sợ chúng ta phân sủng ái của vương gia sao? Suốt ngày lẳng lơ, hận thể chiếm tất cả thời gian của vương gia? Buổi sáng hôm nay lại ngủ thẳng đến mặt trời lên cao ba sào mới rời giường, bây giờ còn đang dùng thiện đấy, ngươi nói đại gia khuê tú nhà ai giống như nàng?"
Mặc Họa thấy nàng càng nói càng kỳ cục, sợ đến vội vàng chạy tới đưa tay che miệng của nàng. "Tỷ tỷ ngươi điên rồi! Đó là vương phi, là chủ tử của chúng ta. Há lại để cho chúng ta tùy tiện nói này nói nọ, chuyện này nếu để cho vương gia biết, ngươi còn có đường sống sao?"
Thanh Kỳ xem thường nói: "Chúng ta hầu hạ vương gia nhiều năm như vậy, ta không cùng tin vương gia sẽ đối với chúng ta nhẫn tâm như vậy." Nàng ngược lại rất có lòng tin với bản thân.
Mặc Họa hơi thở dài: "Tỷ tỷ, chúng ta tỷ muội nhiều năm, ta khuyên ngươi một câu, ngươi cũng đừng đấu với vương phi. Nàng dù nói thế nào cũng là hoàng thượng tứ hôn cho vương gia, dùng đại kiệu tám người khiêng vào vương phủ chính thức bái đường thành thân. Chúng ta loại hạ nhân này há lại có thể so sánh hay sao?"
Mặc Họa nói chưa dứt lời, càng nói Thanh Kỳ lại càng tức giận: "Nàng chẳng qua chỉ là nữ nhi của tiểu quan ngũ phẩm, có tư cách gì gả cho vương gia, chiếm lấy vương gia?"
Mặc Họa nóng nảy, "Ngươi còn như vậy, ta cũng không cứu được ngươi. Ngươi cũng không nhìn xem, vương gia sủng ái vương phi bao nhiêu. Huống chi hai người còn đang tân hôn, chính là lúc mới mẻ, thời gian ở chung dài chút, cũng là bình thường."
Thanh Kỳ chợt ngẩng đầu nhìn Mặc Họa, nói: "Mặc Họa muội muội, ta không tin ngươi không biết ban đầu Trinh phi nương nương chọn lựa mười mấy người chúng ta tới hầu hạ vương gia, rốt cuộc là vì cái gì? Nếu chỉ là lựa chọn thị nữ bình thường, cần gì phải hết lần này đến lần khác phải thẩm xét, phải coi trọng dung mạo như vậy? Ngươi chẳng lẽ thật sự không muốn cùng vương gia. . ."
"Ngươi đừng nói nữa!" Mặc Họa cắt đứt lời của nàng. Ban đầu Trinh phi tuyển chọn thị nữ, quả thực là có chút thâm ý ở bên trong. Bởi vì người Hạ tộc tỷ lệ sinh dục thấp, nam nhân muốn khiến nữ tử thụ thai rất khó, cho nên hoàng tộc vì kéo dài hậu tự, mặc kệ có nguyện ý hay không, đều nạp cơ thiếp, mười mấy thị nữ cận thân này chính là Trinh phi chọn lựa ra, lưu lại chờ lại ngày sau cho Tiêu Thiểu Giác nạp làm thiếp thất.
Trinh phi cũng ám hiệu qua mấy lần, bảo Tiêu Thiểu Giác chọn lựa một hai người ở trong mấy tỳ nữ này, thu vào phòng. Nhưng khi đó lòng Tiêu Thiểu Giác toàn bộ đều quấn quanh trên người Lục Thanh Lam, căn bản cũng không có phần tâm tư này.
Mặc Họa nói: "Thanh Kỳ tỷ tỷ, ngươi hẳn là rõ ràng chúng ta là thân phận gì, cũng không phải nói chúng ta nghĩ muốn như thế nào liền có thể như thế. Cho dù Trinh phi nương nương lên tiếng, cũng phải vương gia tự mình nguyện ý mới được. Huống chi ta thấy vương phi, đối xử với hạ nhân vô cùng tốt, chúng ta hầu hạ nàng tốt, nàng chưa chắc sẽ hại chúng ta. Ngươi về sau nếu tùy ý nói bừa như thế nữa, chúng ta liền tỷ muội cũng không làm được, ta cũng không muốn bị ngươi liên lụy! Ta muốn đi ra ngoài hầu hạ vương phi, ngươi có đi hay không?"
Thanh Kỳ nổi giận nói: "Ta mới không đi! Cho dù chúng ta đi, bên người nàng có hai nha đầu Mặc Cúc và Mặc Hương, cũng không tới phiên chúng ta lấy lòng."
Mặc Họa cũng lười để ý đến nàng, trực tiếp ra khỏi gian phòng. Nàng là người vô cùng thông minh, đã sớm nhìn ra vương gia đối với những nha hoàn các nàng không có hứng thú gì. Vương gia quả thực là người thích xem túi da người, nhưng lại tuyệt không chỉ có nhìn túi da, bằng không bên cạnh hắn nhiều tuấn nam mỹ nữ vờn quanh như vậy, hắn há lại sẽ vẫn thủ thân Như Ngọc thẳng cho tới hôm nay?
Lấy tính tình của vương gia, đối đãi 2 vương phi tốt như vậy, vương phi nhất định là có chỗ hơn người mà các nàng không biết, không hề chỉ dựa vào khuôn mặt dễ nhìn. Các nàng ỷ vào hầu hạ vương gia mấy năm, đã nghĩ lên võ đài cùng vương phi, đây tuyệt đối là thắp đèn lồng nhà trong nhà xí* -- muốn chết.
(*)茅坑里打灯笼 [Mao khanh lý đả đăng lung] nghĩa là soi đèn tìm phân, nghĩa bóng là tìm chết.
Mặc Họa đi tới cửa chính phòng, Lục Thanh Lam đã dùng xong đồ ăn sáng. Mặc Cúc đang đỡ tay nàng tản bộ ở trong sân tiêu thực. Mặc Họa vội vàng tiến lên hành lễ cho Lục Thanh Lam, "Vương phi, nô tỳ tới chậm, kính xin vương phi trách phạt."
Mặc Họa đối với nàng vẫn cung kính có thêm, Lục Thanh Lam là loại người ngươi mời ta một thước, ta mời ngươi một trượng, đương nhiên sẽ không gây khó dễ với một tiểu nha hoàn như nàng. Gật gật đầu nói: "Tối hôm qua ngươi trực đêm đến nửa đêm, nên ngủ thêm một lát."
Mặc Họa cảm kích nói: "Vương phi thương cảm, nô tỳ ngủ đủ rồi."
Lục Thanh Lam nói: "Ngươi còn chưa ăn cơm đi, đi vào dùng chút cơm trước, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau gặp Hạ Như cô nương một cái."
Mặc Họa đáp ứng một tiếng, đi vào dùng cơm.