Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 230| Thanh lý


2 năm

trướctiếp


Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam trở lại Thế An uyển, dọc đường đi phát hiện chỉ có ba người Mặc Cúc, Mặc Hương và Mặc Họa đi theo Lục Thanh Lam, trong lòng có chút kỳ quái. Liền hỏi Lục Thanh Lam: "Nha hoàn Thanh Kỳ kia đâu?"

Lục Thanh Lam hơi ngẩn ra: "Ta không biết, ta còn tưởng rằng nàng đi theo ngươi!"

"Hồ nháo!" Hắn là ai, đã sớm nhìn thấu Thanh Kỳ có chút bất kính với Lục Thanh Lam, cho nên sáng hôm nay thức dậy, bảo nàng không cần đi theo mình, không ngờ nha đầu này tuỳ tiện như vậy, thế nhưng tự mình biến mất không thấy. Thật là quá không biết điều rồi.

Tiêu Thiểu Giác không khỏi giận dữ, phân phó một tiếng: "Mặc Họa, đi tìm Thanh Kỳ đến cho ta."

Mặc Họa thấy vương gia tức giận, trong lòng run sợ vội vàng trở về chỗ ở. Thanh Kỳ tức giận đi ngủ, bị Mặc Họa lay tỉnh, nghe nói vương gia giận lớn, câu nói đầu tiên với Mặc Họa lại là: "Nhất định là vương phi cáo trạng với vương gia có phải không?"

Mặc Họa nóng nảy: "Ta vẫn luôn đi theo vương gia và vương phi, cũng không phải là vương phi tố cáo với vương gia, mà là vương gia tự mình phát hiện ngươi không tại cương vị công tác. Ngươi đến giờ còn bất kính với vương phi, đợi lát nữa ta xem vương gia tuyệt sẽ không dễ dàng tha cho ngươi."

Thanh Kỳ lúc này mới biết sợ, vội vã trùm vào một kiện xiêm y, đi tới chính phòng. Tiêu Thiểu Giác mặt trầm như nước đứng ở trong phòng, hai đầu gối Thanh Kỳ mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

"Bổn vương sáng nay bảo ngươi đi theo vương phi, ngươi nói cho bổn vương, tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Trong thanh âm của Tiêu Thiểu Giác có sự tức giận không đè nén được.

Tiêu Thiểu Giác bởi vì thân mẫu, vẫn mắt nhắm mắt mở đối với Thanh Kỳ, lại bị nàng lầm tưởng Tiêu Thiểu Giác có ý tứ khác với nàng. Nàng tuyệt đối không nghĩ tới có một ngày Tiêu Thiểu Giác có thể ngay mặt nổi giận với nàng như vậy. "Vương gia, nô tỳ, nô tỳ là thân thể nhất thời khó chịu, mới trở về phòng nằm một chút."

Mặc Hương vẫn luôn nhìn nàng không vừa mắt, bổ một đao nói: "Thân thể ngươi khó chịu, đã nói với ai?"

Tiêu Thiểu Giác hét lớn một tiếng: "Tại sao không nói một tiếng cùng vương phi?"

Thanh Kỳ nhất thời cứng họng. Nàng căn bản là không muốn hầu hạ Lục Thanh Lam, nhưng lời này luôn không tiện nói lên mặt bàn. Nàng không kịp suy nghĩ nhiều, liền đem suy nghĩ chân thực trong lòng nói ra: "Vương gia, nô tỳ đi đã theo vương gia năm năm, nô tỳ nghĩ vẫn luôn hầu hạ vương gia, nô tỳ không muốn hầu hạ người khác." Nàng nước mắt lưng tròng, thế nhưng ôm lấy chân của Tiêu Thiểu Giác.

Lục Thanh Lam ngồi ở bên người Tiêu Thiểu Giác, rất là cạn lời, nha hoàn kiêu ngạo như vậy nàng vẫn là đầu gặp.

Tiêu Thiểu Giác cũng không ngờ nàng lại nói ra nói như vậy, hắn một cước đá văng Thanh Kỳ ra: "Ngươi cũng nói ngươi đi theo bổn vương năm năm, thế mà chẳng phân biệt được tôn ti quý tiện, ngươi học được của bổn vương cái này ư? Bổn vương cùng vương phi vốn là nhất thể, hầu hạ vương phi chính là hầu hạ bổn vương, điểm đạo lý này ngươi cũng không hiểu, tà thuyết ngụy biện ngược lại lươn lẹo đấy!"

Thanh Kỳ thấy Tiêu Thiểu Giác chẳng lưu tình cảm mặt mũi như thế, nước mắt chảy càng lợi hại hơn. Nàng quyết tâm, lớn tiếng nói: "Trong lòng nô tỳ chỉ có vương gia, nô tỳ không biết mình sai ở chỗ nào!"

Tiêu Thiểu Giác giận dữ: "Người đâu đem tiện tỳ này xuống cho ta. . ." Nếu đổi lại người khác, hắn đã sớm trực tiếp sai người kéo ra ngoài đánh chết. Nhưng nương của Thanh Kỳ, rốt cuộc là từng hầu hạ Hạ huệ phi, hắn luôn nhớ tới một chút tình hương hỏa, không đành lòng hạ độc thủ như vậy. Trong lúc nhất thời chưa nghĩ ra phải xử trí nàng như thế nào.

Lúc này Lục Thanh Lam xen vào nói: "Vương gia chờ đã! Niệm tình Thanh Kỳ cô nương chẳng qua chỉ là vi phạm lần đầu, thiếp thân thay mặt nàng cầu tình với vương gia như thế nào?"

Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái, trong mắt hiện lên một tia vui mừng. Hắn làm to chuyện như vậy, nói trắng ra là còn không phải là vì lấy thể diện cho Lục Thanh Lam, để nàng lập uy trước mặt hạ nhân, tránh về sau nàng áp chế nô tài không được.

Lục Thanh Lam bánh ít đi, bánh quy lại, ngầm hiểu, hắn đương nhiên cao hứng. Giọng ôn hòa nói: "Cũng được. Đợi lát nữa ta liền sai người đưa thân khế của Thanh Kỳ và Mặc Họa tới cho nàng, từ nay về sau, liền để cho các nàng hầu hạ nàng, xử trí như thế nào, đều tùy nàng."

Nghe lời này, Thanh Kỳ như bị sét đánh, Mặc Họa lại hết sức cơ trí quỳ xuống mặt đất, "Nô tỳ ngày sau nhất định đối đãi với vương phi giống như đối đãi với vương gia."

Lục Thanh Lam cười gật đầu, Mặc Họa ngược lại là người thông minh.

Lục Thanh Lam quay qua Thanh Kỳ: "Ngươi là người bên cạnh vương gia, có máu mặt, phạt ngươi cũng sẽ ảnh hưởng thể diện của vương gia. Chẳng qua ngươi hôm nay trong mắt không có bổn vương phi, nếu không trừng phạt, về sau ta làm cái vương phi này, nói ra sợ là cũng không ai nghe. Mặc Cúc, Mặc Hương, trước tiên mang nàng xuống, nhốt vào phòng chứa củi, bỏ đói hai bữa, sau khi bổn vương phi và vương gia trở về thương lượng, định đoạt tiếp."

Lại quay đầu nói với Tiêu Thiểu Giác: "Vương gia, như vậy được không?"

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Nàng quyết định là được."

Trong lòng Thanh Kỳ vẫn là không phục, nhưng không dám biểu hiện ra nữa, biết điều đi theo phía sau Mặc Cúc và Mặc Hương đi về phòng chứa củi.

Hai người trở lại nội thất, Lục Thanh Lam tự mình rót cho hắn chén trà nóng, cười nói: "Vương gia ra mặt cho ta như vậy, thiếp thân vô cùng cảm kích."

Tiêu Thiểu Giác nhận lấy trà nói: "Nàng có trò gì, cứ việc nói thẳng là được."

Miệng Lục Thanh Lam xẹp xuống, đổi giọng nói: "Ta đối đãi với nô tỳ yêu quý của chàng như vậy, chàng nhất định là rất đau lòng đi."

Tiêu Thiểu Giác dở khóc dở cười, "Nàng nói cái gì đó, ta không phải là trút giận ư cho nàng, như vậy rồi còn tới quấn ta?"

Lục Thanh Lam nói: "Nếu không có vương gia ngươi ở sau lưng làm chỗ dựa, nàng một nô tỳ nho nhỏ, dám vô lễ như vậy với vương phi ta đây sao, chàng nếu thích nàng, thì sớm nói cho ta biết, ta vừa vặn thừa cơ hội này giúp nàng ta nở mày nở mặt, giúp chàng thu nàng ta."

Tiêu Thiểu Giác không khỏi buồn cười: "Nàng nói bậy gì đó! Ta căn bản cũng không có ý tứ kia với nàng ta. Chẳng qua là nể mặt mẫu thân của ta, khoan dung nàng nhiều vài phần. Không ngờ nàng không hiểu chuyện như vậy."

Lục Thanh Lam nhìn hắn một cái: "Vương gia không nhìn trúng Thanh Kỳ, vậy Hạ Như cô nương thì sao? Hạ cô nương cùng với vương gia thanh mai trúc mã, Hạ cô nương lại có năng lực như vậy, vẫn luôn giúp ngài xử lý một cái vương phủ lớn như thế, càng vất vả công lao càng lớn! Thần thiếp thấy nàng với vương gia cũng không phải là không có cái loại ý tứ kia. Nếu không, thần thiếp bẩm rõ với mẫu phi, cưới Hạ cô nương về làm trắc phi của ngươi, dù sao ngoại trừ Tiền Lâm, còn có một vị trí trắc phi trống đây."

Hạ Như mặc dù không hành động khó coi như Thanh Kỳ. Nhưng tâm tư của nàng với Tiêu Thiểu Giác lại có thể nào dấu diếm được ánh mắt của Lục Thanh Lam? Không thừa dịp hiện tại tân hôn yến nhĩ, hai người luôn tiện mật đổ thêm dầu, trước tiên nói thẳng chuyện này cho xong xuôi, còn chờ tới khi nào?

Tiêu Thiểu Giác đưa tay vỗ nhẹ ở trên mông nàng một cái: "Sao lúc trước không nhìn ra, dấm chua của nàng lớn như vậy? Như Như ta vẫn xem nàng là thân muội muội mà đối đãi, cho tới bây giờ chưa từng muốn cùng nàng như thế nào cả? Nàng ngược lại vội muốn loạn điểm uyên ương phổ hả?"

"Ta chính là lòng dạ hẹp hòi như vậy, nguyện ý ghen tỵ!" Lục Thanh Lam bĩu môi, "Dù sao ta vô luận như thế nào không muốn cùng người khác chia sẻ phu quân của mình, làm không ra bộ dạng chủ mẫu hiền lương ôn thục như vậy. Vương gia nếu không thích, liền đuổi ta về Trường Hưng hầu phủ đi." Nói xong làm ra một vẻ mặt lã chã chực khóc.

Nàng vốn là cho rằng sau khi đến vương phủ, hết thảy đều là tự mình làm chủ, nếu Tiêu Thiểu Giác không xảy ra chuyện, thì chỉ có phần hưởng phúc. Ai biết từng kẻ từng kẻ, đều không yên tĩnh, đều muốn cho nàng ngột ngạt, Lục Thanh Lam khó tránh khỏi cảm thấy có chút ủy khuất, lúc này diễn giả thành thật, trong lòng không khỏi đau xót.

Tiêu Thiểu Giác lập tức cũng cảm giác được. Loại trình độ ghen tỵ này của Lục Thanh Lam cũng không khiến hắn cảm thấy gì, ngược lại khiến hắn rất hưởng thụ, bởi vì chuyện này chứng minh trong lòng của nàng có hắn. Ngược lại giống như là một loại tiểu tình thú giữa phu thê, hắn cười ôm Lục Thanh Lam vào trong ngực, ôn nhu vuốt ve tóc của nàng: "Bảo Nhi ngoan, nhanh đừng thương tâm nữa. Ta cam đoan với nàng, bất kể là Hạ Như hay là Thanh Kỳ, trừ nàng ra ta người nào cũng không muốn. Biểu muội cũng đến tuổi làm mai, lúc trước trong phủ không có ai thu xếp, ngày khác nàng hỏi ý tứ biểu muội một chút, tìm nhà tốt gả nàng ra ngoài."

"Thật sự ư?" Lục Thanh Lam không khỏi vui mừng quá đỗi.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"

"Chàng đã nói, về sau chàng cũng đừng hối hận! Chúng ta ngoéo tay!" Lục Thanh Lam vội vàng khẳng định chuyện này chắc chắn, về sau Tiêu Thiểu Giác thật sự thay đổi chủ ý, lời ngày hôm nay sẽ coi như là nhược điểm, nàng đến lúc đó cũng dễ bắt chẹt hắn.

Tiêu Thiểu Giác chọc một cái ở trên trán của nàng: "Trẻ con!" nói thì nói như thế, hắn vẫn là khó nhịn lôi kéo nàng.

Lục Thanh Lam ngồi thẳng ở trong lồng ngực của hắn, "Chàng đã nói như vậy, vậy chàng liền đáp ứng một cái yêu cầu nữa của ta."

Tiêu Thiểu Giác nhíu mày, cười: "Sao nàng khó hầu hạ như vậy, có yêu cầu gì, nàng nói đi."

"Thanh Kỳ chán ghét ta như vậy, ta cũng không thích nàng, ta sẽ không phạt nàng quá nặng, nhưng ta cũng không muốn giữ nàng ở bên người nữa. . ." Nàng còn chưa nói hết, Tiêu Thiểu Giác đã khoát tay: "Chuyện này đơn giản. Nàng hiện tại đã là nha hoàn của nàng, tùy nàng xử trí như thế nào, ta sẽ mặc kệ."

Lục Thanh Lam cười ngọt ngào, hôn một cái ở trên mặt hắn, lấy tỏ vẻ ngợi khen. Có chút lấy lòng vuốt mông ngựa nói: "Vương gia đối đãi với ta thật tốt!" Lục Thanh Lam cảm thấy an ủi, qua chuyện này coi như là hoàn toàn thấy rõ tâm ý của Tiêu Thiểu Giác đối với mình rồi.

Tiêu Thiểu Giác cười ha ha: "Bổn vương lần này, coi như là thật sự bị nàng bắt chẹt!" Dừng một chút, hắn nói: "Nếu biết bổn vương đối tốt với nàng, nên có hành động tỏ vẻ." Nói xong liền trực tiếp ôm lấy nàng đi về phía giường.

Lục Thanh Lam quả thực cảm thấy khó tin. "Sao chàng lại nữa? Tối ngày hôm qua không phải là đã. . ."

Tiêu Thiểu Giác đắc ý cười to: "Loại chuyện này, một lần hai lần sao có thể đủ, đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Ngày hôm qua ở Trường Hưng hầu phủ, bổn vương trước mặt nhạc phụ đại nhân cùng nhạc mẫu đại nhân, khoe khoang khoác lác, trong năm nay sẽ để bọn họ ôm ngoại tôn, không cố gắng một chút sao được?"

Lục Thanh Lam mấy ngày qua thật sự là mệt muốn chết rồi, vốn không muốn đáp ứng cầu hoan của hắn, chẳng qua mới vừa rồi hắn đối với mình hữu cầu tất ứng, biểu hiện biết điều như vậy, nàng không thể không bánh ít đi, bánh quy lại, chỉ đành phải cầu nói: "Đợi lát nữa chàng chậm chút, hiện tại là ban ngày, khiến người ta nghe thấy, vương phi ta đây còn có thể diện gì?"

Tiêu Thiểu Giác bây giờ mọi sự đều dễ thương lượng, nỉ non ở bên tai nàng nói: "Cái gì cũng theo nàng."

Tiêu Thiểu Giác tự mình đóng cửa phòng, trên giường sóng quay cuồng, ban đầu Tiêu Thiểu Giác còn có thể tuân theo yêu cầu của nàng, động tác và biên độ tương đối chậm, về sau, hăng hái lên, căn bản là đã quên chuyện này, Lục Thanh Lam bị hắn khiến cho suýt chút nữa tắt thở.

Vốn nên là buổi trưa dùng cơm, lại trì hoãn hơn một canh giờ, đến giờ Mùi nhóm ma ma phòng bếp mới dọn xong thức ăn.

Tiêu Thiểu Giác rốt cuộc là trẻ tuổi, sau khi vận động một phen, cả người đều sung sướng dị thường, trên mặt sáng bóng đỏ bừng tràn đầy khỏe mạnh. Hắn xuống giường, Mặc Cúc, Mặc Hương, Mặc Họa vội tới mặc chỉnh tề cho hắn. Hắn đứng ở bên giường nói với Lục Thanh Lam: "Dậy ăn một chút gì rồi ngủ tiếp, ngươi nhất định là đói bụng!" Mới vừa rồi tiêu hao nhiều thể lực như vậy, hắn đều có chút đói bụng, nàng có thể không đói bụng sao?

Lục Thanh Lam mấy ngày qua luân phiên tác chiến, lúc này hoàn toàn không còn khí lực rồi, bò dậy cũng bò không nổi, chỉ muốn lập tức ngủ chết luôn. Nàng lầm bầm nói: "Vương gia, ngươi một mình dùng cơm đi, không cần phải để ý đến ta, ta muốn ngủ."

Đem nữ nhân mình thích biến thành không dậy nổi khỏi giường, với nam nhân mà nói là một chuyện đáng khoe khoang kiêu ngạo, Tiêu Thiểu Giác cũng không ngoại lệ. Hắn tâm tình rất tốt, "Được rồi, ngươi đã không muốn, bổn vương tới đút ngươi cũng được."

"Vương gia, không cần. . ." Lục Thanh Lam muốn phản đối, Tiêu Thiểu Giác đã trực tiếp phái người đem cơm đến trong phòng, hơn nữa còn chuyển đến bên giường.

Hắn đuổi tất cả hạ nhân đi ra ngoài, lại đỡ Lục Thanh Lam, để nàng nghiêng dựa vào đầu giường, phía sau kê một cái nghênh gối màu đen lớn. Sau đó nói với nàng: "Nàng muốn ăn cái gì, nàng nói với ta, ta cho nàng ăn!"

Mắt phượng của Lục Thanh Lam khẽ nhướng, thấy hắn hứng thú dạt dào, cũng không muốn làm mất hăng của hái hắn, nói: "Vậy chàng chuẩn bị cho ta chút nấm hoa chân vịt."

Tiêu Thiểu Giác hô một câu "Tuân lệnh", dùng muỗng đem món ăn kia xới đến nửa bát, đưa đến bên miệng của nàng, Lục Thanh Lam đưa tay ra đón, Tiêu Thiểu Giác nói: "Nói cho nàng ăn, nàng cũng chỉ cần ăn là được, cái khác đều để bổn vương tới hầu hạ nàng."

Hắn dùng chiếc đũa gắp lên đưa đến trong miệng Lục Thanh Lam, quả nhiên không cần nàng động nửa đầu ngón tay, phục vụ cực kỳ đúng lúc.

Lục Thanh Lam ăn cơm từ trước đến giờ nhai kỹ nuốt chậm, thừa dịp nàng ăn, Tiêu Thiểu Giác cũng ăn không ít.

"Còn muốn cái gì?" Hắn không cảm thấy mệt, ngược lại cảm thấy như vậy rất thú vị.

Lục Thanh Lam nói: "Ta muốn ăn ngọc măng dương xỉ kia. . ."

Cứ như vậy, hai người đem ăn cơm trở thành vui đùa, bữa cơm này ăn khoảng một canh giờ, khiến phòng bếp phải đổi thức ăn nóng hai lần, lúc này mới coi như ăn xong. Tiêu Thiểu Giác cầm khăn lụa trắng như tuyết giúp nàng lau miệng, "Nàng nếu còn buồn ngủ, liền ngủ thêm một lát."

Lục Thanh Lam gật đầu, nàng mới ngủ một lát thôi. Nhớ tới mới vừa rồi, nàng cảm thấy trong lòng cực kỳ ngọt ngào, không nhịn được chế nhạo nói: "Tay nghề hầu hạ người khác của Vương gia thật là hạng nhất, ngày nào đó nếu chàng đổi nghề, ta thấy Vệ Bân đều phải cuốn gói cuốn về nhà."

Tiêu Thiểu Giác cười ha ha một tiếng: "Nàng là người1 duy nhất bổn vương hầu hạ qua, cũng là một người cuối cùng."

Lục Thanh Lam gật đầu, cảm thấy vinh hạnh.

Đợi thu thập trong phòng xong, Tiêu Thiểu Giác dịch chăn cho nàng, nhìn nàng ngủ. Lúc này hắn mới nhẹ cước bộ, đi ra khỏi cửa phòng. Vệ Bân vẫn luôn ở bên ngoài chờ hắn, thấy hắn đi ra ngoài, mới vừa vội hành lễ: "Vương gia!"

"Hư!" Tiêu Thiểu Giác đưa ngón tay đặt ở khóe miệng ý bảo, "Vương phi mới vừa ngủ, ngươi cẩn thận chút."

Vệ Bân giảm thấp thanh âm: "Còn có vài phần công văn chưa xem, vương gia có muốn đi Hoài Cẩn đường không?"

Tiêu Thiểu Giác hiện giờ quyền cao chức trọng, nhưng quyền lực lớn cũng tức nghĩa trách nhiệm lớn. Hắn tân hôn đại hỉ, Gia Hòa đế cũng chỉ cho hắn ba ngày nghỉ, chính là trong ba ngày này, hắn cũng không thể hoàn toàn bỏ gánh mặc kệ, còn có rất nhiều đại sự cần xử trí.

Lúc trước Tiêu Thiểu Giác xuất cung khai phủ, cũng không có cảm thấy vương phủ và hoàng cung có cái gì quá khác nhau, giống như Khánh vương phủ chẳng qua chỉ là của một chỗ để hắn đặt chân, cũng không phải giống như là nhà của hắn. Nhưng từ lúc Lục Thanh Lam gả tới đây, cảm giác của hắn liền đầy đủ hơn rồi, Thế An uyển giống như là một khối nam châm hấp dẫn hắn, đến nơi này, hắn sẽ cảm thấy cả người thả lỏng, toàn thân vui vẻ, ấm áp và an toàn, khiến hắn rốt cuộc tìm được cảm giác là nhà.

Hắn từ Thế An uyển đi ra ngoài, lưu luyến không rời, một chút cũng không muốn rời đi. Hắn hiện tại rốt cuộc khắc sâu hiểu rõ hàm nghĩa của câu nói kia —— ôn nhu hương chính là mộ anh hùng.

Hắn suy nghĩ một chút nói: "Đông sương phòng không phải là đã bố trí một cái tiểu thư phòng sao? Ngươi đến Hoài Cẩn đường dời cần công văn bổn vương xử trí qua đấy, bổn vương hôm nay sẽ ở nơi này xử lý toàn bộ công văn."

"Chuyện này. . ." Vệ Bân ngây cả người. Bởi vì Thế An uyển là chính viện của vương phủ, ban đầu liền bố trí ở chỗ này một cái tiểu thư phòng, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Chẳng qua từ lúc Tiêu Thiểu Giác đến Khánh vương phủ, tiểu thư phòng này cũng chưa từng dùng qua. Huống chi cái tiểu thư phòng này dù sao cũng nhỏ hơn một chút, cũng hoàn toàn không thể thuận tiện như Hoài Cẩn đường, lấy tính khó chiều hay bắt bẻ như Tiêu Thiểu Giác, Vệ Bân không biết hắn có thể chịu ở hoàn cảnh này xử lý công việc hay không.

Chẳng qua sau khi Tiêu Thiểu Giác nói xong, liền trực tiếp dẫn người đi đông sương phòng. Vệ Bân không dám chậm trễ, mang hai tiểu thái giám đi Hoài Cẩn đường, đem tất cả công văn dời qua.

Tiêu Thiểu Giác đang ở tiểu thư phòng xem công văn, thông qua nửa cửa sổ mở, hắn tùy thời có thể thấy động tĩnh của chính phòng, trong lòng cảm thấy vừa kiên định lại ấm áp.

Lúc trước vương gia phân phó, đám người Mặc Cúc cũng không dám quấy rầy. Lục Thanh Lam ngủ thẳng một canh giờ mới dần dần tỉnh lại, ngủ đủ tinh thần của nàng cũng tốt hơn nhiều, dùng cánh tay chống đỡ thân thể nửa ngồi dậy. Lục Thanh Lam kêu Mặc Cúc đi vào, vừa mở miệng chính là: "Vương gia đâu?"

Mặc Cúc nói: "Vương gia ở tiểu thư phòng xử trí công văn."

"Tiểu thư phòng?"

"Chính là đông sương phòng của Thế An uyển chúng ta."

Lục Thanh Lam vỗ vỗ đầu: "Hoài Cẩn đường lớn như vậy, sao hắn lại chạy đến nơi này xem công văn?" Nói thì nói như thế, trong lòng vẫn rất cao hứng.

Lục Thanh Lam liền gọi Mặc Hương, Mặc Họa đi vào cùng hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt.

Mặc Hương vừa chải đầu cho nàng vừa bẩm báo: "Vương phi, biểu cô nương phái người tặng chút hương mới điều chế tới."

Lục Thanh Lam cười một tiếng, trong lòng tự nhủ động tác của nàng ngược lại nhanh. "Trước giúp bổn vương phi thu vào đi." Đồ Hạ Như cho, nàng có thể thu, nhưng căn bản sẽ không dùng.

Mặc Cúc ngầm hiểu, "Nô tỳ đã sớm gọi người cất đi rồi."

Lục Thanh Lam gật đầu cười, Mặc Họa ở một bên có chút không xen tay vào được. Nhìn chủ tớ ba người vừa nói vừa cười, thân như tỷ muội, trong lòng có chút hâm mộ Mặc Cúc và Mặc Hương. Nàng không có dã tâm gì với Tiêu Thiểu Giác, chỉ nghĩ thầm ở bên cạnh chủ tử làm việc vài năm, chủ tử niệm tình nàng làm tốt, có thể chỉ cho nàng một cái trượng phu tốt một chút. Nếu là lúc nào đó có thể giống như Mặc Cúc, Mặc Hương thân cận Lục Thanh Lam như vậy thì tốt.

Lục Thanh Lam đổi một kiện sam tử anh đào, đầu tóc đơn giản vấn một cái toản, ở trên đầu cài một cây trâm gắn ngọc lục bảo, trang phục nhẹ nhàng khoan khoái vui vẻ.

Mặc Cúc nói: "Trong phủ có mấy quản sự nương tử, có chuyện muốn xin chỉ thị vương phi đây? Vương phi gặp hay không gặp?"

Lục Thanh Lam nói: "Có việc kêu các nàng tìm đến Ám Hương lâu đi!" Hạ Như lấy cớ ngã bệnh, chuyện tình trong phủ hết thảy không giao lại cho nàng, những người này nàng có gì để gặp. Quyền trung quỹ nàng đương nhiên là muốn lấy về, nhưng lại không vội nhất thời nửa khắc.

Lục Thanh Lam đứng lên nói: "Đi, chúng ta xem vương gia đi!"

Mang theo bọn nha hoàn đi ra chính phòng, đi tới đông sương phòng, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Thế An uyển chiếm diện tích rất lớn, mỗi gian phòng cũng không nhỏ, tiểu thư phòng là lấy ba gian phòng gộp lại, bài biện trang hoàng bên trong cực kỳ tinh xảo cầu kỳ, bởi vì cái gọi là chim sẻ mặc dù nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ.

Lúc Lục Thanh Lam tiến vào, Tiêu Thiểu Giác đang ngồi ở sau án thư gỗ tử đàn lật xem công văn. Thật ra Lục Thanh Lam bên kia vừa dậy, Tiêu Thiểu Giác đã biết. Trong lòng hắn ngứa, muốn đi vào nhà nhìn tiểu kiều thê một cái, nhưng lại nghĩ mình rốt cuộc là nam nhân, vội vàng như vậy thật giống như rất mất tôn nghiêm, mới cố nén không đi qua.

Chẳng qua tâm tư của hắn đã sớm không ở phía trên công văn rồi, vẫn dựng thẳng lỗ tai chờ Lục Thanh Lam tìm đến hắn, quả nhiên Lục Thanh Lam thu thập thỏa đáng rồi lập tức tới đây. Trong lòng hắn cực kỳ vui vẻ.

Lục Thanh Lam đi tới, gọi một tiếng: "Vương gia, chịu khó như vậy ư?"

Tiêu Thiểu Giác liền khép lại công văn đang xem, cười nói: "Ta là làm chính sự!"

Lục Thanh Lam tiến lên kéo hắn, "Đều đã làm chính sự hơn một canh giờ rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Vương gia, từ lúc ta gả vào vương phủ, còn chưa đi dạo thật tốt đâu rồi, chàng có thể theo ta đi xung quanh một chút không?"

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Nàng a, nàng thật đúng là yêu phi hoặc quốc. Ta nếu là hoàng đế, có nàng ở bên cạnh, cũng nhất định biến thành hôn quân ngày ngày không tảo triều!"

Lục Thanh Lam xẹp xẹp miệng: "Ta có hư hỏng như vậy sao? Không phải là kêu ngài cùng ta đi dạo vương phủ một chút thôi sao?"

Tiêu Thiểu Giác không lay chuyển được nàng: "Vương phủ lớn như vậy, cặp chân của nàng đi được hết sao?" Hắn gọi Vệ Bân chuẩn bị cáng tre một người ngồi, mang nàng ngồi cáng tre đi một vòng xung quanh vương phủ.

Một đường chỉ trỏ phong cảnh danh thắng trong phủ, tiểu vợ chồng nói nói cười cười, tốn hơn một canh giờ mới cưỡi ngựa xem hoa xem xong một lần. Diện tích Trường Hưng hầu phủ cũng không nhỏ, Khánh vương phủ còn lớn gấp ba so với Trường Hưng hầu phủ. Lục Thanh Lam cho ra một kết luận, Gia Hòa đế đối đãi với nhi tử Tiêu Thiểu Giác này, thật là không tệ!

Lúc trở lại Thế An uyển, trời đã sắp tối.

Ma ma đi vào hỏi có muốn bày cơm hay không, Lục Thanh Lam không khỏi có chút xấu hổ. Đến trong vương phủ mấy ngày nay, nàng thật giống như trừ ăn cơm ra vẫn luôn tại trên giường, thời gian này trôi qua cũng quá truỵ lạc rồi.

Chỉ chốc lát sau, bọn hạ nhân đã bưng thức ăn lên. Lục Thanh Lam vừa nhìn, đầy bàn đều là món ăn nàng thích ăn, không khỏi có chút kỳ quái nhìn Tiêu Thiểu Giác một cái.

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Thực đơn là Mặc Hương nói cho bổn vương. Nàng gần đây tiêu hao quá nhiều, bồi bổ tốt một chút." Nói xong đích thân bới thêm cho nàng một chén canh tổ yến mứt táo nữa, cười nói: "Canh này tư âm dưỡng nhan, thích hợp nhất cho nàng bây giờ."

Lục Thanh Lam uống một hớp canh, nói: "Vương gia, có chuyện muốn thương lượng cùng chàng một chút."

Tiêu Thiểu Giác giọng ôn hòa nói: "Nói đi."

"Chàng ngày mai có thể mượn cho ta hai thu chi tiên sinh hay không?"

Tiêu Thiểu Giác có chút kỳ quái: "Nàng muốn thu chi tiên sinh để làm gì?"

Lục Thanh Lam cười giải thích: "Kiểm toán a. Chàng không phải là để cho ta thanh lý một ít hạ nhân bên trong phủ thật tốt ư, ta hiện trong tay có sổ sách chi phí xuất nhập bên trong phủ, để cho thu chi tiên sinh tới điều tra thêm sổ sách, tay chân của người nào không sạch sẽ, xem là biết ngay."

Tiêu Thiểu Giác nói: "Cái gọi là vô lợi không dậy sớm nổi, lúc trước ta bận việc triều chính, chuyện bên trong phủ cơ hồ chưa từng quan tâm, nếu như đoán không sai, những quản sự này, đại khái không có mấy người là sạch sẽ." Hắn cho rằng Lục Thanh Lam không rõ đạo lý này, chân thành dạy: "Chúng ta không thiếu chút tiền này, những người này hầu hạ chủ tử cũng không dễ dàng, quan trọng nhất là muốn trung thành. Về phần các nàng tham một chút, chiếm chút tiện nghi, mở con mắt đóng con mắt là được. Không nên quá mức so đo! Ánh mắt nàng không chứa được hạt cát, đuổi toàn bộ các nàng đi, lại đổi một nhóm tới, nói không chừng còn không đắc dụng bằng phía trước. Cái này gọi là nước trong ắt không có cá."

Lục Thanh Lam thoải mái nhàn nhã gắp một đũa cá đặt ở trong chén của hắn, cực kỳ hợp thời. "Vương gia, những đạo lý này chàng nói ta đều hiểu. Ta tìm thu chi tiên sinh kiểm toán, là bởi vì ta nghe nói bạc trong phủ thiếu hụt nghiêm trọng, mượn lần này làm bọn họ kinh sợ một chút. Còn có, vừa vặn thừa dịp cơ hội này, xem xem người nào trung người nào gian."

Tiêu Thiểu Giác sửng sốt một chút, phân rõ gian tế mới là trọng yếu nhất, nhóm quản sự nương tử tham ô chút bạc kia thật ra căn bản là không để vào mắt hắn. "Làm sao phân biệt?" Hắn thật là có một chút chưa minh bạch.

Lục Thanh Lam nói: "Rất đơn giản nha, nếu ngươi là gian tế, ngươi ở trong vương phủ là sao dám quá tham lam, tùy ý vơ vét của cải chứ?"

Tiêu Thiểu Giác cười ha ha: "Ngươi quỷ ranh mãnh." Một chiêu này của Lục Thanh Lam thật đúng là lợi hại. Hắn cũng có chút hưng phấn: "Sau khi kiểm toán, nàng đem danh sách tên những người có hiềm nghi cho ta, ta phái người của Đông Xưởng đi thăm dò, rất nhanh là có thể đem thăm dò rõ ràng lai lịch của những người này." Rút nhỏ phạm vi như vậy, có thể giảm rất nhiều lượng công việc.

"Vậy là chàng đáp ứng đem thu chi tiên sinh cho ta mượn ư?"

Tiêu Thiểu Giác nói: "Đáp ứng thì đáp ứng, nhưng không phải là ngày mai."

"Tại sao?"

"Ngày mai ta muốn nàng đi giúp ta làm một đại sự?"

Lục Thanh Lam ngạc nhiên nói: "Có chuyện gì mà vương gia không giải quyết được?"

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Chuyện này chỉ có ngươi làm thích hợp nhất." Hắn ngừng một chút nói: "Ngày mai nàng đi Ninh Hải hầu phủ một chuyến, hỏi biểu tỷ nàng xem, có nguyện ý đi theo đặc sứ của triều đình đến Đại Chu hay không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp