Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 225| Nội trạch


2 năm

trướctiếp


Lục Thanh Lam nói: "Các vị quản gia nương tử đều rất có năng lực, tất cả đều lễ số chu toàn."

Tiêu Thiểu Giác gật đầu: "Vậy thì tốt." Hắn lại hỏi: "Lúc tới, bổn vương nhìn thấy bên ngoài có mấy người đang quỳ, ồn ào, là xảy ra chuyện gì?"

Lục Thanh Lam liền đem chuyện đám người Phòng nương tử và Mã tẩu tử nói đơn giản một lần, "Vốn là muốn gặp xong các vị quản gia nương tử lại xử trí chuyện này. . ."

Tiêu Thiểu Giác nghe xong không khỏi giận tím mặt: "Vô liêm sỉ! Lại có chuyện này, các nàng cũng quá ngang ngược càn rỡ rồi, còn không để chủ tử ngươi vào trong mắt? Vệ Bân——" Hắn vừa kêu một tiếng, Vệ Bân liền từ phía sau hắn đi ra: "Vương gia xin phân phó."

"Gọi người kéo mấy tiện tỳ này đến nhị môn, loạn côn đánh chết! Lại phái người đi nói một câu với tổng quản nội vụ phủ, lần sau nếu còn dám phái nô tài không biết điều như vậy đến quý phủ của bổn vương, bổn vương nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt."

Mọi người nghe lời này, toàn bộ không khỏi choáng váng. Có người hai đùi run run, có người bị làm cho sợ đến thiếu chút nữa tiểu trong quần.

Lục Thanh Lam vốn định cho các nàng xao sơn chấn hổ*, hiện giờ có Tiêu Thiểu Giác ra mặt, hai người phối hợp, một người xướng hồng kiểm, một người xướng bạch kiểm**, hiệu quả như vậy tốt hơn.

(*)敲山震虎 [Xao sơn chấn hổ]: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải dè chừng. Tương tự như câu "Rung cây nhát khỉ".

(**)Trong Kinh kịch Trung Quốc kiểm phổ (dịch nghĩa: mặt nạ) thể hiện tính cách, ví dụ như mặt đỏ thể hiện tính cách trung liệt, dũng cảm, chính nghĩa; mặt đen biểu thị sự thô bạo, hung dữ; mặt xanh dương biểu thị sự ngoan cường, dũng mãnh; mặt trắng biểu thị sự gian xảo, nham hiểm; "mặt đậu phụ" biểu thị sự a dua, nịnh bợ...; ngoài ra còn rất nhiều kiểm phổ mà không thể liệt kê ra hết, vừa có thể dùng các màu sắc khác nhau để vẽ nên các hoa văn khác nhau nhằm lột tả hết tính cách của nhân vật trong vở kịch, giúp khán giả có cái nhìn cụ thể hơn.

Không đến một lát bên ngoài liền truyền đến một trận tru lên như giết heo, "Tha mạng, vương gia tha mạng a!" "Nô tỳ không dám nữa!"

Các nàng đại khái là biết vận mệnh của mình sắp đến, tiếng kêu cực kỳ thê lương, khiến người ta nổi cả da gà.

Lục Thanh Lam mở miệng cầu xin: "Vương gia, niệm các nàng chỉ là vi phạm lần đầu, ngài tạm tha các nàng chết đi. Huống chi bây giờ là tân hôn của chúng ta, chết người cũng có chút điềm xấu."

Tiêu Thiểu Giác đương nhiên là sao cũng được, cười nói: "Đã có vương phi cầu tình thay các nàng, liền tạm thời gửi cái đầu của các nàng ở trên đầu. Chẳng qua tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, kéo các nàng đi nhị môn, mỗi người đánh hai mươi gậy, trả lại nội vụ phủ, răn đe."

Dừng một chút hắn lại nói: "Kêu tất cả hạ nhân trong phủ đều đi nhị môn tự mình quan sát thi hình." Rồi nói với chúng nhân ở đây: "Các ngươi tất cả cũng đi đi!" Đuổi tất cả các nàng đi.

Tiêu Thiểu Giác liền lôi kéo Lục Thanh Lam trở lại chính phòng.

Hai người ngồi đối diện nhau, bọn nha hoàn dâng trà. Tiêu Thiểu Giác quan tâm hỏi: "Những nhóm cẩu nô tài này làm ngươi tức giận đi?"

Lục Thanh Lam nói: "Không có chuyện gì, ta không sẽ vì mấy người râu ria mà tức giận." Kiếp trước trong hoàng cung, cái dạng nô tài tráo trở gì chưa từng thấy, đây cũng không coi là gì. Nàng hé miệng cười cười, "May mà có vương gia giải vây cho ta!"

Tiêu Thiểu Giác bắt lấy một cái tay của nàng, vuốt ve trong lòng bàn tay: "Khánh vương phủ mới khai phủ không lâu, cái vương phủ lớn như vậy, cần rất nhiều nô tài quản lý hầu hạ. Trong đám người Nội vụ phủ phái tới, không biết trà trộn bao nhiêu gian tế, ta lúc trước bận rộn công việc, cũng lười thẩm định từng kẻ, liền để các nàng một mực lưu đến hiện tại. Về sau nàng cứ lấy cái giá của vương phi ra, nếu ai dám chọc nàng không thoải mái, nàng liền hung hăng xử trí các nàng, cho dù toàn bộ nô tài trong phủ này đổi lại một lần cũng không quan trọng."

Trong lòng Lục Thanh Lam hiểu, Tiêu Thiểu Giác căn bản là không để chúng phụ nhân bên trong nội trạch này vào mắt, hắn ngày thường ở tại thư phòng, các nàng căn bản không tiếp xúc tới hắn, coi như là gian tế của mấy vị hoàng tử phái tới, bên trong nội trạch căn bản không có cơ mật gì đáng nói, huống chi Khánh vương phủ thủ vệ sâm nghiêm, tin tức truyền ra ngoài cực kỳ khó khăn, Tiêu Thiểu Giác cũng lười thanh lý các nàng.

Lục Thanh Lam nói: "Ngọa tháp* bên cạnh, há lại cho người khác ngủ ngon? Đợi ta ngày sau chậm rãi thẩm định, tất cả người có hiềm nghi đều bán ra ngoài là được."

(*)卧榻[Ngọa tháp] giường thấp. Cũng chỉ chung là giường.

Tiêu Thiểu Giác cũng cảm thấy như vậy càng ổn thỏa: "Cực khổ nương tử rồi. Chẳng qua nàng phải tiến hành theo chất lượng, không nên đả thảo kinh xà mới tốt."

Lục Thanh Lam thấy hắn sửa lại xưng hô, liếc hắn một cái: "Thần thiếp hiểu. Chẳng qua ta còn có một chuyện không giải thích được, xin vương gia chỉ giáo cho ta."

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Có chuyện gì, nàng cứ hỏi."

"Trong phủ này, hiện giờ rốt cuộc là người nào chủ trì trung quỹ?"

Thần sắc Tiêu Thiểu Giác có chút ngưng lại, có chút mất tự nhiên vỗ tay một cái: "Nội viện này trước đây chủ trì trung quỹ chính là A Như." Thấy vẻ mặt của nàng mờ mịt, hắn nói: "A Như là biểu muội duy nhất của ta, sau khi cữu cữu ta chết, nàng vẫn đi theo thân mẫu ta. Sau khi thân mẫu ta đi, mẫu phi an trí nàng ở Hạ Châu, về sau ta lại xuất cung khai phủ, liền tiếp nàng đến vương phủ, đem quyền trung quỹ cho nàng. Hiện giờ nàng vốn nên tới gặp ngươi, chẳng qua mấy ngày trước nàng nhiễm phong hàn, sợ lây bệnh khí cho ngươi, đều là người một nhà, ta liền bảo nàng trước dưỡng bệnh, đợi lúc nào hết, lại đến gặp cũng không muộn. Ngươi nếu cảm thấy không tiện, ta bảo nàng đem chìa khóa và đối bài đưa đến chỗ ngươi trước."

Lục Thanh Lam nhìn hắn một cái, hồ nghi nói: "Biểu muội, lúc trước sao lại không nghe ngươi nói? Không ngờ ngươi ở trong vương phủ này còn kim ốc tàng kiều a?"

Tiêu Thiểu Giác cười to: "Sao lại ăn dấm rồi? Ta cùng nàng không có gì. Nàng cũng chỉ là ở nhờ quý phủ chúng ta, ngươi không hỏi ta, ta đương nhiên cũng không tiện nói cho ngươi."

Trong lòng Lục Thanh Lam thật sự có chút không thoải mái, lại nói: "Đối bài và chìa khóa lại không vội nhất thời, huống chi nàng trông coi nội trạch, ta vừa vặn được thanh nhàn, cớ sao mà không làm đâu chứ?"

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Được rồi, được rồi." Hắn ấn xuống một nụ hôn ở trên trán của nàng: "Về sau ta cam đoan với ngươi, vô luận chuyện gì của ta, cũng sẽ cho ngươi biết, thế này ngươi hài lòng chưa." Hắn sở dĩ không nói chuyện Hạ Như với Lục Thanh Lam, cũng không phải là không có nguyên nhân. Hạ Như là người Hạ tộc tiêu chuẩn, thân phận nhạy cảm đặc thù, dính dấp quá nhiều, Tiêu Thiểu Giác giải thích với nàng cũng không rõ.

Lục Thanh Lam cũng là nữ tử vô cùng thông minh, biết phàm là cái gì cũng phải có mức độ, hắn rất thương nàng, nhõng nhẽo thậm chí đùa bỡn lăn lộn với hắn, nói chút yêu cầu vô lễ hắn đều có thể bao dung được, nhưng quá phận, sợ sẽ khiến cho hắn phản cảm. Huống chi tối hôm qua, nàng tự mình nghiệm hàng, biết hắn vẫn thủ thân như ngọc, vậy còn có cái gì lo lắng.

Nàng lại nghĩ đến Hạ Như có thể giúp Tiêu Thiểu Giác quản lý nội trạch trong vương phủ tuổi tất nhiên không nhỏ, đoán rất nhanh sẽ xuất giá, nàng sẽ không ngốc lâu ở vương phủ, cũng ném chuyện tình Hạ Như đến tận sau ót.

Liền nói lên chính sự, "Ngày mai là lại mặt ba ngày, vương gia có rãnh rỗi theo ta cùng trở về không?" Trước kia hoàng tử lại mặt không phải là không có tiền lệ lộ mặt ở nhạc gia một cái, sau đó liền xoay người rời đi, để tân nương tử một mình ở nhà mẹ đẻ, huống chi quân tình tiền phương khẩn cấp, Tiêu Thiểu Giác được hoàng đế phó thác, cho dù hắn không đi Lục gia cũng không tìm ra được tật xấu. Vì vậy Lục Thanh Lam thật sự có chút bận tâm.

Tiêu Thiểu Giác lại cười nói: "Lại mặt ngày quan trọng như vậy, ta đương nhiên phải cùng ngươi trở về. Ngươi cứ yên tâm. Vừa vặn ta có chuyện quan trọng thương lượng cùng đại bá phụ của ngươi."

Lục Thanh Lam sẵng giọng: "Cái gì mà đại bá phụ của ta?"

"Đúng đúng đúng, là Đại bá phụ của chúng ta." Tiêu Thiểu Giác cười to, tân nương tử thỉnh thoảng đùa giỡn tiểu kiều khí, tiểu tính tình cùng hắn như vậy hắn chẳng những không tức giận, ngược lại càng yêu chết nàng.

Lục Thanh Lam nhoẻn miệng cười: "Thế còn không tệ lắm. Cách thời gian dùng bữa tối còn một chút, ta đi khố phòng chọn mấy lễ lại mặt trước."

Tiêu Thiểu Giác đưa tay lên: "Không cần chọn, ta đã sai Vệ Bân sớm chuẩn bị xong. Để ở trong nhĩ phòng."

"Thật sự ư?" Lục Thanh Lam thấy hắn coi trọng người nhà của mình như thế, trong lòng cực kỳ dễ chịu.

"Không tin a, đi, ta dẫn ngươi đi nhìn một cái." Hai người tới nhĩ phòng, quả nhiên nhìn thấy bên trong bày không ít rương hòm, tranh chữ danh nhân, lăng la tơ lụa cái gì cần có đều có.

Tiêu Thiểu Giác chỉ từng cái: "Khối nhân sâm trăm năm này là cho tổ phụ của chúng ta. Khối nghiên mực này là cho nhạc phụ đại nhân. . . Bức tranh chữ tiền triều này là cho Đại bá phụ. . ." Lục Thanh Lam thấy hắn chuẩn bị quà tặng chẳng những chiếu cố đến từng người, quý trọng không nói, hơn nữa còn chiếu cố đến sở thích và nhu cầu cá nhân, hiển nhiên là dụng tâm.

Trong lòng Lục Thanh Lam cực kỳ vui vẻ, "Những đồ này ngươi chuẩn bị lúc nào?"

Tiêu Thiểu Giác nói: "Trước lúc thành thân, ta liền đoán hôm nay nhất định là một ngày bận rộn, nếu hôm nay mới chọn lựa lễ vật lại mặt, khẳng định luống cuống tay chân, để cho Vệ Bân chuẩn bị những đồ này trước. Ngươi cảm thấy được chưa, có cái gì không thích hợp, hiện tại đổi lại vẫn kịp."

Lục Thanh Lam lắc đầu: "Những thứ này đều rất tốt." Lại cúi đầu, có chút cảm động nói: "Cảm ơn vương gia, nghĩ đến chu đáo như vậy."

Tiêu Thiểu Giác cực kỳ hưởng thụ: "Chúng ta phu thê nhất thể, ngươi còn khách khí với ta như vậy làm cái gì. Thật muốn cám ơn ta, tối hôm nay ở trên giường bán nhiều chút khí lực là được."

Lục Thanh Lam nghe xong mặt đỏ tới mang tai, oán giận nói: "Vương gia. . ." Vệ Bân và bốn nha hoàn đều ở đây đấy, hắn còn nói ra lời này.

Ánh mắt uy nghiêm của Tiêu Thiểu Giác quét qua trên mặt năm hạ nhân, Vệ Bân cực kỳ biết nắm bắt nói: "Nô tài nghễnh ngãng, thật sự không nghe được."

Mặc Cúc, Mặc Hương, Thanh Kỳ, Mặc Họa tất cả đều cúi thấp đầu, "Tụi nô tỳ không nghe thấy."

Vẻ mặt của Tiêu Thiểu Giác đắc ý: "Như thế nào?"

Lục Thanh Lam thật sự là cạn lời, lẩm bẩm nói: "Lừa mình dối người!"

Hai người trở lại phòng, đem chuyện tình lại mặt ngày mai đơn giản thương lượng một chút. Trần ma ma liền vào phòng xin chỉ thị: "Vương gia, vương phi, có muốn bày thiện hay không?"

Mới vừa rồi trượng hình ở nhị môn rất là đặc sắc, Trần ma ma sau khi xem, cũng không dám có nửa điểm chậm trễ với Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam vốn rất có thủ đoạn, cộng thêm vương gia cưng chiều nàng như vậy, trong phủ này về sau nàng chính là đi ngang cũng không ai dám nói một chữ không, huống chi là trừng trị mấy nô tài?

Lục Thanh Lam đứng lên nói: "Tại sao ma ma lại đích thân đến? Ngài là lão nhân bên cạnh mẫu phi, về sau việc nhỏ như vậy cũng không cần làm phiền ngài tự mình hầu hạ. Ngài chỉ cần giúp đỡ ta coi chừng chút đại sự, ta đã vô cùng cảm kích rồi."

Trần ma ma vội vàng khiêm tốn nói: "Làm những thứ này vốn chính là bổn phận của nô tỳ!"

Tiêu Thiểu Giác nói với Trần ma ma: "Vương phi cũng là một mảnh thành tâm hiếu kính mẫu phi, ma ma đừng từ chối. Về sau ma ma chỉ cần sai những quản sự nương tử để kia làm những thứ này, vương phi đương nhiên còn có đại sự muốn ngươi đi làm."

Trần ma ma thấy vương gia lên tiếng, không dám từ chối nữa, đáp ứng một tiếng "Vâng". Thấy phu thê hai người cực kỳ khách khí với nàng, quả tim treo lên này mới rơi xuống trong bụng. Tuy nói nàng là người được Trinh phi phái tới, nhưng bởi vì lúc trước ở Ngọc Minh cung cũng không hầu hạ trước mặt Tiêu Thiểu Giác, Tiêu Thiểu Giác mặc dù nể mặt mũi Trinh phi liếc nhìn nàng một cái, nhưng cũng không để nàng ở trong lòng.

Hiện giờ có vương phi, chỉ cần nàng phụ tá vương phi thật tốt, còn sợ mình ở trong phủ không có ngày tốt sao? Suy nghĩ cẩn thận điểm này, nàng không khỏi cảm thấy tiền đồ bừng sáng.

Phu thê hai người dùng xong bữa tối, chuyển đến đông thứ gian nghỉ ngơi. Tiêu Thiểu Giác ngồi một lát, nói với Lục Thanh Lam: "Phía trước còn có một số việc cần ta xử lý, ngươi tắm rửa sạch sẽ ở trên giường chờ ta."



Lời của editor: Dạo trước do quá bận không thể up chương mới. Sắp tới mình sẽ cố gắng đẩy nhanh bù vào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp